Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Khi tai họa gieo rắc khắp thế gian

Chương 6: Giao thiệp (2)

0 Bình luận - Độ dài: 3,042 từ - Cập nhật:

Atou vừa dứt lời, đám Dark Elf lập tức cúi đầu sâu hơn.

Lần đầu tiên cái tên của Takuto được truyền ra thế giới, mang theo nỗi sợ hãi và kính phục, khắc sâu vào lòng họ.

Atou gật đầu nhẹ, khoé môi cong lên một cách hài lòng.

Việc yêu cầu người khác không được gọi tắt là "Takuto" hoàn toàn do cô tự ý quyết định.

Cô hiểu rất rõ ý nghĩa của danh xưng thân mật — hiểu quá rõ là đằng khác — nên mới quyết định dùng nó như một sợi xích vô hình, cột chặt bản thân vào vị vua của mình ngay lúc này.

Cô mải mê tận hưởng niềm vui chiến thắng bé nhỏ đó đến mức không nhận ra rằng — chính vào khoảnh khắc cô tuyên bố danh xưng ấy, Takuto đã cảm nhận được một điều:

Ông già đang cúi đầu trước mặt họ, khẽ run lên một chút.

"À, còn ta tên là Atou. Tốt nhất đừng dùng kính ngữ giống với Takuto-sama. Ngài ấy là vị vua tối cao, xứng đáng được tôn thờ. Còn ta chỉ là kẻ phục vụ. Thật ra nhớ tên ta hay không cũng chẳng quan trọng."

"Ira Takuto-sama và Atou-dono… Lão già này xin khắc ghi tôn danh của hai vị vào tận xương tuỷ. Thần sẽ truyền lại cho cả tộc, để chúng thần ghi nhớ tận sâu trong linh hồn mình."

"Được rồi. Vậy thì mau mang số lương thực kia về đi. Có vài món dễ hỏng đấy. Dù là thứ mà chỉ cần vung tay một cái Đức vua cũng có thể tạo ra vô hạn, nhưng thế không có nghĩa là đem bỏ cho thối được."

Giọng Atou phảng phất vẻ chán nản, hoàn toàn không cố giấu.

Sự thật là cô đã bắt đầu thấy phiền vì cuộc thương lượng này.

Toàn bộ sự tồn tại của cô đều dành cho Takuto — cô biết rõ điều đó, và mong muốn điều đó.

Vậy nên, nếu không phải vì ngài, cô chẳng buồn mở miệng với bất kỳ ai.

Cô chỉ mong giải quyết thật nhanh, để quay về được khen.

"X-xin hãy khoan đã, thưa Atou-dono! Ờm, chúng thần đang bàn bạc về cách báo đáp đại ân cứu mạng của Đức vua… Không rõ Ngài có mong muốn điều gì, chẳng hạn như cống vật chẳng hạn…?"

Một câu hỏi dè dặt từ vị trưởng tộc kéo Atou ra khỏi giấc mơ hão huyền về cảnh được chủ xoa đầu khen ngợi.

Xem ra đám này vẫn chưa chịu dứt lời.

Atou nhíu mày, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Cô nghiêng đầu, nhìn đối phương như thể đánh giá giá trị một món hàng.

"Cống vật? Hừm… Các ngươi nghĩ có thứ gì đủ để khiến Đức vua của ta để mắt tới sao?"

"Hahah… Thật hổ thẹn, bọn thần ngu muội, chẳng dám đoán bừa điều gì có thể làm hài lòng Ira Takuto-sama. Nếu có thể, xin hãy chỉ thị…"

"Vậy thì không cần nữa. Các ngươi đâu có dư dả gì đâu."

Atou khoát tay, ánh mắt lạnh như băng.

Cô không tin rằng những người sắp chết đói này còn sở hữu thứ gì đáng để giao dịch.

Dù có thể họ có một vài món đạo cụ ma pháp quý hiếm, nhưng như thế cũng không đủ để khiến cô thay đổi mục tiêu ưu tiên:

Đẩy họ càng xa Takuto càng tốt.

Vào thời điểm quốc gia còn đang trong giai đoạn đầu hình thành, bất kỳ biến động nào cũng có thể gây hậu quả nghiêm trọng.

Atou đặc biệt cảnh giác với khả năng nhóm này mang theo rắc rối — như bị truy đuổi bởi kẻ thù từ vùng đất cũ chẳng hạn.

"Không, nhưng mà… nếu vậy thì…"

"Hả? Ta đã nói là không cần rồi."

"Không… Ý thần là…"

"Các ngươi còn lải nhải gì nữa? Đức vua của ta rất bận. Hay là — các ngươi có âm mưu gì đó?"

"Không! Tuyệt đối không có chuyện đó!!"

Giọng Atou trầm xuống, như thể nhiệt độ không khí vừa tụt vài độ.

Đám Dark Elf lập tức hoảng loạn, vì sát khí đen ngòm mà Atou đang tuôn ra giờ không còn được che giấu nữa.

Năng lực của Atou — 《Anh Hùng》《Tà Ác》《Cuồng Tín》 — vốn mang hiệu ứng tăng cường sức chiến đấu cơ bản, cộng thêm kỹ năng phụ “Chiếm đoạt năng lực của kẻ bị tiêu diệt”, khiến cô càng chiến đấu càng mạnh.

Còn đám Dark Elf thì đang suy kiệt.

Nếu cần, cô có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.

Và nếu gạt sang một bên mọi ràng buộc đạo đức… thì cuộc tàn sát ấy còn có lợi.

(…Không ổn rồi! Tình hình cực kỳ không ổn!)

Takuto lập tức gạt bỏ hi vọng rằng cuộc đàm phán này sẽ kết thúc trong yên ổn.

Vấn đề là:

Atou đã hoàn toàn hiểu sai ý đồ của bọn Dark Elf.

Cách hành xử của cô — lạnh lùng, khép kín, và khước từ — dễ khiến người khác hiểu lầm.

Trong mắt người ngoài, cô chẳng khác nào một cận thần bị buộc phải tiếp chuyện, làm theo mệnh lệnh của vị vua thất thường.

Cô chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nhiên, với đám Dark Elf, đây là khoảnh khắc quyết định số phận cả tộc.

Dù có được cứu sống hôm nay, thì ngày mai họ vẫn chẳng còn gì.

Thế nên dù thái độ có phần rụt rè, việc họ cố níu kéo là điều có thể hiểu được.

Takuto, người có tầm nhìn bao quát hơn, không thể trách Atou vì hành động theo bản năng để bảo vệ mình.

Nhưng cậu cũng không thể để mọi chuyện trượt dài thành thảm họa.

Takuto lên tiếng.

"Atou."

"Vâng, thưa Đức vua của em!"

Atou phản ứng ngay lập tức.

Cô xoay người, bước nhanh như gió tới cạnh Takuto, đặt tay lên bệ đá, cúi sát mặt.

Trước mặt Takuto, cô hoàn toàn là một cô bé phụng phịu.

Đôi má phồng lên thấy rõ — biểu cảm ấy tuyệt đối không cho phép lũ Dark Elf nhìn thấy.

Cô rướn người thì thầm, giọng chỉ đủ để Takuto nghe:

(Taaaakutooooo-samaaaaa~! Bọn đó đàm phán chán chết! Với lại rõ ràng chúng có âm mưu! Chúng là kẻ xấu! Cho em xử lý hết đi! Diệt sạch luôn!)

(Bình tĩnh lại…)

Takuto suýt nữa thì bật ra câu:

"Em mới là người gây chuyện nhất đấy.”

Nửa đầu cô làm khá tốt — thậm chí khá sắc sảo — nhưng nửa sau thì lại thành tai hoạ.

Dù sao thì lỗi thực sự là ở Takuto — người đã đùn hết việc cho một cô bé chưa có kỹ năng đàm phán cơ bản.

Sự lệch pha trong giao tiếp là rõ ràng.

Atou muốn đuổi người.

Dark Elf thì không thể rút lui.

Cách Atou muốn chấm dứt buổi yết kiến chỉ khiến họ thêm tuyệt vọng.

Chính hành vi đó — xuất phát từ ý tốt muốn giảm bớt gánh nặng cho chủ nhân — lại đang đẩy hai bên tới bờ vực.

(Cứ để vậy thì kiểu gì cũng thành chuyện lớn… Tốt nhất là nhận một cái gì đó từ họ, gọi là ‘hợp đồng trao đổi’. Như vậy họ sẽ yên tâm, và mình có thể khai thác thêm thông tin. Lão già kia có vẻ là người khôn ngoan.)

Takuto quyết định tiếp tục đàm phán.

Không phải vì ham muốn giao tiếp, mà vì… thấy thú vị.

Atou nhìn Takuto với ánh mắt rạng ngời như thể vừa được khai sáng, lập tức quên sạch vẻ bực bội khi nãy, hăm hở nói:

(Đúng là Đức vua của em! Ngài nhìn thấu mọi chuyện! Em hiểu rồi, cứ để em lo phần còn lại!!)

(K-khoan đã—!)

Atou quay ngoắt lại phía nhóm Dark Elf.

…Và không hiểu gì cả.

Takuto thở dài trong câm lặng.

Cậu biết bản thân không thể giải quyết mọi chuyện một mình.

Đành phải để cô bé cưng lo vậy.

“Fufu, ra là vậy sao…”

Atou cười nhẹ, giọng như tẩm độc.

“Thật là phiền phức, lũ ngu muội các ngươi.”

Câu nói lạnh buốt như kim châm thẳng vào lòng tự tôn.

Đám Dark Elf chẳng dám phản ứng, chỉ biết cúi đầu thấp hơn nữa.

“Phải nhờ lời chỉ bảo của Đức vua, ta mới nhận ra điều đó. Vậy mà các ngươi dám đánh đồng Takuto-sama với đám tà ác linh hạ đẳng ngoài kia. Đúng là ngu xuẩn.”

“Không, không! Chúng thần tuyệt đối không có ý đó! Xin hai vị tha thứ!”

“Im đi. Lời của Đức vua là tuyệt đối. Nhưng cũng nên biết ơn đi. Ngài ấy đã rộng lượng chấp thuận xem việc dâng cống vật lần này như một ‘giao ước trao đổi’. Tức là sẽ nhận lấy một thứ gì đó từ các ngươi. Yên tâm hơn rồi chứ? Ta tin các ngươi hiểu rõ tính chất tuyệt đối của giao kèo nơi đây.”

“V-vâng! Cảm tạ lòng khoan dung cao cả của hai vị!”

Lão Mortar không phản bác lời nào, chỉ cúi đầu thật sâu.

Ông biết rõ — chỉ cần làm phật lòng đối phương… là mất tất cả.

Ông đã kịp nhận ra, để Atou giữ thế chủ động còn an toàn hơn là dại dột lên tiếng phản bác.

“Vậy thì... phải có điều kiện trao đổi rồi nhỉ. Ừm, điều kiện... điều kiện...”

Atou quay lại nhìn Takuto.

Đôi mắt tròn xoe của cô bé ánh lên vẻ long lanh kỳ vọng, như đang cầu cứu.

Dù không nghe thành lời, Takuto cũng đọc được rõ ràng qua ánh mắt ấy:

“Takuto-sama cứu emmmm với!”

(...Vô dụng thiệt chớ.)

Mới hồi nãy còn gào thét dữ dội, giờ đã vội vàng đẩy hết sang người khác.

Nhưng thôi, dù gì Atou cũng là “gà cưng” của Takuto, mấy kiểu phản ứng cảm tính thế này cũng chẳng đáng để phàn nàn.

Thật ra, Atou biết cách lèo lái tình hình, nhưng đến những quyết định mang tính then chốt… thì cuối cùng vẫn phải là Takuto ra mặt.

“Chuyện về thế giới bên ngoài.”

“Đức vua của ta rất quan tâm đến thế giới ngoài kia. Các ngươi đến từ nơi xa lạ, đúng không? Vậy thì hãy kể lại tất cả những gì các ngươi biết về vùng đất bên ngoài. Đó sẽ là điều kiện trao đổi cho lượng lương thực lần này. Như vậy có hợp lý không?”

“Ồô! Nếu vậy thì già này, Mortar, xin được dâng lên tất cả những điều mình đã mắt thấy tai nghe cho các ngài!”

Trên gương mặt nhăn nheo của Mortar lần đầu tiên hiện lên nét mừng rỡ.

Rõ ràng lão đang thầm thở phào nhẹ nhõm vì vượt qua hiểm cảnh chỉ bằng “giá rẻ”.

Mà thật ra, bọn họ lo lắng quá đà thôi — Takuto chưa từng định ra tay từ đầu.

(Sao lúc đoán ý người khác thì nhanh như chớp, mà tới hồi gánh việc thì y như đồ bỏ vậy…)

Takuto nhìn Atou nhún nhường một cách đáng ngờ, cũng có chút do dự.

Nhưng rồi cậu chỉ thở dài tự nhủ: "Có lẽ tính cô ấy là vậy", chứ tìm lý do thì cũng chẳng ích gì.

Và như thế, buổi đàm phán đã tiến gần đến hồi kết.

Nhưng đúng vào lúc tưởng đã xong xuôi, một chi tiết khiến Takuto thấy vướng mắc lại bất ngờ xuất hiện.

“Vậy thì, sau khi hoàn tất giao kèo, mời các ngươi rời khỏi khu rừng này ngay lập tức.”

“V-vâng ạ!”

(...Phản ứng đó—rõ ràng là hoảng hốt.)

Atou vẫn chưa để tâm, nhưng Takuto thì không bỏ sót ánh mắt lúng túng của Mortar.

Ngay lập tức, đầu óc Takuto sắp xếp lại các dữ kiện.

Từ đầu đến giờ, thái độ của họ hoàn toàn phù hợp với các giả định ban đầu.

Vậy thì phản ứng lúc này… cũng không nằm ngoài logic đó.

“Ta cho phép các ngươi ở lại... một thời gian ngắn. Dù sao các ngươi cũng cần nghỉ ngơi. Nhưng đừng kéo dài quá mức. Hãy nhớ kỹ điều đó.”

(Làm kẻ lưu vong thì khổ thật. Số lương thực này dùng xong là hết.)

Trong lần gặp trước, họ nói rằng đã bị đuổi khỏi vùng đất cũ.

Theo báo cáo của “Côn trùng chân dài”, số lượng người trong nhóm này vào khoảng 500.

Với quy mô như vậy, cuộc sống lưu lạc chắc chắn là vô cùng gian khổ.

Chuyện họ đem cống vật lần này, rõ ràng cũng là một cách để tìm sự bảo hộ.

(Dù vậy, mình không thể để họ ở lại quá lâu. Để lập quốc cần sự thống nhất — mà họ là người ngoài. Họ sẽ đem theo rắc rối.)

Trong Eternal Nations, khác biệt chủng tộc thường là nguồn gốc mâu thuẫn.

Ngoài đời cũng thế:

Khác văn hóa, khác lối sống, dễ sinh bất hòa.

Takuto không muốn để bất kỳ mầm mống xung đột nào nhen nhóm.

“Nếu được cư trú dưới tán rừng nơi đức vua ngự trị, chúng thần chẳng còn mong gì hơn…”

“Không được phép. Khu rừng này là lãnh địa của Ira Takuto-sama. Người mong sự yên bình tuyệt đối. Và nhớ lấy điều này: nếu không muốn mất cái mạng vừa giữ được, thì tốt nhất đừng buông lời kể lể lung tung về nơi này.”

(Quả nhiên họ đang tìm một nơi định cư. Nhưng đây là vùng đất của Mynoghra — một vùng đất bị nguyền rủa. Trong game, nó khiến các đơn vị thiện hoặc trung lập bị giảm chỉ số. Không rõ trong thực tế sẽ ra sao…)

Cậu đã không ngăn Atou đuổi họ đi ngay cũng chính vì lý do này.

Vùng đất bị nguyền mang lại nhiều lợi ích cho chủng tộc tà ác.

Nhưng đi kèm với đó là hình phạt — nếu giao tiếp với các chủng tộc trung lập hoặc thiện lương.

Tất nhiên, không chắc thế giới này vận hành giống hệt như hệ thống trò chơi.

Có thể chẳng có gì xảy ra.

Cần phải kiểm chứng thêm.

Thế nhưng, bằng một trực giác khó giải thích, Takuto tin tưởng mãnh liệt rằng quy tắc đó vẫn hiệu nghiệm.

Chính vì vậy, dù hơi tiếc, cậu vẫn quyết định không cho họ ở lại.

(...Mặc kệ họ luôn thì hơi khó chịu thật. Mình đã cho họ thức ăn rồi, để họ chết đói thì... chẳng ra làm sao.)

Dù lúc ấy chỉ là bốc đồng, nhưng lượng thức ăn đó vẫn là do Takuto tiêu hao ma lực để tạo ra—mà đây lại là nguồn lực chưa thể phục hồi nhanh chóng trong hiện tại.

Nếu nhờ vào lòng tốt của mình mà họ giữ được mạng sống… nhưng rồi lại lang thang và lụi tàn nơi đâu đó—thì chẳng phải mọi thứ đều trở nên vô nghĩa sao?

Sự bực bội đó không đến từ lòng thương hại.

Mà là vì chính hành động của bản thân bị phủ nhận giá trị.

“V… vậy thì, thưa đại vương vĩ đại Ira Takuto-sama! Chúng thần xin cúi đầu tạ ơn vì đã ban ân huệ cho cuộc yết kiến này! —Nào, tất cả im lặng và nhanh chóng mang đồ ăn đi. Đây là trước mặt Đức vua đấy!”

…Không còn cách nào tốt hơn sao?

Cuộc gặp đã gần đi đến hồi kết.

Lão Mortar và các chiến binh Dark Elf đều tỏ ra không muốn làm phiền thêm, tránh chọc giận Atou.

Gương mặt họ đã lộ rõ sự mỏi mệt.

Takuto—người lẽ ra phải sở hữu sức mạnh vô hạn.

Người từng được ca tụng là game thủ vĩ đại nhất trong “Eternal Nations”.

Lúc này, lại đang có cảm giác mình bị đánh giá là vô dụng.

“Này, mấy người...”

Chính vì vậy, khi cất lời, Takuto không hề do dự.

Cậu đã chấp nhận.

Sức mạnh bản thân đang sở hữu.

Sức mạnh của nền văn minh mang tên Mynoghra.

Nếu nghiêm túc, thì chuyện như thế này... chẳng đáng để phiền lòng đến vậy.

“Hãy trở thành thần dân của ta đi.”

Một cách giải quyết hiện lên trong đầu.

Một cách tuyệt vời, giải tỏa mọi vướng mắc.

Chính bản năng bên trong cậu cũng khẳng định điều đó là hoàn toàn khả thi.

Thậm chí còn mỉa mai:

“Giờ mới nghĩ ra sao hả?”

Thế nhưng, khi Takuto nở nụ cười tự tin, đảo mắt nhìn quanh—

Thứ đón chào cậu lại là những khuôn mặt chết lặng, với ánh mắt như muốn hét lên:

“Ngài vừa nói cái quái gì vậy?”

Không chỉ đám Dark Elf—đến cả Atou cũng tròn mắt nhìn cậu y hệt như vậy.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Takuto đã hiểu:

Mình vừa thất bại thảm hại trong giao tiếp.

Và một lần nữa, xác nhận chắc chắn rằng mình đúng là một kẻ giao tiếp tệ hại.

Cậu phải cố gắng lắm mới kìm được giọt nước mắt sắp trào ra.

=Eterpedia============

【Pháp sư (Lão Mortar)】 – Đơn vị ma thuật

Công: 3

Tốc độ di chuyển: 1

《Hiền nhân》《Ám ma thuật Lv1》《Đói khát》

―――――――――――――――――

~~Một kỵ sĩ lão luyện có thể sánh với trăm binh sĩ.

                Nhưng một pháp sư lão luyện… có thể sánh với trăm kỵ sĩ~~

Pháp sư là đơn vị ma thuật thành thục, cấp bậc cao hơn đơn vị 【Thuật sư】.

Nếu có nguồn ma lực phù hợp, có thể học được ma pháp chiến thuật đến cấp 2, hỗ trợ đáng kể trong các trận chiến.

Tuy nhiên, sức chiến đấu không quá cao nên thường cần có lính hộ vệ đi kèm.

Một số đơn vị ma thuật đặc biệt có thể sở hữu năng lực 《Hiền nhân》.

―――――――――――――――――

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận