Khi Những Ảo Tưởng Thanh...
Chuyển Giác Hôn Trư ; 转角吻猪
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[Toàn Tập]

Chương 20: Trao đổi bí mật đi

1 Bình luận - Độ dài: 1,535 từ - Cập nhật:

Chương 20: Trao đổi bí mật đi

“Chào, Hạ Chẩm Nguyệt.”

Bất ngờ, Vu Tri Lạc xuất hiện phía sau cô, còn đưa tay vỗ nhẹ lên vai mảnh khảnh của cô.

Hạ Chẩm Nguyệt rõ ràng bị giật mình, vốn dĩ đang hồi hộp ăn bánh bao, bị cậu vỗ một cái, sợ đến sặc, vai rụt lại, bước về phía trước một bước, rồi mới quay người nhìn cậu.

“Dọa cậu rồi à?”

“Vu, Vu Tri Lạc…”

Cô nhìn về phía nhà Vu Tri Lạc, rồi lại nhìn về hướng cậu vừa tới, “Sao cậu lại xuất hiện từ phía sau vậy…”

“ Tớ vừa đi ăn sáng, cậu đợi lâu không?”

“Không… mình mới đến.”

“Ồ.”

Vu Tri Lạc phát ra âm thanh đầy ẩn ý, nửa cười nửa không nhìn cô, Hạ Chẩm Nguyệt mặt mỏng, đương nhiên không chịu nổi ánh mắt của cậu, đôi mắt to liền liếc đi chỗ khác, nhìn đám cỏ nhỏ trong khe nứt bê tông ven đường.

“À phải rồi, tớ tiện thể mang cho cậu một ly cà phê này, này, cầm lấy.”

Vu Tri Lạc đưa ly cà phê trên tay, vốn định mang vào lớp uống, cho cô, Hạ Chẩm Nguyệt theo bản năng liền xua tay: “Không cần đâu, cậu tự uống đi…”

“Chị tớ tự làm ở tiệm, tớ đặc biệt mang cho cậu nếm thử, tớ vừa uống rồi.”

“Mình…”

“Cậu không thích uống cà phê à?”

“Không phải…”

“Vậy thì cầm lấy đi, nếu ngon thì nói tớ biết, hôm khác tớ sẽ mang cho, tớ thấy các bạn nữ có vẻ thích uống trà sữa hơn, hay lần sau tớ mang trà sữa cho cậu nhé, đều là nhà mình tự làm.”

Vu Tri Lạc ép ly cà phê vào tay Hạ Chẩm Nguyệt, vì cô không chịu cầm, cậu liền nắm tay cô nhét vào.

Tay nhỏ vừa bị nắm, Hạ Chẩm Nguyệt liền ngoan ngoãn, mặt đỏ bừng không dám nhúc nhích, ước chừng Vu Tri Lạc lúc này mà nhét cho cô một quả lựu đạn vào tay, cô cũng sẽ không vứt đi.

“Bánh bao của cậu mua ở đâu vậy, trông có vẻ ngon ghê.”

Liên tiếp hai ngày đều thấy Hạ Chẩm Nguyệt ăn bánh bao làm bữa sáng, Vu Tri Lạc liền tìm một chủ đề để nói.

Cậu ấy nói cả nửa ngày, Hạ Chẩm Nguyệt mới hoàn hồn, cũng không nghe rõ cậu hỏi gì, nghe cậu nói đến bánh bao, tưởng cậu muốn ăn, liền giơ tay đưa nửa cái bánh bao mình đang ăn dở đến trước mặt cậu.

“… Tớ vừa ăn sáng rồi. Tớ hỏi bánh bao của cậu mua ở đâu?”

“Vâng, vâng xin lỗi! Mình vừa rồi không nghe rõ!”

Hạ Chẩm Nguyệt ngượng đến mặt nhỏ đỏ bừng, rụt bánh bao của mình lại, nhỏ giọng nói: “ Mình tự làm…”

“Cậu còn biết làm bánh bao à?”

“Vâng… bình thường mình làm một ít bánh bao và há cảo, để dành ăn sáng.”

“Mai mang cho tớ hai cái nhé, tớ cũng muốn đổi khẩu vị thử xem.”

“Ah? Mình hơi không tự tin.

“Vậy cứ quyết định thế nhé, đều là bạn bè cả, có gì mà phải ngại.”

Vu Tri Lạc bật cười, mặt trời buổi sớm vừa ló dạng, cậu đứng ở phía có ánh sáng, nụ cười này khiến Hạ Chẩm Nguyệt ngẩn người.

Thì ra có một người bạn lại tốt đến vậy sao…

Trong tay vẫn cầm ly cà phê cậu nhét cho, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay lan tỏa vào tim.

“Đi thôi, lát nữa sẽ muộn đó.”

Vu Tri Lạc đi được hai bước, quay đầu nhìn Hạ Chẩm Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, liền gọi cô một tiếng, cô mới vội vàng đuổi theo.

Cũng như hôm qua khi đi bộ cùng nhau, cô luôn tụt lại sau cậu nửa thân người, đến nỗi khi cậu nói chuyện, đều phải ngoảnh đầu lại.

“Cậu không ăn bánh bao nữa à?”

“…”

Hạ Chẩm Nguyệt tay phải cầm nửa cái bánh bao, tay trái cầm cà phê, cứ thế cứng đờ đi theo cậu, cho đến khi cậu nhắc nhở một câu, mới như được cho phép, giống như sóc nhỏ ăn đồ ăn vậy, từng miếng từng miếng bánh bao bỏ vào miệng, mà còn ăn rất vội, chốc lát, hai bên má đã phồng lên.

“Đừng để sặc nữa nhé, uống ngụm cà phê đi.”

“Ồ…”

Chỉ là cô hai tay đều đang bận cầm đồ, ống hút cũng không rảnh tay mà lấy, trông có chút luống cuống.

“Đưa cho tớ.”

Vu Tri Lạc vươn tay, cô liền ngoan ngoãn đưa cà phê cho cậu.

Giúp cô cắm ống hút xong, Vu Tri Lạc hỏi: “Có cần tớ đút cho cậu không?”

Hạ Chẩm Nguyệt có thể tưởng tượng ra cảnh cậu cầm cà phê, hơi cúi người, như đang đút cho động vật nhỏ vậy, đút thức ăn cho cô, ánh mắt liền trở nên hoảng loạn.

“Không cần không cần…”

Nhìn Vu Tri Lạc nhướng mày mang theo nụ cười nhạt nhìn cô, Hạ Chẩm Nguyệt có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ mình sao thế này, đi cùng cậu ấy, vậy mà ngay cả việc ăn uống cũng phải để cậu chỉ huy.

Ngoài việc từng uống cà phê hòa tan Nestlé, Hạ Chẩm Nguyệt chưa từng uống loại cà phê nào khác. Nhìn qua ống hút có thể thấy màu cà phê, khi uống vào có chút đắng, nhưng không chát, khi hít thở còn có thể tự nhiên ngửi thấy mùi thơm đặc trưng, ngon ngoài mong đợi.

“Hạ Chẩm Nguyệt.”

“Dạ?”

Nghe cậu gọi tên mình, cô khẽ đáp một tiếng, đôi mắt ngước lên có thể thấy lòng trắng trong veo, vài sợi tóc buông lơi trên trán.

“Sao cậu lại nghĩ đến việc làm bạn trên mạng với tớ vậy? Không muốn gặp tớ sao?”

“Không, không phải đâu!”

Cô vội vàng phủ nhận, “Không phải không muốn gặp cậu, chỉ là… chỉ là sợ bị người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến cậu.”

Trong môi trường trường học, nếu một nam sinh và một nữ sinh thân thiết với nhau, sẽ khó tránh khỏi gây ra nhiều lời đồn đoán từ bạn bè, giống như câu nói hôm qua cô đã nói với anh, ‘ Không phải họ sẽ cười cậu sao?’

“Tớ nào có để tâm đâu.”

Vu Tri Lạc cười nói, “Nhưng cậu yên tâm, vì chúng ta là bạn tốt, tớ cũng sẽ không gây rắc rối cho cậu đâu.”

Cậu hiểu ý của Hạ Chẩm Nguyệt, từ góc độ của cậu, cậu đương nhiên không để tâm, nhưng cậu cũng hiểu trong bầu không khí hiện tại, nếu có những lời đồn về cậu và Hạ Chẩm Nguyệt xuất hiện, hẳn sẽ là một áp lực không nhỏ đối với cô, có lẽ lại có những lời ác ý suy đoán về cô.

“Không phải ý đó, bản thân mình cũng không để tâm đâu…”

Có lẽ cô còn một nỗi lo khác, sợ rằng nếu đi quá gần, bản thân có thể sẽ không còn giữ nổi tình cảm mình dành cho cậu nữa chăng? Đương nhiên, suy nghĩ này chắc chắn không thể nói với cậu ấy.

“Vậy, chúng ta như thế này có được coi là tình bạn bí mật không?”

Vu Tri Lạc đột nhiên dừng bước, Hạ Chẩm Nguyệt đang đi sau cậu nửa thân người liền mơ màng đâm vào lưng cậu, người cô rất mềm, bị cô đâm vào một chút cũng không đau.

Hạ Chẩm Nguyệt đỏ mặt, “Từ này của cậu lạ thật…”

Cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói rõ được chỗ nào không đúng, cái cảm giác lén lút này, thật sự kích thích.

“Tóm lại, đây coi như là bí mật nhỏ chung đầu tiên của chúng ta rồi, nghĩa là tình bạn của chúng ta đã tiến thêm một bước.” Vu Tri Lạc giơ ngón cái lên, dáng vẻ như muốn tiếp tục nỗ lực.

“Ừm…”

“Cậu thấy sao?”

“Là… là vậy đó.”

Vu Tri Lạc lại tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn cô, luôn có thể bắt gặp ánh mắt cô, nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại cúi đầu xuống.

“Cậu lúc nào cũng có vẻ tâm sự, không thích nói chuyện, xem ra, ngoài bí mật chung của tình bạn bí mật của chúng ta, cậu còn có bí mật gì không thể nói sao.”

“ Mình không có, cậu lại nói linh tinh rồi…”

Hạ Chẩm Nguyệt có chút căng thẳng, răng nhẹ nhàng cắn ống hút, chốc lát liền để lại một hàng dấu răng đáng yêu.

Vu Tri Lạc lại bất ngờ dừng lại, thế là Hạ Chẩm Nguyệt đang quen thói ngẩn ngơ lại đâm vào lưng cậu lần nữa, cô cứ cảm thấy như cậu cố ý…

“Làm gì vậy…”

“Để tình bạn của chúng ta càng thêm bền chặt, chúng ta hãy trao đổi bí mật đi!”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận