Khi Những Ảo Tưởng Thanh...
Chuyển Giác Hôn Trư ; 转角吻猪
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[Toàn Tập]

Chương 31: Muốn lấy thân báo đáp

1 Bình luận - Độ dài: 2,006 từ - Cập nhật:

Chương 31: Muốn lấy thân báo đáp 

Mẹ Vu Tri Lạc đã cúp điện thoại, nhưng cậu vẫn đang lầm bầm tự nói chuyện với điện thoại.

“Gì cơ? Xì dầu hả, cả dầu ăn, muối, còn gì nữa không nhỉ, ồ ồ sữa tắm, kem đánh răng... Vâng vâng, được rồi con biết rồi, lát nữa con mang về.”

Tự lầm bầm xong, Vu Tri Lạc mới cất điện thoại.

Sau đó, ánh mắt cậu lướt qua tiệm tạp hóa nhà Hạ Chẩm Nguyệt, đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

“Này, đúng lúc ghê! Dì ơi, nhà dì có bán dầu ăn, muối, xì dầu, sữa tắm, kem đánh răng phải không ạ, mẹ con vừa hay bảo con mua ít đồ về, tiện quá con đỡ phải đi tìm!”

“Có chứ, có chứ, dì lấy cho con.”

Phương Như đẩy xe lăn định đến bên kệ hàng để lấy, Vu Tri Lạc vội vàng ngăn lại: “Dì ơi, con tự lấy được ạ!”

Cửa hàng tạp hóa nhỏ này bình thường vẫn bán những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và và một số đồ ăn vặt, Vu Tri Lạc nhanh chóng tìm thấy những món đồ đó.

Trên đó đều dán những chiếc nhãn nhỏ, ghi giá cả từng món, nhìn nét chữ thì là của Hạ Chẩm Nguyệt viết.

Cậu ấy móc điện thoại ra, định quét mã QR trên quầy.

“Tri Lạc! Không cần đâu! Mấy thứ này có phải đồ đắt tiền gì đâu, con cứ cầm về dùng là được, hôm nay may mà có con đến giúp đỡ.”

Thấy cậu định trả tiền, Phương Như vội vàng ngăn lại.

“Dì ơi, làm ăn thế này không được đâu, chuyện nào ra chuyện đó chứ, nếu dì tặng không con, lần sau con sẽ không dám đến đây nữa đâu.”

“Vậy thì tính giá nhập vào...”

Không đợi Phương Như nói hết, Vu Tri Lạc đã tính xong giá, quét mã QR và trả tiền, thiết bị thu tiền cũng vang lên tiếng báo nhận tiền.

Cậu thuần thục kéo hai chiếc túi ni lông từ bên cạnh quầy để đựng đồ vào, Phương Như thực sự có chút ngại ngùng, lấy một gói bánh quy từ kệ đồ ăn vặt nhét cho cậu, lần này thì Vu Tri Lạc không từ chối nữa.

“Cảm ơn dì ạ!”

“Phải là dì cảm ơn con mới đúng chứ...”

“Dì ơi đừng nói vậy, những thứ này con mua ở đâu cũng vậy thôi, đằng nào cũng phải mua, ở đây dì có đủ cả, con việc gì phải vất vả chạy đi chỗ khác làm gì, dì còn tặng con bánh quy nữa chứ.”

Phương Như nào có không hiểu, chàng trai này đơn giản là người tốt.

“Meow meow~”

Tuyết Mị Nhi lười biếng nằm nhoài trên quầy, đôi mắt to tròn màu xanh lam tuyệt đẹp nhìn cậu.

“Mèo con, cưng cưng nào――”

Vu Tri Lạc đưa tay xoa đầu Tuyết Mị Nhi, thấy nó chủ động lộ bụng ra, liền gãi thêm vài cái cho nó.

Thân hình mềm mại của mèo sờ rất thoải mái, Tuyết Mị Nhi chẳng sợ cậu chút nào sung sướng nhắm mắt hưởng thụ sự vuốt ve của cậu.

Có lẽ nó đã lớn tuổi, khóe mắt có một vệt nước mắt nhàn nhạt, bộ lông trắng muốt cũng mất đi không ít độ bóng, hành động có phần chậm chạp, càng thêm vẻ yên tĩnh và điềm đạm, nhưng Hạ Chẩm Nguyệt vẫn chăm sóc rất tốt, Tuyết Mị Nhi sạch sẽ tinh tươm.

Khi Vu Tri Lạc không trêu nó, nó lại im lặng nằm nhoài trên quầy, dùng đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp đến mức có phần hư ảo nhìn người trong nhà hoặc nhìn người đi bộ bên ngoài, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.

“Mèo con, nghĩ gì đấy?”

Vu Tri Lạc cầm một cây bút trêu nó, nó cũng không như mèo con nhỏ tuổi mà vồ tới vồ lui, chỉ nhẹ nhàng nâng bàn chân nhỏ lên, giữ chặt cây bút, cố gắng đáp lại cậu.

“Nó yên tĩnh ghê.”

“Mị Nhi lớn tuổi rồi, nuôi được mười năm rồi, tiểu Nguyệt bảy tuổi nhặt về nuôi, chớp mắt đã ngần ấy năm rồi.”

“Nó tên là Mị Nhi hả?”

“Tuyết Mị Nhi, tiểu Nguyệt đặt tên đấy.”

“Hay thật đó, giờ nó vẫn đẹp ghê, nuôi lâu thế này, chắc như người nhà rồi nhỉ.”

“Phải đó, Mị Nhi thông minh lắm, bình thường bọn dì nói chuyện nó đều hiểu hết.”

“Hay thật. Nó là mèo cái hả?”

Vu Tri Lạc tò mò nhấc đuôi Tuyết Mị Nhi lên, muốn nhìn mông nó, thế là bị ăn một cú đấm mèo.

Tuyết Mị Nhi lười chẳng thèm để ý đến cái tên này nữa, đứng dậy từ quầy, nhảy lên ghế, rồi nhảy xuống đất, động tác không còn linh hoạt như hồi trẻ nữa.

Nó đi đến bên Phương Như, nhẹ nhàng nhảy lên đùi dì, cuộn mình trong lòng dì, ngáp một cái, hưởng thụ sự vuốt ve của Phương Như rồi im lặng nhắm mắt ngủ.

...

Khi Vu Tri Lạc đứng đó, chỉ cần đảo mắt một vòng, cấu trúc căn phòng chật hẹp này cơ bản đã hiện ra toàn bộ trước mắt.

“Dì ơi, căn phòng này là của tiểu Nguyệt ngủ phải không ạ?”

Cậu ấy chỉ vào căn phòng nằm về phía đông, cửa phòng không đóng, cậu ấy thoáng nhìn thấy chiếc bàn học trong phòng, cùng với chiếc đèn bàn nhỏ và những cuốn sách chất chồng trên bàn.

“Đúng vậy, bình thường con bé ở căn phòng này.”

“Ồ ồ.”

Vu Tri Lạc không vào phòng cô bé, chỉ đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua hai cái, dù sao không gian cũng chỉ có bấy nhiêu, ngoài chiếc giường trải chiếu ra, còn có một chiếc quạt cây, một tủ quần áo đơn giản, chiếc hộp đầy sách dưới gầm giường, cũng không có quá nhiều đồ vật khác.

Hạ Chẩm Nguyệt vẫn luôn lén nghe tiếng nói chuyện bên ngoài giật mình, còn tưởng Vu Tri Lạc định vào phòng mình xem, vội vàng quay đầu lại vừa hay bắt gặp ánh mắt của cậu.

Cứ như thể cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Vu Tri Lạc vậy, Hạ Chẩm Nguyệt vẫn luôn rụt rè trong bếp bị bắt quả tang, cậu nói với Phương Như một tiếng: “Dì ơi, dì nghỉ ngơi chút đi, con vào bếp giúp một tay!”

“Không cần đâu không cần đâu!”

Hạ Chẩm Nguyệt vội vàng quay đầu lại nói chuyện từ chối, làm lộ ra sự thật là mình vẫn luôn lén nghe.

Vu Tri Lạc chẳng thèm để ý đến cô, thân hình cao một mét tám ba cứ thế chen vào cái bếp nhỏ hẹp chỉ vừa đủ để xoay người này.

Mãi đến lúc này, cậu mới thực sự cảm nhận được mùi vị của sự chật chội, bởi vì ở đây không chỉ không gian chật, mà còn rất rất nóng, chiếc quạt thông gió cũ kỹ dường như chẳng có tác dụng gì, vừa bước vào đã cảm thấy nhiệt độ không khí khác hẳn.

Khi Hạ Chẩm Nguyệt ở bên trong, cậu chỉ có thể đứng chen chúc ở phía gần cửa.

“Nóng lắm, cậu, cậu ra ngoài nghỉ ngơi là được rồi...”

Hạ Chẩm Nguyệt cố ý lùi về phía sau một chút, không để cậu có thêm không gian để chen vào.

Từ phía sau cô, có thể thấy gương mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng của cô, không biết là do nóng hay do ngại, thỉnh thoảng có vài giọt mồ hôi trong suốt, trượt dọc gò má, cô liền nâng tay lên, nghiêng mặt chạm vào ống tay áo, cổ cũng ướt đẫm mồ hôi, vài sợi tóc dính vào da, lại có một vẻ đẹp riêng biệt.

“Làm thế sao được, đã nói là học cậu nấu ăn mà.”

Vu Tri Lạc cứ nằng nặc chen vào, hai người sát cạnh nhau, cánh tay chạm vào nhau, da thịt cô hơi lấm tấm mồ hôi, khi chạm vào cánh tay cậu, có thể cảm nhận được một chút mát lạnh.

Hạ Chẩm Nguyệt cạn lời, đành phải cố gắng lùi về phía bên kia để nhường không gian rộng hơn cho cậu.

“Thật sự không cần đâu...”

“Cậu định rửa cá à? Cái này tớ biết, để tớ làm, cậu đi chuẩn bị mấy thứ khác đi.”

Vu Tri Lạc cầm lấy con cá rô phi trong tay cô, rửa ở bồn nước.

Thấy cậu nói biết làm, Hạ Chẩm Nguyệt đành phải nhường lại cho cậu, cầm dao lách cách thái gừng sợi và hành lá, lấy ra một cái bát nhỏ để chuẩn bị nước sốt.

“Con cá này rửa thế nào? Thế này được chưa?”

“...Phải rửa sạch cái lớp màu đen trong bụng cá mới được.”

Vu Tri Lạc liền rửa cá thêm lần nữa, cẩn thận rửa sạch những thứ màu đen trong bụng, rửa xong một con cá rô phi, cậu đã đổ mồ hôi.

“Vu Tri Lạc...”

“Ừ?”

“Chuyện hôm nay cảm ơn cậu...”

“Chẳng phải đã cảm ơn rồi sao, có phải chuyện gì to tát đâu, tớ ghét nhất là mấy kẻ ăn vạ đó.”

“Ý mình là, cậu có thể tin tưởng nhà mình...”

Hạ Chẩm Nguyệt quay đầu nhìn cậu một cái, cũng như cô trán cậu cũng lấm tấm mồ hôi, cậu đang cẩn thận rửa con cá còn lại không hề để ý đến ánh mắt cô.

Điều khiến cô cảm động nhất, không phải Vu Tri Lạc đứng ra bảo vệ lẽ phải mà là cậu gần như không chút do dự nào đã đứng về phía cô, bất kể đúng hay sai bất kể trắng đen, cậu ấy chẳng thèm bận tâm, chỉ một câu ‘Cô ấy là mẹ tôi’ đã trực tiếp đứng về phía cô.

Cứ như thể đã trốn sau lưng cậu ấy, có cậu chống lưng đứng ra, khoảnh khắc ấy cô có cảm giác muốn khóc.

“Cậu là bạn tớ mà, không tin cậu thì tin ai?”

Cậu ấy không quay đầu lại cứ như đang nói một chuyện bình thường nhất, nhưng lại khiến Hạ Chẩm Nguyệt cay xè mũi.

“Nhưng tiếc là vừa rồi tớ vẫn chưa đủ đẹp trai, cứ như không phải một thi sĩ mà lại giống một tên vô lại nhỏ vậy.” Cậu hơi ngại ngùng cười hì hì.

“Làm gì có!”

Hạ Chẩm Nguyệt vội vàng phủ nhận lời cậu nói, khẽ thì thầm với giọng nhỏ như muỗi kêu: “Đã rất đẹp trai rồi...”

“Cậu nói gì cơ?”

“ Mình chẳng nói gì cả...”

“Hình như tớ nghe thấy ai đó nói tớ đẹp trai thì phải?”

“Cậu nghe nhầm rồi!”

Hạ Chẩm Nguyệt đỏ mặt, đúng là không thể khen cậu ta được, khen một cái là lên trời ngay.

Vu Tri Lạc rửa cá xong đặt vào đĩa, sau đó quay người ra khỏi bếp.

Hạ Chẩm Nguyệt hơi thất vọng, nhưng dù sao bếp cũng thực sự rất nóng, cậu ấy không chịu nổi cũng là điều bình thường.

Đang lúc nghĩ ngợi, phía sau cô bỗng có gió, từng đợt từng đợt, mang lại sự mát mẻ cho làn da, thổi tung mái tóc cô, làm chúng dính vào mặt.

“Cậu cứ nấu tiếp đi, tớ học cậu.”

Vu Tri Lạc nhe răng cười, tay cầm một chiếc quạt nan lớn quạt mát cho cô, mồ hôi của cậu chảy xuống từ gò má chỉ tùy tiện dùng tay áo lau đi là xong.

Cô quay đầu lại, ngây người nhìn cậu.

“Đừng ngây người ra thế, lại cảm động rồi à? Muốn lấy thân báo đáp sao?”

“Làm... làm gì có!”

Người này đúng là đáng ghét chết đi được!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

trans làm tôi mất ngủ
Xem thêm