Khi Những Ảo Tưởng Thanh...
Chuyển Giác Hôn Trư ; 转角吻猪
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[Toàn Tập]

Chương 28: Mọi người đều khen tôi chăm chỉ

1 Bình luận - Độ dài: 1,617 từ - Cập nhật:

Chương 28: Mọi người đều khen tôi chăm chỉ

“Này này, đừng ngẩn người ra nữa, đèn xanh sáng rồi kìa.”

“Ồ, mình đâu có ngẩn người…”

Vu Tri Lạc cảm thấy Hạ Chẩm Nguyệt là cô gái khẩu thị tâm phi nhất mà cậu từng gặp, rõ ràng đang nhìn cậu ngẩn người, cứ như bị mê hoặc vậy.

“Có phải cậu ngửi tớ không đấy?”

“Gì cơ?”

Hạ Chẩm Nguyệt đột nhiên hoảng loạn, quả nhiên vẫn bị lộ rồi sao! Chuyện cô hôn cậu hôm kia?!

“ Tớ thấy mũi cậu cử động kìa.”

“…Đâu có!”

Mặt Hạ Chẩm Nguyệt ửng đỏ lên cái rẹt, cậu ta vậy mà nói cô đang ngửi cậu ta, sao cô có thể làm ra chuyện như vậy chứ?! Rõ ràng là mùi hương thoang thoảng trên người cậu tự chui vào mũi cô thôi, chứ đâu phải cố ý ngửi đâu!

Nhưng mà cũng may, ngửi cậu ta vẫn còn đứng đắn hơn là hôn cậu.

“Thế à, tớ đâu có xịt nước hoa.”

“ Cậu… cậu nói với mình cái này làm gì…”

Vu Tri Lạc quay đầu nhìn cô một cái, cười đầy ẩn ý: “Sách sinh học nói rằng, nếu một người không xịt nước hoa mà cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi cơ thể của họ, thì điều đó chứng tỏ gen của cậu đã chọn người đó.”

Hạ Chẩm Nguyệt xấu hổ chết đi được, cãi lại: “ Mình chưa từng thấy điều này trong sách sinh học!”

“Đi thôi đi thôi, lát nữa đèn đỏ lại sáng bây giờ.”

Vu Tri Lạc không trêu cô nữa, đi trước cô về phía ngã tư, quen thuộc như thể về nhà mình vậy.

Hạ Chẩm Nguyệt cũng không hiểu nổi, rõ ràng là đường về nhà cô, sao lại có cảm giác như cậu đang dẫn cô đi vậy.

Đi được một lúc, Hạ Chẩm Nguyệt không nhịn được, bước lên một chút, hỏi cậu: “ Cậu, cậu thật sự đi mua rau à? Bọn mình đã là bạn bè rồi, mình cũng đã đồng ý với cậu rồi, cậu không cần đi theo mình đâu…”

“Lừa cậu làm gì, hôm qua tớ mua mướp và thịt, nấu canh theo cách cậu dạy, ngon lắm, tớ định tối nay lại bảo mẹ tớ nấu canh mướp.”

“…Còn tưởng là cậu tự nấu chứ.”

“ Tớ cũng muốn chứ, mẹ tớ bảo tớ đừng gây thêm rắc rối cho bà, sau này tìm một cô vợ biết nấu ăn là được rồi.”

Vu Tri Lạc dừng bước, Hạ Chẩm Nguyệt cảnh giác phanh gấp, không đâm vào cậu.

“Vậy thì, tớ có một chuyện muốn nhờ cậu, tớ muốn mời cậu làm…”

“ Mình, mình sẽ không nấu cơm cho cậu đâu!”

Hạ Chẩm Nguyệt vội vàng từ chối, không cho cậu cơ hội nói thêm.

Vu Tri Lạc xoa xoa chóp mũi, có chút cạn lời, đảo mắt một cái.

“Cậu nghĩ gì thế, tớ là muốn nhờ cậu làm cô giáo của tớ, dạy tớ đi chợ nấu ăn, tớ muốn mẹ tớ phải bất ngờ lớn.”

“…Đều tại cậu cứ nói mấy lời kỳ lạ, cậu mà còn như vậy, mình, mình sẽ không nói chuyện với cậu nữa đâu.”

Hạ Chẩm Nguyệt lại trốn ra sau lưng cậu, không cho cậu nhìn thấy gương mặt đang nóng bừng của cô.

“Được rồi được rồi, chúng ta là bạn bè mà, chỉ là trêu cậu, đùa chút thôi.”

“Ừm…”

Hạ Chẩm Nguyệt nghĩ nghĩ, khẽ hỏi: “Vậy cậu cũng sẽ nói câu như vậy với những cô gái khác sao?”

Vu Tri Lạc quay đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Trong số bạn bè của tớ, chỉ có cậu là con gái thôi.”

“Ồ ồ.”

Bàn tay nhỏ của Hạ Chẩm Nguyệt nắm chặt quai cặp, không hiểu sao lại cảm thấy hơi phấn khích vì chuyện mình khá đặc biệt trong số bạn bè của cậu

“ Cậu, cậu chắc là có nhiều bạn bè lắm nhỉ?”

“Tạm coi là vậy đi.”

“Tạm coi là vậy sao?”

Vu Tri Lạc không trả lời cô ngay, chỉ xoay chiếc cặp lại, lấy ra hai cây kẹo mút từ bên trong, bóc vỏ một cây đưa cho cô, rồi tự mình ăn cây còn lại.

“Không cần đâu… không cần đâu…”

“Ngon lắm, bóc vỏ hết rồi, cầm lấy đi.”

Hạ Chẩm Nguyệt đành cầm kẹo trong tay, cúi đầu, bắt chước cậu ngậm kẹo vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt thật tuyệt, không hiểu sao lại có cảm giác hạnh phúc, được ăn kẹo cậu tặng, cái này khác hẳn với kẹo tự mình mua.

Vu Tri Lạc ngậm kẹo mút, que kẹo vểnh ra ngoài miệng một cách tùy tiện, nghĩ nghĩ rồi nói:

“Nếu định nghĩa của bạn bè là những bạn học chơi thân, thì đúng là có khá nhiều, chủ đề nói chuyện cũng chỉ xoay quanh việc học, vui chơi các thứ, nhưng kiểu như chúng ta nói chuyện những chủ đề không đâu vào đâu thế này, thì quả thực không có mấy ai.”

“Ừm…”

Bàn tay nhỏ của Hạ Chẩm Nguyệt cầm que kẹo, lấy viên kẹo ra khỏi miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói thế nào, bèn lại nhét kẹo vào miệng, bịt miệng mình lại không nói gì nữa.

Dường như đã sắp xếp xong lời lẽ, cô mới lại lấy viên kẹo ra khỏi miệng với tiếng “bốp” một cái, cẩn thận hỏi cậu:

“Vậy, vậy tại sao cậu lại chịu nói chuyện này với mình chứ…”

“Yên tâm, tớ sẽ không giết cậu diệt khẩu đâu.”

“ Mình đâu có lo cái này!”

Vu Tri Lạc mút kẹo, suy nghĩ lời nói của Hạ Chẩm Nguyệt, có lẽ vì biết cô thích cậu, nên cậu có một sự tin tưởng khó hiểu đối với cô, sẵn lòng tâm sự với cô sao?

Cậu quay đầu nhìn cô một cái, cô đang chuyên tâm ăn kẹo, cúi đầu đi theo nhìn gót chân cậu, trông rất ngoan ngoãn.

“Có lẽ là vì có cảm giác thân thiết với cậu, tớ nghĩ chúng ta là cùng một loại người.”

“Sao bọn mình lại có thể là cùng một loại người chứ…”

“Tức là thế giới nội tâm phong phú hơn, nên sự giao tiếp giữa chúng ta có thể sâu sắc hơn một chút.”

“Ừm…”

Hạ Chẩm Nguyệt lại không biết nên tiếp lời thế nào, bỗng dưng có chút cảm ơn viên kẹo cậu đưa, giúp cô khi không biết phải nói gì thì có thể dùng kẹo mút để bịt miệng.

“Cậu có điều gì muốn làm không?” Vu Tri Lạc tò mò hỏi.

“Đi làm thêm…” Hạ Chẩm Nguyệt ngậm kẹo trong miệng, giọng nói có chút ngọt ngào mềm mại.

Câu trả lời của cô có chút nằm ngoài dự đoán của Vu Tri Lạc, dù sao thì nếu hỏi một người khác, đặc biệt là ở tuổi mười bảy mười tám, thường sẽ nhận được những câu trả lời phù hợp hơn với câu hỏi ‘điều muốn làm’, còn việc đi làm thêm rõ ràng là chuyện mệt mỏi, chắc sẽ chẳng ai nghĩ đó là một phúc phần.

“Chính là… muốn nhanh chóng đến tuổi tốt nghiệp, sau đó đi làm thêm kiếm tiền.” Hạ Chẩm Nguyệt giải thích thêm.

Ăn uống vui chơi gì đó, cô căn bản không muốn nghĩ đến, cũng chưa từng hy vọng có chuyện “bánh từ trên trời rơi xuống”, ngay cả ước muốn cũng chỉ là để nhanh chóng lớn hơn một chút, rồi đi làm thêm kiếm tiền.

“Tại sao?”

Nghe cậu hỏi, Hạ Chẩm Nguyệt ngẩn người một lát, mới khẽ nói: “Nếu mình cố gắng thêm một chút, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi, đúng không…”

Đây là sự đơn thuần thuộc về cô, tin chắc rằng mình cố gắng thêm một chút thì sẽ trở nên tốt hơn, mọi điều không tốt đều là do bản thân chưa đủ nỗ lực.

Trong mơ hồ, Vu Tri Lạc như có thể chạm vào linh hồn cô, cảm thấy có chút xót xa.

Cậu cười cười, để tránh cuộc trò chuyện rơi vào trạng thái nặng nề, nói: “Đợi thi tốt nghiệp xong là ba tháng hè, lúc đó có thể đi làm thêm rồi.”

“Ừm ừm.” Hạ Chẩm Nguyệt rất đồng tình gật đầu, nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi.

“Còn cậu thì sao, thi tốt nghiệp xong cậu định làm gì? Đi du lịch à? Bọn họ đều đang bàn bạc xem thi xong sẽ đi đâu chơi.”

“ Tớ á…”

Vu Tri Lạc suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, vốn dĩ trước sự kiện dừng thời gian, cậu thật sự đã định vác máy ảnh đi một chuyến du lịch khắp cả nước, nhưng khi đối mặt với cô, câu trả lời này lại không cách nào nói ra được.

“ Tớ phải gõ chữ chứ, để cập nhật thêm vài chương cho bạn đọc.”

“Gõ chữ?”

Hạ Chẩm Nguyệt có chút xa lạ với thuật ngữ này.

“Chính là viết tiểu thuyết, tớ hiện giờ có tiểu thuyết đang đăng tải, mỗi ngày đều phải cập nhật hai nghìn chữ.”

“Hai nghìn chữ cơ à, giỏi thật đấy, cậu chắc đã đạt đến giới hạn của con người rồi đó…”

Hạ Chẩm Nguyệt rất nể phục cậu, dù sao thì bài văn dài nhất cô từng viết cũng chỉ có một nghìn chữ.

Vu Tri Lạc gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

“Cũng được thôi, mọi người đều khen mình chăm chỉ…”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

1tr chữ sáng tác là cũng ra gì đấy
Xem thêm