Vol 1: Khi tai họa gieo rắc khắp thế gian
Chương 8: Tuyên ngôn lập quốc (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,199 từ - Cập nhật:
Tộc Dark Elf đã bàn luận suốt ba ngày ba đêm về chuyện ấy.
Vì đó là một chuyện quá đỗi phi thực, mà cũng quá đỗi hệ trọng.
Lương thực được ban phát thì đầy đủ, thể lực tuy chưa hồi phục hoàn toàn nhưng nhìn chung đã ổn.
Ngay khi trở về, họ đã dồn hết sức vào cuộc tranh luận, chẳng màng nghỉ ngơi, để bàn cho ra lẽ:
Liệu có nên trở thành thần dân hay không.
Người đã ban lương thực cho họ — chính là kẻ xưng danh Phá Diệt Vương, tồn tại chỉ được ghi chép trong truyền thuyết.
Dù đúng là họ đang trong tình cảnh nguy khốn, nhưng việc dễ dàng gật đầu trước lời dụ dỗ ấy để trở thành con dân của ngài, chẳng phải là chuyện mà ai cũng có thể cam tâm.
Hơn nữa, ngài ấy không giống đám vua vặt mà họ từng phụng sự — những kẻ có đầy rẫy ngoài kia.
Theo lời của lãi Mortar, ngài là Mạt Vương sẽ hủy diệt cả thế giới và hoàn nguyên mọi thứ về cõi hư vô.
Sức mạnh ấy vượt xa sức người, chẳng thể nào chống cự.
Một khi ký kết xong xuôi, có lẽ linh hồn họ cũng sẽ thuộc về ngài mãi mãi.
Thậm chí cái chết cũng không còn là sự giải thoát — một lựa chọn tối hậu mà toàn bộ tộc đều phải đối mặt, không ai có thể đứng ngoài.
Không chỉ người trưởng thành, mà cả những ai đã đến tuổi hiểu chuyện cũng bị ép phải đưa ra quyết định.
Ngay cả mấy đứa trẻ mới biết nói cũng bị yêu cầu lên tiếng.
Chỉ duy nhất lũ bé còn đang bú sữa mẹ là được miễn.
Sau cuộc thảo luận dài đằng đẵng ấy, họ đi đến quyết định cuối cùng — toàn bộ tộc sẽ trở thành thần dân.
Vì họ không còn lựa chọn nào khác.
Chờ chết trong đói khát hay là sống tiếp dù có bị kéo xuống vũng lầy tội lỗi — thì cái sau vẫn còn là sống.
Hơn hết, họ không thể nào quên được ơn cứu mạng đã được ban cho.
Dù đó là một tồn tại tà ác, một Phá Diệt Vương… thì cái ơn ấy vẫn quá lớn để lờ đi.
Và rồi ai nấy cũng cảm thấy như vừa trút bỏ được gánh nặng.
Đồng thời, trong lòng họ cũng hiện lên một dự cảm chắc chắn:
Từ nay về sau, cuộc đời sẽ hoàn toàn thay đổi.
………
……
…
Quyết định định đoạt số phận cả tộc đó được đưa ra cách đây hai ngày.
Và hôm nay chính là ngày mà cái giá của quyết định ấy sẽ được khắc sâu vào linh hồn họ.
Chẳng mấy chốc nữa, Vua sẽ đến chỗ họ đang đóng trại.
Lẽ ra thì bọn họ phải tự thân đến yết kiến, nhưng do có đến năm trăm người, sẽ gây phiền toái không nhỏ.
Vì thế, theo đề xuất của Atou, Vua đã đồng ý đích thân đến.
Không khí nơi đây tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Dù chẳng ai nói ra, nhưng đâu đâu cũng dày đặc sự lo lắng, chờ mong… và cả nỗi sợ hãi.
Toàn bộ Dark Elf đều quỳ rạp xuống đất, cúi đầu chờ thời khắc định mệnh.
Đó là theo phán đoán của lão Mortar — tránh làm phật lòng Vua, cũng như “có những thứ không nên thấy”.
Rồi tiếng bước chân giẫm lên cành khô vang lên, có hai người đang tiến lại gần.
“Đức vua đã tới,” lão Mortar lên tiếng báo.
Từ trong bóng rừng, hai bóng người xuất hiện.
Dù đã được dặn kỹ từ trưởng tộc và chiến binh trưởng rằng không được nhìn thẳng vào Vua, nhưng vài thanh niên trẻ không kìm nổi tò mò, liếc mắt lên nhìn.
Ngay tức khắc, họ lập tức hối hận đến cùng cực.
Thứ đó là bóng tối thuần khiết.
Có thứ mang hình người đang đứng đó.
Tựa như một vết nhơ sinh ra từ dị thường trong thế giới này, tích tụ mọi vặn vẹo không thể gột rửa, hóa thành vết mực đen sì, rò rỉ ra ngoài.
Nó mang theo nỗi rùng rợn không thể diễn tả thành lời.
Vị Vua mà họ sắp gọi là đấng chí tôn — là hiện thân của sự diệt vong.
Kẻ yếu bóng vía thì thét khẽ “Hức…” một tiếng, bị đồng bọn thúc cùi chỏ vào sườn.
Trẻ nhỏ… theo bản năng sinh tồn, chỉ biết vùi mặt vào ngực mẹ mà run.
Cả đám chiến binh lẽ ra phải quen với máu lửa cũng không giấu nổi cơn run cầm cập.
Họ là những người nghiêm túc nhất trong việc nghe lời trưởng tộc — vậy mà vẫn đến nông nỗi ấy.
Có kẻ trẻ tuổi đã tiểu ra quần, có kẻ còn sùi bọt mép ngất xỉu tại chỗ.
Họ không thể hiểu Vua nghĩ gì, hay cảm nhận gì từ thứ ấy.
Đó là tất cả những gì mà họ — nhìn thấy từ Ira Takuto.
Tuy nhiên, họ đã quyết rồi.
Họ sẽ trở thành con dân của Phá Diệt Vương ấy.
Sau hành trình lưu lạc, họ đã chọn nơi này làm quê hương mới.
Dưới bóng của thực thể hắc ám ấy, họ sẽ sống tiếp cuộc đời mới.
Thuộc hạ Atou trao đổi với lão Mortar vài câu.
Sau khi nghe giải thích sơ qua, Vua được lão Mortar mời ngồi lên ngai vàng — chiếc ngai mới đóng vội, trông khá thô.
Vị thiếu nữ đi cạnh ngài cũng đứng cạnh, cúi đầu khẽ gật.
“Vậy thì ta xin tuyên bố tiếp nhận nhóm Dark Elf các ngươi làm dân nhập cư của đất nước Mynoghra do Đức vua trị vì. Ira Takuto-sama, ngài đồng ý chứ?”
Giọng cô gái vang lên rành rọt.
Dù không to, nhưng lại trong trẻo và dứt khoát.
Vua gật đầu một cái rồi đáp lại, với vẻ hài lòng:
“OK. Rất mong được giúp đỡ.”
Khoảnh khắc ấy, lời nói của Vua luồn vào tai, rồi thấm vào từng tế bào của họ.
Một cơn ớn lạnh như muốn đông cứng cả cơ thể chạy dọc sống lưng, chạm đến tận hồn.
“Chúc mừng các ngươi. Từ nay, các ngươi đã là công dân của Mynoghra. Mọi phúc lành và bình an sẽ được ban cho dưới danh nghĩa của Vị Đức vua vĩ đại — Ira Takuto-sama.”
Lời tuyên bố đầy sức mạnh vô hình của Atou vang lên, và căng thẳng trong không khí cũng vơi bớt phần nào.
Có vẻ như bản thân cô ấy cũng hơi căng thẳng, nét mặt giờ đã dịu lại một chút.
Và rồi, một khoảng lặng kỳ dị kéo đến.
"Ơ… chiến binh trưởng. Vậy là xong nghi thức rồi hả?”
“Ừm, chắc là xong rồi đấy, mà hình như chẳng ai nhúc nhích gì cả nhỉ… giờ phải làm gì tiếp đây?”
Một người phụ nữ tên Emul, vốn rất thích truyền thuyết, khẽ hỏi đội trưởng của mình là Gia.
Dù sao thì họ cũng đâu có kinh nghiệm gì trong mấy nghi lễ kiểu này.
Hơn nữa, họ cũng chẳng có cảm giác gì là bản thân đã “trở thành quốc dân của Mynoghra” hay là “biến thành thứ tồn tại tà ác”.
Cứ thế này thì có được không nhỉ?
Phía trước, cả Vua lẫn Atou dường như cũng đang suy nghĩ gì đó, chẳng ai lên tiếng.
Hay là vẫn nên tiếp tục giữ tư thế này?
Sẽ có lời phán truyền nào đó chăng?
…Chân bắt đầu tê rồi nè.
Những suy nghĩ mông lung ấy bắt đầu dâng lên trong đầu Emul và cả đám Dark Elf vừa trở thành dân của tân quốc gia… thì đúng lúc đó.
Thình thịch — tim họ đập mạnh lên.
Và một cơn phẫn nộ đến mức không thể chịu đựng được bùng lên trong lòng.
Đó là nỗi căm thù dành cho tất cả những sinh linh đang sống.
Là lửa giận sục sôi dành cho tất cả những kẻ từng khinh miệt, từng tổn thương, từng xem họ là đồ bỏ đi.
Nếu ra lệnh, họ sẽ hăng hái giết sạch mọi sự sống trên đời.
Cảm giác chưa từng trải qua này khiến họ vừa hoang mang, vừa đau đớn tột cùng.
Đồng thời, một cảm xúc mãnh liệt đến mức cuốn phăng cả cơn thù hận đang sục sôi bỗng bao trùm lấy họ.
So với luồng cảm xúc ấy, cơn phẫn nộ như lũ cuốn vừa rồi chỉ như tiếng róc rách của một con suối nhỏ.
Một cảm xúc dịu dàng, ấm áp, đang len lỏi đến từ một nơi nào đó.
Ánh mắt tất cả cùng dồn về một điểm.
Ở đó, chính là vua của họ — kẻ mang đến hủy diệt, Ira Takuto.
“Không sao chứ?”
Tới khoảnh khắc này, cuối cùng họ mới thấu hiểu sự thật bằng cả linh hồn mình.
Rằng vua đã thực sự lo lắng cho họ.
Rằng khi ban cho họ lương thực, đó là bởi Người thực lòng thương xót cho số phận của họ — một tấm lòng thuần khiết, không toan tính, không mưu cầu đáp lại.
Ngay từ đầu, vua chưa từng có ý định tổn thương họ dù chỉ một chút.
Rằng giờ đây, Người vẫn đang dõi theo, quan sát họ — những con người đang ôm ngực, run rẩy vì linh hồn vừa trải qua biến chuyển.
Chính sự thật ấy đã mang lại cho họ cảm giác lần đầu tiên được ai đó chở che.
Một cảm giác an tâm vô tận đến từ trong cùng cực bóng tối.
Niềm hân hoan khi biết rằng, Phá Diệt Vương vĩ đại đang dõi theo họ.
Một niềm tin mãnh liệt rằng, rồi tất cả kẻ thù sẽ phải quỳ rạp dưới chân vua, và thân xác chúng sẽ chất đống làm gạch xây ngai vàng của Người.
Sau bao khổ nạn và bi kịch, cuối cùng họ cũng đã tìm được nơi mình thuộc về — một nơi để quay về, một quê hương thực sự.
Mọi cung bậc cảm xúc cuộn trào như bão tố trong lòng họ, rồi kết tinh thành một thứ nhiệt huyết gần như điên dại.
Đó là cuồng tín.
Nhưng đồng thời, cũng chính là lòng trung thành xứng đáng với đại ân mà họ đã nhận được.
Tộc Dark Elf — từ giây phút này, đã được tái sinh.
Họ đã trở thành những công dân mới của quốc gia tà ác mang tên Mynoghra.
“V… vạn tuế! Vạn tuế đức vua vĩ đại, IraTakuto-sama vạn tuế!”
Một chàng trai trẻ, kẻ vừa nãy còn vì sợ hãi mà tè ra quần, nay đã giơ tay hét lên nghẹn ngào.
Trong lòng cậu giờ đây chỉ còn dâng trào cảm xúc tự hào và cảm động.
Ngọn lửa phấn khích ấy lập tức lan sang người bên cạnh, rồi bùng lên như sóng triều cuốn cả đám đông vào cơn lốc cuồng nhiệt.
Ngay cả chiến binh trưởng Gia, và lão tộc trưởng Mortar cũng rưng rưng nước mắt, đồng thanh ca tụng vua Takuto.
Atou đứng cạnh đó chỉ gật gù với vẻ đương nhiên, như thể từ đầu cô đã biết kết cục sẽ là như vậy.
Lòng trung thành dâng trọn cho vua.
Niềm cuồng tín hội tụ về vua.
Và rồi, Phá Diệt Vương vĩ đại, lãnh nhận tất cả cảm xúc ấy với một thái độ hoàn toàn thản nhiên:
“Ồ—…”
Chỉ một tiếng thốt đầy cảm thán vang lên từ Người.
=Thông báo hệ thống=============
Quốc gia đã được thành lập với sự tham gia của người dân.
Hãy ca ngợi Mynoghra dưới sự lãnh đạo của đấng vĩ đại!
―――――――――――――――――
=Eterpedia=============
【Mynoghra】 – Quốc gia
Thuộc tính: Tà ác
Lãnh tụ có thể chọn: 'Tà thần vô danh’, ‘Atou, kè bùn nhơ’, 'Toàn trùng nữ vương Isla’
Chí hướng: 《Tận thế》, 《Xâm thực》, 《Nội chính》
―――――――――――――――――
~~ Phá Diệt Vương Quốc, do thần vô danh sáng tạo nên~~
Khởi nguyên của Mynoghra không rõ ràng.
Tương truyền rằng nó đã tồn tại từ trước cả khi thế giới hình thành.
Được tạo nên bởi một tà thần đến từ thứ nguyên khác, hoàn toàn đối lập với thiện thần Aros.
Quốc gia này có độ tương thích cao với mọi chủng loại tà ác, cùng với năng lực sinh sôi đáng kể.
Khi khiến thế giới nghiêng về phía tà ác, bạn sẽ có lợi thế lớn khi chơi.
Tuy nhiên, giai đoạn đầu phát triển khá chậm nên cần thận trọng.
―――――――――――――――――
※ Eterpedia có thể hiển thị thiết lập từ trò chơi gốc trước khi chuyển sinh.
Lãnh tụ có thể chọn là những đơn vị mà người chơi có thể điều khiển.
Isla là một trong các anh hùng của Mynoghra, nhưng chưa rõ liệu có xuất hiện sau này hay không!!


0 Bình luận