Khi Những Ảo Tưởng Thanh...
Chuyển Giác Hôn Trư ; 转角吻猪
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[Toàn Tập]

Chương 171: Ngoại truyện - Nhật ký mèo con của Mị Nhi

1 Bình luận - Độ dài: 5,264 từ - Cập nhật:

Chương 171: Ngoại truyện - Nhật ký mèo con của Mị Nhi

2010 ngày 16 tháng 4

Mình sinh ra rồi ư? Chắc là ngày này rồi, nhìn mẹ có bộ lông đen tuyền, mình trắng muốt bỗng chìm vào suy tư.

Ai cũng biết, mèo mà viết nhật ký thì không phải mèo tử tế, mình là mèo tử tế nhưng không hẳn tử tế lắm, tuy mình rất phi thường, nhưng giờ nhìn bản thân yếu ớt thế này, mình biết mình chỉ là một con mèo bình thường thôi.

2010 ngày 7 tháng 5

Cuộc sống của mình rất đơn giản, uống sữa ngủ, ngủ dậy thì meo meo, mẹ bảo mình đừng meo meo kẻo bị người khác nghe thấy.

Cả nhà mình sống trong một góc hành lang, ổ là mấy mảnh vải rách mẹ tìm về, tính cả mình thì mẹ có năm đứa con, chỉ mỗi mình là màu trắng, tụi nó đều màu đen và vằn vện…

2010 ngày 21 tháng 5

Ôi mấy đứa em, anh chị ngớ ngẩn của tôi ơi, đừng bò ra ngoài chứ, ở nhà không tốt hơn sao.

2010 ngày 29 tháng 5

Xong rồi, nhà bị người ta phát hiện, quản lý tòa nhà mang một cái bao tải đến, chị hai bị cho vào bao tải rồi.

Mẹ dẫn tụi mình chuyển nhà, chắc mẹ vẫn còn nhớ chị hai, tụi mình trốn ở góc tường bên kia, mình trốn sau lưng mẹ, mẹ đang nghe tiếng meo meo của chị hai, mẹ muốn ra nhưng không dám, cho đến khi một cô bé từ tay bảo vệ khu nhà nhận nuôi chị hai đi mất.

2010 ngày 30 tháng 5

Tụi mình đi rất xa, không tìm thấy nhà mới, chắc cũng không tìm thấy được nữa rồi.

Chỉ khi trời tối, tụi mình mới dám mạnh dạn ra ngoài.

Cảnh đêm hôm nay đẹp lắm, tụi mình chơi trên bãi cỏ, chị cả bắt được một con ếch kêu “quàng quạc”.

Mẹ nhìn mấy đứa con ngớ ngẩn, trông có vẻ hơi mệt mỏi.

Mình vẫn ngoan nhất, mình lén lút chui vào lòng mẹ uống sữa, mẹ không đánh mình, rồi em gái cũng đến, mẹ đánh cả hai đứa mình.

Mẹ bảo phải cai sữa rồi, không được ăn nữa.

2010 ngày 8 tháng 6

Những ngày tháng lang thang cùng mẹ, đói bụng là chuyện thường.

Mẹ dạy tụi mình cách lục thùng rác, thằng em ngu ngốc rơi vào thùng không ra được, khiến mẹ cuống quýt quay cuồng.

May mà lúc công nhân vệ sinh đổ rác thì nhặt thằng em ra, tụi mình trốn trong lùm cỏ ở dải phân cách, thằng em vừa ra đã chạy về phía tụi mình, mẹ liền dẫn tụi mình nhanh chân chuồn đi.

2010 ngày 11 tháng 6

Con em yếu ớt nhắm mắt rồi, mình có thể cảm nhận được nỗi buồn của mẹ, mẹ giấu con em đã ra đi cẩn thận, rồi dẫn tụi mình tiếp tục lang thang.

2010 ngày 15 tháng 6

Trừ mình ra, kể cả mẹ, cả nhà mình đều là những con mèo bình thường ngớ ngẩn, mẹ không hiểu mình nói gì, mình thì hiểu lời mẹ.

Người mẹ ngớ ngẩn như vậy, lại đưa ra quyết định khó tin nhất trong đời – mẹ dẫn ba đứa con còn lại, xuất hiện trước mặt loài người, cầu xin họ có thể mang ba đứa ngốc này đi.

Mình, chị cả và em út xếp hàng ngồi.

Cô bé đeo kính kia chọn mình đầu tiên, rồi mình chạy mất, vì mình không chọn cô bé.

Thằng em được đón đi rồi, mẹ, chị cả và mình, đứng nhìn ở góc.

Thằng em được nhận nuôi đổi lấy hai cây xúc xích, mẹ không ăn, mình và chị cả ăn.

2010 ngày 17 tháng 6

Chị cả cũng được đón đi thành công.

Mẹ nhìn mình, ánh mắt có chút bất lực, chắc là không biết vì sao mình không chịu đi theo người khác.

Có lẽ mẹ đang nghi ngờ mình có phải con ruột không? Dù sao thì mình toàn thân trắng muốt, mẹ thì đen tuyền, mấy anh chị em thì hoặc đen hoặc vằn vện, mắt mẹ màu hổ phách, còn mắt mình thì màu xanh.

Mình là một con mèo thích ở nhà, có miếng giẻ rách để ngủ, tỉnh dậy có sữa để uống là được rồi.

2010 ngày 12 tháng 8

Đi theo mẹ, tụi mình đã đến rất nhiều nơi, mẹ dường như dần quên mất mình là con của mẹ rồi.

Chuyện này khiến mình cảm thấy hơi buồn, dù sao thì mẹ mình cũng chỉ là một con mèo đen bình thường không hơn không kém.

Như những đêm thường lệ, mình sẽ tìm một bãi cỏ để ngẩn ngơ ngủ và ngắm sao.

Lúc tỉnh dậy, mẹ cũng đi rồi, mẹ phải bắt đầu cuộc sống mới.

Mắt mình sắc hơn mẹ, mũi mình thính hơn mẹ, mình lén theo mẹ hai ngày, cho đến khi mẹ tìm được bạn đời mới.

Tạm biệt, mẹ.

Từ hôm nay, mình cô độc một mình.

2010 ngày 26 tháng 10

Sau cơn mưa đêm qua, Tô Hàng bắt đầu trở lạnh rồi

2010 ngày 7 tháng 11

Mình không thích lục thùng rác, nhưng cũng không đói được, mình tìm thấy một công viên nhỏ, trong ao cá có rất nhiều cá, đói thì mình sẽ đến bắt một con.

2010 ngày 28 tháng 12

Chuyện ăn trộm cá bị phát hiện rồi.

Họ nói thảo nào cá trong ao hết sạch, con mèo này mập thế, chắc chắn ăn không ít cá.

Làm ơn đi, giờ là mùa đông, mình không béo, mình chỉ là lông xù thôi mà.

Bắt thì chắc chắn không bắt được mình đâu, mắt mình sắc như diều hâu, thân thủ mình nhanh nhẹn như mèo, ồ, thì ra mình chính là mèo mà.

2011 ngày 14 tháng 3

Mình chắc là béo thật rồi.

Mèo mà lang thang đến mức như mình thế này, mẹ chắc hẳn phải tự hào lắm, mình đã to gần bằng mẹ rồi.

Lúc loài người nhìn thấy mình, luôn miệng nói ‘mèo nhà ai chạy ra ngoài thế kia’

Này này, mình còn chưa có nhà đâu nhé.

Mà mình cũng không gọi đây là lang thang, mình gọi đây là tự do, cũng không thấy mình đáng thương.

Mùa xuân đến rồi, là mùa xuân đầu tiên của mình ở đây.

Lông mình trắng muốt sạch sẽ, đôi mắt mình trong veo và linh động, một bản thể cao quý đang tận hưởng tự do.

2011 ngày 3 tháng 4

Ngày nào cũng mưa, ngày nào cũng mưa!

Mình ghét nước! Mùa xuân phiền chết mèo rồi!

Mặt đất toàn nước, đi một bước là vẩy vẩy chân, nhìn bánh xe kia kìa! Bùn bắn vào mình rồi!

2011 ngày 16 tháng 4

Mình quả nhiên vẫn mong có một cái nhà để mà ở.

Hôm nay sinh nhật mình, mình nhớ đến cái hành lang cũ nát cả nhà mình từng ở, miếng vải cũ đó, những ngày tháng uống sữa ngủ, ngủ dậy thì meo meo.

Nước dâng lên rồi, cá cũng lớn rồi, khó bắt, thỉnh thoảng sẽ đói bụng.

Muốn tìm anh chị em và cả mẹ để ôn chuyện cũ, tiếc là không tìm thấy tụi nó.

Sinh nhật một tuổi, mình tự tổ chức.

Mình quay về nơi ở cũ, đi xem hành lang, miếng vải rách không còn, cũng không ngửi thấy mùi của mẹ.

Mình lại đến những nơi mà trước đây tụi mình từng đến.

Cơn mưa chết tiệt, ngoài mùi đất tanh, mình chẳng ngửi thấy gì cả.

Mình ngồi trên tảng đá cạnh thùng rác, từ trưa đến tối, mẹ và mấy anh chị em chắc đã quên nơi này từ lâu rồi.

Tụi nó sẽ không đến, mình cũng không biết mình đang đợi gì nữa.

Có lẽ đối với một con mèo mà nói, chuyện sinh nhật như thế này, căn bản chẳng cần phải nhớ đâu nhỉ.

“Cậu đói không?”

Đứa trẻ loài người đáng thương, đeo cặp sách, buộc tóc đuôi ngựa, hai tay ôm đầu gối, ngồi xổm trước mặt mình.

Cậu không mau về nhà đi, lải nhải với một con mèo hoang làm gì chứ, mình lười để ý cô bé.

Cơn mưa đáng ghét lại bắt đầu rơi.

Mình chuẩn bị đi rồi, vẫn không đợi được thứ mình muốn đợi.

Cô bé vụng về rút một cây dù nhỏ từ sau lưng ra, bàn tay bé tí thế kia, nếu đánh nhau với cô bé, mình thấy mình có thể thắng cô bé.

Không có hạt nước đáng ghét nào rơi lên lông nữa, cô bé đã mở dù, giúp mình che mưa.

Cô bé ngồi xổm, mình cũng ngồi xổm, lần đầu tiên, mình nghiêm túc nhìn vào mắt cô bé.

“Meo?”

“Cậu đợi mình một lát được không, mình đi mua đồ ăn cho cậu.”

“Meo ư?”

“Mình, mình có tiền.”

Cô bé kéo khóa túi nhỏ của cặp sách, từ bên trong lôi ra hai đồng xu và hai tờ tiền giấy một tệ cũ nát, nắm chặt trong tay.

Trời mưa lất phất, cô bé đặt dù xuống đất, dù không lớn lắm, nhưng đủ để che cho mình không bị cơn mưa đáng ghét làm ướt.

Mình nhìn cô bé, cô bé xoay cặp sách ra trước ngực ôm lấy, bảo vệ cặp sách không bị ướt, nắm chặt bốn tệ trong tay, rồi chạy đi.

Đúng là một cô bé ngớ ngẩn, nếu dù bị người khác nhặt mất, về nhà nhất định sẽ bị mắng cho mà xem.

Mình giúp cô bé trông dù.

Cô bé chạy về rồi, trong tay cầm hai cây xúc xích, quần áo sau lưng hơi ướt.

“Ngon lắm đó.” Cô bé nói.

Rồi ngồi xổm trước mặt mình, vác dù lên vai.

Mình ghét mưa, liền rúc rúc vào bên chân cô bé.

Cô bé cắn mở gói xúc xích, bóp xuống một đoạn, đặt vào lòng bàn tay, đưa ra trước mặt mình.

Sao không đặt xuống đất chứ, không sợ mình cắn cậu sao?

Mình ăn rồi, mùi vị cũng được.

“Ngon đúng không~”

Cô bé cũng cầm xúc xích tự ăn một miếng, rồi ngây ngô cười, khóe mắt cong thành một đường, quả thực là một đứa trẻ loài người chẳng có chút nào tính công kích.

Cơn mưa dường như không còn đáng ghét đến thế nữa.

Có lẽ mình không ghét mưa, mà là ghét không có ai cùng mình dầm mưa.

Vào ngày sinh nhật này, mình đã nhặt được một cô bé ngớ ngẩn.

2011 ngày 17 tháng 4

Mình tên là Tuyết Mị Nhi, là một con mèo thích ở nhà.

2011 ngày 16 tháng 5

Kỷ niệm một tháng nhặt được nhà mới.

Cả nhà đều rất thích mình, cô bé mới bảy tuổi, lớp hai là cái gì, bài tập lại là cái gì chứ.

Đi học lẽ nào lại vui bằng cục tẩy? Cô bé nhất định không biết, cục tẩy hình con thỏ nhỏ kia đã bị mình giấu vào trong đôi giày cô bé ít đi, còn cả kẹp tóc, dây buộc tóc của cô bé nữa.

Mình thích nhìn cô bé khắp nhà tìm kiếm, đứa trẻ loài người thật là vui ghê~

Cô bé rất giống mình, cũng rất quyến luyến gia đình, tan học là chạy về nhà, bố và mẹ thường xuyên phải giao hàng, mình và cô bé liền cùng nhau đói bụng, đợi họ về nấu cơm.

Tụi mình sẽ cùng nhau lén lút xem TV, cô bé khoanh chân nhỏ ngồi trên sàn nhà, mình thì ngồi trong lòng cô bé.

“Meo wow.”

“Nhanh lên nhanh lên…”

Mình sẽ canh chừng cho cô bé, mỗi khi mình nghe thấy tiếng bước chân từ xa, sẽ nhắc nhở cô bé, cô bé liền vội vàng tắt TV.

Lúc ăn cơm, mình cọ cọ cô bé, cô bé liền lén lút cho mình một miếng thịt.

Mình ăn thịt, nhìn cô bé ngồi trên ghế, đôi chân nhỏ lủng lẳng trong không trung, còn chưa chạm đất được.

Khi nào mới lớn được đây, chị của mình ơi.

2012 ngày 16 tháng 4

Cô bé nhớ ngày đưa mình về nhà, xem ngày đó là sinh nhật mình, cô bé nhất định không biết, thật trùng hợp đó đúng là sinh nhật mình.

Là một con mèo, mình đã trải qua sinh nhật thứ hai của riêng mình.

Cá hôm nay ngon lắm.

2013 ngày 22 tháng 10

Mùa thu đến rồi, mình thích phơi nắng ở ban công, thích nhìn cô bé đi học ở ban công, nhìn cô bé tan học chạy về nhà.

Ngày tháng trôi nhanh quá, đây đã là nhà của mình rồi, cuộc sống lang thang hai năm trước, nghĩ lại cứ như một giấc mơ vậy.

Nếu có thể, mình muốn ở mãi nơi đây, ngôi nhà thuộc về tụi mình.

2014 ngày 16 tháng 7

Mùa hè thật nóng nực, cô bé nghỉ hè rồi, mình và cô bé cùng ở nhà.

Cô bé mười tuổi rồi, lúc ngồi ghế bàn ăn, chân nhỏ đã sớm chạm được đất rồi.

Bố và mẹ vẫn bận rộn, cô bé học cách tự nấu ăn, bếp đối với cô bé quá cao, mặc dù mình có thể dễ dàng nhảy lên đó.

Món đầu tiên đã làm cá sao?

Cẩn thận dùng dao đó!

“Xong rồi! Cho vào nồi hấp!”

Cô bé giẫm lên ghế đẩu nhỏ, cho cá vào nồi hấp, mình và cô bé cùng mong đợi.

“Xào thêm rau xanh nữa đi.”

Dầu có phải cho nhiều quá không, cháy đến nổi bọt rồi, nhìn mình còn thấy sợ.

“Mị Nhi chạy mau!”

Mình nhanh chóng nhảy ra, cô bé nhắm mắt lại, ném rau xanh vào nồi, tay kia cầm nắp nồi như cầm khiên, vội vàng đậy lên.

Cá mặn, rau cháy, bữa trưa đầu tiên mình và cô bé tự nấu.

Thất bại…

2014 ngày 3 tháng 8

Cuối cùng mình cũng cảm nhận được linh khí, loãng, đáng thương, mình cẩn thận từng li từng tí tích trữ.

Mình rất sợ chết, luôn nhớ đến con em đã ra đi ngày đó, nó gầy yếu, không có sức chống lại thế giới tàn khốc.

Lúc mẹ ngậm nó đi giấu, mấy anh chị em khác đều ngây thơ, chỉ có mình biết, em tư sẽ không bao giờ mở mắt nữa.

Mình siêu yêu nhà, siêu sợ chết.

Vì mình không biết lần luân hồi tiếp theo, lại sẽ đi đâu.

Mình thích Tiểu Nguyệt của mình, thích ngôi nhà này.

Mình rải khắp người cô bé, rải khắp ngôi nhà này mùi của mình, mình là một con mèo, mình chính là keo kiệt như thế đấy.

2015 ngày 12 tháng 1

Có lẽ tích trữ được một trăm viên linh châu, mình sẽ không chết nữa, mình đã tích được một viên rồi! Giỏi lắm đúng không!

2015 ngày 6 tháng 5

Trời sập rồi.

2015 ngày 7 tháng 5

Cô bé khóc cả đêm, bị người thân đón đi rồi, mình một mình ở lại ngôi nhà trống rỗng.

Trời mưa rồi, quần áo ở ban công còn chưa cất, đều bị ướt hết rồi.

Mình cũng bị nước mưa làm ướt, ngây ngốc đứng dầm mưa ở ban công, đợi rất rất lâu.

Bố cô bé đã không thể quay về được nữa rồi.

2015 ngày 10 tháng 5

Mình không cảm thấy đói, đợi ở ban công ba ngày rồi.

Cô bé về rồi, không phải là chạy nhảy tung tăng vào khu dân cư, mắt mình sắc như diều hâu, mình có thể nhìn rõ đôi mắt sưng đỏ của cô bé, cô bé đang ngủ say trong vòng tay dì cả, được đưa về nhà.

Vẫn chỉ có mình và cô bé ở nhà, nhưng lại khác với trước đây rồi.

Cô bé đang ngủ say, trong mơ sẽ khóc lớn, cứ khóc mãi, giọng đã khàn, không nghe ra tiếng cô bé nữa.

Mình không thể nói chuyện, nép mình trong lòng cô bé, ở bên cô bé.

Đừng khóc nữa có được không…

Ngoài cửa sổ mưa lớn suốt đêm.

Mình ghét mưa.

2015 ngày 17 tháng 8

Mẹ cô bé về rồi, ngồi trên xe lăn gầy đến không ra hình dáng, Tiểu Nguyệt đã không còn khóc nữa, ít nhất là trước mặt người khác, cô bé sẽ không khóc nữa.

“Mị Nhi, chúng ta sắp chuyển nhà rồi.”

“Meo ư.”

Cô bé nói nhẹ nhàng, nhưng mình có thể nhìn ra người không nỡ rời xa nơi này nhất chính là cô bé.

Mình tìm đôi tất giấu trên nóc tủ quần áo hai năm trước ra cho cô bé.

“Mình biết ngay là cậu giấu mà.”

“Meo.”

Xe đầy ắp hành lý, mình và cô bé cuối cùng cùng nhìn thoáng qua căn nhà trống rỗng, rồi lên xe.

Trước khi gặp cô bé, mình sống không cố định, ở đâu cũng là nhà, mà cũng chẳng nơi nào là nhà cả, chuyển nhà là chuyện thường ngày như cơm bữa.

Chương: Nhật Ký Mèo Mị Nhi

  Chỉ riêng lần này, tôi và cô ấy đều buồn như nhau.

  2015 ngày 16 tháng 9

  Chậm trễ gần nửa tháng, tiểu Nguyệt đã đi học, có lẽ chuyện nhà đã truyền đến trường, khi cô ấy về thì mắt hơi sưng đỏ.

  Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, tiểu Nguyệt của tôi đã lớn rồi, chúng tôi sống trong một con hẻm cũ kỹ, một căn nhà cũ nát.

  Bệ bếp ở đây không cao, cô ấy không cần đứng lên ghế nhỏ để nấu cơm nữa.

  Sẽ không làm rau xào bị cháy nữa, cá cũng hấp rất ngon.

  Đây là nhà mới của chúng tôi, tôi thích ngồi ở cổng nhìn người qua lại trong hẻm, thỉnh thoảng có người dùng xúc xích trêu tôi.

  Làm ơn đi, tôi không phải mèo hoang, tôi có nhà mà.

  2015 ngày 10 tháng 10

  Tôi đã dùng hết một linh châu, để duy trì hoạt tính thần kinh đôi chân của mẹ, tôi muốn chữa khỏi chân cho mẹ, nhưng tôi vô phương cứu chữa, tôi yếu quá.

  2015 ngày 3 tháng 12

  Đã là viên thứ ba rồi, linh châu tích góp bấy lâu nay đã dùng hết sạch.

  Vết thương không thấy tốt lên, nhưng cũng không tệ hơn, vẫn giữ được khả năng chữa lành.

  Mãi đến hôm nay dùng hết linh châu, tôi mới sực tỉnh, tôi từng là một con mèo sợ chết đến thế.

  Vậy mà lại dùng linh châu khó khăn lắm mới tích góp được, để lấp đầy một cái hố không đáy.

  Tôi chắc chắn là mất trí rồi.

  2016 ngày 16 tháng 4

  Ngay cả trong những ngày như thế này, cô ấy vẫn nhớ sinh nhật tôi, quà là cá.

  Tôi còn chưa tặng cô ấy quà sinh nhật nữa, hay là ra bãi cỏ bắt một con dế cho cô ấy nhỉ?

  Tiểu Nguyệt sợ côn trùng nhất, chắc chắn sẽ sợ đến nỗi la oai oái.

  2016 ngày 13 tháng 5

  Cửa tiệm nhỏ ở nhà đã khai trương, tôi thành tiểu chưởng quỹ, ngồi trên quầy, có khách vào là tôi vẫy vẫy tay, mẹ nói tôi là mèo thần tài, tiểu Nguyệt cũng cười khúc khích vui vẻ.

  Chuột thì không dám đến, tôi nhớ đến mẹ mình, đã rời xa nó hơn năm năm rồi, nó bắt chuột giỏi lắm.

  2016 ngày 15 tháng 8

  Mùa hè nóng thật.

  Để duy trì hoạt tính thần kinh đôi chân của mẹ, tôi già đi rất nhanh, trông đã như sáu bảy tuổi rồi, mặc dù tôi cũng thật sự là sáu bảy tuổi.

  Tiểu Nguyệt thích đọc sách, tôi không thích đọc sách, tôi thích nằm trên sách mà ngủ.

  Chỉ khi ở cùng tôi, cô ấy mới giống một cô bé mười ba tuổi, cô ấy sẽ dùng môi và mũi ngậm ngang cây bút, tự đắc nói với tôi: “Mị Nhi Mị Nhi, em làm được không?”

  Đơn giản không thể tả, cô ấy đặt bút lên đầu tôi, tôi liền biểu diễn thuật giữ thăng bằng cho cô ấy xem, cân bằng suốt một buổi chiều, cây bút vẫn không rơi.

  Vậy mà cô ấy lại gục xuống bàn ngủ mất rồi, chắc mệt lắm nhỉ.

  Tôi vẫn giữ thăng bằng cây bút trên đầu, để không rơi xuống làm cô ấy giật mình, gục xuống bàn nhìn cô ấy.

  Cô ấy đã trở thành một cô gái hiểu chuyện, tôi cũng trở thành một con mèo hiểu chuyện.

  Tôi thích câu nói tôi thấy trong sách của cô ấy: “Bất cứ nơi nào, chỉ cần con yêu nó, đó chính là thế giới của con.”

  2018 ngày 1 tháng 9

  Tiểu Nguyệt lên cấp ba rồi.

  Lâu lắm rồi không viết nhật ký, dù sao đối với một con mèo lười biếng mà nói, đầu óc phải nhớ nhiều chuyện như vậy rất mệt.

  Tôi đã tám tuổi rồi, khi mẹ sinh ra tôi, chắc chắn không ngờ nó có một đứa con có thể sống đến tuổi thọ cao như vậy, dù sao thế giới lang thang thật tàn khốc, tôi đã có nhà bảy năm rồi.

  Linh châu vẫn không thể tích góp được, tôi trông có vẻ già hơn tuổi thật một chút rồi.

  Theo tốc độ tiêu hao linh khí và sinh lực này, tôi chắc còn có thể sống thêm hai ba năm nữa.

  Vậy mà tôi lại không sợ chết.

  Thậm chí còn biết ơn vì sự đặc biệt của mình, có lẽ nếu không như vậy, tôi cũng sẽ chết non sớm như tứ muội thôi.

  Tôi tên là Tuyết Mị Nhi, cuộc đời tôi may mắn biết bao.

  2018 ngày 8 tháng 12

  Vũ Tri Nhạc? Đó là ai…

  Hóa ra là hạng nhì à.

  Thật kém, hai lần kiểm tra giữa tháng đều không qua được chị tôi.

  Rất đẹp trai?

  Tôi định ghi lại một chút, dù sao đây là lần đầu tiên cô ấy nói một cậu con trai đẹp trai.

  2019 ngày 17 tháng 3

  Lại là một mùa xuân mưa nhiều.

  Tôi nằm dài trên quầy, nhìn mưa lất phất trong con hẻm.

  Gần đây tôi khó ăn, ăn ít hơn, tiểu Nguyệt và mẹ rất lo lắng cho tôi.

  Buổi chiều vừa tan học, cô ấy liền ôm tôi đến phòng khám thú y kiểm tra.

  Tôi là một con mèo trạch nam thích ở nhà, từ khi chuyển vào con hẻm này, tôi chưa từng ra ngoài nữa.

  Bên ngoài thay đổi lớn thật, tôi cuộn tròn trong lòng cô ấy, cô ấy đã là một thiếu nữ xinh đẹp phổng phao rồi, năm gặp tôi, cô ấy chỉ cao đến thế thôi.

  Lần đầu tiên đến phòng khám thú y, cô ấy cũng là lần đầu, cô ấy còn căng thẳng hơn cả tôi, an ủi tôi đừng sợ.

  “Nó mấy tuổi rồi?”

  “Hơn tám tuổi rồi… Mang về năm 2011, lúc đó Mị Nhi đã là mèo lớn rồi.”

  “Không chỉ thế đâu, tôi thấy ít nhất cũng phải mười hai, mười ba tuổi rồi.”

  Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra, nói những lời khiến sắc mặt cô ấy tái nhợt, tôi có thể thấy cô ấy muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn ngào không nói nên lời vì khó chịu.

  “Không thể nào, Mị Nhi lúc đó chắc chắn chưa đến ba tuổi.”

  “Cơ thể thì không có gì đáng ngại lớn, mèo già rồi khó ăn là chuyện bình thường, nhưng ở tuổi này rồi, nó…”

  Cô ấy che tai tôi lại, “Bác sĩ, không cần nói nữa đâu, Mị Nhi nó nghe hiểu mà.”

  Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nói chuyện với người khác bằng giọng điệu cứng rắn đến thế.

  Cô ấy ôm tôi, như thể bỏ chạy, rời khỏi nơi này.

  “Mị Nhi sẽ luôn ở bên con đúng không?” Cô ấy cúi đầu hôn nhẹ lên tôi một cái.

  “Meo.”

  Đương nhiên rồi, trên người cô, mọi ngóc ngách trong nhà chúng ta, đều có mùi của tôi, dù lần luân hồi tiếp theo, tôi cũng chắc chắn sẽ tìm về được.

  Trên đường về lại đổ mưa.

  Mùa xuân định mệnh ấy, chúng tôi cùng dầm mưa, lần này cô ấy bảo vệ tôi rất tốt, cô ấy dầm mưa, ôm tôi chạy về nhà.

  Vẫn là ở nhà thoải mái nhất.

  “Mị Nhi không sao chứ?”

  “Meo meo.”

  Tôi nhảy lên đùi mẹ, mèo con thì có chuyện gì chứ, chỉ là đi dạo một vòng thôi mà.

  2019 ngày 1 tháng 9

  Vũ Tri Nhạc, vẫn là Vũ Tri Nhạc.

  Cái tên này đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi, từ năm lớp mười đến bây giờ, kẻ đứng thứ hai vạn năm.

  Vì hôm nay là ngày đầu tiên tựu trường năm lớp mười một, cả mùa hè không gặp cậu ấy, chị hôm nay trông đặc biệt vui vẻ, nghe nói là lén lút đi ngang qua cửa lớp một đến năm lần, chỉ để nhìn cậu ấy.

  Mỗi tối ngủ cùng chị, cô ấy lại kể chuyện của cậu ta cho tôi nghe, tôi còn tưởng cô ấy và cậu ta là bạn bè cơ, ai ngờ nói chuyện còn chưa được mấy câu.

  Lần đầu tiên nghe cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại một người, đây chính là con gái loài người ở tuổi dậy thì sao.

  Thích thì đi mà tán tỉnh cậu ta đi chứ, mỗi tối đến dưới nhà cậu ta mà meo meo gọi, dùng móng cào cậu ta, dùng răng cắn cậu ta.

  Chỉ dám nhìn từ xa, không dám chạm vào thì có ý nghĩa gì chứ.

  2019 ngày 20 tháng 10

  Tiểu Nguyệt hôm nay đi tham gia cuộc thi, cùng với Vũ Tri Nhạc.

  “Hôm nay tôi đã ôm cậu ấy!”

  Cô ấy ôm tôi, lăn qua lăn lại trên giường, tôi ngạc nhiên vì sự dũng cảm của cô ấy, không ngờ cô ấy thật sự đã tán tỉnh người ta rồi…

  “Là thời gian ngừng lại!”

  “Meo?”

  “Trên xe buýt!”

  Cô ấy đã kể chuyện thần kỳ này, là một sự tồn tại thần kỳ như tôi mà còn cảm thấy khá thần kỳ nữa là.

  Ông trời có thể nghe thấy tiếng lòng của mèo con không, xin hãy ban cho tôi sức mạnh vô biên đi!

  2019 ngày 21 tháng 10

  Cô gái nhút nhát đó vẫn chưa có bước đột phá, thật sốt ruột chết đi được, làm theo ý mình cũng không biết làm.

  2019 ngày 22 tháng 10

  Cô ấy bắt đầu làm theo ý mình rồi.

  2020 ngày 1 tháng 9

  Tiểu Nguyệt học lớp mười hai rồi.

  Trong năm làm theo ý mình này, cô ấy rất vui, tôi cũng rất vui, mỗi ngày đều có thể nghe cô ấy kể cô ấy làm theo ý mình như thế nào.

  Nhưng cứ thế này mãi thì không phải là cách đâu, cô lại không thể tán tỉnh được người ta.

  Hay là lần sau lừa cậu ta đến nhà, tôi dùng hết linh lực cuối cùng, giúp hai người gạo sống nấu thành cơm đi, không để cậu ta không ưng ý được.

  2021 ngày 1 tháng 1

  Đến thế giới này đã gần mười một năm rồi, do sự mất đi linh khí và sinh lực trong thời gian dài, tôi càng già đi, tủ đã không thể nhảy lên được nữa rồi, tiểu chưởng quỹ mèo chỉ có thể nằm ghế thôi.

  Hy vọng năm nay có bất ngờ, trước khi tôi rời đi, có thể thấy chân mẹ khỏe lại, có thể thấy chị tôi tán tỉnh được người đàn ông của mình.

  Nơi rời đi tôi đã chọn xong rồi, chính là nơi chúng ta gặp nhau, như vậy cô ấy sẽ có thể tìm lại được tôi.

  Dù sao tôi là mèo có nhà, không phải mèo hoang.

  2021 ngày 20 tháng 5

  Giữa Vũ Tri Nhạc và chị tôi dường như đã xảy ra chuyện lớn ghê gớm, họ vậy mà đã kết bạn Wechat rồi.

  Kết bạn Wechat rồi mà không nói chuyện, vẫn phải dựa vào tôi thôi.

  2021 ngày 21 tháng 5

  Cuối cùng cuối cùng cuối cùng cũng gặp được Vũ Tri Nhạc này rồi.

  Cũng được.

  Mới đến đã tự mang đồ ăn đến để ăn ké sao, mặt dày đến thế sao, quà đâu, cậu có biết Mị Nhi đại nhân vĩ đại đã hy sinh bao nhiêu không.

  2021 ngày 23 tháng 5

  Cũng được.

  2021 ngày 29 tháng 5

  Con mèo đổ vỏ.

  2021 ngày 6 tháng 6

  Con mèo mở cửa sổ.

  2021 ngày 14 tháng 8

  Họ hôn nhau rồi.

  2021 ngày 18 tháng 8

  Tôi viết cái nhật ký mèo gì thế này!!

  2021 ngày 3 tháng 9

  Ngày mai tôi phải rời đi rồi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.

  Tôi vậy mà không hề sợ hãi chút nào, chết đi có phải là một màn đêm đen kịt không, nhưng tôi có thể cảm nhận được đã có một sợi dây kết nối tôi và cô ấy, tôi biết tôi sẽ trở về, nên tôi không sợ.

  2021 ngày 4 tháng 9

  “Mị Nhi, dậy thôi.”

  “…”

  “Mị Nhi, hôm nay em ngủ muộn rồi đấy.”

  Tôi tưởng là ảo giác, mở mắt ra là cô ấy, là căn phòng của chúng tôi, những món đồ nhỏ tôi tìm ra và giấu đi tối qua vẫn bày trên bàn, cô ấy hôn nhẹ lên trán tôi, gọi tôi dậy.

  Rõ ràng tối qua tôi đã lén lút rời khỏi nhà, vậy mà bây giờ lại nằm trong lòng cô ấy.

  Cũng giống như việc thời gian ngừng lại xảy ra với cô ấy, một chuyện không thể tin nổi đã xảy ra với tôi.

  Tôi không còn cảm nhận được linh lực nữa, nhưng tôi lại sở hữu một sức mạnh ở cấp độ cao hơn linh lực.

  “Mị Nhi, làm sao thế?”

  Cô ấy có chút lo lắng nhìn tôi.

  “Meo meo wao.”

  Con mèo nhỏ của nhà cô đã vô địch rồi.

  2021 ngày 5 tháng 9

  Sinh lực đã mất đang từ từ trở lại, đối với việc chữa khỏi chân cho mẹ, tôi cũng có cách rồi.

  2021 ngày 6 tháng 9

  Nếu ông trời biết sức mạnh ban cho tôi chỉ là để phơi nắng và làm tiểu chưởng quỹ mèo, không biết có hối hận không.

  2021 ngày 10 tháng 9

  Mẹ ơi, đó không phải là ảo giác! Sắp rồi!

  2021 ngày 11 tháng 9

  Phơi nắng.

  Cải trắng và Heo sẽ chuyển ra ngoài sống rồi.

  Loài người ngay cả trong mơ cũng không mặc quần áo, thật quá đáng.

  2021 ngày 16 tháng 9

  Xin hãy nhận lấy món quà sinh nhật từ Mị Nhi đại nhân!

  Chị gái yêu quý nhất của tôi!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

á đù siêu mèo
Xem thêm