Tái hiện vai phụ hạng EX...
기월월 (Ki-wol-wol)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 55-57 Những ngày đầu tháng Năm

0 Bình luận - Độ dài: 11,289 từ - Cập nhật:

Những ngày đầu tháng Năm (1)

Từ nhỏ đến giờ, cô ấy chưa từng bỏ lỡ vị trí số 1 dù chỉ một lần.

Ngày nào cô ấy cũng nhận được những lời khen và phần thưởng quen thuộc.

Ngay cả siêu năng lực đang nở rộ của cô ấy cũng rất mạnh mẽ. Cô ấy không thiếu bất cứ thứ gì.

Sau khi cô ấy được nhận vào trường Eungwang với sự ủng hộ và cả sự ghen tị của mọi người…

‘Vì đây là trường trung học danh tiếng nhất Hàn Quốc, mình không nên quá tham lam và chỉ nên đặt mục tiêu lọt vào top 10% thôi, đúng không nhỉ?’

Cô ấy đã nghĩ như vậy trong chốc lát.

Rồi tại trường Eungwang, nơi quy tụ những thiên tài và tài năng từ khắp đất nước, cô ấy đã phải đối mặt với thực tế rằng “vẫn còn đỉnh cao hơn cả đỉnh cao” của mình.

Khoảng thời gian cô ấy tận hưởng cuộc sống ở trường Eungwang thật ngắn ngủi.

Dần dần, độ khó của các bài kiểm tra tăng lên.

Lần đầu tiên nhận kết quả và bảng xếp hạng, cô ấy đã rơi vào tuyệt vọng.

‘Được lên hạng trung thôi cũng tốt rồi…’

Càng ngày mục tiêu của cô ấy càng hạ thấp.

Tuy nhiên, đừng nói là hạng trung, ngay cả top 10% cũng không với tới, việc thoát khỏi nhóm 10% dưới cùng cũng trở nên khó khăn.

Cô ấy đã tham gia câu lạc bộ Ban Biên tập Tạp chí Trường, nơi có khối lượng công việc ít hơn so với câu lạc bộ Báo chí.

Khi nhận được một lời đề nghị nguy hiểm từ giáo viên cố vấn ở đó, cô ấy chỉ đơn giản gật đầu đồng ý.

“Được rồi. Cô còn gì muốn nói nữa không?”

Người thuộc Hiệp hội Người chơi, người nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe cô ấy, hỏi lại.

Người chơi này, đội trưởng Hong, tỏ ra cực kỳ lạnh lùng với bốn đứa trẻ khác đã lựa chọn sai lầm, ngoại trừ cô ấy.

Đội trưởng Hong ít nhất cũng đối xử dịu dàng hơn với cô ấy.

Cô ấy không biết lý do, nhưng người này đối với cô ấy có phần khoan dung hơn, nên cô ấy cảm thấy mình có thể thử hỏi xin một điều gì đó.

“…Tôi... tôi có thể gửi một tin nhắn cho bố mẹ và bạn bè không ạ?”

“Ảnh hưởng của lời nguyền có thể vẫn còn. Theo quy định, trong những trường hợp như vậy, tin nhắn phải được kiểm tra bởi luật sư có giấy phép Người chơi. Nếu là tin nhắn riêng tư, tốt hơn hết là gửi sau.”

Bố mẹ cô ấy, những người luôn ủng hộ cô.

Và một người bạn duy nhất ở trường Eungwang mà cô ấy thân thiết.

An Dain, người đã làm chậm tiến trình của lời nguyền cho cô ấy, ngay cả khi không biết rằng bên trong cô ấy đang bùng nổ sự ghen tị.

Cô ấy muốn gửi những lời này đến họ trước khi quá muộn.

“Tôi... tôi chỉ... muốn nói lời xin lỗi thôi ạ.”

Sau giờ học, Kim Yuri rảo bước nhẹ nhàng về phía phòng Hội học sinh.

Cô ấy đang cầm theo bản kế hoạch cho buổi đi chơi cuối tuần này cùng các bạn lớp 1 năm 0.

Lớp phó Jo Uisin, người dường như khá bị động với kế hoạch đó, đã mời thầy giáo chủ nhiệm Ham Geun-hyeong cùng đi chơi, thậm chí còn trước cả khi cô ấy kịp làm gì.

‘Ngay cả thầy Ham Geun-hyeong cũng nói sẽ sắp xếp thời gian để mọi người cùng đi được!’

Nghĩ về kế hoạch cuối tuần, cô ấy suýt nữa thì ngân nga thành tiếng.

Kim Yuri cố kìm nén không ngân nga nữa và nhập mã số cho phép ra vào khắc trên thẻ học sinh của mình vào cửa phòng Hội học sinh.

Sau vài giây xác nhận danh tính, cánh cửa phòng Hội học sinh mở ra.

Có phải vì hôm nay cô ấy đến sớm không?

Không có thành viên Hội học sinh nào khác trong phòng ngoài hội trưởng Tao Wonu và thư ký Hội học sinh Yu Sang-hui.

“Sang-hui này, cậu có rảnh vào ngày 5 tháng 5 không? Hôm đó bố mẹ tớ định đi chơi…”

“Thì sao? Tớ rảnh, nhưng tớ không thích đi chơi cùng cậu đâu, Wonu.”

“Đừng khó khăn thế chứ. Ngay cả bố mẹ tớ cũng nói nếu là cậu thì chẳng có vấn đề gì lớn cả, Sang-hui ạ!”

“Wonu, nhìn cái cách cậu nói chuyện thì khả năng hiểu vấn đề của cậu có vấn đề đấy. Não trái của cậu bị sao à? Để tớ đấm cho một phát biết đâu lại bình thường lại. Đấm nhé?”

Tao Wonu chỉ biết cam chịu những lời mắng mỏ, gương mặt vẫn hướng về Yu Sang-hui với vẻ… mãn nguyện kỳ lạ.

Kim Yuri phân vân không biết có nên chào hỏi hai người đang mải mê “khẩu chiến” đó không.

Yu Sang-hui, người đang trách mắng Wonu bằng giọng điệu ôn hòa, nhìn thấy Kim Yuri bước vào liền nở nụ cười dịu dàng.

“Yuri, vào đi em.”

“Sang-hui… cậu không cho tớ một chút thời gian vào ngày Tết thiếu nhi sao…?”

“Wonu, đàn em cậu đến rồi kìa, không chào đi à? Ghê thật.”

“…Chào…”

Dù không hài lòng, nhưng Tao Wonu vẫn hướng về phía Kim Yuri mà chào một tiếng.

Chuyện này xảy ra như cơm bữa, nên Kim Yuri vui vẻ chào lại.

“Em chào các anh chị ạ!”

Xoạch--.

Khi Kim Yuri vừa chào xong, cánh cửa phòng Hội học sinh lại mở ra.

Người bước vào là phó hội trưởng Hội học sinh Ji Myeongsu và An Dain.

“Tớ đến rồi.”

“Chào ạ.”

Ji Myeongsu vứt mạnh chiếc túi đeo vai xuống bàn cái “bịch”, rồi ngồi xuống ghế sofa và nói.

“Junyeol hôm nay không đến được. Cậu ấy bảo đang tập luyện gì đó.”

“Junyeol thật sự rất chuyên tâm vào mọi việc nhỉ? Chẳng mấy chốc biệt danh ‘Nhóc’ sẽ biến mất thôi? Dựa vào những thành tích đã đạt được, PlayerSAT-K có thể sẽ quyết định đổi biệt danh cho cậu ấy, đúng không?”

“Các cậu nghĩ sao về biệt danh của tớ? Sang-hui, nếu cậu muốn tớ cũng sẽ cố gắng chăm chỉ để đổi biệt danh!”

“Hả? Wonu à, biệt danh nào của cậu đối với tớ cũng như nhau cả thôi. Biệt danh của cậu là gì ấy nhỉ…?”

Tao Wonu đang sốc, Yu Sang-hui với vẻ mặt đầy “chân thành”, và Ji Myeongsu đang cười phá lên ở bên cạnh.

Đó là khung cảnh quen thuộc của phòng Hội học sinh mà cô ấy đã quá quen thuộc.

Tuy nhiên, hôm nay có một điều gì đó không hòa hợp lắm với nơi này. Đó là An Dain.

Cô ấy vốn không nói nhiều, nhưng hôm nay cảm giác có gì đó khác lạ.

Là bạn thân nhất của An Dain, Kim Yuri nhận ra ngay lập tức.

“Dain, cậu có chuyện gì à?”

“Ừm, cái đó…”

An Dain hạ giọng xuống thì thầm nói:

“Người bạn đột nhiên không về ký túc xá, không đến trường, cũng không liên lạc được bằng thiết bị… Vừa nãy có tin nhắn đến rồi. Cậu ấy nói lời xin lỗi.”

Nghe những lời đó, Kim Yuri suy nghĩ:

‘Xin lỗi’.

Có lẽ cô ấy không muốn nghĩ về điều đó, nhưng…

Chuyện này có liên quan đến vụ rò rỉ đề thi giữa kỳ bất hợp pháp không?

Như một sự đánh đổi cho việc rò rỉ đề thi, các học sinh đã bị cuốn vào thí nghiệm nguy hiểm của giáo viên và phải chịu lời nguyền.

Khả năng rất cao là hiện tại họ đang phải chịu đựng lời nguyền và bị cách ly tại Hiệp hội, bên ngoài trường học.

Nhưng An Dain hẳn là cũng đã nhận ra điều đó rồi.

“…Tớ hiểu rồi.”

“Ừm, tớ lo lắm.”

Kim Yuri đã rất vui khi An Dain nói rằng cậu ấy kết bạn được một người ở ký túc xá mà có thể dễ dàng ăn uống cùng.

An Dain không chỉ xuất sắc mà còn có một luồng khí khó tiếp cận rõ rệt.

Vì tính cách hơi hướng nội, An Dain ít nói, và do nguồn năng lượng áp đảo của cậu ấy, việc kết bạn đông không hề dễ dàng.

Có nhiều chàng trai tiếp cận chỉ nhìn vào ngoại hình của An Dain, nhưng họ không giống bạn bè mà giống những kẻ sùng bái hơn nhiều.

‘Ừm… mình nên làm gì đây?’

Kim Yuri không nói thêm gì về người bạn ở ký túc xá mà chuyển sang chủ đề khác.

“Dain này, lát xong việc Hội học sinh cậu có muốn đi chơi không? Cửa hàng phụ kiện handmade ở cổng đông mới mở. Tớ đi với mấy bạn lớp tớ rồi, bán nhiều đồ xinh lắm. Hình như ngày nào cũng có hàng mới về thì phải.”

“…Được.”

Có lẽ cậu ấy biết tớ đang cố gắng an ủi, An Dain khẽ mỉm cười.

Sau giờ học.

Câu lạc bộ Báo chí cũng đang xôn xao về vụ bê bối xoay quanh các học sinh của câu lạc bộ Ban Biên tập Tạp chí Trường.

Giáo viên đã công bố vụ việc cho học sinh trong buổi sinh hoạt lớp cuối ngày.

“Việc xảy ra một vụ bê bối như vậy ở trường hơi tệ thật. Nhưng nghĩ đến việc thầy Jegal sẽ không còn phải khổ sở vì mấy chuyện của Ban Biên tập Tạp chí Trường trong tương lai nữa, tớ lại thấy khá vui! Chẳng biết giải thích thế nào nhỉ.”

Mun Saeron, người đang chọn ra những bức ảnh đẹp nhất trong số ảnh đăng trên bảng tin chung và ảnh do các bạn lớp 2 năm 0 tự chụp, lẩm bẩm.

Hầu hết thành viên câu lạc bộ Báo chí gật gù như thể họ cũng cảm thấy như vậy.

Với vụ việc này, khối lượng công việc của thầy Jegal Jaegeol trên cương vị trưởng phòng sự vụ tăng lên khủng khiếp.

Ngay cả hôm nay thầy ấy cũng không thể có mặt ở câu lạc bộ Báo chí, nhưng dù vậy, bầu không khí trong phòng câu lạc bộ không còn u ám như trước.

Sau khi tôi hoàn thành hoạt động câu lạc bộ như vậy.

Tôi di chuyển đến gặp người mà tôi đã có hẹn trước.

“Tìm hiểu kỹ một chút thì lời nguyền đổ lên đầu mấy đứa đó quả thật không phải trò đùa nhỉ? Còn mấy cái tên khốn nạn mà chẳng biết là giáo viên, con người hay rác rưởi vừa bị giải đi kia, lại muốn đổ hết tội lên thầy Jegal của bọn này sao?”

“Tụi này lo cho mấy đứa lớp tụi này với cả thầy Jegal, nên không làm gì lộ liễu, nhưng trong lòng thấy ghê tởm thật sự. Lẽ ra phải đấm cho mấy phát trước khi họ bị giải đi mới phải!”

Tôi gặp bộ đôi lớp 2 năm 0, Geun Chansol và Wang Chansol, để trả quần áo của thầy Jegal Jaegeol đã được giặt khô.

Kế hoạch đi chơi 1 đêm 2 ngày thực chất là vỏ bọc, nên hai người họ đã giữ bí mật.

Hai người họ đã giữ bí mật và thực hiện chiến lược thật đáng nể, nhưng cả lớp 2 năm 0 không biết gì cả mà vẫn vui vẻ đồng ý và làm theo kế hoạch cũng thật đáng nể.

“Thầy ấy sẽ bận rộn một thời gian, nhưng sau này, thầy Jegal Jaegeol sẽ không còn bị những vụ việc của Ban Biên tập Tạp chí Trường làm phiền nữa.”

“Đương nhiên rồi!”

“Phải, nếu ai đó định độc chiếm câu lạc bộ Báo chí, tụi này sẽ hiểu đó là lời tuyên chiến.”

Nhân vật có thể chơi của tôi được yêu quý thế sao, nhỉ?

Nếu là hai người này, có vẻ tôi có thể tin tưởng và dựa vào họ.

Hai người đó đã làm rất tốt việc bảo vệ thầy Jegal Jaegeol.

“Vâng. Ngoài ra, hai anh làm ơn tiếp tục đảm bảo rằng thầy Jegal Jaegeol không biết sự thật về chuyện này ạ.”

“Cậu cứ yên tâm. Nếu có vẻ thầy ấy nghi ngờ gì hay cố gắng tìm hiểu, tụi này sẽ biết ngay, nên cứ giao cho tụi này.”

“Phải. Tụi này đã chuẩn bị vài chiến thuật rồi. Ngay cả khi thầy Jegal không nghi ngờ gì đặc biệt, tụi này cũng chỉ muốn thử nghiệm vài chiêu thôi.”

Hai người định làm gì Nhân vật có thể chơi của tôi vậy?

Giống như đang bày trò vậy.

Geun Chansol, người đã nhận túi giấy đựng quần áo từ tôi, nhìn tôi một cách dịu dàng.

“Ừm, thật ra tụi này đang nghĩ không biết cậu đã lừa thầy Jegal bằng chiêu trò ngớ ngẩn gì mà ngay cả giáo viên trường Eungwang cũng bị cậu qua mặt được ấy nhỉ? Nếu tụi này cũng làm được như vậy, kho tàng trò đùa của tụi này sẽ tăng lên gấp bội, đúng không?”

“Geun-Chan, ngay cả tụi mình cũng chưa phơi bày hết bí mật của những trò đùa tuyệt mật mà. Lịch sự chút đi chứ.”

“…Như Wang-Chan nói đấy. Đáng tiếc thật. Ừm. Cậu luôn được chào đón bất cứ lúc nào nếu muốn trao đổi tài liệu trò đùa, vì vậy ý chí của Lớp 0 sẽ tiếp tục!”

Geun Chansol và Wang Chansol nói với vẻ mặt rạng rỡ.

Tôi có điều muốn hỏi hai người họ và có vẻ trong không khí này, họ sẽ trả lời.

“Tôi có một câu hỏi.”

“Tụi này đắt lắm.”

Hai người họ đồng thanh nói.

Tôi đã nghe câu này lần đầu gặp rồi, nhưng biểu cảm và không khí của họ hoàn toàn khác so với lúc đó.

Tôi hỏi câu hỏi quan trọng với hai người đang cười tinh nghịch.

“Hai anh làm áo đồng phục lớp ở đâu vậy?”

Đó là lúc tôi thực hiện công việc của mình với tư cách là lớp phó lớp 1 năm 0.

Sáng hôm sau.

Lớp 1 năm 0 tập trung sớm hơn thường lệ.

Kim Yuri viết những dòng sau lên bảng điện tử bằng nét chữ tròn trịa:

[Chọn nội dung viết lên áo đồng phục lớp]

“Uisin đã tìm được chỗ làm áo đồng phục lớp nhanh rồi! Chỉ cần mình chốt nội dung thôi là có áo ngay.”

“Lớp phó, cậu làm kiểu gì thế?”

“Woah! Không còn nhiều thời gian nữa mà tớ tưởng không kịp chứ.”

Nhờ lời giới thiệu của Wang Chansol, người có bố mẹ là những người chơi lớn trong ngành công nghiệp may mặc, nơi làm áo đồng phục lớp đã được chốt.

Dưới “lời đe dọa” của Geun Chansol và Wang Chansol, những người bảo rằng họ đã lấy màu dạ quang rồi nên đừng trùng màu, tôi vui vẻ chốt áo phông cộc tay màu trắng.

“Tuy hơi đơn giản một chút, nhưng nhìn gọn gàng và xinh nhỉ.”

“Ừ.”

Kế hoạch là làm áo phông trắng với chữ đen in đậm bằng phông chữ Gongseo[1].

‘Tuy màu sắc đơn giản, nhưng sẽ rất nổi bật đây.’

Bản thiết kế là do bộ đôi Geun-Chan&Wang-Chan, những người giả vờ có trái tim nhân hậu, đưa cho.

Chắc chắn sẽ rất thu hút sự chú ý.

Nhưng Nhân vật có thể chơi và các bạn cùng lớp của tôi vui vẻ, nên tôi không bận tâm.

“Giờ mình sẽ bốc thăm xem ai sẽ viết cho ai nhé. Đầu tiên, mình sẽ bốc thăm người sẽ viết lên áo của thầy Ham Geun-hyeong trước!”

Kim Yuri chiếu ứng dụng Ghost Leg[2] lên bảng điện tử.

Và người chiến thắng vinh quang, người sẽ quyết định nội dung viết lên áo phông của thầy Ham Geun-hyeong, là…

Hwang Jiho.

‘Có điềm chẳng lành!’

Đôi mắt của Hwang Jiho, người nãy giờ có vẻ mặt mệt mỏi như đang vật lộn giải mã sách cổ, bỗng sáng lên.

“Hahaha, biết làm sao bây giờ!”

Sao lại là tên đó cơ chứ?

Thầy Ham Geun-hyeong cũng là Nhân vật có thể chơi của tôi.

Cậu mà thử viết gì kỳ quặc xem…

Hwang Jiho nhìn quanh rồi như nghĩ ra điều gì hay ho, cậu ấy nhập một dòng chữ lên bảng điện tử.

Kết quả:

[Người đã tạo ra khẩu hiệu lớp ngớ ngẩn]

Rầm--!

Thấy dòng chữ đó, Maeng Hyodon liền đập cái đầu đá nhỏ của mình vào chiếc bàn gốm được gia cố.

Maeng Hyodon, cậu không nên sử dụng thiết bị của trường nhẹ nhàng hơn một chút à?

Sawol Seeum, người không có mặt lúc đó, tỏ ra bối rối, nhưng sau khi nghe Lee Lena giải thích, cậu ấy bắt đầu cười cùng các bạn khác.

“Ha–Hahaha!”

“À.. Đừng–đừng cười thế… phụt.”

Trận cười lớn bùng nổ kéo dài hàng chục giây, cho đến khi không khí lớp học lắng xuống.

“Này, Hwang Jiho! Nể tớ một chút đi chứ!”

Maeng Hyodon với gương mặt đỏ bừng, phản đối, rồi Hwang Jiho như thể ban ơn huệ, đổi lại dòng chữ.

[Giờ đi học rồi]

Cuối cùng, khẩu hiệu lớp vẫn không biến mất.

Thật hơi tế nhị khi thầy giáo phải mặc, nhưng thầy Ham Geun-hyeong lại rất thích khẩu hiệu lớp đó, nên chắc là sẽ ổn thôi.

Chắc là vậy.

“Áo của thầy đã chốt rồi, giờ mình chọn của chúng ta nào!”

Và rồi, mọi người quay số và bốc thăm cho từng người.

Đầu tiên là tôi.

Tôi bốc trúng Maeng Hyodon.

[Jo Uisin → Maeng Hyodon: Maeng Hyodon Tiểu Thạch Sư Phụ]

“Này, lớp phó! Cái gì thế kia!”

“Không sao mà!”

“Nghe hay đấy chứ!”

Tôi ngưỡng mộ sự cố gắng của cậu ấy trong kỳ thi giữa kỳ nên đã tặng cho cậu ấy biệt danh đó.

Maeng Hyodon trông có vẻ không hài lòng nhưng các bạn khác lại đưa ra những đánh giá tích cực, nên nó đã được thông qua an toàn.

Tuy nhiên, tiếp theo, Maeng Hyodon bốc trúng tôi.

[Maeng Hyodon → Jo Uisin: Jo Uisin Lớp phó đáng ngờ]

“Hahahaha!”

“Mỗi lần cậu suy nghĩ gì đó là trông đáng ngờ lắm.”

“À… biết nói gì bây giờ… Ừm.”

Với trận cười bùng nổ của Hwang Jiho và sự ngầm đồng ý của các bạn khác, nội dung này đã được thông qua.

Đó là thứ Nhân vật có thể chơi của tôi đặt cho, biết làm sao bây giờ?

Chắc tôi cứ chấp nhận thôi, nhỉ?

[Sawol Seeum → Lee Lena: Lee Lena Người chơi Violin]

“Tớ xin lỗi, tớ không nghĩ ra được gì khác nên…”

“Không sao đâu, tớ thích lắm!”

“Ừ, tớ cũng thấy hay mà.”

Trong không khí an ủi lẫn nhau, nội dung này đã được thông qua.

[Lee Lena → Kim Yuri: Kim Yuri Lớp trưởng tài năng, tớ luôn biết ơn cậu!]

“Là tớ mới phải biết ơn chứ. Cùng cố gắng trong tương lai nhé!”

“Ừ!”

Kim Yuri và Lee Lena mỉm cười rạng rỡ và nội dung này đã được thông qua trong không khí tốt đẹp.

[Kim Yuri → Hon Honey Han Yi [3]]

“Tớ nghĩ dễ thương hợp với cậu lắm!”

“Cảm ơn cậu.”

Han Yi rất thích và nội dung này đã được thông qua.

Tiếp theo, Han Yi.

[Han Yi → Hwang Jiho: Hwang Jiho Đừng cười suốt nữa]

“Đồng ý.”

“Hay lắm!”

“…Này, thật sự lấy cái này à?”

Chắc là do Han Yi đã phải chịu đựng không ít lần trò đùa Taehokwon hàng ngày của Hwang Jiho.

Cậu ấy đã viết một dòng chữ rất tuyệt cho Hwang Jiho.

Nó đã được thông qua với sự ủng hộ nhiệt tình của tôi và Maeng Hyodon.

[Hwang Jiho → Sawol Seeum: Tôi lo lắng về hiệu ứng kỹ năng Bay]

“Hả? Đến tên cũng không viết à?”

“Hahaha.”

“Thật à? Thật đấy à?”

Hwang Jiho chỉ cười mà không nói gì.

Mặc chiếc áo phông với chữ Sawol to đùng thật sự không phải là lựa chọn hay ho gì.

Liệu đây có phải là một hành động chu đáo, xứng đáng với chức chủ tịch, sau khi cân nhắc hoàn cảnh của học sinh không?

Nhưng tại sao cậu ấy lại lo lắng về hiệu ứng ban phước của Gà[4] thì tôi hoàn toàn không hiểu.

Và tháng 5, cuối tuần.

Mọi người trong lớp 1 năm 0, ai nấy đều mặc áo đồng phục lớp ton-sur-ton, đã có buổi đi chơi ở sông Hàn.

Trên đường di chuyển, chúng tôi đã thống nhất về áo khoác ngoài sẽ mặc kèm với đồng phục lớp.

Vì có kế hoạch chèo thuyền thiên nga, chúng tôi đã hẹn gặp nhau gần cầu Yeonghwa, trong công viên Yeonghwa sông Hàn.

Ở đó, chúng tôi đã gặp một người không ngờ tới.

“Tiền bối Song Manseok ạ, lâu rồi không gặp ạ.”

Người mà thầy Ham Geun-hyeong chào.

Đó là đội trưởng đội Đạp xe sông Hàn, Thiết Tí Song Manseok.

~~*

[1] Phông chữ Gongseo: Loại phông chữ “troll” giống như phông thầy Ham Geun-hyeong đã dùng cho khẩu hiệu lớp.

[2] Ghost Leg: Một dạng trò chơi bốc thăm bằng cách vẽ các đường thẳng đứng và thêm các đường ngang nối ngẫu nhiên. Khi đi theo các đường này từ trên xuống dưới, ta sẽ tạo ra các cặp ngẫu nhiên. Ứng dụng được dùng ở đây mô phỏng trò chơi này.

[3] Hon Honey Han Yi: Nguyên bản là Hani Honey Han Yi. Các tên gọi này nghe khá giống nhau trong tiếng Hàn.

[4] Gà.

Tuyệt vời! Tiếp theo đây là bản dịch của phần hai:

Những ngày đầu tháng Năm (2)

Vài ngày trước.

Ju Su-hyeok, sau khi hoàn thành hoạt động ở câu lạc bộ Hướng dẫn và đang trên đường về nhà, đã bắt gặp một gương mặt quen thuộc khi rời khỏi Đại sảnh Câu lạc bộ Hướng dẫn Khu Trung tâm.

Từ xa, An Dain và Kim Yuri đang cùng nhau rời khỏi Đại sảnh Hội học sinh.

Hai người họ vừa đi vừa trò chuyện, nở nụ cười rạng rỡ với nhau.

Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của An Dain, Ju Su-hyeok cảm giác như có một làn gió ấm áp tràn ngập lồng ngực.

‘Sau giờ học cậu ấy có vẻ buồn, nên mình đã lo. May quá.’

Nhìn An Dain từ xa, Ju Su-hyeok thoáng chốc lưỡng lự không biết có nên đến nói chuyện không.

‘Có vẻ cậu ấy đang đi chơi với bạn, mình không nên làm phiền.’

Tuyệt nhiên không phải là cậu ấy thiếu can đảm để nói chuyện với cô ấy đâu nhé.

…Cậu ấy tự nhủ, như để trấn an bản thân.

Bởi vì lần trước họ đã có một buổi gặp mặt bàn luận về sách rất tự nhiên mà!

Nhưng cậu ấy quyết định cho rằng đã quá muộn để “đến chào hỏi”.

“Cậu về rồi à.”

“Em về rồi ạ, anh Cheol!”

Trước cổng nam tĩnh lặng.

Ju Su-hyeok bước lên chiếc limousine không khí đang chờ sẵn, vừa chào một cách tươi sáng.

“Hôm nay huấn luyện viên Gwak-nim bị kẹt lại vì chương trình biểu diễn võ thuật mà anh ấy phụ trách thay. Lịch tập buổi tối bị hủy rồi. Thay vào đó, cậu sẽ tham gia sự kiện Kỷ niệm lần thứ 29 của Quỹ Ju-Oh cùng cô Oh Hyeji.”

“Vâng? Em nghe nói số người tham dự đang hơi thiếu, nên em có bỏ qua cũng không sao mà… Dạo này em thường gặp chị Hyeji mà.”

Sau khi hôn thê của anh họ thứ hai của Ju Su-hyeok, Oh Hyejeong, bỏ trốn và mất tích, đã có ý định cố gắng se duyên Ju Su-hyeok và Oh Hyeji.

Cậu ấy dường như chưa nhận ra điều đó, nhưng nếu là Ju Su-hyeok thông minh, cậu ấy sẽ sớm nhận ra thôi.

Đây là chuyện vô ích nếu cứ nói vậy mà lại làm mất lòng tin của chủ tịch, nên anh không thể giúp Ju Su-hyeok ở đây được.

‘Nhưng nếu là Su-hyeok thì không cần phải lo.’

Điều mà Kim Cheol tin tưởng là ngay cả trong hoàn cảnh bế tắc như vậy, Ju Su-hyeok vẫn sẽ nắm giữ tương lai và tình yêu của chính mình mà không gặp khó khăn gì.

Kim Cheol không biết thực tế đáng thương của Ju Su-hyeok, người thậm chí còn không dám chào người mình thích.

Mặt khác, Ju Su-hyeok lại hối hận: ‘Chẳng biết khi nào mới gặp lại, lẽ ra mình nên chào một tiếng mới phải’.

Cứ như vậy, hai người trên chiếc limousine không khí đang tự động bay ở chế độ thấp đã đến đích.

Trước khi Ju Su-hyeok bước ra, Kim Cheol nói:

“Làm ơn đảm bảo tham gia lịch trình Ngày Tết thiếu nhi nhé. Em họ cậu đã đích thân đến gặp tôi nhờ chuyện này đấy.”

“Haha, Suri làm thế à? Hôm qua em cũng gọi video cho em ấy mà, đáng lẽ em ấy phải nói trực tiếp như thế chứ. Em có thể dẫn bạn đi cùng không ạ?”

“Tôi sẽ kiểm tra lại số ghế đã đặt. Nếu là bạn, cậu đang nói về Tao Sihu-gun à?”

Ju Su-hyeok lắc đầu.

“Không, bạn ở trường ạ. Có mấy người bạn mà em vẫn chưa đá bóng cùng được. Anh xem giúp có lấy được ít nhất hai chỗ không nhé.”

Trước mắt Ju Su-hyeok là hình ảnh hologram hiển thị nhóm chat của Jo Uisin và Maeng Hyodon.

Trước đây, nghề Người chơi từng bị coi là một công việc 3D (Nguy hiểm, Khó nhọc, Bẩn thỉu).

Đó là thực tế mà đừng nói đến thông tin chinh phục, ngay cả việc hỗ trợ trang bị cũng không thể đảm bảo, và Người chơi chỉ có thể tin vào khả năng của mình khi chinh phục dị giới và chiến đấu với Kẻ thù.

Cũng có nhiều người sợ bị nhận diện là Người chơi và che giấu siêu năng lực của mình.

Khi số lượng Người chơi sụt giảm, việc chinh phục dị giới dần chậm lại.

Vì lý do đó, số người chết tăng lên và hiện tượng tránh né dị giới ngày càng thường xuyên hơn, tạo thành một vòng luẩn quẩn. Thời kỳ Đen tối.

Dù vậy, một anh hùng đã xuất hiện, người đã cưỡng chế chinh phục hết dị giới này đến dị giới khác, chấm dứt thời kỳ bóng tối đó.

Vị anh hùng vĩ đại đã dẫn dắt thế giới Người chơi đến buổi bình minh chính là Thiết Tí Song Manseok.

“Ừ, lâu rồi không gặp, Geun-hyeong.”

Ông đội mũ bảo hiểm, đeo kính bảo hộ, đeo găng tay và mặc quần đùi đua xe đạp địa hình.

Trang phục mà Song Manseok đang mặc là bộ đồ đạp xe hoàn chỉnh, khoác trên cơ thể rắn chắc mà khó tin rằng ông đã ở tuổi 70.

‘Không ngờ Song Manseok và thầy Ham Geun-hyeong lại biết nhau.’

Nhìn hai người họ chào hỏi nhau, tôi nghe thấy tiếng xì xào của đám trẻ lớp mình.

“Tớ chỉ thấy cái tên ‘Song Manseok’ trong sách giáo khoa thôi.”

“Không phải là người trùng tên sao? Làm gì có chuyện người xuất hiện trong sách giáo khoa còn sống chứ?”

Im đi, ông ấy vẫn sống tốt nhé.

Mặc dù đôi khi nghĩ đến việc người xuất hiện trong sách giáo khoa lịch sử chính trị hiện đại vẫn còn sống thật đáng ngạc nhiên.

“Đã lâu rồi mới thấy ông ấy.”

Ngay cả Hwang Jiho cũng đã từng gặp trực tiếp Song Manseok sao?

Nhưng sẽ không hay ho gì nếu nội dung cuộc trò chuyện hiện tại lọt đến tai Song Manseok, nên tôi mong mọi người im lặng hết.

“Giờ đi học rồi?”

Chiếc áo khoác mỏng của thầy Ham Geun-hyeong hơi mở, nên tôi đoán dòng chữ có thể nhìn thấy được.

Song Manseok, nhìn thấy thầy Ham Geun-hyeong mặc chiếc áo phông lớp với dòng chữ to bằng phông chữ Gongseo, tỏ ra nghi ngờ.

“Đó là khẩu hiệu lớp. Tôi tự làm đấy.”

Vị anh hùng vĩ đại có vẻ mặt như không nói nên lời.

À, đúng như dự đoán, tư duy của Nhân vật có thể chơi của tôi quả là khác biệt.

Song Manseok, người đang trò chuyện với thầy Ham Geun-hyeong, bỗng nhìn về phía chúng tôi.

‘…Chắc chắn là ông ấy không nghe thấy gì đâu, đúng không?’

Vì đeo kính bảo hộ nên tôi không thể nhìn rõ được vẻ mặt của Song Manseok lúc đó.

Song Manseok nhìn quanh chúng tôi rồi quay đầu lại.

“Cậu dẫn các em học sinh lớp mình đi chơi à?”

“Vâng.”

“Geurin cũng đến à? Nghe nói hôm nọ em ấy đã đến trường rồi.”

“Min Geurin hôm đó về nhà ngay ạ.”

“…À.”

Thật sao?

Tôi đại khái đoán được câu chuyện là gì.

Trong số các em học sinh lớp 1 năm 0 không đến trường có hai Nhân vật có thể chơi.

Một trong số đó là cháu trai của Song Manseok, Song Daeseok, người còn lại là bạn thuở nhỏ của Song Daeseok, Min Geurin.

‘Trong ngày đầu tiên thi giữa kỳ, cậu ấy che mặt kỹ quá nên tôi không nhận ra. Vậy hôm đó người đến là Min Geurin sao?’

Cả hai đều từ chối đến trường trong game, nên không xuất hiện trong năm học thứ nhất, nhưng được đề cập là học sinh lớp 0.

Họ là những nhân vật chỉ có vai trò của một vai phụ[1].

Vì vậy trong cốt truyện, họ có thể được chơi trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn, nhưng vì là người liên quan đến Song Manseok nên họ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.

“Vậy tôi đi đây… Geun-hyeong, cậu ngay cả với học sinh cũng cẩn thận thế, cứ đi chơi vui vẻ nhé.”

“Tôi sẽ làm vậy.”

“Được rồi, giữ an toàn nhé.”

“Vâng, vâng.”

Ông ấy bất ngờ nói hướng về phía chúng tôi và đám trẻ lớp cũng vội vàng cúi đầu chào.

Vị anh hùng vĩ đại, Song Manseok, nhìn chúng tôi, gật đầu một cái rồi biến mất.

Không hiểu sao bóng lưng của ông ấy trông thật nhỏ bé.

Song Daeseok và Min Geurin, có lẽ ông ấy đã nhìn thấy hình ảnh hai người đó trong chúng tôi và có rất nhiều suy nghĩ.

‘Còn về Song Daeseok và Min Geurin… Tôi đã nợ Song Manseok vì nhiều lý do, nên tôi muốn giúp ông ấy.’

Song Daeseok và Min Geurin thuộc lớp 1 năm 0.

Tôi sẽ phải tìm hiểu xem cần phải làm gì để giúp đỡ hai người đó.

Sau khi Song Manseok hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Kim Yuri hào hứng hét lên:

“Vậy thì, buổi đi chơi đầu tiên của lớp 1 năm 0 bắt đầu thôi!”

Với giọng nói mạnh mẽ của Kim Yuri, lịch trình buổi đi chơi đã bắt đầu.

Nhưng “đầu tiên” là sao nhỉ? Chắc nghĩa là sẽ có lần thứ hai, thứ ba.

Đó là cùng một kiểu mạch suy nghĩ với Geun Chansol.

‘Kim Yuri cũng là học sinh lớp 0 sao?’ Tôi một lần nữa nhớ lại điều đó.

“Sau khi đến bến tàu công viên Seonyu Island Yanghwa, mình sẽ thi đua thuyền thiên nga để giành quyền chọn vị gà rán! Mình sẽ bốc thăm chia đội!”

Với ứng dụng chọn ngẫu nhiên, kết quả chia đội ngẫu nhiên là:

Đội 1: Tôi, Lee Lena.

Đội 2: Kim Yuri, Maeng Hyodon.

Đội 3: Hwang Jiho, Sawol Seeum.

Đội 4: Ham Geun-hyeong, Han Yi.

Kết quả chia đội thật hỗn loạn, nhưng dù sao đi nữa, chúng tôi quyết định tuân theo sự lựa chọn của vị thần ngẫu nhiên.

Lớp 1 năm 0 mặc áo phao bảo hộ, hướng tới mục tiêu giành quyền chọn vị gà rán và cuộc đua thuyền thiên nga bắt đầu.

Vì tất cả đều là Người chơi, tốc độ của chúng tôi vượt trội so với các thuyền thiên nga khác.

Tuy nhiên, vẫn có sự khác biệt giữa các đội.

“Uisin, cố lên nhé!”

“Được.”

Với Lee Lena đang chăm chỉ đạp chân, đội 1 của tôi ổn định tiến về đích.

“Hyodon, nếu cậu ngồi ở mép ngoài thế kia, thuyền sẽ bị nghiêng và nước sẽ tràn vào đấy. Lại gần tớ đi!”

“Ừm, ừm.”

Vì là nam sinh trung học, Maeng Hyodon không dám nhìn thẳng vào mắt Kim Yuri và ngồi xa hết mức có thể, đội 2 bị tụt lại phía sau.

“Jiho, tớ–tớ không theo kịp cậu. Nhanh quá!”

“Hahahaha!”

“Á, hình như sắp lật rồi. Lật thật rồi, dừng lại!”

Chắc Hwang Jiho, người gần đây trở nên cuồng công việc, đang giải tỏa căng thẳng.

Vì ngay cả thời gian nghỉ ngơi thông thường của cậu ấy gần đây cũng bị cuốn đi bởi việc giải mã sách cổ.

Sawol Seeum có vẻ mặt như muốn dùng kỹ năng Bay để thoát thân ngay lập tức.

Như thể cảm thấy vui, Hwang Jiho cứ vô tư đạp bàn đạp.

Vì cần điều khiển của đội 3 di chuyển theo chuyển động của Hwang Jiho, nên nó cứ đi theo hướng này hướng khác, như đường zíc zắc.

“…”

“…”

Đội 4 của thầy Ham Geun-hyeong và Han Yi lặng lẽ phối hợp hoàn hảo và tiến về phía trước mà không nói một lời nào.

Han Yi có quyết tâm mạnh mẽ là phải ăn được gà vị ngọt bằng mọi giá, còn thầy Ham Geun-hyeong thì tỏ ra quan tâm đến em ấy.

‘Kết thúc như dự đoán.’

Vị trí thứ nhất thuộc về đội 4, đội đã lặng lẽ đua hết sức mình.

Vị trí thứ hai là đội 1 ổn định của chúng tôi.

Vị trí thứ ba là đội 3 lái điên cuồng.

Người tệ nhất là đội 2.

“Tiếc quá…!”

Lee Lena có vẻ mặt thất vọng.

Thực tế thì chỉ có đội chúng tôi và đội 4 là đua tử tế, và đó là một cuộc đua sát sao, nên việc thua thật đáng tiếc.

Trước khi cởi áo phao, chúng tôi chụp vài bức ảnh tập thể rồi đi ăn gà rán.

“May mà hôm nay thời tiết đẹp. Tớ ướt hết rồi!”

“Vâng. Em không ngờ nước lại bắn tung tóe như thế này.”

Vì bị ướt hết trong cuộc đua thuyền thiên nga, chúng tôi đã cởi bỏ áo khoác ngoài đang mặc bên ngoài áo đồng phục lớp.

Vì lý do đó, dòng chữ trên áo đồng phục lớp càng trở nên nổi bật hơn, nhưng tôi đã ngừng để tâm đến điều đó từ trước khi kịp nhận ra.

Khả năng thích ứng thật đáng sợ.

“Chúng ta ngồi đây nhé.”

“Vâng, thầy ạ!”

“Em có chiếu cói. Lớp phó, giữ ở đó!”

“Maeng Hyodon, có vẻ chỗ đó hơi bị lệch rồi.”

Chúng tôi trải chiếu cói ở một góc công viên sông Hàn, ngồi xuống đó và sau đó kích hoạt ứng dụng giao hàng để tìm kiếm thực đơn gà rán.

“Wow, có nhiều loại gà mật ong thế nhỉ?”

“Chắc ngon lắm đây.”

Một gà tỏi, một gà bơ, một gà rán thường…

Và Han Yi, người giành được quyền chọn vị gà, đã chọn các loại gà ngọt với vẻ mặt tươi sáng.

Những người về cuối cùng, Kim Yuri và Maeng Hyodon, được giao nhiệm vụ dọn rác trong buổi đi chơi hôm nay.

Nhưng sau khi ăn xong hết, cả tám người chẳng còn việc gì làm thì cùng nhau dọn dẹp.

“Chẳng biết bắt đầu chơi game gì đây…”

“Cứ chơi hết theo thứ tự chồng lên đi.”

“Được thôi. Tớ muốn thử hết mà!”

Sau khi ăn gà rán, chúng tôi quyết định chơi game.

Chúng tôi nảy ra ý tưởng chơi các trò chơi party không dùng thiết bị thay vì game trên thiết bị và đã chuẩn bị rất nhiều board game party.

“Thầy không biết luật chơi gì cả…”

“Em sẽ giải thích cho thầy ạ!”

Sau khi Kim Yuri giải thích luật chơi, chúng tôi bắt đầu chơi.

Trò ‘Cheating Moth’ (Con Bướm Gian Lận) nơi bạn rút bài như trong bài Uno, đồng thời sử dụng nhiều cách khác nhau để tẩu tán hoặc giấu bài.

Trò chơi ‘Citadel’ (Thành Trì) hủy diệt tình bạn, nơi bạn phải sinh tồn giữa những mưu mẹo tàn nhẫn.

Trò chơi ‘CodeNames’ (Tên Mã) trong đó bạn phải suy luận và chia sẻ thông tin với phe mình, đồng thời nhận manh mối để tìm ra ai là điệp viên và sát thủ của phe đối phương.

Vân vân.

Vừa cười sảng khoái vừa oán giận, chúng tôi đã chơi hết tất cả các trò chơi đã chuẩn bị cho đến khi mặt trời bắt đầu lặn.

“Thầy Ham Geun-hyeong mạnh quá!”

“Vừa nãy thầy còn chưa biết luật chơi gì cả, thế là ăn gian rồi!”

“Lại thắng rồi. Woah…”

Người có tỷ lệ thắng cao nhất bất ngờ lại là thầy Ham Geun-hyeong.

Thầy ấy đối mặt với các trò chơi một cách nghiêm túc và vui vẻ, không hề nhường nhịn lũ trẻ. Đúng như dự đoán từ Nhân vật có thể chơi của tôi.

“Hahahaha! Tớ vẫn là người tệ nhất!”

Tỷ lệ thắng tệ nhất thuộc về Hwang Jiho.

Chắc ngay cả sau khi sống lâu đến vậy, vẫn có một phần tâm lý con người mà cậu ấy không thể hiểu được.

Nhưng có vẻ cậu ấy không chỉ kém may mắn.

Với thầy Ham Geun-hyeong lặng lẽ là MVP của buổi đi chơi hôm nay một cách không thể nghi ngờ, bức màn an toàn đã khép lại cho buổi đi chơi đầu tiên của lớp 1 năm 0 chúng tôi.

Thứ Hai.

Vì lịch thi lại đã được thông báo trước cuối tuần, nên có vài học sinh ở trường trông rất buồn bã.

Ngay cả trong ngày nghỉ, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy học sinh đi lại với hologram mở các thẻ ghi nhớ để học bài.

‘Ở lớp mình chỉ có mỗi Min Geurin thi lại thôi nhỉ?’

Có vẻ tất cả những người trong lớp tôi đã thi từ xa đều tránh được điểm liệt.

Ngay cả Min Geurin cũng chỉ bỏ lỡ bài thi, nên cậu ấy không phải là một tài năng đến mức sẽ trượt nếu làm bài.

Cậu ấy chắc sẽ đang hối hận vì đã không đăng ký thi từ xa ngay từ đầu.

‘…Vì thế, cậu ấy sẽ không đến trường nữa.’

Min Geurin vốn dĩ đã không đến trường, nhưng giờ đây cậu ấy sẽ từ chối đến trường một cách dữ dội và mạnh mẽ hơn.

Nếu đó là Nhân vật có thể chơi Min Geurin mà tôi nhớ, cậu ấy hẳn sẽ đang đạp chăn trong lúc hối hận.

Khi tôi sắp xếp những suy nghĩ đó và tiến về phía máy giả lập, xung quanh trở nên ồn ào.

“Này, các anh chị năm 2 sắp đánh nhau rồi!”

“Ai với ai thế?”

“Anh Rồng Đỏ với Ma… Xin lỗi, tên gì ấy nhỉ? Dù sao thì, anh Rồng Đỏ không nể nang gì cậu ấy, nên cậu ấy cứ tiếp tục đối đầu và cuối cùng là đánh nhau!”

“Làm gì mà ầm ĩ thế ở trường trong ngày nghỉ vậy?”

Họ đang nói về Yeom Junyeol và Ma Jinseung sao?

Thuộc Hội học sinh, Tiểu Hỏa Long Yeom Junyeol.

Thuộc câu lạc bộ Hướng dẫn, người vẫn chưa nhận được biệt danh vào lúc này, Ma Jinseung.

Trong hai người, Ma Jinseung là người tuyên bố đối đầu trong một cơn điên cuồng đơn phương.

‘…Cả hai đều là Nhân vật có thể chơi của tôi, nên tôi không thể đứng về phía nào được!’

Được rồi, vậy thì tôi sẽ cổ vũ cho cả hai cậu.

Nhưng giống như trong trận đấu Xe Buýt Bánh Mì, các chàng trai trong trường tôi có vẻ rất thích xem đánh nhau.

Ở thế giới này, người ta nói cảnh tượng tuyệt vời nhất là xem chơi lửa và đánh nhau.

Yeom Junyeol có thể làm cả hai việc đó, nên cậu ấy đương nhiên thu hút sự chú ý.

‘Siêu năng lực của Ma Jinseung là khả năng điều khiển thực vật… nó đối nghịch với Yeom Junyeol, người sử dụng lửa. Làm những chuyện như thế…’

Ma Jinseung, người đã làm tất cả những gì có thể để chinh phục điểm yếu của mình.

Lee Lena và Maeng Hyodon, những người đã học đến chết đi sống lại để thoát khỏi vũng lầy thi lại.

Đã đến lúc tôi phải noi theo các Nhân vật có thể chơi của mình.

Trước khi bắt đầu tập luyện.

Tôi mở trang trên màn hình hologram của thiết bị, trang mà tôi đã lưu lại, rồi tiếp tục quay mặt đi.

[Đơn đăng ký tham gia giải cờ vua trường do Nhóm Cờ vua tổ chức.]

Hãy bước một bước để chinh phục điểm yếu của tôi.

Ngay sau đó, thông báo ‘Đăng ký hoàn tất’ hiện lên trên màn hình hologram.

Chủ Nhật, sau khi hoàn thành các kế hoạch và lịch tập luyện, trong phòng ký túc xá của tôi.

Vì vé bị hủy cho trận đấu ngày Tết thiếu nhi vẫn không xuất hiện, tôi liên tục làm mới trang web trong hy vọng mong manh thì một tin nhắn đến.

[Ju Su-hyeok] Uisin, Hyodon. Hai cậu có bận vào ngày 5 tháng 5 không?

[Maeng Hyodon] Không

[Ju Su-hyeok] Thế hai cậu có muốn đi xem bóng chày không? Tớ có ba vé!

Một điều tôi không thể ngờ tới.

Ju Su-hyeok gửi sơ đồ chỗ ngồi sân vận động bóng chày Jamsil vào nhóm chat và hiển thị trực tiếp.

Xứng đáng là vé được đặt bởi cháu cố của người đứng đầu Tập đoàn Ju-Oh, đó là những ghế ở khu giữa ngay sau người bắt bóng…!

[Tôi] Tớ đi!

[Maeng Hyodon] Thế tớ cũng đi

[Ju Su-hyeok] Tuyệt vời. Vậy mình gặp nhau trước rồi đi ăn trưa cùng nhé.

Vấn đề đã được giải quyết theo một cách bất ngờ.

Tôi đã nghĩ đến việc nhờ Ju Su-hyeok ngay từ đầu, nhưng cảm thấy quá trơ trẽn nên đã cố gắng tự giải quyết.

‘Không chỉ có được ghế tốt đã đặt sẵn, mà còn được đi cùng Ju Su-hyeok nữa. May mắn thật.’

Cuối cùng tôi đã thoát khỏi địa ngục săn vé.

Tôi siết chặt nắm tay rồi hoàn tiền vé khu khán đài ngoài sân.

Tôi cảm thấy như gánh nặng đã được trút bỏ.

Tôi thường ngủ ngon, không mơ gì cả, nhưng hôm nay có vẻ tôi sẽ ngủ ngon hơn bình thường.

Vừa lúc tôi định đi ngủ với tâm trạng thoải mái thì một tin nhắn không mấy thoải mái đến.

[Hwang Jiho] Đã giải mã xong sách cổ

~~*

[1] extra – Một lần nữa, giống như trường hợp của Hong Gyubin, tác giả sử dụng cụm từ ‘vai trò của nhân vật hạng/cấp phụ’.

Tuyệt vời! Đây là bản dịch của phần ba, hoàn chỉnh chương 17:

Những ngày đầu tháng Năm (3)

Quận Jongro-1, Seoul, tòa nhà chọc trời tư nhân của đội Hỏa Long.

Tầng hầm của nó giờ đây đã trở thành sân tập ném bóng độc quyền của Yeom Junyeol.

Bốp--!

Âm thanh nặng và vang của găng bắt bóng chạm vào bóng vang lên.

Yeom Junyeol ném bóng một cách hoàn hảo, và Yeom Bangyeol bắt chính xác nó bằng chiếc găng đang đeo.

Thủ lĩnh tộc Rồng, Thanh Long[1], người phụ trách chấm điểm, hét lớn:

“Lần ném thứ 20, lại strike! Hoàn hảo, Junyeol!”

“Khừuu, đúng là con trai ta!”

Thủ lĩnh tộc Rồng, Thanh Long, và đội trưởng đội Hỏa Long, Yeom Bangyeol, cùng nhau reo hò.

Ngay cả các thành viên tộc Rồng và thành viên đội Hỏa Long, những người đang chụp ảnh tư thế ném bóng của Yeom Junyeol từ nhiều góc độ khác nhau, cũng cổ vũ.

“Tốc độ bóng, hướng xoay, tốc độ xoay, quỹ đạo bóng… Cái gì, không có lấy một lỗi nhỏ nào!”

“Hoàn hảo, đúng là Junyeol của chúng ta!”

Yeom Junyeol đang sử dụng một quả bóng có kích thước, trọng lượng và chất liệu giống hệt bóng chày chuyên nghiệp, nhưng bên trong có gắn cảm biến.

Kết quả ném bóng của Yeom Junyeol, được phân tích bằng thiết bị kết nối với quả bóng, hiện lên trên màn hình hologram ở tường sân tập.

Sau khi nhìn thấy những con số hiện ra trên hologram, Yeom Junyeol lắc đầu.

“Khoảng thời gian giữa tư thế lấy đà và tư thế ra bóng của con không đều. Con sẽ ném thêm 10 lần nữa.”

“…Junyeol à, dù sao đi nữa, con chỉ ném một quả khai mạc thôi, sao phải lo lắng thế? Con đang cố làm gì khi đã hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn nữa rồi? Ngay cả bây giờ, con đã có vô số người hâm mộ rồi mà!”

“Đúng vậy! Nói hay lắm, Yeom Bangyeol!”

“Được rồi. Và nếu con làm đau vai thì sân bóng chày hay bất cứ thứ gì cũng không là gì cả!”

“Đốt cháy hết đi!”

Ngay cả khi nhìn Thanh Long và Yeom Bangyeol đang phun lửa, Yeom Junyeol vẫn lễ phép đáp lại.

“Con sẽ không bị thương đâu. Đừng làm thế mà, xin hai người đấy.”

“Rồi, tụi này sẽ không làm thế nữa.”

Giọng nói uy nghiêm của thủ lĩnh, Thanh Long, vang lên, đầy sóng siêu nhiên.

Trong tình huống này, câu nói đó không hề có chút uy nghiêm nào, nhưng vì thủ lĩnh, Thanh Long, đã nói trước, các thành viên tộc Rồng khác đều im miệng.

“Tôi đã rất ngạc nhiên khi thằng bé đột nhiên nói muốn ném bóng khai mạc…”

“Dạo này thằng bé ngay cả tên trộm Bích Tường cũng không tìm nữa, công việc Hội học sinh cũng không làm. Chỉ về sớm để tập ném bóng. Chẳng phải tốt sao?”

“Tôi đoán nhân tiện nói luôn, ở trường có một thằng nhóc gây sự với Junyeol. Nhưng nó là thằng nhóc chỉ điều khiển mấy mẩu cỏ vụn thôi, nên không cần lo gì đâu nhỉ?!”

“…Có nên xử lý nó không?”

“Tôi xem video Yong Jegeon gửi rồi, Junyeol đè bẹp nó ngay lập tức chỉ với vài cú strike. Nếu nó chỉ đến thế thì tôi nghĩ Junyeol có thể dùng nó như bao cát xả stress đấy.”

“Phải rồi. Cứ tận hưởng bóng chày và các hoạt động ở trường hiện tại đi.”

Các thành viên đội Hỏa Long và thành viên tộc Rồng, những người không biết chuyện gì đang xảy ra đằng sau cánh gà, đều nở nụ cười tươi rói.

Trái ngược với suy nghĩ của họ, Yeom Junyeol chỉ đang cố gắng thể hiện một cú ném hoàn hảo để trông thật đẹp trong mắt người sắp trở thành sư phụ của cậu ấy, tên trộm Bích Tường.

‘Tên trộm Bích Tường đã yêu cầu ba điều. Thứ nhất, ném bóng khai mạc tại sân vận động bóng chày Jamsil vào ngày 5 tháng 5. Thứ hai, xem trận đấu đến cuối cùng. Thứ ba, giữ bí mật việc mình ném bóng khai mạc.’

Bóng của Yeom Junyeol lại đáp gọn vào găng, và tiếng reo hò lại bùng nổ.

Yeom Junyeol tiếp tục suy nghĩ của mình trong lúc cười rạng rỡ.

‘Mình sẽ thực hiện cả ba điều đó một cách hoàn hảo. Và sau khi trận đấu kết thúc an toàn, tên trộm Bích Tường sẽ trở thành sư phụ của mình!’

Ở bên cạnh, có một thành viên tộc Rồng không hề mất bình tĩnh khi nhìn Yeom Junyeol.

Một giáo viên rồng đang hoạt động tại trường Eungwang, Yong Jegeon.

Mặc dù không nói một lời nào với các thành viên tộc Rồng khác, nhưng anh ấy đang đặt dấu hỏi về tình hình hiện tại.

‘Không đời nào Junyeol lại đơn giản từ bỏ việc tìm tên trộm Bích Tường. Chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra ở đây.’

Yong Jegeon lần lại trí nhớ trong lúc suy luận.

Mô thức hoạt động của Yeom Junyeol.

Nội dung không được nói ra.

Yong Jegeon chiếu lại các manh mối liên tiếp như đang di chuyển các quân cờ trong đầu.

‘Có một ngày, ngày mà kỳ thi giữa kỳ kết thúc, Junyeol trông rất vui vẻ. Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra ngày hôm đó. Và sau đó, cậu ấy cũng muốn ném bóng khai mạc.’

Tất nhiên, anh ấy không chia sẻ những suy nghĩ đó.

Vì Yeom Junyeol sẽ cảnh giác, và điều đó gần như chắc chắn sẽ làm hỏng tâm trạng của Thanh Long và Yeom Bangyeol.

‘Cứ để vậy đi. Có vẻ vui hơn nếu mình giữ im lặng. Nhưng mình sẽ bảo vệ Junyeol để cậu ấy không bị thương.’

Đinh.

Đúng lúc đó, một tin nhắn đến trên thiết bị của Yong Jegeon, do hội trưởng Nhóm Cờ vua gửi đến.

‘Danh sách người tham gia giải cờ vua.’

Trong lúc nhìn ngang sang cảnh Yeom Junyeol đang ném bóng, Yong Jegeon kiểm tra màn hình hologram.

Nhìn thấy danh sách tên, khóe miệng Yong Jegeon nhếch lên rất cao.

‘Siêu tân tinh vô danh!’

Trong đó, có tên của một học sinh mà Yong Jegeon chú ý, ‘Jo Uisin’.

Ngày hôm sau, sau giờ học.

Phòng câu lạc bộ Báo chí, phòng riêng dành cho học sinh năm nhất.

“Hahahaha! Nhờ nói chuyện với Hoàng tử[2] Yeom Junyeol mà tài liệu viết bài của tớ không bao giờ cạn!”

Mun Saeron đang vui vẻ viết bài trên màn hình hologram mở.

Bài báo về Yeom Junyeol ư?

Chắc chắn thông tin về việc Yeom Junyeol sắp ném bóng khai mạc không bị lộ ra ngoài, đúng không?

“Hình như anh Ma Jinseung cũng đang tập luyện chăm chỉ lắm. Vì anh ấy không hợp với Hoàng tử Yeom Junyeol, đúng như dự đoán, anh ấy cứ bị nghiền nát liên tục, tớ thấy hơi tội nghiệp!”

À, là chuyện về Yeom Junyeol và Ma Jinseung đang đấu tập sao?

“Này, cậu lo à? Có chuyện gì đang bận tâm sao? Mun Saeron này luôn biết rõ tình hình trước người khác rất xa!”

Mun Saeron ngay lập tức đưa ra lời giải thích chi tiết về tình hình.

Gần đây Yeom Junyeol đang tập luyện bí mật riêng mỗi sáng và tối.

Nhờ vậy, cậu ấy tránh được sự chú ý của mọi người, và thậm chí còn tạm dừng các hoạt động Hội học sinh.

Ma Jinseung, như thể không hài lòng hoặc cảm thấy run sợ, đã yêu cầu đấu tập, nhưng Yeom Junyeol đang bận, nên thậm chí không đối mặt với cậu ta.

Thấy vậy, Ma Jinseung đã tức điên lên, nên cậu ta dùng biệt danh đầy "lửa giận hoàng gia" của Yeom Junyeol: ‘Tiểu Hỏa Long’ và gây sự.

‘Ma Jinseung… cậu thật sự dũng cảm nhỉ?’

Xứng đáng với bản lĩnh của Nhân vật có thể chơi của tôi, cậu ấy đã gây sự theo kiểu một tên côn đồ.

Cuối cùng, hậu duệ tộc Rồng và một con người đã có một cuộc chiến hoặc một trận đấu tập dữ dội.

Trong trận đấu tập hay gì đó, Ma Jinseung đã kết thúc bằng việc bị áp đảo hoàn toàn bởi Hỏa Thuật.

“Này, vai trò của một phóng viên là phải ủng hộ và quan tâm đến cả những người không phải là nhân vật chính nữa! Lần tới chúng ta sẽ đưa tin về anh Ma Jinseung!”

Mun Saeron hào hứng hét lên.

‘Nếu ngay cả Mun Saeron cũng không biết việc Yeom Junyeol sẽ ném bóng khai mạc, thì có lẽ cậu ấy đã giữ bí mật một cách hoàn hảo.’

Đúng như dự đoán từ Nhân vật có thể chơi của tôi, Yeom Junyeol.

Thật nhẹ nhõm, có vẻ kế hoạch đang tiến triển theo đúng dự kiến.

Sau khi hoàn thành hoạt động câu lạc bộ, tôi đã đến dinh thự của Hwang Myeong-ho.

“Anh Uisin. Chào anh!”

“Chào em!”

“À, chào…”

Ba anh em của Eun-ho là người đầu tiên gặp tôi.

Ngay cả hôm nay Jeok-ho cũng vắng mặt.

Họ nói với tôi rằng anh Baek Ho-gun đang bận tắm cho Snare.

‘…Em nói gì cơ!’

Có điều gì mà Nhân vật có thể chơi của tôi, Baek Ho-gun, không thể làm được sao?

Nhưng cảnh Baek Ho-gun đang bình thản tắm cho Snare là một cảnh tôi không thể hình dung nổi.

“Đây. Em chụp được rồi…”

Như thể biểu cảm của tôi đã bơi ra suy nghĩ, cậu út Eun Jaeho kích hoạt thiết bị của mình và mở ra màn hình hologram.

Đó là bức ảnh Baek Ho-gun đang tắm cho Snare với một phần gương mặt nghiêm túc bị che bởi bọt xà phòng.

Cảm giác không tương đồng thật khổng lồ.

Tôi thậm chí không tin rằng đó không phải ảnh ghép.

Như thể không thích cảm giác chạm nước, Snare có vẻ mặt khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn chịu đựng.

‘Snare cũng ở trong ảnh, lưu lại thôi!’

Khi tôi có được bức ảnh quý hiếm về Nhân vật có thể chơi của mình và Snare nhà chúng tôi.

“Đi thôi, Jo Uisin.”

Hwang Jiho, người hôm nay gần như không nói gì, vẫy tay gọi tôi.

Nhìn sơ qua ánh mắt của cậu ấy, có vẻ chúng tôi sẽ không chờ Baek Ho-gun mà nói chuyện ngay.

‘Mình đã quen với phòng khách này rồi nhỉ…’

Như thể nội thất được điều chỉnh từ từ, đôi khi có những món đồ nội thất nhỏ thay đổi, nhưng phòng khách mà chúng tôi đến đã trở nên quen thuộc với mắt tôi.

Trà hôm nay là trà mận được làm từ những quả mận mirabelle chín mọng hoàn hảo, và món ăn kèm là maejap-gwa[3] hình chim ác là đậu trên cành hoa mận.

Đó là một lựa chọn tinh tế của Hwang Jiho, người đang tích tụ mệt mỏi.

Hwang Jiho đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng như tin nhắn anh gửi tối qua, anh đã hoàn thành việc diễn giải cuốn sách cổ. Em có muốn kiểm tra và xem nội dung không?”

“Vâng. Nếu anh đã tổ chức thành văn bản thì cho em xem. Hoặc anh có thể giải thích miệng cho em.”

Trước lời nói của tôi, Hwang Jiho mở to mắt và có vẻ mặt ngạc nhiên trong giây lát.

“Gì cơ?”

“Jo Uisin, anh đột nhiên cảm thấy em thật là con người.”

“Anh nói gì vậy?”

“Anh chưa bao giờ nói anh đang làm ‘dịch’. Anh nói ‘diễn giải’ hay ‘phân tích’. Ngôn ngữ là một hệ thống giao tiếp suy nghĩ cấp cao, nhưng nó có giới hạn của nó. Anh không thể đơn giản dịch ngôn ngữ cổ trong cuốn sách cổ này sang ngôn ngữ của con người. Cái anh làm là hiểu các dấu hiệu và vết tích của những thực thể cao cấp và ‘Một Cái Gì Đó’ được để lại bên trong nó.”

Thật sao?

Hwang Jiho chưa bao giờ dùng từ ‘dịch’ dù chỉ một lần.

Dịch là chuyển đổi chữ viết từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác.

Diễn giải hoặc phân tích một câu hay một vật thể biểu thị sự hiểu biết về nội dung.

Về mặt kỹ thuật, có sự khác biệt giữa hai từ này.

“Mắt thấy tai nghe. Anh sẽ cho em thấy bản diễn giải của anh, Jo Uisin.”

Paaaát!

Hwang Jiho và cuốn sách cổ được bao phủ trong một luồng sáng vàng rồi các trang giấy đầy chữ cổ trải ra trước mắt tôi.

Khi sức mạnh đổ về phía tôi, tôi buộc phải nhắm mắt lại vì ánh sáng.

⟨Kỹ năng ‘Sức mạnh Vận mệnh’ được kích hoạt.⟩

Như thể nhắm vào khoảnh khắc này, Sức mạnh Vận mệnh được kích hoạt.

Lần trước Sức mạnh Vận mệnh đã trao cho tôi một cuốn sách cổ.

Lần này kỹ năng kích hoạt ngẫu nhiên này sẽ gây ra sự can thiệp gì đây?

‘Hiện tại mình không đối mặt với kẻ thù nào, Hwang Jiho cũng ở đây. Sẽ ổn thôi.’

Khi ánh sáng tắt dần.

Nơi tôi đang đứng không phải là phòng khách.

Không có ai xung quanh cả.

“…Hwang Jiho?”

Không có tiếng trả lời.

Tôi một mình trong một không gian không có gì cả.

Paaa--.

Đúng lúc đó, một bóng hình trắng như tuyết lướt qua trước mắt tôi.

Nói chính xác hơn, đó là thứ gì đó gần giống với hình dạng một con người.

“Sự hướng dẫn và can thiệp của Vận mệnh đã hoàn tất an toàn.”

Cảm giác như hàng chục hay hàng trăm giọng nói khác nhau cùng vang lên một lúc.

Dường như còn có cả những giọng nói quen thuộc hòa lẫn vào, nhưng khi chúng vang lên như vậy, tôi không thể phân biệt được.

“Thoth, ta cảm ơn ngươi đã tạo ra ‘con đường’.”

Nếu là Thoth, đó là một thực thể cao cấp đã ban phước cho thầy Jegal Jaegeol.

Là vị thần bảo hộ thư viện, tôi đoán ông ấy đã đóng vai trò trong việc kích hoạt Sức mạnh Vận mệnh.

“Hãy nhận lấy, Jo Uisin.”

Bóng hình trắng đưa ra một thẻ vật phẩm trong suốt về phía tôi.

Thông thường, độ hiếm của thẻ vật phẩm có thể ước lượng dựa trên màu sắc viền thẻ.

‘Đây là lần đầu tiên mình thấy thẻ trong suốt…’

Sau khi tôi nhận thẻ, bóng hình trắng dần mờ đi.

Có nhiều điều tôi muốn hỏi, nhưng sao lại biến mất nhanh thế?

“Sức mạnh Vận mệnh là sức mạnh có được khi ‘kẻ đã cứu một thế giới’ tiếp xúc với ‘Điều Xa Xôi Không Biết[4]’. Hãy nhớ điều đó.”

“Khoan đã! Giải thích rõ hơn một chút…”

Kẻ đã cứu một thế giới?

Nói vớ vẩn gì vậy?

Ngay cả khi cố nghĩ lại cuộc đời mình, tôi không hề có ký ức nào về điều đó.

Ít nhất thì ngay cả cái thế giới trong game mà tôi đang chơi cũng bị phá hủy hoàn toàn.

Các người đang nghĩ đến cái kết không có ước mơ, hy vọng hay lòng thương xót của PMH, một game nát bét, là cứu rỗi thế giới sao?

Đừng nói nhảm.

Dù vậy, bóng hình dần biến mất. Tôi cố vươn tay ra, nhưng…

“Thấy sao rồi, Jo Uisin? Bản diễn giải của anh.”

Khoảnh khắc tiếp theo tôi đã trở lại phòng khách.

Bóng hình trắng biến mất, và tôi lại đối diện với đôi mắt sáng và nụ cười của Hwang Jiho.

‘Không có tâm trạng nói chuyện về diễn giải.’

Trong tay tôi, thẻ vật phẩm trong suốt vẫn còn đó.

“Như em thấy, tác giả của cuốn sách cổ này bị bỏ trống. Nó là kết quả của việc trừu tượng tập hợp các thực thể cao cấp hoặc thứ gì đó tương đương với họ và ‘Một Cái Gì Đó’ vượt qua họ. Nhờ vậy, anh đã có thể thấy mặt các thực thể cao cấp một cách thỏa thích.”

Có vẻ tôi và Hwang Jiho đã nhìn thấy hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Giống như lần trước, tôi không hiểu nguyên lý, nhưng bản diễn giải của cậu ấy và sự kích hoạt Sức mạnh Vận mệnh đã kết nối cuốn sách cổ với thứ gì đó rồi truyền lại một vật phẩm.

“Theo lời lẩm bẩm của mấy thực thể cao cấp lắm mồm đó, ‘Sức mạnh Vận mệnh’ được một thực thể đã cứu rỗi một thế giới sở hữu. Sức mạnh đó được biết đến là thứ mà bàn tay của tộc Jin hay các thực thể cao cấp không thể chạm vào.”

Thứ duy nhất tôi thấy là Bóng hình trắng.

“Ngay từ đầu, thứ gì đó như khủng hoảng thế giới đâu có xảy ra dễ dàng, mà dù có xảy ra đi nữa, em nghĩ có một người nào đó có thể tự mình giải quyết điều đó sao?”

Hwang Jiho có vẻ mặt bực bội.

“Thông thường anh không thể hiểu được thần linh đang nghĩ gì, nhưng… Lần này anh càng không thể hiểu nổi. Họ có thể đang nghĩ gì khi tạo ra thứ như thế và rồi bỏ lại nó trên thế giới? Cái bản thân đáng thương của anh chỉ có thể hiểu được chút ít này thôi.”

Dù sao thì, trong cuốn sách cổ cũng không viết nhiều lắm.

Tôi nghĩ cậu ấy đã làm rất tốt khi có thể rút ra được bản diễn giải như vậy chỉ với nhiêu đó.

Hwang Jiho, làm tốt lắm.

“Anh không thể hiểu tại sao Sức mạnh Vận mệnh lại tăng hoặc giảm tùy theo ý chí và thành tích của người cứu thế. Có vẻ nó đã rất tuyệt vời rồi ngay cả khi chỉ tồn tại ở cấp độ 1.”

Phần này khớp với mô tả kỹ năng của Sức mạnh Vận mệnh.

Thật sự, chắc chắn sức mạnh mà Hwang Jiho diễn giải chính là Sức mạnh Vận mệnh.

“Anh muốn gặp người sở hữu sức mạnh đó nếu họ tồn tại. Nhưng anh cảm thấy như mình vừa biết được một điều vô ích vậy. Vì không đời nào một người như vậy lại tồn tại.”

Ngay lúc này, trước mắt anh đây.

Sức mạnh Vận mệnh cấp độ 3.

… Tôi nuốt ngược những lời đó vào trong.

Tất cả các món ăn kèm và trà, xuất hiện hôm nay, lẽ ra phải ngọt ngào, nhưng tôi không cảm nhận được vị của chúng chút nào.

Sau khi tôi rời phòng khách, như thể vừa được giặt khô, một Snare khô ráo và mềm mại hoàn hảo đang đợi tôi.

Gâu--!

Snare đang ngước nhìn tôi từ bên cạnh chân Baek Ho-gun.

Mắt nó nhìn về phía tôi, đầy mong đợi.

‘Sao nó không chạy thẳng đến chỗ mình nhỉ? Trông có vẻ vui vẻ mà.’

Hình dáng Snare tôi thường thấy.

Snare vừa tắm xong.

Sau khi suy nghĩ một chút, tôi đã có câu trả lời ngay lập tức.

‘Đúng rồi! Nó vừa được tắm sạch sẽ, nên nghĩa là mình nên khen nó, đúng không!’

Khoảnh khắc tôi hiểu ra ý nghĩa sâu sắc của Snare, tôi không chút do dự thu hẹp khoảng cách và bế Snare lên.

Snare thường giống như một cục bông, nhưng hôm nay có vẻ ấm áp và mềm mại hơn gấp mấy lần.

“Tự hào quá. Đúng là Snare của chúng ta!”

Gâu gâu--!

Như thể hành động của tôi là đáp án đúng, Snare vẫy đuôi như động cơ.

‘Nó vừa được tắm xong chưa lâu, nên mình nên kiềm chế việc vuốt ve nó.’

Tuy nhiên, Snare trong vòng tay tôi lại tỏ vẻ không hài lòng vì sao tôi không vuốt ve nó.

Nó cứ vẫy vẫy về phía tay tôi.

“Con giống ai mà sao hiền lành và ngoan ngoãn biết theo người đến thế…!?”

Cuối cùng tôi đành phải vuốt ve nó hết sức mình.

Hwang Jiho, người đã tích tụ căng thẳng trong lúc diễn giải sách cổ, nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc, nhưng tôi không để tâm.

Tôi không thể rời tay khỏi Snare, nên tôi bế nó trong vòng tay khi đi về ký túc xá, mặc dù nó đang đeo dây dắt.

Như mọi khi, vai trò hộ tống Snare về nhà do Baek Ho-gun đảm nhận.

Có vẻ họ đã hoàn toàn hòa giải, tôi rất mừng.

Phòng ký túc xá của tôi.

Lần đầu tiên tôi kiểm tra ‘Thẻ trong suốt’.

⟨Đang đọc dữ liệu vật phẩm.⟩

[Tên vật phẩm] Vận mệnh Vô danh

[Loại] Vũ khí

[Độ hiếm] N~EX

[Độ tinh thông] 0%

[Hiệu ứng] Chưa xác định

[Mô tả]

Vũ khí mà tên, độ hiếm và hiệu ứng thay đổi tùy thuộc vào kinh nghiệm, kỳ vọng, ý tưởng, mục tiêu, niềm tin, vân vân… của người sử dụng.

Chỉ có thể được sử dụng bởi người sở hữu Sức mạnh Vận mệnh.

‘Vật phẩm không tồn tại trong game.’

Tôi đã nhận được một vũ khí trừu tượng giống như Sức mạnh Vận mệnh.

Những bí ẩn lại tăng thêm.

‘Ngươi nói kẻ đã cứu rỗi thế giới và tiếp xúc với Điều Xa Xôi Không Biết sao?’

Tôi vẫn không thể hiểu cái gọi là cứu rỗi thế giới là vớ vẩn, nhưng tôi có thể đoán được ‘Điều Xa Xôi Không Biết’.

Vũ trụ Siêu việt.

Vẫn chưa đủ manh mối, nhưng vẫn có khả năng suy luận ra.

‘Vận mệnh vô danh[5]…’

Ngoài dòng chữ ‘Vận mệnh Vô danh’, không có gì khác được khắc trên thẻ trong suốt.

Sau khi cho nó vào kho đồ, tôi buộc mình đi ngủ.

Ngày mai có nhiều việc phải làm, nên tôi phải giữ sức.

Và rồi, như thường lệ, tôi ngủ mà không mơ gì cả.

Và ngày 5 tháng 5, Ngày Tết thiếu nhi, đã đến.

~~*

[1] Thanh Long – nghĩa là Rồng Xanh. Cấu trúc tương tự như biệt danh ‘Hỏa Long’ của Yeom Bangyeol, nhưng tôi sẽ để nguyên không dịch để việc dịch và trải nghiệm đọc của bạn thuận tiện hơn trong tương lai.

[2] Hoàng tử – nguyên bản dùng một từ lóng, rất khó giải thích. Không thật sự là hoàng tử, mà giống như một kính ngữ hài hước thể hiện sự kính trọng cao. Có thể dùng các từ như ‘lãnh chúa’ hay ‘Ngài’ ở đây.

[3] maejap-gwa – một loại bánh quy (hangwa) có hình dạng xoắn, thường giống chiếc nơ.

[4] Điều Xa Xôi Không Biết – Xa Xôi ở đây mang nghĩa là thứ gì đó quá xa đến mức mờ ảo.

[5] Vận mệnh vô danh – Có thể là một lời nhắc nhở hoặc không. ‘Vô danh’ trong ‘Siêu tân tinh Vô danh’ và ‘Vận mệnh Vô danh’ có nghĩa là thứ gì đó không có tên hoặc thứ gì đó không thể biết, vì không có thông tin.

Bình luận của Dịch giả:

Một Nhân vật có thể chơi nghiền nát lũ trẻ con trong một trò board game mà không hề nao núng

Jo Uisin: Nhân vật có thể chơi của mình thật tuyệt vời và tốt bụng!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận