Vol 1: Khi tai họa gieo rắc khắp thế gian
Chương 19: Khi tai họa gieo rắc khắp thế gian
1 Bình luận - Độ dài: 2,982 từ - Cập nhật:
【Miền Bắc, Thánh Vương Quốc Qualia】
Gió gào thét, tuyết cuốn bay tứ phía.
Hơi thở trắng xóa lấp lánh trong không trung, giá lạnh cướp đi nhiệt độ cơ thể một cách tàn nhẫn.
Từ xa vọng đến những âm thanh quái dị khó diễn tả, chồng lấn nhau.
Tiếng hét kinh hoàng, tiếng gào thét điên cuồng, tiếng chửi rủa, tiếng cười nhạo.
Lắng nghe được hết thảy những âm thanh hỗn loạn ấy phát ra từ một thành phố xa tít tận cuối phía Bắc, Soarina – Thánh nữ của Hoa Táng – khẽ nhíu mày, giọng trầm tĩnh nhưng lạnh như băng tuyết xung quanh:
“Động tĩnh của Phù thủy Erakino ra sao rồi?”
“Cô ta vẫn đang đóng quân tại thành phố vừa thất thủ, từ đó đến nay chưa có động thái gì thêm.”
Người trả lời là một Thánh Kỵ Binh cấp cao, nghiêm túc nhưng lộ rõ vẻ căng thẳng khi đối mặt với áp lực từ những mất mát khôn lường.
Vị Hồng y giáo chủ từng chỉ đạo gắt gao hành động của Soarina tại miền Bắc đã cao chạy xa bay từ lâu.
Cuộc tấn công của Phù thủy Erakino – kẻ chuyên rút tủy con người ngày càng trở nên dữ dội.
Bên cạnh đó, còn phải xử lý đám người bị rút tủy biến dị, cũng như lũ ma thú và á nhân rải rác khắp vùng khiến quân đội không thể tập trung đối phó.
Soarina chỉ khẽ siết chặt bàn tay trong ống tay áo, nhưng không hé môi than vãn nửa lời.
“Hiện tại, Nhan phục Thánh nữ-sama đang trấn giữ tiền tuyến. Có vẻ như phép màu của ngài ấy khắc chế khá tốt với phù thủy, nên tình hình tạm thời vẫn giằng co.”
Trong đầu Soarina hiện lên hình ảnh người Thánh nữ luôn giấu mặt sau tấm màn che, yên lặng cúi đầu không để lộ diện mạo.
Dù chưa từng trò chuyện thân mật, thậm chí thân thế cũng chưa rõ ràng, nhưng giữa những người cùng mang danh Thánh nữ, cô vẫn luôn có một cảm giác đồng cảm – không phải từ sự thương hại, mà từ hiểu biết lặng lẽ của những kẻ cùng gánh vác số phận nặng nề.
Cô âm thầm gửi một lời tạ ơn và khích lệ cho người đang chiến đấu không tên không mặt ấy.
Dẫu vậy, cô cũng hiểu rõ — Thánh nữ, suy cho cùng, vẫn là người.
Có giới hạn.
Có thể gục ngã.
Và lần này… họ đã đến quá muộn.
“Đã thống kê được mức độ thiệt hại chưa?”
“Có hai thành phố ở Bắc bị xóa sổ hoàn toàn. Còn làng mạc và thị trấn nhỏ thì quá nhiều, không thể đếm xuể. Quân đoàn đóng ở vùng này có khoảng ba vạn người… giờ đã bị tiêu diệt toàn bộ dưới tay phù thủy. Về thiệt hại dân thường… e là không thể thống kê được nữa rồi.”
Soarina khép mắt, cúi đầu thật nhẹ, như một lời tiễn biệt dành cho những sinh mạng đã lặng lẽ biến mất.
Cô không nói "ta xin lỗi", bởi cô biết mình chẳng có tư cách để làm điều đó.
Một kẻ đến trễ không thể cứu ai, dù có khóc than hay ăn năn, thì xác chết cũng không thể sống lại.
Cô từng trở thành Thánh nữ với mong ước cứu người.
Nhưng càng đi, càng nhiều kẻ vuột khỏi tay cô và chìm vào bóng tối.
Cái giá của lý tưởng là từng linh hồn lạnh giá ấy.
“Còn về tai họa ở Nam đại lục thì… À không, giờ không phải lúc để bận tâm đến chuyện đó.”
Cuộc điều tra Vùng Đại Chú giới phía Nam theo lời sấm truyền không phát hiện điều gì rõ rệt.
Dẫu vậy, sự lập lờ và né tránh của Hồng y giáo chủ khi cô truy hỏi khiến cô nghi ngờ.
Nhưng giờ, chiến tuyến ở Bắc đang rạn vỡ.
Nếu không chống đỡ kịp thời, tất cả sẽ sụp đổ.
“Việc tiêu diệt ma thú và á nhân ở khu vực lân cận, xin giao lại cho các Thánh Kỵ Binh. Còn ta sẽ lên tiền tuyến hỗ trợ Nhan phục Thánh nữ. Dù không thể tiêu diệt phù thủy, ta cũng nhất định sẽ đẩy lùi được ả khỏi vùng đất này.”
Giọng cô bình thản như tuyết phủ, không chừa khoảng trống cho tranh cãi.
Vừa dứt lời, cô xoay người, bước đi.
“Xin chờ đã, Soarina-sama! Việc ngài xuất chinh cần phải được Hồng y giáo chủ phê chuẩn—”
“Không cần. Ta đã quyết rồi.”
Gió nổi lên như phản ứng với quyết tâm đó.
Một cơn cuồng phong thình lình quất qua, tuyết bay mù mịt, chắn cả tầm nhìn.
Thánh Kỵ Binh theo phản xạ đưa tay che mặt.
Khi tuyết tạnh, trước mắt anh chỉ còn lại dấu giày mờ nhạt trên nền tuyết dày.
Soarina đã đi.
◇◇◇
【Hội đồng Tetrarchia – Liên minh Khế ước Elf El-Na】
Tại trụ sở tối cao của liên minh Elf, các tộc trưởng ngồi vây quanh bàn lớn, không khí nặng nề.
Một Elf trẻ – người thừa kế của một tộc – đang đứng báo cáo.
Chàng trai thẳng lưng, giọng không lớn nhưng rõ ràng và điềm đạm, như thể ép mình trưởng thành giữa cơn sóng gió.
“Đã mất liên lạc hoàn toàn với thành phố thủ phủ Weiss-Na của thị tộc trưởng dòng Tuwais. Tối hậu thư cuối cùng từ thành phố này hoàn toàn trùng khớp với các thành phố đã bị diệt trước đó. Theo thông tin từ trinh sát… Họ đã phản bội.”
“Lại nữa à!? Vậy là dòng Tuwais đã hoàn toàn về phe địch rồi sao!?”
Một tộc trưởng nổi tiếng nóng tính nện bàn, rống lên như sấm.
Những người khác tuy im lặng, nhưng vẻ mặt không kém phần dữ dằn, từng cái nhíu mày đều đầy tức tối.
“Xin thất lễ khi nói thế này, nhưng… các vị được tinh linh ban phước là những tộc trưởng tôn kính. Chúng ta có nên gửi yêu cầu cầu viện đến Thánh Vương Quốc Qualia không? Thứ lỗi cho sự đường đột, nhưng vụ việc lần này… tôi e là nằm ngoài khả năng của chúng ta.”
Lời chàng trai rơi vào không khí như một giọt nước lạnh nhỏ vào chảo dầu sôi.
“Cậu nói linh tinh gì vậy! Một chuyện nhục nhã thế này, dù có thân thiết với Qualia bao lâu đi nữa, chúng ta cũng không thể mặt dày mà đi cầu cứu!”
“Chính vì là bạn thân lâu năm, mới càng không thể để họ thấy bộ dạng tệ hại của chúng ta… Danh dự của tộc Elf – những người được tinh linh phù hộ – không cho phép chúng ta cúi đầu.”
Lời các tộc trưởng là như đá khắc.
Dù chàng trai chỉ nói với lòng thành, anh vẫn biết mình đã bước quá giới hạn.
Elf sống lâu và khôn ngoan, nhưng cũng vì vậy mà niềm kiêu hãnh của họ lớn đến mức khó lay chuyển.
Chàng trai chỉ biết im lặng cúi đầu, rút lại lời mình.
“Hơn nữa, phía Qualia đang bị phù thủy xuất hiện ở phía Bắc làm rối loạn cả lên. Giờ phải là chúng ta – El-Na – giải quyết nhanh cái rắc rối ngu ngốc này để còn đi hỗ trợ họ. Dù sao thì đề xuất của cậu cũng khó thực hiện.”
“Đúng thế! Nếu chuyện này mà bị các quốc gia khác phát hiện thì sao? Sau này mấy lão sử gia sẽ hả hê chép lại rồi đem quốc gia chúng ta ra làm trò cười mất! Khốn kiếp! Đám sinh vật độc ác đó… thật ghê tởm, chỉ nói đến đã thấy buồn nôn!”
“Gửi Thánh nữ ra trận đi! Cả đoàn Chiến binh Elf cũng vậy! Mau kết thúc cái vấn đề bẩn thỉu này càng sớm càng tốt!”
Phiên họp kết thúc bằng một quyết định lạnh lùng.
Thánh nữ – át chủ bài của El-Na – được lệnh xuất trận.
Một Thánh nữ có thể áp đảo cả một đạo quân.
Nhưng chàng trai – kẻ duy nhất phát ngôn trái ý – vẫn thấy lòng không yên.
Cứ như thể, những gì đang diễn ra chỉ là khúc dạo đầu cho một tai họa lớn hơn, sâu hơn, tối hơn… đang trồi lên.
◇◇◇
【Nam Cực Hải – Hải quốc Sutherland với bãi đá và đại dương】
Phía nam đại lục Hydragia là vùng đất hoang sơ, khó khai phá, nơi biển khơi chiếm phần lớn lãnh thổ.
Tại bờ biển phía đông, quốc gia trung lập Sutherland tồn tại và phát triển nhờ biển cả.
Nhưng hôm đó, một điều bất thường xảy ra.
“...Hả? Là sương mù à?”
Một thủy thủ đang kéo dây buộc tàu nhìn ra biển, lẩm bẩm.
Anh cau mày.
Sương mù – thứ kẻ thù truyền kiếp của dân biển – đang trôi vào bến cảng.
Vào mùa này, sương mù là điều không thể có.
Và dày đặc đến mức này… lại càng kỳ lạ.
“Cái gì đấy!? Con tàu kia là của cảng nào vậy!?”
Một người khác hét lên.
Người thủy thủ nheo mắt nhìn theo, thấy một dáng hình đang trôi lắc lư phía xa.
Không rõ là gì.
“Không phải tàu của Qualia đấy chứ? Tàu cảng mình đều đang ở đây mà…”
“Của Qualia á? Nhưng nhìn… thiếu hẳn mấy cái trang trí đặc trưng thì phải…”
Người thủy thủ lắc đầu, quay lại buộc nốt dây, miệng rủa thầm cái thời tiết khốn nạn.
Vừa cúi đầu—
“Khoan! Không đúng! Cái đó không phải tàu! Kh–không… Đ–ĐỪNG CÓ NHÌN VÀO NÓ!!”
“Hả!? Ê NÀY!!”
Anh bật dậy, nhưng đã muộn.
Người đồng nghiệp trợn trắng, ngã gục xuống như búp bê đứt dây, sùi bọt mép.
Anh lập tức hiểu:
Đây là tấn công tinh thần – độc chiêu của hải ma.
“Khốn kiếp! Bị tấn công rồi!! Có kẻ địch tấn công!! Mau báo cho quân đội!! Nghe rõ chưa bọn bay!? Tuyệt đối không được nhìn thẳng vào nó!!”
Không dám đối diện, anh chỉ dám liếc qua khóe mắt.
Và thứ lẩn trong sương mù ấy… tuyệt đối không phải là một con tàu.
◇◇◇
【Đại Chú Hải – Công trình xây dựng vương cung của Mynoghra】
Ở vùng đất Đại Chú Giới, việc xây dựng các công trình quốc gia vẫn đang diễn ra rầm rộ.
Hiện tại, công trình quan trọng nhất chính là vương cung của Mynoghra.
Một tòa vương cung đại diện cho quyền uy của quốc gia, không thể cứ mãi là cái lán dựng tạm trông thảm hại được.
Hơn nữa, vương cung còn có thể mang lại nhiều hiệu ứng đặc biệt, nên nếu xét từ góc độ điều hành quốc gia thì công trình này càng sớm hoàn thành càng tốt.
Cơ bản phần nền móng đã hoàn tất, toàn bộ khung công trình cũng đã được dựng xong.
Những tấm thảm và rèm treo do các nữ Dark Elf dệt nên đang được trang trí khắp nơi, và có thể đoán chắc rằng một khi hoàn thiện, đây sẽ là một tòa thành tráng lệ.
Tại phòng ngai vàng, Takuto vẫn như mọi ngày, ngồi tựa lưng trên bục đá, mắt khép hờ, tận hưởng bầu không khí yên ả ban đêm cùng ánh sáng ấm áp từ những ngọn đuốc.
Cậu khe khẽ nghêu ngao một giai điệu nhỏ, như thể đang thư giãn trong chính thế giới của mình.
“…Takuto-sama.”
Một giọng nói trầm nhẹ vang lên từ phía sau.
Khi ngoảnh lại, cậu bắt gặp ánh mắt của Atou—người cận thần luôn kề vai sát cánh cùng cậu từ những ngày đầu.
Nếu không có cô ấy, đất nước này đã chẳng thể hình thành như hiện tại.
Chính nhờ có Atou, quốc gia này mới đi vào guồng máy vận hành trơn tru đến vậy.
Takuto mỉm cười, ánh mắt chan chứa cảm xúc không tên.
“Gì thế? Có chuyện gì sao?”
“Ngài… trước khi đến thế giới này, vốn là một người bình thường phải không ạ?”
“Ừ thì, đúng là vậy. Nhà cũng không đến nỗi thiếu thốn, nhưng vẫn là người bình thường thôi. Mà sao em lại hỏi chuyện đó đột ngột vậy? Lạ ghê.”
Takuto không hề tỏ ra khó chịu, chỉ nghiêng đầu với vẻ hiếu kỳ, như đang thật sự quan tâm đến lý do sau câu hỏi ấy.
Cậu là người có nhận thức của thế giới hiện đại – lý trí, chuẩn mực đạo đức đầy đủ, và biết mình là ai trong một thế giới lạ lẫm.
Dù bị kéo vào một hoàn cảnh tréo ngoe, dù đã là người lãnh đạo cả một quốc gia tà ác, cậu vẫn cố giữ lấy phần người trong mình.
Cậu từng tin rằng, bản thân đã làm khá tốt vai trò “vị vua bất đắc dĩ” ấy.
Thế nhưng khi Atou hỏi như vậy… cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Takuto nhìn cô, không giấu sự trầm ngâm trong ánh mắt.
Atou khẽ mím môi, rồi như gom hết can đảm để nói ra điều mình luôn trăn trở:
“Thật ra… là về chuyện em đã tiêu diệt nhóm Thánh Kỵ Binh lần trước… Em lo rằng… có thể ngài sẽ cảm thấy… không thoải mái, hoặc thất vọng vì cách em ra tay…”
“Không thoải mái? Sao lại nghĩ vậy?”
Takuto nhíu mày, giọng không có chút bực bội, mà hoàn toàn là sự khó hiểu thật sự.
Atou đứng im, bối rối.
Cô không ngờ Takuto sẽ phản ứng theo cách đó.
Cô đã chuẩn bị tinh thần bị trách móc, thậm chí là bị xa lánh vì hành vi quá tàn nhẫn của mình.
Thế nhưng cậu lại hỏi một câu… như thể không hề hiểu được lý do cô áy náy.
“Em đã kể cho ngài rồi mà… về cách em ra đòn, về cảm giác khi giết chóc… Em nghĩ…”
“Và em nghĩ ta sẽ trách em vì chuyện đó à?”
Takuto ngắt lời, giọng cậu không cao, nhưng rõ ràng.
Câu trả lời ấy không khiến cô nhẹ nhõm, trái lại, nó khiến lòng cô trào lên một nỗi sợ mơ hồ.
Phải chăng… Takuto đã thay đổi?
Phải chăng cậu – người từng sống ở thế giới hiện đại, người luôn tôn trọng sinh mạng – giờ đây đã quen với việc ra lệnh giết người?
Phải chăng… quyền lực và bóng tối của thế giới này đang ăn mòn cậu?
“...Atou lạ thật đấy.”
“Ah… không! Em không có ý gì đâu, chỉ là…”
Cô muốn biện hộ, nhưng lời nói nghẹn lại.
Đột nhiên cô nhận ra – mình chưa bao giờ thật sự hiểu Takuto.
Cô chỉ biết Takuto như một người chơi game cùng mình.
Ngoài ra… là gì nữa?
Không biết.
Cô chưa từng hỏi.
“Có gì khiến em lo sao? Nếu ta giúp được thì cứ nói.”
Takuto dịu giọng, ngả nhẹ người về phía trước, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Hành động ấy rất dịu dàng, nhưng trong lời nói của cậu, có một sức nặng không thể chối từ – như mệnh lệnh nhẹ nhàng mà không ai dám trái.
“Nào, cười lên nhé?”
“V-Vâng ạ…”
Atou cười.
Một nụ cười gượng gạo, không đẹp cũng chẳng tự nhiên.
Nhưng Takuto gật đầu hài lòng, không hỏi thêm.
Atou thở ra nhẹ nhõm… mà cũng không rõ vì sao mình phải thở phào.
Bàn tay cậu đưa lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Một hành động như muốn vỗ về, che chở.
Ánh mắt Takuto khi ấy – vẫn là ánh mắt dịu dàng cô quen thuộc.
Tất cả như trở lại trạng thái quen thuộc, và Atou cũng buông mình vào vòng tay ấy, để mặc bản thân hòa vào hơi ấm đang bao phủ.
Đêm buông xuống, chỉ còn tiếng ngọn lửa lách tách vang lên trong tĩnh mịch.
Chắc chắn sẽ đến lúc… cô phải đối mặt với sự thật.
Cô phải hỏi:
Vì sao Takuto lại đến thế giới này?
Vì sao một nhân vật như cô – vốn chỉ là sản phẩm trong game – lại có thể tồn tại thực thể bên cạnh cậu?
Không ai biết câu trả lời.
Nhưng… ít nhất, trong khoảnh khắc hiện tại…
“Dù mọi chuyện có thế nào, chỉ cần có Atou bên cạnh thì ta tin mình có thể vượt qua. Vậy nên, mong em hãy tiếp tục đồng hành cùng ta nhé.”
“Em cũng nghĩ y như Takuto-sama vậy.”
Một khoảnh khắc bình yên mong manh – mà Atou thầm hy vọng sẽ kéo dài mãi mãi.
Chỉ có hai người, không gì có thể chia cắt.
“Cuối cùng thì mọi chuyện cũng bắt đầu thú vị rồi nhỉ. Mình cứ tận hưởng thôi!”
“V-Vâng… tuân lệnh, đức vua của em…”
Giọng nói của Takuto vẫn ấm áp, sáng rõ, như tiếp thêm sinh khí.
Atou nhìn cậu – người cô kính trọng, yêu quý.
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, trong đôi mắt cô—
Takuto… chẳng khác gì một thực thể hình người được bao phủ bởi bóng tối sâu thẳm.
=Thông báo=============
Sự kiện chuỗi 【Khởi đầu của Tận Thế】 đã bắt đầu.
■■■■■■■■■ sẽ được kích hoạt trên bản đồ.
~Hỡi những nền văn minh chính nghĩa, hãy tin vào Thần và kháng cự lại ngày tận thế.
~Hỡi những nền văn minh tà ác, hãy mặc sức mà giày xéo thế giới theo dục vọng của mình.
―――――――――――――――――――


1 Bình luận