23. Tỷ lệ chuyên cần 50% (1)
Một ngày trước Lễ Hiến Chương Nhà Giáo.
Mỗi khối lớp, mỗi câu lạc bộ, mỗi nhóm nhỏ trong trường Eungwang đều đang tất bật chuẩn bị những sự kiện đặc biệt dành tặng thầy cô phụ trách mình.
Tất nhiên, cũng có những nơi mà mối quan hệ giữa học trò và thầy cô không mấy tốt đẹp, mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc tặng những bó hoa cẩm chướng mua vội ở hàng quán trước cổng trường cho phải phép, cho có lệ mà thôi.
Thế nhưng, phần lớn các em học sinh đều tỉ mỉ chọn lựa từng bông cẩm chướng và dốc lòng chuẩn bị các sự kiện.
‘Xem chừng, lớp mình cuối cùng cũng chỉ tổ chức một buổi tiệc trà đơn giản mà thôi.’
Nếu cứ thế này, sẽ chẳng có sự kiện gì đặc biệt cả, nhưng các bạn trong lớp tôi đã đích thân chạy đôn chạy đáo mấy ngày qua để chọn hoa cẩm chướng và đồ ăn nhẹ.
Nếu là Ham Geun-hyeong, thầy ấy chắc chắn sẽ nhận ra công sức của bọn nhỏ.
‘… Hay là, mình cũng nên làm một món quà gì đó thật hợp với phương châm của lớp, ‘đến giờ đi học’ nhỉ?’
Trong lúc tôi đang bước đi, mải miết suy nghĩ như vậy, chợt nghe loáng thoáng tiếng của những học sinh khác.
“Xem chừng, mấy cậu lớp 0 lại đang bày trò gì nữa rồi.”
“Cái moai năm ngoái đỉnh thật!”
“Cái gì ấy nhỉ, nhà ma? Ngôi nhà kinh dị? Mong là họ lại làm cái đó nữa và cho người ta vào chơi có thu phí. Tớ tò mò quá đi mất.”
“Nói thật lòng, tớ còn lo ngại phiên bản được gia cố bởi cô giáo chủ nhiệm ‘máu mặt’ hơn là cái do mấy cậu lớp 0 năm 3 làm ra.”
Trên đường đến trường.
Chủ đề chuyện trò yêu thích của đám học sinh xem chừng là về những Lễ Hiến Chương Nhà Giáo các năm trước.
Trong số đó, những động thái của lớp 0 là chủ đề bàn tán chính.
“Tớ nghe nói, lớp 0 năm 2 suốt cả tuần qua cứ liên tục chinh phục dị giới đấy.”
“Mấy cậu đó rốt cuộc là đang định làm cái quái gì vậy?”
“Mun Saeron thuộc Câu lạc bộ Báo chí năm 1 đã thử lén theo dõi họ. Nhưng cô ấy kể lại rằng cuối cùng lại mắc bẫy của mấy cậu đó và bị nhốt trong phòng suite khách sạn không khí của lớp trưởng cho đến khi cuộc chinh phục kết thúc.”
“Cái gì?! Tớ cũng muốn bị nhốt ở đó nữa.”
Xem chừng, những ‘thành tích’ huyền thoại của lớp 0 năm 2 và những lần thất bại trong việc thu thập tin tức của Mun Saeron vẫn cứ tiếp diễn.
Ding—!
Trước khi tôi kịp đến phòng học lớp 0 năm 1, thiết bị đã báo có tin nhắn mới.
‘Hội Học sinh gửi công văn chính thức vào buổi sáng ư?’
Thứ đến là một công văn chính thức từ Hội Học sinh.
Tôi thấy những người xung quanh đều mở cửa sổ hologram lên xem tin nhắn, nên chắc là không chỉ gửi riêng cho tôi.
[Hướng dẫn quy trình tổ chức sự kiện Lễ Hiến Chương Nhà Giáo an toàn]
‘Lễ Hiến Chương Nhà Giáo an toàn…? Có chuyện gì mà lại nguy hiểm đến thế vào ngày này cơ chứ?’
Nội dung tiếp theo là:
Giải thích về các sự cố do các thế hệ lớp 0 trước đây gây ra.
Bối cảnh các quy định và hình phạt liên quan của nhà trường.
Đó là một công văn chính thức chứa đựng thông điệp vòng vo kiểu ‘Xin đừng đi quá giới hạn’.
‘Thực chất đây là một công văn nhắm thẳng vào lớp 0!’
Còn có cả lớp 0 năm 2 và lớp 0 năm 3 nữa.
Đối với lớp 0 năm 2, họ công khai hành động như những tên ‘nhóc quậy phá’ nên sự cảnh giác của Hội Học sinh là điều đương nhiên.
Gần đây, lớp 0 năm 3 được cho là khá yên ắng, thế nhưng xét đến những hành động của họ hồi năm 1 và năm 2, thì họ chưa bao giờ là đối tượng có thể lơ là.
Các thành viên ban chấp hành Hội Học sinh năm 3 hiện tại chắc hẳn đã phải ‘thót tim’ khi chứng kiến cảnh hỗn loạn đó trong mấy năm qua.
“Này, cái gì kia!”
“Hả?!”
Peeeeew—!
Vài học sinh đang trên đường đến trường ngước nhìn lên theo tiếng pháo hoa bắn.
Trên bầu trời, vài quả pháo hoa siêu nhiên nổ tung.
“Đó là pháo hoa siêu nhiên!”
“Họ bắn cái đó làm gì vậy?”
“Vẫn còn là ngày 14 mà, đã bắt đầu sự kiện Lễ Hiến Chương Nhà Giáo rồi ư?!”
“Xem chừng họ đang bắn sóng siêu nhiên từ đâu đó… à, chữ!”
Nhờ luồng sóng siêu nhiên, sự chú ý của mọi học sinh đều chuyển từ bản hướng dẫn của Hội Học sinh sang bầu trời.
‘Xem chừng công văn của Hội Học sinh hơi chậm chân rồi. Nhưng tôi nghĩ dù công văn có đến sớm hơn thì cũng chẳng khác gì.’
Trên bầu trời, những dòng chữ đỏ thẫm bắt đầu khắc họa.
Xem chừng màu đỏ thẫm được chọn vì nó bắt mắt, và cũng là màu bổ sung cho màu trời.
[Lời Thách Đấu]
“Trời ơi, lại thách đấu cái gì nữa đây?!”
“Chỉ nhìn một chữ thôi mà đã thấy mùi lớp 0 rồi.”
“Lại thách đấu cái gì nữa đây??”
Dòng chữ tiếp tục hiện lên.
[Toàn thể lớp 0 năm 3 xin đề nghị một Trận Đấu Phục Thù vào Lễ Hiến Chương Nhà Giáo với cô giáo chủ nhiệm Im Yeonhwa-nim. Kẻ thua cuộc sẽ tuyên bố đầu hàng trước Tháp Đồng Hồ Cổng Chính. Chấp không?]
Cái âm thanh chó má gì nữa đây?
Những học sinh đang trên đường đến trường đọc được cái gọi là ‘lời thách đấu’ đều chết lặng, không nói nên lời khi nhìn chằm chằm lên bầu trời.
‘Vào Lễ Hiến Chương Nhà Giáo năm ngoái, lớp 0 năm 3 được cho là đã làm một ngôi nhà ma để dọa Im Yeonhwa nhưng lại bị phản đòn. Bọn họ đã chờ đợi cả một năm trời chỉ để trả thù!’
Lẽ nào toàn thể lớp 0 năm 3 đã sống yên ắng để tìm kiếm năng lượng Vũ Trụ, tích lũy động lực?
Xem chừng cái lời thách đấu vô nghĩa đó và lớp 0 năm 3 đều ‘có vấn đề’ thật sự rồi.
Peeeeew—!
“Này, xem chừng vẫn chưa hết đâu!”
“Gì vậy. Họ còn định nói gì nữa đây?”
Dòng chữ hiện lên lần này không phải màu đỏ thẫm, mà là màu đen.
[Chấp!]
“Xem chừng là cô giáo Im Yeonhwa-nim gửi đấy.”
“Thật ư? Không phải giả mạo đấy chứ?”
“Đúng phong cách của cô Yeonhwa-nim rồi. Cô ấy vừa chụp ảnh xác nhận rồi đăng lên mạng xã hội ngay lập tức kìa.”
Tôi đoán là cô giáo chủ nhiệm lớp 0 năm 3, Im Yeonhwa, đã gửi lời hồi đáp.
‘Cô giáo chủ nhiệm cũng ‘có vấn đề’ không kém nhỉ?’
Lễ Hiến Chương Nhà Giáo, trận đấu giữa Im Yeonhwa và lớp 0 năm 3 đã được xác nhận.
Theo lời lớp trưởng lớp 0 năm 3 đăng trên bảng tin chung, để loại bỏ hoàn toàn sự can thiệp từ bên ngoài và chiến đấu một mất một còn, họ không có ý định tiết lộ phương thức, địa điểm hay thời gian diễn ra trận đấu.
‘Thôi thì, cứ chờ xem hồi kết vậy.’
Sau khi chụp ảnh màn hình và lưu trữ vài bình luận hiện lên trên bảng tin chung, tôi hướng bước về phía phòng học lớp mình.
*
Phòng học lớp 0 năm 1.
Hôm nay, tôi là người cuối cùng đến trường.
“Uisin, chào cậu!”
“Chào.”
Các bạn, những người đã đến sớm hơn tôi, chào hỏi tôi.
Tôi nghe nói hôm qua bọn họ đã thức trắng đêm để mua sắm, nhưng ai nấy đều trông ổn cả.
“Bọn tớ đã đi thăm chợ hoa lúc rạng đông, có nhiều loại hoa đẹp lắm! Vui thật đấy.”
“Có bao nhiêu loại hoa cẩm chướng mà tớ còn chẳng biết nữa. Trong số cẩm chướng tông màu pastel, cẩm chướng màu xanh ngọc bích và hồng san hô đẹp lắm luôn.”
“Tiếc là bọn tớ không thể mua màu khác vì còn phải xem ý nghĩa hoa…”
“Thôi thì, mình nghĩ thêm về việc trang trí hoa đi. Tớ lo quá vì vẫn còn phải chọn giữa bó hoa và giỏ hoa.”
Nghe Kim Yuri và Lee Lena nói chuyện, xem chừng nhóm phụ trách hoa cẩm chướng đã đi thăm chợ hoa lúc rạng đông mỗi ngày, nhưng dù vậy, họ vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
‘Mai là Lễ Hiến Chương Nhà Giáo rồi, chắc giờ học xong họ lại đi chợ hoa nữa đây nhỉ?’
Họ không hề tỏ ra mệt mỏi vì thiếu ngủ.
Mặt khác, Maeng Hyodon, người đi cùng hai cô bạn, đang quan sát cuộc trò chuyện của họ với vẻ mặt vô hồn.
Trong mắt Maeng Hyodon, người chẳng mảy may hứng thú gì với hoa, tất cả những điều này trông sẽ như thế nào nhỉ?
Chẳng đời nào Maeng Hyodon lại đứng chờ bên ngoài hay tìm cách chuồn đi bằng chiêu bài nói rằng sẽ đi mua cà phê.
Từ một góc nhìn nào đó, thật tốt khi cậu ấy vẫn đi theo Kim Yuri và Lee Lena đến nơi họ muốn, dù với vẻ mặt đờ đẫn.
“Cậu ổn không?”
“….ừm.”
Cậu ấy không có biểu hiện gì về mặt thể chất, nhưng trông cậu ấy rõ ràng là kiệt sức về tinh thần.
“Cậu có muốn đổi không? Hôm nay bọn tớ sẽ đi chọn đồ ăn, đặt chỗ ở tiệm bánh thủ công cổng Tây cho sáng mai rồi đến lấy là xong.”
Nghe đến chuyện bánh ngọt, linh hồn lạc lõng của Maeng Hyodon đã trở về.
Maeng Hyodon, người đã ngập ngừng một lát, lắc đầu.
“Tớ ổn.”
“Thật ư?”
Maeng Hyodon lại sắp đi ‘lạc hồn’ ở chợ hoa rạng đông nữa rồi đây nhỉ?
Tôi mở một cửa sổ hologram hiển thị danh mục mà Sawol Seeum và Han Yi đã gửi, vừa nói.
Đó là danh sách các loại bánh ngọt, bánh waffle, bánh donut, bánh bao, bánh brownie, bánh tart, vân vân, mà vẫn còn có thể đặt trước.
Vì linh hồn đáng thương của Maeng Hyodon, tôi quyết định nhường cậu ấy quyền chọn món.
“Cậu chọn món cậu muốn ăn đi.”
“Ồ, tớ được chọn ư?”
“Tớ vẫn chưa chọn, nên không sao cả.”
Bánh brownie sô cô la óc chó nhân sô cô la đen.
Bánh Croque-monsieur sốt bechamel.
Maeng Hyodon vui vẻ ‘vật vã’ giữa hai món đó.
Có vẻ như cậu ta sẽ phải khổ sở trong một thời gian rất dài, tôi quyết định chuyển phiếu bầu chọn Hwang Jiho cho Maeng Hyodon và mua cả hai.
*
Ngay cả sau giờ học, công tác chuẩn bị cho Ngày Nhà giáo vẫn rất bận rộn.
Câu lạc bộ Báo chí cũng vậy, những lời bàn tán về một sự kiện chuẩn bị cho cố vấn Jegal Jaegeol lan truyền khắp nơi.
"Tớ muốn tặng thầy Jegal-nim hoa cẩm chướng. Nhưng năm ngoái, mỗi 'anh hùng'[1] trong lớp 2 năm 0 đều chuẩn bị hoa rồi! Vì thế, thầy Jegal-nim đã phải đeo hàng tá hoa cẩm chướng... Trông không được hay cho lắm. Nên năm nay chúng ta sẽ chuẩn bị một thứ khác."
Hội trưởng Câu lạc bộ Báo chí cho chúng tôi xem bản nháp tạp chí.
Nội dung là tập hợp các cuộc phỏng vấn của Jegal Jaegeol với giới báo chí từ trước đến nay và các hoạt động liên quan đến Player của thầy.
'Tôi cũng muốn cái đó.'
Thay vì các bạn năm nhất còn nhiều bài tập, các bạn năm hai và năm ba đã hoàn thành hơn 90% tạp chí đặc biệt về Jegal Jaegeol.
Sau khi các thành viên mới của câu lạc bộ viết những lời bình luận đơn giản cho Jegal Jaegeol, các hoạt động của câu lạc bộ kết thúc.
*
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện buổi tối và trở về phòng ký túc xá.
Thiết bị đầy ắp tin nhắn đến trong lúc huấn luyện.
Tôi ngồi xuống ghế sofa và kiểm tra tin nhắn, bắt đầu từ tin nhắn cũ nhất.
[Thông báo lịch trình Giải đấu Cờ vua]
Đó là một thông báo tin nhắn được gửi bởi Tiểu tổ Cờ vua Bế tắc.
Theo tin nhắn, giải đấu cờ vua được lên kế hoạch vào tuần tới.
'Có vẻ như những lịch trình mình ghét làm đến rất nhanh.'
... Mình không thể xin hủy bỏ ngay bây giờ sao?
Khi tôi đang lo lắng, tôi kiểm tra danh sách người tham gia và thấy một vài cái tên quen thuộc.
'Nhiều Nhân vật Có thể Chơi được quá!'
Dù tôi thua hay không, tôi không thể thể hiện một hành động đáng xấu hổ như bỏ cuộc trước mặt các Nhân vật Có thể Chơi được của mình.
'... Đi thôi.'
Tuần tới, xác nhận tham gia giải đấu cờ vua.
Tin nhắn tiếp theo.
[Lời mời tham dự bữa tiệc thuyền hợp tác giữa Tập đoàn JuOh và Tập đoàn TC]
Tin nhắn này là một lời mời được gửi qua Hiệp hội Player.
Họ tiết lộ họ muốn trao giải thưởng cá nhân cho các Player đã hoạt động tích cực trong sự cố Sân vận động Jamsil Ngày Thiếu nhi.
'Đó là điều Jang Namuk đã nói trước đây.'
Khi ba người chúng tôi, tôi, Yu Sang-hun và Jang Namuk, gặp nhau để chơi, có vẻ như cậu ấy đã nói rằng cậu ấy nghĩ bữa tiệc sẽ được tổ chức sớm, vì vậy chúng tôi nên để trống cuối tuần.
Đó không phải là một sự kiện trong trò chơi, nhưng một sự kiện tương tự đã tồn tại.
'Bữa tiệc thuyền... Tôi không có cảm giác tốt về nó.'
Tôi chắc chắn phải để trống lịch trình của mình vào ngày hôm đó.
Tin nhắn tiếp theo xuất hiện trong nhóm chat với Jang Namuk và Yu Sang-hun.
[Jang Namuk] Chuẩn bị cho Ngày Nhà giáo thật khó khăn!
[Yu Sang-hun] ?
[Jang Namuk] Tớ tưởng Sihu chỉ đùa thôi, nhưng mọi chuyện trở nên lớn hơn rồi ㅠㅠ
[Yu Sang-hun] ?
[Jang Namuk] d;f fdfdf;; fdji
[Jang Namuk]329nitchkpnmng;riea
Đột nhiên, những chữ cái bị bóp méo xuất hiện trên màn hình.
Nghĩ về Jang Namuk, người thường không mắc bất kỳ lỗi đánh máy nào khi viết, thật kỳ lạ.
Sau một lúc, cuộc tấn công bằng những từ ngữ kỳ lạ của Jang Namuk dừng lại.
[Tôi] ?
[Yu Sang-hun] Gì vậy?
[Jang Namuk] Namuk không có ở đây vào lúc này ㅎㅎ
Thiết bị thường được đeo trên người, cậu đang nói cậu ấy không có ở đây là sao?
'Lần trước, Jang Namuk bị bắt gặp với Gwangrim của Tao Sihu và thiết bị của cậu ấy đã bị đánh cắp.'
Gwangrim của Tao Sihu được cho là loại tấn công, nhưng bằng cách nào đó lại là loại bắt giữ.
Có vẻ như bạn cùng phòng của Jang Namuk, Tao Sihu, đã sử dụng Gwangrim của mình một lần nữa và đang làm gì đó.
[Yu Sang-hun] Đó là Tao Sihu
[Tôi] Jang Namuk đi đâu rồi?
[Jang Namuk] Jang Namuk bị bắt vì nghi ngờ rò rỉ thông tin, cậu ấy đang bị cách ly tạm thời!
[Yu Sang-hun] ㅡㅡ
Tôi có thể không biết tình hình, nhưng có vẻ như Tao Sihu, người đứng đầu Học viện Quân sự, đang chuẩn bị một loại sự kiện nào đó cho Ngày Nhà giáo.
Jang Namuk bị cuốn vào chuyện này và như một phần thưởng, có vẻ như cậu ấy đã bị lôi đi vì một nghi ngờ kỳ lạ.
'Tôi thậm chí không tò mò một chút nào về những gì các chàng trai Học viện Quân sự đang làm, nhưng...'
Có vẻ như Jang Namuk đang gặp khó khăn, nhưng may mắn thay, có vẻ như mối quan hệ giữa học sinh và giáo viên trong Học viện Quân sự rất tốt.
Tiếp theo cần kiểm tra là một tin nhắn đến từ Hong Gyubin.
[Hong Gyubin] Uisin, Jared Lee đã được tuyên bố vô tội.
Tôi không ngờ cậu ta lại đột ngột bị bắt và sau đó ra ngoài mà không gặp bất kỳ vấn đề gì.
[Hong Gyubin] Để giải thích, nó không phải là một vấn đề đến mức có thể được tiết lộ cho công chúng. Các Player Hàn Quốc là mục tiêu chuyển tiền của Jared Lee có quốc tịch khác với Jared Lee, nhưng họ là họ hàng xa. Tuy nhiên, những Player đó hiện đã bị trục xuất vĩnh viễn.
Quốc tịch của Jared Lee là người Anh.
Quốc tịch của những người thân của Jared Lee có trong Danh sách Ảo mộng là người Hàn Quốc.
Và những người được cho là người thân đó là những người đã bị Hiệp hội Player trục xuất vĩnh viễn vì liên quan đến Tranh cãi Ảo mộng.
Trong khi kiểm tra tin nhắn, tôi sắp xếp thông tin trong đầu mình hết cái này đến cái khác.
[Hong Gyubin] Điều khiến tôi hơi bận tâm là nguồn tiền chuyển tiền đến từ tài sản cá nhân của Kwon Jane.
[Hong Gyubin] Có vẻ như nó đã được thực hiện với sự chấp thuận của Kwon Jane. Cô ấy nói rằng cô ấy muốn hỗ trợ những người thân của Jared Lee.
[Hong Gyubin] Sau khi nhận được sự cho phép tiết lộ thông tin từ Jared Lee và Kwon Jane, chúng tôi đã kiểm tra tất cả các bản ghi tin nhắn của họ, nhưng không có gì ngoài việc trao đổi về việc chuyển tiền. Cậu ấy thực sự chỉ gửi tiền cho họ. Và Hồ Vĩnh Hằng chưa bao giờ thu được lợi nhuận từ Tranh cãi Ảo mộng.
Theo những gì Hong Gyubin nói ngày hôm đó, đó là 10 năm chuyển tiền với số tiền hơn 30 tỷ won Hàn Quốc.
Và các mục tiêu chuyển tiền là người Hàn Quốc, họ cũng là Player.
Sự hỗ trợ từ tài sản cá nhân của Kwon Jane, người mà họ không có trao đổi nào và không có giá cả?
Có gì đó kỳ lạ.
'Rất nhiều điều khiến tôi bận tâm.'
Điều đó càng đúng hơn sau khi xem xét những hành động và bình luận mơ hồ mà Kwon Jane đã đưa ra kể từ khi đến Hàn Quốc.
[Tôi] Cảm ơn cậu đã thông báo cho tôi.
[Hong Gyubin] Chắc chắn rồi, hãy liên hệ với tôi nếu có chuyện gì xảy ra trong tương lai.
[Tôi] Vâng, tôi sẽ làm vậy.
[Hong Gyubin] Vậy tôi sẽ quay lại làm việc đây... ㅠㅠ
Tôi đoán cậu ấy vẫn đang làm việc.
Có vẻ như các thành viên trong nhóm của Hồ Vĩnh Hằng, những người đã nghe tin nhắn của Nabiryeong, đã thông báo cho Hiệp hội về các Dị giới loại Băng giá, vì vậy những Player cấp cao như Hong Gyubin sẽ bận rộn.
Tin nhắn cuối cùng.
Người gửi được đánh dấu là '(Không xác định)'.
'Có lẽ là...!'
Đó là một tin nhắn tôi đã chờ đợi được gửi trong vài ngày qua.
[(Không xác định)] Chào.
[(Không xác định)] Tớ có thể đến trường chỉ vào Ngày Nhà giáo không?
Người gửi tin nhắn này là Min Geurin.
*~*~*
[1] anh hùng – trong bản gốc: những chiến binh dũng cảm (nghĩa đen là người rồng). Nó có thể có nghĩa là một người dũng cảm, nhưng nó cũng thường được sử dụng như một lời mỉa mai cho một người phá vỡ các quy tắc mà không sợ hãi.
Ghi chú của người dịch:
Jo Uisin: Điều gì có thể nguy hiểm đến thế vào Ngày Nhà giáo?
Tôi: Tớ không biết, Jo Uisin. Hãy tự hỏi bản thân cậu vào năm thứ 2 đi.
OEBPS/Text/0037_Chapter_82__50_attendance_rate_2.xhtml
23. Tỷ lệ chuyên cần 50% (2)
Phòng của Ju Su-hyeok.
Nằm dài trên giường, Ju Su-hyeok đóng vội cửa sổ hologram hiển thị lịch trình mà cậu vừa xem qua.
Cậu thở dài, nét mặt đầy chán nản.
‘Mình nghĩ mình biết ông đang tính toán gì rồi.’
Gần đây, những lời mời tham dự tiệc cứ tới tấp.
Đó không chỉ đơn thuần là những lời mời đi dự tiệc.
Những người lớn, dưới đủ mọi cớ, đều ra sức thúc đẩy cậu phải luôn đi cùng một người duy nhất: hội trưởng câu lạc bộ Guideline năm ba, Oh Hyeji.
Đến nước này, ngay cả Ju Su-hyeok cũng không thể không nhận ra.
Bằng chứng rõ ràng nhất chính là tin nhắn vừa tới.
[Hyeji noona] Họ bảo lần này chị sẽ đi cùng em đến buổi tiệc của hội đồng?
[Tôi] Buổi tiệc do TC chuẩn bị ạ?
[Hyeji noona] Ừ. Lần này là tuxedo của em và váy của chị. Chị nghĩ họ muốn chúng ta xuất hiện cùng nhau ở cùng một nơi và cùng quy định trang phục.
[Tôi] Cái gì cơ?!
Ju Su-hyeok, người không thể ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này, giật mình kinh ngạc.
‘Như thế chẳng khác nào công khai quan hệ chính thức của chúng ta tại một sự kiện công cộng!’
Cậu luôn giao phó mọi việc liên quan đến trang phục cho Kim Cheol, người đóng vai trò vừa là thư ký vừa là vệ sĩ của cậu.
‘Uisin và Hyodon cũng sẽ đến hôm đó!’
Nếu có gì sai sót, cậu có thể bị bạn bè cấp ba hiểu lầm.
Ju Su-hyeok cảm thấy đau đầu.
[Hyeji noona] Hôm đó chị sẽ cố tình làm đổ champagne và mặc váy dự phòng. Nhưng nếu có Người Chơi sở hữu siêu năng lực phục hồi thì hỏng bét. Em cũng chuẩn bị một bộ tuxedo dự phòng đề phòng nhé.
[Tôi] Vâng ạ!
[Hyeji noona] Chị cũng muốn chạy trốn đây.
[Tôi] Em xin lỗi, Hyeji noona.
[Hyeji noona] Su-hyeok, em có làm gì sai đâu. Chỉ là mấy ông già lẩm cẩm ấy bị lẫn rồi ^^!
‘Hyeji noona chắc cũng ghét bị ép đính hôn rồi kết hôn.’
Chị gái của Oh Hyeji, Oh Hyejeong, cuối cùng đã bỏ trốn sau khi bị nửa ép buộc phải công bố đính hôn với anh họ xa của Ju Su-hyeok.
Oh Hyejeong không mạnh mẽ bằng Oh Hyeji, nhưng cô ấy là người sở hữu đủ ý chí và năng lực để hạ gục vệ sĩ của mình rồi bỏ trốn.
Trong phòng chờ của sảnh tiệc, nơi lễ đính hôn của cô ấy được sắp đặt, cô ấy đã viết một dòng chữ ‘Fuck you’ thật to và đầy phẫn nộ bằng dao dĩa, rồi sau đó biến mất.
‘Lúc đó mình đã cực kỳ ngạc nhiên.’
Oh Hyejeong là người thường tránh né báo chí và không hay tham gia các sự kiện chính thức.
Lúc đó, có rất nhiều lời đồn đại lan truyền về hành động của cô ấy, rằng cô ấy sinh ra đã có siêu năng lực, nhưng lại ốm yếu, nhút nhát, rụt rè, vân vân.
Tuy nhiên, khi nhớ lại hai từ ‘Fuck you’ mà cô ấy để lại trong sảnh lễ đính hôn đó, mọi lời đồn đại ấy rõ ràng là giả dối.
Lý do gia đình họ Oh không cho Oh Hyejeong xuất hiện trước công chúng hẳn là để che giấu tính cách nóng nảy của cô ấy.
‘Chắc Hyeji noona vẫn chưa tìm thấy chị ấy.’
Vì động cơ bỏ trốn của Oh Hyejeong mang tính kích hoạt, nên không thể công khai tìm kiếm, và khuôn mặt cô ấy cũng không được nhiều người biết đến, do đó rất khó trông đợi bất kỳ manh mối nào.
Thực ra, Ju Su-hyeok trong lòng rất ủng hộ Oh Hyejeong.
‘Cả hai người đó dường như chẳng hề có tình cảm với nhau. Sao không để họ tự do hẹn hò và kết hôn với người mình thích?’
Ngay khi cậu vừa dứt dòng suy nghĩ này, khuôn mặt An Dain chợt hiện lên trong tâm trí Ju Su-hyeok.
Trái tim cậu ấm áp hẳn lên, nhưng cùng lúc đó, Ju Su-hyeok nhớ lại hoàn cảnh của mình và nét mặt cậu trở nên u sầu.
Cậu cảm thấy ngột ngạt trong lòng, nên muốn tìm cách lảng tránh một chút, dù không thể bỏ trốn hẳn.
*
Một học sinh trốn học, Min Geurin.
Tôi có một mức độ hiểu biết nhất định về thông tin của Min Geurin, Nhân Vật Có Thể Chơi, trong trò chơi.
‘Tuy nhiên, vẫn còn nhiều sự thật mà mình chưa biết.’
Trong số vô vàn Nhân Vật Có Thể Chơi, tầm quan trọng của Min Geurin thuộc về phía nhỏ hơn.
Hơn nữa, cô ấy chưa từng xuất hiện bên trong Trường Eungwang.
‘Mình cứ nghĩ cô ấy như vậy là vì ghét đi học, nhưng xét những động thái mình thấy cho đến giờ, dường như không phải vậy.’
Bởi vì nếu Min Geurin thực sự ghét đi học, cô ấy sẽ không xuất hiện trong kỳ thi giữa kỳ.
Min Geurin, người mà trong trò chơi luôn hành động cùng với người bạn thuở nhỏ Song Daeseok.
Việc Min Geurin chỉ đến trường vào ngày đầu tiên của kỳ thi giữa kỳ khiến tôi băn khoăn.
‘Vì sự cố trong quá khứ, Min Geurin được mô tả là mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn, hay nói cách khác là PTSD. Dù vậy, cô ấy vẫn đến trường. Cô ấy đang cố gắng vượt qua bằng chính nỗ lực của mình!’
Nhưng dường như cô ấy muốn bỏ trốn nếu có đông người.
[(Unknown)] Đã xem
[(Unknown)] Sao không trả lời
[(Unknown)] Đây là thiết bị của phó hội trưởng lớp 0 năm nhất, đúng không? [1]
Chưa đầy một phút trôi qua khi tôi còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, nhưng tin nhắn giục giã trả lời đã tới tấp đổ về.
‘Cô ấy vừa tích cực gửi tin nhắn, lại vừa trả lời ngay lập tức khi lần trước mình lên tiếng với cô ấy. Có lẽ sẽ không có vấn đề gì nếu cô ấy đối mặt với ai đó một đối một, hoặc số lượng người ít.’
Cô ấy có ý chí muốn vượt qua và không có vấn đề gì trong giao tiếp.
‘Liệu có cách nào để Min Geurin tiếp tục đến trường ngoài Ngày Nhà Giáo không?’
Thông tin về Min Geurin mà tôi biết qua trò chơi.
Sang chấn tâm lý của Min Geurin.
Lớp 0 năm nhất.
Tôi hồi tưởng lại những thông tin mình có và những nguồn lực có thể sử dụng.
‘… Mình chỉ nghĩ ra một giải pháp cực kỳ đơn giản và thô thiển.’
Dù vậy, thà thử còn hơn bỏ cuộc.
Nếu không nắm bắt cơ hội hiện tại, tôi không biết khi nào Min Geurin mới đến trường lần nữa.
[Tôi] Đúng vậy, là phó hội trưởng lớp 0 năm nhất đây. Xin lỗi vì đã trả lời muộn.
[Tôi] Như tôi đã nói trước đó, nếu cô đến trường ngày mai, tôi sẽ đưa cho cô ‘Giọt Nước Mang Hơi Thở Nàng Tiên Cá’.
[(Unknown)] Tôi biết rồi. Khi nào tôi có thể về?
[Tôi] Chúng tôi dự định tổ chức một buổi tiệc nhỏ trong buổi họp đầu ngày. Cô hãy về sau đó.
[(Unknown)] … Tôi không thể về thẳng luôn sao?
Tôi đoán cô ấy đang nghĩ đến việc ghé qua lấy đồ rồi chuồn thẳng nếu cần.
[Tôi] Cô không thể. Cô phải ở lại ít nhất cho đến khi buổi họp đầu ngày kết thúc. Tôi sẽ đưa thẻ vật phẩm cho cô sau khi buổi họp đầu ngày kết thúc.
Một lúc không có hồi âm.
[(Unknown)] A, tôi không thể… Đông người quá ㅜ_ㅜ…
[Tôi] Cô không có ý định tiếp tục đến trường cả trong tương lai sao?
[(Unknown)] A, tôi không thể vì đông người quá!
Không phải ‘tôi ghét’ vì đông người, mà là ‘tôi không thể’ vì đông người.
Vậy thì nếu tôi giải quyết được vấn đề ‘không thể vì đông người’, Min Geurin có thể tiếp tục đến trường.
[Tôi] Nếu cô chấp nhận thêm một điều kiện nữa của tôi, tôi sẽ cho cô về trước khi buổi họp đầu ngày kết thúc.
[(Unknown)] … Đó là gì?
Sau khi tôi nói về điều kiện, dù Min Geurin còn nghi ngại, cô ấy vẫn gửi lại tin nhắn ‘Được’.
Tôi vẫn chưa biết liệu Min Geurin có ở lại lớp học cho đến hết Ngày Nhà Giáo không, nhưng cơ hội đã có được.
‘Vậy thì, tuy muộn rồi, nhưng mình nên đi mua sắm thôi.’
Tôi bật dậy khỏi ghế sofa và đi mua sắm vào buổi tối.
May mắn thay, các cửa hàng ở Khu Eungwang vẫn còn hoạt động và bán thứ tôi cần, nên không phải đi đến một địa điểm xa xôi nào cả.
*
Ngày Nhà Giáo, buổi sáng.
Tôi, Sawol Seeum, Han Yi và Hwang Jiho, những người phụ trách việc mua sắm đồ ăn, đã gặp nhau trước Cổng Tây từ sáng sớm.
“Đây là lần đầu tiên tôi đến tận nơi này.”
Nghe những gì Hwang Jiho nói khi chúng tôi đang chọn thực đơn trong lớp học, cậu ấy dường như là khách quen của tiệm bánh trước Cổng Tây.
Có vẻ như từ trước đến giờ cậu ấy dùng dịch vụ giao hàng hoặc sai người dưới quyền đi mua, nếu đây là lần đầu cậu ấy đến tận nơi.
“Tôi đến đây ít nhất hai ngày một lần đấy!”
“Tôi cũng vậy.”
“Lần tới chúng ta cùng đi nhé? Có mấy loại bánh to quá ăn một mình không hết, nên… tôi nghĩ chia đôi ra thì ổn đấy.”
“Được thôi!”
Sawol Seeum và Han Yi mỉm cười rạng rỡ khi đưa ra lời hẹn.
Hai ngày một lần ư? Tôi không ngờ họ lại đến đây thường xuyên như vậy.
“Đông người thật đấy.”
“Có vẻ như hầu hết mọi người ở đây đều là học sinh trường mình.”
“May quá chúng ta đã đặt trước.”
Những người bước vào tiệm bánh hay đứng chờ bên ngoài đều được phân thành hai hàng rõ rệt: một hàng dành cho khách đã đặt trước và một hàng dành cho khách mua thông thường.
Nằm ngay trước Cổng Tây, đây là ‘MITRON’, một tiệm bánh làm thủ công nức tiếng, vốn là một trong những điểm đến ẩm thực trứ danh của Khu Eungwang.
Tên gọi này trong tiếng Pháp mang ý nghĩa là ‘trợ lý người làm bánh’.
‘So với hương vị tuyệt vời và danh tiếng lẫy lừng của tiệm, cái tên này quả thực quá đỗi khiêm nhường.’
Bốn người chúng tôi cùng nhau đứng vào hàng dành cho khách đã đặt trước.
Khác hẳn với hàng mua thông thường, hàng đặt trước nơi chúng tôi đang đứng di chuyển thoăn thoắt, bởi mọi người chỉ việc đến lấy những chiếc bánh ngọt, bánh kem đã đặt sẵn mà thôi.
Vừa bước chân vào tiệm, một làn hương ngọt ngào, ấm áp của bánh mì vừa nướng và bánh quy thơm lừng đã ùa tới, bao trùm lấy chúng tôi.
“Mời các cậu vào. Các cậu là học sinh năm nhất lớp 0 trường Eungwang phải không?”
“Chào cậu!”
“Chào cậu.”
Một người đàn ông trong bộ trang phục của người làm bánh chuyên nghiệp, nở nụ cười hiền hậu, nhẹ nhàng đưa một chiếc hộp được gói ghém cẩn thận về phía chúng tôi.
Dường như đã quá quen thuộc với những vị khách thường xuyên như Sawol Seeum và Han Yi, cậu ấy và họ trao đổi vài câu xã giao đơn giản, thân mật.
‘Đây là lần đầu tiên tôi được thấy tận mặt người làm bánh chính của tiệm MITRON.’
Những lần trước tôi ghé mua bánh, ở quầy chỉ toàn là những người trông như nhân viên bán thời gian.
Có lẽ do tôi đến không đúng vào khung giờ cậu ấy có mặt?
“À….”
“Sao thế?”
Hwang Jiho nheo đôi mắt lại, nhìn chằm chằm vào người làm bánh với vẻ lấp lánh đầy vẻ đáng ngại.
“Có vẻ như cậu ấy đã nhận được một lời chúc phúc cực kỳ mạnh mẽ từ một Jin nào đó. Người này là ai vậy?”
Người làm bánh, cũng là chủ của tiệm bánh làm thủ công ‘MITRON’ này, vốn là một Player rất nổi tiếng.
Thế nên, việc cậu ấy nhận được một lời chúc phúc mạnh mẽ từ một Jin cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên hay kỳ lạ cả.
“Xin lỗi đã để cậu phải chờ lâu nhé! Chúng ta đi thôi!”
“Được rồi. Đi chuẩn bị mọi thứ thôi nào.”
Sawol Seeum và Han Yi thanh toán xong xuôi, rồi bước về phía chúng tôi.
Tôi cảm nhận được, Hwang Jiho vẫn còn muốn nán lại quan sát thêm một chút nữa người làm bánh đã nhận được lời chúc phúc mạnh mẽ từ Jin kia.
Trước khi Hwang Jiho kịp phát ra bất kỳ âm thanh kỳ quặc nào, tôi đã nhanh chóng kéo cậu ấy đi, hướng thẳng về phía lớp học năm nhất lớp 0.
*
Lớp học của năm nhất lớp 0.
Nhóm phụ trách trang trí bằng hoa cẩm chướng đã chuẩn bị những bông hoa để cài lên áo cho thầy Ham Geun-hyeong, cùng với một giỏ hoa thật đẹp.
Tôi nhìn thấy một chiếc giỏ trắng tinh khôi, bên trong ngập tràn những bông cẩm chướng đỏ thắm. Xen lẫn giữa sắc đỏ ấy là những cụm hoa baby’s-breaths trắng muốt và cành bách hinoki xanh tươi.
Chiếc giỏ hoa được thắt một dải ruy băng bằng nhung mềm mại, và ở một bên còn được gắn thêm những vật trang trí nhỏ màu xanh, mang hình dáng cung và mũi tên.
‘Gwangrim của thầy Ham Geun-hyeong là ‘Mắt và Cung Ánh Sáng của Xạ Thủ’, còn biệt danh của thầy là Đại Xạ Thủ Bầu Trời Xanh… À, thảo nào những vật trang trí này lại được chọn vì lý do đó!’
Chắc chắn không có tiệm nào bán sẵn giỏ hoa đã gắn kèm vật trang trí hình cung và mũi tên ngay từ đầu, nên hẳn là các cậu ấy đã phải mua riêng chúng.
“Bọn tớ đã mua mấy món đồ trang trí đó ở tiệm bán vật liệu phụ kiện ở chợ Namdaemun đấy!”
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào mấy món đồ trang trí hình cung và mũi tên, Kim Yuri liền mỉm cười giải thích.
“Chợ Namdaemun cách xa Chợ Hoa Yangjae lắm cơ mà?”
“Đi taxi thì cũng chỉ mất khoảng 40 phút thôi.”
Nghe chừng cũng mất khá nhiều thời gian đấy chứ.
“Đi dạo quanh chợ Namdaemun vui ơi là vui luôn.”
“Đúng vậy! Ở đó có bao nhiêu là thứ hay ho ấy. Tớ cứ muốn mua đủ thứ trên đời dù chẳng cần đến, rồi…”
“Lena thì chỉ mua hơn chục miếng vá và đồ trang trí hình đàn violin thôi. Còn tớ thì cũng mua vài cái hình hoa mộc lan nữa.”
“Ưu… Tớ mua hơi bị nhiều thật, nhưng mà dù sao cũng không hề hối hận chút nào!”
Maeng Hyodon và Lee Lena, cậu ấy và cô ấy đang hì hục di chuyển bàn ghế, cũng góp lời vào câu chuyện.
Công việc này tốn thời gian hơn hẳn so với nhóm mua đồ ăn, nhưng may mắn là xem ra cả ba người đã có một buổi đi chơi rất vui vẻ.
Khi chúng tôi hoàn tất việc sắp xếp bàn ghế, rồi bày biện xong xuôi những chiếc bánh kem, thì cũng là lúc thời gian đã hẹn với Min Geurin ngày càng đến gần.
Tôi cần phải nhờ bọn trẻ một việc gì đó, trước khi Min Geurin tới.
Khi tôi đang loay hoay nghĩ xem nên mở lời thế nào.
“Phó chủ tịch lại cười cái kiểu đáng ngờ đấy rồi.”
Chưa kịp để tôi mở lời, Maeng Hyodon đã nhanh nhẹn thu hút mọi ánh nhìn của cả lớp đổ dồn về phía tôi.
“Hahaha!”
“Xem ra Uisin có điều gì muốn nói rồi.”
Dù hơi chạnh lòng một chút vì chẳng ai thèm phản bác cái tính từ ‘đáng ngờ’ mà cậu ấy dùng để nói về tôi, nhưng tôi vẫn lên tiếng.
“Tôi có một việc muốn nhờ các cậu.”
Tôi đưa những món đồ mình đã mua từ hôm qua ra, chìa về phía đám trẻ năm nhất lớp 0.
*
Lối vào tòa nhà năm nhất, ngay cạnh lớp 0, vốn khá yên tĩnh.
Min Geurin, người đang ẩn mình trong bóng râm dưới chân cầu thang, thấy tôi đi tới liền cẩn trọng nhìn quanh một lượt rồi mới bước ra.
Ngay cả hôm nay, cô ấy vẫn xuất hiện với vẻ ngoài kín mít: đeo chiếc kính gọng sừng không độ và đội mũ áo khoác trùm kín đầu.
‘Cái phong bì giấy kia… Có lẽ nào là quà tặng cho thầy Ham Geun-hyeong chăng?’
Min Geurin đang ôm khư khư một chiếc phong bì giấy, trông chừng bằng cỡ giấy A4.
“Tớ đến rồi đây. Tớ sẽ thử làm theo lời cậu nói xem sao, nếu không được thì tớ về thẳng luôn. Mà nếu thế thật thì cậu phải gửi thẻ vật phẩm qua thư độc quyền của Player cho tớ đấy nhé.”
Xem ra Min Geurin đã tự mình suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới chịu đến đây.
Tôi liền gật đầu cái rụp.
“Được thôi.”
“… Thật hả? Nếu cậu không đưa cho tớ, tớ sẽ mách thầy Ham Geun-hyeong đấy!”
Xem ra mối quan hệ giữa Min Geurin và thầy Ham Geun-hyeong còn tốt hơn cả những gì tôi vẫn nghĩ.
Nếu đúng là như vậy, thì khả năng cái kế hoạch đơn giản đến ngây ngô của tôi thành công lại càng cao hơn rồi.
“Tớ sẽ đưa thẻ vật phẩm cho cậu, chỉ cần cậu chịu ghé qua lớp học của lớp tớ một lần thôi.”
Tôi nhớ lại đám trẻ năm nhất lớp 0, những người đã chẳng thắc mắc gì nhiều về lời đề nghị đường đột của tôi mà chấp nhận cái rụp.
“Sẽ rất tuyệt nếu cậu chịu khó ngó qua đám trẻ lớp tớ một chút.”
Tôi đưa ra một vật phẩm mình đã mua tối qua, chìa về phía Min Geurin.
OEBPS/Text/0038_Chapter_83__50_attendance_rate_3.xhtml
23. Tỷ lệ tham dự 50% (3)
Min Geurin ngoan ngoãn đeo món đồ mà tôi đưa cho cô ấy lên.
Cô ấy đứng trước cửa lớp 0 năm nhất, nhưng lại ngập ngừng, không dám bước vào.
Có vẻ như nỗi ám ảnh về "nhiều người" từ bài kiểm tra giữa kỳ vẫn còn ám ảnh tâm trí Min Geurin.
"Khi nào cậu vào, tôi sẽ cho cậu một món đồ."
"À, tôi biết rồi!"
Min Geurin nuốt nước bọt, rồi vươn tay về phía cánh cửa lớp.
Trong lúc đó, tôi thao tác thiết bị và kích hoạt chương trình với cài đặt đã chuẩn bị sẵn.
Vù—!
Cánh cửa mở ra, Min Geurin với vẻ mặt lo lắng nhìn vào bên trong, há hốc mồm kinh ngạc.
Cô ấy có vẻ ngạc nhiên, nhưng Min Geurin không bỏ chạy.
"Ơ, đây là... đây là xưởng vẽ của sư phụ-nim!"
Thứ tôi đưa cho Min Geurin là kính AR.
Kính AR là một công cụ, khi được đồng bộ hóa với thiết bị, cho phép người ta nhìn thấy sự pha trộn giữa thực tế và ảo thông qua thấu kính.
Hiện tại, thay vì cặp kính gọng sừng không kê đơn mà cô ấy thường dùng để che mặt, Min Geurin đang đeo một thiết bị thực tế tăng cường có hình dạng như kính.
'Để giữ Min Geurin lại, tốt hơn là tạo ra một môi trường quen thuộc với cô ấy.'
Tôi nghĩ rằng thay vì lớp học mà Min Geurin đã trốn chạy trước đó, cô ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn trong xưởng vẽ của sư phụ cô ấy, Hong Gyeongbok.
Kính AR kết nối với thiết bị của tôi đã biến lớp học của chúng tôi trông giống như xưởng vẽ của Hong Gyeongbok.
Trong những ngày Min Geurin làm rung chuyển giới nghệ thuật Hàn Quốc, giới truyền thông đã đăng tải rất nhiều hình ảnh hai người làm việc trong xưởng vẽ, vì vậy việc mô phỏng không hề khó khăn.
'Kích thước và cấu trúc của xưởng vẽ Hong Gyeongbok và lớp học khác nhau nên nó không hoàn hảo, nhưng...'
Bàn ghế trong lớp học được thay đổi để trông giống như những chiếc bàn gỗ sơn mài, và đây đó trên tường lớp học được trang trí bằng tranh của Hong Gyeongbok và Min Geurin.
Trên những chiếc bàn trống, giấy Hàn Quốc, nghiên mực, bunchae, seokchae, chaemuk và những chai đựng nước keo và bột vàng cho vải nền hiện ra.
Nếu nhìn bằng kính AR sử dụng bộ lọc mà tôi thiết kế, lớp 0 năm nhất sẽ trông không khác gì một xưởng vẽ.
Ngoài bộ lọc nền, còn có một thứ nữa cần chuẩn bị.
"Cô ấy thực sự đến rồi!"
"Đó là đứa trẻ đã đến trong kỳ thi giữa kỳ à?"
"Woah, là Geurin kìa!"
Tôi thấy những đứa trẻ lớp 0 năm nhất đang ngồi trên những chiếc ghế được xếp thành vòng tròn.
Không tính Min Geurin, số lượng người trong lớp hiện tại là bảy.
Theo tiêu chuẩn của Min Geurin thì đó là quá nhiều người, nhưng cô ấy không bỏ chạy.
Thay vì bỏ chạy, Min Geurin lẩm bẩm một cách ngơ ngác.
"Gà... Sỏi... Violin..."
Min Geurin vừa nói vừa nhìn Sawol Seeum, Maeng Hyodon và Lee Lena.
"Dạ?"
"... Cái gì?"
"À, cậu đang nói về các bộ lọc được đặt trên 'marker' mà Uisin đã cho chúng ta, phải không!"
Lời của Lee Lena là câu trả lời.
Không giống như các hình nền cố định, các công cụ AR khó nhận diện người di chuyển trong thời gian thực và áp dụng bộ lọc ngay lập tức.
Công nghệ để bù đắp cho điều đó. Nó tồn tại trong thế giới này.
Đó là một 'marker độc quyền'.
'Tôi mừng vì cửa hàng bán kính AR và marker độc quyền không đóng cửa sớm tối qua.'
Có thể chỉ định khuôn mặt của một người bằng marker, nhưng khi khuôn mặt không được camera của kính AR chụp hoàn hảo, có khả năng marker sẽ không được nhận dạng và bộ lọc sẽ bị gỡ bỏ.
'Nếu có chuyện như vậy xảy ra, Min Geurin có thể sẽ hoảng sợ.'
Trong thế giới này, khi sử dụng các marker độc quyền có khả năng được kính AR hoặc thiết bị nhận dạng bằng điện, marker đó có thể được phủ lên thông tin ảo phù hợp.
Hay nói cách khác, nếu những đứa trẻ trong lớp đeo các marker đã được phân phát trước, tôi có thể làm cho những đứa trẻ trong lớp khi nhìn bằng kính AR luôn được phủ lên bộ lọc mà tôi đã thiết kế.
"Này! Sỏi gì chứ, hội phó!"
"Gà? Tại sao..."
Để tham khảo, những đứa trẻ trong lớp chúng tôi được thống nhất với những con búp bê bông cao khoảng ba đầu.
Những con búp bê mặc tạp dề đặc biệt được sử dụng trong xưởng vẽ của Hong Gyeongbok, nhưng tôi không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì ngoài điều đó.
Vì vậy, để phân biệt tối thiểu, tôi đã thiết lập để những con búp bê bông có một bức ảnh gắn trên khuôn mặt của chúng.
Đối với Sawol Seeum, bức ảnh trên khuôn mặt là một con gà, và đối với Maeng Hyodon, nó là một viên sỏi.
"Tôi không có thời gian để thiết kế nó vì tôi đã dành quá nhiều thời gian cho hình nền."
Trong mọi trường hợp, tôi nghĩ rằng chúng sẽ không giống người nếu chúng như vậy.
"Geurin, tôi trông như thế nào?"
"Nhìn tôi nữa đi, làm ơn."
Chẳng mấy chốc, bọn trẻ tụ tập xung quanh Min Geurin.
Mặc dù bối rối, Min Geurin vẫn trả lời bọn trẻ.
Trong mắt cô ấy, có vẻ như những con búp bê bông đang đổ xô đến cô ấy và nói chuyện với cô ấy, vì vậy tôi đoán nó không cảm thấy đáng sợ.
"Nó là như thế, đằng kia là một con gà, đây là một viên sỏi, và..."
Mỗi bức ảnh tôi gắn vào búp bê bông của bọn trẻ trong lớp như sau:
Sawol Seeum, gà.
Maeng Hyodon, sỏi.
Lee Lena, violin.
Hwang Jiho, hổ.
Kim Yuri, mộc lan.
Han Yi, bánh ngọt.
Và tôi, người cuối cùng, quân cờ.
"Cái đó, chúng ta có thể thay đổi nó được không!"
"Ah, cái gì! Tại sao chỉ có hai người chúng ta như thế này!"
Bao gồm cả Hwang Jiho, những đứa trẻ còn lại thích những bức ảnh và không gặp vấn đề gì, nhưng Sawol Seeum và Maeng Hyodon cực kỳ phản đối.
Trong khi hai người họ đang nói gì đó, tôi quan sát Min Geurin trao đổi mã thiết bị với những cô gái khác, đồng thời nghĩ:
'Chiến lược thao túng thông tin thị giác ngu ngốc này có hiệu quả. Thật may mắn.'
Khi một người bị tổn thương bởi nhiều người không xác định nhìn thấy những người khác trước mặt, người đó sẽ có phản ứng cơ thể khác với người bình thường.
'Lo lắng xã hội hoặc ám ảnh sợ xã hội không phải là một vấn đề đơn giản về tư duy. Khi một người gặp phải nhiều người, và ngay khi họ nhận ra điều đó, cơ thể họ sẽ phản ứng một cách vô thức theo ý muốn của họ.'
Ngay khi thông tin thị giác 'Có ai đó ở đây' được não bộ tiếp nhận, vùng dưới đồi và tuyến yên sẽ hoạt động và bắt đầu sản xuất dư thừa hormone adrenaline, và gây ra sự bất thường của cơ thể.
Những thứ như đồng tử giãn nở, tim đập nhanh, huyết áp tăng, tay chân run rẩy vì cơ bắp căng cứng và cảm giác ngột ngạt như thể bên trong đột nhiên bị chặn lại.
Do đó, một tình huống phát sinh, trong đó không thể kiểm soát cơ thể chỉ bằng ý chí, và thông thường người đó chọn bỏ chạy hoặc ngã quỵ tại chỗ.
'Hiện tại, không thể chữa lành hoàn toàn chấn thương cơ bản của Min Geurin. Tuy nhiên, sẽ có thể giúp đỡ nếu Min Geurin có ý chí vượt qua nó.'
Vào ngày thi giữa kỳ, Min Geurin không thể nói nhiều và bỏ chạy sau khi nhìn thấy những đứa trẻ câm lặng trong lớp chúng tôi.
Nói cách khác, số lượng người cô ấy nhìn thấy là vấn đề ở đó.
Nếu đó là trường hợp, tôi nghĩ rằng nếu tôi thao túng thông tin thị giác trước để đánh lừa não bộ, thì điều gì đó như vậy sẽ không xảy ra.
Và điều đó có thể đạt được ngay cả với tiêu chuẩn công nghệ của thế giới này.
"Geurin, cậu có thích đồ ngọt không? Chúng tôi cũng đã chuẩn bị bánh quy gừng không đường."
"... Tôi sẽ ăn đồ ngọt."
"Vậy cậu có muốn bánh waffle Liege không? Chúng ngon nhất khi đường ngọc trai tan một nửa."
"C-cảm ơn..."
Khi Min Geurin vươn tay ra và nhận lấy bánh waffle mà Kim Yuri đưa cho, cánh cửa lớp mở ra.
Vù—!
Chuông vào lớp vẫn chưa reo, nhưng Ham Geun-hyeong đã đến rồi.
Bọn trẻ không giấu giếm việc chúng đang chuẩn bị một bữa tiệc vào Ngày Nhà giáo, vì vậy có lẽ vì điều đó, có vẻ như thầy ấy đã quyết định đến sớm hơn để dành thời gian trong cuộc họp đầu ngày.
Ham Geun-hyeong thấy Min Geurin đang ngồi giữa bọn trẻ và tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Tám người, hả."
"Vâng. Đó là nhờ Uisin!"
Với Kim Yuri là đại diện, các sự kiện hôm nay đã được tổ chức và chuyển cho Ham Geun-hyeong.
Những gì tôi giải thích cho bọn trẻ khi tôi đưa cho chúng các marker là:
Khi nghe những lời Min Geurin để lại trong kỳ thi giữa kỳ, tôi cho rằng cô ấy rất nhút nhát.
Vì vậy, tôi nói 'hãy sử dụng kính AR và marker để giúp Min Geurin thích nghi với trường học'.
"Cái đó... Là vậy, hả."
Nghe lời giải thích, Ham Geun-hyeong nhìn vào các marker dưới dạng huy hiệu mà bọn trẻ đang đeo, đồng thời mỉm cười nhẹ nhàng.
Ham Geun-hyeong với nụ cười trên khuôn mặt nghiêm nghị gật đầu nhẹ về phía tôi.
Có vẻ như Ham Geun-hyeong đã khen ngợi tôi.
"Cái đó, đ-đây. Một món quà!"
Sau khi Ham Geun-hyeong nói xong, Min Geurin chạy về phía thầy ấy và đưa phong bì giấy ra.
Bên trong phong bì giấy mà Min Geurin đưa là một bức tranh hoa cẩm chướng vẽ trên giấy Hàn Quốc.
Trên giấy Hàn Quốc, chỉ thể hiện bằng những đường mực đen, là những bông cẩm chướng dại.
Những cánh hoa mỏng manh được khắc họa bằng những đường nét thanh mảnh và những thân cây được tạo nên từ những nét vẽ đậm chất sống động.
"Cậu tự vẽ à? Ồ!"
"Vẽ đẹp quá đi...!"
"Oa, cứ như tranh được trưng bày trong bảo tàng ấy."
Là một kẻ thất bại sống trong góc phòng, Min Geurin không thể sử dụng những vật liệu tốt, nhưng bức tranh đó tràn đầy tài năng và tâm huyết của cô.
"Cảm ơn cậu, Min Geurin."
Ham Geun-hyeong nhận bức tranh này với một nụ cười thật tươi.
Là bức tranh được tạo ra bởi thần đồng giới nghệ thuật Hàn Quốc, giá trị của nó khiến việc nhận trở nên bất khả thi, nhưng cuối cùng mọi chuyện kết thúc với quyết định rằng Min Geurin vẫn là chủ sở hữu của nó như trước đây, và nó sẽ trang trí lớp học.
"Vậy thì chúng ta cùng hát bài 'Ơn Thầy' và cắt bánh kem nhé!"
Kim Yuri đứng trước Ham Geun-hyeong cầm giỏ hoa cẩm chướng vừa nói.
Sau khi tất cả chúng tôi cùng hát bài "Ơn Thầy", buổi tiệc trà bắt đầu.
Tôi đã lo lắng Min Geurin sẽ trốn đi giữa chừng, nhưng cô ấy đã ngồi với chúng tôi đến cuối.
"Lần cuối cùng tôi ăn và nói chuyện như thế này với những đứa trẻ khác ngoài Daeseok... là từ rất lâu rồi."
Tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm rất nhỏ của Min Geurin.
Ngày Nhà giáo Việt Nam.
Tám người từ lớp chúng tôi đến trường và chúng tôi đã đạt được tỷ lệ đi học là 50%.
*
Giờ ăn trưa.
Ghế đá trên con đường đi dạo của học sinh năm nhất.
Sau khi ăn trưa, tôi lấy một lon cà phê làm món tráng miệng và ngồi xuống suy nghĩ.
"Min Geurin nói rằng cậu ấy sẽ đến trường vào buổi sáng trong tương lai, vậy là đạt được tỷ lệ đi học 50% rồi."
Min Geurin nói cậu ấy sẽ tham gia lớp học chung và các lớp học buổi sáng mà lớp 0 năm nhất học cùng nhau.
Như một món quà kỷ niệm cho việc đi học, tôi cũng đã tặng cậu ấy chiếc kính AR với lời hứa trước đó là "Giọt Nước chứa Hơi Thở của Nàng Tiên Cá".
Min Geurin nói cậu ấy sẽ mua kính AR bằng tiền của mình, nhưng khi nghe giá, cậu ấy đã im bặt.
Cậu ấy hứa sẽ vẽ cho tôi một bức tranh mà tôi muốn vì cảm thấy có lỗi.
"Nếu mình bán nó đi, mình có thể mua được vài chiếc kính AR và vẫn còn dư."
Tất nhiên, tôi không hề có ý định bán một bức tranh do Nhân Vật Có Thể Điều Khiển của mình vẽ.
"Không biết Min Geurin sẽ vẽ loại tranh gì khi cậu ấy hoàn toàn khỏi chấn thương tâm lý."
Kế hoạch là không nhận bức tranh Min Geurin vẽ cho tôi cho đến khi cậu ấy tháo kính AR ra và đến trường.
Khi tôi đang sắp xếp lại những suy nghĩ của mình và uống hết lon cà phê, tôi nghe thấy những giọng nói quen thuộc.
"Tớ muốn ăn trưa với Geurin."
"Tớ đoán là có quá nhiều người trong nhà ăn, nên cậu ấy không thể."
"Lần sau chúng ta mua đồ ăn mang đi nhé, để chúng ta có thể ăn ở ngoài hoặc trong lớp cùng nhau!"
"Được thôi!"
Tôi nghe thấy giọng của Lee Lena, Han Yi và Kim Yuri.
Tôi đoán là hôm nay họ đã không giữ được Min Geurin đến giờ ăn trưa.
Dù vậy, bắt đầu từ tuần tới, Min Geurin cũng sẽ ăn trưa cùng với ba người đó.
"Tớ có một bài kiểm tra nhỏ về môn Nhập Môn Nghiên Cứu Kẻ Thù hôm nay, nên.... Tớ đi trước đây."
"Ok, hẹn gặp lại cậu ở lớp cuối!"
"Hẹn gặp lại cậu lần sau, Han Yi."
Sau khi Han Yi vẫy tay, cậu ấy nhanh chóng đi về phía lớp học.
Tôi đã nghe cùng với Han Yi môn Nhập Môn Nghiên Cứu Kẻ Thù của thầy Gong Cheonghwon-nim.
Và có vẻ như hôm nay có một bài kiểm tra nhỏ?
"Mình cũng nên đến lớp trước để học cùng Han Yi?"
Khi tôi đang nghĩ như thế này và định nhanh chóng uống nốt chỗ cà phê còn lại.
Trước khi tôi có thể uống hết lon cà phê, tôi nghe thấy giọng của những đứa trẻ trong lớp.
"Ồ, là Uisin!"
"Tuyệt vời, tớ định nhắn tin cho cậu đây, Uisin!"
Tôi đoán là hai người họ có chuyện gì đó muốn nói với tôi.
Kim Yuri và Lee Lena bước đến chỗ tôi, người đang ngồi trên ghế đá và uống cà phê lon.
"Có chuyện này, Uisin. Tớ có một yêu cầu."
Tôi có thể không biết yêu cầu đó là gì, nhưng tôi hy vọng đó không phải là vé.
"Tớ, Lena và Hyodon. Ba người chúng tớ đã đi lang thang quanh các chợ hoa cùng nhau, đúng không? Trong suốt thời gian đó, Hyodon dường như không đặc biệt quan tâm đến hoa, nên tớ đã bảo cậu ấy đến phòng trò chơi VR để đợi, nhưng..."
Kim Yuri kể cho tôi nghe về những sự kiện mà đội thu mua hoa cẩm chướng đã trải qua.
Tôi đoán là trong mắt Kim Yuri, Maeng Hyodon cũng có vẻ mệt mỏi với việc đi tham quan các chợ hoa cả đêm.
Để ý đến Maeng Hyodon, Kim Yuri đã bảo cậu ấy đến một nơi khác để nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, Maeng Hyodon từ chối và trả lời rằng cậu ấy sẽ tiếp tục đi theo họ.
"Nghĩ lại thì, tớ đoán là Hyodon muốn mua hoa cẩm chướng riêng. Sau đó cậu ấy nhờ chúng tớ giúp cậu ấy mua một thứ gì đó. Cậu ấy nói là cho thầy giáo cấp hai của cậu ấy."
Maeng Hyodon nói rằng trong những ngày học cấp hai, không ai ngoài giáo viên chủ nhiệm năm ba phụ trách môn toán của cậu ấy giống như một người thầy ở trường huyện của cậu ấy.
Xét đến điểm đó, sẽ không có ai ngoài Thầy xứng đáng được gọi là thầy giáo-nim.
"Chúng tớ đã mua một giỏ hoa, và chúng tớ cũng cùng nhau đến chợ vật liệu Namdaemun để mua đồ trang trí hình các ký hiệu toán học và gắn nó vào, nhưng... có vẻ như cậu ấy đang do dự không muốn đi hoặc nói chuyện để tặng nó."
"Đúng vậy. Cậu ấy để giỏ hoa trong tủ khóa ở trường này và bỏ đi, và tớ không nghĩ là cậu ấy sẽ liên lạc với trường cấp hai hoặc thầy giáo-nim của cậu ấy."
"Nếu cứ tiếp tục như thế này, Hyodon sẽ không thể tặng hoa cẩm chướng vào Ngày Nhà giáo Việt Nam."
Có phải Maeng Hyodon đang do dự về việc mua hoa cẩm chướng?
"Không đời nào Maeng Hyodon, người thậm chí còn không có điện thoại thông minh cho đến bây giờ, lại biết thông tin liên lạc của giáo viên chủ nhiệm năm ba đó... và cậu ấy có lẽ sẽ càng ghét việc liên lạc với ngôi trường mà cậu ấy không có chút ký ức tốt đẹp nào hơn."
Và nếu đó là trường hợp, nếu cậu ấy đến tìm thầy trực tiếp, cậu ấy sẽ không thể đơn giản bước vào.
"Sau khi tan học, không có gì đảm bảo giáo viên chủ nhiệm năm ba của Maeng Hyodon sẽ không rời khỏi nơi làm việc trừ khi thầy ấy trực đêm."
Các lớp học của trường cấp hai kết thúc sớm hơn các lớp học của trường trung học.
Trong khi Maeng Hyodon do dự, cậu ấy sẽ mất cơ hội tặng hoa cẩm chướng vào ngày hôm nay khi các lớp học kết thúc.
"Uisin, cậu có thể giúp Hyodon được không? Tớ muốn giúp cậu ấy đích thân, nhưng Hyodon dường như không thoải mái với tớ và Lena, nên..."
Lời nói của Kim Yuri nhỏ dần.
Tôi đoán, nam sinh trung học Maeng Hyodon vẫn không thể nói chuyện đàng hoàng với hai người đó.
"Đầu đá Maeng Hyodon dường như ngưỡng mộ người thầy đó đến mức chọn môn toán. Nếu cậu ấy không thể tặng hoa cẩm chướng hôm nay, cậu ấy sẽ hối hận."
Trường cấp hai của Maeng Hyodon.
Thói quen của Maeng Hyodon.
Các lớp học hôm nay và thời gian còn lại.
Khi tôi sắp xếp những suy nghĩ trong đầu, tôi đã nghĩ ra câu trả lời cho việc mình phải làm gì.
Không giống như việc mua vé, có vẻ như lần này tôi có thể dễ dàng giúp đỡ.
"Thầy Gong Cheonghwon-nim, xin lỗi thầy. Han Yi, tớ xin lỗi."
Tôi lại bỏ lỡ lớp Nhập Môn Nghiên Cứu Kẻ Thù buổi chiều hôm nay, nhưng tôi không thể làm gì khác.
"Tớ hiểu rồi."
Kim Yuri và Lee Lena trả lời câu trả lời của tôi bằng giọng nói nhẹ nhõm:
"Oa, cảm ơn cậu!"
"Chúc may mắn."
Đột nhiên, hai người đang nhìn vào mặt tôi mở to mắt, sau đó nhìn nhau và mỉm cười.
Sao hai cậu lại như vậy?
"Đó là.... Tớ cảm thấy yên tâm khi Uisin có biểu cảm đó!"
Tôi đoán là tôi lại có biểu cảm đáng ngờ đó rồi.
*
Khi tôi đang di chuyển về phía lớp học trong khi lên kế hoạch làm thế nào để lôi Maeng Hyodon ra ngoài.
Trên con đường hoa anh đào, nơi sau khi tất cả hoa anh đào tàn úa và không còn một chút dấu vết nào của việc được con người sử dụng, tôi phát hiện ra một người đáng thương thảm hại.
"Ju Su-hyeok?"
Ju Su-hyeok đang dựa vào cây, làm một khuôn mặt chán nản.
"Đó là biểu cảm cậu ấy làm khi mọi chuyện không suôn sẻ với An Dain."
Là một vũng nước đọng của hypewreck quốc gia, tôi biết ngay lập tức.
Về 'master’s studio' – Min Geurin dùng một từ khác để chỉ thầy, là 사부, thậm chí còn kính trọng hơn cả ‘스승’, từ mà tôi (người dịch) đã dùng để dịch thành 'master', và cũng là từ mà Yeom Junyeol dùng để gọi Jo Uisin chẳng hạn. Tôi sẽ dịch cả hai từ này thành 'master', bởi vì chúng vẫn hơi khác biệt và lịch sự hơn 선생 (thầy giáo). 사부 có thể được xem như một phiên bản lịch sự hơn của 스승.
sư phụ của cô ấy – Jo Uisin dùng từ 스승.
bunchae – loại màu vẽ truyền thống phương Đông làm từ khoáng vật. Chúng được tạo ra từ khoáng vật trộn với keo, trông như bột và được pha với nước (hoặc keo+nước) để vẽ. (Đây là lời giải thích của một người không chuyên về hội họa; nếu bạn quan tâm đến chủ đề hội họa truyền thống phương Đông, xin hãy tìm đến chuyên gia gần nhất để biết thêm thông tin.)
seokchae – liên quan đến ghi chú trên, seokchae là các khoáng vật dùng để tạo ra màu vẽ/sắc tố.
chaemuk – trong khi các loại màu vẽ trên được làm từ khoáng vật, loại màu này lại được làm từ thực vật.
rất ngại ngùng – trong bản gốc là ‘thường xuyên giấu mặt’.
lòng tốt của thầy/cô – một bài hát cảm ơn thầy/cô giáo. Hãy tìm ‘스승의 은혜’ nếu bạn muốn nghe thử.
nước tù đọng – một từ lóng chỉ những cựu binh thực thụ của một trò chơi, những người đã dành rất rất nhiều thời gian cho nó.
Ghi chú của người dịch: *liếc nhìn lon cà phê đóng hộp đầy nghi hoặc* Ngươi có liên quan gì đến Gong Cheonghwon vậy?
Lưu ý đặc biệt về việc ngắt câu tiếng Anh và thứ tự tên gọi:
Trong các chương sắp tới, bạn có thể gặp phải thứ tự liệt kê tên người khác thường. Chẳng hạn, trong tiếng Anh chúng ta thường liệt kê như sau:
“Kim Yuri, Han Yi, Hwang Jiho and I.”
Trong khi đó, về sau bạn có thể thấy thứ tự như thế này:
“Tôi, Kim Yuri, Han Yi và Hwang Jiho.”
Có hai lý do giải thích cho việc này:
1. Tác giả thường dùng thứ tự tên gọi để khớp với thứ tự người nói trong đoạn hội thoại. Ví dụ:
Trích từ chapter 82:
“ “Tôi đến đây ít nhất hai ngày một lần!”
“Tôi cũng vậy.”
“Lần tới chúng ta đi cùng nhau nhé? Có những loại bánh ngọt quá lớn để ăn một mình, nên... tôi nghĩ chia đôi ra thì sẽ ổn thôi.”
“Được thôi!”
Sawol Seeum và Han Yi mỉm cười rạng rỡ khi họ đưa ra lời hứa.
Theo thứ tự tên gọi:
Sawol Seeum: “Tôi đến đây ít nhất hai ngày một lần!”
Han Yi: “Tôi cũng vậy.”
Sawol Seeum: “Lần tới chúng ta đi cùng nhau nhé? Có những loại bánh ngọt quá lớn để ăn một mình, nên... tôi nghĩ chia đôi ra thì sẽ ổn thôi.”
Han Yi: “Được thôi!”
Tác giả làm điều này với tất cả các đoạn hội thoại.
Đáng buồn thay, tác giả cũng rất giỏi trong việc tạo ra giọng điệu riêng biệt cho từng nhân vật, đó là lý do tại sao người dịch ngu ngốc này chưa bao giờ nhận ra điều đó cho đến tận bây giờ, luôn dựa vào các kiểu nói chuyện đặc trưng để đoán xem ai đang nói.
Vì vậy, từ giờ trở đi, nếu bạn thấy ‘Tôi’ đứng đầu, điều đó có nghĩa là câu đầu tiên là của Jo Uisin.
2. Biểu tượng ẩn giấu, bởi vì hoặc người dịch này, hoặc tác giả, hoặc cả hai đều điên rồ.
Tôi không thể chắc chắn rằng không có ý đồ gì đằng sau thứ tự tên gọi, và tôi sẽ không cố gắng đoán nó (ý tôi là tôi sẽ đoán, nhưng những phỏng đoán của tôi không nên ảnh hưởng đến bản dịch).
Có lẽ tác giả có một lý do cụ thể để đặt ‘Tôi’ lên đầu trong một số câu, hoặc có lẽ đó chỉ là sở thích của họ. Tôi không biết.
OEBPS/Text/0039_Chapter_84__50_attendance_rate_4.xhtml
23. Tỷ lệ chuyên cần 50% (4)
Trò chơi quốc dân PMH, dù được coi là "phế phẩm", lại được ca ngợi rộng rãi nhờ khả năng khắc họa biểu cảm nhân vật một cách tinh tế, sống động đến từng chi tiết.
Giữa vô vàn nhân vật, Ju Su-hyeok, với vai trò là nhân vật chính diện, vốn sở hữu một kho biểu cảm phong phú, đa dạng. Thế nhưng, mỗi khi xuất hiện trước giới truyền thông, cậu ấy lại chỉ trưng ra một nụ cười xã giao, nở trên môi nhưng không chạm đến đáy mắt, đúng chuẩn phong thái của một đứa con xuất thân từ gia đình tài phiệt.
Ngay cả khi đối mặt với hiểm nguy cận kề, Ju Su-hyeok vẫn giữ vững nụ cười ấy, như một cách để trấn an, tiếp thêm sức mạnh cho những người đồng đội bên cạnh.
Ấy vậy mà, vẫn có những khoảnh khắc, ngay cả Ju Su-hyeok, con người luôn kiểm soát tốt cảm xúc, cũng không thể giữ nổi vẻ mặt bình thản.
Đó là khi mọi chuyện liên quan đến An Dain.
‘Đó là biểu cảm ngốc nghếch nhất mà Ju Su-hyeok có thể bộc lộ ra ngoài. Ngay cả khi cuộc chinh phạt dị giới vừa bắt đầu, và đám fan cuồng "chó điên" của Ju Su-hyeok lẫn An Dain đang gào thét, giật tóc bứt tai, đòi PK (Player Kill) ngay giữa Quảng trường Gwanghwamun, cậu ấy cũng chỉ trưng ra đúng vẻ mặt ấy.’
Thậm chí, ngay cả cái vẻ mặt đờ đẫn, ngơ ngác ấy cũng nhận được những lời bình luận đầy cảm xúc, cuồng nhiệt từ một bộ phận người hâm mộ, kiểu như ‘lạc lối trong sự xuất sắc [1]’ hay ‘khiến một phần trái tim tôi cảm thấy cô đơn’.
Dĩ nhiên, những lời nhận xét đó không hề sai chút nào.
Ngay cả những bình luận nghe có vẻ "ngượng mồm" ấy cũng trở thành sự thật, bởi Ju Su-hyeok, nhân vật chính diện của PMH, một thiên tài khuôn mặt [2].
‘Dù sao đi nữa, mình đoán chắc mẩm là Ju Su-hyeok đang lo lắng về một vấn đề gì đó liên quan đến An Dain lúc này.’
Mang theo sự tự tin tuyệt đối, được hun đúc từ tâm lý của một kẻ "nước thối" [3] trong cái "đống phế phẩm" (hypewreck) này, tôi tiến lại gần Ju Su-hyeok.
“Cậu đang làm gì đấy? Sắp vào lớp rồi kìa.”
“Ơ, Uisin.”
Ju Su-hyeok chậm rãi đáp lại, mãi sau khi tôi đã cất lời.
Thường ngày, cậu ấy sẽ cảm nhận được bước chân tôi từ xa, trước cả khi tôi kịp lên tiếng, và chủ động chào hỏi trước.
‘Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn mình nghĩ rồi đây?’
Nhìn vẻ mặt và phản ứng của Ju Su-hyeok lúc này, có vẻ như, dù chuyện có liên quan đến An Dain đi chăng nữa, thì đây rất có thể là một tình huống phức tạp, không có cách giải quyết đơn giản.
“Không có gì đâu. Tôi chỉ ra đây hít thở chút không khí thôi mà.”
“Cậu đã ăn trưa chưa?”
“… Chưa.”
Đến mức này mà cậu ấy còn chưa ăn cơm sao?
Không lẽ nào, cậu ấy đã vật vờ, khổ sở ở đây suốt cả giờ nghỉ trưa chỉ vì chuyện đó?
Tôi cố gắng lục lọi lại trong đầu những tình huống mâu thuẫn có thể xảy ra giữa Ju Su-hyeok và An Dain.
Chưa kịp đưa ra một giả thuyết nào, Ju Su-hyeok đã lên tiếng trước.
“Uisin này, cái đó… cậu có đi dự tiệc trên thuyền không?”
Có vẻ như đây là chuyện liên quan đến buổi tiệc trên thuyền rồi.
Sau khi tôi gật đầu, Ju Su-hyeok thở dài, rồi mới tiếp lời.
“Cậu có thể sẽ nghe thấy những tin đồn kỳ lạ về chị Hyeji và tôi.”
Vừa nghe Ju Su-hyeok nói xong, trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng.
‘À phải rồi, hóa ra là thế này!’
Ngay cả trong game, những lời bàn tán về việc đính hôn, hứa hôn giữa hai gia tộc họ Ju và họ Oh để củng cố sự ổn định cho Tập đoàn Ju-Oh cũng từng xuất hiện.
Tập đoàn Ju-Oh được thành lập dựa trên sự hợp tác, liên minh ban đầu của hai gia tộc họ Ju và họ Oh.
Vị trí đứng đầu luôn thuộc về gia tộc họ Ju, nhưng gia tộc họ Oh cũng nắm giữ không ít ghế Chủ tịch tại các công ty con và vị trí trong ban giám đốc quỹ.
‘Sau đó, mối quan hệ giữa hai bên đã trở nên căng thẳng, xoắn xuýt đến mức tập đoàn suýt chút nữa rơi vào khủng hoảng tan rã.’
Trong cuộc chiến giữa hai gia tộc, được đặt biệt danh là ‘Ju-Oh Chia Rẽ’, cổ phiếu của Ju-Oh đã lao dốc không phanh.
Bởi vì giá cổ phiếu chạm đáy, đủ loại siêu năng lực đã được sử dụng một cách bừa bãi ngay trong cuộc họp cổ đông thường niên, và cuộc biểu tình rầm rộ trước trụ sở chính của tập đoàn cũng không thể ngăn chặn được.
Thậm chí, còn xuất hiện những tin đồn hoang đường rằng các cổ đông đã thuê những Pro-Player nước ngoài chuyên về ám sát để "xử đẹp" và thủ tiêu những kẻ đó.
Hai gia tộc họ Ju và họ Oh suýt chút nữa đã "đo ván" [4].
Cuối cùng, nhờ sự "khủng bố" không ngừng nghỉ của các cổ đông và áp lực từ dư luận, họ buộc phải làm hòa.
‘Cuộc ‘Ju-Oh Chia Rẽ’ ấy lại trở thành cơ hội để họ hạ quyết tâm gắn kết thông gia, củng cố mối quan hệ giữa hai nhà.’
Những "nạn nhân" được chọn là người chị họ thứ hai của Ju Su-hyeok và chị gái của Oh Hyeji, Oh Hyejeong.
Thế nhưng, Oh Hyejeong đã "phá đám" buổi công bố đính hôn và bỏ trốn ngay trong ngày hôm đó, khiến mọi chuyện "tan thành mây khói".
Trong số những người thuộc dòng dõi trực hệ của hai nhà, những người còn độc thân và có độ tuổi tương đương.
Những người đáp ứng đủ tất cả các tiêu chí đó, hiện tại, chỉ còn lại Ju Su-hyeok và Oh Hyeji.
‘Trong game, sau sự kiện Sân vận động Bóng chày Jamsil vào tháng Năm, không còn tâm trạng nào để tiến hành việc đính hôn nữa. Hơn nữa, trước khi Ju Su-hyeok lên năm hai, Oh Hyeji đã qua đời, nên đương nhiên chẳng thể có chuyện bàn về đính hôn.’
Sự kiện Sân vận động Jamsil vào ngày Quốc tế Thiếu nhi đã bị chặn đứng hoàn toàn.
Chính vì vậy, việc bàn bạc chuyện đính hôn sẽ tiếp tục được đẩy nhanh.
‘Chị họ thứ hai của Ju Su-hyeok và Oh Hyejeong được mô tả là ở độ tuổi giữa 20. Có lẽ, sau khi thấy Oh Hyejeong bỏ trốn như vậy, họ đang nghĩ đến việc "bắt" Oh Hyeji sớm hơn.’
Ju Su-hyeok chẳng quan tâm đến ai khác ngoài An Dain.
Còn Oh Hyeji thì chỉ xem Ju Su-hyeok như một người em trai thân thiết.
Nếu hai người này bị ép buộc ở bên nhau, họ sẽ chỉ tạo thành một cặp đôi bất hạnh.
‘Cả hai đều là Nhân vật Điều khiển được (Playable Characters) của tôi. Tôi không thể để họ bất hạnh được.’
Trong trường hợp xấu nhất, nếu mọi chuyện bị "phá" còn hơn cả mức độ của Oh Hyejeong, tôi sẽ phải "cao chạy xa bay" cùng hai người họ, [5]
“Cậu đang nói về tiền bối hội trưởng Guideline Club sao? Dù có nghe tin đồn gì đi nữa, tôi cũng sẽ cho nó "vào tai này ra tai kia" thôi.”
“Ừm…”
Ju Su-hyeok trông không còn chút sức sống nào.
Cậu ấy là một trong những chàng trai có ngoại hình xuất sắc nhất trong bối cảnh PMH, nhưng hễ cứ dính dáng đến chuyện của An Dain là cậu ấy lại hoàn toàn mất hết tự tin, chìm sâu vào những suy nghĩ tiêu cực không lối thoát.
Nếu đã bất an đến mức này, cậu ấy đáng lẽ nên tìm cớ mượn sách để đến gặp An Dain lần nữa, đằng này lại cứ thui thủi một mình, chìm đắm trong những lo lắng cô độc như thế.
Quả nhiên, tình yêu thuần khiết của Nhân vật Điều khiển được của tôi thật phi thường.
Tôi hy vọng có thể giúp thay đổi tâm trạng của Ju Su-hyeok, người đang "đào đất" (chìm sâu vào suy nghĩ tiêu cực).
“Bây giờ tôi định trốn học đi đâu đó. Cậu có muốn đi cùng không?”
Một học sinh gương mẫu như Ju Su-hyeok thì làm gì có chuyện từng trốn học đi chơi bao giờ.
Ju Su-hyeok ban đầu còn do dự, nhưng sau khi nghe thấy cái tên Maeng Hyodon được nhắc đến, cậu ấy liền gật đầu.
*
Khoảng cuối giờ nghỉ trưa, tại phòng học của lớp 0, năm nhất.
Vì tất cả học sinh trong lớp đã di chuyển đến các phòng học cho tiết tự chọn tiếp theo, nên không còn ai ở đây cả.
Xoạch—!
“Này, phó hội trưởng. Sắp vào lớp rồi, cậu gọi tôi ra đây làm gì thế?”
Cánh cửa tự động của phòng học mở ra, Maeng Hyodon xuất hiện.
Tôi không đáp lời, chỉ tiến đến một chiếc tủ khóa nào đó được lắp đặt ở góc phòng học và nhập mật khẩu.
“Ơ, đấy là tủ khóa của tôi mà…”
Bíp bíp—!
Bên trong chiếc tủ khóa của Maeng Hyodon.
Tôi nhìn thấy sách vở xếp chồng lên nhau một cách cẩu thả và bộ quần áo thể dục nhàu nhĩ.
Trên đống sách giáo khoa tưởng chừng sắp đổ sập ấy, chễm chệ đặt một giỏ hoa cẩm chướng được trang trí dày đặc bằng các ký hiệu toán học.
“Cậu làm ơn đổi mật khẩu tủ khóa đi. Tủ được cấp cho cậu từ lâu rồi mà vẫn để mật khẩu mặc định 0000.”
“Á à, sao cậu lại dám tự tiện mở tủ khóa của người khác hả?!”
Tôi quá quen thuộc với "mô típ" hành động của Maeng Hyodon rồi.
Cậu ta là kiểu người, dù biết tôi biết mật khẩu tủ khóa của mình, cũng lười không thèm đổi.
Maeng Hyodon sẽ không đổi mật khẩu 0000 này cho đến tận khi tốt nghiệp.
“Đi thôi.”
“Đi đâu? Bỏ cái đó xuống và ra ngoài ngay!”
Nếu tôi thực sự bỏ nó xuống và đi ra ngoài, Maeng Hyodon sẽ không bao giờ mang giỏ hoa cẩm chướng này tặng cho giáo viên chủ nhiệm cấp hai năm lớp ba của cậu ta đâu.
Không thể tin được, cậu ta lại như thế, ngay cả sau khi đã lang thang khắp chợ hoa cả đêm, suýt chút nữa "mất cả linh hồn" ở đó.
“Nếu muốn lấy lại cái này, thì đi theo tôi.”
Tôi nghênh ngang vẫy vẫy giỏ hoa cẩm chướng trước mặt cậu ta, cốt để cậu ta nhìn thấy.
Và.
Bịch bịch—!
Dứt lời, tôi lấy đà đạp mạnh xuống sàn phòng học rồi bắt đầu chạy.
Maeng Hyodon không kịp phản ứng nhanh trước tình huống quá đỗi đột ngột này.
Chậm rãi hơn một nhịp, tôi nghe thấy giọng Maeng Hyodon vang lên.
“Cái gì? Phó hội trưởng, cậu bị điên à?! Đồ chó chết! Cậu là học sinh tiểu học đấy à?!”
Cái trò đùa dai, hay kiểu "bắt nạt" thường thấy trong các lớp học tiểu học.
Ai đó lấy đồ của người khác rồi bỏ chạy.
Hiện tại, tôi đang thực hiện đúng hành động này.
“Cứ thử không bắt được tôi xem!”
Maeng Hyodon, người cũng bắt đầu chạy theo.
Rõ ràng tôi đã xuất phát trước, nhưng cậu ta chỉ trong chốc lát đã rút ngắn khoảng cách.
‘Cái thể chất "vô tri" này.’
Nếu đã vậy, tôi có quyền sử dụng một loại Gwangrim còn "vô tri" hơn nữa.
⟨Sử dụng Gwangrim ‘Quỹ Đạo Người Chơi’.⟩
Nhân vật tôi sử dụng là phiên bản phát triển của Min Geurin.
Có rất ít Nhân vật Điều khiển được sở hữu sức mạnh chân kinh ngạc hơn Min Geurin.
⟨Sử dụng kỹ năng chủ động của nhân vật ‘Người Chạy Nước Rút’.⟩
Thêm vào đó, sau khi kích hoạt năng lực tăng tốc độ di chuyển trong chốc lát – một kỹ năng mà Kim Yuri cũng sở hữu – tôi đã nới rộng đáng kể khoảng cách giữa mình và Maeng Hyodon.
"Khỉ thật! Nhanh kinh khủng! Cậu dùng kỹ năng rồi, đúng không?!"
Ngay cả khi không dùng kỹ năng, Maeng Hyodon, người đang đuổi theo tôi, vẫn không hề hụt hơi.
Nếu không nhờ có Gwangrim lúc trước, cậu ta đã đuổi kịp tôi rồi.
Trong lúc kỹ năng Sprinter còn hiệu lực, tôi có thêm chút thời gian rảnh rỗi, nên đã có thể kiểm tra tin nhắn trong thiết bị.
Maeng Hyodon, thấy tôi đang chạy trốn mà vẫn kiểm tra tin nhắn, hét lên điều gì đó như thể cậu ta sắp nổ tung vì bực bội.
"Thật tình! Khi nào tôi tóm được cậu, cậu biết tay tôi!"
Những tin nhắn đầu tiên chắc hẳn là từ Mun Saeron.
[Mun Saeron] Nếu đúng như cậu nói, thì tôi đã nghe về nó trong buổi phỏng vấn lần trước và biết về nó rồi!
[Mun Saeron] Đã gửi tọa độ! Chúc may mắn!
Quả đúng là Mun Saeron.
Xứng danh người cung cấp thông tin giỏi nhất của PMH, cô ấy làm việc nhanh thật.
Sau khi tôi sao chép và gửi tọa độ cho Ju Su-hyeok, phản hồi đến tức thì.
[Ju Su-hyeok] Đã xác nhận. Tôi sẽ đợi ở cổng chính!
Bởi vì tốc độ di chuyển của chúng tôi quá nhanh, chúng tôi đã đến gần khu vực cổng chính trong tích tắc.
Sau khi tháp đồng hồ trắng lọt vào tầm mắt tôi, tôi giải phóng Gwangrim và bắt đầu chạy bằng sức lực của mình.
Khi khoảng cách dần thu hẹp lại.
Tôi bước vào chiếc xe đang đợi sẵn trước cổng chính, qua cửa chính.
Maeng Hyodon theo tôi vào bên trong và vươn tay về phía quai giỏ hoa cẩm chướng.
"Tóm được rồi!"
Tôi không hề kháng cự và đưa giỏ hoa cẩm chướng cho Maeng Hyodon.
Xoạt—.
Cạch.
"....Ơ?"
Khi Maeng Hyodon nhìn quanh, cửa chiếc taxi bay tự động đã đóng lại rồi.
Chỉ đến lúc đó cậu ta dường như mới nhận ra có điều gì đó kỳ lạ.
Nhưng đã quá muộn rồi.
"Khởi hành thôi."
"Được rồi, Uisin, Hyodon, thắt dây an toàn vào."
"Này, phó hội trưởng, Ju Su-hyeok! Cái quái gì thế này!"
Sau khi Ju Su-hyeok, người đã ngồi sẵn bên trong, thao tác các nút bấm, chiếc taxi bay cất cánh bay lên trời.
Vù vù—!
Thấy cảnh vật bên ngoài thay đổi, Maeng Hyodon chết sững.
"Này, các cậu đang làm gì thế!? Không đến lớp à!?"
"Ừ! Hôm nay tôi quyết định trốn học cùng Uisin! Vui hơn tôi nghĩ nhiều! Cậu có muốn ăn bánh quy xoắn kem phô mai và caramel không? Trên taxi bay tự động có bán đấy, ngon lắm."
"Á à, Ju Su-hyeok bị cái tên phó hội trưởng khốn nạn kia làm hư rồi. Và chúng ta đang đi đâu thế!?"
Như thể Ju Su-hyeok đang vui mừng vì lần đầu tiên trong đời trốn học, cậu ấy nói với giọng hớn hở.
Mặc dù Maeng Hyodon đang bối rối, thấy chúng tôi thắt dây an toàn, cậu ta miễn cưỡng làm theo và thắt dây an toàn.
Sau khi xác nhận Maeng Hyodon đã thắt dây an toàn, tôi trả lời:
"Đến trường cấp hai của cậu."
Điểm đến của chiếc taxi bay đã được đặt theo tọa độ mà Mun Saeron cung cấp cho chúng tôi, trường cũ của Maeng Hyodon, 'Tallae Middle School'.
*
Quận Yangcheon, Seoul, Sinwol.
Gần khu vực West Seoul Lark Park, là tòa nhà đội nhóm thuộc sở hữu của Eternal Lake.
Tầng cao nhất nhìn ra khung cảnh West Seoul Lake.
Kétttttt— két! Két! Két!
Trong không gian đó, một âm thanh như tiếng vĩ cầm đang gào thét vang lên.
Nguồn gốc của âm thanh đó là cây vĩ cầm màu xanh thẫm được cầm bởi đội trưởng của Eternal Lake, Kwon Jane.
"Jane, tôi xin lỗi! Xin đừng hành hạ tài năng cao quý và rực rỡ của cô! Đó là sự tự hành hạ, là sự tự sát của nghệ thuật!"
Đằng sau Kwon Jane, Jared Lee đang quỳ xuống và nói bằng thứ tiếng Hàn kỳ lạ.
Ngay cả những lời cầu xin của Jared Lee cũng không thể ngăn được những âm thanh kỳ quái đó.
"Phó đội trưởng, là tại cậu đấy, nên im đi!"
"Đúng đấy, im đi. Là một fan chân chính của Jane, cái này, cái này... Cậu phải chấp nhận cả âm thanh xúc phạm đến tài năng âm nhạc của Jane nữa!"
"Tôi nghe thấy âm nhạc tràn đầy đau buồn và u sầu, nên nó không thể tệ được. Kwon Jane-nim của chúng ta đang thể hiện tài năng thiên bẩm của cô ấy, thể hiện cảm xúc của mình qua âm nhạc, ngay cả hôm nay, khiến chúng ta mãn nguyện."
"Biểu diễn với chả biểu diễn, Jane không nên ăn gì đó trước khi cô ấy gục xuống à? Từ khi trở về từ Seokchon Lake, cô ấy còn chưa uống một ngụm nước nào."
"Còn có chuyện của Jared nữa, nhưng vì cái thứ nhảm nhí của con bướm chết tiệt kia...!"
"Bác sĩ đội nhóm đã chuẩn bị sẵn sàng cho khoảnh khắc Jane gục xuống, nên cô ấy đang đợi sẵn với các vật phẩm hồi phục và một chiếc giường di động."
Các thành viên cấp điều hành của Eternal Lake đang sốt ruột dậm chân đằng sau Kwon Jane.
Kwon Jane dừng màn biểu diễn của mình và quay lại nhìn Jared Lee với khuôn mặt không còn giọt máu.
Đôi mắt xanh dương của cô ấy tràn đầy đau đớn.
"Jared..."
"Jane, tôi xin lỗi! Tôi sai rồi!"
Sau khi toàn bộ sự việc được phơi bày, Jared không giữ lại bất kỳ bí mật nào và chỉ biết xin lỗi.
Tuy nhiên, Kwon Jane không hề trách mắng Jared Lee dù chỉ một chút về chuyện này.
Người mà Kwon Jane không thể tha thứ là chính bản thân cô ấy.
"Không, Jared, cậu không làm gì sai cả. Tất cả là tại tôi. Tôi không nên để tất cả cho cậu mà nên tự mình giải quyết. Tôi đã kéo cậu vào chuyện này, nên tôi xin lỗi."
"Janeeeeeee! Xin cô đừng xin lỗi!"
Thái độ của Kwon Jane càng giày vò lương tâm của Jared Lee hơn nữa.
"Xin lỗi, tôi muốn ở một mình."
"Kwon Jane-nim, ít nhất hãy hứa với chúng tôi rằng cô sẽ ăn một bữa rồi chúng tôi sẽ rời đi."
Người nói là người thấp nhất trong số các thành viên cấp điều hành của Eternal Lake, nhưng là người ở bên cạnh cô ấy lâu nhất, chỉ sau Jared Lee.
Trước những lời đó, tất cả các thành viên cấp điều hành, bắt đầu từ Jared Lee, đều bày tỏ sự đồng tình.
Với suy nghĩ rằng cô ấy đang khiến các thành viên đội nhóm lo lắng, Kwon Jane lại cảm thấy tội lỗi khi cô ấy gật đầu.
"Được rồi."
Trước lời nói của Kwon Jane, các thành viên cấp điều hành thở phào nhẹ nhõm và đi ra ngoài.
Sau khi Jared Lee, người không thể di chuyển vì chuột rút ở chân, bị kéo đi, phòng tập cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Kwon Jane đặt cây vĩ cầm màu xanh dương xuống bàn, và sau đó cô ấy gọi một số liên lạc được giấu kín trong thiết bị của mình, cuộc gọi đã thông.
Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức, chưa kịp đổ hai hồi chuông.
"Trong số các học sinh năm nhất lớp 0 của Eungwang School, có một học sinh tôi muốn điều tra. Một... không, hai. Tên của họ là..."
Kwon Jane nói tên của hai hậu bối của mình và sau đó cuộc gọi kết thúc.
"Tôi sẽ yêu cầu điều đó. Cunning-ssi."
OEBPS/Text/0040_Chapter_85__50_attendance_rate_5.xhtml
“Đi đấy làm gì!”
Maeng Hyodon nghe điểm đến dự kiến của taxi bay, đờ người ra vài giây rồi mới cất cao giọng.
“Trốn học.”
“Tôi cũng thế!”
Ju Su-hyeok hùa theo lời tôi nói, giọng cậu ấy nghe thật hớn hở.
Thấy hai đứa tôi cư xử tỉnh bơ như vậy, Maeng Hyodon cứng họng.
Trong lúc Maeng Hyodon vẫn ngồi thừ mặt ra, Ju Su-hyeok có vẻ đói bụng nên đã ăn thêm hai cái bánh pretzel nữa.
Nhìn Ju Su-hyeok ăn uống ngon lành, Maeng Hyodon nhíu mày.
“À, cậu ăn nhiều thật đấy.”
“Chuỗi cửa hàng này vẫn chưa vào nước mình, nên ngoài lúc đi taxi bay ra thì không ăn được đâu. Phải tranh thủ ăn ngay chứ!”
Ju Su-hyeok vừa nói vừa cầm một cái bánh pretzel trên tay, cảnh tượng nam sinh cấp ba ăn uống bỗng chốc biến thành quảng cáo bánh pretzel.
Như thể Maeng Hyodon cũng nghĩ vậy, nét nhíu mày của cậu ấy càng sâu hơn.
“Đồ điên.”
Nói rồi, Maeng Hyodon siết chặt giỏ hoa cẩm chướng.
‘Cậu ấy sợ mình lại định giật lấy à?’
Ju Su-hyeok cũng cười toe toét, nhìn Maeng Hyodon đang siết chặt giỏ hoa. Cậu ấy có vẻ nghĩ giống tôi.
“Tôi không giật đâu, bỏ xuống mà ăn bánh đi.”
Từ giờ tôi không có ý định dùng kế dụ dỗ nữa.
Nếu Maeng Hyodon quyết định bỏ chạy trước cổng trường, tôi và Ju Su-hyeok sẽ tóm lấy cậu ấy và lôi xềnh xệch đến trước mặt thầy giáo chủ nhiệm năm ba cấp hai của cậu ấy.
“Ai mà thèm lo chuyện đấy!?”
Maeng Hyodon gắt lại lời tôi nói, vẻ mặt đầy tức giận.
Dù vậy, cậu ấy vẫn chần chừ một lát rồi mới buông tay khỏi quai giỏ hoa, đưa tay về phía bánh pretzel.
Chắc là cậu ấy lo thật.
“… Ừm, ngon thật.”
“Ngon đúng không? Cà phê ở đây cũng đáng uống lắm. Uisin, cậu không muốn uống gì à?”
“Cậu giới thiệu cho tôi đồ uống nào khác ngoài cà phê đi.”
“Nếu cậu uống được vị chua thì uống thử nước chanh đi.”
Trong lúc tôi nhấm nháp đồ uống Ju Su-hyeok giới thiệu, Maeng Hyodon soi xét từng trang thực đơn bánh pretzel.
Maeng Hyodon vừa ăn vừa bình phẩm hương vị, nói rằng loại có mùi quế và hạt phỉ thì ngon.
Thấy cậu ấy ăn nhiều và ăn ngon lành như vậy, tôi bèn hỏi:
“Cậu cũng chưa ăn trưa à?”
“… Ừ.”
Bạn của Ju Su-hyeok quả nhiên không phải dạng vừa, cậu chàng này cũng chưa ăn trưa và đang tự mình căng thẳng vì tình hình.
“Tôi cũng chưa ăn! Hyodon, ghé trường cậu xong thì đi ăn nhé.”
“Đã thế thì còn đi đấy làm gì!”
Dù càu nhàu vậy, Maeng Hyodon không phản bác đề nghị đi ăn thêm lần nữa.
Có vẻ hai cậu ấy không coi bánh pretzel đang ăn là bữa trưa, mà chỉ là đồ ăn vặt.
*
Ngoại ô tỉnh Gyeonggi.
Khoảng một tiếng sau, taxi bay đến trường cũ của Maeng Hyodon, trường cấp hai Tallae.
“Cứ như phim trường vậy!”
Ju Su-hyeok thốt lên khi nhìn ngôi trường cũ kỹ.
Nghe nói đây là trường cấp hai công lập, nhưng toàn bộ cơ sở vật chất đều lạc hậu trầm trọng.
Dù cơ sở vật chất của trường cấp hai Jinsu, nơi tôi từng theo học, cũng thuộc diện kém phát triển, nhưng ở đây còn tệ hơn nhiều.
‘Bộ ông còn biển thủ cả ngân sách do sở giáo dục gửi xuống à? Hơi quá đáng rồi đấy.’
Maeng Hyodon nhìn chằm chằm vào cánh cổng chính nửa rỉ sét, vẻ mặt phức tạp.
Rồi Maeng Hyodon, người đang nhìn cổng chính, đột nhiên hét lên bằng giọng gay gắt:
“Á, điên mất! Cái gì thế kia!?”
Ở cuối tầm mắt của Maeng Hyodon.
Hai tấm băng rôn đang treo.
[Chúc mừng] Maeng Hyodon trường Trung học Eungwang [Trúng tuyển]
— Trường cấp hai Tallae —
[Vui mừng] Người con ưu tú của Tallae, Maeng Hyodon! Chúc mừng trúng tuyển trường Eungwang! [Chúc mừng]
— Hội Cựu học sinh và Hội Phụ huynh trường cấp hai Tallae —
Trên các tấm băng rôn, dòng chữ ‘Trường Eungwang’ được làm nổi bật hơn cả tên Maeng Hyodon.
Dòng chữ ‘Trường Eungwang’ dùng phông chữ to hơn, dày hơn và màu sắc cũng lòe loẹt.
‘Không phải chỉ có Hội học sinh đâu, mà là cả trường, Hội Cựu học sinh và Hội Phụ huynh.’
Tôi nhớ lại những trải nghiệm khốn khổ trong ký ức quá khứ của Maeng Hyodon khi cậu ấy còn học cấp hai.
Trong số những người từng trút lời nguyền rủa lên Maeng Hyodon không chỉ có giáo viên.
Còn có cả phụ huynh của những tên khốn nạn, những kẻ đã gây sự với Maeng Hyodon và bị cậu ấy đánh cho tơi tả; những phụ huynh đó cũng là đại diện của Hội Phụ huynh.
“Đồ khốn nạn không có lương tâm.”
Maeng Hyodon nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn những tấm băng rôn.
‘Bây giờ đâu phải mùa thi cử. Các người đối xử tệ bạc với Maeng Hyodon như vậy, giờ lại định vắt kiệt cậu ấy để quảng cáo, ngay cả tháng Năm này sao?’
Lẽ nào những tên khốn nạn đó không biết Maeng Hyodon đã bị bán cho câu lạc bộ đấu võ mà vẫn hành xử như vậy?
Ju Su-hyeok xem xét những tấm băng rôn và phản ứng của Maeng Hyodon, rồi hỏi:
“Việc này làm mà không có sự đồng ý của cậu à, Hyodon?”
“Ừ.”
Tất nhiên Maeng Hyodon không đời nào đồng ý, nên việc này được làm lén lút.
Dù là cựu học sinh đi nữa, việc tự ý đưa tên và công khai thông tin cá nhân mà không được phép là vi phạm luật bảo vệ thông tin cá nhân.
“Gỡ xuống đi.”
Tôi kích hoạt một thiết bị.
“Uisin, cậu định liên hệ với ai?”
“Hiệp hội Tuyển thủ. Những người ở trường này là ‘đồ khốn nạn không có lương tâm’ đã lén lút treo băng rôn mà Maeng Hyodon không biết. Nên tôi nghĩ nói chuyện trực tiếp với những người đó cũng chẳng ích gì.”
Tôi chỉ có thông tin rời rạc từ game và những gì vừa thu thập được, nhưng nhìn mức độ lạm quyền đối với học sinh, tôi đoán trường cấp hai Tallae này tràn ngập những kẻ rõ ràng là rác rưởi.
Thời hiện đại, nhân quyền của học sinh đã được cải thiện so với trước đây và luật pháp cũng đã được sửa đổi.
Nhưng không thể nào tóm hết những giáo viên lạm quyền với một số học sinh không có đủ tiền bạc hay thế lực, những kẻ chỉ chăm chăm xây dựng sự nghiệp của mình suốt hàng chục năm.
‘Dù Maeng Hyodon tự mình phản đối trường cấp hai Tallae thì cũng vô ích thôi.’
Khi Maeng Hyodon phản đối, sẽ có vài kiểu phản ứng dự kiến:
‘Mày cãi cái gì chuyện người lớn làm?’
‘Nó tốt nghiệp rồi mà giờ láo xược kinh khủng.’
‘Cái này phải để người phụ trách ở đâu đó kiểm tra rồi mới xử lý được. Nhưng khi nào thì tôi không rõ.’
Những lời nói vô lý và kiểu ‘không liên quan đến tôi’ như thế này là những bình luận dự kiến để né tránh trách nhiệm.
Tất nhiên, dù có nghe hết những lời chó má đó, băng rôn cũng sẽ không được gỡ xuống.
‘Nếu Maeng Hyodon là người bình thường, cậu ấy sẽ phải tìm đến cơ quan chính quyền địa phương, cảnh sát hoặc luật sư. Tuy nhiên, Maeng Hyodon là Tuyển thủ, nên cậu ấy có thể yêu cầu Hiệp hội giúp đỡ.’
Mục tiêu của Hiệp hội là ‘Tiêu diệt kẻ địch’ và ‘Bảo vệ Tuyển thủ’.
Việc bảo vệ đó cũng bao gồm bảo vệ thông tin cá nhân.
Nhận được hướng dẫn của Hiệp hội, tôi điền một tài liệu trên thiết bị cho Maeng Hyodon.
“Tôi có thể ký điện tử được không?”
“Được. Cậu chỉ cần viết tên.”
“Đã gửi.”
Maeng Hyodon điền xong và gửi tài liệu, làm theo lời khuyên của tôi và Ju Su-hyeok.
Khi chúng tôi bước qua cổng chính trường cấp hai Tallae và đi về phía phòng giáo viên.
“Hình như đang gỡ xuống rồi!”
“Ồ.”
Bên ngoài, vài thầy giáo trung niên vội vã chạy về phía những tấm băng rôn có tên Maeng Hyodon.
‘Hiệp hội đã được tái cơ cấu vài lần, có vẻ giờ chỉ còn lại những người làm việc tốt.’
Như thể dây buộc băng rôn rất chắc chắn, các thầy giáo trường cấp hai Tallae phải vất vả lắm mới gỡ xuống được, sau một hồi khổ sở.
*
Trước cửa phòng giáo viên.
Ba chúng tôi ẩn mình, đi đến tận đây.
Chúng tôi vẫn chưa gặp giáo viên hay học sinh nào khác.
Nhìn vào bên trong qua cửa sổ hành lang phòng giáo viên, Maeng Hyodon lẩm bẩm:
“Thầy ấy ở đây.”
Hiện tại là giờ học buổi chiều ở trường cấp hai Tallae.
Tôi lo lắng nhỡ thầy giáo chủ nhiệm năm ba cấp hai của Maeng Hyodon cũng đang trong giờ dạy, nhưng may mắn là có vẻ thầy ấy không có tiết.
‘Người này là thầy giáo chủ nhiệm năm ba cấp hai của Maeng Hyodon à?’
Qua ô cửa kính trầy xước.
Tôi thấy một thầy giáo gầy gò đang làm việc.
Các thầy giáo khác trong phòng giáo viên thì đang lướt web hoặc trò chuyện, cười nói ha hả.
‘Thầy giáo chủ nhiệm của Maeng Hyodon đang làm việc một mình à?’
Đó là ngôi trường cấp hai nơi một tài năng như Maeng Hyodon bị đối xử tệ bạc.
Chắc chắn là ban giám hiệu nhà trường đã không làm việc đàng hoàng.
"Phải làm sao đây, hay là không đi..."
Maeng Hyodon lảng tránh ánh mắt khỏi cửa sổ khi cậu nói.
"Này, cậu không thể tự mình đưa cho thầy sao?"
Đương nhiên là chúng tôi không thể rồi.
"Ưm, không thể."
"Ừ, không thể."
Tôi và Ju Su-hyeok đồng thanh kiên quyết nói, nhưng Maeng Hyodon chỉ siết chặt giỏ hoa cẩm chướng và không đáp lời thêm.
Hay là chúng tôi cưỡng ép đẩy cậu vào phòng giáo viên nhỉ?
Tôi và Ju Su-hyeok đang đo thời gian để cưỡng ép đẩy Maeng Hyodon vào phòng giáo viên.
Trước khi điều đó xảy ra, phía bên kia đã hành động trước.
"Ư..."
Thầy giáo chủ nhiệm năm ba của Maeng Hyodon đang nhìn về phía chúng tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Người này không phải là Player, chắc chắn là thầy không cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi, nhưng tôi đoán thầy phần nào biết rằng học sinh của mình đã đến.
Thầy vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chạy về phía chúng tôi.
"Hyodon!"
Thầy mở cửa phòng giáo viên và nắm lấy cánh tay của Maeng Hyodon đang cứng đờ bằng những đốt ngón tay khô khốc.
"Em không biết thầy đã lo lắng thế nào đâu! Tại sao em không đến trường một lần nào sau khi có thông báo trúng tuyển? Thầy đã đến nhà em vài lần để tìm em, nhưng phụ thân-nim của em nói 'Hyodon đang bận' và rồi ngay cả ngôi nhà đó cũng bị bán!"
"... Em xin lỗi."
Maeng Hyodon nói cậu biết về thông báo trúng tuyển trường Eungwang của mình thông qua thầy giáo chủ nhiệm.
Từ đó, có thể suy đoán rằng cậu đã bị bán cho Câu lạc bộ Chiến đấu ngay sau đó.
Như vậy, liên lạc giữa thầy và trò đã bị cắt đứt.
'Người này vẫn tiếp tục lo lắng cho Maeng Hyodon, sao?'
Thầy giáo, người đã nói rất nhanh trước đó, sau khi nghe lời xin lỗi của Maeng Hyodon, nói yếu ớt:
"Cảm ơn em đã đến tìm thầy, Hyodon... Em không bị thương ở đâu chứ? Em ăn uống đầy đủ và đi học chứ?"
"... Dạ."
Trước những câu hỏi của thầy, Maeng Hyodon chỉ thỉnh thoảng trả lời cho có lệ, nhưng hai người, thầy và trò, đã bắt đầu cuộc trò chuyện.
Tôi và Ju Su-hyeok quyết định rời khỏi chỗ đó để hai người họ được riêng tư.
"Chúng tôi sẽ đợi bên ngoài."
"Ừ, hai người cứ nói chuyện rồi ra."
Chúng tôi đợi Maeng Hyodon ở gần lối vào tòa nhà, nơi gần phòng giáo viên nhất.
Khoảng 30 phút trôi qua.
Thầy giáo với đôi mắt hơi sưng húp, một tay cầm giỏ hoa và tay kia vỗ nhẹ vào lưng Maeng Hyodon, bước ra.
"Các em là bạn học của Hyodon sao?"
"Dạ vâng ạ!"
Trước câu trả lời của Ju Su-hyeok, thầy giáo vô cùng mừng rỡ.
"Tuyệt vời! Nếu có chuyện gì xảy ra, các em có thể liên lạc với thầy được không?"
Ju Su-hyeok và tôi đã trao đổi mã thiết bị với thầy giáo đáng kính của Maeng Hyodon.
Vì thầy vẫn còn các lớp học và công việc phải làm, thầy xin lỗi vì không thể mời chúng tôi một bữa ăn và sau khi chào tạm biệt và hẹn gặp lại lần sau, thầy đi về phía phòng giáo viên.
"Cậu cũng lấy được thông tin liên lạc của thầy-nim rồi à?"
"Ừ. Tớ quyết định hỏi thầy nếu tớ không biết phải làm gì với các bài toán."
Tôi đoán họ cũng đã nói về việc chọn lớp toán.
Maeng Hyodon không nói chi tiết về những gì cậu đã nói với thầy giáo chủ nhiệm của mình, nhưng vẻ mặt của cậu đã tốt hơn so với trước khi đến đây.
Chắc hẳn cậu đã nói điều gì đó như cảm ơn.
'May mắn thay, những bông hoa cẩm chướng đã được trao tận tay. Xong rồi, nhưng...'
Khi chúng tôi đi về phía cổng chính, tôi nhìn lại.
Ngay cả ở sân chơi, một phần phòng giáo viên vẫn có thể nhìn thấy qua cửa sổ.
Tôi thấy một người, người đang ngồi ở vị trí danh dự, chỉ trích thầy giáo chủ nhiệm của Maeng Hyodon về điều gì đó với vẻ mặt không hài lòng.
Đó là một trong những gã thậm chí còn không làm việc và chỉ giết thời gian [1] một lúc trước.
'Tiêu chuẩn cơ sở vật chất so với ngân sách phân bổ cho trường học thật kỳ lạ. Mình có nên gửi đơn khiếu nại dân sự đến sở giáo dục tỉnh Gyeonggi hoặc tờ báo quốc gia không?'
Khi tôi đang viết một bản nháp đơn khiếu nại dân sự trong đầu, Maeng Hyodon, người đã nhìn vào mặt tôi, nói điều gì đó:
"Sao cậu lại cười một cách đáng ngờ thế kia?"
Tôi đã có biểu hiện đáng ngờ đó sao?
Ngay cả Ju Su-hyeok cũng đồng ý, nói: 'Ừ, tớ nghe nói rồi nhìn thì đúng là thế thật!'.
Tôi nhận được đánh giá 'đáng ngờ' ngay cả từ nhân vật chính của câu chuyện.
*
Trong khi gọi và đợi taxi bay, Maeng Hyodon đề nghị chúng tôi dành thời gian ở quán ăn vặt.
Tại quán ăn vặt, Maeng Hyodon chọn mua từng món một trong thực đơn.
Bánh gạo xào cay, rabokki [2], mì ramen, sundae [3], gimbap mini, cuộn rong biển chiên, trứng luộc, gà rán...
Bàn đầy ắp tất cả các loại món ăn từ thực đơn.
"Tớ luôn muốn ăn ở đây."
"Cậu đến đây lần đầu tiên à? Cậu chưa từng ăn ở đây dù chỉ một lần sao?"
"Ừ."
Maeng Hyodon chưa bao giờ nhận được tiền tiêu vặt, vì vậy cậu không có dịp nào để đến quán ăn vặt.
Mặc dù Ju Su-hyeok có vẻ mặt nghi ngờ, nhưng cậu không hỏi thêm và bắt đầu chinh phục các món ăn trong thực đơn.
Hương vị ở mức trung bình nhưng chúng tôi đã ăn hết mọi thứ trong thực đơn mà không để lại gì.
Chúng tôi muốn chia tiền thanh toán, nhưng vì sự khăng khăng của Maeng Hyodon, cậu là người trả toàn bộ hóa đơn.
*
Khi chúng tôi đến trường, tất cả các lớp học buổi chiều đã kết thúc.
Vì tôi có hẹn ăn tối với Seong Siwan, tôi chia tay với Maeng Hyodon trước cổng chính.
Một mình, tôi quyết định kiểm tra cửa sổ tin nhắn và thấy một đống tin nhắn chưa đọc.
'Đến từ hầu hết tất cả các bạn trong lớp và các thành viên câu lạc bộ.'
Tôi đã bỏ lỡ pháp lệnh sau giờ học và các hoạt động của câu lạc bộ, vì vậy các bạn đã gửi tin nhắn hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi đã nói với Ham Geun-hyeong và chủ tịch Câu lạc bộ Báo chí về việc đó, nhưng có vẻ như thông tin không được truyền đạt tốt lắm.
Khi tôi trả lời tất cả bọn họ, ngoại trừ Hwang Jiho, một tin nhắn mới đến.
[Min Geurin] Chào.
[Min Geurin] Gửi cho tớ một bức ảnh của các bạn cùng lớp đi.
Đó là một tin nhắn bất ngờ.
Tôi đoán Min Geurin tò mò về khuôn mặt của các bạn cùng lớp chúng tôi.
[Tôi] Được thôi.
Tôi đã gửi cho cô ấy một bức ảnh nhóm mà chúng tôi đã chụp trong chuyến đi chơi trên sông Hàn, sau khi hoàn thành cuộc đua thuyền vịt.
Tên đã được viết trên áo phông nhóm, vì vậy chúng có thể được nhận dạng.
Tên của Sawol Seeum không được viết, vì vậy tôi đã gửi một tin nhắn đặc biệt 'Gà=Sawol Seeum' cùng với bức ảnh.
[Min Geurin] ... Nhiều quá.
[Tôi] Cậu sẽ sử dụng những bức ảnh đó cho dữ liệu trực quan hóa ảo à?
Bằng cách biên soạn các khuôn mặt từ bức ảnh, chúng có thể được đặt trên những con búp bê bông được thể hiện bằng kính AR.
Nếu các bức ảnh được gắn vào búp bê bông, có một cơ hội rất nhỏ não bộ sẽ nhận ra chúng là một người.
[Min Geurin] Không.
[Min Geurin] Tớ sẽ vẽ chân dung sau khi nhìn vào bức ảnh.
Nếu Min Geurin tự tay vẽ chân dung, sẽ không có vấn đề gì, phải không?
Có vẻ như cô ấy đang nghĩ đến việc vẽ tất cả khuôn mặt của các bạn.
'Tớ đoán cô ấy thích các bạn cùng lớp của chúng ta.'
Tất cả bọn họ đều là những đứa trẻ tốt, vì vậy việc thích họ là điều tự nhiên.
Mặc dù hơi khó để gọi Hwang Jiho là một đứa trẻ ngoan.
[Min Geurin] Tớ có thể hỏi bức ảnh này được chụp khi nào không?
[Tôi] Trong chuyến đi chơi.
[Min Geurin] Cậu đã đi chơi trên sông Hàn à? Đó có phải là một việc của trường không?
Tôi đã nói về chuyến đi chơi mà cả lớp chúng tôi đã đi.
Dòng chữ trên những chiếc áo phông nhóm phù hợp.
Cuộc đua thuyền vịt cho hương vị gà.
Chiến thắng áp đảo của Ham Geun-hyeong trong các trò chơi trên bàn cờ.
Sau khi tôi kết thúc mô tả của mình, Min Geurin đã nói một điều
[Min Geurin] Tớ cũng muốn đi vào lần tới...
[Min Geurin] Có rất nhiều người trên sông Hàn, vì vậy tớ không thể, phải không?
Tôi hy vọng rằng Min Geurin và tất nhiên cả Song Daeseok có thể đi vào chuyến đi chơi tiếp theo.
Tôi nhớ lại bóng lưng của Song Manseok khi cậu ấy đạp xe dọc sông Hàn.
Nếu đúng như vậy, liệu tôi có thể đưa hai người đó đến chuyến đi chơi tiếp theo không? Khi tôi đang suy nghĩ.
Ai đó lên tiếng với tôi.
"Uisin, chào! Xin lỗi vì đã để cậu đợi."
Đó là Seong Siwan, người mà tôi đã hứa ăn tối cùng.
"Không, tớ đến hơi sớm."
"Hahaha, chẳng phải người mời nên đến trước sao?"
Trước cổng trường chính.
Seong Siwan và tôi quyết định cùng nhau đợi người được cho là anh họ của cậu ấy.
"Anh họ-nim của cậu là người như thế nào?"
"Khi tớ bắt đầu khoe về anh họ của mình thì không có hồi kết đâu!"
Như thể cậu ấy đang đợi, Seong Siwan bắt đầu khoe khoang.
Một người khắc nghiệt, nhưng tốt bụng.
Một người khi đối diện với kẻ mạnh thì mạnh mẽ, khi đối diện với kẻ yếu thì lại yếu đuối.
Một Player sở hữu những năng lực siêu nhiên vô cùng mạnh mẽ.
Một Player xuất sắc đến mức chưa từng một lần vuột mất ngôi vị đứng đầu trong suốt quãng thời gian theo học tại Eungwang School.
Đúng như lời Seong Siwan nói, cậu ấy cứ thao thao bất tuyệt khoe khoang về người anh họ của mình.
“Tôi tham gia Wings Council, là vì anh họ tôi.”
“Anh họ cậu cũng ở trong Wings Council sao?”
“Không, cậu ấy là hội trưởng hội học sinh. Lúc đó Wings Council còn chưa tồn tại. 13 năm trước, không, bây giờ tôi học năm 3 rồi, vậy là 15 năm trước nhỉ? Hồi đó, chính anh họ tôi là người đã thành lập Wings Council…”
Không thể nào, anh họ của Seong Siwan lại là vị hội trưởng hội học sinh từ 15 năm trước đó sao?
Ngay trước khi những lời mấu chốt sắp sửa bật ra, Seong Siwan bỗng khựng lại.
“Ờ, hình như cậu ấy đến rồi!”
Chiếc air sedan lững thững dừng hẳn lại ngay trước mặt chúng tôi.
Cánh cửa ở ghế lái mở ra đầu tiên.
Rồi tiếp đó, cánh cửa ngay phía sau ghế lái cũng từ từ hé mở.
“Hyung! Lâu quá không gặp!”
Seong Siwan nở một nụ cười tươi rói và cất lời chào người anh họ của mình, một người mà tôi cũng đã quen biết từ trước.
Vị hội trưởng hội học sinh từ 15 năm trước là một Playable Character.
OEBPS/Text/0041_Chapter_86__50_attendance_rate_6.xhtml
23. Tỷ lệ điểm danh 50% (6)
Người vệ sĩ kiêm thư ký của Ju Su-hyeok, Kim Cheol.
Gần đây, điều khiến cậu ấy lo lắng nhất chính là Ju Su-hyeok với vẻ mặt ủ ê, chán chường.
Cậu ấy đã ở bên cạnh Ju Su-hyeok từ khi còn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy Ju Su-hyeok mất hết sinh khí, không còn chút năng lượng nào như thế này.
‘Có phải đã xảy ra chuyện gì ở trường không?’
Kim Cheol đã cố gắng tìm hiểu khắp Trường Eungwang trong phạm vi quyền hạn cho phép của mình, nhưng cậu ấy hoàn toàn không tìm thấy bất cứ điều gì kỳ lạ.
‘Mình không tài nào đoán được, chắc hẳn là một vấn đề lớn.’
Ju Su-hyeok là người xuất sắc nhất ngay cả trong số những đứa trẻ của giới kinh doanh, nơi tràn ngập thiên tài và nhân tài.
Ju Su-hyeok sở hữu trí tuệ sắc bén, đi kèm với sự nhạy bén trong cảm xúc và khả năng suy tư sâu sắc, điều khó có thể mong đợi ở một cậu bé mới chỉ mười bảy tuổi.
Vì vậy, Kim Cheol hoàn toàn không tài nào hiểu nổi.
Trên thực tế, Ju Su-hyeok chỉ đang lo lắng bồn chồn, đứng ngồi không yên vì sợ người trong lòng sẽ nghe được tin đồn về chuyện đính hôn của mình.
‘Có điều gì mình có thể làm để giúp Su-hyeok không?’
Khi Kim Cheol đang đỗ chiếc xe limousine siêu dài bay trước cổng phía nam, cậu ấy đã tự nhủ lòng kiên quyết như vậy.
Ju Su-hyeok, người đã đứng chờ sẵn, trèo vào ghế sau và cất tiếng chào hỏi tươi tắn, rạng rỡ.
“Cheol hyung, em đến rồi!”
Ju Su-hyeok có vẻ ngoài tươi tắn nhất mà cậu ấy đã thể hiện trong suốt tuần qua.
Kim Cheol giấu đi sự nhẹ nhõm trong lòng khi hỏi:
“Chào thiếu gia, hôm nay lớp học kết thúc sớm hơn à?”
“Em đã bỏ các lớp buổi chiều và cả hoạt động câu lạc bộ nữa!”
“…Cậu nói là cậu đã bỏ học ư?”
“Vâng!”
Kim Cheol nghĩ rằng từ ‘bỏ học’ nghe thật lạc lõng, không hề hợp chút nào với hình ảnh học sinh gương mẫu Ju Su-hyeok.
Tuy nhiên, nhìn Ju Su-hyeok nói về việc đến thăm trường cũ của bạn với giọng nói hớn hở, vui vẻ, cậu ấy quyết định rằng điều đó cũng chẳng sao.
“Tuần tới em quyết định đi tìm bộ tuxedo với các bạn. Uisin nói cậu ấy đã mua một bộ trước khi vào trường, nhưng Hyodon nói cậu ấy không có bộ vest trang trọng nào cả.”
Ju Su-hyeok nói tên hai người bạn học mà cậu ấy thường xuyên nhắc đến.
“Em cũng định sắm một bộ mới. Cho bữa tiệc trên thuyền cuối tuần tới.”
Thông thường, Kim Cheol là người lo liệu mọi chuyện liên quan đến trang phục của Ju Su-hyeok.
Kim Cheol đã nhận được chỉ thị về quần áo của Ju Su-hyeok từ cấp trên trước bữa tiệc trên thuyền.
Cậu ấy không nghe giải thích chi tiết, nhưng có thể đoán rằng những bộ trang phục đó có liên quan đến Oh Hyeji.
Kim Cheol đọc vị được ý định của Ju Su-hyeok.
‘Quả nhiên, thiếu gia không hề để lộ sơ hở nào.’
Ju Su-hyeok đang thông báo cho Kim Cheol biết rằng cậu ấy không có ý định bị ràng buộc với Oh Hyeji, trong khi giả vờ chỉ đang nói chuyện phiếm.
“Sẽ tốt hơn nếu thiếu gia sử dụng tài khoản cá nhân khi mua sắm cho các khoản chi tiêu riêng.”
Kim Cheol cũng quyết định bày tỏ ý định của mình.
Khi mua sắm, Ju Su-hyeok thường sử dụng thẻ tín dụng do chủ tịch cấp.
Và khi sử dụng chiếc thẻ đó, khả năng cao là chi tiết giao dịch sẽ được báo cáo lên chủ tịch.
‘Nếu là Ju Su-hyeok, cậu ấy sẽ ý thức được điều đó.’
Ju Su-hyeok cũng sẽ biết điều đó, nhưng cậu ấy lại cố tình nhắc đến điều đó để thể hiện ý định ủng hộ Ju Su-hyeok.
“Vâng, em cũng nghĩ vậy. Cảm ơn Cheol hyung.”
Kim Cheol mỉm cười trước câu trả lời của Ju Su-hyeok.
*
Trong thế giới này, có rất nhiều thể chế và luật pháp dành cho Player, bao gồm cả Luật Đặc Biệt Player, nhưng các chính trị gia Player thực thụ lại rất hiếm.
Đó là bởi vì có một nhận thức tiêu cực rằng nếu một Player sở hữu siêu năng lực quý giá trở thành chính trị gia, họ sẽ ngừng chinh phục thế giới khác và bắt đầu sống một cuộc đời dễ dàng.
‘Nếu một vận động viên thể thao đang thi đấu tuyên bố sẽ không luyện tập thể thao nữa và trở thành chính trị gia, họ sẽ bị chửi rủa. Các Player cũng vậy.’
Có một Player đã bước vào thế giới chính trị ấy như một ngôi sao chổi.
Nghị sĩ Quốc hội, Seong Gukeon.
Cậu ấy đã tranh cử một ghế ứng viên độc lập, không thuộc đảng phái nào, và được bầu làm một chính trị gia mới mẻ và xuất sắc với Khu Eungwang là khu vực bầu cử địa phương.
‘Tôi nghe nói cậu ấy tốt nghiệp Trường Eungwang, nhưng tôi thực sự không hề biết rằng cậu ấy chính là chủ tịch Hội Học Sinh từ 15 năm trước.’
Trong chiến dịch tổng tuyển cử, Seong Gukeon đã tranh cử với khẩu hiệu ‘Thế giới an toàn không lo lắng về thế giới khác’.
Trong khi Seong Gukeon đang tranh cử một ghế trong Quốc hội, cậu ấy đã đưa ra một lời hứa: ‘Ít nhất mỗi tuần một lần, tôi sẽ là người đóng góp chinh phục thế giới khác cao nhất cho một thế giới khác hạng SR trở lên.’
Sau khi được bầu, Seong Gukeon đã không phá vỡ lời hứa đó dù chỉ một lần trong suốt thời gian tại nhiệm, cho đến tận khoảnh khắc cậu ấy qua đời.
“Gukeon hyung! Hyung đến đây sau khi gặp giáo viên chủ nhiệm-nim à? Hyung lại bị thương nữa sao? Hyung không dùng thẻ vật phẩm hồi phục à?”
Như thể bị thương trong khi chinh phục thế giới khác, Seong Gukeon đang đeo một chiếc nẹp.
Tôi đoán lý do tại sao Seong Gukeon, người không thể chịu đựng các thủ tục hình thức, lại để tài xế và thư ký đi cùng mở cửa là vì cậu ấy bị thương như thế này.
“Lâu rồi không gặp, Siwan. Anh bị gãy tay khi chinh phục thế giới khác. Nếu giáo viên-nim nhìn thấy, anh sẽ chỉ khiến thầy lo lắng thêm mà thôi. Anh chỉ trốn ra và đến đây. Mặc dù bị thương suốt cả tuần này, bác sĩ của anh đã nổi giận và từ chối dùng vật phẩm, chỉ băng bó bằng nẹp thôi.”
“Chuyện đó không bị phóng viên bắt gặp sao?”
Nghe những lời đó, Seong Gukeon bật lên một tràng cười sảng khoái, vang dội.
“Hahahee! Nhân viên của anh nói nên dùng vết thương đó để xây dựng hình ảnh một Player chăm chỉ, nhưng anh nên cho những người dân nghèo thấy một bộ dạng đáng xấu hổ như vậy ư?”
Tiếng cười ‘hahahee’ vang vọng trong không trung, khiến người nghe phải giật mình chú ý.
‘Đây là tiếng cười của ‘Vô Song Toàn Quốc’ đây mà?’
Sự kiện khi xung đột giữa chính phủ và Hiệp Hội Player lên đến đỉnh điểm.
Đảng cầm quyền đang cố gắng cải cách một cách tùy tiện Luật Đặc Biệt Player bằng cách lợi dụng kẽ hở trong Luật Phát Triển Quốc Hội.
Vào thời điểm đó, Seong Gukeon đột ngột xuất hiện trong Quốc hội như một bóng ma và một mình chiếm giữ hội trường quốc hội, chống lại cuộc bao vây của quốc hội.
Cuộc phòng thủ quốc hội của Seong Gukeon, chặn đứng hơn hàng trăm vệ sĩ của đảng cầm quyền, đã được truyền hình trực tiếp trên toàn quốc và sau ngày hôm đó, Seong Gukeon bắt đầu được gọi là ‘Vô Song Toàn Quốc’.
Seong Gukeon vốn đã khá nổi tiếng vì khắc nghiệt với đối thủ chính trị nhưng lại ấm áp với cử tri và người dân, nhưng sự kiện này đã tăng vọt một cách ngoạn mục cả về độ nhận diện lẫn sự yêu mến của cậu ấy.
“Cậu là Siêu Tân Tinh Vô Danh Jo Uisin à? Rất hân hạnh. Tôi là Seong Gukeon.”
Ấn tượng đặc trưng của Seong Gukeon giống hệt với vẻ ngoài mà tôi đã thấy trên các áp phích bầu cử sau khi đến thế giới này, như thể được sao chép và dán lại.
Tôi đoán, quả là xứng danh một người đàn ông chân chính, cậu ấy không hề chỉnh sửa hay làm bất cứ điều gì tương tự ngay cả với áp phích của mình.
“Chào cậu. Tôi là Jo Uisin.”
Trong lúc tôi chào hỏi, người thư ký đi cùng lặng lẽ khoác lên vai Seong Gukeon một chiếc áo khoác, cố gắng che đi cái nẹp.
Tuy nhiên, khi Seong Gukeon vỗ mạnh vào lưng tôi một cái ‘bốp!’ bằng cánh tay không đeo nẹp, chiếc áo khoác bị hất văng ra và rơi xuống.
Người thư ký đi cùng bắt lấy chiếc áo khoác đang rơi xuống với một phản xạ đáng kinh ngạc, như thể cậu ấy cũng là một Player.
Nhìn vẻ mặt khó tả của người thư ký đi cùng, tôi có thể thấy được những vất vả thường ngày trong ánh mắt cậu ấy.
“Chúng ta đi ăn tối thôi! Có nhiều chuyện anh muốn nghe từ các đàn em lắm!”
Lưng tôi nhói lên một chút, nhưng vì đó là Nhân vật Có thể Chơi của tôi đã đánh, tôi hoàn toàn không hề tức giận.
*
Nơi Seong Gukeon đưa tôi và Seong Siwan đến là một nhà hàng chuyên về các món ăn theo kiểu ẩm thực Hàn Quốc.
Seong Gukeon đã mời cả thư ký đi cùng ăn tối với chúng tôi.
Nhưng người thư ký đi cùng nói rằng cậu ấy bận với công việc còn lại, nên đã từ chối rất dứt khoát và để lại ba chúng tôi một mình.
Sau khi mỗi người chọn cho mình một chỗ ngồi và an tọa trên những chiếc đệm boryo trải dưới sàn, Seong Siwan hỏi:
“Muyeong hyung đi đâu rồi?”
“Cậu ấy đang giận dỗi.”
“Vâng? Sao lại thế ạ?”
Có vẻ như ‘Muyeong hyung’ được nhắc đến cũng là một trong những Nhân vật Có thể Chơi của tôi.
“Trong lần chinh phục thế giới khác đó, anh đã che chắn cho Muyeong, và vì thế nên mới bị thương.”
Có vẻ như suy nghĩ của tôi là đúng.
Người giỏi nhất trong các hoạt động bí mật trong số các Nhân vật Có thể Chơi, ‘Người Vô Sắc Jeon Muyeong’.
Cậu ấy đảm nhận cả vai trò trợ lý chính kiêm vệ sĩ cho Seong Gukeon.
‘Họ cùng nhau đi chinh phục thế giới khác như thường lệ nhưng… Khi mục tiêu mà cậu cần bảo vệ là một Nghị sĩ Quốc hội đang tại nhiệm, lại che chắn cho cậu rồi bị thương, thì việc cậu ấy nổi đóa lên chẳng phải là điều bình thường hay sao?’
Như thể Seong Siwan cũng có suy nghĩ tương tự như tôi, cậu ấy mắng yêu Seong Gukeon.
“Ây da, hyung làm sai rồi.”
"Muyeong vừa là đàn em, vừa là vệ sĩ của tôi. Lẽ nào tôi lại để cậu ấy bị thương ngay trước mắt mình?"
"Vậy nếu Muyeong hyung bỏ việc thì sao?"
"Haha! Đến lúc đó rồi tính."
Seong Gukeon cười xòa, vẻ mặt chẳng để tâm.
Cuối cùng, Jeon Muyeong cũng không thể bỏ rơi một Seong Gukeon như vậy, vẫn ở lại làm trợ lý cho cậu ta đến tận khi qua đời.
"Tôi nghe danh Uisin đã lâu. Dù vậy, tôi vẫn muốn đích thân nghe cậu kể."
Seong Gukeon thích tự mình nhìn người và đánh giá.
"Vụ thi đầu vào và vụ ở Sân vận động bóng chày Jamsil. Tôi muốn nghe chi tiết. Nghe về những câu chuyện hoành tráng của đàn em tôi!"
Một luồng siêu năng lực mờ nhạt thoáng qua trong đôi mắt của Seong Gukeon khi cậu ta nói vậy.
'Đôi mắt của Seong Gukeon có chút đặc biệt, hình như đã nhận được ân sủng từ một thế lực siêu nhiên nào đó.'
Chắc là một loại thử thách.
'Dù Seong Gukeon trông có vẻ hấp tấp và bất cẩn, nhưng cậu ta rất giỏi trong đàm phán và chính trị khi là thành viên Quốc hội hai nhiệm kỳ. Không thể nào cậu ta chỉ đơn giản muốn gặp mặt đàn em khi đang bận rộn và thậm chí còn bị thương.'
Tôi không thể đoán chính xác ý định của Seong Gukeon, nhưng tôi bắt đầu kể.
"Vâng, vậy thì chúng ta bắt đầu với vụ việc xảy ra trong kỳ thi đầu vào."
Tôi vừa kể vừa trả lời những câu hỏi mà Seong Gukeon và Seong Siwan thỉnh thoảng đưa ra.
Khi tôi kể xong câu chuyện và món chính, món vịt nướng đông trùng hạ thảo được mang ra sau món bánh cuốn kim chi trắng.
"Cảm ơn cậu đã kể cho tôi nghe, Uisin."
Luồng sóng siêu nhiên mờ nhạt biến mất khỏi đôi mắt của Seong Gukeon.
"Cậu không phải là người thuộc tộc Jin hay hậu duệ của họ, hả? Tuyệt vời."
"Ah, Gukeon hyung! Em đã nói với anh vài lần rồi, Uisin là một đứa trẻ tốt!"
"Chẳng phải cũng có những người thuộc tộc Jin và hậu duệ của họ ẩn mình trong số những đứa trẻ tốt, giả vờ là con người sao? Ngay cả với đôi 'mắt' này cũng khó phát hiện ra những người thuộc tộc Jin và hậu duệ của họ cẩn thận che giấu thân phận. Nếu bắt nói chuyện lâu như vậy, một luồng sóng siêu nhiên mờ nhạt sẽ phát ra, nên tôi mới có thể phát hiện ra."
"Hyung thật là...! Uisin, em xin lỗi."
"Hahahee! Là vì không còn ai để tin tưởng sau Cuộc Xung Đột Giữa Các Thế Giới. Xin lỗi nhé!"
Seong Siwan và Seong Gukeon xin lỗi.
Cậu ta lo lắng rằng Unknown Supernova thân thiết với em họ mình có thể không phải là con người?
Nếu không thì còn điều gì khác?
"Không sao đâu, đúng hơn là tôi cũng muốn nghe một câu chuyện từ tiền bối Seong Gukeon-nim."
"Một câu chuyện từ tôi? Tôi có thể kể cho cậu nghe bao nhiêu tùy thích về những chiến công của mình."
Tôi không thể hiểu hết ý định của Seong Gukeon, nhưng có một điều tôi tò mò và quyết định hỏi trước.
"15 năm trước, tiền bối là Hội trưởng Hội học sinh của trường Eungwang, người đã thành công trong việc trục xuất những quản lý ký túc xá và giám đốc tham nhũng và thành lập Hội đồng Wings."
"... Ừ. Siwan kể cho cậu nghe, phải không?"
"Tôi đã nghe những câu chuyện về hành động của Hội trưởng Hội học sinh 15 năm trước."
Ngay cả trong game, khi sự nghiệp của Playable Character, Seong Gukeon được nhắc đến vài lần, cũng không có câu chuyện nào như vậy.
Thật kỳ lạ khi một chất liệu hoàn hảo như vậy để bán một câu chuyện cảm động về một chính trị gia tạo ra huyền thoại từ những năm thiếu niên của mình lại không được biết đến rộng rãi.
"Tuy nhiên, việc Hội trưởng Hội học sinh là thành viên Quốc hội hai nhiệm kỳ, tiền bối Seong Gukeon-nim, lại không được biết đến. Có lý do gì không?"
Seong Gukeon không trả lời ngay.
"Đó là một điều gì đó từ quá khứ đáng xấu hổ của tôi."
"Dạ?"
Cậu ta đã thành công trong việc đuổi những quản lý ký túc xá và giám đốc tham nhũng bằng sức mạnh của học sinh.
Đó lại là một quá khứ đáng xấu hổ sao?
"Khi còn đi học, tôi liên tục gặp phải rất nhiều sự cố. Tôi không phải là một người nên làm Hội trưởng Hội học sinh. Tôi thuộc lớp 0 trong cả ba năm. Đàn em."
Seong Gukeon không chỉ là tiền bối của trường Eungwang, mà còn là một tiền bối lớp 0 vĩ đại...!
"Vào thời điểm đó, tôi thấy bạn mình bị một quản lý đánh ở căng tin và quyết định trở thành Hội trưởng Hội học sinh để cố gắng làm điều gì đó."
Một cựu học sinh lớp 0 và Hội trưởng Hội học sinh và bây giờ là một thành viên của Quốc hội.
Ngoài ra, dựa trên những gì Seong Siwan nói, cậu ta đã đứng nhất trong cả 3 năm.
Đúng như mong đợi, sự nghiệp của Playable Character của tôi thật huy hoàng.
"Tôi yêu cầu những người khác chọn tôi, bởi vì trong nhiệm kỳ Hội trưởng Hội học sinh của mình, tôi sẽ tống những tên khốn chó má đó vào tù. Nếu tôi không thể làm được trong nhiệm kỳ của mình, tôi sẽ xử lý chúng ngay cả khi điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải vào tù, tôi đã nói vậy, nên hãy tin tôi và chọn tôi."
Cậu đã tạo ra một âm thanh đẫm máu như vậy để khiến họ chọn cậu sao?!
"Tôi đã thành công, nhưng mất rất nhiều thời gian và có nhiều người bị tổn thương về thể xác và tinh thần trong thời gian đó. Cậu nghĩ rằng những gã đó không làm gì trong khi chúng tôi tổ chức cắm trại ký tên, tổ chức biểu tình im lặng và làm video sao? Có những sự cố kinh hoàng đến mức chúng bị che giấu và mọi người từ chối làm chứng."
Seong Gukeon cười chua chát khi kết thúc một câu chuyện cũ.
"Tôi không muốn khoe khoang về nó. Nếu có một gã nào đó trong đội ngũ nhân viên của tôi sử dụng sự kiện thành lập Hội đồng Wings như một quân bài quảng cáo, tôi nghĩ tôi sẽ bẻ gãy chân tay của họ, hahaha!"
Seong Gukeon đang cười rất hăng hái, nhưng đôi mắt cậu ta tràn đầy sự chân thành.
"Chẳng phải có những người thuộc tộc Jin trong số các thành viên hội đồng quản trị của trường Eungwang sao? Đó là sự thật, vì vậy ngay cả khi họ giả vờ không thuộc về những người thuộc tộc Jin và hậu duệ của họ, đừng tin họ."
Có vẻ như sự lười biếng kéo dài của Hwang-ho đã trở thành một trong những nguyên tắc đằng sau hành động của Playable Character của tôi.
Nhưng dường như có một nguyên tắc khác đằng sau việc Seong Gukeon suy nghĩ như thế này, bên cạnh hành vi của Hwang-ho.
Sau đó, Seong Siwan xen vào để thay đổi tâm trạng và chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện phù hợp với một tiền bối và một đàn em, và sau đó chúng tôi kết thúc bữa tối.
"Hẹn gặp lại cậu lần sau, Uisin."
Sau khi trao đổi mã thiết bị với Seong Gukeon, cậu ta đã để lại những lời như vậy trước khi chia tay.
Xét đến tính cách của Seong Gukeon, cậu ta không nói vì lịch sự, mà cậu ta thực sự nghĩ đến việc gặp lại tôi lần sau.
Nhưng Ham Geun-hyeong nói tôi giống với gã đã thành lập Hội đồng Wings 15 năm trước.... Làm thế nào mà tôi lại giống Seong Gukeon?
*
Phòng ký túc xá của tôi.
Khi tôi trở về từ buổi tập nhẹ để sắp xếp lại tâm trí, trời đã khá muộn.
Sau khi kích hoạt thiết bị, những tin nhắn chưa đọc đổ ra.
'Hồ sơ địa chỉ được lấp đầy chặt chẽ với Hwang Jiho.'
Chỉ nhìn vào những tin nhắn gần đây nhất, cậu ta đã viết những lời đầy ý nghĩa.
[Hwang Jiho] Tôi đoán cậu không đọc nó chút nào.
[Hwang Jiho] Cậu sẽ hối hận đấy.
Gã này đột nhiên nói về cái gì vậy?
Sau khi tôi đọc nó và lờ cậu ta đi, tôi thấy tin nhắn tiếp theo, nó đến từ anh chị em hậu duệ của Eun-ho.
Tin nhắn đã được gửi từ vài giờ trước.
[Eun Yiho] Uisin oppa... hôm nay anh không đến sao?
[Eun Seoho] Chúng em nghe nói anh sẽ đến vào cuối tuần...
Cái gì!
Không lẽ, các em đang đợi anh sao?
Tôi đã quyết định đến chơi ở nhà Hwang Jiho vào cuối tuần, nhưng tôi đã nghĩ đến việc đến và ngủ vào thứ Bảy.
Thông thường cuối tuần được nghĩ đến là thứ Bảy và Chủ nhật, nhưng nhìn rộng hơn, thứ Sáu cũng có thể được bao gồm.
Như trong bóng chày, trận đấu thứ Sáu bắt đầu 3 trận liên tiếp vào cuối tuần.
[Eun Jaeho] ㅜㅜ
[Eun Jaeho] Thần thú cũng đang đợi nữa!
Em út, Eun Jaeho, đã gửi một bức ảnh Snare từ phía sau đang ngước nhìn cánh cửa quanh lối vào.
Snare của chúng ta đang đợi trên sàn nhà lạnh lẽo sao? Tôi đã làm gì vậy?!
Như Hwang Jiho đã nói, sự hối hận tràn ngập.
[Tôi] Anh xin lỗi, bây giờ anh mới kiểm tra.
[Tôi] Ngày mai anh sẽ đến.
Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho anh chị em hậu duệ của Eun-ho, nhưng không có phản hồi nào.
Chỉ sau một lát, một phản hồi đến từ người lớn nhất, Eun Seoho.
[Eun Seoho] Yiho và Jaeho đang ngủ
[Eun Seoho] Nhất định phải đến vào ngày mai, hyung!
Đó là một bức ảnh Yiho và Jaeho và Snare đang ngủ cuộn tròn trên диване в гостиной.
Thật dễ thương, но когда я думал, почему эти дети в конечном итоге спят так, у меня болела голова.
'Ngày mai, khoảnh khắc tôi đứng dậy, tôi phải mua thêm quà với ý nghĩa xin lỗi. Sau khi mua quà, tôi sẽ đến thẳng dinh thự của Hwang Myeong-ho!'
Để thức dậy nhanh chóng, tôi nhanh chóng tắm rửa rồi nằm xuống giường.
Và như thế, Ngày Nhà giáo Việt Nam khi tỷ lệ посещаемости класса 0 năm thứ nhất đạt 50% đã kết thúc.
[3] boryo – ‘보료’: là những chiếc đệm truyền thống dùng để ngồi trên sàn nhà, có tựa lưng và những chiếc đệm phụ để kê khuỷu tay…
[4] cordyceps – Cordyceps militaris
Lời người dịch:
Khi người tộc Jin nói chuyện, một chút năng lượng siêu nhiên thoát ra (sự thật) → có năng lượng siêu nhiên trong hơi thở (suy đoán) → Chết rồi. (sự thật)


0 Bình luận