Chương 44: Cứ thế từng bước một!
Hai người đi không nhanh, khuôn viên trường học buổi chiều yên tĩnh lạ thường.
Con đường nhỏ phía sau nhà ăn này, Hạ Chẩm Nguyệt cũng chưa từng đi qua, ngoài tuyến đường cố định từ nhà - lớp học - căng tin, những con đường hẻo lánh thế này cô đều chưa từng đặt chân đến.
Bên đường nhỏ là tường bao, trên tường xếp đầy dây thép gai, để ngăn học sinh trèo tường ra ngoài.
Trên lưới thép gai leo đầy dây leo, nở những bông hoa loa kèn màu tím, thỉnh thoảng có bướm vỗ cánh, đó lại là một cảnh tượng mà cô chưa từng thấy trong trường học.
Có lẽ điều khiến cô bận tâm hơn, là việc tản bộ cùng Vu Tri Lạc sau bữa cơm no bụng, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ngẩng đầu nhìn bóng lưng cậu, gần đến thế, cũng sẽ mơ hồ ảo tưởng, vòng tay từ phía sau luồn qua nách cậu để ôm là cảm giác gì? Nếu là đối mặt thì sao? Tìm cơ hội thử xem?
“Cậu sao cứ đi sau tớ mãi thế?”
Vu Tri Lạc lần đầu tiên hỏi câu hỏi này.
“ Mình... không biết...”
Hạ Chẩm Nguyệt cũng không nói rõ được tại sao, chỉ là mỗi lần đi cạnh cậu, cô lại cảm thấy áp lực lớn, tự nhiên mà lùi lại phía sau anh.
Thấy Vu Tri Lạc dừng lại, cô không còn cách nào, đành phải đi sang bên phải cậu, sánh bước cùng cậu.
“Nếu cậu còn lùi lại phía sau nữa, tớ sẽ nắm tay cậu, như vậy cậu sẽ không bị bỏ lại.”
“Không, không thể như thế!”
“Tớ biết, chúng ta là bạn bè mà.”
Cậu từ trong túi quần lấy ra hai viên kẹo, xé vỏ đưa cho Hạ Chẩm Nguyệt một viên.
“Nè.”
“...Cảm ơn.”
Hạ Chẩm Nguyệt không từ chối kẹo của cậu, lần này là vị cam, chua chua ngọt ngọt, sau khi tập trung vào viên kẹo, áp lực khi đi cạnh cậu cũng không còn lớn nữa.
Hơn nữa cô còn phát hiện, Vu Tri Lạc dường như đang rất chuyên chú nhìn cảnh vật ngoài tường bao, thế là điều này đã tạo cơ hội cho cô lén lút nhìn trộm, với vẻ ngoài ‘ mình cũng đang nhìn cảnh vật phía kia’, cô công khai nhìn gương mặt nghiêng và đôi mắt sáng của anh.
Có lẽ hương vị kẹo rất ngon, cô cảm thấy tâm trạng lúc này, giống như mỗi bước chân đều sẽ nở ra một đóa hoa dưới gót.
“Ư, Vu Tri Lạc.”
“Không gọi tớ là Tri Lạc nữa à?”
“Đâu có! Cậu vừa nghe nhầm rồi...”
Vu Tri Lạc khẽ hừ cười, biết cô ngại ngùng, liền không trêu cô nữa, nếu không cô sẽ bỏ cậu lại mà chạy lên lầu ngay lập tức.
“Gì thế?”
“ Mình muốn hỏi cậu... cậu rất thích ăn kẹo sao?”
Cô ăn viên kẹo anh cho, giọng nói cũng ngọt ngào, “Chỉ là thấy cậu hình như rất hay ăn...”
Vu Tri Lạc không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại: “Cậu có lúc nào không vui hoặc buồn bực không?”
“Có chứ...”
“Đúng vậy, ai cũng có lúc không vui, tớ cũng vậy.”
Hạ Chẩm Nguyệt vẫn khá ngạc nhiên với những lời này của câuh, bởi vì trong mắt cô, cậu dường như luôn là một người tràn đầy năng lượng.
“Cậu thấy cuộc đời là muôn màu muôn vẻ, hay là một cái lọ đựng đủ thứ vị?”
“Chắc là lọ đựng đủ thứ vị...”
“Ừm.”
Vu Tri Lạc khẳng định câu trả lời của cô, tiếp tục nói: “Chua ngọt đắng cay mặn, tuy tớ không biết nấu ăn nhưng tớ nghĩ cuộc đời giống như nấu ăn, đắng rồi thì có thể thêm chút đường, chua rồi thì có thể thêm chút cay, rồi tớ lại nghĩ, vậy thì nên nêm nếm thế nào đây.”
“Sau này tớ đọc rất nhiều sách tâm lý, có một khái niệm gọi là ‘neo cảm xúc’, thế là khi tớ vui tớ sẽ ăn một viên kẹo, như vậy cảm xúc tích cực của ‘kẹo’ và ‘niềm vui’ sẽ được gắn kết với nhau, đợi đến khi tớ không vui lần nữa, tớ chỉ cần ăn một viên kẹo, thì tớ sẽ tự nhiên nhớ lại cảm xúc tích cực đó, cậu cũng có thể thử xem.”
“Thì ra là vậy... Có tác dụng không?”
“Rất có tác dụng.”
Hạ Chẩm Nguyệt nghĩ nghĩ, dừng động tác lưỡi đảo viên kẹo trong miệng, cẩn thận hỏi: “Vậy bây giờ cậu... không vui sao?”
“Không có mà, tớ nói khi vui thì sẽ ăn một viên kẹo, bây giờ tớ rất thích cảm xúc hiện tại, nên tớ ăn kẹo đấy.”
Cậu mỉm cười nhìn Hạ Chẩm Nguyệt: “Tớ rất thích cảm giác được ở bên cậu, ăn kẹo có thể giúp tớ giữ lại cảm xúc này, đợi đến khi cậu không ở đây, tớ ăn một viên kẹo là có thể nhớ lại cảm giác này rồi.”
Vu Tri Lạc nói thản nhiên, nhưng nghe xong Hạ Chẩm Nguyệt đỏ bừng mặt, nhất thời không biết đáp lời thế nào.
“Cậu, cậu không thể như thế được...bọn mình...”
“Chúng ta là bạn bè.”
Vu Tri Lạc nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, không nhịn được bật cười.
“Thích cũng có rất nhiều loại mà, tớ thích cảm giác được ở bên cậu, là vì cậu có một khí chất độc đáo thu hút tớ, đặc biệt là vào mùa hè nóng bức như thế này, không kìm được muốn gần gũi với cậu, sẽ cảm thấy rất bình yên, rất thoải mái.”
“Vậy nếu đến mùa đông thì sao...”
“Vậy thì cậu hãy cười nhiều hơn, tớ thấy cậu cười rất đẹp, giống như mặt trời mùa đông vậy, khiến người ta yêu mến.”
Hạ Chẩm Nguyệt không biết từ lúc nào lại lùi lại phía sau cậu, bàn tay nhỏ bé của cô cứ vặn vẹo trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như sắp bốc hơi.
Cậu ấy...cậu ấy vậy mà có thể công khai nói ra từ ‘thích’ như vậy, quan trọng là cô còn không tìm được bằng chứng nào cho việc ‘tình bạn có vượt quá giới hạn’ hay không.
Đại khái giống như chữ ‘yêu’, ‘yêu’ trong tôn giáo cũng chia thành nhiều loại, như tình cảm của mẹ đối với bố gọi là ‘yêu’, tình cảm của cô đối với Miêu Nhi cũng có thể gọi là ‘yêu’, tình cảm của Miêu Nhi đối với cá khô phần lớn cũng có thể gọi là ‘yêu’.
Có lẽ chữ ‘thích’ trong miệng cậu ấy cũng là như vậy chăng? Hẳn là chỉ một cảm giác thoải mái khi ở bên nhau, chứ không phải loại ‘thích’ đầy hooc-môn, đậm chất thiếu nữ, lãng mạn hơn...
Vậy nếu là thế thì sao?
Không thể nào không thể nào, chúng ta là bạn bè! Chẳng có cậu con trai nào dám công khai nói ‘thích’ như thế đâu!
“Đừng hiểu lầm nhé?”
“Không không! Mình không hề hiểu lầm!”
Hạ Chẩm Nguyệt vội vàng vẫy vẫy bàn tay nhỏ, chỉ là khuôn mặt nhỏ ửng hồng ấy, làm sao cũng không thể tự chứng minh mình trong sạch.
Vu Tri Lạc dừng bước, Hạ Chẩm Nguyệt đành ngoan ngoãn đứng cạnh cậu, sánh bước cùng cậu, dù sao thì cậu vừa nói rồi, nếu còn lùi lại phía sau, cậu sẽ nắm tay cô đấy.
“Vậy nói xem ý kiến của cậu đi.”
“Hả?”
“Tớ vừa nói cảm giác của tớ khi ở bên cậu rồi mà, là bạn bè, trao đổi tình cảm cũng rất quan trọng đúng không, cậu không định nói cảm giác của cậu sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Vu Tri Lạc, cô, người đứng đầu toàn trường, lại nhất thời không tìm ra được câu trả lời nào có thể nói ra.
Cô cúi đầu, bàn tay nhỏ nhặt một chiếc lá cỏ, xoay đi xoay lại giữa ngón cái và ngón trỏ, dịch lá màu xanh nhạt làm những vân tay có chút dính dính.
“Giống cậu...”
“Câu trả lời này không được.”
Hạ Chẩm Nguyệt hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, khẽ khàng như tiếng muỗi kêu nói: “Ở bên cậu... cảm giác rất thoải mái... cái kiểu thoải mái mà không cần nói gì ấy...”
Vu Tri Lạc có chút bất ngờ nhìn cô một cái, hỏi: “Là chỗ nào đặc biệt hơn sao?”
“Là, là...”
Cô nhắm mắt lại, như thể đã liều mạng, dũng cảm nói: “Cậu là người đầu tiên... khiến mình cảm thấy mình không thích nói chuyện cũng không có cảm giác tội lỗi... Ở bên cậu cảm thấy rất thoải mái!”
Không nói thì tiếc nuối, nói rồi lại chỉ còn hối hận, Hạ Chẩm Nguyệt cảm thấy mình dường như đã vượt quá giới hạn, chuẩn bị đón nhận hình phạt đến từ sự vượt giới hạn đó.
Mình, mình không thể như thế! Bọn mình...
“Đúng vậy, nên chúng ta là bạn bè tốt nhất.”
Vu Tri Lạc nói ra câu này, khiến cô thở phào nhẹ nhõm, có một cảm giác sống sót sau tai nạn kiểu như vừa làm một việc cực kỳ liều lĩnh mà lại không chết hẳn.
“Nè, cho cậu thêm một viên kẹo, chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ tiến cấp bạn bè.”
“Thật á...”
Thấy vẻ mặt mãn nguyện của cô, Vu Tri Lạc cũng vui vẻ, không quên "cho ăn", vội vàng bóc một viên kẹo đút cho cô.
Tốt lắm, Hạ Chẩm Nguyệt.
Cứ thế từng bước một, cho đến khi cậu dũng cảm tỏ tình với tớ nhé!


1 Bình luận