Vol 1: Khi tai họa gieo rắc khắp thế gian
Chương 12: Nội chính (2)
2 Bình luận - Độ dài: 3,109 từ - Cập nhật:
Nhờ có "Cây thịt người", vấn đề sản xuất lương thực hiện tại đã có thể tạm yên tâm ở một mức độ nhất định.
Song song với đó, việc khai khẩn đất nông nghiệp cũng đang được xúc tiến.
Trừ khi dân số tăng đột biến, khả năng thiếu hụt lương thực gần như không đáng lo ngại.
Dù cách vận hành ở thế giới này rất khác với trong Eternal Nations, nhưng nếu nghĩ đến sự thịnh vượng của một quốc gia, thì những yếu tố cơ bản cần chú trọng vẫn là:
Kế hoạch mở rộng, phát triển nội địa, quân sự và nghiên cứu.
Trong số đó, kế hoạch mở rộng hiện đang tạm hoãn để ưu tiên khôi phục quốc lực.
Kế hoạch phát triển nội địa thì đang xoay quanh việc tăng cường sản xuất lương thực, với “Cây thịt người” làm trung tâm.
Như vậy, chỉ còn lại quân sự và nghiên cứu.
Hôm đó, như thường lệ, Takuto cùng các thành viên phụ trách điều hành quốc gia tổ chức một cuộc họp bàn về phương hướng tiếp theo của Mynoghra.
“Vậy thì hôm nay, chúng ta sẽ bàn đến vấn đề nghiên cứu.”
Takuto lên tiếng mở đầu, giọng điềm tĩnh nhưng không hề lạnh lùng, như thể đang đọc lên một mệnh lệnh đã được cân nhắc từ trước.
“Hiện tại lực lượng chúng ta có thể phân bổ không nhiều. Dù vậy, đây vẫn là một lĩnh vực vô cùng trọng yếu.”
“Phải ạ. Nhờ nghiên cứu, chúng ta có thể sở hữu những tân kỹ thuật. Mà tân kỹ thuật thì luôn là bệ phóng giúp quốc gia phát triển vượt bậc. Với một nước nhỏ như chúng ta, kỹ thuật vượt trội là yếu tố sống còn.”
“Chí lý thật. Vậy Atou-dono, ngài dự định cho nghiên cứu loại kỹ thuật nào trước?”
“Đương nhiên là ma pháp kỹ thuật rồi còn gì!”
Atou vừa nói vừa đập tay lên mặt bàn, giọng đầy khí thế như thể đã đợi dịp này từ lâu.
“Háo hức ghê luôn ấy.”
“Fufufu. Em cũng vậy, thật là mong đợi quá đi, đức vua của em ơi.”
Cả Takuto lẫn Atou đều mang trong mình một niềm đam mê mãnh liệt đến kỳ quặc đối với việc quản lý nội chính.
Kỳ quặc đến mức, dù bị kéo sang một thế giới xa lạ, niềm đam mê ấy vẫn không hề suy suyển.
Không ai rõ gốc rễ của thứ “cuồng nội chính” ấy từ đâu mà có.
Nhưng ít nhất, việc họ không tuyên bố xâm chiếm thế giới hay hủy diệt toàn bộ sinh linh đã là quá tốt rồi — lão Mortar thầm nghĩ vậy mà gật gù tán thưởng.
“Ồ, bản thân lão cũng có ít nhiều hiểu biết về ma pháp, nên nghe tới ma pháp kỹ thuật là thấy phấn khởi lắm rồi. Thế ta sẽ nghiên cứu loại ma pháp cụ thể nào đây?”
Dạo gần đây, lão Mortar đã không còn quá căng thẳng khi đối diện với đức vua Takuto nữa. Dù lòng kính sợ vẫn hiện diện, nhưng sau khi chính lão cũng trở thành "tà ác" và quy thuận ngài, cảm giác rợn lạnh khi đứng trước mặt Takuto đã dần tan biến.
Phần lớn cuộc họp lại do Atou dẫn dắt – người có tính cách cởi mở và thân thiện hơn nhiều so với vị vua trầm lặng kia – nên không khí cũng bớt căng thẳng đi đáng kể.
Chính vì vậy, Takuto ít nói ngày càng mang dáng vẻ “kẻ cô độc giao tiếp kém”.
Dẫu thế, mọi quyết sách vẫn luôn được ngài âm thầm chuẩn thuận.
Chủ đề lần này là nghiên cứu ma thuật – một lĩnh vực mà bọn họ đặc biệt xem trọng.
“Cụ thể là ma thuật quân sự. Bình thường, các loại ma thuật hiện có chỉ được dùng trong phạm vi cá nhân hoặc nhóm nhỏ, cùng lắm là vài chục người. Còn ma thuật quân sự thì khác. Nó có thể mở rộng quy mô thi triển lên cấp độ quân đội, cho phép can thiệp ở quy mô toàn khu vực. Tất nhiên, muốn vậy thì phải cần nguồn ma lực đặc biệt... nhưng mấy chi tiết kỹ thuật đó để sau em sẽ giải thích.”
Atou vừa nói vừa thao thao bất tuyệt, đôi mắt long lanh như đang kể về thứ bảo vật vô giá, khiến cả lão Mortar cũng bị cuốn theo.
Lão từng là người khao khát khám phá giới hạn ma đạo, chỉ là sau khi đảm nhận vai trò tộc trưởng, bao công vụ đã cuốn lão khỏi con đường ấy.
Thế nhưng, khát vọng vươn đến "đại dương tri thức ma thuật" vẫn chưa từng nguôi ngoai.
Lão từng có thể dùng ma pháp hỏa thiêu cháy hàng chục tên thổ phỉ cùng lúc, nhưng nâng quy mô đó lên mức quân sự — thật sự là chuyện chỉ có trong mộng.
Thế giới mà đức vua đến từ rốt cuộc kỳ diệu đến mức nào?
Suy nghĩ ấy khiến ngực lão bỗng dâng lên một cơn rạo rực khó diễn tả.
“Vậy thì, chúng ta hãy chọn ra một số người có tố chất ma thuật để giao nhiệm vụ nghiên cứu. Kỹ thuật này thuộc dạng cơ bản, chắc sẽ hoàn thành nhanh thôi.”
“Vâng. Xin cho phép thần tiến hành phân bổ nhân lực và xây dựng cơ sở nghiên cứu.”
“Được thôi. Có vẻ sắp bận rộn rồi đây…”
Atou khẽ lẩm bẩm như thở dài, nhưng trên môi lại nở nụ cười đầy chờ đợi.
Takuto gật đầu nhẹ, rồi như thường lệ, lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ lên ngai vàng của mình.
=Thông báo hệ thống=============
Đã lựa chọn đề tài nghiên cứu.
Đang nghiên cứu! 【Ma thuật quân sự】
―――――――――――――――――
Chính sách nghiên cứu của Mynoghra đã được định hình.
Với một quốc gia còn non trẻ như hiện tại, việc đầu tư vào kỹ thuật khoa học tiên tiến là quá tốn kém so với hiệu quả.
Do đó, lựa chọn ma pháp – lĩnh vực quen thuộc và dễ tiếp cận hơn – là bước đi khôn ngoan và thực tế nhất.
Hiểu rõ điều đó, lão Mortar bắt đầu rà soát kỹ từng yếu tố để phân bổ nguồn lực nghiên cứu hợp lý.
“Giờ thì còn lại vấn đề quân sự. Atou-dono, ngài có dự định cụ thể không?”
“Tăng quân là chuyện chắc chắn, nhưng hiện giờ thì ta chưa tính đẩy mạnh quân sự đâu. Quân đội ấy à, tốn lương thực, tốn ma lực, lại còn không tạo ra giá trị cụ thể. Chẳng hiểu nổi sao thể loại đó vẫn tồn tại được luôn.”
Atou vừa nói vừa khoanh tay, vẻ mặt cực kỳ khó chịu như thể đang phàn nàn về một món ăn dở tệ.
“Dẫu vậy, nếu không có quân đội, chúng ta sẽ không thể chống đỡ nổi trước kẻ địch bên ngoài. Hiện chiến binh đoàn chỉ có hơn chục người, thật lòng mà nói thì quá ít để bảo vệ đức vua. Thần xin phép đề xuất – liệu ngài có thể dùng quyền năng của mình để tạo ra một thuộc hạ thật mạnh không?”
Chiến binh trưởng Gia bước lên, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói cứng rắn nhưng vẫn giữ đúng mực.
Không như Atou hay cảm tính, Gia luôn thể hiện thái độ cẩn trọng và có trách nhiệm.
“Ý ngươi là kiểu ‘thuộc hạ đặc biệt’ đúng không? Cũng có vài cách để làm đấy. Nhưng cách nào cũng ngốn cả ma lực lẫn lương thực. Hơn nữa, nếu xây dựng quân đội quy mô lớn thì sẽ rất dễ bị chú ý. Giờ chưa phải lúc.”
“Vậy thì việc cấp thiết là phải nâng cao quốc lực trước... Thần sẽ ra chỉ thị cho toàn đội chiến binh siết chặt luyện tập.”
Gia gật đầu, vẻ trầm tư.
Atou nhìn phản ứng ấy, có vẻ ngạc nhiên.
Nhưng rồi, dường như đã hiểu được điều gì, cô khẽ gật đầu.
“À, các ngươi đang lo vụ bị truy sát đúng không? Hình như khả năng đám săn tiền thưởng mò tới là khá cao?”
“Phải. Khó có chuyện liên minh các nước đưa quân chính quy đến, nhưng những kẻ như thần – chiến binh trưởng, hay lão Mortar – đều đang bị treo thưởng. Hơn nữa, với thân phận Dark Elf – một chủng tộc không có quyền – thì chúng tôi cũng là món hàng có giá trên thị trường.”
Atou khẽ trầm ngâm, rồi quay sang Takuto như chờ chỉ thị.
Chuyện bị truy kích vốn đã nằm trong dự đoán.
Chính vì thế, Takuto mới lựa chọn thu nhận họ làm dân Mynoghra.
Giờ nhắc lại cũng chỉ là thừa.
Vấn đề là:
Nên đối phó thế nào?
Đức vua Takuto khẽ nâng tay.
“Ta sẽ tạo ra một Anh hùng.”
Atou lập tức gật đầu.
Đó là lựa chọn tối ưu.
Đám Dark Elf thì vẫn chưa hiểu ý nghĩa của điều đó, nên Atou giải thích thay ngài.
“Anh hùng là đơn vị đặc biệt trong quốc gia chúng ta – thuộc hạ trực tiếp của Đức vua. Ai cũng mạnh kinh khủng, nhưng cái đầu thì... cũng vặn vẹo y như vậy luôn.”
“Dù hiện chưa thể triệu hồi toàn bộ, nhưng chỉ cần một người thôi cũng đủ rồi.”
“Anh hùng… mạnh đến vậy sao? À, không, thần không có ý nghi ngờ đức vua và thuộc hạ ngài, chỉ là…”
Trong Eternal Nations, anh hùng là những đơn vị độc nhất vô nhị.
Atou cũng từng là một trong số đó – và là nhân vật mà Takuto vô cùng yêu thích.
Họ mạnh đến mức có thể xoay chuyển cục diện cả một trận chiến.
“Anh hùng là kiểu nhân vật gian lận ấy.”
“Chuẩn luôn, gian lận thật đấy.”
“Gian… lận? Ý là sao cơ?”
“Vừa ra mắt đã mạnh sẵn, mà để yên đó thì càng lúc càng mạnh hơn. Không cần huấn luyện gì luôn.”
“Chỉ cần sống là mạnh lên…”
Lời đó khiến lão Mortar tròn mắt.
Nếu có người chỉ cần tồn tại là sẽ mạnh hơn mỗi ngày, thì đó đúng là hóa thân của chiến tranh.
Còn nếu kẻ ấy chỉ huy cả một đạo quân, thì hậu quả sẽ ra sao?
Ý nghĩ đó khiến cả đám Dark Elf không khỏi cảm thấy phấn khích.
“Cho nên, trong tình thế hiện tại – quốc lực chưa đủ để nuôi quân, lại cần giữ kín hành tung – tạo ra anh hùng là lựa chọn hợp lý nhất.”
Takuto biết rõ thế giới này khác game.
Nhưng ít nhất, ở điểm này, hệ thống Eternal Nations lại rất có lợi.
“Ô hô! Quả là những kẻ đáng tin cậy! Nếu trong quân có người như vậy, tinh thần binh lính ắt sẽ bừng bừng, sức chiến đấu cũng nhờ đó mà nhân lên bội phần! Phải không, Gia?”
“Ừm. Chuẩn đấy, lão Mortar. Người chỉ huy mạnh mẽ cũng là sức mạnh của cả đội quân! Trên đời không thiếu những vị tướng lật ngược thế cờ dù quân số yếu thế hơn. Có thể gọi đến một nhân vật như thế... quả thật không hổ danh quốc gia của chúng ta, càng không hổ là Đức Vua!”
Chỉ cần có một anh hùng đứng trong hàng ngũ, các nước khác sẽ không thể xem thường.
Ít nhất thì, mấy nước nhỏ phía nam đại lục Hydragia sẽ không dám tùy tiện giở trò.
Trong chiến tranh, một cá nhân mạnh có thể tác động cực lớn đến tinh thần chiến trường.
Dù là một trận solo với cao thủ địch, một cú đánh uy mãnh trước toàn quân, hay một tiếng hô vang trận mạc – tất cả đều đủ để khiến địch thủ chùn bước.
Đúng là “một người địch vạn người”.
Có một anh hùng trong đội, sức mạnh sẽ tăng vọt theo cấp số nhân.
Mortar và chiến binh trưởng Gia đã thống nhất điều đó trong lòng.
Thế nhưng… họ đã hiểu sai một điểm cực kỳ quan trọng.
“À quên mất không nói – ta cũng là một 《Anh Hùng》. Với cả, hình như các người đang hiểu nhầm gì đó, nên ta đính chính luôn. Bọn ta – đám anh hùng ấy – thật ra là...”
Atou buông lời nhẹ bẫng như thể chỉ là một câu chuyện thường ngày.
Dù lời cô khiến mọi người bất ngờ, nhưng xét đến việc cô là cận thần bên cạnh Đức Vua thì cũng không khó hiểu nếu cô là anh hùng.
Rồi, không hiểu sao, Atou đột nhiên đứng dậy, lặng lẽ đi về phía rừng cây ngoài cung điện.
Cung điện này không có tường bao, ngai vàng và bàn họp đều được đặt giữa sân trời.
Diện tích lại không lớn, nên mọi người đều trông rõ hành động của cô.
Cô dừng lại giữa khoảng đất trống.
Và rồi…
Từ sau lưng cô mọc ra những xúc tu quái đản.
Chúng giống như những con sán dây kim loại, phát ra những tiếng lạo xạo rợn gáy khi vặn vẹo chuyển động.
Đám Dark Elf lập tức nhớ ra – cô gái tên Atou này, là một thực thể bước ra từ bóng tối.
Và rồi...
Cánh rừng phía trước – bị xẻ toạc như thể có một cơn lốc đen gào thét quét qua.
“Bọn ta được gọi là 《Anh Hùng》... là vì có thể một mình tiêu diệt cả đội quân.”
“““NUOOOO!!?”””
Ầm ầm – cây cối ngã rạp từng lớp như domino.
Chỉ với một cú vung của đám xúc tu, hàng chục thân cây bị quật gãy từ gốc.
Mortar nuốt khan, chưa thể tin được vào mắt mình trước sức mạnh quá khủng khiếp ấy.
Gia há hốc miệng – hiểu ngay mức năng lượng khủng khiếp đã được dồn vào cú đánh vừa rồi.
Họ... đã hiểu lầm.
Tưởng rằng “anh hùng” chỉ là danh hiệu dành cho người võ nghệ cao cường, kiểu siêu nhân đơn độc.
Nhưng không – suy nghĩ đó quá ngây thơ.
Anh hùng là quái vật có sức mạnh ngang với cả đạo quân.
Là đội quân tinh nhuệ biết tự đi bằng hai chân.
Là siêu vũ khí có thể đảo ngược cả cục diện chiến trường.
Đó là “anh hùng” – thứ vũ khí tuyệt đối mà Mynoghra sở hữu.
“Nếu cứ tiếp tục gom góp sức mạnh theo đà này, thì mấy quốc gia lân cận Đại Chú Giới sẽ không thành vấn đề. Còn hai đại cường quốc ở phương Bắc… chưa có lý do gì để nhúng tay vào chuyện nơi này cả.”
Không rõ bằng cách nào, những xúc tu đang lồng lộn ban nãy đã co rút lại một cách gọn gàng.
Atou lại thong dong trở về bàn họp như chưa có gì xảy ra.
Mọi người chỉ còn biết lặng nhìn cô với ánh mắt vừa khâm phục, vừa không giấu nổi sự kính sợ.
“Dù vậy… ta vẫn chưa đạt được đến 1% sức mạnh thời kỳ đỉnh cao đâu. Nhưng chắc bây giờ mọi người đã hiểu rõ thế nào là sức mạnh của anh hùng rồi, đúng không?”
“Thật… thật không thể tin nổi! Sức mạnh này đúng là vượt quá mọi tưởng tượng!”
“Quả là quá vĩ đại… Một lần nữa, tôi đã hiểu rõ sự đáng sợ của Atou-dono – và hơn hết là sự vĩ đại vô biên của Đức Vua Ira Takuto-sama!”
“Fufufu! Mọi kẻ địch của Takuto-sama, ta sẽ lo xử lý sạch sẽ. Về mặt quân sự, cứ yên tâm đi. Miễn là chưa đánh ra ngoài, chỉ cần có ta là đủ.”
Atou vừa ngồi xuống ghế, vừa ưỡn ngực đầy tự hào.
Rõ ràng là biểu cảm “ta đỉnh chưa” hiện rõ trên mặt.
Nhưng thật ra – nếu có cô trong hàng ngũ, Mynoghra đúng là an toàn tuyệt đối.
Dù kẻ địch có cỡ nào kéo tới, Atou vẫn có thể nghiền nát trong chớp mắt.
Trong ánh mắt của các Dark Elf giờ đây chỉ còn lại niềm vui sướng tột độ.
Một nỗi lo nặng nề trong tim họ, vừa được sức mạnh tuyệt đối của Đức Vua xóa tan hoàn toàn.
“Atou.”
“Vâng! Thưa Đức Vua!”
Đang ngồi tỏ vẻ ngạo nghễ, Atou lập tức đổi sang dáng vẻ ngoan ngoãn như con mèo được gọi tên.
Chỉ một câu gọi của Đức Vua cũng khiến mặt cô rạng rỡ như trẻ con được phát quà.
Nhưng – trái với kỳ vọng được khen ngợi…
“Nhớ dọn dẹp cho đàng hoàng đó.”
“…Dạ…”
Lời của Đức Vua là:
“Em phá rừng linh tinh cái kiểu gì vậy hả!?”
Tới đây, cuối cùng mọi người cũng hoàn hồn.
Thật lòng mà nói, việc phá rừng vừa rồi là hoàn toàn không cần thiết.
Thậm chí, nếu tính thêm công sức phải bỏ ra để dọn dẹp, thì càng rắc rối thêm.
Kết quả là, Atou tiu nghỉu đi về phía bãi cây vừa bị mình càn quét.
Không nỡ nhìn cảnh đó, Mortar và Gia đành gọi chiến binh trong làng đến giúp cô dọn rừng.
Atou bắt đầu khiêng đống gỗ với đôi mắt ngân ngấn nước – rõ ràng là cô mong được khen, nhưng lại bị mắng.
Lão Mortar nhìn bóng lưng của cô gái ấy mà thầm nghĩ:
Một cô gái mang sức mạnh tương đương một đại quân – và sức mạnh đó vẫn đang tiếp tục lớn mạnh theo thời gian.
Trong khi ông vẫn đang nghiền ngẫm thực tế kinh hoàng ấy, đám Dark Elf bắt đầu công cuộc dọn rừng, chẳng ai biết nên cười hay nên khóc…
=Eterpedia============
【Atou, Kẻ Bùn Nhơ】 – Đơn vị chiến đấu
Công: 5
Tốc độ di chuyển: 1
Kỹ năng:
《Cộng hưởng Diệt Vong +2》
《Cộng hưởng Bóng Tối +1》
《Cộng hưởng Hỗn độn +1》
Thuộc tính: 《Tà ác》《Anh hùng》《Cuồng tín》
※ Đơn vị này có khả năng hấp thụ kỹ năng của kẻ địch đã bị đánh bại với xác suất nhất định.
=Eterpedia============
【Anh hùng】 – Năng lực đặc biệt của đơn vị
Miễn nhiễm toàn bộ hiệu ứng bất lợi về tinh thần.
Không thể bị chiêu mộ bởi quốc gia khác.
Nhận +2 kinh nghiệm mỗi lượt.
―――――――――――――――――


2 Bình luận