Chương 25: Đáng yêu quá không được đâu
Hai người cùng trò chuyện, tốc độ ăn uống tự nhiên chậm lại.
Trước đây khi Hạ Chẩm Nguyệt tự ăn, cô ấy luôn ăn rất nhanh, một là không muốn người khác thấy mình ngồi ăn một mình, hai là ăn uống đối với cô chỉ là chuyện lấp đầy bụng thôi, nhanh chóng ăn no rồi về lớp đọc sách thêm lát nữa.
Bây giờ thì không nghĩ như vậy nữa, theo đà dần quen với sự tồn tại của Vu Tri Lạc, còn trò chuyện với cậu, bầu bạn với cậu, điều này khiến cô ấy ước gì thời gian có thể trôi chậm hơn một chút, muốn ở bên cậu thêm một lát nữa.
Dù sao đây cũng là Vu Tri Lạc có thể động đậy, có thể nói chuyện, sẽ nhìn cô ấy nở nụ cười dịu dàng, đây không phải là cậu ấy trong lúc thời gian dừng lại có thể sánh bằng.
Chỉ tham lam một chút thôi… một chút thôi là được rồi, Hạ Chẩm Nguyệt đã quyết định, ngoài lúc ăn cơm ra thì sẽ không nói chuyện với cậu nữa, phải luôn giữ khoảng cách tốt, phòng khi không giữ được mình.
"Vậy còn cậu, lúc đó cậu đã viết gì cho bản thân trong lá thư vậy?"
Hạ Chẩm Nguyệt ngẩng đôi mắt to nhìn cậu một cái, Vu Tri Lạc vừa đưa một thìa cơm vào miệng, theo động tác nhai của cậu, có thể thấy yết hầu của cậu đang khẽ chuyển động.
"À, tớ à, nội dung thư lúc đó còn liên quan đến cậu đấy."
"Hả...?"
Nghe cậu nói vậy, Hạ Chẩm Nguyệt không khỏi căng thẳng một chút, nhưng lại không kìm được tò mò.
"Thế, thế cậu đã viết gì?"
"Tớ đã hỏi bản thân của tương lai ba câu hỏi."
Vu Tri Lạc giơ ngón trỏ: "Đầu tiên, có một mối tình với cô gái mình thích."
Ngây người một lát, khuôn mặt nhỏ của Hạ Chẩm Nguyệt đột nhiên đỏ bừng, sự luống cuống ngày hôm qua lại xuất hiện, đồng tử lướt nhìn vô định, đầu lập tức cúi thấp, vai cũng rụt lại.
"Cậu, cậu..."
Cậu vừa nói nội dung thư liên quan đến cô ấy, rồi lại là có một mối tình với cô gái mình thích, thế… thế này là sao?!
Đang lúc Hạ Chẩm Nguyệt không biết phải làm sao, Vu Tri Lạc cuối cùng cũng bị cô ấy chọc cười, cậu cảm thấy mình thật xấu xa, rõ ràng không thích trêu chọc con gái, nhưng tại sao lại cứ thích trêu cô nàng, nhìn cô đỏ mặt luống cuống như vậy?
"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, tớ còn chưa nói xong mà."
Hạ Chẩm Nguyệt đã chuẩn bị bưng khay chạy mất rồi, hôm qua đã chạy một lần, lần này cô ấy quen đường quen lối, tuyệt đối sẽ không mang khay ra khỏi căng tin nữa.
Nghe cậu nói vậy, cô mới ngồi xuống lại, xem cậu giải thích thế nào.
"Thứ hai, từ tay Hạ Chẩm Nguyệt, giành lấy vị trí thứ nhất, khiến cô ấy... ừm, để cô ấy phải xếp thứ hai."
Suýt nữa thì nói hớ rồi, cái tuổi mười bốn mười lăm ấy, đúng là độ tuổi hừng hực nhiệt huyết nhất của thiếu niên, ngay cả thư cũng viết không đứng đắn.
Hạ Chẩm Nguyệt cảnh giác nhìn cậu, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"Sao lại có vẻ mặt này chứ, ồ... không phải là cậu sẽ nghĩ rằng..."
"Không không...mình không hề hiểu lầm!"
Hạ Chẩm Nguyệt vội vàng xua tay, để chứng tỏ mình trong sạch, " Mình, bọn mình là bạn bè, mình đương nhiên sẽ không nghĩ sai đâu."
"Ồ ồ..."
Vu Tri Lạc gật đầu, chỉ là trong suốt quá trình đó, cậu không hề xác nhận hay phủ nhận việc câu hỏi 'muốn có một mối tình với cô gái mình thích' có liên quan đến cô ấy hay không, thấy Hạ Chẩm Nguyệt đã tự nói ra rồi, vậy thì cậu không nói tiếp nữa.
Có lẽ, về vấn đề này, bây giờ cậu cũng không thể trả lời được.
Hóa ra cậu ấy nói nội dung thư liên quan đến mình, là muốn vượt qua mình à... Ừm, may quá, may quá...
Hạ Chẩm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, thấy không khí có vẻ im lặng, cô bèn suy nghĩ làm sao để cứu vãn không khí, khẽ nói: "Vậy cậu bây giờ dường như vẫn chưa thực hiện được nhỉ..."
"Đúng vậy, yêu đương thì chưa thành, thành tích cũng chưa vượt qua cậu, nhưng cậu đừng vội đắc ý nhé, biết đâu cuối cùng thi đại học tớ sẽ đỗ thủ khoa, rửa sạch nỗi nhục này."
"Không tin~"
Nghe lời cậu nói, Hạ Chẩm Nguyệt khẽ cười, sắc hồng trên má vừa nãy vẫn chưa tan hoàn toàn, cô cười một tiếng, liền có cảm giác 'ngoảnh đầu cười một cái, trăm vẻ đẹp hiện ra, sáu cung phấn son mất màu', khiến Vu Tri Lạc nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Từ khi quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu thấy cô ấy cười đấy.
Khoảnh khắc tuổi trẻ và vẻ đẹp này, giống như một bức tranh, in sâu vào trong tâm trí Vu Tri Lạc.
"Cậu cười thật đẹp, tớ thấy bình thường cậu nên cười nhiều hơn một chút, nếu không muốn cười với người khác thì tớ không ngại cậu cười với tớ đâu." Vu Tri Lạc nghiêm túc đề nghị.
"Cậu, cậu lại nói linh tinh rồi!"
Hạ Chẩm Nguyệt không cười nữa, nghe lời cậu nói có chút thẹn thùng xen lẫn tức giận, cảm thấy cậu lại đang trêu cô ấy.
Mỗi khi như vậy, cô luôn muốn co chân chạy đi, nhưng không chịu nổi việc hai chân có chút không dùng sức được, muốn chạy cũng không thoát, đành ở yên đó bị cậu bắt nạt.
"Tớ nói thật đấy, cậu chỉ là quá thiếu tự tin thôi, cậu có biết câu hỏi thứ ba tớ hỏi bản thân của tương lai là gì không?"
"Là gì?"
"Trở thành người đàn ông đẹp trai nhất toàn trường."
Hạ Chẩm Nguyệt cố nhịn cười, nhưng nhịn đến mức có chút khó khăn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười khúc khích, giống như hoa quỳnh nở rộ, giải phóng tuổi trẻ và vẻ đẹp của mình.
"Ai lại tự đặt ra mục tiêu kiểu này chứ."
"Tớ nghĩ ít nhất mục tiêu này tớ vẫn hoàn thành rồi, sao, cậu không thấy tớ rất đẹp trai sao?"
" Mình..."
"Phải thành thật."
Hạ Chẩm Nguyệt ngẩng đôi mắt to nhìn cậu ta một cái, tên đáng ghét này ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình số 7, đặt dưới cằm, nửa cười nửa không nhìn cô ấy.
Cô đỏ mặt cúi đầu xuống, lẳng lặng gắp cơm, một lúc lâu sau, mới khẽ nói: "Đúng là... rất đẹp trai."
Một lúc lâu sau, Hạ Chẩm Nguyệt không nghe thấy cậu trả lời, bèn thăm dò hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Tớ đang nghĩ, cảm giác lần đầu tớ gặp cậu là gì."
"Ưm...?"
"Dường như là kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 10 thì phải, tớ chuẩn bị đi xem bảng xếp hạng, rồi ở chỗ góc cầu thang, tớ đã đụng phải một cô gái."
"Ồ..."
"Lúc đó đã thấy cô gái này khá xinh rồi, sau này xem bảng xếp hạng thấy tên cậu, nhưng lại không biết cô gái đó hóa ra là cậu, cậu còn nhớ không?"
Hạ Chẩm Nguyệt dùng thìa chọc chọc cơm, không dám ngẩng đầu nhìn cậu, lí nhí nói: " Mình, mình không nhớ..."
Vu Tri Lạc đã ăn no rồi, đĩa ăn trước mặt cậu đã trống rỗng, Hạ Chẩm Nguyệt cũng vội vàng cố gắng ăn, không muốn để cậu đợi quá lâu.
Cô cúi đầu không nhìn cậu đối diện, khóe mắt liếc thấy cậu lật đật móc thứ gì đó từ trong túi, một lát sau, cậu lùi người ra sau ghế một chút, hai tay cũng nâng lên.
"Tớ có thể chụp cho cậu một tấm ảnh được không?"
"Hả?"
Hạ Chẩm Nguyệt nghe tiếng ngẩng đầu.
Là ống kính.
Ngay khoảnh khắc đó, Vu Tri Lạc đã chụp được tấm ảnh đáng yêu này, góc độ phải nói là hoàn hảo, cô ấy trong ảnh mặc đồng phục học sinh, miệng ăn cơm hơi phồng lên, thìa vẫn chưa rời khỏi môi, khóe môi còn dính một hạt cơm, đôi mắt to đẹp đẽ ấy nhìn về phía cậu, trong sáng đẹp đẽ như mối tình đầu.
"Rất tuyệt đó, Hạ Chẩm Nguyệt, cậu rất ăn ảnh!"
"A, cậu chụp lén mình, mau xóa đi mà..."
Hạ Chẩm Nguyệt phản ứng lại, có chút sốt ruột, cảm thấy mình bị chụp lại chắc chắn rất xấu, cô mới không muốn giữ những bức ảnh như vậy đâu.
Nhưng cô ấy lại không dám đến giành, đành chỉ biết sốt ruột thôi.
"Đừng lo, cậu rất xinh, ảnh tớ sẽ tự giữ cẩn thận, bây giờ tớ gửi cho cậu một bản, cậu tự xem đi."
Vu Tri Lạc gửi ảnh gốc qua WeChat cho cô, Hạ Chẩm Nguyệt nhìn bản thân trong ảnh, chỉ cảm thấy thật xấu hổ, nghĩ đến việc cậu ấy sẽ giữ tấm ảnh này, lại càng xấu hổ hơn.
"Không đẹp đâu, mau xóa đi mà."
"Nhưng thật sự rất đẹp mà, rất đáng yêu đúng không? Từ góc độ của một nhiếp ảnh gia nghiệp dư như tớ, cậu và bộ đồng phục học sinh này, đều là những yếu tố không thể thay thế trong tấm ảnh này, ít nhất trong số những cô gái tớ từng gặp, sẽ không có ai phù hợp hơn cậu đâu."
Hạ Chẩm Nguyệt ngẩng đầu ngây người nhìn Vu Tri Lạc, sự chân thành trong mắt cậu, và niềm yêu thích đối với tấm ảnh này đều lộ rõ.
Mũi cô ấy có chút cay cay, giống như bộ đồng phục học sinh đã bạc màu vì cô ấy mặc bỗng nhiên tìm thấy ý nghĩa.
"Vậy cậu không được cho người khác xem..."
"Yên tâm đi, đợi tối nay tớ rửa ảnh ra, mai sẽ tặng cậu, tớ sẽ cất giữ cẩn thận, tự mình lén xem."
Nghe cậu nói sẽ tự mình lén xem, Hạ Chẩm Nguyệt liền đỏ mặt: " Mình, mình không phải ý đó..."
"Yên tâm đi mà, tớ hiểu rồi."
Thấy cậu lại chĩa ống kính về phía mình, Hạ Chẩm Nguyệt vội vàng dùng hai tay che mặt, vành tai nhỏ nhắn hồng hào, "Không được chụp nữa!"
Đáng ghét, đến dáng vẻ này của cô ấy cũng thật đáng yêu!
Vu Tri Lạc lén lút chụp thêm một tấm, "Yên tâm đi, mai tớ sẽ rửa ra hết rồi đưa cho cậu."
...
Bữa trưa này ăn khá lâu, khi hai người quay lại lớp học thì đã 1 giờ 10 phút rồi.
Buổi chiều còn có tiết học, nếu buổi trưa không nghỉ ngơi một chút thì sẽ luôn buồn ngủ.
"Vậy tan học gặp lại nhé."
" Mình..."
"Bạn bè nhà người ta tan học đều về nhà cùng nhau cả, cậu phải quen đi, cậu một mình về nhà cũng buồn chán, tớ một mình về nhà cũng buồn chán, cùng về nhà thì tốt biết mấy."
Vu Tri Lạc không cho cô ấy cơ hội từ chối, vẫy tay, đi vào lớp Một.
Ngáp một cái, lấy ba lô kê lên mặt bàn, lười biếng nằm úp xuống, lấy điện thoại ra, mở album ảnh, nhìn cô gái trong ảnh.
Đợi tối nay về, sẽ chỉnh sửa ảnh một chút, điều chỉnh sáng tối, làm mờ hậu cảnh thừa thãi...
Cậu đang suy tư chuyện tối nay làm sao chỉnh sửa ảnh, xem xong tấm ảnh cô ấy che mặt, đang định lướt xuống xem tấm ảnh cô ăn cơm thì cậu phát hiện, ngón tay không trượt được nữa.
Thời gian dừng lại —
Cô gái ôm một chiếc gối nhỏ trong lòng, từ cửa bước vào, đi đến bên cạnh cậu.
"Nếu cậu không có ý kiến... hôm nay..."
"Hôm nay Tiểu Nguyệt muốn ngủ cùng cậu..."


2 Bình luận