Khi Những Ảo Tưởng Thanh...
Chuyển Giác Hôn Trư ; 转角吻猪
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[Toàn Tập]

Chương 11: Ngày mai đã hẹn cuối cùng cũng đến

2 Bình luận - Độ dài: 1,988 từ - Cập nhật:

Chương 11: Ngày mai đã hẹn cuối cùng cũng đến

Nếu sự kiện thời gian ngừng lại có quy luật cố định, vậy thì hôm nay thời gian ngừng rất có thể sẽ giống như hôm qua, xảy ra vào khoảng hơn hai giờ chiều.

Mặc dù khi thời gian ngừng lại Vũ Tri Lạc chỉ có thể bị động mặc cho Hạ Chẩm Nguyệt làm những chuyện khó chịu với mình, nhưng câu chuyện trong "Hoàng tử bé" cũng nói rằng:

"Nếu em nói em sẽ đến vào bốn giờ chiều, thì từ ba giờ, anh đã bắt đầu cảm thấy rất vui rồi, thời gian càng gần, anh càng cảm thấy vui vẻ. Đến bốn giờ, anh sẽ bồn chồn không yên, anh đã khám phá ra giá trị của hạnh phúc, nhưng nếu em đến bất cứ lúc nào, anh sẽ không biết khi nào phải chuẩn bị tâm trạng để đón em."

Phì! Hoàn toàn không phải vui vẻ gì đâu, rõ ràng là rất chán nản.

Nhưng ít nhất, nếu có thể xác định được Hạ Chẩm Nguyệt đến vào lúc nào mỗi ngày, cậu ấy có thể chuẩn bị tâm lý trước, thậm chí còn tạo dáng sẵn, dù vẫn là bên bị động, nhưng ít nhất về mặt tâm lý thì đã chiếm thế chủ động rồi!

Vũ Tri Lạc cậu ấy không phải là người đàn ông thích bị động!

Tiết học đầu tiên buổi sáng bắt đầu từ tám giờ mười phút, kéo dài đến chín giờ năm mươi phút khi tiết thứ hai kết thúc, có hai mươi phút nghỉ giải lao giữa tiết cộng với thời gian tập thể dục cho mắt.

Thời gian tập thể dục cho mắt được coi là khoảng thời gian công cộng hạnh phúc nhất, khi người mình thầm thích nhắm mắt lại, bạn có thể mở mắt ra, thỏa mãn nhìn cô ấy thật lâu, nếu tình cờ cô ấy mở mắt, cái khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau ấy, cảm xúc hoảng loạn trong lòng, có lẽ đó chính là tuổi thanh xuân êm đềm và đẹp đẽ.

"Nhắm mắt lại nào, mọi người đừng nói chuyện nhé."

Tiếng nhạc tập thể dục cho mắt vang lên, lớp trưởng phụ trách duy trì kỷ luật, bạn nào chưa nhắm mắt thì sẽ bước đến vỗ nhẹ vào người đó với vẻ mặt cười.

Vũ Tri Lạc là một học sinh giỏi tuân thủ kỷ luật, dù sao cuộc sống cấp ba cũng chỉ còn hai mươi mấy ngày nữa thôi, có lẽ sau này cũng chẳng còn cơ hội tập thể dục cho mắt.

Nói thật, tiếng nhạc tập thể dục cho mắt khá dễ gây buồn ngủ.

Giai điệu dịu dàng thư thái, nhắm mắt lại, ngón cái nhẹ nhàng xoa thái dương, ngón trỏ lướt quanh hốc mắt, từng cái một, dần dần buồn ngủ, rồi cứ thế nhắm mắt bất động.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tiếng nhạc hình như ngừng lại, tiếng ồn ào xung quanh cũng trở nên tĩnh lặng...

...

Không ổn!

Vũ Tri Lạc hoàn hồn, khi định mở mắt xem xét tình hình, cảm giác bị ràng buộc như đóng băng kia, quen thuộc y hệt như hôm qua.

Chết tiệt!

Có thể để tôi chuẩn bị tâm trạng sẵn sàng được không chứ!

Không phải là phải đến lúc 14 giờ 37 phút 23 giây chiều mới đến sao!

Cô muốn ngừng thì ngừng, làm sao chơi nổi với cô được chứ!

Đối với Vũ Tri Lạc, cảm giác hoảng loạn hôm nay mạnh mẽ hơn nhiều so với hôm qua, ít nhất hôm qua cậu còn mở mắt, chuyện gì xảy ra cậu đều có thể nhìn thấy, nhưng hôm nay lại là tình huống nhắm mắt!

Hai mắt tối đen, bây giờ cậu không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, ngoại trừ biết rằng thế giới bên ngoài hoàn toàn không có âm thanh, thì không còn chút thông tin thừa thãi nào nữa.

Là một nhân vật phụ, Vũ Tri Lạc cuối cùng cũng cảm nhận được sự tệ hại của vầng hào quang nhân vật chính, rõ ràng vừa nãy còn nghĩ Hạ Chẩm Nguyệt ngoan ngoãn như một cô cừu non đáng thương lạc bầy...

Trong chớp mắt, vai trò đã hoán đổi, quyền chủ động của cậu mất sạch, cô cừu non nay biến thành sói hung ác, còn cậu thì thành chú cừu non, bi thảm đến nỗi ngay cả một chút phản kháng cũng không làm được...

Tâm trạng của Vũ Tri Lạc phức tạp, có hoảng loạn, có khó hiểu, có tức giận, thậm chí còn có chút mong đợi nho nhỏ...

Khi không thể cử động, thời gian luôn trôi qua đặc biệt dài, đặc biệt là trong tình huống hai mắt tối đen, thời gian lại càng trở nên dài hơn.

Không thể ngồi chờ chết!

Vũ Tri Lạc bắt đầu đếm thầm trong lòng: một, hai, ba, bốn...

Mỗi con số, cậu dựa vào cảm giác, kiểm soát khoảng từng giây.

Bởi vì sau khi thời gian ngừng lại, tất cả mọi thứ sẽ trở về nguyên trạng, lần trước thời gian ngừng, cậu chỉ có thể đại khái cảm nhận được dường như đã trôi qua một giờ hoặc lâu hơn, nhân lúc này, cậu ấy muốn đo lường khoảng thời gian này.

Điều này thực sự thử thách ý chí quá, Vũ Tri Lạc cảm thấy mình như biến thành một vị hòa thượng, không thể nhúc nhích, cứ lụp bụp gõ mõ, nhưng lòng thì lại khó mà tĩnh lặng được.

"Một trăm ba mươi lăm, một trăm ba mươi sáu..."

Sao vẫn còn chưa đến vậy?!

"Ba trăm hai mươi ba, ba trăm hai mươi tư..."

Vạn vật tĩnh lặng, thị giác lại không thể phát huy tác dụng, đôi tai lúc này nhạy bén lạ thường, trong mơ hồ, cậu thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ hành lang.

"Bốn trăm linh hai, bốn trăm linh ba..."

Giống như lần trước, vẫn nghe thấy tiếng động!

Theo lý mà nói, sau khi thời gian ngừng lại, tất cả các quy luật vật lý khách quan đều sẽ dừng lại, đừng nói đến âm thanh, ngay cả ánh sáng cũng sẽ biến mất.

Nhưng xét từ tình hình lần trước và lần này, rõ ràng không phù hợp với trường hợp đó, vì vậy có thể giải thích rằng việc thời gian ngừng lại hiện tại gần giống với kiểu trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình hơn – thế giới tạm dừng thời gian theo ý muốn chủ quan của người thi triển, tệ hại hơn nữa là còn giữ lại cảm giác cơ thể...

Quả nhiên không phải là một sự ngừng thời gian nghiêm túc gì cả!

Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, từ hành lang thong thả bước vào trong lớp học của cậu.

"Bốn trăm sáu mươi hai... bốn trăm sáu mươi ba..."

Vũ Tri Lạc không nhận ra, nhịp đếm của cậu ấy vốn dĩ khá ổn định giờ đã có chút lộn xộn, khi tiếng bước chân dần đến gần cậu, trái tim dường như cũng nhảy lên đến cổ họng.

Mặc dù không nhìn thấy cô ấy, nhưng trong lòng có cảm giác rất mãnh liệt rằng đó chính là cô, thị giác thực sự dường như không còn quan trọng nữa, Vũ Tri Lạc nhận ra mình dễ dàng hình dung ra dáng vẻ của cô ấy trong đầu, thậm chí có thể theo sở thích thay cho cô bộ trang phục cậu muốn, đây chính là lợi ích của việc nhắm mắt sao.

"Bốn trăm chín mươi hai... bốn trăm chín mươi lăm..."

Từ phía sau truyền đến tiếng bàn ghế xê dịch, Hạ Chẩm Nguyệt dọn trống một không gian rộng rãi xung quanh cậu để cô ấy có thể đứng vào.

Cô định làm gì vậy...

Hạ Chẩm Nguyệt cúi người xuống phía sau cậu ấy, ghé sát tai cậu nhẹ giọng nói.

"Hôm nay là thời gian nhắm mắt nhé."

Giọng nói của cô rõ ràng từ tai len lỏi vào trong hộp sọ, giọng cô nói rất dịu dàng, khi mở miệng, hơi thở ấm áp và hơi ẩm ướt phả vào vành tai và gương mặt cậu.

Có một cảm giác tê tê dại dại, từ thần kinh ở lỗ chân lông bắt đầu truyền một tín hiệu thần kinh gọi là 'hưng phấn' đến não bộ, mũi Vũ Tri Lạc cũng không rảnh rỗi, dễ dàng ngửi thấy mùi hương của cô, là một loại mùi ngọt ngào dễ chịu.

Vũ Tri Lạc đang ngồi thiền, đạo tâm không còn vững nữa rồi, chiếc mõ trong tay đầy vết nứt, dù sao cũng chỉ là vị tiểu hòa thượng mười bảy tuổi.

"Năm trăm linh tám... năm trăm linh sáu..."

Đếm tệ hại thật, ngay cả học sinh tiểu học cũng đếm giỏi hơn cậu ấy.

"Tri Lạc..."

Cô ấy nhẹ giọng gọi tên cậu, " Mình đã nghĩ kỹ hôm nay sẽ làm gì với cậu rồi."

"Năm trăm linh tám... năm trăm mười chín..."

" Mình muốn ôm cậu, được không?"

Vũ Tri Lạc nín thở, dù cho bây giờ cậu ấy căn bản không có hơi thở, chính là ngay cả đếm cũng quên mất rồi!

"Nếu cậu không có ý kiến, vậy thì mình thất lễ đây, mình, mình cũng sẽ nhắm mắt lại..."

Sau khi ngừng đếm, ấn tượng về cô trong đầu cậu càng trở nên rõ ràng hơn.

Hạ Chẩm Nguyệt từ phía sau vòng hai tay qua vai cậu, ôm lấy cổ cậu, sau đó cả người úp lên người cậu, má hai người kề sát vào nhau, cô ấy nhắm mắt lại, cứ như vậy ôm chặt lấy cậu.

Việc giữ lại cảm giác chạm, khiến Vũ Tri Lạc có thể dễ dàng cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch từ nơi mềm mại truyền đến, cũng có thể cảm nhận được má cô ấy kề sát càng lúc càng nóng, tiếng thở của cô ấy vang vọng ngay sát bên tai cậu...

Chiếc mõ của vị tiểu hòa thượng đã nát bét từ lâu rồi.

Thời gian ngừng lại dường như lại ngừng thêm một lần nữa, ngay cả khoảng trống để suy nghĩ cũng đã không còn.

Hạ Chẩm Nguyệt cứ thế ôm lấy cậu trải qua một giờ này, cho đến khi cuối cùng rời đi, còn không quên nói với cậu ấy một tiếng: "Hôm nay vui lắm, ngày mai gặp lại nhé."

...

Tất cả lại quay trở lại nguyên trạng.

Chiếc bàn vừa bị cô ấy xê dịch đã trở về vị trí cũ, ngay cả nếp nhăn trên quần áo Vũ Tri Lạc do cô đè lên cũng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Tiếng nhạc tập thể dục cho mắt vang lên, tiếng ồn ào của thế giới làm rung động màng nhĩ.

Vũ Tri Lạc mở mắt, tựa vào ghế với dáng vẻ ủ rũ.

"Lão Ngư, sao thế? Sao nhìn cậu trông như bị vắt kiệt sức vậy?"

Diệp Dương đầy rẫy dấu chấm hỏi trong đầu, chẳng phải chỉ là tập thể dục cho mắt thôi sao, làm như bị ai hành hạ vậy.

"Người không phải cá, sao biết nỗi sầu của cá..."

"Tôi thật sự không thấy cậu sầu ở chỗ nào cả."

"Mắc tè thì mau đi đi, để tôi yên tĩnh một lát."

Vũ Tri Lạc xoa xoa mặt, sau một lần ngừng thời gian vừa rồi, quyết định ban đầu của cậu càng thêm kiên định.

Trong lúc thời gian ngừng tôi rụt rè nhút nhát, ngoài đời tôi sẽ ra tay quyết liệt!

Hạ Chẩm Nguyệt, cô cứ chờ đấy...

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận