Vol 1: Khi tai họa gieo rắc khắp thế gian
Chương 9: Kỹ thuật (1)
0 Bình luận - Độ dài: 3,572 từ - Cập nhật:
Việc thành lập quốc gia đã kết thúc suôn sẻ, và Takuto cùng Atou cuối cùng cũng đặt được bước chân đầu tiên tại tân thế giới.
Cả hai đã rời khỏi khu làng nơi người dân – tộc Dark Elf – đang sinh sống, quay trở lại phiến đá quen thuộc mà họ vẫn thường sử dụng làm bàn thảo luận.
Thế nhưng lần này, gương mặt của họ lại u ám chưa từng thấy.
“Chúng ta tiêu rồi.”
“Tiêu thật rồi.”
Takuto ngồi bệt lên phiến đá, buông lời thì thầm như tự nói với mình, và Atou – đang ngồi bên cạnh – cũng đáp lại với giọng y như vậy.
Cả hai đồng loạt thở dài, trong khi đâu đó vang lên tiếng côn trùng chân dài kêu “Gyeee”.
“Dù sao thì, được sống cùng em, ta rất vui.”
“Vâng, được ở bên Takuto-sama là điều tuyệt vời nhất với em.”
Takuto nhìn Atou, nở nụ cười chua chát đầy mệt mỏi và nói lời như tiễn biệt.
Atou thì đã sớm ngộ ra mọi thứ, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Takuto, mỉm cười yếu ớt.
“…………”
Hai người chìm vào im lặng.
Và sau một thoáng, cả hai không kìm được mà cùng lúc gào to cảm xúc, rồi chẳng màng đến quần áo bẩn, cứ thế ngã lăn ra bãi cỏ phủ đầy đất.
“Cái bản đồ gì thế này! Cứ như trêu ngươi vậy trời!”
“Đúng đó! Một bên là quốc gia loài người thờ thiện thần, bên còn lại là quốc gia Elf thờ thiên nhiên! Chúng ta mà bị phát hiện là xác định luôn ấy chứ! Gặp là chém, kiểu ‘xin chào – chết đi nhé!’ luôn còn gì nữa!”
Vấn đề làm tan biến hết nhuệ khí của cả hai chính là đây.
Sau khi lập quốc, Takuto và Atou đã nghe lão Mortar kể lại tình hình các quốc gia lân cận, và kết quả thì đúng là ác mộng với Mynoghra.
Loài người và tộc Elf – hai chủng tộc có ấn tượng cực kỳ xấu với những thứ tà ác như Mynoghra – vậy mà cả hai đều là cường quốc, sở hữu nền văn minh tiên tiến và lãnh thổ rộng lớn.
Thêm vào đó, những cái tên quốc gia và tên châu lục mà họ chưa từng nghe qua.
Một vùng đất xa lạ, trong một thế giới xa lạ, và giờ phải đối đầu với những thế lực chẳng khác gì "trùm cuối".
Tình thế hiện tại đúng là thảm họa, đến mức khó mà đo được độ khó bằng chỉ số nữa.
“Thật sự không chịu nổi! Cái vị trí khởi đầu gì như rác ấy!”
“Khởi động lại đi ạ! Xin hãy reset đi, đức vua của em! Em cũng không muốn chơi kiểu này đâu!! Tài nguyên thì bèo bọt, tinh thần thì tụt dốc! Mà rừng này không có cả lương thực, khoáng sản lẫn ma lực luôn là sao chứ!! Không có nổi tí sản lượng!!”
Không chỉ bị bao vây bởi hai quốc gia thù địch có thể xem là cực kỳ mạnh, nơi họ đang sống – Đại Chú Giới – còn có sản lượng tài nguyên gần như bằng không.
Thông thường, dù chưa khai phá đất đai thì ít nhất cũng có thể kiếm được chút ít lương thực hoặc khoáng sản từ tự nhiên.
Trong game, điều này được thể hiện qua các biểu tượng tài nguyên, và người chơi có thể bắt đầu phát triển từ những nguồn đó.
Nhưng mà... vùng đất này thì lại không hề có lấy một cái gì.
Đúng là “Đại Chú Giới” – nơi không thuộc về thế giới này.
Dark Elf thiếu ăn cũng không có gì lạ.
Và việc Takuto cùng Atou khóc rống lên, đập đất giãy đành đạch như trẻ con cũng hoàn toàn dễ hiểu.
“Haiz, đúng là muốn chết luôn cho rồi... Nhưng mà dù gì thì vẫn phải làm thôi. Dark Elf đã chấp nhận làm dân của mình rồi, mà có chủng tộc khác từ đầu là bonus lớn đấy chứ...”
“Vâng, hơn nữa vẫn còn rất nhiều chuyện chưa rõ... À, hình như họ đến rồi kìa.”
Tất cả hành động của dân chúng đều được báo cáo lại cho Takuto và Atou.
Hai người đã yêu cầu họ cung cấp đầy đủ thông tin, và suốt vài ngày qua, họ đã nghe được kha khá về tình hình các quốc gia xung quanh.
Lần này chắc lão Mortar đến để kể tiếp phần còn lại.
Bầu trời đã sáng hẳn, ánh nắng ban mai phủ khắp khu rừng.
Takuto và Atou vẫn nằm dài trên bãi cỏ, nhìn nhau một cái rồi xác nhận hình bóng lão Mortar đang tiến lại gần trong đầu.
“Dậy thôi.”
“Vâng, em hiểu rồi, đức vua của em. Xin ngài cứ nằm yên, để em phủi bụi đất giúp.”
Vừa để Atou phủi đất bám trên bộ đồ bệnh nhân vẫn còn mặc trên người, Takuto vừa thầm nghĩ—mình còn bao việc phải lo, từ chuyện quần áo đến sinh hoạt cơ bản.
◇◇◇
“Ồ! Kính chúc đức vua và Atou-dono luôn mạnh khỏe! Hôm nay lão đến là để kể cho ngài nghe những điều hôm trước chưa kịp nói về thế giới này!”
Người vừa nói như thể rót thêm năng lượng vào không khí là lão Mortar, sắc mặt đã hồng hào trở lại.
Không rõ có phải do đã giải tỏa được tâm sự hay do tình hình lương thực đã ổn định, dù thân hình vẫn khô khốc như cành củi, nhưng ánh mắt lão giờ đã sáng rõ và có sức sống hơn hẳn.
"Đức vua! Thần cũng có mặt! Lần này thần còn mang theo thuộc hạ của mình là Emul!”
Cùng đi với lão là chiến binh trưởng Gia và phó tướng của anh ấy – Emul.
Dù tình hình lương thực đã cải thiện, nhưng Emul vẫn giữ vóc dáng mảnh mai, nổi bật với cặp kính trông khá trí thức.
Vốn là người phụ trách tình báo, Emul rất am hiểu các truyền thuyết và thông tin về các quốc gia khác – đúng kiểu người mà Takuto và Atou đang cần để có được càng nhiều dữ liệu càng tốt.
Nhìn họ cung kính hành lễ, Atou hài lòng gật đầu.
Cô hoàn toàn thay thế Takuto – người vốn giao tiếp không giỏi – và hiện tại đã hoàn toàn lấy lại vẻ uy nghiêm, chẳng còn chút dấu vết nào của cô gái vừa lăn lộn trên đất ban nãy.
“Vâng, đức vua rất hài lòng với sự tận tụy của các ngươi. Hôm nay cũng mong chờ các ngươi giúp sức. Mà cũng không cần quá khách sáo như vậy đâu. Đức vua không thích những nghi thức rườm rà, cũng chẳng quan tâm mấy chuyện hình thức. Hơn nữa, các ngươi giờ đã là công dân của vương quốc này rồi mà.”
Lòng trung thành của họ là điều không cần phải nghi ngờ.
Nhưng chính vì vậy, cái kiểu cung kính quá mức này lại khiến Takuto – một người bình thường – cảm thấy hơi ngượng.
Dù có xuất thân kha khá, nhưng bản chất vẫn là người bình dân.
Sự cung kính như vương giả của lão Mortar đôi khi lại khiến cậu không biết phải phản ứng sao.
“Nhưng mà, như vậy thì thần không thể hiện được lòng trung thành của mình...”
Takuto vốn định bảo Atou nói giúp để họ thay đổi thái độ, nhưng đối với họ thì lời đề nghị này đúng là sốc văn hóa luôn.
“Lòng trung thành không nằm ở hình thức, mà ở tấm lòng. Đức vua rất rõ các ngươi trung thành đến mức nào. Vậy nên cứ thoải mái đi.”
"Vâng. Tôi hiểu ạ.”
“Ôi trời ơi, Ira-sama vĩ đại! Đúng là đấng đầy lòng nhân từ! Nếu đức vua đã nói vậy thì... thần xin phép bỏ qua nghi thức lễ nghĩa từ giờ!”
Dù có hơi bối rối nhưng lão Mortar cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận.
Với họ, lời của đức vua là tuyệt đối đúng.
Nếu đức vua đã nói vậy thì có nghĩa là thường thức mà họ tin tưởng từ trước giờ đang bị sai lệch.
Và đúng như Atou nói, lời nói có thể thay đổi, nhưng lòng trung thành thì không bao giờ lung lay.
Ngược lại, sự quan tâm của đức vua lại khiến họ cảm thấy hạnh phúc vô bờ.
Hẳn là cuộc nói chuyện lần này sẽ thu được kết quả lớn hơn cả lần trước.
Lão Mortar tin chắc như vậy—nhưng vừa lúc ông đang nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu, thì có tiếng gọi cắt ngang.
“Ah, trước hết hôm nay ta muốn nói qua một chút về phương hướng hoạt động sắp tới. Đúng lúc lão Mortar và chiến binh trưởng Gia cũng có mặt, vậy thì tiện rồi.”
Họ gật đầu, thầm nghĩ “Ồ?”, rồi lập tức thấy hoàn toàn hợp lý.
Dù hiện tại Mynoghra mới chỉ có một khu định cư và ngai vàng, nhưng dù sao thì đây cũng là một quốc gia chứ không còn là một nhóm dân chạy loạn tụ họp nữa.
Dưới sự lãnh đạo của một vị vua quyền năng, nếu định vươn tay tranh bá thế giới, thì việc xác định chính sách quốc gia là điều đương nhiên.
Cả lão Mortar lẫn Gia đều là những nhân vật thuộc tầng lớp lãnh đạo trong tộc Dark Elf.
Tất nhiên, họ sẽ có rất nhiều việc phải làm.
Họ ngay ngắn ngồi thẳng lại, chuẩn bị đón nhận mệnh lệnh của đức vua, như thể đang một lần nữa khẳng định quyết tâm cống hiến toàn bộ năng lực của mình.
“Các ngươi sẽ tiếp tục giữ các chức vụ trọng yếu trong bộ máy vận hành của quốc gia Mynoghra. Đây là quyết định của đức vua, không thể thay đổi. Lão Mortar sẽ phụ trách chính sự. Ta cũng trông cậy nhiều vào ông, nhất là khi ông có khả năng sử dụng ma pháp. Còn Gia, cứ giữ vai trò chiến binh trưởng như hiện tại, lãnh đạo quân đội Mynoghra. Về nhân lực thì tùy ngươi quyết, nếu không có vấn đề gì thì cứ dùng luôn đội ngũ hiện tại cũng được.”
Họ gật đầu thật mạnh.
Nội dung đúng như dự đoán.
Dĩ nhiên, dù đã đoán trước thì họ cũng không hề xem nhẹ.
Đây là cơ hội để họ báo đáp phần nào đại ân đã nhận.
Đôi mắt Gia ánh lên sự quyết tâm, anh đập mạnh tay lên ngực.
“Thần xin lĩnh chỉ! Vì đức vua, thần sẽ lập tức hạ lệnh cho toàn quân, dù kẻ địch có là trẻ sơ sinh thì thần cũng sẽ vui vẻ giết sạch không chừa một đứa nào!”
Lời tuyên bố hùng hồn ấy vang vọng khắp khu rừng, khí thế của Gia như thể còn truyền xa hơn nữa.
Trong đầu anh lúc này là hình ảnh đức vua mỉm cười mãn nguyện, cùng Atou đang nói lời khích lệ.
Anh tin chắc:
Chính từ đây, hành trình bắt đầu.
Anh sẽ là mũi giáo đi đầu của đức vua, chém giết vô số kẻ thù và lập nên uy danh nơi chiến trường. Nhưng...
“Nghe sợ thật đấy.”
“Ể!?”
Ngay sau tiếng hô vang đầy khí thế ấy, đức vua lại buông ra một câu hoàn toàn trái ngược.
Gia trố mắt đơ người.
Đầu óc trống rỗng vì câu trả lời đó khác hẳn với những gì anh tưởng tượng.
Chẳng lẽ mình lỡ lời gì đó rồi sao...?
Anh vội vàng kiểm lại cách nói và thái độ của mình, nhưng không thấy chỗ nào khả nghi cả.
“Chiến tranh gì đó… nghe dã man quá.”
“Ngài ấy chuộng hòa bình.”
Tất nhiên rồi.
Từ căn bản đã khác nhau hoàn toàn.
Takuto buông một câu yếu ớt đến khó tin đối với một Phá Diệt Vương, và Atou cũng hùa theo không chút do dự.
Trong khoảnh khắc, Gia muốn hét lên:
“Tại sao một Phá Diệt Vương lại theo chủ nghĩa hòa bình chứ!?”
Nhưng rồi anh tự thuyết phục bản thân rằng chắc hẳn đức vua có những toan tính sâu xa mà anh không thể hiểu nổi.
Với hy vọng mong manh rằng quả thực là như vậy, anh dè dặt hỏi:
“À... không lẽ ngài định phá hủy thế giới... theo cách gián tiếp chứ không trực diện ạ?”
“Không phải đâu.”
“Ngài yêu thích chính trị nội chính. Hãy ghi nhớ điều đó.”
“D- Dạ, thần tuân chỉ...”
Lại một cú phủ đầu nặng nề từ đức vua.
Gia càng lúc càng rối trí.
Liếc nhìn sang bên cạnh, anh thấy lão Mortar đang vuốt chòm râu trắng với vẻ rất vui vẻ.
Ông còn nháy mắt một cái như muốn chọc quê Gia.
Vốn nổi tiếng điềm tĩnh, nhưng lần này Gia không khỏi bực mình một chút.
Tuy nhiên, đang đứng trước mặt đức vua, anh không thể la lối gì được.
Đành im lặng, nuốt cục tức vào trong.
Dù bị tạt gáo nước lạnh ngay từ đầu, nhưng thật ra Gia cũng không phải kiểu người có ham muốn cực đoan như “giết sạch mọi sinh linh”.
Cuộc sống trước đây của họ vốn đã đầy khổ cực.
Nếu đức vua mong muốn hòa bình, vậy thì hẳn đó là con đường đúng đắn nhất.
Tất cả đều sẽ thuận theo ý chí của ngài.
Gia tự nhủ như vậy.
“Về hành động trong thời gian tới... trước tiên, mọi người hãy nghỉ ngơi cho tử tế cái đã. Để cái thân hình gầy trơ xương ấy nhìn còn ra hình người cái đã. Sau đó thì... chắc là xây nhà ở đàng hoàng nhỉ.”
Trong khi Gia còn đang cố gắng lý giải mệnh lệnh khó hiểu của đức vua, chỉ thị tiếp theo từ Atou đã được đưa ra.
Được đề nghị nghỉ ngơi đúng lúc quả là cứu cánh.
Dù lão Mortar thì còn trông khỏe, nhưng những người khác thì đúng là đã mệt rã rời.
Việc đức vua cho họ thời gian hồi phục một cách đương nhiên như vậy càng khiến họ âm thầm thề sẽ trung thành tuyệt đối hơn nữa.
“Hahah! Ngàn lời từ bi như biển trời vô tận, thần vô cùng cảm kích. Tuy nhiên, trừ những người khác ra thì thần nghĩ mình vẫn có thể hoạt động bình thường. Không như tên chỉ biết lấy sức lực ra khoe là Gia, thần có thể giúp được ngài trong nhiều lĩnh vực lắm đấy!”
Lão Mortar nở một nụ cười nham hiểm chỉ để mình Gia thấy.
“Lão già đáng ghét kia! Vừa no bụng là đã lắm chuyện!”
Gia gào thét trong lòng bằng mọi loại ngôn từ cay nghiệt nhất, nhưng tình thế hiện tại khiến anh không thể đáp trả.
Anh chỉ có thể âm thầm thề rằng một ngày nào đó sẽ rửa sạch mối nhục này.
“Các người cứ nghỉ ngơi cũng được mà… Nhưng thưa Takuto-sama, có vẻ như họ mắc chứng nghiện việc rồi. Hay là giao cho họ mấy việc như thu thập tài nguyên hay chọn vị trí xây dựng đi?”
Chắc là một đề xuất ngoài dự đoán, Atou vừa hơi khó xử vừa mừng thầm, quay sang xin ý kiến đức vua.
Takuto thì cảm thấy hơi lo, không muốn để họ làm việc quá sức, nhưng nghĩ lại việc gạt bỏ nhiệt huyết của họ cũng không hay nên quyết định giao việc trong giới hạn hợp lý.
Cậu bắt đầu suy nghĩ về đặc điểm chủng tộc của Dark Elf.
Mỗi chủng tộc có đặc tính riêng.
Vận dụng đúng đặc tính của từng tộc để phân công và xây dựng cơ sở vật chất phù hợp là một trong những yếu tố then chốt để thắng lợi trong game.
Đang lúc sắp xếp lại các yếu tố trong đầu, một ý tưởng bất chợt lóe lên.
“Ah!”
Atou lập tức phản ứng với tiếng kêu nhỏ ấy.
Cô nghiêng đầu như thể đang hỏi “Có chuyện gì vậy?” và im lặng chờ đợi.
“Cải tạo đất mà không phá rừng thì sao?”
Atou đập tay cái bốp.
Biết một hiểu mười – đúng là thuộc hạ ưu tú.
“À đúng rồi! Bọn họ là Dark Elf mà! Lão Mortar, cho ta hỏi: các người có thể thu hoạch gỗ và xây dựng công trình mà không cần phá rừng hoàn toàn, đúng không?”
Nói đến Elf là nghĩ tới rừng, mà rừng là phải nghĩ đến Elf.
Không chỉ trong Eternal Nations, mà trong các thế giới fantasy nói chung, đó gần như là định luật bất thành văn.
Trong game, chủng tộc Elf có đặc tính cực kỳ hữu dụng:
Xây dựng công trình mà không cần phá rừng.
Rừng tạo ra nhiều loại tài nguyên quý, nhưng để xây công trình thì thường phải đốn cây dọn đất, dẫn đến mất đi các bonus từ rừng.
Trong hoàn cảnh đó, đặc tính của Elf cho phép giữ rừng mà vẫn xây được, khiến họ trở thành một trong những tộc được yêu thích nhất.
Và đúng như Takuto dự đoán, câu trả lời đến từ lão Mortar khiến cậu hài lòng.
“Không được như tộc Light Elf, nhưng chúng tôi cũng là chủng tộc gắn liền với rừng. Thậm chí còn thích sống trong những công trình treo lơ lửng giữa các thân cây cổ thụ hơn là sống dưới mặt đất nữa đấy.”
"Ồ!"
"Đức Vua ưa chuộng cải tạo mà không phá hoại môi trường. Xem ra là một khởi đầu đầy hứa hẹn đấy."
Trên gương mặt Takuto hiện rõ vẻ vui mừng.
Phần thưởng từ cánh rừng đúng là quá lớn.
Nhất là hiệu quả cải thiện vệ sinh môi trường, sẽ giúp ích cực kỳ nhiều cho việc gia tăng và duy trì dân số về lâu dài.
Cứ nghĩ đến những lợi ích sắp thu về là miệng không kiềm được nụ cười cũng là điều dễ hiểu.
"Năng lực của tộc bọn thần được đức Vua ưu ái, lão đây cũng thấy tự hào lắm."
"Ununu..."
Gia không kìm được tiếng rên rỉ.
Anh vốn nghĩ, đã là "Phá Diệt Vương" thì cứ thấy rừng là phải phá hủy cho bằng sạch chứ?
Dù vậy, sau một lúc cau có suy nghĩ, cuối cùng anh cũng tự điều chỉnh lại nhận thức của mình, lắng nghe những gì Atou thuật lại về lời dạy của đức Vua.
Xem ra Gia vẫn còn trẻ, nên vẫn chưa quen với những chuyện vượt ra khỏi lối mòn suy nghĩ của bản thân.
"Vậy thì mọi người hãy thu thập gỗ và vật liệu từ rừng, nhưng nhớ đừng khai thác đến mức phá hoại hoàn toàn. Đừng cố quá sức, trong khả năng là được rồi."
"Vì rừng này bị ảnh hưởng bởi "chí hướng thẩm thấu”, chắc chắn sẽ phát triển dữ dội lắm đấy, háo hức ghê."
"Vâng, đúng là như thế, thưa đức Vua."
Lời của đức Vua dừng lại ở đó.
Tuy có một vài từ lạ tai khi trò chuyện với Atou, nhưng vì không phải lời nói dành cho mình, nên lão Mortar không tiện hỏi han.
Họ không phải là người không hiểu vị trí của mình.
Giờ đây, họ sắp bắt đầu tái thiết bộ tộc dưới trướng đức Vua.
Ở những vùng đất xa xôi vẫn còn đồng bào đã phân tán, phải chạy đến nơi khác lánh nạn.
Để sau này có thể đón họ về vương quốc của đức Vua, họ phải chứng minh bản thân là những người hữu ích.
Mortar cùng những người đi theo ông đã sẵn sàng dâng hiến tất cả vì đức Vua, và sẽ không tiếc bất kỳ nỗ lực nào để làm được điều đó.
"Cố gắng lên nhé. Nhớ đừng quên “trồng rừng” nữa."
Cuối cùng, đức Vua gửi lời động viên tới họ.
Chỉ một câu nói lạnh lùng ấy thôi mà khiến người nghe như muốn bay lên tận trời, Gia liền tranh thủ khoảnh khắc được đức Vua trực tiếp ban lời để bật ra câu hỏi:
"H-Hạ thần xin mạn phép! Kính xin đức Vua vĩ đại cho thần được hỏi một điều!"
"Có chuyện gì sao?"
Atou lập tức xen vào.
Thật ra Gia vẫn còn muốn nghe thêm lời dạy của đức Vua, nhưng chỉ cần Vua chịu nghe câu hỏi của mình là anh đã mãn nguyện.
Quan trọng hơn là, dù cảm thấy xấu hổ vì thiếu hiểu biết, nhưng giả vờ hiểu mới là điều đáng hổ thẹn hơn cả.
Nghĩ vậy, anh đành cẩn trọng hỏi về từ ngữ mình chưa từng nghe qua.
"Ơm... cái gọi là “trồng rừng”... là hành động như thế nào ạ?"
Atou ngẩn người, mặt hiện rõ vẻ "ủa sao kỳ vậy?".
Lần này đến lượt chiến binh trưởng Gia phải toát mồ hôi lạnh vì không khí bối rối đến mức muốn chôn mình xuống đất.


0 Bình luận