Chương 21: Điều Kỳ Diệu Rồi Sẽ Xảy Ra
Nếu bí mật lớn nhất của Hạ Chẩm Nguyệt là dừng thời gian lại, vậy thì bí mật lớn nhất của Vu Tri Lạc chính là trong khoảnh khắc thời gian của cô dừng lại, cậu vẫn giữ được tri giác và ý thức.
Nói ra thì thế giới này thật sự tràn ngập duyên phận và những điều không thể tin được, để cậu và cô hôm nay có thể trò chuyện cùng nhau dưới danh nghĩa bạn bè.
“Để tình bạn của chúng ta thêm bền chặt, chúng ta hãy cùng trao đổi bí mật nhé!”
Nói xong câu này, Vu Tri Lạc vẫn luôn nhìn cô.
Cậu rất tò mò về những chuyện không thể tin được xảy ra với cô, và cũng chân thành hy vọng có thể giúp đỡ cô điều gì đó.
“ Mình không muốn…”
Hạ Chẩm Nguyệt từ chối lời đề nghị của Vu Tri Lạc.
Cô bé cứ như cô thỏ trắng nhỏ, từ chối cũng mềm mại nhẹ nhàng, Vu Tri Lạc sao có thể bỏ lỡ cơ hội này.
“Người có bí mật luôn cảm thấy rất cô đơn, tớ cũng có bí mật này, vẫn luôn hy vọng có thể có một người bạn tốt, có thể chia sẻ bí mật với mình.”
Nghe lời cậu nói, Hạ Chẩm Nguyệt cũng ngẩng mắt nhìn cậu, trên mặt cậu luôn nở nụ cười, mang đến một cảm giác ấm áp và an tâm.
“Cậu có thể nghĩ rằng tớ tìm cậu làm bạn, có lẽ là do tớ tâm trạng không tốt, hoặc thấy buồn chán muốn tìm người giải sầu, hoặc cho rằng tớ có ý đồ xấu, nhưng không phải đâu, tớ rất nghiêm túc muốn làm bạn với cậu, bởi vì tớ thấy cậu rất đặc biệt, ít nhất đối với tớ, cậu là cô gái đặc biệt nhất mà tớ từng gặp.”
“ Mình… mình rất bình thường mà.”
Hạ Chẩm Nguyệt có chút hoảng hốt, trên mặt nổi lên ráng đỏ, ngón tay căng thẳng túm lấy vạt áo, cái cảm giác hôm qua ở canteen lại ùa về, sao cậu ấy lại nói những lời như vậy chứ, thật khiến người ta khó mà giữ được sự e dè.
“Không, cậu một chút cũng không bình thường, cho nên tớ mới nói cho cậu biết, ít nhất là trước hai mươi lăm tuổi, cậu nhất định sẽ trở thành một người phi thường.”
“Hạ Chẩm Nguyệt, tớ muốn trở thành người bạn tốt nhất của cậu.”
Thôi được rồi, cô gái nhỏ đã không tìm thấy bất kỳ lời lẽ nào để phản bác, rõ ràng vẫn là buổi sáng mát mẻ, nhưng mặt cô lại có chút nóng ran, nóng đến mức cô choáng váng.
Một lúc sau, cô thở dài một tiếng, giọng nói có chút bất lực và nặng nề:
“Bí mật của mình… hôm qua cậu đã nhìn thấy rồi mà, năm mười một tuổi, ba mình mất trong một tai nạn xe hơi, mẹ cũng bị liệt nửa người dưới, mỗi năm còn phải tốn rất nhiều tiền để chữa trị, nhà mình rất rất nghèo, mình như đang ở trong vũng lầy, phải vật lộn để thoát ra.”
Trước khi Vu Tri Lạc nhìn thấy, đây quả thực là bí mật lớn nhất của Hạ Chẩm Nguyệt ở trường, cô cũng chưa bao giờ muốn kể cho người khác nghe những chuyện này, sợ nhìn thấy ánh mắt thương hại của người khác, sợ trở thành đề tài bàn tán của người khác, đây là vết thương của cô, phơi bày vết thương của mình trước công chúng, chỉ càng làm mình lộ rõ sự bất lực và yếu đuối.
Hai người cùng nhau chậm rãi đi, Vu Tri Lạc không nói gì, Hạ Chẩm Nguyệt cũng im lặng.
Đã nhiều năm như vậy rồi, cô không cần bất kỳ sự đồng cảm hay thương hại nào từ ai cả, chỉ là cảm thấy mình đã đi một chặng đường khá cô đơn mà thôi.
Giữa các cá thể con người thực ra không thể cảm nhận được nỗi đau của người khác, chỉ cần có thể thấu hiểu, đó có lẽ đã là sự dịu dàng lớn nhất rồi.
Vu Tri Lạc yên lặng đi bên cạnh cô, chợt quay đầu hỏi:
“Hạ Chẩm Nguyệt.”
“Ừm?”
“Cậu có tin vào điều kỳ diệu không?”
Giọng cậu dường như có chút hư ảo, Hạ Chẩm Nguyệt nhìn cậu, ngẩn người một lúc lâu, mới gượng cười nói: “Có lẽ, cho dù có xảy ra kỳ tích như thời gian dừng lại đi nữa, thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”
“ Đây không phải là kỳ tích.”
Vu Tri Lạc phủ nhận lời cô nói, “Tớ nghĩ nếu trên đời thực sự có điều kỳ diệu nào đó, thì đó hẳn là việc có một người xuất hiện bên cạnh cậu, người đó sẵn lòng thấu hiểu cậu, và cùng cậu sẻ chia ngọt bùi cay đắng.”
“Thật sự có kỳ tích như vậy sao?”
“Có chứ.”
Cậu lại dừng bước, Hạ Chẩm Nguyệt đang ngẩn ngơ vì câu nói đó lại đâm sầm vào người cậu.
“Ưm…”
Hạ Chẩm Nguyệt ôm trán, va vào khá đau, lại thấy Vu Tri Lạc chìa một bàn tay ra, cô vô thức lùi lại một bước.
“Tớ nguyện ý trở thành người như vậy của cậu, khi mà cậu đang phải trải qua những tháng ngày tăm tối, hy vọng cậu có thể thường xuyên nhớ rằng trên thế giới này vẫn có một người như tớ , sẵn lòng thấu hiểu cậu , quan tâm cậu, cố lên!”
“ Mình…”
“Thế nhé, cụm tay nào.”
Bàn tay trái cậu đưa ra nắm thành nắm đấm trước mặt cô, ánh mắt tha thiết nhìn cô.
Nội tâm Hạ Chẩm Nguyệt run động, một cảm xúc không tên khiến cổ họng cô như nghẹn lại một tảng đá, đôi mắt to cũng hơi đỏ hoe…
“Ừm…”
Cô cẩn thận đưa tay ra, nắm đấm nhỏ của cô trông thật bé xíu trước nắm đấm to lớn của cậu, sau đó cả hai khẽ chạm vào nhau.
Hai người đứng trên con đường nhỏ yên tĩnh vào buổi sáng sớm, xung quanh ánh sáng và bóng tối đan xen rực rỡ, mang đến một cảm giác như trong mơ.
Miệng nói là trao sức mạnh cho cô, nhưng khi nắm đấm nhỏ của cô chạm vào, Vu Tri Lạc chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong trái tim mình dường như cũng rung lên theo.
“Được rồi, sức mạnh đã truyền cho cậu rồi, tiếp tục chia sẻ bí mật của cậu đi nào.”
“Còn nữa là mình… không được, mình đã nói rồi, đến lượt cậu đó!”
Hạ Chẩm Nguyệt tin chắc rằng chàng trai trước mặt mình có sức mạnh mê hoặc lòng người, cô đã kể cho cậu ấy rồi, vậy mà suýt chút nữa lại bị lừa nói ra thêm nhiều bí mật nữa.
“Tớ không phải nói với cậu là tớ tự mình nhìn thấy rồi sao, nên cái đó không tính, tiếp tục trao đổi bí mật đi, nhất định phải thành thật nói ra bí mật của mình.”
“Vậy lần này cậu nói trước đi.”
Hạ Chẩm Nguyệt đã quyết định, không thể dễ dàng tin lời tên phá hoại này, vì cậu ta lúc nào cũng lén lút chiếm tiện nghi của cô.
“Tớ trước à?”
“Ừm ừm, cậu trước…”
Cô cúi đầu nhìn mặt đường chậm rãi bước đi, khẽ cắn ống hút uống cà phê, trông như không để tâm vậy, nhưng thực ra lại vểnh tai nhỏ lên, tập trung toàn bộ tinh thần nghe xem cậu ấy sẽ nói bí mật gì.
Khi thích một người, người ta luôn không kìm được mà muốn biết mọi thứ về đối phương, huống chi là bí mật.
“Được rồi, để thể hiện thành ý, vậy thì tớ trước vậy.”
Vu Tri Lạc do dự một chút, khẽ nói: “Tớ có chút chút muốn yêu đương rồi.”
Quả nhiên là một bí mật lớn, ít nhất đối với các bạn học khác trong trường, Vu Tri Lạc với tư cách là một học bá trông có vẻ chẳng có ý định yêu đương chút nào, những cô gái bị cậu từ chối có thể gom thành một lớp học.
Hạ Chẩm Nguyệt cũng ngẩn người, trong lòng chợt có chút chua xót.
“Vậy, vậy cậu có người mình thích rồi sao?”
“Chưa.”
Nghe cậu phủ nhận, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
“Chắc nhiều cô gái thích cậu lắm nhỉ…”
“Nhưng chuyện này, chẳng phải nên tìm người mình thích sao?”
“Nói cũng đúng…”
Hạ Chẩm Nguyệt cũng nhận ra rằng, dù tự nhận bản thân mình không xứng với Vu Tri Lạc đến mấy, nhưng khi nghe cậu nói về chuyện này, trong lòng cô vẫn không thể nào bình thản được.
“Đừng ngẩn người nữa, đến lượt cậu rồi, nói bí mật của cậu đi.”
Hạ Chẩm Nguyệt ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sáng ngời vẫn còn vương vấn ý cười, luôn có cảm giác bí mật của mình bị nhìn thấu.
Cô đỏ mặt, ấp úng mãi một lúc lâu, mới khẽ nói: “Mình… mình đã sống trọn một đời với người mình thích vốn không thể ở bên nhau trong tâm trí rồi…”
“Vậy cậu trai đó tên gì?”
“Tên là… không nói cho cậu biết đâu.”
Đáng ghét thật, suýt nữa thì bị dò hỏi ra điều gì đó rồi!
Nghe xong bí mật của cô, Vu Tri Lạc đan hai tay sau gáy, vừa đi vừa nhìn bầu trời xa xăm, một lúc lâu sau mới mở lời hỏi cô.
“Tại sao cậu lại nghĩ là không thể ở bên nhau?”
“Dù sao… dù sao cũng là không thể mà.”
Cô đi chậm rãi phía sau Vu Tri Lạc, khẽ nói: “Có lẽ đợi đến năm hai mươi lăm tuổi, khi tớ trở nên thật phi thường rồi, tớ mới dám nói cho cậu ấy biết…”
Cậu lại đột nhiên dừng bước.
Lần này Hạ Chẩm Nguyệt không còn ngẩn người nữa, cô vô thức hãm lại, không đâm vào người cậu.
Thế là cả hai đều không hiểu sao thấy có chút tiếc nuối.
“Sắp đến trường rồi.”
“Ừm…”
Đi suốt chặng đường, chỉ khoảng hơn mười phút, trước đây cảm thấy khá xa, sáng nay cả hai đều thấy đoạn đường này dường như ngắn đi rất nhiều.
“Nếu cậu không muốn bị nhìn thấy, vậy cậu cứ vào trước đi, trưa chúng ta cùng đi ăn.”
“Trưa nay mình…”
“Bạn bè nhà người ta đều đi ăn cùng nhau đó, vào đi.”
“Vậy… tạm biệt.”
Trước mặt cậu, Hạ Chẩm Nguyệt luôn không thể cứng rắn lên được, vốn dĩ buổi trưa không muốn đi ăn cùng cậu, nhưng bị cậu dọa một tiếng, cô đành tủi thân đồng ý, cúi đầu đi qua bên cạnh cậu, bước vào cổng trường trước.
Vu Tri Lạc đi theo phía sau cô cách ba năm mét, trước khi cô vào lớp 12/2, cậu còn quay đầu nhìn một cái, hai người nhìn nhau.
Xác nhận tình bạn "ngầm" trong quãng thời gian cuối cùng của năm cấp Ba này.
…
“Lão Ngư, lão Ngư, sao cậu lại vào tay không thế, cà phê cậu hay uống đâu rồi, cả bánh sandwich tôi nhờ cậu mua nữa?”
“…Béo, là thế này, một chiếc bánh sandwich kẹp nửa quả trứng, một ít ruốc thịt, một lát giăm bông, một ít phô mai khô chứa lượng calo vượt quá năm trăm calo, cậu cần leo cầu thang 65 phút mới có thể tiêu hao hết lượng calo này, mà bây giờ chúng ta đã bước vào giai đoạn ôn thi nghiêm ngặt nhất rồi…”
“Nói tiếng người đi.”
“Bố quên rồi.”


2 Bình luận