Khi Những Ảo Tưởng Thanh...
Chuyển Giác Hôn Trư ; 转角吻猪
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[Toàn Tập]

Chương 53: Làm bạn cùng bàn một lần

1 Bình luận - Độ dài: 1,590 từ - Cập nhật:

Chương 53: Làm bạn cùng bàn một lần

Buổi sáng trôi qua thật nhanh, có lẽ vì hiếm hoi có được nửa ngày nghỉ, nên các bạn cùng lớp đều xôn xao hơn mọi khi rất nhiều.

Năm cuối cấp ba thật sự quá áp lực, dù chỉ có một buổi chiều tự do này cũng đủ khiến người ta phấn khích.

Đáng tiếc là thầy cô sẽ không dễ dàng chiều theo ý muốn của mọi người, các lớp trưởng bộ môn đã đến văn phòng mang về những chồng bài kiểm tra trong giờ giải lao.

“Bài phải làm xong đấy nhé, thầy cô bảo ngày mai sẽ chữa đấy.”

“Làm cái cóc khô gì chứ! Mới có một buổi chiều, sáu tờ bài kiểm tra!”

“Anh em, mang theo căn cước công dân chứ, hôm nay ai trong ký túc xá 219 ra đây 'đối chiến' với bố mày nào?”

“Đừng cản tôi, tôi muốn chơi Yasuo!”

Tiếng chuông tan học vang lên, chuồng cừu mở cửa, đàn cừu liền ùa đi tán loạn, chạy về phía thảo nguyên tự do rộng lớn.

Có người tranh thủ nửa ngày nghỉ về nhà, có người đi căn tin ăn cơm, có người cùng nhau đi quán net, chỉ trong vỏn vẹn năm phút ngắn ngủi, trong lớp học chỉ còn lại mỗi Vu Tri Lạc.

Anh bước ra ban công, từ xa đã thấy rất nhiều người đang tắc nghẽn ở cổng trường, học sinh chen chúc chạy ra ngoài, hệt như những tòa nhà dạy học phía sau lưng kia là những con quái vật khổng lồ đáng sợ.

Vu Tri Lạc thì không vội ra ngoài. Trừ khi chuông vừa reo là chạy ngay ra, không thì ai cũng phải xếp hàng ở cổng trường.

Mặc dù bây giờ thời tiết nóng bức, nhưng những học sinh đang xếp hàng ở cổng trường vẫn không hề giảm nhiệt huyết, chẳng chút nào giống với vẻ không chịu nổi khi phơi nắng một chút trong tiết thể dục.

Anh cho mấy tờ bài kiểm tra được phát vào cặp sách, đứng dậy rời khỏi lớp Một, đi ra từ cửa trước, đi được hai bước đã đến cửa sau của lớp Hai.

Trong lớp Hai lúc này cũng yên tĩnh lạ thường, anh vừa nhìn đã thấy Hạ Chẩm Nguyệt đang ngồi ở chỗ của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.

Vu Tri Lạc không lên tiếng, lặng lẽ đi vào từ cửa sau, đến chỗ ngồi phía sau cô, kéo ghế ra ngồi xuống.

Thuận theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài, là tổ chim non trên cái cây lớn ngoài cửa sổ.

Chim mẹ đã kiếm mồi về, đang vỗ cánh bên tổ, ba cái miệng nhỏ màu vàng nhạt há to kêu réo đòi ăn.

“May mà hôm qua lúc mưa, gió không quá lớn, tổ chim không sao.”

“Ừm.”

Cô đáp lại một tiếng, đột nhiên cơ thể cứng đờ, quay đầu lại mạnh mẽ, thấy anh một tay chống cằm, ngồi ở chỗ phía sau cô, nhìn cô cười.

“Vu Tri Lạc! Anh, sao anh lại vào đây…”

“Tìm em chứ sao.”

Hạ Chẩm Nguyệt căng thẳng tột độ, vội vàng nhìn quanh lớp, nhìn tình hình hành lang, nhút nhát nói: “Mới tan học, lát nữa có người về sẽ bị nhìn thấy mất…”

“Yên tâm đi, anh sẽ làm rõ hiểu lầm, nói với mọi người rằng họ không hề hiểu lầm.”

Trêu cô một chút, thấy cô vẻ mặt bối rối, luống cuống, anh liền cảm thấy vui vẻ.

“Đừng căng thẳng, giờ này thì mọi người đi hết rồi.”

“Biết đâu có bạn để quên đồ chạy vào thì sao!”

“Làm gì có chuyện trùng hợp vậy…”

Vu Tri Lạc còn chưa nói hết lời, trên hành lang yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tim Hạ Chẩm Nguyệt lập tức thắt lại.

Cô vội vàng quay người lại, ngồi ngay ngắn trên ghế của mình, ra vẻ đang làm bài kiểm tra.

Vu Tri Lạc cũng vội vàng nằm sấp xuống bàn, trốn sau chồng sách cao ngất trên mặt bàn.

Một học sinh lớp Hai chạy vào từ cửa trước, lấy một bộ vợt cầu lông từ bàn học ở dãy đầu tiên, rồi lại chạy ra ngoài.

Cho đến khi tiếng bước chân dần xa, Vu Tri Lạc mới ngẩng đầu lên, lớp học vẫn yên tĩnh như cũ.

Qua lớp người khác đúng là có chút kích thích thật, anh còn thấy khá hưng phấn, thảo nào người ta nói thỏ không ăn cỏ gần hang, muốn tán thì tán gái lớp bên cạnh.

Nhìn Hạ Chẩm Nguyệt đang ngồi trước mặt, cô bé trông đã sợ hãi đến mức thân người co rúm lại, đầu bút trong tay phải chấm vào mặt giấy bất động, đôi tai nhỏ đỏ ửng, giống như một chú thỏ con trên thảo nguyên, vừa thấy đại bàng bay qua, liền trốn trong đống cỏ khô run lẩy bẩy không dám nhúc nhích.

Vu Tri Lạc đưa ngón tay chạm nhẹ vào lưng cô, cô khẽ giật mình.

“Đi rồi.”

“…”

Cô lúc này mới cẩn thận ngẩng đầu lên, dùng khóe mắt liếc nhìn về phía cửa lớp học, thấy quả thật không còn bóng người nào nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, cơ thể căng thẳng phút chốc thả lỏng.

Cho đến bây giờ, Hạ Chẩm Nguyệt mới cảm thấy sợ hãi, đỏ mặt tức giận nói: “Không, không được làm như vậy! Bị nhìn thấy thì, thì…”

Cô không nói tiếp được nữa, cái tên Vu Tri Lạc xấu xa này chẳng thèm để tâm chút nào, còn đang nhìn cô cười nữa chứ.

“Đừng giận nữa nha, được không?”

“Rất giận!”

“Anh sợ em ở một mình trong lớp buồn chán nên mới sang tìm em đó, đừng giận, đừng giận mà.”

Cô đâu phải trẻ con, tại sao anh ấy lại dùng giọng nói dịu dàng như vậy để dỗ dành cô chứ.

Cô cảm thấy mình nên rất tức giận, nhưng cơ thể lại thành thật vô cùng, sau khi anh ấy dỗ dành một hồi, cô cứ như một chú mèo được gãi cằm vậy, sự tức giận biến thành ngại ngùng, trông có vẻ rất hưởng thụ.

“Vậy… vậy lần sau anh không được như thế nữa đâu…”

“Đã không còn lần sau rồi.”

Vu Tri Lạc cười nói: “Đây là lần nghỉ nửa ngày chủ nhật cuối cùng của năm cấp ba rồi, cuối tuần sau là thi cử, đến chủ nhật sau nữa là ngày 6 tháng 6, lúc đó trường sẽ nghỉ học để phong tỏa phòng thi, chúng ta chắc ở nhà rồi.”

Hạ Chẩm Nguyệt đứng sững lại, mãi đến khi anh nhắc nhở, cô mới chợt nhận ra, hóa ra thời gian mình còn có thể ngồi trong căn phòng học này đã không còn bao nhiêu ngày nữa, hôm nay đã là ngày 23 tháng 5 rồi.

Đối với cô gái mong muốn nhanh chóng trưởng thành, cấp ba vốn dĩ không có gì đáng để lưu luyến, nhưng chính vì sự xuất hiện của anh, nó đột nhiên có một ý nghĩa khác biệt.

“Nhanh vậy ư.”

Khi cô nói ra câu này, vốn dĩ muốn dùng câu hỏi, nhưng khi thốt ra, giọng điệu lại trùng xuống, biến thành câu trần thuật.

“Đúng vậy, anh luôn có một nguyện vọng, em giúp anh thực hiện nó được không.”

“Là gì vậy?”

Hạ Chẩm Nguyệt hơi tò mò, anh ấy có nguyện vọng gì mà cần cô giúp thực hiện chứ?

Vu Tri Lạc không trả lời cô, chỉ cầm cặp sách của mình, đứng dậy từ chỗ ngồi phía sau cô, đi ra và ngồi xuống vị trí bên trái của cô.

“Làm bạn cùng bàn với thủ khoa toàn khối.”

Anh ngồi xuống vị trí bạn cùng bàn của Hạ Chẩm Nguyệt, cô ngồi sát tường, khi anh ngồi xuống, cô như thể bị ‘mắc kẹt’ bên trong.

Nói xong câu đó, anh đặt hai tay lên mặt bàn, ngồi một lúc, suy nghĩ một chút, rồi lại lấy ra một cuốn sổ tay trống từ trong cặp sách và mở ra.

Hạ Chẩm Nguyệt ngây người nhìn sườn mặt anh, một cảm giác kỳ diệu bỗng nhiên dâng lên.

Bỗng chốc, hai người như đã vượt qua ranh giới lớp học, trở thành bạn cùng bàn, chỉ trong vài phút ngắn ngủi này, nhưng lại như đã làm bạn cùng bàn ba năm rồi, mang đến một cảm giác an toàn khó tả như được anh bảo vệ trong một góc.

Anh đưa tay ra: “Cho anh mượn một cây bút.”

“Cây này được không ạ…”

“Được.”

Hạ Chẩm Nguyệt nhìn lòng bàn tay anh, đặt cây bút trong tay mình vào lòng bàn tay anh.

Vu Tri Lạc cầm cây bút của cô, viết vài chữ vào cuốn sổ tay trống này, rồi gập lại, đưa cho cô cùng với cây bút.

“Tặng em đó, làm quà kỷ niệm ba năm chúng ta là bạn cùng bàn.”

Cô lật mở trang đầu tiên của cuốn sổ —

「Lớp 3/2 - Vu Tri Lạc」

Chữ rất đẹp.

“Này bạn cùng bàn, đi thôi, đi thôi, ra chợ mua đồ ăn, rồi đến nhà em ăn cơm.”

Đáng ghét! Đừng phá hỏng tâm trạng cảm động của tôi chứ!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận