[Toàn Tập]
Chương 37: Em đối mặt với cả một ban cố vấn đấy
2 Bình luận - Độ dài: 2,098 từ - Cập nhật:
Chương 37: Em đối mặt với cả một ban cố vấn đấy
Vu Tri Lạc đã lưu lại gói tin thoại 'cậu, cậu thật lợi hại' và ' chúc ngủ ngon' mà Hạ Chẩm Nguyệt gửi.
Tối qua, cậu đã thiếp đi khi nghe hai câu tin thoại này.
Phải nói là, giọng của Hạ Chẩm Nguyệt thực sự rất hay, mang đậm cái chất mềm mại ngọt ngào đặc trưng của con gái Giang Nam, lại nói khẽ khàng, như thể đang ghé vào tai nói thì thầm, con trai không thể nào cưỡng lại được.
Đến nỗi đêm lại mơ thấy những giấc mộng kỳ lạ, khi tỉnh dậy phát hiện gối đã ướt sũng một mảng lớn vì nước dãi.
Lặng lẽ lật mặt ướt sang nếu không mẹ mà vào phòng dọn dẹp phát hiện ra thì chắc chắn lại một trận cằn nhằn.
Cắm điện thoại sạc một lúc, nhanh nhẹn lấy một chiếc áo phông trắng từ tủ quần áo ra mặc.
Hôm nay là ngày 22 tháng 5, thứ Bảy, trường học có thể mặc thường phục.
Từ năm lớp 11, cậu đã không còn được hưởng hai ngày nghỉ cuối tuần nữa, đến năm lớp 12 thì còn bi đát hơn, đến một ngày nghỉ cũng không còn, chỉ còn nửa ngày nghỉ vào chiều Chủ Nhật.
Còn nhớ hồi mới lên lớp 12, cậu không cam tâm chỉ có nửa ngày nghỉ, còn lén gọi điện cho sở giáo dục, nói trường học dạy thêm trái quy định bảo họ nhanh chóng kiểm tra.
Sau này mọi chuyện cũng chẳng đi đến đâu, thế nhưng hiệu trưởng trong một lần họp đã huấn thị, nói 'một số bạn học à, học kém mà còn không chịu khó, cả ngày động óc suy nghĩ bậy bạ, có nửa ngày nghỉ đã là tốt lắm rồi, các trường khác còn không nghỉ chút nào', chỉ là hiệu trưởng có lẽ nát óc cũng không thể nghĩ ra, cái cuộc gọi tố giác đó lại là do Vu Tri Lạc -người đứng thứ hai toàn khối- gọi đâu nhỉ...
Quần áo con trai thì không nhiều lắm, phong cách phối đồ phổ biến nhất của Vu Tri Lạc vào mùa hè thường là một chiếc áo phông in hình rộng rãi cùng một chiếc quần cargo rồi đi thêm đôi giày thể thao.
Có lẽ vì bản thân đã đẹp trai, lại có khí chất phóng khoáng, dù không quá cầu kỳ trong cách ăn mặc, cũng luôn có các cô gái khen cậu mặc thật đẹp.
Người ta nói chỉ trai đẹp mới có tuổi thanh xuân, Vu Tri Lạc cảm thấy tuổi thanh xuân của mình cũng cơ bản coi như hoàn hảo rồi, chắc chỉ còn thiếu một mối tình nữa thôi.
Sau khi vệ sinh cá nhân cậu xách cặp sách xuống lầu.
Buổi sáng hôm nay có vẻ u ám hơn một chút, trời âm u cảm giác sắp mưa.
Cặp sách quên mang ô, nhưng Vu Tri Lạc cũng lười lên lấy.
Thế nào là thanh xuân, thanh xuân chính là cái tuổi mà quên mang ô cũng có thể giơ cặp sách lên mà xông vào cơn mưa! Ôm cặp sách cũng tính, nhưng rõ ràng đây là hai kiểu thanh xuân khác nhau.
Đến quán cà phê của chị họ.
Vì hôm nay là cuối tuần, khách đông hơn bình thường một chút, Lý Lạc Khuynh cũng không còn nằm dài trên ghế sofa gác chân chơi game nữa cùng với mấy cô nhân viên phục vụ trong quán, đã thay bộ đồng phục kiểu hầu gái của quán, giúp đỡ công việc.
"Chào mừng quý... tự đi vào bếp sau mà lấy."
"Chị, cái kiểu phục vụ này của chị không được đâu, em cũng trả tiền mà!"
"Vậy em trai ngoan, có thể đến giúp chị làm việc được không?"
"Em phải thi đại học, không có thời gian."
Vu Tri Lạc vứt cặp sách lên ghế sofa ở khu nhân viên, tự mình vào sau bếp lấy một cốc cà phê, một cốc chè táo đỏ, và một cái bánh trứng nhỏ.
Lấy hai chiếc túi nhỏ, lần lượt cho cà phê và chè táo đỏ vào, rồi mới thong dong ăn bánh trứng.
"Hôm nay em ăn có nhiêu đó thôi à?" Lý Lạc Khuynh cầm khay thức ăn, dựa vào ghế sofa hỏi cậu.
"Chị đừng có lười biếng nữa chứ, chị nhìn chị Tiểu Tuệ kìa, bận rộn tới lui."
"Em không hiểu đâu, nếu chị cũng bận rộn như vậy, Tiểu Tuệ sẽ áp lực hơn nữa đấy."
"Lát nữa có cô bạn dễ thương mang bữa sáng đến cho em, không thể ăn quá no phải để dành bụng một chút."
"Ối giời ơi!!"
Lý Lạc Khuynh tỏ ra hứng thú, vẻ mặt đầy tò mò ngồi xuống bên cạnh Vu Tri Lạc.
"Có bồ rồi hả?"
"Không có..."
"Em yên tâm đi, chị sẽ không nói cho dì đâu!"
"Chị có nói với mẹ cũng vô ích thôi, lần này em là 'phụng chỉ' tán tỉn... à không, 'phụng chỉ' kết bạn, mẹ em bảo em phải học tập chăm chỉ với cô bạn ấy."
"Thật hay giả đấy..."
"Không tin chị cứ hỏi mẹ."
Thấy cậu tự tin như vậy, Lý Lạc Khuynh cũng đầy nghi ngờ, không thể hiểu nổi tên này đã dùng cách gì mà lại có thể khiến dì đồng ý cho cậu ta gần gũi với một cô gái.
"À phải rồi, chị, dịp hè này quán mình có tuyển nhân viên thời vụ không? Kiểu con gái siêu ngoan, siêu nghe lời, siêu nghiêm túc làm việc ấy."
"Ừm... để đến lúc đó xem sao, nếu như hè năm ngoái kinh doanh tốt thì có thể xem xét."
Lý Lạc Khuynh cười tủm tỉm nhìn cậu, hỏi: "Có phải là cô bé mà em nói hôm trước không?"
"Cái gì?"
"Đừng có giả vờ ngây thơ với chị, là người mang bữa sáng cho em, rồi lại là nhân viên hè, điều kiện gia đình không tốt lắm, có phải là cùng một người không? Hay lại là ba người?"
"Ba người thì hơi quá rồi..."
"Vậy là cùng một người."
Vu Tri Lạc không phủ nhận.
Dù sao thì hai chị em đã lớn lên như chị em ruột, giữa họ vẫn rất tin tưởng lẫn nhau, không sợ chị ấy mách lẻo với mẹ.
"Sao rồi, sao rồi? Trông có vẻ phát triển nhanh lắm nha!"
"Ừm... không phải như chị nghĩ đâu, chỉ là bạn tốt thôi..."
"Thôi đi, em có mấy cọng lông chị còn lạ gì nữa đâu?"
Lý Lạc Khuynh nhìn cậu với vẻ mặt như đã nhìn thấu tất cả, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy Vu Tri Lạc để tâm đến cô gái nào nhiều như vậy.
"Có ảnh không, cho chị xem với."
Vu Tri Lạc liền lấy điện thoại ra cho chị ấy xem.
Lý Lạc Khuynh khá bất ngờ khi nhìn thấy mấy tấm ảnh của Hạ Chẩm Nguyệt.
"Wow, xinh thế này sao?! Cô bé còn biết nấu ăn nữa chứ!"
"Đương nhiên rồi, hơn chị nhiều... *xì xồ*!"
Vu Tri Lạc xoa xoa bắp thịt trên vai, trách sao người phụ nữ này không ai thèm, nói không lại là động tay động chân, nhà ai dám cưới chứ, nhà xe quán cà phê cho không cũng chẳng thèm.
Lý Lạc Khuynh trả điện thoại lại cho cậu, tò mò hỏi: "Vậy bây giờ hai đứa sao rồi? Cô bé đã mang bữa sáng cho em rồi, chắc sắp thành đôi rồi nhỉ? Tốt quá, chuyến tàu cuối cùng của cấp ba đấy!"
"Không phải em đã nói rồi sao, chỉ là bạn tốt thôi mà..."
"Không có ý gì khác sao? Chị nhìn cũng thích, chị thích nhất mấy cô em gái ngoan ngoãn thế này."
"..."
Vu Tri Lạc không biết phải trả lời câu hỏi của chị ấy thế nào, cậu nhớ lại cuộc trò chuyện trao đổi bí mật với Hạ Chẩm Nguyệt sáng hôm qua, lúc đó cô gái nói không thể ở bên người mình thích, phải đợi đến năm hai mươi lăm tuổi tự mình trở nên xuất chúng rồi mới dám nói cho cậu biết. Thế là cậu hỏi:
"Chị, chị nghĩ xem, một cô gái rõ ràng thích một người nhưng lại từ chối người đó, đây là vì lý do gì?"
"Em tỏ tình bị từ chối rồi hả?"
"...Làm sao em có thể tỏ tình được, hai đứa em là bạn tốt mà, em chỉ hỏi giúp cô ấy thôi."
"Ồ... vậy thì cũng đơn giản thôi, hoặc là cảm thấy đối phương không xứng với mình hoặc là cảm thấy mình không xứng với đối phương."
"Con gái cũng để ý chuyện này sao? Đâu có cần con gái mua nhà mua xe gì đâu."
"Đương nhiên rồi, đặc biệt là những cô gái có lòng tự trọng cao từng chịu khó khăn thì càng để ý chuyện này. Họ càng mong muốn sự bình đẳng giữa hai bên, càng yêu em thì càng không muốn em phải trả giá quá nhiều, không muốn em sa vào vũng lầy của cô ấy nếu không sẽ cảm thấy rất mắc nợ."
"Càng yêu càng từ chối à?"
Vu Tri Lạc đờ người ra, còn có cái lý này sao?
"Ừm... có thể hiểu như vậy, dù sao thì em sống sung sướng, em khó mà hiểu được cảm giác đó. À đúng rồi, chị Tiểu Tuệ của em có lẽ có kinh nghiệm hơn, bạn trai cũ của cô ấy rất giàu có và ưu tú."
Thế là Tiểu Tuệ đang bận rộn đã được kéo tới.
Chị ấy có chút ngại ngùng, đỏ mặt chia sẻ kinh nghiệm tình cảm của mình: "...Khoảnh khắc khó chịu nhất, có lẽ là đôi khi nhìn thấy những cô gái xuất sắc, rạng rỡ, gia cảnh tương tự anh ấy ở bên cạnh, sẽ có cảm giác bất lực sâu sắc, chỉ muốn tìm một góc nào đó để trốn đi, cho dù chị rất chắc chắn anh ấy rất thích chị, cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng của chị, nhưng cuối cùng vẫn còn quá nhiều điều phải mắc nợ, nên cuối cùng không thể đến với nhau..."
Tiểu Tuệ cười cười: "Thế nên chị vẫn cần phải cố gắng hơn nữa, chị đi làm đây."
Thấy Vu Tri Lạc im lặng không nói gì, Lý Lạc Khuynh cũng động viên: "Đương nhiên rồi, em cũng đừng nản lòng bị từ chối không phải là chuyện xấu đâu, điều này chẳng phải chứng tỏ cô bé thích em sao! Càng để tâm đến em, cô bé mới càng để tâm đến những chuyện đó."
"...Em thật sự chưa tỏ tình."
"Vậy thì em nhất định đừng tỏ tình nhé, cứ từ từ dỗ dành cô bé đã rồi tính, con gái đều rất dễ dỗ, chỉ cần cô bé tỏ tình với em thì mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi."
Vu Tri Lạc gật đầu đồng tình sâu sắc.
Sớm muộn gì rồi cũng sẽ khiến Hạ Chẩm Nguyệt tự mình đến trước mặt cậu, hai tay ôm trước ngực, cúi đầu, đỏ mặt, nhắm mắt lại, như thể dốc hết gan ruột nói với cậu: "Vu Tri Lạc, em không muốn làm bạn với anh nữa, xin hãy hẹn hò với em với mục tiêu sinh con!"
Rồi cậu sẽ mỉm cười dịu dàng, xoa xoa đầu nhỏ của cô gái, nói: "Được rồi, miễn cưỡng đồng ý với em."
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy kích động rồi.
"Đi thôi."
Vu Tri Lạc xách cà phê và chè táo đỏ lên.
"Ấy, chờ đã..."
Lý Lạc Khuynh cầm lấy cốc chè táo đỏ trong tay cậu, rồi đi đổi cho cậu một cốc nóng.
"Chi tiết quyết định thành bại đấy, em trai."
"Ồi! Chị, chị gái ruột của em! Chị đẹp quá chừng, đẹp như một bài thơ trữ tình! Mỹ nữ đứng trước chị cũng phải tự ti mặc cảm, soái ca cam tâm chết dưới váy lựu của chị, trẻ con thấy chị thì thân thiết nồng nhiệt, người già thấy chị thì hồi tưởng tuổi xuân, bệnh nhân thấy chị thì lập tức khỏe mạnh, thậm chí người tàn tật cũng sẽ vì chị mà tay cụt mọc lại, mắt mù sáng rõ!"
"Biến đi."


2 Bình luận