Vol 1: Khi tai họa gieo rắc khắp thế gian
Chương 11: Nội chính (1)
1 Bình luận - Độ dài: 3,264 từ - Cập nhật:
Đại lục Hydragia, nếu cho phép một sự khái quát đơn giản, thì có hình dạng như hai khối đất tròn được nối liền theo trục Nam–Bắc.
Phía Nam là nơi có Đại Chú Giới và các vùng không thích hợp để con người định cư, như đất của man tộc hoặc các quốc gia lạc hậu — những nước có nền văn hóa kém phát triển hơn các cường quốc văn minh.
Đi xa hơn nữa là vùng đất chưa được khai phá mà chẳng ai rõ ràng về nó cả.
Ngược lại, phía Bắc chỉ có hai quốc gia nắm quyền kiểm soát.
Một là Thánh Vương Quốc Qualia, quốc gia ánh sáng của nhân loại.
Còn lại là Liên minh khế ước tinh linh El-Na, do tộc Elf cai trị.
Sự hưng thịnh của một quốc gia là kết quả của vô vàn yếu tố đan xen.
Không thể đơn thuần giải thích vì sao hai quốc gia ấy, tuy tồn tại căng thẳng nhất định, vẫn giữ được mối quan hệ ôn hòa trên cơ sở cùng tôn thờ một trật tự.
Nhưng có một điều có thể khẳng định:
Có một nhân tố đã đóng vai trò then chốt trong việc giữ gìn sự ổn định và hưng thịnh đó.
— Chính là thứ được gọi là “Thánh nữ”, thứ binh khí tối hậu.
◇◇◇
Thánh Vương Quốc Qualia áp dụng chế độ phân bang để quản lý hiệu quả lãnh thổ rộng lớn.
Lấy vương đô của Qualia làm trung tâm, đất nước được chia thành bốn bang Đông–Tây–Nam–Bắc với quyền tự trị nhất định.
Và tại bang phía Bắc, nơi có địa hình lạnh giá, vốn là khu vực phát triển chậm nhất trong bốn bang—
Ở vùng cực Bắc, nơi chỉ còn lác đác vài ngôi làng đánh cá hay nông nghiệp, một vùng đất không ai còn thấy giá trị gì...
Giữa mảnh đất ấy, một cô gái khoác lên mình bộ lễ phục trắng tinh tươm đến mức như không thuộc về nơi này, đang chăm chú nhìn về phía trước.
“Thưa Thánh nữ-sama, đến giờ rồi ạ. Tin báo từ tiền tuyến cho biết đàn man tộc đang tiến đến đúng như dự đoán. Xin Ngài, vì ý chí của Thần, hãy giáng xuống một phép màu.”
“...Ta hiểu rồi.”
Người cất lời là một vị Hồng y giáo chủ thuộc Châu nghị hội, đồng thời là người đang cai quản vùng đất này.
Xung quanh họ là thánh kỵ binh đoàn trong bộ giáp sáng loáng, khoác áo choàng trắng tinh, đang đứng bảo vệ.
Cô gái ấy nhẹ bước về phía trước.
Chẳng mấy chốc, từ xa vọng lại tiếng gào rú the thé đầy khó chịu.
Cùng lúc đó là những vệt bụi tuyết bị hất tung lên, một đàn sinh vật dị dạng đang phi tới.
Chúng chỉ cao bằng nửa người bình thường, da xanh tím xù xì, mắt ánh lên tia dữ tợn.
Khuôn mặt thiếu vắng trí tuệ, hàm răng nhọn hoắt lộ ra đầy hung tợn.
Vũ khí trong tay là những khúc gỗ, nhánh cây nhọn, hay rìu đá thô sơ.
Lũ "Snow Goblin' — chủng loài quái vật đột ngột xuất hiện tại miền Bắc này.
Ước tính có đến vài nghìn con.
Với một quốc gia như Qualia, có thể huy động hàng vạn quân cho mỗi bang, thì loại sinh vật thô thiển như Goblin chẳng khác gì lũ ruồi muỗi.
Nhưng đó là nếu nhìn từ cấp độ quốc gia.
Thực tế thì vài ngôi làng đã bị chúng tàn phá, cư dân bị tàn sát không thương tiếc.
Và bây giờ, người đang đứng chắn giữa bầy quái và hướng tiến công của chúng—
Là một thiếu nữ khoảng mười bảy tuổi, mặc thánh phục trắng viền vàng, trên người trang trí bằng vô số đóa hoa, gương mặt mang vẻ mong manh đến ám ảnh.
Dân gian gọi cô bằng nhiều cái tên:
Nàng hoa, Lòng từ bi của Thần, Trinh nữ hoa, Mỹ nhân, Người bảo vệ thế giới...
Một trong Thất Đại Thánh Nữ Cứu Thế của đại lục Hydragia—Thánh nữ Soarina của Hoa táng.
Người đại diện cho phép màu, niềm tự hào của Thánh Vương Quốc Qualia.
“Các người đã gieo rắc bao nỗi sợ hãi cho muôn dân, gây nên vô số bi kịch. Tội lỗi ấy... không thể dung tha. Thần đã đau buồn đến tận cùng, và giờ thì thời khắc cho các ngươi hối cải cũng đã trôi qua.”
Soarina cất lời nhẹ nhàng.
Liệu lũ Snow Goblin, thứ sinh vật còn chẳng biết có trí khôn hay không, có thể hiểu những gì cô nói?
Dẫu vậy, cô vẫn tiếp tục lời mình như đang hát, như đang xoa dịu nỗi đau cho những linh hồn chẳng thể cứu rỗi.
“Ngươi có nghe thấy không? Tiếng ai oán của bách tính vô tội. Tiếng than khóc của Thần linh khát cầu hòa bình.”
Soarina giơ tay ra trước, lòng bàn tay hướng về phía trước.
Lũ Snow Goblin lao tới rất nhanh.
Mối đe dọa giờ đã ở ngay trước mắt, chỉ còn vài giây nữa là cả bầy sẽ tràn tới nuốt chửng cô.
Hồng y giáo chủ bắt đầu hoảng loạn.
Các Thánh kỵ sĩ phía sau rút kiếm ra chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng Soarina chỉ bình tĩnh thốt ra:
“Tội nghiệt ngươi gây ra đã khuynh đảo trật tự của Thánh Vương quốc Qualia. Ngươi đã phản nghịch Thánh Thần Aros. —Vì thế, Thiên phạt sẽ giáng xuống. —Hoa táng.”
Đại địa bị nghiệp hoả thiêu rụi.
Không hề có động tác triệu hồi, chẳng cần nghi thức, ngọn lửa hủy diệt đơn thuần chỉ xuất hiện trước mắt cô.
Cả đàn Slow Goblin bị thiêu cháy cùng cây cỏ và mặt đất, tiếng hét thảm cùng mùi thịt cháy khét lẹt lan khắp không gian.
Dẫu có vài tiếng rú thoi thóp vang lên, nhưng rồi tất cả đều bị nuốt chửng bởi biển lửa.
Vùng đất vốn lạnh giá giờ như hóa mùa hạ rực cháy.
Thánh kỵ binh đoàn còn có thể chịu đựng, nhưng vị Hồng y và tùy tùng của ông ta thì phải vội cởi áo choàng, xắn tay áo lên để không bị ngất vì nóng.
Bầy Snow Goblin từng khiến bao ngôi làng điêu tàn, từng reo rắc bạo tàn khắp phía Bắc, giờ đây chỉ còn là đống tro than không rõ hình dạng.
Ngọn lửa lụi tàn.
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Không ai thốt nên lời trước phép màu ấy.
Và rồi, sự thay đổi xảy đến.
Một cánh hoa đơn độc nở lên.
Tiếp đó là hai, ba... rồi cả biển hoa trào dâng như dòng chảy.
Một cánh đồng hoa phủ kín chiến trường vừa rồi, che giấu đi toàn bộ vết tích của biển lửa.
Như một lễ tang hoa.
Một cá thể sở hữu sức mạnh tương đương—thậm chí vượt qua—cả một đội quân.
Đó là lý do vì sao, Thánh nữ lại được xem là vũ khí tối hậu.
“...Thưa Hồng y.”
Không quay đầu lại, vẫn dõi theo những cánh hoa bay trong gió tuyết nơi cực Bắc, Soarina cất tiếng.
“Thánh nữ-sama có điều chi sai bảo?”
“Chuyện ta đã đề cập trước đây, ngài đã xử lý thế nào rồi?”
“Trước đây...? Chuyện nào vậy thưa Thánh nữ-sama?”
“Về Đại Chú Hải phía Nam đại lục. Ta đã cảnh báo rằng có dấu hiệu thảm họa. Ta mong ngài cử Thánh kỵ binh đoàn đến điều tra.”
“Chỗ đó nằm ngoài lãnh thổ quốc gia chúng ta. Muốn điều quân phải xin phép triều đình, còn phải thương lượng với các lãnh chúa vùng lân cận. Chưa kể kinh phí, phần thưởng cũng là chuyện lớn. Mà hơn nữa, thánh nữ-sama cũng biết rõ, Thánh kỵ binh đoàn không thể dễ dàng điều động như thế. Người chắc chắn có điềm báo sao?”
Một tràng phản bác dài dòng đầy vẻ bực dọc đáp lại.
Rõ ràng ông ta chỉ đang viện cớ để khỏi phải dính vào chuyện rắc rối.
Một vài Thánh kỵ binh đứng gần đó lén lút lắc đầu, như thể không muốn dính dáng gì.
“Hừm... ta chắc chắn. Thật ra, không cần cử Thánh kỵ binh đi. Ta có thể tự mình đến nơi—”
“Thánh nữ-sama không hiểu được tầm quan trọng của chính mình sao!”
Cậu thiếu niên tập sự – một thánh chức giả mới vào nghề đang đứng hầu bên cạnh – run rẩy trước tiếng quát giận dữ của vị Hồng y.
Thánh nữ chậm rãi quay đầu lại, lặng lẽ đối mặt với ông ta.
Trong ánh mắt ấy không hề có chút cảm xúc nào.
Chính sự lãnh đạm gần như vô hồn của Soarina càng khiến Hồng y thêm cáu giận.
Ông ta thở dài rõ to một tiếng rồi ném cho cô ánh nhìn khinh miệt.
“Thật không hiểu nổi cái lối suy nghĩ của ngài là gì nữa. Ngài nên hiểu rõ hơn vị trí và vai trò của mình chứ. Đây không còn là cái làng quê để cày cấy làm nông nữa đâu.”
Trước lời sỉ nhục lộ liễu, Thánh nữ Soarina vẫn lặng im.
Không phải vì không cãi lại được mà nghiêng răng nghiến lợi chịu đựng – mà là vì ngay từ đầu, cô vốn không để tâm đến loại lời lẽ rẻ rúng như thế.
Cảm giác đó... vừa giống như một sự buông xuôi, lại vừa mang vẻ siêu thoát.
“Tch… Ta có vài người có thể sai khiến trực tiếp. Ta sẽ cử bọn họ đi thay.”
Dù nói vậy, địa vị giữa hai người thật ra là chênh lệch một trời một vực.
Một vị Hồng y thì lấy đâu ra tư cách can thiệp vào quyết định của Thánh nữ?
Cuối cùng, như thể đã từ bỏ, ông ta đành tự đề xuất một phương án thay thế.
Nghe vậy, Soarina lần đầu tiên để lộ một nụ cười nhỏ, dịu dàng đúng lứa tuổi con gái, rồi gật đầu.
Nỗi lo trong lòng cô, ít nhất một điều, đã được gỡ bỏ.
Lúc rời đi, Hồng y còn không quên buông một câu rủa thầm:
"Nhỏ nhà quê...”
Dĩ nhiên, với khả năng thính giác vượt trội của mình, cô nghe thấy tất cả.
Nhưng như mọi khi, cô chỉ vờ như không hề nghe thấy.
…Thánh nữ là kẻ cô độc.
Với thể chất siêu việt và quyền năng thần thánh được ban cho từ thượng giới, các Thánh nữ bị buộc phải hiến dâng toàn bộ bản thân mình cho trật tự – một lòng trung thành, một đời cống hiến.
Dù cho phải chịu đựng sự ghen ghét hèn hạ từ những kẻ thấp kém hơn đi nữa.
Tất cả là để cứu rỗi mọi người.
Tất cả là để bảo vệ nụ cười của họ.
Vì những người mà cô đã không thể cứu, hôm nay cô lại tiếp tục vận dụng phép màu của mình – không ngừng nghỉ.
“Cảm ơn ngài. Mong các vị đó được thần Aros ban phước lành…”
Chưa kịp nghe hết lời cô nói, vị Hồng y đã quay gót, dứt khoát rời đi.
Soarina lặng lẽ nhìn theo tấm lưng lạnh lùng ấy, ánh mắt vô cảm nhưng giọng thì thầm chứa đầy day dứt.
“…Mình phải cứu họ…”
Lời thì thầm của cô tan vào bầu không khí băng giá.
Quân đoàn của Trật tự lúc này đã bắt đầu cảm nhận rõ sự thay đổi đang đến với thế giới.
………
……
…
“Giờ thì đến lúc xây dựng rồi đóーーー!”
Tiếng hô đầy khí thế của Atou vang vọng khắp khu rừng Đại Chú Giới.
Người dân cũng nhập cuộc, và dù vẫn mang tính tượng trưng, bộ máy điều hành quốc gia cũng đã được thiết lập.
Khi những điều kiện tối thiểu để một quốc gia vận hành đã có đủ, thời khắc mà Takuto mong chờ từ lâu – thời kỳ phát triển nội chính – cuối cùng đã đến.
“Vương quốc vĩ đại của Takuto-sama vẫn còn non trẻ như một đứa bé sơ sinh. Nhưng từ đây, chúng ta sẽ khiến nó lớn mạnh – thống trị cả đại dương, vươn đến tận bầu trời. Mọi chuyện bắt đầu từ hôm nay. Ta trông cậy vào mọi người đó!”
Bệ đá – chỗ đứng “mặc định” của Takuto từ ngày đầu đặt chân đến thế giới này – giờ đã khác xưa.
Chiếc ngai mà các Dark Elf dồn tâm huyết tạo nên đã hợp nhất với bệ đá.
Một tấm thảm cỏ được đan tay, thêm mái che đơn sơ ghép từ vài thanh gỗ – một cấu trúc thô sơ nhưng rõ ràng có hình dạng.
Dù có vẻ chắp vá, Takuto vẫn cực kỳ phấn khích.
Hiện tại, cậu đang ngồi tại chiếc bàn đơn giản trước ngai vàng, bắt đầu bàn chuyện chính sự.
Chỉ có Atou và lão Mortar cùng ngồi, nhưng Takuto tin chắc ngày nơi này đông đúc sẽ chẳng còn xa.
Mơ về tương lai đó, cậu khẽ run lên vì vui sướng.
Mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp.
Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận quốc gia trong lòng bàn tay.
Ma lực quốc gia sở hữu đang gia tăng đều đặn.
Nguồn ma lực có thể đến từ các công trình hoặc vùng đất đặc biệt, nhưng chủ yếu vẫn là “thuế” – trích một phần ma lực từ dân mỗi tháng.
Điều quan trọng là:
Lượng ma lực tăng tỉ lệ thuận với mức độ hạnh phúc của người dân.
Dĩ nhiên, có thể cưỡng chế trích xuất, hoặc dùng thủ đoạn tàn bạo để vắt kiệt sinh mệnh.
Nhưng cuối cùng, cách hiệu quả nhất vẫn là kiến tạo một đất nước nơi người dân hạnh phúc.
(Mình sẽ đưa họ đến đỉnh cao của hạnh phúc bằng chính đôi tay này!)
Hạnh phúc của dân là chìa khóa để phát triển quốc gia Mynoghra.
Với lý tưởng chẳng hề giống một “lãnh đạo tà ác”, Takuto vui vẻ vuốt ve ngai vàng – món quà của thần dân.
Và trong khi Takuto – một người giao tiếp kém, hướng nội – vẫn mải mê vuốt ve ngai vàng như món đồ chơi yêu thích, cuộc họp vẫn tiếp diễn đều đặn.
“Vậy, Atou-dono, ta nên bắt đầu xây công trình nào trước?”
“Ừm… để xem nào…”
Atou đưa tay chống cằm, làm bộ trầm ngâm.
Takuto biết rõ cô chỉ đang diễn cho ra vẻ thôi – kế hoạch đã thống nhất từ trước rồi.
Quả nhiên, Atou gật đầu xác nhận sau vài giây, rồi dõng dạc truyền đạt chỉ thị đầu tiên đúng như ý Takuto.
“Chúng ta sẽ xây dựng cơ sở sản xuất thực phẩm. Có thực mới vực được đạo. Tất nhiên, ăn no rồi vẫn chưa chắc người ta muốn đánh nhau đâu.”
“Thực phẩm đúng là quan trọng. Nhưng chẳng phải Đức Vua có thể tạo ra thức ăn vô hạn sao?”
“Đúng là vậy. Nhưng có lý do để ngài ấy không cần tự tay làm chuyện phiền phức đó. Với lại, lãnh thổ sẽ còn mở rộng, vấn đề vận chuyển rồi sẽ phát sinh.”
“Ngài nói đúng. Xin thứ lỗi vì sự hời hợt của lão già này.”
“Không sao đâu. Tạm thời cứ thế nhé. Giờ ta sẽ bắt đầu xây cơ sở sinh ra… ‘icon thực phẩm’.”
Atou hờ hững phẩy tay như thể chẳng coi đó là chuyện gì ghê gớm, rồi lấy từ trong người ra một vật gì đó.
Dù thấy hơi khó hiểu với cách dùng từ kỳ lạ, lão Mortar vẫn nhận lấy vật ấy – một cái cây con – với thái độ hết sức cẩn trọng.
“Hãy trồng và chăm sóc cái cây này. Dựng thêm chòi trông coi, nơi tập kết, kho lưu trữ… thế là xong. Chi tiết ta sẽ hướng dẫn sau.”
“Cây gì vậy ạ?”
Cây lớn hơn lòng bàn tay một chút.
Có rễ, có nhánh cây nhỏ với hình dáng kỳ dị.
Kiến thức của Mortar không đủ để đoán ra nó cho quả gì.
Nhưng có một điều chắc chắn:
Nếu Atou đích thân giao phó, nó tuyệt đối không phải loài thực vật thông thường.
Khác hẳn mấy hạt giống mà Emul – phó tướng của Gia – trồng để giải khuây.
Và rồi—
“Đây là ‘cây thịt người’.”
“…Hả?”
“‘Cây thịt người’ đó.”
Câu trả lời quá đỗi khác thường.
Atou lặp lại cái tên đó bằng giọng đầy tự hào, như khoe khoang một món bảo bối ghê gớm.
Mortar thì đứng hình, không biết nên phản ứng ra sao.
Điều ông chắc chắn được chỉ là:
Loài cây này tuyệt đối không phải thứ nên tồn tại ở thế giới này.
Ông nuốt nước bọt, cẩn trọng hỏi:
“Ờm, Atou-dono… thần có thể xin ngài giải thích kỹ hơn một chút được không…?”
“Đây là một công trình sản xuất lương thực của nền văn minh chúng ta. Ta gọi là ‘Cây thịt người’, nhưng chính xác hơn thì nó cho ra loại thịt có vị giống như thịt người thôi.”
“Nghe đúng kiểu tà ác nhỉ.”
Takuto – cuối cùng cũng tạm dừng việc vuốt ngai – chen ngang bằng chất giọng đều đều, cứ như vừa nhận xét một món ăn kỳ lạ.
Atou vẫn bình thản.
Cả Takuto cũng chẳng hề ngạc nhiên thật sự – như thể chuyện này vốn dĩ đã nằm trong vùng “bình thường” của họ.
Mortar trầm ngâm.
Thực phẩm đúng là chuyện sống còn, có thêm thịt giúp bổ sung dinh dưỡng.
Dẫu vậy, gọi là "thịt người" thì……ông biết sẽ có nhiều người khó lòng chấp nhận.
Chưa kể, có những người mang ký ức đau thương gắn với cụm từ đó.
“Hiểu rồi. Tuy nhiên, e rằng... tên gọi ấy sẽ khiến nhiều người khó chấp nhận. Một vài trong số họ… mang ký ức không mấy dễ chịu liên quan đến nó…”
“Không sao. Ta cũng không định bắt cả quốc gia ăn mỗi thứ đó.”
“Còn phụ thuộc khẩu vị nữa mà.”
Nghe vậy, Mortar khẽ thở phào.
Ít ra thì họ vẫn có phương án khác.
Ông là người hiểu rõ nhất nỗi khổ khi phải chịu đói.
Nếu có thể đảm bảo dân tộc không còn bị đói khát… thì dù nguồn thực phẩm có kỳ quái đến đâu, ông vẫn cảm thấy biết ơn vị quốc vương này.
Dù vậy, việc một trong những giải pháp lại là… loại cây có vị giống thịt người, quả là một nghịch lý chua chát.
=Thông báo hệ thống============
Kiến trúc xây dựng đã được chọn.
Đang xây dựng! [Cây Thịt Người]
―――――――――――――――――
=Eterpedia============
[Cây Thịt Người] – Kiến trúc
Lương thực +1
Sản xuất lương thực +10%
Hồi phục của đơn vị Ma thú +10%
Đơn vị có kỹ năng [Thèm Thịt Người] hồi phục +50%
Cây Thịt Người là kiến trúc đặc trưng của Mynoghra, có thể thay thế kho lương thực.
Ngoài tác dụng thông thường, nó còn giúp tăng hồi phục cho các đơn vị Ma thú.
Đặc biệt, những đơn vị mang kỹ năng [Thèm Thịt Người] sẽ được tăng khả năng hồi phục một cách vượt trội.
―――――――――――――――――


1 Bình luận