Tái hiện vai phụ hạng EX...
기월월 (Ki-wol-wol)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 73-76 Sáu từ

0 Bình luận - Độ dài: 13,026 từ - Cập nhật:

21.Sáu từ (1)

Có hai cách chính để khống chế vết nứt dị giới.

Một là thanh lý dị giới. Thanh lý có nghĩa là đi vào sâu nhất bên trong dị giới, đánh bại trùm và rồi tiêu diệt dị giới đó.

Hai là chi phối dị giới. Có nghĩa là tự mình trở thành trùm của dị giới bằng cách can thiệp vào dị giới bằng sóng siêu năng lực và nắm quyền kiểm soát dị giới cùng với những Kẻ địch bên trong nó. [1]

Cách thứ hai đòi hỏi siêu năng lực mạnh mẽ hơn nhiều so với thanh lý, và có khả năng lớn là thực thể cố gắng trở thành trùm sẽ biến thành một Kẻ địch.

Cứ như vậy, ai cũng biết ‘Chiếm lĩnh dị giới’ rất rủi ro ngay cả đối với người tộc Jin hoặc những người có năng lực mạnh mẽ.

Hơn nữa, dị giới nằm dưới sự chi phối của ai đó được gọi là ‘Vườn’.

[Ngài, Ngài chính là người tộc Jin đã chi phối khu vườn đó khi ấy…!] [2]

Ju Su-hyeok năm thứ 3.

Ju Su-hyeok đã gặp Nabiryeong vài lần.

Nabiryeong, một người phụ nữ bí ẩn, ném ra những lời nói đầy ẩn ý rồi biến mất.

Ju Su-hyeok đã biết được danh tính của Nabiryeong trong khu vườn của cô ấy.

[Haha, đó chẳng phải tiểu thiếu gia[3] nhà Ju-Oh đã thanh lý khu vườn của tôi khi đó sao? Chào.]

[… Sau khi tôi vào khu vực của trùm, Ngài đã từ bỏ việc chi phối dị giới rồi biến mất. Tôi không thanh lý khu vườn của Ngài.]

Rầm—!

Trước câu tiếp theo, tiếng đất nứt vang lên.

Tại vị trí Nabiryeong đứng, một vết nứt khổng lồ và Maeng Hyodon xuất hiện.

[Này, Ju Su-hyeok! Seeum chết trong dị giới mà con bướm khốn kiếp này chi phối! Cậu giả vờ là bạn bè rồi trò chuyện cái gì!?]

Maeng Hyodon gầm lên với đôi mắt rực lửa.

Cậu ấy đấm nắm đấm xuống đất.

Maeng Hyodon điều chỉnh lại tư thế, toàn thân tỏa ra sát ý nhắm thẳng vào Nabiryeong.

[Cậu ấy còn chưa học ở trường được nửa năm…!]

Cùng năm đó, ngày 1 tháng 1.

Cùng với nhóm của Ju Su-hyeok, Maeng Hyodon đã xâm nhập cuộc đấu giá Fantasy và đóng vai trò tích cực trong việc giải cứu Sawol Seeum.

Maeng Hyodon cảm thấy tiếc cho Sawol Seeum, người rơi vào hoàn cảnh thê thảm hơn cậu ấy nhiều, dù tình cảnh của cậu ấy trong Câu lạc bộ Đối kháng trước đây cũng tương tự.

Sawol Seeum, người đã vắng mặt ở trường sau khi mất tích, quay trở lại trường với tư cách hậu bối năm nhất. Với vai trò tiền bối ở trường và ký túc xá, Maeng Hyodon thường lo lắng cho Sawol Seeum.

Và Sawol Seeum đã chết trong khu vườn của Nabiryeong, người tộc Jin thuộc tộc Jeop, này.

[Con bướm khốn kiếp này có cái Gwangrim như c** chó, nhưng nếu tớ trói cô ta bằng Gwangrim của tớ và chúng ta cùng tấn công, chúng ta có thể bắt được cô ta!]

Người chặn đường Maeng Hyodon, kẻ đang chuẩn bị sử dụng Gwangrim, là An Dain.

[Dừng lại. Nếu chúng ta chiến đấu với người tộc Jin này bây giờ, ai đó trong chúng ta có thể chết hoặc bị thương nặng lần nữa. Và chúng ta không có manh mối nào. Nếu bây giờ chúng ta không thu thập được thông tin, trường học của chúng ta…]

Giọng An Dain dần nhỏ lại.

Nhóm của Ju Su-hyeok đã chứng kiến nhiều người ra đi, nhưng không ai quen với nỗi đau này.

An Dain cũng là một trong số những người cùng với họ chịu đựng khi chứng kiến cảnh Sawol Seeum chết ngay trước mắt.

Không phải Maeng Hyodon không biết điều đó khi cậu ấy ngậm miệng lại.

[Khốn nạn thật…]

Sau khi Maeng Hyodon mất hết ý chí chiến đấu, thân thể Nabiryeong, lúc nãy còn mờ ảo và lẫn khuất giữa ranh giới thực tại, trở lại hình dạng ban đầu.

Nabiryeong nhìn Ju Su–hyeok với biểu cảm khó đoán, trên môi nở nụ cười.

Dù vừa bị Maeng Hyodon tấn công, cô ấy dường như không có ý định trả đũa.

[Mọi chuyện thành ra thế này là vì đứa đưa tin đó quá tốt bụng. Bởi vì người đó đã nghĩ rằng nếu đứa trẻ đó đau khổ vài năm, nó sẽ suy sụp hoặc biến chất, nhưng nó không thay đổi.]

Nhóm của Ju Su-hyeok nhận ra người mà cô ấy gọi là ‘đứa đưa tin’ chính là Sawol Seeum và cảm thấy chấn động.

Sau khi nghe lời Nabiryeong, Ju Su-hyeok nghi ngờ câu nói: ‘Bởi vì người đó đã nghĩ đứa trẻ đó sẽ suy sụp hoặc biến chất’ và hỏi:

[Ngài không nhắm vào Seeum theo ý muốn của riêng Ngài sao? Những hành động này là do ai đó xúi giục?]

[……]

Nabiryeong không trả lời.

Ju Su-hyeok nhớ lại cảnh Sawol Seeum qua đời.

Và sự xuất hiện của Kẻ địch loại Puppet Specter[4] sử dụng xác chú của Sawol Seeum, Sawol Semin.

Với bản chất hình dạng hay sức mạnh của nó, khó mà nghĩ Kẻ địch đó thuộc gia tộc của tộc Jeop.

[… Chẳng phải tiểu thiếu gia nhà Ju-Oh đã giải cứu đứa đưa tin đó và bảo vệ nó bên trong Trường Eungwang sao? Thêm vào đó, vì tiểu thiếu gia, Gwangrim rất phiền phức của thằng bé đã thức tỉnh. Nhờ vậy, một người nào đó lén lút chỉ tìm cơ hội để dụ nó ra ngoài Khu vực Eungwang để giết nó.]

[Này, con bướm khốn kiếp chết tiệt này! Cô lại lấy Ju Su-hyeok ra làm cái cớ ở đây, cô điên rồi! Im ngay!]

Maeng Hyodon không giấu được sự ngột ngạt và bực bội trong lòng, hét lên.

Lời nói của Nabiryeong vẫn tiếp tục đến cuối cùng.

[Lý do là vì kỹ năng và Gwangrim của bạn cậu phiền phức, nhưng… người đó muốn đứa trẻ này phải chết, tôi đoán người đó rất bất mãn với vị vua của triều đại cuối cùng của đất nước này. Vì vậy người đó muốn người kế vị của đứa đưa tin mà triều đại nhà vua trân quý phải có cái chết thê thảm nhất.]

Biểu cảm của nhóm Ju Su-hyeok, những người nhận ra Sawol Seeum không chỉ chết đơn giản vì bị cuốn vào trò chơi của người tộc Jin, trở nên cứng lại.

Nabiryeong cất tiếng trước khi họ kịp nói gì.

[Các cậu nói có chuyện muốn hỏi tôi sao? Tuy nhiên, không cần thiết đâu. Bởi vì, trong số những người bạn cùng trường của các cậu, có một cô nhóc dễ thương là chủ tịch Câu lạc bộ Báo chí hình như biết gì đó.]

Bạn cùng trường, chủ tịch Câu lạc bộ Báo chí.

Chỉ có một người duy nhất hiện lên trong đầu khi nghe những lời đó.

Điều này hiển nhiên chỉ đến Mun Saeron, người nhanh nhạy trong việc thu thập tin tức và nói chuyện thân thiện với nhóm của Ju Su-hyeok.

[Mau đi thì tốt hơn đấy. Biết quá nhiều không phải chuyện đặc biệt tốt trong thế giới này.]

Khuôn mặt An Dain, người cố gắng gọi Mun Saeron bằng thiết bị, tái nhợt đi.

[Tớ không liên lạc được với Saeron.]

Ju Su-hyeok quay người bỏ đi mà không nói lời tạm biệt với Nabiryeong.

[Đi đến chỗ Saeron thôi…!]

Nhìn nhóm Ju Su-hyeok biến mất trong khi để lộ tấm lưng không phòng bị, Nabiryeong khẽ vẫy tay như thể tiễn đưa họ.

Trong số các sự kiện diễn ra trong năm thứ 3 của Ju Su-hyeok và An Dain, đây là sự kiện Nabiryeong có nhiều lời thoại nhất.

‘Trong khoảng thời gian đó, các nhân vật liên tục chết và tình hình hỗn loạn, nên mình không thể nhìn nhận một cách bình tĩnh như bây giờ được.’

Khi chứng kiến tất cả các Nhân vật điều khiển được chết một cách thê thảm, tinh thần của tôi đã sụp đổ.

Hơn nữa, có nhiều vấn đề trong thực tế mà tôi phải dồn năng lượng vào, như nghĩa vụ quân sự và tìm việc.

Đó không phải tình huống mà tôi có thể đầu tư toàn bộ thời gian như bây giờ, nên tôi không thể tránh khỏi việc xem xét câu chuyện một cách hời hợt hơn so với lúc này.

‘Lúc đó, tôi nghĩ Nabiryeong chỉ là một trong những nhân vật được dùng để đưa ra lời giải thích và các "bánh gạo"[5]. Tuy nhiên, bây giờ nghĩ kỹ lại hơn…’

Ở thế giới này, nơi đã trở thành hiện thực, hành động của Nabiryeong rất kỳ lạ.

Nabiryeong thuộc phe phản diện, nhưng kết quả là thông tin đã bị rò rỉ nhiều lần.

‘Nhưng cô ta cũng có thể gây rối chỉ để cho vui.’

Nabiryeong là chủ nhân của khu vườn, nơi diễn ra màn chết của Sawol Seeum, nên tôi không thể xác nhận cô ấy là một vai trò hoàn toàn tốt bụng.

Tuy nhiên, cô ấy chưa bao giờ đưa ra thông tin sai lệch để gây rối loạn.

‘Hiệu ứng vảy vỡ đó xuất hiện khi Nabiryeong sử dụng năng lực để gửi tin nhắn. Tin nhắn cũng nên được lưu trong nhật ký cuộc trò chuyện.’

Chỉ chưa đầy một giây và chuỗi ký tự trôi đi rất nhanh, xuyên qua tường, nên có thể có thứ gì đó tôi không bắt kịp hoặc ký ức của tôi bị lẫn lộn.

Nếu tôi kiểm tra bằng nhật ký cuộc trò chuyện trong Menu Độc Quyền, tôi có thể xác nhận chắc chắn.

⟨Đọc nhật ký khu vực liên quan.⟩

Xen giữa những đoạn ghi âm tiếng reo hò và trò chuyện của khán giả khi thay đổi nhạc.

Sau khi cuộn xuống, tôi thấy những phụ âm và nguyên âm tiếng Hàn Quốc cùng với chữ cái Latinh, được cho là do Nabiryeong để lại.

Kết quả kết hợp như sau:

의외. 예매. 그대 [6]

items. exhales. dame

‘Nó nói cái gì vậy?’

Từ tiếng Anh ‘exhale’ có nghĩa là thở, thải khí ra, là ‘내쉬다’ (hít thở ra).

‘Dame’ là tước hiệu dùng để gọi người phụ nữ nhận được huy chương ở Anh, và ở Hoa Kỳ là từ hầu như không được sử dụng, nhưng nói chung là từ dùng để gọi phụ nữ.

‘… Kwon Jane có nhận huy chương danh dự từ nữ hoàng Anh, nhưng không nhận tước hiệu. Là người Hàn Quốc, Kwon Jane không thể nhận tước hiệu. Dame là tước hiệu trao cho những người nhận huy chương hạng 1 và 2 cùng với những người được tấn phong hiệp sĩ bởi người nhậm chức.’

Kwon Jane người Hàn Quốc, người không thề trung thành với nữ hoàng Anh, không thể được ban tước hiệu Dame.

‘Nhìn thì chỉ là một chuỗi từ vô nghĩa, nhưng tại sao lại mất công đặt dấu ‘.’ ở giữa?’

Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi giọng nói tươi sáng của Sawol Seeum.

“Đáng ngạc nhiên là tiền bối Kwon Jane-nim đột nhiên chạy ra khi đang nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt, nhưng tớ không ngờ tiền bối lại đến đây! Nhìn ở cự ly gần, tiền bối trông càng lộng lẫy hơn.”

Có vẻ trong lúc tôi đang kiểm tra nhật ký, Kwon Jane đã biến mất cùng Jared Lee ở đâu đó.

“Lúc đó thật sự như một giấc mơ..! Lần sau nhất định phải đi xem hòa nhạc nữa.”

“Ừ. Lần sau tớ muốn đi xem cùng tất cả các bạn trong lớp!”

“Tớ sẽ luyện tập săn vé, bắt đầu từ hôm nay!”

Không biết khi nào Kwon Jane thất thường sẽ tổ chức hòa nhạc nữa, nhưng Kim Yuri có vẻ tràn đầy nhiệt huyết.

Vì Sawol Seeum cũng nghĩ như vậy, cậu ấy bắt đầu lên kế hoạch luyện tập.

Săn vé cũng cần tài năng, nhưng nếu hai Nhân vật điều khiển được tài năng của tôi nỗ lực thì có gì là không thể làm được?

Tôi sẽ để việc săn vé lần tới cho họ.

“… Tớ cũng sẽ luyện tập!”

Lee Lena không thể ngừng đưa khăn giấy lên mắt kể từ khi màn biểu diễn bài ‘for LENA’ bắt đầu.

Ngay cả sau khi màn biểu diễn kết thúc và trong tiếng vỗ tay liên tục, cô ấy vẫn tiếp tục cúi đầu.

Lee Lena cảm thấy xấu hổ vì đã khóc trước mặt bạn cùng lớp một khi nước mắt cô ấy đã ngừng rơi phần nào.

Kim Yuri ở bên cạnh an ủi cô ấy bằng cách nói ‘Nếu có bài hát tên là ‘for Yuri’, tớ sẽ khóc nhiều hơn Lena!’.

‘Bây giờ, mình nên giúp dọn dẹp rồi đi ăn cùng bọn trẻ nhỉ?’

Khi tôi đang hòa vào dòng người nhân viên và vận chuyển đồ đạc, một tin nhắn đến.

Ding.

[Hwang Jiho] Kwon Jane, Thỏ Mặt Trăng và Yong Jegeon quyết định gặp nhau ở Tòa nhà Silver Light.

[Hwang Jiho] Cậu có muốn đến không?

Anh ta đến đây với tư cách Hwang-ho phiên bản 30 tuổi, nhưng đúng như mong đợi từ các nhân dạng khác, họ luôn đồng bộ.

Có vẻ anh ta đã gửi tin nhắn bằng phiên bản Hwang Jiho đang ở đâu đó ngoài kia.

‘Dù mình đeo mặt nạ và gặp Kwon Jane chỉ một lúc, cô ấy có thể nhớ vóc dáng của mình, nên mình không nên để lộ diện mạo thật, nhưng dùng Player’s Trajectory thì hơi quá.’

Tôi lo lắng không biết cuộc nói chuyện đó sẽ có gì, nhưng tôi không nhất thiết phải nghe trực tiếp và tự đánh giá.

Hơn nữa, nếu tôi đột nhiên xuất hiện ở chỗ đó, trông sẽ không tự nhiên.

Có nhiều việc phải làm, nên tôi quyết định dồn hết công việc cho ba người ở đây rồi đi thì hơi quá sức.

[Tôi] Vẫn còn việc của nhân viên. Nhưng làm ơn báo lại cho tôi biết cuộc nói chuyện đó là gì sau nhé.

Tôi gửi tin nhắn cho Hwang Jiho và rồi bắt đầu giúp sắp xếp sân khấu lại.

Vài thành viên của Eternal Lake, những người đang làm nhân viên, đã biến mất theo Kwon Jane và Jared Lee, nhưng các thành viên thay thế đã đến, nên công việc không gặp trục trặc lớn nào.

Sau khi tất cả công việc hôm nay hoàn thành.

Các nhân viên mời chúng tôi đi dự tiệc sau hòa nhạc cùng họ.

Nhưng nếu họ đi cùng chúng tôi, những người chưa đủ tuổi, họ sẽ không thể uống rượu, nên chúng tôi quyết định khéo léo từ chối.

“Vẫn chưa muộn lắm, tớ muốn nói chuyện thêm một chút…”

“Tớ cũng thế. Nếu Yuri thấy ổn, tớ muốn nói chuyện thêm.”

“Tớ đi bộ về nhà được mà, nên nói chuyện thêm một lát đi!”

“Tớ cũng thế. Vậy chúng ta ra khu vực chờ không?”

Theo gợi ý của Kim Yuri và Lee Lena, chúng tôi quyết định tổ chức một buổi tiệc nhẹ sau hòa nhạc chỉ có bốn người chúng tôi.

Vì trong bốn người, Kim Yuri là học sinh bán trú, thay vì khu vực chờ của ký túc xá, chúng tôi chọn khu vực chờ ngoài trời ở đường chạy khu vực năm nhất.

Chúng tôi tìm một chỗ có nhiều đèn đường nhất và bày đồ ăn nhẹ cùng đồ uống mua ở máy bán hàng tự động ra.

“Tiền bối Kwon Jane-nim tặng quà lớn như vậy… Tớ may mắn là không có ở đó. Dù sao, nếu tiền bối chỉ muốn nói chuyện thôi, tớ có thể nói bao nhiêu cũng được.”

Sawol Seeum lo lắng lắng nghe về vụ kẹp tóc của Kim Yuri và tấm thẻ violin siêu nhiên của Lee Lena.

Cậu ấy nói với vẻ mặt bối rối như thể cảm thấy áp lực chỉ khi tưởng tượng cảnh đó.

“Đúng rồi. Tớ xem qua cây violin siêu nhiên đó một chút được không?”

“Tớ cũng muốn xem!”

“Được! Đây này.”

Lee Lena đặt tấm thẻ vào giữa bàn.

Tôi tò mò xem cây violin siêu nhiên là loại vật phẩm như thế nào.

Vì không có cách nào để có được một cây trong game, và chỉ có nhắc đến sự tồn tại của chúng trong sách cài đặt mà không có mô tả chi tiết.

⟨Đọc dữ liệu vật phẩm.⟩

[Tên vật phẩm] Violin siêu nhiên

[Loại] Nhạc cụ

[Độ hiếm] SSR – – –

[Thông thạo] 0%

[Hiệu ứng] Cho phép biểu diễn

[Mô tả]

Nhạc cụ mà độ hiếm và chất lượng biểu diễn thay đổi dựa trên kinh nghiệm, kỳ vọng, ý tưởng, mục tiêu, niềm tin, v.v. của người biểu diễn.

Có thể thay đổi lên đến hạng UR.

‘Mô tả này…’

Khoảnh khắc tôi đọc mô tả, tôi có một cảm giác deja vu mạnh mẽ.

Trong số vô số vật phẩm, cây violin siêu nhiên này có mô tả rất giống với vật phẩm tôi đang sở hữu.

‘Mô tả của nó rất giống với ‘Số phận Vô danh’ mà tôi đang sở hữu!’

Sau khi Sức mạnh Số phận kích hoạt trong lúc Hwang Jiho diễn giải cuốn sách cổ được tìm thấy trong kho sách tầng hầm thư viện trung tâm.

Trong không gian phụ mà tôi được dẫn đến bằng Sức mạnh Số phận, tấm thẻ vật phẩm mà bóng trắng đưa cho tôi, ‘Số phận Vô danh’.

Chữ viết trên tấm thẻ vật phẩm đó tương tự như mô tả trên cây violin siêu nhiên của Lee Lena.

~~*

[1] Chú thích của Người dịch: Hai đoạn văn đầu tiên – cả hai dấu chấm ở cuối đều có trong bản gốc!

[2] Chú thích của Người dịch: Giọng điệu của Ju Su-hyeok đối với Nabiryeong – tôi muốn nhấn mạnh rằng Ju Su-hyeok dùng giọng điệu lịch sự với cô ấy.

[3] Chú thích của Người dịch: young master – doryeon-nim – một người đàn ông trẻ tuổi, chưa kết hôn (kính ngữ). Không, Nabiryeong không dùng giọng điệu lịch sự với cậu ấy.

[4] Chú thích của Người dịch: Puppet Specter – Sinh vật loại Specter (một hồn ma được triệu hồi bởi pháp sư chiêu hồn) thuộc nhóm Puppet (hoặc Thao túng/Kiểm soát).

[5] Chú thích của Người dịch: rice cake – một tiếng lóng chỉ chi tiết báo trước (foreshadowing) hoặc các manh mối kiểu súng lục của Chekhov (Chekhov’s gun’s pointers) trong truyện. Nó giống như đưa cho độc giả những mẩu thông tin vụn vặt, gợi mở các câu hỏi và bí ẩn trong câu chuyện. Và cuốn tiểu thuyết này đầy rẫy những chi tiết như vậy.

[6] Chú thích của Người dịch: 의외. 예매. 그대 – Dịch nghĩa: bất ngờ. đặt vé. như vậy/ngài.

items. exhales. dame – Dịch nghĩa: vật phẩm. thở ra. phu nhân/cô gái.

Chú thích của Người dịch: Các bạn biết cảm giác nhận được một chiếc bánh gạo lớn, ngọt ngào, nhưng không biết bóc nó ra sao không? Đó là cảm giác của chương này đối với người dịch đây.

21.Sáu từ (2)

Những nhạc cụ có khả năng 'thẻ hóa' thường được chế tác bằng năng lực siêu nhiên. Các thẻ vật phẩm nhạc cụ có thể thu được trong dị giới với xác suất cực kỳ thấp.

Tuy nhiên, trong những trường hợp đó, dù là trong tên hay trong phần mô tả, sẽ luôn có thông tin liên quan đến nơi nó được tìm thấy hoặc tên của một tồn tại cấp cao đã ảnh hưởng tới nó.

Cây violin Lee Lena nhận từ Kwon Jane là một nhạc cụ được chế tác bằng siêu năng lực.

‘Để so sánh thử xem.’

Tôi mở cửa sổ vật phẩm[1] và kiểm tra thông tin của ‘Số phận Vô danh’.

⟨Đọc dữ liệu vật phẩm.⟩

[Tên vật phẩm] Số phận Vô danh

[Loại] Vũ khí

[Độ hiếm] N~EX

[Thông thạo] 0%

[Hiệu ứng] Không có

[Mô tả]

Vũ khí mà tên, độ hiếm và hiệu ứng thay đổi dựa trên kinh nghiệm, kỳ vọng, ý tưởng, mục tiêu, niềm tin, v.v. của người sử dụng.

Chỉ có thể được sử dụng bởi những người sở hữu Sức mạnh Số phận.

‘Loại của ‘Violin siêu nhiên’ khác và phạm vi thay đổi độ hiếm nhỏ hơn. Ở khía cạnh đó, nó thuộc dạng suy giảm nghiêm trọng, nhưng… mô tả quá giống. Cây violin này dường như đang mô phỏng ‘Số phận Vô danh’.’

Tôi có thể tìm thấy manh mối về vũ khí này ở những nơi hoàn toàn bất ngờ.

‘Tôi muốn nói chuyện với nghệ nhân chế tác violin siêu nhiên.’

Chỉ tồn tại duy nhất một nghệ nhân chế tác violin siêu nhiên. Vì có quá nhiều người tìm kiếm ông ấy, nghệ nhân đó sống ẩn mình.

‘Không phải là không có cách nào liên lạc với ông ấy, nhưng…’

Tôi đang nghĩ nên dùng cách gì để thu thập thông tin.

Ở phía bên kia, mấy đứa nhóc đang quan sát tấm thẻ violin siêu nhiên đó, lên tiếng với giọng hào hứng:

“Tớ muốn xem nó hiện hình trông thế nào…!”

“Tớ cũng thế! Lena ơi, làm ơn!”

Trước yêu cầu của Kim Yuri và Sawol Seeum, Lee Lena hơi do dự một chút, rồi gật đầu ngay lập tức.

“Tớ làm thế nào đây? Tớ run quá…”

Sau khi sóng siêu năng lực chảy vào tấm thẻ vật phẩm Lee Lena đang nắm chặt trong tay, tấm thẻ biến thành một cây violin thân vàng.

Gác cằm, đuôi đàn, cần đàn và hộp chốt màu đen, nhưng hầu hết thân chính màu vàng.

Đó là một tác phẩm nghệ thuật như một cây violin sở hữu một màu sắc bí ẩn, tùy thuộc vào góc ánh sáng trông như màu bạch kim[2].

“Đẹp quá…!”

“Tuyệt mỹ quá! Không biết lúc chơi sẽ ra sao nhỉ!”

Lee Lena, người không thể rời mắt khỏi cây violin, do dự, rồi nói:

“Hiện tại tớ không có vĩ, nên không chơi bằng vĩ (arco) được, nhưng… chơi gảy dây (pizzicato) thì được, các cậu muốn nghe không?” [3]

“Vậy là cậu chơi bằng tay được đúng không? Nó được sử dụng trong bản nhạc đầu tiên của tiền bối Kwon Jane-nim trong buổi biểu diễn đấy!”

“Tớ muốn nghe…!”

“Tớ cũng thế.”

Trước những yêu cầu đầy nhiệt tình của Kim Yuri và Sawol Seeum và sau khi tôi thêm một câu, Lee Lena cầm cây violin trong tay và bắt đầu di chuyển ngón tay trên dây.

Không có ai khác ngoài chúng tôi ở khu vực chờ ngoài trời trên đường đi dạo của năm nhất.

Ở nơi này, không có ánh sáng nào chiếu tới ngoài đèn đường.

Nhìn Lee Lena nhắm mắt lại và cẩn thận gảy dây, ba người chúng tôi nín thở trong sự thán phục.

‘Lee Lena đang chơi bài hát mới của Kwon Jane được phát hành tại buổi hòa nhạc hôm nay. Cậu ấy nghe chỉ một lần mà ghi nhớ hết các hợp âm sao?’

Nếu so với kỹ thuật hoàn hảo của Kwon Jane, màn biểu diễn của Lee Lena rất vụng về, nhưng gam nhạc thì chính xác.

Lee Lena, người đã chơi toàn bộ phần gảy dây của bài hát mới, rụt tay khỏi dây đàn với vẻ mặt bẽn lẽn.

Rào rào—!

Như thể ba người chúng tôi, những khán giả, đã hứa hẹn trước, chúng tôi bắt đầu vỗ tay cùng lúc.

“Màn biểu diễn tuyệt vời! Cậu ghi nhớ hết như thế mà giờ có thể chơi được rồi sao?”

“Bài hát này mới được phát hành ra thế giới lần đầu vài tiếng trước thôi đấy. Tuyệt thật…!”

“Có vẻ toàn bộ nhịp điệu đều chính xác. Tớ cũng muốn nghe chơi bằng vĩ nữa.”

Khuôn mặt Lee Lena rạng rỡ lên khi cô ấy bày tỏ sự cảm ơn, ôm chặt cây violin siêu nhiên.

Chúng tôi ngồi lại với nhau cho đến khi giờ Kim Yuri về nhà đến gần hơn.

Sáu từ Nabiryeong để lại. Nghệ nhân đã chế tác một vật phẩm tương tự Số phận Vô danh. Có nhiều điều tôi phải nghĩ về, nhưng hôm nay tôi muốn đắm chìm trong dư âm của buổi hòa nhạc.

Tôi quyết định hoãn việc suy nghĩ đó lại cho con người tôi của ngày mai, và tôi ngủ không mơ gì như thường lệ.

Nửa đêm, tại cổng chính Trường Eungwang.

Nhìn ra ngoài qua cánh cổng chính, được thắp sáng bởi ánh đèn mờ của tháp đồng hồ Trường Eungwang.

Đứng ngay phía trước là Yong Jegeon với vẻ mặt trông cực kỳ vui vẻ. Yong Jegeon lên tiếng với người vừa nhận ra mình sau khi đi qua hàng rào của cổng chính và đi về phía ông.

Chiến binh giỏi nhất của tộc To, Ok Toyun, đã đến Trường Eungwang đúng giờ đã hẹn. Khi nhìn Yong Jegeon đang trong tâm trạng cực kỳ phấn khích, lòng cô ấy cảm thấy bất an, và cô ấy chỉ muốn quay người bỏ đi.

Chẳng có gì tốt đẹp xảy ra khi con rồng đó có biểu cảm như vậy. Nếu là Ok Toyeon nhìn thấy vẻ mặt đó, cô ấy đã có linh cảm chẳng lành ngay lập tức và bắt đầu mè nheo đòi về nhà rồi.

‘… Mình đến với tư cách người đại diện của tộc To, nên mình phải làm tròn nhiệm vụ của mình.’

Ok Toyun có suy nghĩ tương tự, nhưng cô ấy che giấu biểu cảm và đáp lời một cách trang trọng.

“Lâu rồi không gặp, Jegeon-ssi. Toyeon không thể vào Khu vực Eungwang cho đến giữa tháng Sáu.”

“Sao lại thế?… À, Toyeon-ssi lại chọc tức Hwangho-ssi rồi à?”

“Không Gian Long, ông vẫn có trực giác tốt thật đấy.”

“Thay vì trực giác, tôi nghĩ về điều này dựa trên kinh nghiệm của mình. Nhưng tôi muốn đích thân nhìn thấy Moon Palace Guide của Toyeon-ssi.”

Yong Jegeon lịch sự đưa một tay ra về phía Ok Toyun.

“Từ cổng chính đến Tòa nhà Silver Light hơi xa một chút. Bà không muốn gây chú ý khi di chuyển, đúng không? Xin mời đưa tay cho tôi.”

“Được thôi. Việc di chuyển tôi giao cho ông.”

Sau khi Ok Toyun đặt tay mình lên, Yong Jegeon phong bế cảm giác bằng Không Gian Thuật và bắt đầu đi về phía Tòa nhà Silver Light.

Xoẹt—.

Nó được miêu tả là ‘đi bộ’, nhưng mỗi lần Yong Jegeon bước một bước, cảnh vật xung quanh biến đổi ngay tức khắc. Cô ấy đoán rằng ông ấy đang sử dụng Không Gian Khống Chế và năng lực cơ thể của chính mình để di chuyển, nhưng dù biết nguyên lý, Ok Toyun đoán rằng đó là điều không thể bắt chước.

‘Đây là khi ông ấy bị ràng buộc bởi hợp đồng giáo viên của Hwang-ho đấy nhé…! Đứa con cưng sinh ra từ Viên Minh Châu được Long Vương trân quý nhất, quả nhiên là khác biệt, hả?’

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy chiến đấu với Yong Jegeon bây giờ?

Nếu cả hai đều trong trạng thái hoàn hảo, Ok Toyun chắc chắn sẽ thua.

Ok Toyun vẫn còn chịu ảnh hưởng di chứng của những vết thương phải chịu đựng trong Ngày Cá Tháng Tư. Yong Jegeon thì bị ràng buộc sức mạnh khi ở trong khuôn viên Trường Eungwang.

Kết quả trận đấu tập của hai người đó khó đoán.

‘Tôi tò mò quá.’

Sau khi năng lực đi vào bàn tay đang nắm chặt, Yong Jegeon nhìn lại Ok Toyun khi ông ấy nhếch mép cười.

“Toyun-ssi, cô lúc nào muốn đấu tập cũng được. Nhưng nếu tôi thắng, làm ơn dẫn tôi tham quan căn cứ của tộc To nhé.”

“Chúng tôi không có trao đổi với tộc Yong, nên sẽ khó khăn đấy ạ.”

“Có vẻ sự thật là Toyun-ssi muốn đấu tập với tôi rồi.”

Tách!

Ok Toyun đẩy tay Yong Jegeon ra khi cô ấy cảm thấy bị xúc phạm bởi cách nói chuyện dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy.

Cuối cùng, họ đã đến trước Tòa nhà Silver Light, mà không biến thành vụ mất tích.

Sau khi trải qua kiểm tra an ninh, họ đi vào phòng tiếp tân Tòa nhà Silver Light. Bên trong ồn ào.

“Ngài phải nói sớm hơn nếu có vé chứ. Chúng tôi đã hồi hộp biết bao! Rồi ngạc nhiên biết bao!”

“Lịch trình hôm nay chưa xong việc này sao? Tại sao chúng tôi phải đến Tòa nhà Silver Light?”

“Tôi muốn thiền tịnh một mình trong khi suy ngẫm về màn biểu diễn của Kwon Jane-yang. Tôi hy vọng chúng ta tan làm sớm.”

“Ấy dà! Chúng tôi giờ cũng có hộ khẩu loài người rồi đấy nhé, nên làm ơn tuân thủ giờ làm việc tiêu chuẩn của con người đi, Ngài Hwangho-nim!”

Có bốn người tộc Jin ồn ào bên trong.

Từ ngữ cảnh cuộc nói chuyện, tất cả họ dường như là thành viên tộc Hồ.

‘Giờ làm việc tiêu chuẩn của loài người ư? Đó thậm chí còn không được tuân thủ nghiêm ngặt giữa con người nữa là.’

Ok Toyun nghĩ như vậy khi cô ấy bước vào phòng tiếp tân, nhưng bốn thành viên tộc Hồ chỉ liếc nhìn cô ấy một lần và không thể hiện phản ứng đặc biệt nào.

Họ lại bắt đầu cằn nhằn về phía Hwang-ho, người dường như đang trong quá trình tái cấu trúc một kết giới.

Hwang-ho có vẻ mặt pha lẫn khó chịu, nhưng ông ấy để yên cho mấy thành viên tộc Hồ lắm lời đó.

‘Hwang-ho đang chịu đựng chuyện đó ư? Họ là những thành viên tộc Hồ được yêu quý sao?’

Lúc đó, cô ấy cảm nhận được vài người loài người đang đi về phía nơi này qua hành lang.

Bốn người tộc Hồ đang cằn nhằn không ngừng, đột nhiên dừng lại và nhìn chằm chằm vào cửa.

‘Sao các người lại thế?’

Có phải người loài người đang tiếp cận nơi này là một tồn tại nguy hiểm không?

Ok Toyun vào tư thế chiến đấu khi cô ấy nhìn cánh cửa.

Sau khi cánh cửa tự động mở ra, một người đàn ông nước ngoài tóc vàng và một người phụ nữ Hàn Quốc mắt xanh xuất hiện.

Bốn thành viên tộc Hồ lao về phía người phụ nữ Hàn Quốc hoặc ngã gục tại chỗ trong khi kêu lên:

“Thật sự, thật sự là Kwon Jane-yang rồi…”

“Trời đất ơi…! Tôi biết rõ có một thiên tài violin, nhưng đây là một thiên tài bằng xương bằng thịt!”

“Tôi là người hâm, hâm mộ. Tôi đã nghe mọi buổi hòa nhạc thời tiền bối còn học ở Trường Eungwang.”

“Tôi cũng thế! Đặc biệt bài requiem tiền bối chơi để an ủi linh hồn những người bạn đồng hành đã mất tại Hồ Thanh Lam năm nhất, tôi vẫn còn video và xem mỗi ngày.”

“… Này, lúc bảo cậu sao chép dữ liệu trước đây, cậu lại nói làm mất rồi!”

“Cậu cũng không cho tôi xem đĩa blu-ray phiên bản đặc biệt của buổi hòa nhạc ở Los Angeles Memorial Coliseum lần trước!”

Họ, những người coi tộc To và tộc Yong như không khí, hoàn toàn bị khuất phục trước mặt người loài người này.

Vì lý do không rõ, bốn thành viên tộc Hồ đó tỏa ra sát ý nhắm vào nhau.

Khi tình hình sắp sửa chạm tới điểm bùng phát, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Im miệng đi trước khi ta ném cả bốn đứa ra ngoài.”

Trước lời của Hwang-ho, bốn người tộc Hồ lập tức im bặt.

Có vẻ họ ghét bị ném ra ngoài nơi có Kwon Jane.

“Có vẻ mọi người đã đến đông đủ rồi. Biện pháp đối phó với tộc Jeop đã hoàn thành. Có vẻ mô thức siêu năng lực liên tục thay đổi, nên sẽ mất thời gian để mở rộng kết giới ra ngoài Tòa nhà Silver Light, nhưng nơi này hiện tại đã được đảm bảo an toàn.”

“… Tộc Jeop?”

Trước câu hỏi Ok Toyun dường như tự nói với chính mình, Hwang-ho đáp:

“Chiến binh Thỏ Mặt Trăng không có ở đó. Một người tộc Jeop đã gửi tin nhắn cho nữ nghệ sĩ violin đó. Và thế là họ đã táo bạo đột nhập qua kết giới của Trường Eungwang.”

Đôi mắt vàng kim của Hwang-ho vẫn còn dấu hiệu của sự tức giận và không hài lòng.

Ông ấy nhìn vào mặt tất cả mọi người ở đây, Yong Jegeon, Ok Toyun, Kwon Jane và Jared Lee, rồi nói:

“Lời chào hơi muộn rồi. Chào mừng đến Trường Eungwang. Tôi là thủ lĩnh tộc Hồ, Hwang-ho. Lâu rồi không gặp, Kwon Jane.”

“Chào Ngài. Giám đốc Hwang Myeongho-nim, không… hiện tại là chủ tịch. Ngài trông giống Ngài ấy hồi trẻ.”

“Đó không phải là giống cá nhân. Tôi cũng dùng tên Hwang Myeong-ho. Tôi đã nói chuyện với cô vài lần dùng diện mạo của Hwang Myeong-ho. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe màn biểu diễn của cô trực tiếp, điều này thật đáng tiếc. Tôi đã có thể nghe nhiều lần khi cô học ở trường chúng tôi.”

Hwang-ho có vẻ ngoài mà nhiều người cho là khoảng giữa tuổi 30 khi ông ấy nói.

Vẻ mặt Kwon Jane bình tĩnh, nhưng mắt cô ấy mở to hơn một chút, bày tỏ sự ngạc nhiên.

“Chúng ta nói chuyện công việc. Tại sao cô lại liên lạc với tộc Hồ chúng tôi?”

“Nabi[4]… Tôi đang tìm người tộc Jeop. Tôi mong muốn hợp tác với tộc Hồ.”

“Tộc Jeop?”

Hwang-ho nhớ lại sự tồn tại của ‘Tiểu Sinh Vật’ Kim Sinrok đã tìm thấy, nhưng thông tin liên quan đến Tiểu Sinh Vật chỉ được biết bởi một vài thành viên tộc Hồ và Jo Uisin.

Điều đó không giải thích tại sao Kwon Jane lại đến tìm kiếm tộc Hồ.

Như thể đoán được một phần suy nghĩ của Hwang-ho, Yong Jegeon lên tiếng:

“Để tôi giải thích điều đó, Chủ tịch Hwangho-nim.”

Yong Jegeon, người đã sắp xếp nơi này, giải thích dựa trên ‘cảm giác’ của mình.

“Yong Jegeon, tôi biết ‘cảm giác’ của ông khá tốt. Dù vậy, lý do này vẫn chưa đủ.”

Hwang-ho nhìn Kwon Jane.

Cách suy nghĩ của hầu hết những người loài người khác thường nhìn Kwon Jane là cô ấy là một nữ nghệ sĩ violin thiên tài nổi tiếng, thất thường. Tuy nhiên, điều mà Hwang-ho chú ý đến ở Kwon Jane trong suốt thời gian cô ấy học ở trường là tính cách và sự cẩn trọng của cô ấy như một Tuyển thủ xuất sắc.

Khó mà nghĩ rằng Kwon Jane, người không rời khỏi Anh nói rằng cô ấy cần bắt ‘con bướm’ đó, lại đến Hàn Quốc ngay lập tức theo lời Yong Jegeon.

‘Có điều gì đó sâu xa hơn về lý do tại sao Kwon Jane hành động vội vàng như vậy.’

Kwon Jane đón nhận ánh mắt của Hwang-ho với vẻ mặt không cho phép ông ấy đọc được suy nghĩ của cô ấy.

Cô ấy quay sang nhìn Jared Lee, và sau khi cô ấy gật đầu một cái, cô ấy mở miệng nói:

“Phản ứng của tộc Hồ đối với mọi sự cố trông có vẻ hờ hững trong thời gian qua. Vì vậy, dù tôi biết hai tộc Jin đang đối đầu, tôi không thể tin tưởng các ngài.”

“… Cô đang nói gì vậy?”

“Một ngày trước cuộc chinh phục Manchester vĩ đại, lúc đó chi nhánh Anh của Hiệp hội Tuyển thủ đột nhiên bị người tộc Jin tấn công và bị tàn phá nặng nề. Các đội Tuyển thủ chuyên nghiệp chủ chốt đã đi hỗ trợ, và nhiều người đã hy sinh trong trận chiến. Vì lý do đó, cuộc chinh phục dị giới đã bị chậm lại rất nhiều.”

“Ừ. Lúc đó, mối quan hệ giữa Hiệp hội Tuyển thủ Anh và người tộc Jin tệ nhất. Đó là tình huống không có gì lạ khi xảy ra một cuộc đột kích bất cứ lúc nào.”

“Đội của chúng tôi đã bắt giữ một người tộc Jin tham gia cuộc tấn công lúc đó. Với sự giúp đỡ của một người tộc Jin tự nhận là Thần Thú, chúng tôi đã may mắn có được một manh mối sau 10 năm thao túng tâm trí và phân tích.”

Lời của Kwon Jane dừng lại một lát.

“Người tộc Jin bị bắt là một người tộc Ung sinh ra ở Bán đảo Triều Tiên. Ông ta nói nhận lệnh từ một tồn tại ông ta gọi là ‘Chúng’ để đột kích vào Hiệp hội.”

~~*

[1] Chú thích của Người dịch: item window – Người dịch này gần như luôn gọi nó là inventory (túi đồ) trước đây, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, đã quyết định dùng bản dịch sát nghĩa hơn. Vì vậy, từ giờ sẽ được gọi là cửa sổ vật phẩm.

[2] Chú thích của Người dịch: platinum – nhắc lại, bạch kim trong tiếng Hàn được gọi là ‘vàng trắng’.

[3] Chú thích của Người dịch: arco và pizzicato – dành cho những người không rành nhạc cụ như tôi: arco còn gọi là bowing (kéo vĩ), là kỹ thuật dùng vĩ kéo trên dây đàn violin, còn pizzicato là plucking (gảy dây), tức là dùng ngón tay gảy dây đàn, giống như khi chơi guitar vậy…

[4] Chú thích của Người dịch: Nabi – Nabi nghĩa là bướm, nhưng cũng là một phần trong tên của Nabiryeong, nên Kwon Jane có thể đang cố gắng gọi tên cô ấy hoặc gọi bướm. Những người xung quanh tự nhiên sẽ hiểu theo nghĩa thứ hai.

Chú thích của Người dịch:

Yong Jegeon trong chương này: vừa đi vừa tạo hiệu ứng kỹ xảo

21.Sáu từ (3)

Sau khi hoàn thành buổi huấn luyện buổi sáng và đến căng tin ký túc xá.

Thực đơn bữa sáng hôm nay có cả món Hàn và món Tây.

Món Hàn là ttukbaegi[1] đầy khoai môn sạch, trứng hấp và bulgogi.

Món Tây là bánh mì nướng lượn sóng với kem phô mai vị bạc hà và dâu tây.

Món Hàn thì ổn, nhưng món Tây mới là vấn đề.

‘Sao lại là dâu tây và bạc hà? Sao không chọn một trong hai mà lại chơi cả đôi…?’

Sau một hồi đắn đo, tôi chọn món Hàn và trong lúc đứng xếp hàng, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện xung quanh.

Học sinh chủ yếu nói về buổi hòa nhạc hôm qua của Kwon Jane tại Hàn Quốc.

“Tớ nghe nói tiền bối Kwon Jane sẽ ở lại Hàn Quốc một thời gian à?”

“Hy vọng tiền bối sẽ tổ chức hòa nhạc nữa! Lần này ở Tòa nhà Exalted Tiger nhé…!”

“Bài đầu tiên trong buổi biểu diễn hôm qua là bài mới. Khi nào thì bản thu âm sẽ được phát hành nhỉ?”

Tôi lo lắng rằng vô tình tin nhắn Nabiryeong gửi lại trở thành chủ đề nóng, nhưng có vẻ nó không hiển thị từ phía khán giả.

‘Nếu họ là người tộc Jin hoặc những người có giác quan nhạy bén ngang ngửa người tộc Jin, có lẽ họ sẽ nhận ra, nhưng …’

Tôi không nên lo lắng về điều này nếu phía Kwon Jane chôn vùi nó, nói rằng đó là một màn đạo diễn bí mật.

Bulgogi ttukbaegi và trứng hấp ttukbaegi, tôi bưng khay đồ ăn với hai bát ttukbaegi đó và nhìn quanh tìm chỗ ngồi thì thấy ở góc xa Maeng Hyodon đang ngồi một mình.

“Ấy, này.”

“… À, cậu đến rồi, phó hội trưởng.”

Maeng Hyodon đang nhìn chằm chằm vào một màn hình ba chiều, trông như đang phát điên.

Có gì quan trọng đến mức phải nhìn vào lúc đang ăn vậy?

Tôi quyết định hỏi.

“Cậu đang nhìn gì thế?”

“Tớ đang chọn quà cho các thầy cô chủ nhiệm-nim nhân ngày Nhà giáo.”

Cậu ấy nói các thầy cô chủ nhiệm-nim, có vẻ là quà cho thầy giáo chủ nhiệm cấp hai năm lớp 9 mà cậu ấy đã nhắc đến trước đây, người dạy toán, và thầy Ham Geun-hyeong.

“Quà à? Cậu định mua gì?”

“Đồng hồ hay túi xách gì đó? Dù sao thì tớ cũng chẳng có gì để tiêu tiền, nên cứ định tiêu hết tiền từ việc làm thêm với tiền thưởng thôi.”

Có vẻ Maeng Hyodon đang định tiêu hết số tiền kiếm được cho đến giờ từ công việc làm thêm học bổng và số tiền thưởng cho đóng góp vào việc trấn áp Kẻ địch trong Trận đấu bóng chày Jamsil ngày Tết Thiếu nhi.

Liếc nhìn màn hình ba chiều, tôi thấy một danh mục với giá cả lên đến chục triệu won.

‘Cậu ấy thật sự có vẻ đang nghĩ đến việc tiêu hết tiền.’

Tâm tư của Maeng Hyodon thật đáng khen, nhưng đáng tiếc, nếu tặng món quà như vậy, cả người nhận lẫn người tặng sẽ bị dính líu đến pháp luật.

“Cái đó thuộc luật chống chào mời bất hợp pháp đấy, đừng mua.”

“Gì cơ?”

Tôi giải thích khoảng 5 phút về các quy tắc liên quan đến luật chống chào mời bất hợp pháp cũng như lệnh cấm nhận vật có giá trị một cách dễ hiểu cho Tiểu Thạch Tôn Sư Maeng Hyodon.

Tóm tắt cho Maeng Hyodon: trong trường hợp của Ham Geun-hyeong, người giám sát cậu ấy, có mối quan hệ nhiệm vụ và lợi ích cá nhân liên quan. Khi rõ ràng có mối quan hệ nhiệm vụ với nhau, sẽ khó mà tặng bất kỳ món quà nào.

“… Vì lý do đó, bất kể giá cả, thầy Ham Geunhyeong-nim không thể nhận quà cá nhân vì thầy là giáo viên chủ nhiệm của chúng ta.”

Maeng Hyodon, nghe xong giải thích, nhăn mặt tắt màn hình ba chiều.

“Cái gì vậy? Tớ đang lo không biết mua cái gì cho cái đồ c** chó ấy!”

“Và trường cấp hai công lập của cậu cũng vậy. Khi thầy giáo chủ nhiệm cấp hai năm lớp 9 của cậu là công chức, thầy ấy không thể nhận quà đắt tiền ngay cả khi không có liên quan công việc. Phải là dưới 1 triệu won vô điều kiện.”

“À, hỏng hết rồi.”

Maeng Hyodon giận dữ xúc bữa ăn mà lúc nãy còn đang ăn dở một cách thô bạo, rồi nhét mạnh thức ăn vào miệng.

Có vẻ cậu ấy rất thất vọng vì không thể mua quà ngày Nhà giáo.

“Hôm nay có món gì ngon không?”

“… Giá đỗ bulgogi. Nấu chín vừa tới và ngấm đều gia vị bulgogi nên ngon tuyệt. Cậu đừng ăn bánh mì nướng nhé. Vị bạc hà quá nồng nên vị kem dâu tây bị lấn át hoàn toàn. Cứ như kem đánh răng vậy.”

Chắc là cậu ấy vẫn ghi nhớ mùi vị ngay cả khi đang chọn quà.

“Chào! Chỗ ngồi bên cạnh có trống không?”

Trong lúc tôi đang lắng nghe Maeng Hyodon, một tín đồ ăn uống lâu năm, đánh giá vị món ăn, Sawol Seeum đi đến và chào chúng tôi.

Sau khi tôi gật đầu, xác nhận là được, Sawol Seeum kéo ghế ngồi bên cạnh tôi.

Trên khay đồ ăn của Sawol Seeum có bốn miếng bánh mì nướng lượn sóng mà Maeng Hyodon đã chê bai thậm tệ.

“Gì, hôm nay cũng ăn đồ Tây à?”

“Dạ? Màu sắc đẹp và trông ngon mà ạ!”

“Tớ chưa thấy cậu ăn món Hàn bao giờ.”

Maeng Hyodon lộ vẻ mặt khó tả, nhưng Sawol Seeum vẫn ăn hết bốn miếng bánh mì nướng một cách ngon lành.

Tôi bảo Sawol Seeum cắt một miếng để tôi thử, vì người khác cũng nhờ tôi nếm thử, nhưng đúng như Maeng Hyodon nói, vị nó thật tệ.

“Hôm nay chúng ta cùng đến trường nhé!”

“Được thôi.”

“Tớ ăn thêm một bát lẩu nữa rồi chúng ta đi.”

Còn thời gian rảnh trước buổi họp đầu ngày, chúng tôi quyết định ăn xong từ từ rồi cùng nhau đến trường.

Lớp 0 năm nhất.

Bên trong lớp, Han Yi đang buồn bã được Kim Yuri và Lee Lena an ủi.

“Bắt đầu từ năm nay, tớ đi làm thêm ở Trường Eungwang để kiếm tiền, tớ không nghĩ gì khác ngoài việc mua một món quà thật tốt và… tớ muốn chọn một bộ vest mới cho thầy Gong Cheonghwon-nim.”

Gong Cheonghwon là một tình nguyện viên ở trại trẻ mồ côi nơi Han Yi sống, và họ đã quen biết, thân thiết với nhau từ lâu.

Tôi đoán Han Yi vào Trường Eungwang và bắt đầu tích góp tiền làm thêm vì cô ấy muốn tặng Gong Cheonghwon, người thầy kính trọng của mình, một món quà tốt và phù hợp vào ngày Nhà giáo.

Tuy nhiên, bắt đầu từ năm nay Gong Cheonghwon trở thành giáo viên chính thức tại Trường Eungwang, và thêm vào đó, Han Yi là một trong những học sinh của lớp Nhập môn Nghiên cứu Kẻ địch mà thầy phụ trách và là thành viên của Tiểu nhóm Taehokwon mà thầy là cố vấn.

Không có cách nào để tặng ngay cả một món quà nhỏ.

“Thầy Gong Cheonghwon-nim sẽ vui ngay cả khi Han Yi chỉ tặng thầy một bông hoa cẩm chướng.”

“Đúng vậy. Tớ nghe nói thầy Gong Cheonghwon liên tục được ngành giải trí và các đội Tuyển thủ chuyên nghiệp săn đón, nhưng thầy vẫn là giáo viên. Thầy là kiểu người không có chút tham vọng vật chất nào, nên nếu cậu tặng thầy một món quà giá trị, ngược lại có thể khiến thầy thấy nặng gánh.”

Maeng Hyodon, người cùng cảnh ngộ, lộ vẻ mặt phức tạp khi nghe những lời đó.

Ham Geun-hyeong và thầy giáo chủ nhiệm cấp hai năm lớp 9 của Maeng Hyodon đều là kiểu người như Gong Cheonghwon, không có tham vọng vật chất.

‘Họ là những người sẽ vui nếu Maeng Hyodon và Han Yi chỉ cần khỏe mạnh.’

Luật chống chào mời bất hợp pháp được đưa ra vì những kẻ khốn kiếp như Choe Pyeondeuk để gây khó khăn cho việc nhận quà, nhưng tôi cũng thấy một điều tích cực là bạn chỉ có thể thể hiện tấm lòng vào những dịp như thế này.

Tôi cũng muốn tặng thầy Ham Geun-hyeong một món quà không liên quan đến tiền bạc.

‘Ngày Nhà giáo là thứ Sáu tuần này, nhưng Min Geurin vẫn chưa liên lạc với mình.’

Dù chỉ đến trường một ngày thôi, thầy Ham Geun-hyeong cũng sẽ rất vui.

“Này, Jo Uisin.”

Khi đám nhóc trong lớp đang trò chuyện, tụ tập quanh Han Yi, Hwang Jiho đột nhiên nói với tôi.

“Chiều tan học đến gặp tớ.”

Đó là một câu nói khó hiểu ngữ cảnh từ bên ngoài, nhưng tôi hiểu ngay lập tức.

Nhìn biểu cảm của Hwang Jiho, cậu ấy đã có một cuộc nói chuyện rất quan trọng với Kwon Jane.

Sau giờ học.

Tôi hoàn thành hoạt động câu lạc bộ và đến thăm dinh thự của Hwang Myeong-ho.

Ngay khi cánh cửa chính mở ra, Snare chạy về phía tôi.

Gâu gâu—!

“Chào Snare. Cậu khỏe không?”

Như thể Snare hiểu lời tôi nói, khi tôi cất tiếng, nó lặng lẽ nhìn lên tôi và dụi đầu vào chân tôi.

Gâu gâu, gâu!

Vì sống tốt, có vẻ nó đang đòi được vuốt ve.

Thật ra, Snare có thể không nghĩ như vậy, nhưng tôi muốn vuốt ve nó, nên tôi quyết định làm vậy.

Khi tôi vuốt ve đầu Snare, nó tỏ ra vui vẻ.

Có vẻ hành động của tôi là đúng.

“Ừ, tớ đoán cậu sống tốt. Cậu hòa thuận với mấy con hổ chứ?”

Hwang Jiho đang nhìn tôi với vẻ mặt không nói nên lời.

Snare, kẻ vừa lén nhìn Hwang Jiho, phát ra tiếng kêu yếu ớt.

… Kuung.

Có vẻ nó không có mối quan hệ đặc biệt tốt với Hwang Jiho.

Tôi nghĩ nó có thể hiểu tâm trạng ở mức độ nào đó, nhưng có phải nó hiểu hết lời tôi nói không nhỉ?

Người ta nói khi Snare được tìm thấy, nó hoàn toàn mất đi ý thức về bản thân như một thần thú, nhưng giờ tôi không biết chuyện đó nữa.

Dù thế nào đi nữa, tôi quyết định về phe Snare đáng yêu.

Tôi bế Snare lên và nhìn chằm chằm vào Hwang Jiho.

“Cậu đang bắt nạt Snare của bọn tớ à?”

“… Jo Uisin à, cậu ngày càng ngu đi trước mặt thần thú rồi đấy nhỉ?”

Hwang Jiho lộ vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng vì Snare biết tôi đang bênh vực nó và thể hiện sự đáng yêu, tôi chẳng bận tâm một chút nào.

Phòng khách, nơi tôi bước vào sau khi ôm Snare, tràn ngập mùi hương ngọt ngào như thể trà và đồ ăn nhẹ đã được chuẩn bị sẵn.

Trà hôm nay là trà đen đậm vị Ceylon, pha thêm lá đại hoàng và hương dâu tây.

Đồ ăn nhẹ được phục vụ là bánh hot cake rắc thêm miếng bơ.

‘Vụng về quá nhỉ?’

Tất cả bánh hot cake đều bị cháy và biến dạng khắp nơi.

Trà và đồ ăn nhẹ, điều này không giống phong cách của Hwang Jiho, người luôn chuẩn bị bộ ấm trà hoàn hảo.

“Do hậu duệ của Eun-ho đích thân chuẩn bị đấy. Mấy đứa nhóc đó giờ cũng đang làm bữa tối.”

Tôi đang tự hỏi hậu duệ của Eun-ho đã đi đâu, nhưng chắc là họ đang nấu ăn trong bếp.

‘Bọn họ không thể hiện cảm xúc, nhưng khá thân thiết nhỉ?’

Khi Hwang Jiho gặp hậu duệ lớn nhất của Eun-ho, Eun Seoho, lần đầu tiên, cậu ấy tỏ vẻ thô lỗ vì có lẽ đang bối rối.

Tôi hơi lo lắng về cách họ hòa hợp, nhưng dù là ngày Phụ huynh hay chuyện này, đám nhóc có vẻ đi theo Hwang Jiho khá tốt.

Tôi nếm thử miếng bánh hot cake do hậu duệ của Eun-ho làm sau khi cắt thành miếng vừa ăn.

‘… bánh hot cake có vị đắng.’

Nhìn biểu cảm của Hwang Jiho, có vẻ cậu ấy cũng nghĩ vậy, nhưng cậu ấy vẫn ăn bánh hot cake mà không nói lời nào.

Baek Ho-gun cũng đang ăn với vẻ mặt không cảm xúc.

Có vẻ hai thành viên tộc Hồ này đang nghĩ đến việc ăn hết tất cả những chiếc bánh hot cake đắng ngắt đó.

“Vậy thì chúng ta bắt đầu chuyện chính đi.”

Hwang Jiho kể cho tôi nghe về cuộc nói chuyện cậu ấy đã có với Kwon Jane ở Tòa nhà Silver Light.

Những ngày xưa của cuộc chinh phục Great Manchester, những người tộc Jin liên quan đến cuộc tấn công bất ngờ vào chi nhánh Anh của Hiệp hội Tuyển thủ.

Người tộc Jin bị bắt ở đó.

Những manh mối thu được sau 10 năm thẩm vấn với sự giúp đỡ của tồn tại tự xưng là một trong những Thần Thú trong số người tộc Jin.

Người tộc Ung sinh ra ở Bán đảo Triều Tiên được ‘Chúng’ phái đến.

‘Ngay cả sự cố chỉ được nhắc đến ở phần nền cũng liên quan đến Chủ mưu Bóng tối sao?’

Lời của Hwang Jiho tiếp tục đi thẳng vào kết luận.

“Kwon Jane nói cô ấy đã ở lại Anh suốt thời gian qua để tìm một người tộc Jeop cụ thể. Tộc Jeop thường bị coi là ‘Tiểu Sinh Vật’ trong số người tộc Jin. Có vẻ điều đó không unrelated đến thông tin Kim Sinrok tìm được.”

Nhờ cuộc thẩm vấn của Kim Sinrok, người tộc Ung đã khai ra ‘Tiểu Sinh Vật bên cạnh Chúng’.

Từ lời của Hwang Jiho và thông tin game tôi biết sau khi thu thập, có vẻ Kwon Jane đang tìm kiếm Nabiryeong ở Anh vì lý do nào đó.

“Tại sao tiền bối Kwon Jane-nim lại tìm kiếm người tộc Jeop?”

“Một ngày trước cuộc chinh phục Great Manchester, một người tộc Jeop xuất hiện trước đội Eternal Lake đang di chuyển để hỗ trợ Hiệp hội Anh.”

“Một người tộc Jeop?”

“Ừ. Kwon Jane bị ném vào bẫy của người tộc Jeop và bị mắc kẹt giữa thực tại và giấc mơ trong 10 tiếng. Tất cả thành viên đội Eternal Lake từ bỏ việc hỗ trợ Hiệp hội và dồn hết nỗ lực để giải cứu Kwon Jane.”

Đó là lựa chọn thường thấy của các thành viên trong đội khi đội trưởng của họ gặp nguy hiểm.

Đặc biệt, các thành viên của Eternal Lake là fan hâm mộ chân chính của Kwon Jane. Hơn nữa, phó đội trưởng trước cuộc chinh phục Great Manchester chẳng phải là mẹ của Kwon Jane sao?

“Các thành viên đội ở lại thực tại nhận được một tin nhắn được mã hóa do con bướm để lại. Mẹ của cô ấy, một nhà toán học, được cho là đã giải mã tin nhắn đó. Biết đó là tọa độ GPS biểu thị vĩ độ và kinh độ, họ đã đi đến nơi đó, nhưng…”

Kwon Jane, sau khi bị mắc kẹt trong bẫy của người tộc Jeop, đã tự mình quay trở lại thực tại sau 10 tiếng.

Khi cô ấy không liên lạc được với các thành viên đội đã đi đến nơi được chỉ định bởi tọa độ GPS, nơi hiện tại Hồ Lena đang tọa lạc, cô ấy đã đưa những thành viên còn lại đến đó.

Và điều Kwon Jane khám phá ra là địa ngục.

Năm hầm ngục, một tòa tháp, hai mê cung.

Vì năng lực của Hiệp hội hoàn toàn bị tê liệt dưới đòn tấn công của người tộc Jin, báo động không reo và liên lạc trong khu vực đó bị cắt đứt.

Các đội Tuyển thủ chuyên nghiệp của Anh quá tải với việc đối phó với người tộc Jin và các dị giới khác.

Đội Eternal Lake, đã từ bỏ việc chờ đợi hỗ trợ, đã thành công trong việc chinh phục tất cả các dị giới, nhưng mẹ của Kwon Jane và phần lớn các thành viên đội đầu tiên đã hy sinh.

“Cô ấy nói rằng sau đó cô ấy đã tìm kiếm con bướm.”

Vậy Nabiryeong đứng sau những hành động đó sao?

‘Ít nhất thì cô ấy đã ở bên cạnh Chủ mưu Bóng tối một thời gian dài. Cô ấy dường như đủ đáng tin cậy để biết trước những thông tin quan trọng.’

Ngay cả bây giờ, cô ấy trông vẫn đủ thân thiết để người tộc Ung phải ghen tị.

“Và cậu cũng nên nhận ra điều đó, con bướm đã gửi tin nhắn cho Kwon Jane. Đến mức táo bạo đột nhập qua kết giới của Trường Eungwang mà không sợ hãi, ngay trước mắt tôi.”

Hwang Jiho nhăn mặt trong lúc vừa nuốt một miếng bánh hot cake vừa nhấp một ngụm trà đen.

“Đây là tin nhắn đã được để lại.”

Sau khi Hwang Jiho di chuyển ngón tay giữa không trung, những chữ viết màu vàng lấp lánh hiện ra giữa bàn.

의외. 예매. 그대

items. exhales. dame

Nó khớp với tin nhắn tôi thấy trong nhật ký của mình.

Tôi đoán Kwon Jane đã đọc và ghi nhớ chính xác tin nhắn đó trong cái chớp mắt nhanh chóng ấy.

“Chúng tôi vẫn chưa tìm ra những từ đó là gì. Có vẻ phong cách khác với bài đố toán học trước đây. Có những từ dường như có liên quan đến cô ấy, nhưng lại là nói năng lộn xộn với ngữ pháp và các từ hoàn chỉnh không liên quan.”

Có phải hình thức đã thay đổi khi nhà toán học, mẹ cô ấy, không còn nữa chăng?

‘Sáu từ Nabiryeong để lại…’

Rõ ràng, cô ấy sẽ gửi một tin nhắn mà Kwon Jane có thể giải thích được.

Kwon Jane.

Tin nhắn Nabiryeong để lại trước đây.

Tọa độ GPS.

‘Có lẽ… không phải những từ đó đang chỉ đến một địa điểm nhất định sao?’

Tôi sắp xếp mọi thứ trong đầu lần lượt khi tôi tìm ra câu trả lời.

“Jo Uisin?”

Tôi kích hoạt thiết bị và thử nhập từng giá trị.

Giá trị thứ nhất. Giá trị thứ hai.

Cả hai kết quả đều giống nhau.

Có vẻ tôi đã tìm ra câu trả lời.

Khi tôi đang sắp xếp suy nghĩ, Hwang Jiho lên tiếng:

“… Thấy cậu lại làm cái vẻ mặt đó, có vẻ cậu đã tìm ra câu trả lời rồi.”

“Vẻ mặt nào?”

“Vẻ mặt đáng ngờ.”

Có vẻ ‘đáng ngờ’ đã trở thành một từ cố định mô tả biểu cảm của tôi.

“Jo Uisin, nói tớ nghe. Cậu đã giải mã được chưa?”

“Nói giải mã thì hơi quá. Bởi vì những từ đó tự nó đang biểu thị tọa độ rồi. Có dấu chấm giữa các từ, nên tôi nhận ra ngay.”

“Cậu đang nói gì vậy?”

Sự nghi ngờ của Hwang Jiho là điều tự nhiên.

Hệ thống này vẫn chưa được biết đến rộng rãi.

Đến mức Kwon Jane sống ở Anh Quốc lâu năm cũng không quen thuộc với nó.

“Tôi không biết lần trước người tộc Jeop gửi tin nhắn trong tình huống nào và loại tin nhắn gì, nên khó so sánh, nhưng lần này không cần mất công dùng mã phức tạp.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ngay cả cậu, người bảo vệ thần vực, cũng không đọc được tin nhắn. Đó là hoàn cảnh mà tin nhắn chỉ hiển thị riêng cho Kwon Jane, không cần thiết phải mất công mã hóa. Nên tôi nghĩ đó không phải mã.”

Hwang Jiho lộ vẻ mặt rất không hài lòng, nhưng không phản đối.

Hệ thống kết giới do Liên minh 12 Hoàng Đạo cùng nhau tạo ra đã bị xuyên thủng, nhưng thay vì nói năng lực của Hwang Jiho không đủ, nên nói rằng cú đánh sau lưng của kẻ phản bội quá nặng.

Người tộc Jeop xuyên qua kết giới và gửi tin nhắn, nên có vẻ cậu ấy suy nghĩ nhiều về chuyện đó.

Nhưng cậu ấy có thể làm cái vẻ mặt đó chỉ vì sự tồn tại của một kẻ phản bội thật khó chịu.

“Có nhiều cách để chỉ định một địa điểm. Tọa độ GPS cũng có thể sử dụng, nhưng hệ thập lục phân hay hệ thập phân được dùng cho kinh độ, vĩ độ và độ cao khi chỉ định giá trị tọa độ GPS, nên nó phức tạp. Các hệ thống địa chỉ khác để chỉ định địa điểm dễ sử dụng và trực quan hơn.”

“Cậu muốn nói những dãy từ đó là hệ thống địa chỉ à?”

Sau khi tôi gật đầu một cái, Hwang Jiho lộ vẻ mặt như không thể hiểu nổi.

Có vẻ nên mô tả mọi thứ theo thứ tự thì tốt hơn.

“Cậu nghĩ diện tích bề mặt Trái Đất khoảng bao nhiêu mét vuông?”

“Bề mặt Trái Đất khoảng 510 nghìn tỷ mét vuông.”

Ngay khi tôi hỏi câu hỏi, câu trả lời bật ra ngay lập tức.

Thật sự cậu ấy trả lời ngay lập tức mà không cần chuẩn bị trước sao?

“Đúng vậy. Diện tích bề mặt Trái Đất khoảng 510 nghìn tỷ mét vuông. Và nếu chia bề mặt Trái Đất bằng cách sử dụng những ô vuông dài 3 mét, rộng 3 mét, hay nói cách khác là 9 mét vuông, cậu sẽ có khoảng 57 nghìn tỷ mảnh. Có một người đã cố gắng tạo ra một hệ thống địa chỉ mới bằng cách đặt tên cho mỗi mảnh đó.”

Tôi mở một hình ảnh ba chiều khi đang nói.

‘what3words’

Đó là một hệ thống địa chỉ ra đời từ ý tưởng của người tên Chris Sheldrick, người đang làm việc trong ngành biểu diễn âm nhạc Anh.

“Hệ thống địa chỉ của Hàn Quốc được thiết kế tốt, nhưng nhiều quốc gia nước ngoài lại không như vậy. Có hàng chục nơi người dân sinh sống mà không hề có địa chỉ chính thức.”

Chris Sheldrick đã tổ chức các buổi biểu diễn khắp thế giới.

Vài lần ông ấy rơi vào tình huống mà, vì hệ thống địa chỉ không hoàn hảo, thiết bị không được giao đến hoặc nghệ sĩ bị lạc đường, không thể đến địa điểm đúng giờ và thế là buổi biểu diễn không thể tổ chức.

Vẫn còn nhiều quốc gia trên thế giới này không có hệ thống địa chỉ cố định và tọa độ GPS dựa trên vĩ độ, kinh độ và độ cao trong hệ cơ số 10 hoặc cơ số 60, cực kỳ phức tạp và khó sử dụng trong cuộc sống hàng ngày.

Vì vậy ông ấy đã nảy ra ý tưởng về việc đặt địa chỉ đơn giản bằng các từ.

“Nếu kết hợp 40 nghìn từ không khó và ai cũng có thể biết thành các tổ hợp 3 từ, cậu sẽ có 64 nghìn tỷ tổ hợp. Vậy nên nếu dùng ba từ, cậu có thể đặt tên cho mỗi trong số 57 nghìn tỷ mảnh bề mặt Trái Đất.”

Hệ thống địa chỉ mới này đã được tạo ra và sử dụng bằng hàng chục ngôn ngữ cho đến nay.

Ngoài ra, còn có một số quốc gia đã chính thức áp dụng hệ thống địa chỉ này.

‘Ngay cả khi mọi người không thể ghi nhớ toàn bộ tọa độ GPS, họ vẫn có thể ghi nhớ nếu chỉ có ba từ.’

Tôi mở một hình ảnh ba chiều với trang web của ‘what3words’.

Rồi tôi mở hai cửa sổ.

“Và hệ thống địa chỉ được hình thành bằng ba từ này có thể sử dụng cả bằng tiếng Hàn và tiếng Anh. Để sử dụng nó, phải đặt dấu chấm giữa ba từ.”

Tôi nhập tin nhắn Nabiryeong gửi vào mỗi cửa sổ.

Ở một cửa sổ là kết quả nhập ‘의외. 예매. 그대’.

Ở cửa sổ khác hiển thị kết quả nhập ‘items. exhales. dame’.

“… Hồ Seokchon!” [1]

Kết quả nhập ở cả hai ngôn ngữ đều giống nhau.

Hồ Seokchon tọa lạc tại Seoul, quận Songpa, Jamsil 47.

Diện tích của nó khoảng 210 nghìn mét vuông.

Sáu từ Nabiryeong để lại chỉ đến một điểm cụ thể tương ứng chính xác 9 mét vuông tại Hồ Seokchon.

“Đúng vậy, anh ta là người Anh. Và đây cũng là hệ thống do một người làm trong ngành biểu diễn tạo ra. Ngay cả khi tiền bối Kwon Jane-nim không nhận ra ngay lập tức, nếu cô ấy hỏi các thành viên đội phụ trách việc lên kế hoạch biểu diễn cho Kwon Jane khi đi khắp thế giới, ai đó sẽ nhận ra khi họ thấy ba từ bằng hai loại ngôn ngữ và dấu chấm. Người tộc Jeop chắc là nhắm đến điều đó.”

Sau khi lời tôi kết thúc, phòng khách chìm vào im lặng.

Baek Ho-gun lúc nào cũng im lặng, nhưng ngay cả Hwang Jiho cũng im bặt vài giây trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.

Sự im lặng kéo dài kết thúc khi Hwang Jiho mở miệng.

“Jo Uisin, cậu không cần một lời chúc phúc sao?”

“Không, sao thế?”

Có vẻ tôi đã nghe những lời tương tự trước Cuộc họp Liên minh 12 Hoàng Đạo.

Cũng như lần đó, tôi không suy nghĩ gì cả và dựng lên bức tường sắt.

Đôi mắt Hwang Jiho ánh lên vẻ đầy điềm gở.

“Tớ thật sự muốn nhìn vào bên trong đầu cậu.”

“Nghe vậy xong thì tôi không nhận chúc phúc nữa đâu.”

Tôi ăn nốt phần bánh hot cake còn lại trong lúc mắng Hwang Jiho.

Sau khi ba người chúng tôi nói chuyện xong, chúng tôi di chuyển đến phòng ăn.

Như thể vừa nấu xong, ba hậu duệ của Eun-ho đang chuyên cần dọn đĩa.

‘Dù nghĩ thế nào đi nữa, vẫn là cái mùi này.’

Đó là mùi của đồ ăn liền mà trước khi vào Trường Eungwang tôi ăn ngày đêm, nhưng mối quan hệ với nó đã bị cắt đứt nhờ căng tin ký túc xá.

Hwang Jiho lẩm bẩm.

“Mì gói? … Tớ không nhớ có mua nó.”

Trên bàn ăn bày một bát sứ trắng tràn đầy vẻ trang nghiêm.

Trong đó là một bát mì gói chín nhừ một cách kinh khủng, đủ cho một người ăn.

“… Anh Sinrok chuẩn bị đấy ạ! Anh ấy nói nếu chúng tôi thất bại thì ít nhất cũng nấu được mì gói.”

“Chúng tôi nấu cơm cháy, rồi cả món hầm cũng hỏng, vì… em không ngờ lại làm cháy món hầm. Em tưởng hầm càng lâu càng ngon.”

“E-Em xin lỗi… em làm rơi hết đồ ăn kèm xuống sàn rồi, nên…”

Nhìn những chiếc tạp dề mà hậu duệ của Eun-ho đang mặc, chúng có vẻ còn mới tinh, nhưng toàn bộ mặt trước lại đầy những vết bẩn không rõ nguồn gốc và dấu vết bị cháy.

Tôi hình dung ra kỹ năng nấu ăn của mấy đứa nhóc đó và những chuyện đã xảy ra trong quá trình này.

‘Có vẻ thầy Kim Sinrok-nim đã chuẩn bị mì gói cho trường hợp này….’

Mì gói cũng hỏng rồi.

Có vẻ hậu duệ của Eun-ho đã không kiểm soát được lượng nước khi nấu mì gói.

Tôi không nghĩ đó là mì gói nước trắng, vì nước dùng trong veo, nhưng mì thì nở phồng đến mức gần như không nhìn thấy nước dùng đâu, cứ như chỉ toàn mì vậy.

Có vẻ Hwang Jiho cũng nhận ra sự thê thảm bên trong bát mì, nhưng cậu ấy vẫn nói với hậu duệ của Eun-ho bằng biểu cảm dịu dàng.

“… Các em cũng chuẩn bị phần của mình rồi chứ?”

“Dạ… tất cả đều hỏng cả, đây là bát duy nhất thành công ạ.”

Trong nồi Eun Seoho đang cầm chỉ còn lại lượng nước dùng đủ cho một bát.

Tôi đoán ngay cả cái đó vẫn hỏng và chỉ là kết quả còn sót lại.

“Được rồi. Đi rửa tay đi. Tớ ăn trước. Ăn ngon nhé.”

“Chúng em sẽ ăn ngon ạ.”

“…”

Sau khi tôi, Hwang Jiho và Baek Ho-gun mỗi người một chỗ, hậu duệ của Eun-ho mỉm cười với vẻ nhẹ nhõm và biến mất khỏi phòng ăn.

Baek Ho-gun là người đầu tiên cầm đũa lên.

Động tác của cậu ấy dừng lại một giây khi nuốt miếng đầu tiên, nhưng sau đó thì bắt đầu ăn một cách máy móc.

Nối gót Nhân vật điều khiển được của tôi, người kiên nhẫn, chu đáo và mạnh mẽ, tôi cũng thử một miếng.

Cảm giác bở, nhão lan tỏa trong miệng tôi.

‘… Vị này khiến mình nhớ những chiếc bánh hot cake vừa ăn lúc nãy.’

Trong lúc tôi nhai và nuốt những cục bột mì quen thuộc.

Xoẹt—.

Cánh cửa tự động của phòng ăn mở ra.

“Xin lỗi vì làm phiền bữa ăn. Xin lỗi vì đến muộn. Tôi về rồi, Hwang-ho, Baek-ho. Lâu rồi không gặp, Jo Uisin.”

“Chào.”

“Vào nhanh đi, Jeok-ho.”

Người xuất hiện là Jeok-ho, người đang bận rộn điều tra về tộc Don[2].

“Hôm nay tớ đã định gặp mặt cậu cùng Jeok-ho, nhưng cậu ấy đến muộn mất rồi. Tớ sẽ thông báo nhanh cho cậu về vụ Kwon Jane. Nghe cuộc nói chuyện trước khi đi nhé, Jeok-ho.”

“Hiểu rồi.”

Jeok-ho, người trả lời, trông mệt mỏi hơn thường lệ.

Từ ngữ cảnh cuộc nói chuyện, có vẻ cậu ấy sẽ phải ra ngoài lần nữa.

“… Mì gói? Hình dáng khá đặc biệt.”

Ánh mắt Jeok-ho chuyển sang cái bàn trống rồi sang những cục mì nở mà chúng tôi đang ăn.

Mắt Hwang Jiho, người chậm chạp nhất trong ba chúng tôi trong việc di chuyển đũa, đột nhiên sáng lên khi cậu ấy nhìn Jeok-ho.

“Hậu duệ của Eun-ho nấu mì gói do Kim Sinrok chuẩn bị. Cậu muốn ăn không?”

Hwang Jiho phát động chiến dịch ‘cùng khổ!’[3].

Jeok-ho không do dự.

Ngược lại, cậu ấy mỉm cười khi đáp lại với vẻ mặt hơi vui vẻ.

“Tôi sẽ ăn.”

Biểu cảm của Jeok-ho không thay đổi dù chỉ một lần và cậu ấy ăn hết mọi thứ đến miếng cuối cùng.

Ngày hôm sau, sau giờ học.

Trong phòng Câu lạc bộ Báo chí chỉ dành riêng cho học sinh năm nhất.

Chủ tịch Câu lạc bộ Báo chí giao cho chúng tôi một nhiệm vụ mới.

‘Phóng sự về ngày Nhà giáo và các sự kiện do học sinh chuẩn bị.’

Không thể tặng quà, nên mọi loại sự kiện được chuẩn bị sử dụng siêu năng lực cá nhân cho ngày Nhà giáo.

Sẽ có rất nhiều nội dung để làm phóng sự.

“Lớp 0 tuyệt vời ngay cả trong ngày Nhà giáo!”

“Lại là lớp 0 năm 2.”

Đọc những tài liệu thu thập được về các ngày Nhà giáo những năm trước, nó tràn ngập nội dung đáng kinh ngạc.

‘Tài năng của học sinh trường trung học danh giá nhất Hàn Quốc bị lãng phí như thế này sao chứ…!’

Sự cố moai của lớp 0 năm nhất.

Geun Chansol và Wang Chansol, hai người họ, những người cũng là lớp trưởng và phó lớp trưởng lúc đó, đã tạo mô hình moai của Jegal Jaegeol trên sân đất ở trung tâm khu vực năm nhất.

Mô hình moai làm từ quặng dị giới cao khoảng 20 mét và nặng 100 tấn.

Ngay cả Câu lạc bộ Hướng dẫn cũng kinh ngạc, nên họ đã cố gắng tìm hiểu xem siêu năng lực nào đã được sử dụng để tạo ra mô hình moai và lắp đặt nó trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng họ thất bại.

Mặc dù bộ đôi GeunChan&WangChan đã đồng ý phỏng vấn với Câu lạc bộ Báo chí, họ trả lời rằng vì đó là một bí mật vui, miệng họ không thể tiết lộ bí mật giấu kín.

‘Lớp 0 năm 2 không thay đổi. Lớp 0 năm 3 hiện tại… mối quan hệ của họ với giáo viên chủ nhiệm rất tinh tế.’

Có nhiều kiểu giáo viên được giao phụ trách học sinh cá biệt.

Ví dụ, kiểu nghiêm khắc như Ham Geun-hyeong.

Cả vẻ mặt và Gwangrim của Ham Geun-hyeong đều đáng sợ, nên không có học sinh nào dễ dàng hỗn láo trước mặt thầy.

Nhưng tất cả học sinh đến trường trong lớp 0 năm nhất đều tốt bụng, và số còn lại thì im lặng đúng như những người không đến trường, nên Ham Geun-hyeong không gặp bất kỳ sự cố nào.

‘Ở Trường Eungwang, việc không đến trường không vi phạm quy định. Khó mà gọi lớp chúng tôi là học sinh cá biệt, nhưng…’

Cũng có kiểu đức hạnh như Jegal Jaegeol.

Vì thầy giáo quá tốt, học sinh sẽ bị ảnh hưởng theo nguyên tắc.

Học sinh lớp 0 năm 2 vẫn là những đứa quái thai mạnh nhất và tệ nhất như trước đây, nhưng họ sẽ không làm bất cứ điều gì có thể làm tổn thương Jegal Jaegeol.

Và nếu Jegal Jaegeol chân thành bảo họ dừng lại, họ sẽ nghe lời.

‘Vấn đề là kiểu giáo viên chủ nhiệm như giáo viên chủ nhiệm lớp 0 năm 3 hiện tại…’

Kiểu phát điên cùng học sinh.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 0 năm 3, trưởng phòng Nghiên cứu, Im Yeonhwa.

Cô ấy thuộc trường hợp thứ ba này.

‘Trông cô ấy tỉnh táo lắm lúc dạy môn Hiểu biết về người tộc Jin 1, nhưng…’

Màn thể hiện của Im Yeonhwa trong lớp Hiểu biết về người tộc Jin 1 mà cô ấy phụ trách và tôi đang học, rất xuất sắc.

Cô ấy phụ trách học sinh cá biệt của lớp 0 năm 3 hiện tại từ năm trước.

Vì cô ấy trả lại gấp đôi những trò đùa mà cô ấy đích thân trải qua hoặc chứng kiến, học sinh lớp 0 năm 3 hiện tại đang mất hết đầu óc vì những hành động của cô ấy.

‘Có vẻ lớp 0 năm 3 hiện tại cũng có gu đặc biệt, trò đùa kiểu gì thế kia?’

Trong lễ kỷ niệm ngày Nhà giáo.

Họ biến phòng học lớp 0 thành một ngôi nhà ma.

Họ được cho là đã dốc hết tâm can để thấy Im Yeonhwa sợ hãi.

Tuy nhiên, một tiếng trôi qua kể từ khi Im Yeonhwa bước vào lớp học, rồi hai tiếng trôi qua mà vẫn không có phản ứng gì.

Các tiền bối lớp 0 nghĩ có vấn đề gì đó và lao vào lớp học.

Và họ đã chịu đựng nỗi sợ tồi tệ nhất cuộc đời kể từ khi sinh ra.

‘Ngược lại, cô ấy đã biến nhà ma thành một cái đáng sợ hơn và dùng nó để trêu chọc học sinh của mình…!’

Sau sự điên rồ của giáo viên chủ nhiệm có thể áp đảo cả họ, học sinh lớp 0 năm 3 được cho là đang lặng lẽ cố gắng cảm nhận Vũ Trụ.

‘… Có im lặng thật không?’

Những nghi ngờ vẫn còn đó, nhưng tôi đã dành thời gian hoạt động câu lạc bộ trong lúc lắng nghe kế hoạch phóng sự đầy nhiệt huyết của Mun Saeron.

Sau khi hoàn thành buổi huấn luyện buổi tối, phòng của tôi.

Việc đầu tiên tôi làm là kiểm tra tin nhắn trên thiết bị.

Tôi kiểm tra danh sách người gửi, nhưng ngay cả hôm nay, tin nhắn từ Min Geurin vẫn không đến.

‘Để kiểm tra các tin nhắn khác.’

Tin nhắn trên cùng là nhóm chat với Ju Su-hyeok và Maeng Hyodon.

[Ju Su-hyeok] Hôm nay chúng tớ bắt được Yunseop hút thuốc lá điện tử. Chắc cậu ấy lén lấy trộm của chú cậu ấy. Thuốc lá điện tử cũng là hút thuốc, nên cậu ấy sẽ phải mua bánh mì!

[Maeng Hyodon] Có vẻ cậu ấy nhanh hơn trước, nhưng vẫn chậm

[Ju Su-hyeok] Hyodon bắt được cậu ấy lúc cậu ấy đang trốn!

Khi tôi kiểm tra tất cả tin nhắn, có vẻ người đưa bánh mì của tôi đã lén hút thuốc lá điện tử và bị Maeng Hyodon cùng Ju Su-hyeok bắt được.

Tin nhắn tiếp theo đến từ chủ tịch Hội đồng Cánh, Seong Siwan.

[Seong Siwan] Uisin, cậu có rảnh vào chiều muộn ngày Nhà giáo không?

[Seong Siwan] Anh họ tớ tốt nghiệp rồi đến thăm thầy chủ nhiệm-nim và có vẻ anh ấy muốn gặp Unknown Supernova. Nếu được, cậu có thể ghé qua một lát được không? ㅎㅎ Chúng tớ sẽ mua bữa tối!

Anh họ của Seong Siwan à?

Tôi hoàn toàn không biết đó là ai, nhưng tôi gửi lời đáp lại: Hiện tại thì được.

Cuối cùng là tin nhắn từ Hwang Jiho.

[Hwang Jiho] Ngày mai tớ sẽ đến Hồ Seokchon.

~~*

[1] Chú thích của Người dịch: “… Hồ Seokchon!” — nếu bạn nhập ‘의외. 예매. 그대’ hoặc ‘items. exhales. dame’ vào hệ thống what3words, nó thực sự sẽ chỉ bạn đến Hồ Seokchon. Và bạn biết gì không? Khu liên hợp thể thao Jamsil khá gần đó! Bạn thậm chí có thể nhìn thấy Sân vận động bóng chày đáng nguyền rủa đó trên bản đồ!

[2] Chú thích của Người dịch: Don – lợn.

[3] Chú thích của Người dịch: chiến dịch ‘cùng khổ!’ – trong bản gốc là chiến dịch ma nước (물귀신 작전). Đây là tiếng lóng chỉ hành vi kéo người khác cùng chịu bất công với mình.

Chú thích của Người dịch: Tôi tin rằng đây là chương mà lần đầu tiên người dịch này thật sự yêu thích bộ tiểu thuyết này đến điên cuồng. Rồi sau đó họ chỉ càng ngày càng yêu hơn ở những chương sau.

Lưu ý thêm: Tôi (rất muộn màng) nhận thấy rằng bộ lọc chống spam đã hơi quá tay. Nếu bình luận của bạn không được hiển thị trước đó, tôi rất xin lỗi, tôi sẽ để ý chuyện này từ bây giờ, nên sẽ không còn vấn đề nữa. Tôi chỉ có thể khôi phục bình luận từ 15 ngày trước, nên xin lỗi nếu một số bình luận đã bị mất. Hãy tin tôi, tôi yêu từng bình luận nhỏ nhất. Ngay cả khi không có thời gian trả lời, tôi luôn nhìn thấy chúng và trân trọng chúng (trừ khi chúng bị lạc vào mục spam chết tiệt, lạy hồn cái bộ lọc chống spam). Cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận