Chương 13: Chủ động xuất kích!
Trường có hai căn tin, mỗi căn tin do một người khác nhau quản lý, nghe đồn một trong số đó là do em vợ hiệu trưởng mở – thật giả không rõ, nhưng mà tin đồn kiểu này thì trường nào chẳng có.
Giá đồ ăn ở hai căn tin cũng xấp xỉ nhau, hương vị có thể hơi khác chút đỉnh. Căn tin số hai thì có vẻ thực đơn đa dạng hơn tí. Vu Tri Lạc thì chẳng quá kén ăn, chỉ cần sạch sẽ là được. Nói đến ngon miệng, thì cơm nhà tự nấu vẫn là nhất.
Tầm giờ này căn tin đã vắng, ngoài vài học sinh còn ngồi ăn lác đác, các quầy đồ ăn cũng gần như trống trơn.
Một số món chưa bán hết, các cô chú ngồi trông quầy cầm muỗng lớn, buồn chán ngồi tám chuyện với nhau, chờ đến giờ đóng cửa.
Vu Tri Lạc đi trước, Hạ Chẩm Nguyệt đi sau cậu cách tầm hai thân người.
Không phải cậu không đợi, mà mỗi lần đi chậm lại cho cô bắt kịp, chỉ được vài bước là cô lại tụt phía sau.
Nếu đây là vịt mẹ dắt đàn vịt con, thì chắc chắn cô là con vịt con nhỏ xíu đi lạc cuối hàng.
Cậu không nói gì, cô cũng không chủ động mở lời, cứ vậy theo sau với tâm trạng lo lắng mông lung, trong đầu nghĩ không biết Vu Tri Lạc rốt cuộc muốn nói gì với mình.
Căn tin số một nằm ở tầng trệt. Nhớ lần trước sau cuộc thi, cả hai cũng ăn ở đây, nên Vu Tri Lạc cứ thế bước vào.
Nhìn những quầy đồ ăn phía trước, Vu Tri Lạc quay đầu hỏi:
“Cậu muốn ăn gì không? Hôm nay tớ mời.”
Giọng cô lí nhí đáp:
“Không… không cần đâu, mình ăn gì cũng được…”
Thấy cô bướng bỉnh lắc đầu, Vu Tri Lạc cũng không ép, đi cùng cô đến quầy cơm đầu tiên.
Chú lấy cơm múc một muỗng đặt vào đĩa rồi đưa ra.
“Cậu cầm trước đi.”
Vu Tri Lạc nhận đĩa, đưa cho Hạ Chẩm Nguyệt, rồi quay sang nói:
“Chú ơi, phần của cháu thêm nửa muỗng nữa nhé!”
“Đủ chưa cháu?”
“Dạ đủ rồi ạ, cháu cảm ơn chú.”
Bước vào khu lấy đồ ăn, các quầy được xếp theo mức giá từ cao đến thấp. Quầy đắt nhất là 6 tệ, toàn món mặn như sườn, vịt quay các kiểu.
Hạ Chẩm Nguyệt đi trước Vu Tri Lạc, mắt gần như chẳng buồn nhìn mấy món đắt đỏ đó, lẳng lặng cầm đĩa đi tiếp.
Vu Tri Lạc lặng lẽ đi theo.
Nhiều món đã hết, thấy hai người đi ngang, các cô chú quầy còn chủ động gõ muỗng lên nồi:
“Cháu trai, thử món thịt kho tàu hôm nay đi! Sắp đóng cửa rồi, mấy món còn lại này cho cháu hết luôn!”
Hạ Chẩm Nguyệt không dừng lại, cứ thế tiến thẳng đến khu xào chay giá 2 tệ, gọi một phần súp lơ xào thịt, rồi qua khu 1 tệ gọi thêm một phần cải ngọt.
Giờ này ít người, nên quầy 1 tệ và 2 tệ do cùng một cô lớn tuổi trông nom. Cô này nhìn khá thân thiện.
Dù học sinh nhiều, nhưng cô vẫn nhớ được Hạ Chẩm Nguyệt – có lẽ vì ngày nào cũng đến trễ, lại thường chỉ mua đồ ở quầy rẻ nhất, nhìn ngoan ngoãn nên lâu dần cô cũng quan tâm hơn.
“Đợi tí nhé cháu gái, cái này thêm cho cháu, ăn nhiều vào, nhìn gầy quá!”
Cô lớn tuổi đi sang quầy 4 tệ, múc một ít thịt xào chua ngọt, quay lại đổ lên đĩa của Hạ Chẩm Nguyệt rồi bấm giá 4 tệ.
“Cảm ơn cô ạ…” – Hạ Chẩm Nguyệt gật đầu cảm ơn, quẹt thẻ xong lại cúi đầu cảm ơn thêm lần nữa.
Khi cô lớn tuổi nhìn sang Vu Tri Lạc đang đứng phía sau, giọng điệu không còn thân quen như khi nói với cô gái lúc nãy nữa:
“ Cháu trai, ăn gì nào?”
“Dạ, món rau này với cả khoai tây xào thịt ạ.”
Gọi món xong, cậu nói với Hạ Chẩm Nguyệt:
“Cậu đi lấy canh rồi tìm chỗ ngồi trước đi, lát nữa tớ qua.”
Thấy Vu Tri Lạc cũng chỉ gọi mấy món rẻ tiền, Hạ Chẩm Nguyệt bất giác nhớ lại lần ăn cùng cậu sau cuộc thi. Dù không nói ra, nhưng có những chi tiết khiến cô thấy ấm lòng.
Hạ Chẩm Nguyệt gật đầu, cầm đĩa đi lấy canh.
Cô lớn tuổi lấy thêm rau và khoai tây, định đưa đĩa cho Vu Tri Lạc, rồi hỏi một câu:
“Cháu là bạn học của cô bé đó à?”
“Vâng ạ.”
“Ồ…”
Cô gật đầu, rồi cũng đi sang quầy 4 tệ, thêm cho Vu Tri Lạc một phần thịt xào chua ngọt không tính tiền.
Vu Tri Lạc hơi ngạc nhiên, nghĩ lại bao lần ăn ở đây, cô chú lúc nào cũng múc kiểu “run tay làm rơi thịt”, lần đầu mới thấy có người chủ động cho thêm thịt như thế này!
“Cảm ơn cô ạ!”
Vu Tri Lạc quẹt thẻ, rồi bưng đĩa đi về phía Hạ Chẩm Nguyệt.
Dù cậu không nhờ, Hạ Chẩm Nguyệt vẫn lấy thêm chén và đang cúi người lấy canh cho cậu.
“ Mình lấy canh giúp cậu rồi…”
“Cảm ơn nha. Để tớ cầm đĩa giúp, cậu cầm canh đi, mình qua bên kia ngồi.”
Cậu cầm cả đũa, muỗng, tay trái khay đồ ăn của mình, tay phải khay của cô, rồi tìm một chỗ trong góc có quạt. Cô lẽo đẽo theo sau, tay bưng hai chén canh rong biển đã nguội.
Khung cảnh này, nhìn chẳng khác gì mấy cặp đôi đi ăn cùng nhau.
Cặp đôi…
Trong đầu Hạ Chẩm Nguyệt bỗng vang lên từ này. Một cảm giác kỳ lạ lan ra trong lòng, cô cứ thế ngơ ngác đi theo Vu Tri Lạc, mắt nhìn bóng lưng cậu, tim thì không còn tự chủ được nữa.
Vu Tri Lạc rút khăn giấy lau bàn, lau trước bên chỗ cô, rồi mới đến bên mình.
“Ngồi đi.”
“Ừm… canh của cậu nè.”
“Của cậu nè, đũa và muỗng luôn.”
“Cảm ơn…”
Hạ Chẩm Nguyệt ngồi xuống đối diện, nhận đũa muỗng từ tay cậu, khẽ chạm vào tay một chút, rồi vội rụt lại. Tai đỏ bừng, cô cúi đầu, ngồi thẳng đơ, chẳng dám nhìn Vu Tri Lạc, chỉ chăm chú nhìn đĩa đồ ăn, ăn từng miếng nhỏ.
Cậu bảo muốn nói gì đó, sao đến giờ vẫn chưa nói nhỉ…
Chờ mãi không thấy cậu lên tiếng, Hạ Chẩm Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn lên.
Toàn món rẻ tiền, vậy mà Vu Tri Lạc ăn rất vui vẻ, rưới nước sốt lên cơm, xúc từng muỗng lớn, như thể chỉ muốn ăn no.
Đúng lúc bốn mắt nhìn nhau, Hạ Chẩm Nguyệt liền cúi đầu tránh ánh mắt cậu.
“Cô lớn tuổi đó tốt thật đấy, quan tâm cậu lắm luôn, tớ nói tớ là bạn học cậu, cô còn cho thêm thịt nữa.”
Giọng điệu Vu Tri Lạc đầy hài hước, không hề cảm thấy ngại hay thương hại gì. Đối với Hạ Chẩm Nguyệt, kiểu nói nhẹ nhàng như vậy khiến lòng cô thấy được tôn trọng.
“Ừ… cô ấy tốt lắm.”
“ Tớ ăn thử món cậu được không?” – Vu Tri Lạc chỉ vào đĩa súp lơ.
“Hả? À… được chứ…”
Vu Tri Lạc không khách sáo, gắp hai miếng súp lơ và một miếng thịt mỡ từ đĩa cô.
Cô nào từng trải qua chuyện thế này, từ lúc cậu hẹn ăn trưa, đầu óc cô đã bay đi đâu mất, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Mãi đến khi ăn xong, cô mới lấy hết can đảm hỏi:
“Vu Tri Lạc… cậu muốn nói chuyện gì với mình vậy?”
“Cậu có mang điện thoại không?”
“Có…”
“Thêm WeChat của tớ đi.”
“Hả?”
Chưa kịp phản ứng, Vu Tri Lạc đã mở mã QR đưa ra trước mặt.
Trước “sói dữ”, “cừu non” nào có sức phản kháng…
Cô đành kéo khóa túi quần đồng phục, lấy điện thoại ra quét mã.
Chiếc điện thoại của cô đã cũ, kiểu máy giá rẻ, nhưng giữ gìn rất kỹ. Vỏ trong suốt, màn hình không xước, rõ ràng là rất quý nó.
Chốc lát sau, Vu Tri Lạc nhận được thông báo:
【Nguyệt – đã thêm bạn làm bạn bè】
“Được rồi.”
“Ừ, mình đồng ý rồi.”
Cả hai đặt điện thoại xuống, lại im lặng nhìn nhau.
Dưới bàn, tay Hạ Chẩm Nguyệt xoắn chặt vào nhau. Cô cảm thấy như Vu Tri Lạc sắp nói gì đó rất nghiêm túc…
Không khí bỗng trở nên căng thẳng.
“Vu Tri Lạc… cậu…”
“Hạ Chẩm Nguyệt, cậu thấy tớ thế nào?”
Gần như cùng lúc, cả hai cùng lên tiếng.
“Hạ Chẩm Nguyệt, cậu thấy tớ thế nào?” – Vu Tri Lạc nhắc lại, nhìn cô chăm chú.
“Hả?”
“Vậy là ấn tượng cũng không tệ lắm ha.”
“Ừm…”
Lúc này trong đầu Hạ Chẩm Nguyệt hoàn toàn rối loạn, chẳng hiểu rốt cuộc Vu Tri Lạc đang tính làm gì. Cộng thêm cảm giác đặc biệt mà cô dành cho cậu, mọi thứ càng khiến cô suy nghĩ lung tung hơn.
“Hôm nay đột nhiên tìm cậu như vậy có thể hơi đường đột... nhưng tớ đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Cái… cái gì?”
Tim Hạ Chẩm Nguyệt như nhảy lên tận cổ họng, đến thở cũng quên mất.
Vu Tri Lạc mỉm cười:“Nếu cậu không phản đối… tớ muốn tìm hiểu cậu.”
Nụ cười của cậu ấy giống như ánh nắng đầu xuân, dịu dàng đến mức khiến người ta choáng váng.
Cả người Hạ Chẩm Nguyệt như bị “dừng thời gian”, đứng hình tại chỗ.
T-tỏ tình ư?! Hẹn hò á?!
Mặt cô đỏ như cà chua chín, nhiệt độ toàn thân dồn hết lên mặt, cổ cũng nóng ran, tai thì đỏ bừng, tim đập rộn ràng như sắp nhảy ra ngoài.
Nếu cơ thể người có thể bốc hơi vì ngượng, thì chắc cô đã hóa thành làn khói ngay tại chỗ.
Thấy Hạ Chẩm Nguyệt vẫn đơ người, Vu Tri Lạc nói thêm:“Tớ thấy cậu đáng yêu, lại có tính cách rất tốt… nên tớ thật lòng muốn tìm hiểu.”
“X-xin lỗi! Mình… mình…”
Hạ Chẩm Nguyệt không dám nhìn cậu, luống cuống đứng dậy dọn đĩa, hai tay run run không chịu nghe lời, đánh đổ cả bát canh xuống đất, loảng xoảng một tiếng vang lên chói tai.
Vu Tri Lạc vội cúi xuống nhặt cái bát lên, vừa ngẩng đầu thì… Hạ Chẩm Nguyệt đã chạy mất rồi.
Từ xa có thể thấy cô bưng đĩa chạy ra khỏi căn tin, một lúc sau lại chạy quay về, đặt đĩa vào khu thu dọn, rồi vèo một cái lại biến mất.
Vu Tri Lạc nhìn theo, khẽ thở dài:“Quả nhiên… bạn bè ít quá, đến kết bạn thôi mà cũng vui thế này à…”
Cậu lôi điện thoại ra, mở WeChat, gửi một tin nhắn:
【Chiều cùng về nhé.】
Ngay lập tức, một dấu chấm than đỏ chót hiện lên cùng lời thông báo:【Nguyệt – đã bật xác minh bạn bè, bạn chưa phải là bạn của cô ấy…】
Vu Tri Lạc: “…???”
Vãi chưởng?! Lần đầu tiên trong đời bị một cô gái… xóa kết bạn!!
Chủ động muốn giành thế thượng phong mà cũng khó vậy sao?!
Không đúng… chẳng lẽ cô ấy hiểu nhầm gì rồi à?
Vu Tri Lạc xoa trán, có chút đau đầu.
Thật sự... giữa nam và nữ không thể có một tình bạn trong sáng hay sao?!


4 Bình luận