Khi Những Ảo Tưởng Thanh...
Chuyển Giác Hôn Trư ; 转角吻猪
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[Toàn Tập]

Chương 38: Cùng nhau ăn bánh bao

4 Bình luận - Độ dài: 1,719 từ - Cập nhật:

Chương 38: Cùng nhau ăn bánh bao

Sáng sớm giờ này, nhiệt độ trong phòng đã không còn nóng nữa.

Giường Hạ Chẩm Nguyệt mắc màn, ở cuối giường có một chiếc quạt nhỏ hình vuông đã rất nhiều năm kêu kẽo kẹt kẽo kẹt thổi, làm bay bay tấm màn mỏng của màn chống muỗi.

Ánh sáng bên ngoài xuyên qua rèm cửa, hơi hắt sáng, thiếu nữ đang ngủ say, cuộn tròn thân mình, tấm chăn mỏng đắp lên đôi chân thon dài xinh đẹp, sợi tóc vương vãi bên má, khẽ lay động theo gió.

Mèo con tỉnh dậy sớm hơn cô một chút, nó còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức nhiều.

Mỗi sáng sớm lúc năm giờ hai mươi lăm phút, trước khi tiếng chuông báo thức năm giờ rưỡi vang lên, Tuyết Mị Nhi sẽ hôn nhẹ lên má cô, dùng cái đầu to của mình nhẹ nhàng đẩy cô tỉnh dậy.

“Meow ưm òm...”

“Ưm...”

Thiếu nữ khẽ rên một tiếng, lông mày khẽ nhíu lại, rồi lại giãn ra, hàng mi dài run rẩy.

Cô trở mình nằm ngửa, tay trái ôm mèo vào lòng, hít thở sâu năm giây thật dài, rồi mới mở đôi mắt to tròn như quả hạnh ra.

“Meow...”

“Trời sáng rồi à...”

Có một khoảnh khắc, cô rất muốn ngủ một giấc nướng thật dài, mỗi lần mở mắt ra đều phải rất cố gắng mới được.

Tuyết Mị Nhi thè chiếc lưỡi nhỏ liếm nhẹ dái tai cô, cho cô vài lời động viên yêu thương.

“Hì hì... nhột quá.”

Hạ Chẩm Nguyệt lại nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra lần nữa, sự mệt mỏi và mơ hồ ban đầu trong ánh mắt đã được thay thế bằng sự trong trẻo.

Cô nhanh nhẹn lật người xuống giường, tắt chiếc quạt nhỏ ở cuối giường, tấm chăn mỏng được gấp lại đặt ở phía giường sát tường.

Chiếc điện thoại báo thức đặt cạnh gối vang lên, bây giờ là năm giờ rưỡi sáng.

Hôm nay cô dậy rất sớm.

Thực ra nói vậy cũng không đúng lắm, dù sao thì  ngày nào cô ấy cũng dậy rất sớm.

Việc đầu tiên khi tỉnh dậy là đến phòng mẹ, xem bà ngủ thế nào.

Thường thì lúc này mẹ cũng đã tỉnh, cô liền đến giúp mẹ thay quần áo, nửa dìu nửa bế giúp mẹ ngồi lên xe lăn.

Đẩy bà ra phòng khách ngồi một lát, Tuyết Mị Nhi cũng nhảy lên đùi Phương Như, rướn người cọ cọ vào cổ bà chào buổi sáng.

Hạ Chẩm Nguyệt mở tủ lạnh, lấy ra số bánh bao làm từ hai hôm trước, cho vào nồi bật lửa hấp nóng.

Vừa còn lại đúng năm cái bánh bao cuối cùng, trong đó hai cái cô không quên lát nữa sẽ mang cho Vu Tri Lạc ăn, không biết cậu ấy có thích không, dù sao cũng chỉ là bánh bao chay bình thường thôi.

Trong lúc chờ hấp bánh bao, hai mẹ con cùng đánh răng, cô còn vắt khăn ướt, giúp mẹ lau mặt, lau tay.

Về phòng lấy ấm nước, mở vòi nước hứng một ấm đun sôi, đặt lên chiếc bàn thấp, bánh bao hấp xong cũng lấy ra, để mẹ ăn trước.

Hạ Chẩm Nguyệt lại đi lấy quần áo đã giặt xong trong máy giặt, phơi lên thanh ngang của bệ cửa sổ.

Cầm một chiếc cột sắt chống cánh cửa cuốn của tiệm tạp hóa lên, cánh cửa đã rất cũ và han gỉ, phải dùng sức rất lớn mới đẩy được.

Về phòng lại đẩy chiếc máy may của mẹ ra đặt dưới chiếc ô che nắng lớn ở cửa, rồi lấy chiếc hộp dụng cụ nhỏ của bà ra đặt lên máy may.

Lúc này đã hơn sáu giờ rồi, nếu là bình thường lúc trời nắng đẹp đầu hẻm đã có ánh sáng chiếu vào, trong các kẽ nứt của con đường lát đá cũ, luôn có một hai cây cỏ nhỏ đặc biệt kiên cường.

Dần dần, người đi bộ chuẩn bị đi làm trong con hẻm cũng đông lên.

Hạ Chẩm Nguyệt luôn luôn sau khi mở cửa, hít thở không khí bên ngoài, nhìn bầu trời qua khe hở giữa các tòa nhà, thẫn thờ một lúc.

Thế giới như bánh xe không ngừng quay, lặp lại từng vòng, nhưng luôn tiến về phía trước.

Hôm nay trời âm u, dường như sẽ mưa.

Cô quay người vào nhà, thay bộ đồng phục sạch sẽ, cho một chiếc ô gấp vào trong cặp sách.

Cô lấy hai chiếc túi nhựa sạch, một túi đựng hai cái bánh bao đây là mang cho Vu Tri Lạc, túi kia cô đựng một cái bánh bao đây là của cô ăn.

“Mẹ ơi, con đi học đây, đồ ăn trong tủ lạnh mẹ hâm nóng ăn buổi trưa nhé, có chuyện gì thì gọi điện cho con.”

“Được, mẹ biết rồi, con đi nhanh đi, trên đường chú ý an toàn, hình như sắp mưa con mang ô chưa?”

“Mang rồi ạ, vậy con đi đây.”

Hạ Chẩm Nguyệt đeo cặp sách bước ra, dùng trán trơn láng cọ cọ vào Tuyết Mị Nhi đang nằm trên quầy.

“Chị đi học đây, Mị Nhi nhớ trông nhà cẩn thận nhé.”

“Meow.”

Cô ra khỏi cửa, men theo lối ra của con hẻm đi về phía đường lớn.

Người mẹ và chú mèo ở nhà, lặng lẽ nhìn bóng dáng cô, cho đến khi cô quay người lại ở chỗ rẽ, vẫy vẫy bàn tay nhỏ về phía họ từ xa, cho đến khi bóng dáng biến mất.

Mỗi ngày đều như vậy, từ mười hai tuổi đến mười bảy tuổi, tuổi thanh xuân của cô.

...

Nhưng dường như từ hôm qua, khi đi đến ngã tư đường lớn, đã khác so với mọi khi.

Bình thường để tiết kiệm thời gian Hạ Chẩm Nguyệt đều vừa đi vừa ăn sáng, hôm nay cô không ăn, ba cái bánh bao được gói cẩn thận trong túi nhựa yên lặng nằm trong cặp sách.

Sau khi qua đường, cô không đi tiếp nữa mà đứng bên cạnh cột đèn giao thông chờ đợi một người nào đó.

Lòng có chút hồi hộp, ngón tay có chút bối rối, thỉnh thoảng lại nhìn về phía nhà Vu Tri Lạc một chút, hoặc nhìn về phía cậu ấy đã đến hôm qua.

Hai người không hẹn trước thời gian gặp mặt, thấy cậu ấy không ở ngã tư, cô liền vô thức đứng đợi.

Cũng không lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu, rất tin rằng cậu ấy sẽ đến.

Người qua đường từng người một đi ngang qua cô, cô đứng yên tại chỗ đợi.

Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng đó, tâm trạng cô bỗng chốc trở nên vui vẻ.

Bóng dáng đó hình như cũng nhìn thấy cô, đang chạy nhanh tới đây!

Đồng tử cô khẽ run lên, vội quay đầu không nhìn cậu ấy, theo thói quen cúi đầu, đôi giày trắng nhỏ khép sát vào nhau đầy căng thẳng, răng khểnh khẽ cắn nhẹ khóe môi, sắp xếp những lời sắp nói: ‘Cậu từ bên đó đến là đi ăn sáng à’ ‘ Mình mang bánh bao cho cậu’ ‘Hôm nay hình như trời sắp mưa, cậu có mang ô không’ ‘ Mình không đợi lâu đâu’ ‘Hôm nay cậu cũng rất đẹp trai’...

Bỗng nhiên, tiếng bước chân phía sau đột nhiên gần hơn, còn nghe thấy tiếng thở nhẹ của cậu ấy khi chạy tới và cả tiếng tim đập của chính cô.

Sau đó vai cô bị vỗ nhẹ một cái, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng tại sao khoảnh khắc này, tim cô như ngừng đập, giống như hồn vía đều bị vỗ tan ra, chẳng còn biết gì nữa!

“Chào buổi sáng, Hạ Chẩm Nguyệt.”

Cậu ấy giống như ánh nắng trong ngày âm u vậy, vừa xuất hiện đã làm tâm trí cô loạn cả lên.

Hạ Chẩm Nguyệt rụt vai lại, như một con rối dây, loay hoay quay người lại, một đống lời lẽ đã chuẩn bị sẵn trong đầu giờ chỉ biến thành một chữ: “Sớm...”

“Nhiệm vụ thất bại! Cậu phải nói ‘Chào buổi sáng, Vu Tri Lạc’”

“Chào buổi sáng... Vu Tri Lạc.”

“Tuyệt vời, chúc mừng cậu đã nhận được danh hiệu [Cô gái chào buổi sáng], tình bạn của chúng ta đã tiến thêm một bước rồi!”

Vu Tri Lạc cười giơ ngón tay cái lên cho cô, thấy cô đang ngẩn người, liền kéo tay cô nhét ly chè táo đỏ vào tay cô.

“Đây là phần thưởng của cậu, danh hiệu lát nữa tớ sẽ gửi cho cậu.”

“Không cần đâu...”

“Không sao đâu, đều là nhà làm mà, cầm lấy đi, bánh bao của tớ đâu rồi?”

Hạ Chẩm Nguyệt liền vội vàng mở túi, lấy bánh bao đưa cho cậu ấy.

Vu Tri Lạc một chút cũng không khách khí, tay cậu to, một tay cầm hai cái bánh bao qua lớp túi nhựa, cũng chẳng giữ hình tượng gì, vừa nhận bánh bao đã bắt đầu ăn ngấu nghiến.

“Ngon thật đó, cậu ăn chưa?”

“Chưa...”

“Ồ, cậu chắc chắn là muốn đợi tớ ăn cùng đúng không, tốt lắm, bạn bè thì nên như vậy chứ.”

“Không phải đâu!”

Bị cậu ấy nói trúng, khuôn mặt nhỏ của Hạ Chẩm Nguyệt chợt đỏ bừng lên.

“Vậy chúng ta đi từ từ, vừa đi vừa ăn nhé.”

Hạ Chẩm Nguyệt đi theo sau cậu ấy, tay nhỏ cầm một cái bánh bao từ từ ăn, thỉnh thoảng lại ngước mắt trộm nhìn cậu một cái.

“Vừa nãy cậu có chuyện gì muốn nói với tớ à? Vừa rồi thấy cậu cứ ngập ngừng.”

Vu Tri Lạc bất ngờ dừng lại, Hạ Chẩm Nguyệt liền đâm sầm vào lưng cậu ấy.

“Không có đâu...”

“Thật sao?”

“Ưm.”

Hạ Chẩm Nguyệt gật đầu, tránh ánh mắt của cậu, tiếp tục ăn bánh bao.

Bởi vì cô phát hiện, nói bao nhiêu lời cũng không bằng cậu ấy ở bên cô cùng ăn bánh bao.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

cảm giác thg cu này sẽ bị xe tông xong nhỏ này dừng thời gian nma ko cứu đc sau đó blah blah :Đ
Xem thêm
thế thì khoai lang quá
Xem thêm
Nữ9 cute vl
Xem thêm