Khi Những Ảo Tưởng Thanh...
Chuyển Giác Hôn Trư ; 转角吻猪
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[Toàn Tập]

Chương 4: Giữa con gái luôn có một đống chuyện vớ vẩn

3 Bình luận - Độ dài: 2,031 từ - Cập nhật:

Chương 4: Giữa con gái luôn có một đống chuyện vớ vẩn

Khi tiếng chuông tan học của tiết tự học cuối cùng vang lên, căn phòng học vốn im ắng bỗng trở nên náo nhiệt.

Là học sinh của lớp chọn, trong vòng chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, không khí học tập vẫn rất căng thẳng.

Những học sinh có thái độ nghiêm túc, vừa tan học là vội vã đi căng tin ăn cơm, sau đó về ký túc xá tắm rửa, tranh thủ thời gian quay lại lớp tự học; những học sinh có thái độ thoải mái hơn thì sẽ làm những hoạt động khác, ví dụ như chơi bóng, hoặc trốn trong ký túc xá chơi vài ván game gì đó.

“Vu Tri Lạc!”

Một tiếng gọi dịu dàng vang lên từ cửa lớp, Chung Thiển buộc tóc đuôi ngựa, ôm một quả bóng chuyền trong lòng, cùng sáu cô gái trẻ trung xinh đẹp khác, đứng ở cửa lớp Một nhìn vào bên trong, đương nhiên cũng thu hút không ít ánh mắt của học sinh.

Phải nói rằng, vẻ ngoài của Chung Thiển rất được các nam sinh nhỏ tuổi yêu thích, chiếc túi xách trên vai là hàng hiệu, đôi mắt hoa đào to tròn, khi cười còn có lúm đồng tiền, cô mặc một chiếc áo phông trắng, quần là một chiếc quần đùi thể thao, để lộ đôi chân trắng nõn, vô cùng bắt mắt.

Thấy nữ thần đang đợi ở cửa, Diệp Dương như được tiêm adrenaline, “vèo” một cái chạy đến cửa lớp chào cô.

“Thiển Thiển hôm nay cậu đẹp thật đấy!”

“Ưm…cậu hôi quá.”

Chung Thiển nhăn mày ghét bỏ, tay quạt quạt.

“Tớ vừa chạy năm vòng, ra mồ hôi nhiều lắm, hay là tớ về ký túc xá tắm trước nhé?” Diệp Dương cười gượng nói.

“Đi đi. Vu Tri Lạc đang làm gì thế? Cậu không phải nói cậu ấy đồng ý đi luyện bóng rồi sao?” Ánh mắt của Chung Thiển lướt qua Diệp Dương, lại nhìn vào trong lớp.

“Đúng vậy! Lão Ngư nói cậu ấy phải làm xong bài toán đó, bảo các cậu cứ ra sân chuyền bóng làm nóng người trước, tớ đi cùng các cậu nhé!”

“Ồ… Vậy chúng ta đợi câụ ấy một lát ở đây đi. Cậu hôi chết đi được, đừng đến gần tôi thế…”

Mấy người liền đứng ở cửa lớp đợi Vu Tri Lạc, Diệp Dương cười toe toét tìm chủ đề nói chuyện, Chung Thiển và vài người khác thì đáp lại qua loa.

Vu Tri Lạc thực sự không muốn đi luyện bóng, khi học năm hai cấp ba, cậu là đội trưởng đội bóng chuyền của trường, sau này trường thành lập đội nữ, thầy giáo liền bảo cậu giúp đỡ hướng dẫn, thêm vào đó vốn dĩ cậu đẹp trai, học lại giỏi, mấy cô gái nhỏ liền bỏ mặc thầy giáo sang một bên, mỗi lần muốn luyện bóng là lại đến tìm cậu.

Dù sao cũng là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, lúc đầu còn thấy đó là một việc tốt, dù sao chơi bóng chuyền với mấy cô gái xinh đẹp đúng là mãn nhãn lại thú vị, thỉnh thoảng đánh úp bóng cho các cô, còn nhận được cả đống ánh mắt ngưỡng mộ.

Luyện đến sau này thì thấy vô vị, dù sao đám cô gái này chẳng có ai nghiêm túc cả, đến giờ chuyền bóng cũng còn chuyền lệch, dạy mà cậu muốn nhồi máu cơ tim, phát ngấy rồi.

Ngồi ở chỗ một lúc, quay đầu lại thấy các cô vẫn đang đợi ở cửa, Diệp Dương quay đầu nhìn cậu với ánh mắt cầu cứu, xem ra không thể lén lút chuồn đi được rồi.

Tử phi ngư an tri ngư chi lạc [note75330], cá chó khác đường, Vu Tri Lạc cũng không thể thấu hiểu niềm vui của Diệp Dương.

Biết đâu một ngày nào đó Diệp Dương khai sáng, biến thành Hải Vương cũng không chừng, dù cậu ta vừa béo vừa nhờn, nhưng dù sao gia đình lại có tiền, mấy cô gái nhỏ vẫn còn đi học bây giờ không biết cái hay của kiểu người này, sau khi tốt nghiệp là sẽ đắt khách thôi.

Thở dài một tiếng, Vu Tri Lạc đẩy ghế vào dưới bàn, vắt cặp sách lên vai trái, đứng dậy đi đến cửa lớp.

Hôm nay là ngày được mặc thường phục, Vu Tri Lạc mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cởi lỏng một cúc, để lộ xương quai xanh tinh xảo, quần thì vẫn là quần đồng phục, quần đồng phục mặc thoải mái hơn nhiều so với quần jean hay gì gì đó.

“Vu Tri Lạc, cậu chậm quá. Thành tích của cậu đã tốt thế này rồi mà vẫn còn chăm chỉ vậy sao.”

Giọng điệu của Chung Thiển mang theo chút làm nũng, tuy lời này nói với Vu Tri Lạc, nhưng Diệp Dương đứng cạnh bên cũng nghe mà máu nóng sôi trào.

Đúng là nữ thần, làm nũng với người khác mà cũng hay đến thế!

“Đương nhiên rồi, Lão Ngư muốn giành hạng nhất có phải là chuyện trong vòng vài phút đâu!”

“Cậu đắc ý cái gì chứ…”

“Tớ với Lão Ngư thân nhất mà.”

Mấy cô gái không thể hiểu được logic của Diệp Dương.

Vu Tri Lạc cười cười, “Xin lỗi, vừa rồi làm mất chút thời gian, đi thôi, lần trước tôi dạy động tác các cô còn nhớ không?”

“Nhớ thì nhớ, nhưng nếu làm động tác lao người về phía trước trên sân bóng chuyền, sẽ ngã đau lắm đấy…”

“…Ngô Giai Nghiên đó, cú giao bóng của em đã luyện tốt chưa?”

“Học trưởng, em là Lưu Giai Nghiên, lớp năm khối mười một, anh đã gọi nhầm tên em lần thứ sáu rồi đấy…”

“…Xin lỗi, tôi có một người bạn học cấp hai tên là Ngô Giai Nghiên.”

“Vậy chắc cô ấy cũng xinh đẹp như Thiển Thiển học tỷ, mới có thể khiến học trưởng nhớ được ấy nhỉ!”

Vu Tri Lạc còn chưa nói gì, Chung Thiển đã đắc ý ưỡn ngực, “Đâu có đâu.”

Vừa trò chuyện vừa đi đến sân bóng, Vu Tri Lạc trước tiên cho mấy cô gái nhỏ đi chạy bốn trăm mét khởi động, cậu dựa vào cột lưới bóng chuyền chán nản nhìn những chú chim bay qua trên bầu trời.

Buổi chiều tối mùa hè đến chậm, hoàng hôn sau giờ học thật đẹp, trên sân bóng đá có người đang đá bóng, trên sân vận động có người đi dạo có người chạy bộ, bầu trời một màu mây mù cam đỏ, cả khuôn viên trường như được phủ một lớp voan vàng mỏng như cánh ve.

Nhìn những đám mây dày đặc này, lại nhớ đến dòng tâm trạng vừa thấy trong không gian của Hạ Chẩm Nguyệt [Trên trời có một đám mây, từ từ tan thành sương.]

Phiền thật, ai nói thử xem thời gian của cô ấy sao lại dừng lại thế nhỉ?

Lớn chừng này rồi, đây là lần đầu tiên Vu Tri Lạc gặp một chuyện khó nghĩ đến vậy.

Chung Thiển chạy xong trước, cũng không biết có phải đã lười biếng không.

“Phù, mệt chết đi được, chân mỏi quá…”

Cô nàng trước mặt Vu Tri Lạc đấm đấm đôi chân trắng nõn, rồi vặn vặn eo, làm động tác kéo giãn.

Vu Tri Lạc liếc nhìn cô ấy một cái, cảm thấy cô không nên tập bóng chuyền, đi câu lạc bộ nhảy múa thì hợp hơn.

Nhớ ra điều gì đó, liền giả vờ hỏi bâng quơ: “Cái bạn Hạ Chẩm Nguyệt ở lớp các cậu ấy, tôi nhớ lúc đầu khi các cậu tập bóng chuyền trong giờ thể dục, không phải cô ấy học rất tốt sao, sao sau này lại không tham gia đội bóng chuyền?”

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Chung Thiển lóe lên một tia ghen tị, nhưng giọng điệu lại tỏ vẻ không quan tâm:

“Ai mà biết được, cô ấy vốn dĩ không hòa đồng, cả ngày cứ một mình đơn độc, trước đây không phải cũng có không ít nam sinh theo đuổi cô ấy sao, nhưng cũng chẳng thấy cô ấy thân thiết với ai bao giờ, trông có vẻ rất thanh cao.”

“Thế à, cô ấy trông không có vẻ lạnh lùng như vậy mà.”

“Cô ấy keo kiệt lắm, mỗi lần bọn tớ có tụ tập gì, cô ấy lại tìm cớ trốn trong thư viện đọc sách, thật ra là không muốn bỏ tiền ra thôi, cuối tuần rủ đi mua sắm cũng không đi, tiệc sinh nhật bạn học gọi cũng không đến, bọn tớ bình thường nói chuyện về mỹ phẩm hay quần áo, cô ấy đều lười chẳng thèm nói chuyện với bọn tớ, đúng là keo kiệt, rõ ràng tiền học bổng hàng năm nhiều như vậy rồi, mà cứ như một kẻ hà tiện.”

“Có thể là gia đình cô ấy khó khăn chăng?”

“Ai biết được, mỗi lần họp phụ huynh, bố mẹ cô ấy đều không đến, lần trước Đồng Na làm mất thỏi son Guerlain bỏ quên trong lớp, hơn một nghìn tệ, bọn tớ đều nghi là cô ấy lấy, dù sao thì bây giờ trong lớp bọn tớ chẳng ai thân với cô ấy cả, chỉ có thầy cô mới thích cô ấy thôi.”

Vu Tri Lạc sững người, nhíu mày nói: “Vậy các cậu đã tìm thấy được bằng chứng rồi sao?”

Chung Thiển thờ ơ nói: “Lúc đó nghỉ học chỉ có cô ấy quay lại lớp tự học thôi, không có ai khác cả, Đồng Na cũng không truy cứu nữa, nhìn thì giống như cô ấy lấy, khi bọn tớ nói chuyện son môi, thường thấy cô ấy lén nhìn, sau này cô ấy cũng không ra giải thích gì, chuyện đó cũng lâu rồi, dù sao thì cứ thế thôi.”

Vu Tri Lạc không còn gì để nói, cậu đâu phải thần tiên, không thể quản được miệng lưỡi người khác, khi việc cô lập một ai đó đã trở thành bầu không khí của một nhóm, dù có tự chứng minh được sự trong sạch, thì cũng sẽ luôn có những lời đồn không đúng sự thật mới xuất hiện, cái gọi là sự thật, trong đa số trường hợp chỉ là một ‘câu chuyện’ mà nhóm người đó muốn tin hơn mà thôi.

Nhưng hiện tại cậu cũng không có cách nào, cũng không có lý do gì để biện hộ cho cô ấy, mâu thuẫn giữa các cô gái phức tạp hơn nhiều so với con trai.

Chung Thiển chợt nhận ra, sắc mặt kỳ lạ hỏi: “Cậu điều tra chuyện của cô ấy làm gì thế?”

“Không phải tự cậu luyên thuyên kể ra đấy à.”

“Ơ, thế à…”

Thấy những người khác sắp quay lại, Vu Tri Lạc vẫn nghiêm túc khuyên một câu: “Nhưng tôi nghĩ, một số chuyện tốt nhất là nên làm rõ rồi hãy phán xét, trong đó có thể có hiểu lầm cũng không chừng.”

Chung Thiển thờ ơ nhún vai: “Dù sao cũng không liên quan gì đến tớ, thi đại học xong là ai đi đường nấy thôi.”

Mấy người khác quay lại, Vu Tri Lạc gọi các cô gái tập luyện, các cô gái nhỏ chơi khá vui vẻ, còn cậu thì lại có chút lơ đễnh.

Ánh mắt cậu nhìn về phía tòa nhà dạy học, một bóng dáng quen thuộc cô độc bước xuống từ cầu thang bên đó, cô ấy dường như liếc nhìn về phía này một cái, rồi lại quay đầu đi, tự mình bước ra khỏi cổng trường.

Vu Tri Lạc nhặt chiếc cặp sách dưới đất lên, cơ hội bám theo đã đến rồi!

“Xin lỗi, tôi quên tắt gas ở nhà, tôi đi trước đây, các cậu cứ tiếp tục nhé.”

“Ấy ấy!?”

Ghi chú

[Lên trên]
Không phải là cá, sao biết được cái vui của cá.
Không phải là cá, sao biết được cái vui của cá.
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

chậm rãi~~~
Xem thêm
Lí do kiểu gì vậy trời, bạn này hài 🐧
Xem thêm