Tập 01
Chương 63-68 Buổi biểu diễn của đội trưởng đội Eternal Lake tại Hàn Quốc
0 Bình luận - Độ dài: 19,729 từ - Cập nhật:
Buổi biểu diễn của đội trưởng đội Eternal Lake tại Hàn Quốc (1)
Tòa nhà trụ sở chính của Tiệm Bánh Gạo Thỏ Ngọc.
Tổng Giám đốc Tiệm Bánh Gạo Thỏ Ngọc, Ok Toyeon, đang quỳ gối trên sàn nhà, mặc bộ quân phục cũ, đội mũ và quàng khăn của Hiệp sĩ TC, nước mắt lưng tròng.
Dù sàn được trải thảm, việc ngồi lâu trên nền lạnh cũng thật cực nhọc.
Đã thế, tai cô lại bị bịt kín bởi chiếc tai nghe Bluetooth đang bật những bài tụng kinh với âm lượng cực lớn, khiến hai mắt Ok Toyeon hoa lên.
“Chị Toyun, em sai rồi! K-Không phải chị không nghe thấy em nói gì đúng không?”
“Sám hối đi.”
“Em đã sám hối rồi! Em đã làm rồi mà, ừm?”
“Toyeon, hãy thanh tẩy những tạp niệm phàm tục, sự lười biếng và ngu ngốc trong lòng em, rồi lĩnh hội chân lý và làm tròn bổn phận của mình một cách vô tư.”
Ok Toyeon, dù đang nghe kinh vẫn cố gắng nói chuyện với Ok Toyun bằng cách đọc khẩu hình miệng, cuối cùng đành chịu thua và cúi đầu.
Ok Toyun trước mặt cô khoanh tay và nhìn xuống Ok Toyeon.
Trong đầu cô đang tràn ngập những suy nghĩ đẫm máu, xứng đáng là chiến binh xuất sắc nhất của tộc Thố.
‘… Kỹ năng trốn thoát của Toyeon đã tiến bộ. Những vết thương mình phải chịu trong ngày Cá Tháng Tư có lẽ vẫn chưa lành hẳn, nhưng mình không hề lơ là. Mình sẽ phải cẩn trọng hơn. Mình cũng nên chuyên tâm hơn. Lượng luyện tập sẽ tăng lên trong tương lai.’
Không hay biết suy nghĩ của chị, Ok Toyeon vẫn đang chậm rãi gật gù theo những tiếng tụng kinh đơn điệu.
‘Em ấy liên tục phát hiện bất thường thông qua Moon Palace Guide, thế nên Toyeon… không, em ấy đến xem trận đấu của Hiệp sĩ TC không chỉ để xem mà thôi. Và rồi, một dị giới hạng SR xuất hiện mà không có cảnh báo.’
“Chị Toyun… em đói quá… Chị phạt em mà không cho em ăn gì sao? Ừm? Em muốn ăn injeolmi gạo đen[1]. Loại có bột đậu đỏ ấy!”
Ok Toyeon bắt đầu rên rỉ, nhưng Ok Toyun giả vờ không nghe thấy và tiếp tục dòng suy nghĩ của mình.
‘Chắc chắn rồi, có chuyện gì đó đang xảy ra trên Bán đảo Triều Tiên. Và người duy nhất trong số các thành viên tộc Thố hiện tại có thể đọc được Moon Palace Guide là Toyeon. Nếu mình là đối thủ, mình sẽ nhắm vào Toyeon đầu tiên.’
Ok Toyun nhớ lại ngày Cá Tháng Tư kinh hoàng và hơi rùng mình.
Nếu không nhờ sự hỗ trợ của tộc Hổ do hậu duệ của Eun-ho kêu gọi, tộc Thố có thể đã bị tiêu diệt.
Có thể nói, chỉ còn lại mỗi Ok Toyeon, người đã nhận được lời chúc phúc mạnh mẽ của Thỏ Cưng từ Sakra.
“Chị ơi? Chị Toyun? Chị có nghe thấy em không?”
Dù đã hàng ngàn năm trôi qua, không hiểu sao người đứng đầu tộc Thố này vẫn thật non nớt. Cô khẽ thở dài, không biết điều đó là tốt hay xấu.
“… Được rồi. Nghỉ 30 phút rồi tiếp tục chịu phạt. Em cũng đi thay quần áo đi.”
“Ơ? Nghỉ 30 phút rồi làm tiếp á? Chị Toyun…”
“Nếu em không thích thì cứ nói.”
“Á? Không! Em hoàn toàn không ghét chút nào! À, đúng rồi. Em đi lấy phần bánh gạo của chị!”
Ok Toyeon bỗng nhiên bật dậy khỏi chỗ, suýt nữa làm văng cả tai nghe và biến mất ra khỏi phòng.
Động tác nhanh đến mức dường như để lại tàn ảnh.
Ok Toyun mỉm cười chua chát, hy vọng em ấy cũng nhanh nhẹn như vậy khi làm việc.
‘Cũng giống như cái hợp đồng ngu ngốc em ấy đã ký với Hwang-ho trước đây vậy… Em không phải là một đứa trẻ tồi, sao lúc nào cũng ngốc nghếch thế này?’
Nghĩ xem việc gói bánh gạo cho người đã và sẽ tiếp tục phạt mình khiến Ok Toyeon ngốc nghếch hay đáng khen, Ok Toyun rơi vào một tâm trạng phức tạp.
Đing.
Âm báo tin nhắn mới vang lên từ thiết bị của Ok Toyun.
Người gửi tin nhắn là một nhân vật không ngờ tới.
‘Yong Jegeon của tộc Long…!’
Cô thậm chí đã quên rằng họ từng trao đổi thông tin liên lạc.
Vừa nghĩ thật bất ngờ, cô vừa kiểm tra tin nhắn.
[Xin chào, cô Toyun. Đã lâu không gặp. Tôi muốn nói chuyện với cô Toyeon về Moon Palace Guide, xin cho tôi ít thời gian.]
‘… Anh ta liên hệ với mình, không phải Toyeon.’
Khi Ok Toyun vẫn chưa thể trả lời ngay và do dự hồi lâu, cánh cửa bật mở với một âm thanh lớn.
Ầm!
“Chị Toyun, em mang bánh gạo đến rồi này! Injeolmi gạo đen và injeolmi lá synurus[2]. Ăn lúc còn nóng nhé!”
Không biết những suy nghĩ trong lòng Ok Toyun, Ok Toyeon vẫn cười ngây thơ, đưa đĩa bánh gạo nghi ngút khói cho chị.
Nghĩ về việc cho em ấy chơi thêm hơn 30 phút trước khi phải quỳ gối nghe kinh làm hình phạt, Ok Toyun ngồi đối diện với người đứng đầu tộc Thố vẫn còn non nớt ấy.
Trong rất nhiều yêu cầu có thể có, lại là chuyện mua vé.
Từ khi đến thế giới này, đây là hạng mục khiến tôi chịu thất bại cay đắng nhất.
Thậm chí, việc bắt thêm vài kẻ địch hạng SR có vẻ còn đơn giản hơn.
“Sẽ có một buổi biểu diễn tại nhà hát trong Tòa nhà Hoyeon[3] của trường chúng ta!”
Nhà hát trong Tòa nhà Hoyeon, khu vực trung tâm.
Đây là nơi thường được các câu lạc bộ và nhóm nhỏ sử dụng khi biểu diễn, hiếm khi dùng cho các buổi diễn mời từ bên ngoài.
Số ghế có sẵn thậm chí chưa đến 1000.
‘Sao lại bỏ Nhà hát Hổ Tôn rộng lớn mà dùng Tòa nhà Hoyeon…!’
Một trong bốn đội chinh phục dị giới vĩ đại của Anh, đội trưởng đội Eternal Lake, Kwon Jane.
Cô là một nghệ sĩ violin nổi tiếng thế giới, từng nhận huân chương danh dự từ Nữ hoàng Anh.
Một người có danh tiếng lẫy lừng cả trong nước và quốc tế như cô, lại tổ chức buổi hòa nhạc ở Hàn Quốc.
Xét những điều trên, rõ ràng đây sẽ biến thành một cuộc chiến săn vé khốc liệt.
‘Tôi còn thua cả trận săn vé Sân vận động bóng chày Jamsil với 25000 chỗ ngồi, làm sao có thể chinh phục một nhà hát chưa đến một nghìn chỗ…! Không, bỏ cuộc lúc này là quá sớm. Tôi nên luyện tập trong thời gian chờ đợi.’
Nếu tôi luyện tập bằng các trang web mô phỏng săn vé hoặc tham gia săn vé các buổi diễn khác, biết đâu sẽ khá hơn một chút.
“… Được rồi, tôi hiểu rồi. Vé đặt trước khi nào bắt đầu?”
“Cảm ơn cậu! Hôm nay, giờ ăn trưa!”
Cậu nói gì cơ?
Còn chưa đầy vài tiếng nữa…!
Xem ra ngay cả thời gian luyện tập cũng không có.
Tôi muốn bỏ cuộc.
‘Sao lịch diễn ở Hàn Quốc lại được công bố đột ngột thế nhỉ?’
Tôi không hề nhớ trong game có đề cập đến sự kiện lớn như đội trưởng đội Eternal Lake đến Hàn Quốc.
Nếu nhà hát của trường Eungwang được thuê để cô ấy biểu diễn, ít nhất cũng phải được nhắc đến một lần trong suốt game.
“Này, Jo Uisin. Khi cậu…”
“Jiho, giúp tôi với!”
“Ơ?”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi tôi còn đang chìm đắm trong suy nghĩ.
Hwang Jiho, người đang định nói chuyện gì đó với tôi, đã bị Lee Lena túm lấy trước khi kịp nói.
Cậu ấy thoáng chút bối rối trước thái độ nhiệt tình của Lee Lena, nhưng rồi gật đầu.
Cuối cùng, không chỉ tôi và Hwang Jiho mà cả các thành viên còn lại của Lớp 0 năm nhất đều quyết định giúp Lee Lena săn vé.
“Vậy hôm nay giờ ăn trưa, chúng ta cùng ăn rồi vào lớp săn vé luôn nhé! Tớ sẽ trả tiền vé. Chỉ mong có ít nhất một người trong chúng ta thành công…!”
Lee Lena nói với giọng điệu hoạt bát hơn bao giờ hết.
Vì đang học violin, việc em ấy muốn xem buổi biểu diễn của nghệ sĩ violin nổi tiếng thế giới là điều hiển nhiên.
Và buổi biểu diễn của Kwon Jane còn mang ý nghĩa lớn hơn thế đối với Lee Lena.
‘Bởi vì bài hát ‘for LENA’ do Kwon Jane sáng tác đã trở thành cơ hội để Lee Lena trở lại trường.’
Tôi nhớ lại Lee Lena đã nói em ấy thấy mình thật may mắn khi được sống, khi cười rạng rỡ dưới ánh trăng.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết vài năm nữa Kwon Jane có đến Hàn Quốc nữa không.
‘Hy vọng lần này chúng tôi sẽ thành công.’
Nhưng thế giới săn vé thật tàn khốc.
Thậm chí toàn thể Lớp 0 năm nhất chúng tôi đã hợp sức, vẫn vượt quá khả năng.
“Gì? Sao màn hình không hiện gì hết vậy! Ờ, đóng rồi. Cái gì thế.”
Người đầu tiên bị loại, Maeng Hyodon.
“Ơ? Lạ thật. Tôi lại quay về trang đăng nhập rồi. Sao lại bị đăng xuất nhỉ?”
Sawol Seeum cũng bị loại cùng với một lỗi không rõ nguyên nhân.
“Buổi diễn có mỗi một ngày thôi mà, sao lại hiện cửa sổ chọn ngày nhỉ?”
Xem ra có những thứ ngay cả Kim Yuri tài giỏi cũng không làm được.
Kim Yuri cũng sớm bị loại.
“Xin lỗi, tôi đã cố gắng vào hơi nhanh. Một thông báo ‘Chưa đến giờ đặt trước.’ hiện lên.”
Sau khi chờ tải khá lâu, Han Yi nói cậu ấy cũng chịu thua trong cuộc chiến đặt trước.
“Hahaha! ‘Cậu là người thứ 1301 trong danh sách chờ’? Có nhiều nhất là một nghìn chỗ ngồi thôi mà, nói cái gì vậy chứ?”
“… Tớ là 3517.”
Hwang Jiho cười như điên dại còn Lee Lena đang nhìn vào con số hiện trên màn hình với vẻ tuyệt vọng.
Ở phía bên kia, bản đồ bố trí chỗ ngồi hiện ra trên hologram của tôi.
“Uisin đang chọn chỗ…!”
“Phó hội trưởng, cố lên!”
Đây là thành quả từ việc tham gia cuộc chiến săn vé Sân vận động bóng chày Jamsil ngày Quốc tế Thiếu nhi lần trước.
Trong số bảy người, tôi là người giỏi nhất.
Thế nhưng…
[Chỗ ngồi này đã có người chọn.]
“Cái gì thế!?”
“Vừa nãy chỗ đó còn trống mà. Sao lại thế?!”
“Thế thì danh sách chờ có ý nghĩa gì chứ? Thậm chí vào được rồi cũng không lấy được chỗ mình chọn!”
Lũ trẻ nhìn thấy những thông báo quen thuộc tiếp tục kêu lên.
Cuối cùng, tôi cũng bị loại.
Ôm hy vọng hão huyền, tôi nhấn nút xác nhận rồi quay lại màn hình chọn chỗ, nhưng chỉ thấy toàn bộ ghế đã bán hết.
Lớp 0 năm nhất chúng tôi đã hoàn toàn bị đánh bại trong cuộc chiến săn vé.
“Mọi người… Cảm ơn đã giúp tớ.”
“Bọn tớ không giúp được gì, xin lỗi cậu.”
“Không sao, đây là một yêu cầu đột ngột, nhưng mọi người đã đồng ý giúp, nên tớ thật sự cảm ơn!”
Lee Lena nói một cách tươi sáng, bày tỏ sự cảm ơn.
Khi nhìn thấy tấm poster của Kwon Jane đang chơi violin màu xanh dương trên hologram, Lee Lena khẽ lẩm bẩm.
“Vé hủy… liệu có ra không nhỉ?”
Những người bị đánh bại trong cuộc chiến săn vé đẫm máu, lại phải chịu đựng hình phạt mới không ngừng nghỉ trong địa ngục săn vé hủy, hay còn gọi là ‘cancelting’.
Tôi không thể để Nhân vật Khả Dụng của mình rơi vào địa ngục như vậy!
‘Không, vẫn còn cách.’
Nếu dùng đến sự trợ giúp của người quen như lần ở Sân vận động bóng chày Jamsil, biết đâu sẽ ổn.
Như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, Hwang Jiho quay sang nhìn tôi, mắt cậu ấy sáng lên.
Chắc cậu ấy biết tôi định nhờ gì rồi.
Tên khốn khiếp.
Sau giờ học.
Trong buổi họp đầu ngày, thầy Ham Geun-hyeong có dặn sau khi kết thúc các tiết học thì ghé qua phòng giáo viên, nên tôi đã kết thúc hoạt động câu lạc bộ sớm và đến đây.
Mun Saeron cứ cứng đầu hỏi đi hỏi lại về vụ việc ở Sân vận động bóng chày Jamsil, còn Hwang Jiho lại thêm vào vài lời, khiến buổi hỏi đáp kéo dài.
Tôi vừa lúc nãy còn mải mê với chuyện săn vé, nhưng lại cảm nhận thấy dư âm của vụ việc trước đó.
‘Và xem ra vẫn còn tin nhắn tôi chưa kiểm tra.’
Khi các bài báo về vụ việc ở Sân vận động bóng chày Jamsil với bí danh của tôi được đăng lên, hình như đêm qua tôi đã nhận được cực kỳ nhiều tin nhắn.
Tôi vừa ngủ ngay sau đó, nên tin nhắn bị bỏ bê.
Trong lúc đi về phía phòng giáo viên, tôi quyết định kiểm tra những tin nhắn chưa đọc chất đống.
‘Nên kiểm tra chúng trước khi tin nhắn chất đống thêm.’
Thứ đầu tiên tôi xem là nhóm chat với Yu Sang-hun và Jang Namuk.
Yu Sang-hun gửi một tin nhắn rất ngắn.
[Yu Sang-hun] (link bài báo)
[Yu Sang-hun] Cái gì thế?
Tiếp theo là tin nhắn của Seong Siwan.
[Seong Siwan] Tớ nghe nói cậu đã đảm nhận vai trò đội phòng thủ trong cuộc chinh phục dị giới hạng SR++. Tuyệt vời quá! Cậu không bị thương ở đâu chứ?
Lời xác nhận còn sống ngắn gọn của Bak Seung-hyeon.
[Bak Seung-hyeon] Cậu ổn chứ?
Những âm thanh sắp chết của Hong Gyubin.
[Hong Gyubin] Uisin, tớ nghe chuyện rồi. Tớ cũng xem video từ thiết bị ghi hình. Không ai bị thương là may rồi. Có vẻ Đội Vệ Tinh đã gọi cậu lên Hiệp hội để phỏng vấn về vụ việc này. Nhưng tớ đang bận quá, chắc không gặp cậu được đâu. Hahaha… Kế hoạch là trước hết nói chuyện với bên liên quan đến các câu lạc bộ, rồi đến Red Lion và tộc Long đã tham gia chinh phục, sau đó lại đến các trường liên quan đến cậu. Có lẽ đêm nay và ngày mai tớ sẽ lại làm việc quá sức như thường lệ thôi! Năm nay hơi nhiều biến động nhỉ… ㅠㅠ
Đòn tấn công tin nhắn muộn màng của Hwang Jiho.
[Hwang Jiho] Cậu làm cái gì thế?
[Hwang Jiho] Sao cái lũ Thỏ Ngọc chết tiệt và tộc Long lại ở đó? Chắc cậu không định bao biện đó là trùng hợp đâu nhỉ?
[Hwang Jiho] Sao cậu không đọc tin nhắn?
Sau khi trả lời vài tin và áp dụng chiêu ‘bơ đẹp’ với vài tin khác đã đọc, tôi đóng cửa sổ tin nhắn.
Đúng lúc xem hết tin nhắn, tôi cũng đến trước phòng giáo viên.
Ngay lúc tôi nhấn chuông cửa phòng giáo viên, thầy Ham Geun-hyeong mở cửa ngay lập tức như thể đã cảm nhận được sự hiện diện của tôi.
“Em đến đúng lúc đấy. Hyodon vừa nói chuyện xong cách đây ít phút.”
Maeng Hyodon không có hoạt động câu lạc bộ, nên chắc cậu ấy đã đến nói chuyện trước.
“Kể cho thầy nghe chuyện gì đã xảy ra đi.”
Tôi kể lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua lần lượt từng cái một.
Theo lời mời của Ju Su-hyeok, cậu ấy, Maeng Hyodon và tôi đã đến thăm sân vận động bóng chày.
Chúng tôi đã trải qua vài thủ tục, nhưng cuối cùng, với sự xuất hiện của dị giới thứ ba, chúng tôi đã tham gia vào cuộc chinh phục dị giới do Yong Jegeon dẫn đầu.
Tôi tóm tắt lại, thêm vào các chi tiết vừa đủ dựa trên thông tin có thể kiểm chứng từ báo chí.
Và tôi giả vờ đó là sự trùng hợp, bỏ qua việc tôi đã sắp xếp tất cả.
“Jo Uisin, em hay gặp chuyện ghê nhỉ?”
Vẻ mặt nghiêm nghị của thầy đầy lo lắng.
“Trong số Người chơi, có những người hay dính líu đến các vụ việc như thế. Sức người thì không thể tránh được. Cần giúp gì thì cứ nói với thầy bất cứ lúc nào.”
Biểu cảm của thầy cho thấy thầy muốn hỏi thêm, nhưng Ham Geun-hyeong không nói gì hơn thế.
‘Lúc nào tôi cũng chỉ nhận được ân nghĩa từ thầy Ham Geun-hyeong.’
Tôi muốn làm gì đó vì sắp đến Ngày Nhà giáo rồi.
Vì luật cấm đưa hối lộ không phù hợp, khó mà tặng được món quà tốt, nhưng…
Đang nghĩ vậy và bước đi trên hành lang từ phòng giáo viên ra ngoài.
“Ơ.”
Tôi bất ngờ gặp một khuôn mặt quen thuộc.
Không, khuôn mặt phía trước gần như bị che khuất hoàn toàn, nên khó mà nói đó là ‘khuôn mặt’ quen thuộc được.
Với chiếc kính gọng sừng, áo khoác có mũ trùm qua đồng phục học sinh và chiếc mũ, khuôn mặt cô ấy gần như bị che khuất hoàn toàn.
Đây là một người tôi đã từng tình cờ gặp một lần trước đây ở thế giới này.
‘Là Min Geurin.’
Vào ngày đầu tiên của kỳ thi giữa kỳ, cô ấy đã ở Lớp 0 năm nhất rồi lại không ở đó nữa.
Học sinh trốn học, người đã có một màn bỏ trốn ngoạn mục và xác nhận phải thi lại.
Tôi đã gặp Min Geurin.
***
[1] injeolmi – một loại bánh gạo phủ bột đậu.
[2] synurus – chính xác là Synurus deltoides. Bánh gạo được làm từ lá giã nhỏ trộn với bột gạo.
[3] Tòa nhà Hoyeon – chào mừng đến với chương trình 'Hanja của tôi đâu', nơi người dịch này tìm kiếm hàng giờ liền Hanja cho từ này mà không thấy (ý là, tác giả không cung cấp Hanja trong bản gốc và tôi không nhớ tòa nhà này từng xuất hiện trước đây, nên tôi không thể đánh giá gì cả). Tôi nghi ngờ nó có thể là thứ gì đó như 'Tòa nhà Mắt Hổ', nhưng không có Hanja tôi thực sự chỉ có thể đoán.
Ghi chú của người dịch:
Kỹ năng Săn Vé của Jo Uisin: Lên cấp!
Số phận Làm Việc Quá Sức của Hong Gyubin: Lên cấp!
Sự lo lắng của mọi người dành cho Jo Uisin: Lên cấp!
Buổi biểu diễn của đội trưởng đội Eternal Lake tại Hàn Quốc (2)
Khu vực trung tâm, Hội trường Hội học sinh, Phòng Hội học sinh.
Các thành viên Hội học sinh đang nói về vụ việc ngày Quốc tế Thiếu nhi vừa qua.
“À, nếu biết thế, năm nay tớ cũng đã đi Sân vận động bóng chày Jamsil rồi. Nhưng tớ ghét nghe Wonu lải nhải, nên tớ giả vờ bận.”
Phó hội trưởng Hội học sinh, Ji Myeongsu, nửa nằm trên ghế sofa và càu nhàu.
Ở phía đối diện, thư ký Hội học sinh, Yu Sang-hui, đang nhẹ nhàng uống nước trái cây, cũng tỏ vẻ tiếc nuối:
“Tớ không thích đi chơi với Wonu, nhưng nếu biết bạn của Junyeol và Sang-hun cũng đến, tớ đã dắt em trai đi cùng rồi. Sang-hun không nói gì, nhưng trông cậu ấy buồn lắm.”
“À, Sang-hui, nếu là bạn của em trai cậu, cậu đang nói về mấy đứa nhóm thi tuyển sinh khóa 13 à? Mấy đứa đó cứ dính vào chuyện hoài… Không biết là tốt hay xấu nữa. Có một đứa sắp vào trường Trung học Học viện Quân sự phải không? Hình như tớ nghe nói cậu ấy là bạn cùng phòng của em họ thứ hai của Wonu.”
“Ừ, hình như vậy. Tớ đã hy vọng Namuk và Sihu sẽ vào trường mình. Và hy vọng Wonu sẽ chuyển trường đi.”
“Hahahaha! Cậu không thể đuổi ‘nút cười’ của tớ đi được. Đôi khi, không, cậu ấy thường làm tớ khó chịu, nên những lúc đó tớ nghĩ ‘làm ơn chuyển trường đi’. Dù vậy, lần này Wonu đã làm việc chăm chỉ đấy. Làm ơn khen cậu ấy một chút đi.”
Ji Myeongsu thường trêu chọc Tao Wonu, nhưng có những lần cực kỳ hiếm hoi cậu ta lại âm thầm ủng hộ hai người một cách ngẫu hứng.
Các thành viên Hội học sinh, nhận ra ý định của cậu ta, mỉm cười nhìn Ji Myeongsu khi Yu Sang-hui không nhìn thấy.
Ji Myeongsu bí mật nắm chặt tay ra hiệu: ‘Nếu Sang-hui biết chuyện này, tớ có thể bị trúng Chỉ Điểm Yếu, nên im lặng đi’.
“Ừm… Có vẻ Myeongsu nói đúng. Wonu nói nhiều thật, nhưng lần này cậu ấy làm tốt đấy. Vì bạn của em trai tớ cũng bình an vô sự.”
Dù có biết hay không về cuộc giao tiếp im lặng đang diễn ra sau lưng mình, Yu Sang-hui vẫn nói với một nụ cười dịu dàng.
Xoạch—.
Cửa tự động mở ra và rồi Tao Wonu cùng Yeom Junyeol bước vào.
Họ chính là hai người đã đóng vai trò tích cực trong vai trò đội tấn công trong nhóm chinh phục dị giới ở Sân vận động bóng chày Jamsil.
“Chào, xin lỗi đã đến muộn. Junyeol và tớ có việc phải nói chuyện với Quỹ Hwang Myeong hôm nay.”
“Chào mọi người.”
Sau khi Tao Wonu và Yeom Junyeol chào hỏi xong, Yu Sang-hui đứng dậy khỏi chỗ và nói:
“Chị đọc báo rồi, Wonu. Cảm ơn cậu đã vất vả. Em trai chị có bạn cũng ở đó, nhưng may mắn là tất cả đều an toàn trở về.”
“Sang-hui, cảm ơn cậu! Tớ chỉ nghĩ đến cậu trong suốt cuộc chinh phục thôi!”
Tao Wonu sẵn sàng nắm lấy tay Yu Sang-hui ngay lập tức.
Cô không để tâm đến ý định của cậu ta và quay người ngay lập tức nói chuyện với Yeom Junyeol:
“Junyeol, chị cũng cảm ơn em đã vất vả. Đó là một màn trình diễn xứng đáng với danh tiếng Người chơi ngôi sao. Chị tự hào về em với tư cách là tiền bối của em. Chị cũng xem video ném bóng đầu tiên của em rồi. Chị không hiểu về bóng chày, nhưng chị có thể thấy tư thế của em rất xuất sắc.”
“Cảm ơn chị, chị Sang-hui.”
Nhìn Yeom Junyeol nhận được nhiều lời khen hơn mình, Tao Wonu tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Tuy xuất sắc và hòa đồng, Yeom Junyeol cũng là một đàn em khiêm tốn và lễ phép.
Nhưng cậu ta không muốn thấy em ấy gọi Yu Sang-hui là ‘chị Sang-hui’ với nụ cười trên môi, trông cứ như đang tát vào mặt các thần tượng và diễn viên tử tế vậy.
Cuối cùng, tâm trí lệch lạc của Tao Wonu đang quằn quại bên trong cậu ta, thốt ra một lời:
“Đừng có tỏ vẻ thân thiết với Sang-hui, Yeom Jun… Á!”
Pang–!
Trước khi cậu ta kịp nói hết, đòn Chỉ Điểm Yếu của Yu Sang-hui đã bay về phía lưng cậu ta.
Cậu ta cảm nhận được sự tiếp cận, nhưng trong tích tắc nhận định đó là ngón tay của Yu Sang-hui, Tao Wonu đã quyết định không tránh né.
“Cậu đang nói gì với đàn em vậy hả? Thật ghê tởm, Wonu. Và cậu nghĩ về tôi khi đối phó với Kẻ địch trong cuộc chinh phục dị giới à? Cậu đang nói gì vậy?”
“Sang-hui, tớ luôn nghĩ về cậu mà.”
“Chị cảm thấy khó chịu.”
“Gì?! Sang-hui, cậu không khỏe à? Nếu thấy khó chịu ở đâu thì nên đến phòng y tế chứ? Tớ sẽ cõng cậu đi.”
“Đáng ghê tởm.”
Tao Wonu không nao núng chút nào trước sự lên án của Yu Sang-hui.
Ở phía bên kia, Yeom Junyeol, người đã quen với tình huống này, đang trò chuyện với Ji Myeongsu với vẻ mặt không hề bị làm phiền.
Quan sát cảnh này, Kim Yuri khẽ mỉm cười khi nói với An Dain.
“Haha, các tiền bối hôm nay cũng vui nhỉ? Đúng không, Dain?”
“… Ừm.”
Dường như tâm trí An Dain đang ở nơi khác, em ấy trả lời nửa vời.
Kim Yuri nhìn vào hologram mà An Dain đang xem.
‘Hình như là video từ Sân vận động bóng chày Jamsil?’
An Dain đang xem video về cuộc chinh phục dị giới ở Sân vận động bóng chày Jamsil được Hiệp hội công bố.
Khuôn mặt bị làm mờ, nhưng Kim Yuri có thể nhận ra ai xuất hiện trong video ngay lập tức.
‘Người cầm gậy và thi triển là Uisin. Ở phía trước, bảo vệ Uisin là Hyodon và Su-hyeok. Chà, ai cũng chiến đấu tốt.’
Ánh mắt An Dain không rời Ju Su-hyeok.
Ju Su-hyeok lướt đi một cách điệu nghệ với cặp song kiếm yêu thích, ‘Song Dực Sáng Chói’, đồng thời chặn đứng hoàn hảo các động tác của Kẻ địch.
So với Maeng Hyodon, người tung ra những cú đấm nặng nề nhưng vụng về liên tục, và Jo Uisin, người không thể di chuyển khỏi vị trí, kỹ năng Song Kiếm tuyệt vời của Ju Su-hyeok đã thu hút sự chú ý.
Nhưng An Dain còn một lý do nữa khiến em ấy không thể rời mắt khỏi cậu ấy.
Nhìn em ấy, người đang nhìn chằm chằm vào cảnh có Ju Su-hyeok mỉm cười nhẹ nhàng, Kim Yuri reo hò trong lòng.
‘Dain, cố lên!’
Sau một hồi cổ vũ ngắn ngủi, Kim Yuri đã lưu video An Dain đang xem vào thiết bị của riêng mình.
Kim Yuri, người tua lại video đã lưu và xem từ đầu, không thể giấu được sự kinh ngạc.
‘Ai cũng xuất sắc quá. Mình vẫn còn run rẩy khi đối mặt với Kẻ địch ảo. Sao những người cùng tuổi với mình lại chiến đấu giỏi thế nhỉ? Mình muốn nghe suy nghĩ của họ trực tiếp.’
Hai người bạn cùng lớp em ấy xuất hiện trên báo.
Việc em ấy muốn nghe câu chuyện về màn trình diễn của họ trực tiếp là điều tự nhiên.
Nhưng hôm nay thật điên cuồng vì chuyện săn vé, nên không phải là thời điểm đặc biệt tốt để em ấy nói về vụ việc ở Sân vận động bóng chày Jamsil.
‘Hyodon và Uisin đã vất vả rồi, mai mình nên mua gì đó ngon ngon mời họ.’
Trong lúc xem video cùng với An Dain, Kim Yuri sắp xếp kế hoạch cho ngày mai.
10 năm trước, giới nghệ thuật Hàn Quốc đã chấn động bởi một thần đồng, Min Geurin.
Thực tế, gia đình Min Geurin trước đây không hề có liên hệ gì với giới nghệ thuật.
‘Min Geurin lần đầu tiếp xúc với giới nghệ thuật là khi em ấy bảy tuổi.’
Đó là lúc Song Manseok đến thăm nhà người bạn thân cũ, họa sĩ truyền thống Hàn Quốc xuất sắc nhất, Hong Gyeongbok, cùng với cháu trai mình Song Daeseok và người bạn thuở nhỏ của Song Daeseok, Min Geurin.
Min Geurin nhìn chằm chằm vào nét vẽ của Hong Gyeongbok như bị ám ảnh, và rồi đột nhiên gây ra một chuyện lớn.
Trong khoảnh khắc người lớn vắng mặt, em ấy đã vẽ lên tác phẩm chưa hoàn thành của Hong Gyeongbok trong góc xưởng, bức ‘Cái Chết của Imoogi’.
Song Manseok nhận ra quá muộn, ông giật mình và cúi đầu xin tha lỗi.
Tuy nhiên, Hong Gyeongbok nhìn thấy bức ‘Cái Chết của Imoogi’ đã được Min Geurin hoàn thành và không giấu nổi sự kinh ngạc, ông nói:
[‘Cái Chết của Imoogi’ định mệnh được hoàn thành bởi bàn tay của thần đồng này.]
Hong Gyeongbok nói rằng ông sẽ vui lòng không truy cứu chuyện này nếu Min Geurin trở thành học trò của ông.
Đó là một sự kiện mà không chỉ một đứa trẻ bảy tuổi chưa từng có kinh nghiệm cầm cọ lại hoàn thành bức tranh của một bậc thầy, mà còn trở thành học trò của ông.
Sau sự kiện này, giới nghệ thuật Hàn Quốc và báo chí đã săn lùng thần đồng sẽ dẫn dắt tương lai của giới nghệ thuật mà không giấu diếm kỳ vọng của họ.
Bức ‘Cái Chết của Imoogi’, khởi đầu lịch sử của thần đồng ấy, đã được trưng bày tại Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Hàn Quốc và là tác phẩm nghệ thuật được yêu thích nhất ở đó.
‘Tuy nhiên bây giờ…’
Min Geurin đã dừng cả việc đến thăm xưởng vẽ của Hong Gyeongbok và từ chối đến trường.
‘Tôi biết em ấy là một học sinh trốn học, nhưng không ngờ em ấy còn sợ những nơi đông người.’
Điều đó cũng dễ hiểu, khi tôi nghĩ về sự kiện đã trở thành cơ hội khiến Min Geurin trở thành một học sinh trốn học.
Em ấy có ít vai trò trong game và ngay cả khi xuất hiện, em ấy vẫn hành động cùng Song Daeseok như một bộ đôi bên ngoài trường, nên tôi không thể nắm bắt rõ về em ấy.
‘Rồi em ấy lại rơi vào tay Kẻ chủ mưu bóng tối… Không có mô tả về việc em ấy đến trường, nhưng nhìn tình hình hiện tại, không phải là em ấy hoàn toàn không đến trường.’
May mắn thay, ngoài việc đó là hành lang dẫn đến phòng giáo viên, thì cũng đã khá lâu sau khi giờ học kết thúc, nên nơi này vắng vẻ.
“Này, cậu là người của Lớp 0 năm nhất.”
“Á!”
Min Geurin đang định lờ tôi đi và bước qua, giật mình.
Em ấy che miệng bằng mu bàn tay, được che bởi tay áo khoác có mũ trùm, và nhìn tôi.
“Cậu, cậu đã ở trong lớp 0 trong kỳ thi giữa kỳ đúng không?”
“Đúng vậy, tôi là phó hội trưởng Lớp 0 năm nhất, Jo Uisin. Rất vui được gặp cậu.”
Tôi đoán, dù Min Geurin đã chạy khỏi lớp trong vòng vài giây, em ấy vẫn ghi nhớ khuôn mặt của tất cả học sinh.
Đó là một đôi mắt tinh tường xứng đáng với danh hiệu thần đồng đã làm chấn động giới nghệ thuật Hàn Quốc.
“Được rồi, làm tốt lắm. Chào. Tôi đi đây!”
Min Geurin buông những câu cụt lủn như thể đang rap rồi quay lưng lại với tôi.
Em ấy phải bảo vệ đôi tay của mình, nên từ nhỏ đã rèn luyện Cước Pháp.
Nếu em ấy quyết tâm chạy, tôi sẽ không thể bắt kịp mà không sử dụng Gwangrim.
Tôi không biết bao giờ mới gặp lại em ấy sau khi kỳ thi lại kết thúc.
Đầu tiên, tôi gọi em ấy lại.
“Khoan đã.”
“…Á, lại gì nữa!?”
“Làm ơn đến trường một chút đi. Tỷ lệ chuyên cần của lớp thấp quá.”
“… Không thể. Đông người quá!”
Min Geurin từ chối ngay lập tức mà không chút do dự.
Tôi đoán ngay cả chỉ bảy người cũng đã vượt quá sức chịu đựng của em ấy rồi.
‘Những thứ duy nhất có thể thay đổi suy nghĩ của Min Geurin là người bạn thuở nhỏ Song Daeseok và hội họa. Chỉ hai thứ đó thôi.’
Min Geurin đã ngừng học vẽ từ Hong Gyeongbok, nhưng em ấy không ngừng vẽ.
Em ấy trốn trong phòng và miệt mài vẽ đi vẽ lại.
‘Đáng buồn thay, những tác phẩm đó không thể thấy ánh sáng của ngày.’
Min Geurin và Song Daeseok đã hoàn thành chương trình giáo dục trung học cơ sở bằng kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông.
Gia đình hai người đã dọa họ: ‘Nếu không vào được cấp ba, sẽ không có chuyện vẽ vời gì cả!’ để buộc họ rời nhà.
‘Tuy nhiên, hai người họ lại xuất sắc một cách vô dụng.’
Song Daeseok và Min Geurin biết được thông tin trường Eungwang có thể vào học theo ý muốn và đã nộp đơn vào trường Eungwang.
Nhờ kết quả học tập xuất sắc của cả hai, họ đã được nhận vào trường cấp ba danh giá nhất Hàn Quốc.
Và bây giờ, họ thoải mái sống cuộc đời của những người trốn học và khiến cha mẹ họ đau đầu.
‘Thật khó tin là thầy Ham Geun-hyeong đã đưa được Min Geurin đến trường, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Có vẻ thầy Ham Geun-hyeong quen biết với Song Manseok, nhưng tại sao lại thế nhỉ?’
Song Daeseok là một quân bài mà hiện tại tôi không cách nào sử dụng được.
Nếu vậy, chỉ còn lại một thứ. Tôi phải dùng đến hội họa.
“Nếu cậu đến trường, tôi sẽ tặng cậu cái này.”
Tôi lấy ra một tấm thẻ từ kho đồ.
‘Giọt nước mang hơi thở nàng tiên cá’.
Đó là một vật phẩm hạng SR– – – xuất hiện trong Buổi đấu giá Kỳ Ảo.
‘Đây là vật phẩm chỉ mang lại hiệu ứng ban phước nhẹ[2]. Nhưng theo mô tả, nếu dùng vật phẩm này để vẽ hoặc pha với sơn, màu sắc sẽ không phai.’
Nếu Min Geurin muốn thế, có vô số người sẽ sẵn lòng cung cấp cho em ấy những loại sơn và vật phẩm tốt hơn.
Nhưng hiện tại, em ấy đang sống dựa vào những bữa ăn miễn cưỡng ở nhà, nhốt mình trong phòng như một gánh nặng.[3]
Em ấy hiện bị cấm tham gia chinh phục dị giới cho đến hết học kỳ 1 năm nhất, và sau đó em ấy cực kỳ ghét ra ngoài, nên Min Geurin không có nơi nào để kiếm tiền hoặc vật phẩm.
“À, không thể… Không được rồi, tôi không thể.”
Sau khi Min Geurin do dự một lúc ngắn, em ấy kiên quyết lắc đầu.
Tôi đoán sẽ khó mà chấm dứt hoàn toàn việc em ấy từ chối đến trường chỉ với một vật phẩm này.
Thật đáng tiếc, nhưng hãy hạ mức yêu cầu xuống nhiều.
“Vậy thì làm ơn chỉ đến trường vào Ngày Nhà giáo thôi.”
Dù chỉ là một ngày, tôi muốn đưa tỷ lệ chuyên cần lên 50% và làm thầy Ham Geun-hyeong vui.
‘Điều kiện chỉ là đến trường đã hạ xuống chỉ còn một ngày, thế nào em ấy cũng sẽ dao động.’
Quả nhiên, Min Geurin bắt đầu suy nghĩ rất nhiều.
“Ư ư… có lẽ… Lớp 0 năm nhất đông người quá.”
Tiêu chuẩn ‘đông’ của Min Geurin thật lạ.
Tôi không nghĩ em ấy sẽ trả lời ngay lập tức, nên có vẻ tốt hơn là nên cho em ấy thêm thời gian.
Tôi viết mã thiết bị của mình lên hologram và cho Min Geurin xem.
“Cho tôi câu trả lời trước Ngày Nhà giáo nhé. Đây, mã thiết bị của tôi.”
“Ư, ừm, tôi biết rồi.”
“Vậy thì nếu cậu đến được thì gặp vào Ngày Nhà giáo.”
Tôi để Min Geurin chìm sâu trong những lo lắng của em ấy và quay người đi.
Nếu là em ấy, chỉ cần nhìn mã trên hologram một lần là sẽ ghi nhớ hoàn toàn.
Sau khi tôi hoàn thành buổi luyện tập buổi tối và trở về phòng ký túc xá.
Vụ việc ở Sân vận động bóng chày Jamsil ngày Quốc tế Thiếu nhi đã kết thúc an toàn, nhưng vẫn còn một nhiệm vụ lớn đang chờ tôi.
Tôi đã xóa đi xóa lại tin nhắn gõ trên hologram vài lần, rồi thở dài thật sâu.
‘Đây là lời hứa với Nhân vật Khả Dụng của mình, nên mình phải giữ lời.’
Dù mặt tôi có bỏng rát thế nào đi nữa, tôi cũng phải làm.
Mất một lúc lâu để tôi nghĩ ra một câu rất ngắn.
‘Vậy thì hãy viết nó như một lời mời vậy.’
<Sử dụng Gwangrim ‘Đường đi của Người chơi’.>
<Sử dụng Gwangrim của nhân vật hoạt động ‘Triệu hồi Hỏa Long’.>
Tôi nghe thấy âm thanh hệ thống và ngay sau đó Hỏa Long xuất hiện trong vết nứt không gian phụ.
Paaa—.
Trên tờ giấy trắng.
Bằng ngọn lửa của Hỏa Long, tôi khắc từng chữ với những vết cháy tinh xảo.
[Đến khu vực cấm, phòng học chúng ta gặp lần trước sau khi hoạt động câu lạc bộ kết thúc.
Và từ giờ đừng gọi tôi là Kẻ Trộm Tường Đỏ nữa.]
***
[1] nút cười – trong bản gốc dùng từ có nghĩa là “nút cười”/“chuông cười”.
[2] ban phước – loại ban phước nhỏ để bảo vệ hoặc hạnh phúc có thể nhận được ở các đền thờ. Đừng nhầm lẫn với ban phước trong cửa sổ trạng thái hoặc sự bảo vệ do các đấng tối cao ban cho.
[3] em ấy đang sống dựa vào những bữa ăn miễn cưỡng ở nhà, nhốt mình trong phòng như một gánh nặng – trong bản gốc là ‘em ấy ăn những bữa ăn được cho một cách miễn cưỡng ở nhà và sống trong phòng như một người vô dụng (có dùng từ hơi nặng)’. Câu này nghe có vẻ hơi ác ý, nhưng theo tôi hiểu thì không phải thế. Ý tôi là, Jo Uisin không hề xem thường Min Geurin hay cha mẹ em ấy.
Buổi biểu diễn của đội trưởng đội Eternal Lake tại Hàn Quốc (3)
Khu nghiên cứu của trường Eungwang, Tòa nhà nghiên cứu Gwangrim số 4, tầng hầm của Bóng Bạc, các cơ sở vật chất ở tầng không đánh số.
Gần đây, Kim Sinrok ngày nào cũng đến nơi này sau khi kết thúc giờ học để tra hỏi các thành viên tộc Ung.
‘Sẽ tốt nếu hôm nay có thu hoạch gì đó.’
Ban đầu là Jeok-ho, rồi đến tay sai của Hwang-ho tra hỏi các thành viên tộc Ung, nhưng không có kết quả gì.
Cuối cùng, theo sự giới thiệu của Jeok-ho và sự cho phép của Hwang-ho, Kim Sinrok đã tiếp quản tộc Ung.
Xoạch—.
Sau khi đi qua vài cánh cửa với quy trình an ninh nghiêm ngặt, cậu ta đến trước căn phòng bí mật nơi giam giữ các thành viên tộc Ung bị bắt.
Cửa phòng được bảo vệ bởi hai thành viên tộc Hổ được điều từ tập đoàn Hwang Myeong đến.
Kim Sinrok chào họ với nụ cười mà Jo Uisin miêu tả là ‘trông chẳng giống người chút nào’.
“Chào.”
Không có lời hồi đáp.
Hai thành viên tộc Hổ chỉ dùng ánh mắt ra hiệu rằng có thể vào.
Điều này khó có thể coi là thái độ của tộc Nhân đối với hậu duệ của họ.
Kim Sinrok hiểu rõ hoàn cảnh của mình khi mang trong người dòng máu không chỉ của tộc Ung, mà còn là máu của Ungnyeo của Nỗi Buồn, người đã biến Jeok-ho thành con người hiện tại.
Vì không mong đợi một phản hồi thân thiện, Kim Sinrok bước vào trong mà không cảm thấy thất vọng.
‘Hwangho-nim nói anh ấy không mong đợi gì, nhưng… mình muốn đạt được kết quả nhất định. Cũng có nhiều thứ mình muốn tìm hiểu.’
Hậu duệ của tộc Nhân bị ràng buộc bởi huyết thống và nguồn gốc của họ.
Thông thường, bất kỳ tộc Nhân nào cũng yêu quý hậu duệ của mình, và hậu duệ cũng chân thành đi theo tộc Nhân, nên ràng buộc này không có ý nghĩa đáng kể.
Nhưng luôn có ngoại lệ và những ngoại lệ đó biến mất rất nhanh.
‘Bởi vì nếu mối quan hệ giữa hậu duệ và tộc Nhân trở nên méo mó, thường kết thúc bằng cái chết của hậu duệ.’
Hậu duệ không thể chống lại tộc Nhân mà họ có liên hệ huyết thống, nên họ sẽ chết ngay lập tức dưới tay tộc Nhân đã quay lưng lại với họ.
Đây là sự thật ai cũng biết rằng hậu duệ không thể tấn công tộc Nhân, nhưng phạm vi chính xác thì không ai rõ.
‘Đây là cơ hội. Mình có thể kiểm tra xem hậu duệ có thể chống lại tộc Nhân đến mức nào. Có nhiều đối tượng thử nghiệm. Dù một trong số đó đã phải bỏ qua vì là kẻ thù không đội trời chung của một thành viên tộc Hổ.’
Thành viên tộc Hổ đó đã đích thân tìm đến Hwang-ho, quỳ xuống cầu xin: ‘Xin hãy cho tôi cơ hội này để báo thù’.
Hwang-ho vui vẻ chấp nhận và giao tên Ung đó cho cậu ta.
Họ có lẽ đang thực hiện màn trả thù dưới sự giám sát của tập đoàn Hwang Myeong.
‘Mình sẽ tận dụng tối đa năm đối tượng thử nghiệm còn lại. Mình phải biết chắc mình có thể chiến đấu chống lại tộc Ung đến mức nào.’
Trưởng pháp sư của tộc Hổ đã tạo ra năm rào chắn để giam giữ các thành viên tộc Ung.
Ngoài ra, để tăng hiệu quả tra tấn, trưởng pháp sư còn gieo rắc lời nguyền và bùa chú vào trong cơ thể các thành viên tộc Ung.
Đối với mỗi thành viên tộc Ung bên trong những rào chắn đó, thời gian cũng sẽ trôi qua cực kỳ chậm chạp.
‘Họ đã bị nhốt bên trong một hoặc hai tháng rồi, nhưng thực tế sẽ cảm thấy như hàng chục năm đã trôi qua.’
Ở rìa rào chắn, sợi dây thừng vàng[1] đã được tộc trưởng, Hwang-ho, kiểm định đang phát ra ánh sáng vàng lờ mờ.
‘Thật kinh tởm khi những kẻ bên trong và nguồn gốc tồn tại của mình lại có liên kết.’
Một tên Ung thuộc hạng Huấn luyện viên được bắt vào ngày mà tên rác rưởi đó bị trói vào Giá Treo Đỏ.
Ba tên còn lại là các thành viên tộc Ung đã dám nhắm vào hậu duệ của Eun-ho.
Nguồn gốc của họ có liên kết, nhưng mỗi tên trong số chúng đều xâm nhập vào thần vực và cố gắng giết cậu ấy hoặc hậu duệ của Eun-ho.
Không có lý do gì để tránh né việc tra tấn.
Vù—.
Khi Kim Sinrok bước về phía những sợi dây thừng vàng phát sáng giăng lớp lớp, chúng trở nên trong suốt cùng với tiếng gió cắt.
Sau khi bước vào rào chắn, cậu ta nhìn thấy năm cánh cửa.
Kim Sinrok mở cánh cửa ngoài cùng bên trái.
Căn phòng đầu tiên.
Tên Ung Huấn luyện viên cụt tay đang nằm dựa đầu vào một con búp bê vải vụng về.
Kim Sinrok giật lấy con búp bê vải và đưa nó trước đôi mắt vô hồn của tên Ung.
“Ngươi yêu quý đứa trẻ này sao? Vậy ta nên vứt bỏ nó không?”
“Ư ư… Aaa…”
“Không thích ư? Nói đi nếu ngươi không thích. Về ‘Chúng’.”
Tên Ung Huấn luyện viên chỉ há miệng rồi khép lại.
Sau khi đếm ngược nội tâm 10 giây, Kim Sinrok cắt đầu con búp bê vải bằng chiếc kéo răng cưa.
Pục—.
Lưỡi kéo khá cùn nên dùng từ 'xé đứt' có vẻ phù hợp hơn là 'cắt đứt'.
Cậu ta ném đám vải vụn của con búp bê vải trước mặt tên Ung Huấn luyện viên.
“Uaaaa!”
Tên Ung Huấn luyện viên, vì sự thoái hóa và những cải tạo trên người hắn, đã nhầm con búp bê vải với Kẻ địch yêu quý của mình, thốt lên một tiếng hét đau thương.
Hắn là một tên Ung đã vứt bỏ những Kẻ địch do hắn tạo ra để giết người và tộc Hổ, đối xử với chúng như đồ dùng một lần, nhưng có vẻ ngay cả hắn cũng có một Kẻ địch mà hắn đối xử như con mình.
“Ngươi tốt nhất nên nói về Chúng nếu muốn bảo vệ đứa trẻ của mình.”
Kim Sinrok giẫm lên những mảnh vải vụn của con búp bê, khiến hình dạng của nó không thể nhận ra và rời khỏi phòng.
Căn phòng thứ hai.
Tên Ung bị trói vào giá đen đang lẩm bẩm.
Kim Sinrok ghé tai vào miệng tên Ung, rồi lắc đầu.
“Giết ngươi ư? Điều đó là không thể. Với tư cách là hậu duệ của ngươi, ta không có cách nào để giết ngươi. Và ta cũng không có ý định đơn giản là giết tất cả các ngươi, những kẻ đã cố gắng giết những đứa trẻ đó.”
Nếu cứ thế này, có vẻ hắn sẽ sớm cầu xin được chết như một cái giá cho thông tin.
“Hãy cho ta thông tin nếu ngươi muốn chết.”
Kim Sinrok bỏ lại hắn trong phòng, để lại những lời đó.
Tất nhiên, ngay cả khi hắn đưa thông tin, cậu ta cũng không có ý định giết một đối tượng thử nghiệm quý giá.
Căn phòng thứ ba.
Tên Ung gầy gò đang bò trên sàn trần nhìn thấy Kim Sinrok và hít hà trong sợ hãi.
Kim Sinrok, nhìn quanh, nói như đang lên án một đứa trẻ:
“Ta đã bảo đừng ăn ruột bút chì cho dù có đói đến mức nào đi nữa.”
Quả nhiên, tất cả các hộp ruột bút chì mà cậu ta để lại đây đều trống rỗng.
Rõ ràng cậu ta đang cố tình ngăn chặn nguồn năng lượng của tên Ung này để đẩy hắn đến cái chết do đói.
Tuy nhiên, cậu ta không cảm thấy sự ràng buộc đặc trưng của hậu duệ.
‘Chỉ nói là mình không thể tấn công họ. Gián tiếp đẩy họ đến cái chết sớm thì có thể. Mình đã đẩy tên Ung kiêu ngạo này vào góc đến mức hắn phải ăn cắp và ăn than chì để sống sót. Thí nghiệm này thành công.’
Kim Sinrok ném cho hắn một nắm cơm với nụ cười u ám.
Tên Ung vội vã nuốt chửng thức ăn với vẻ mặt cảm động.
Căn phòng thứ tư.
Bụi bẩn do đấng tối cao, Ác Mộng Mất Ngủ, để lại ở thế giới phàm tục đã được lấy và cấy ghép một cách khó khăn lên tên Ung ở đây.
Như thể vừa tỉnh dậy sau cơn mơ, khuôn mặt kinh hoàng của tên Ung đầm đìa nước mắt.
Thở hổn hển, tên Ung phát hiện ra Kim Sinrok và cố gắng ôm lấy cậu ta.
Chát–!
“Lần tới mà dám tùy tiện chạm vào ta nữa, ta sẽ bắt ngươi nuốt đinh ghim.”
Kim Sinrok không giấu nổi vẻ ghê tởm và né tránh hắn.
Tên Ung bật khóc nức nở, ôm lấy cơ thể mình và run rẩy.
Dù bụi bẩn được cấy ghép chỉ là tàn dư, cơn ác mộng dường như rất mạnh mẽ.
“Ngươi đã thấy gì trong cơn ác mộng của mình? Tùy thuộc vào câu trả lời của ngươi, ta sẽ cho ngươi ngủ mà không mơ.”
Tên Ung lập tức há miệng và bắt đầu kể lại những gì hắn thấy, nhưng tất cả thông tin cậu ta nghe được đều vô dụng.
Sau khi tên Ung kể xong, Kim Sinrok quay lưng lại để rời khỏi phòng.
“Lần tới, hãy mơ thấy thứ gì đó hữu ích hơn một chút.”
Tên Ung sẽ lại đối mặt với cơn ác mộng hôm nay.
Cuối cùng, căn phòng thứ năm.
Căn phòng bên trong tràn ngập hương ảo giác quyến rũ do gia đình hươu, tộc Lộc[2], tạo ra.
Kim Sinrok đưa viên thuốc giải độc vào miệng và bước vào trong.
Mặc dù đang nhai thuốc, tâm trí cậu ta vẫn trở nên mờ mịt một lúc.
“Hương… tắt nó đi… làm ơn…”
Có phải vì khi Kim Sinrok bước vào, không khí đã thoáng hơn một chút?
Tâm trí tên Ung tỉnh táo lại trong chốc lát.
Kim Sinrok không trả lời mà tăng cường độ ngọn lửa dưới hương ảo giác.
“À, aack…”
Trong làn hương căng thẳng hơn, tên Ung không giữ vững đầu được và ngã gục.
Với tác dụng của hương, tên Ung bắt đầu lang thang giữa quá khứ và hiện tại.
‘… Nhìn hắn, có vẻ tên Ung này đã gần giới hạn rồi. Đã đến lúc hắn sẽ nói ra điều gì đó.’
Kim Sinrok được sinh ra với tài năng và bản năng tra tấn, tra hỏi.
Bản năng của cậu ta mách bảo rằng gã này sắp nói ra thông tin quan trọng rồi.
“Sinh vật… nhỏ bé…”
“Sinh vật nhỏ bé?”
“Nói về Sinh vật nhỏ bé… dám được Chúng… trân quý ư?”
Sinh vật nhỏ bé, Chúng.
Đó là hai từ cậu ta chưa từng nghe từ bất kỳ tên Ung nào trước đây.
Kim Sinrok chắc chắn, cuối cùng cậu ta đã có kết quả.
Buổi sáng, lớp học của Lớp 0 năm nhất.
Khoảnh khắc tôi bước vào, tôi ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngào.
“Giá như biết, chúng tớ đã làm cùng rồi.”
“May mà thực đơn không trùng nhau!”
Có một đám đông tụ tập quanh bàn học ở giữa lớp.
Lee Lena và Kim Yuri mỗi người đang lấy ra những chiếc bánh bơ sô cô la hình chữ S và bánh scone cuộn quế bày lên bàn.
“Uisin, chào cậu.”
“Chào! Hôm nay, cả tớ và Lena đều mang đồ ăn nhẹ. Chúng ta cùng ăn khi thầy Ham Geunhyeong-nim đến họp đầu ngày nhé!”
Để đền đáp công giúp đỡ săn vé ngày hôm trước, Lee Lena đã xin phép nhân viên căng tin ký túc xá nơi em ấy làm thêm và tự tay nướng bánh.
Kim Yuri dường như đã làm bánh scone cho tôi và Maeng Hyodon, những người đã vất vả vì vụ việc ngày Quốc tế Thiếu nhi.
Ngay sau đó, những đứa trẻ khác cũng đến lớp, và chúng tôi nói chuyện về vụ việc ngày Quốc tế Thiếu nhi.
“Oa, hôm đó cậu đi thẳng đến tham gia chinh phục dị giới ngay khi thầy Yong Jegeon-nim nói sao?”
“À… Tôi nghĩ tôi sẽ cực kỳ do dự nếu là tôi.”
“Vậy là có thể sử dụng kỹ năng Bay theo cách đó! Tôi muốn xem các thành viên tộc Long sử dụng kỹ năng Bay như thế nào.” [3]
Chúng tôi chờ thầy Ham Geun-hyeong đến họp đầu ngày trong khi nói chuyện về vụ việc hôm đó.
Với Maeng Hyodon thỉnh thoảng thêm vào vài lời và những người khác hỏi han, cuộc trò chuyện tiếp tục.
Ở bên cạnh, Hwang Jiho ngồi im lặng, mắt liếc trộm về phía tôi và lấp lánh như muốn nói gì đó.
‘Có vẻ nội dung quan trọng vì cậu ấy không nói qua tin nhắn thiết bị.’
Dù vậy, chiều nay tôi bận rồi, nên không có thời gian đến thăm biệt thự của Hwang Myeong-ho.
Tôi né tránh ánh mắt của Hwang Jiho và tập trung trò chuyện với lũ trẻ trong lớp.
Ngay sau đó, thầy Ham Geun-hyeong đến lớp họp đầu ngày và tất cả chúng tôi đều thưởng thức món ăn nhẹ tự làm do hai người chuẩn bị.
Han Yi, người thích đồ ngọt, ăn miếng này đến miếng khác với vẻ mặt rất hạnh phúc và ngay cả Maeng Hyodon, người vẫn còn ngại ngùng với con gái, cũng không tiếc lời khen ngợi.
Giờ ăn trưa.
Trước khi vào lớp, tôi đang ngồi trên ghế đá ở hành lang năm nhất và đọc báo.
Vụ việc ngày Quốc tế Thiếu nhi vẫn còn là một chủ đề nóng.
‘Có nhiều bình luận dưới bài báo về Red Lion và Yeom Junyeol, nhưng… Tao Wonu cũng không phải dạng vừa.’
Số bình luận khen ngợi Khóa Sắt dễ dàng đạt bốn chữ số.
Tuy không nhiều bằng Yeom Junyeol, nhưng có vẻ cậu ta cũng có nhiều người hâm mộ.
Ngay cả Tao Wonu trong game cũng giống như một chủ tịch Hội học sinh bước ra từ một bộ manhwa thanh xuân nhiệt huyết vậy.
Ngoài việc là học sinh đứng nhất liên tục của trường cấp ba danh giá và là một Người chơi tuyệt vời, cậu ta còn chăm chỉ và có sự hậu thuẫn của tập đoàn TC.
Cậu ta thậm chí còn có khả năng hạn chế bộ đôi GeunChan&WangChan của Lớp 0 năm hai ở một mức độ nào đó, nên những điều tự nhiên thì cứ tự nhiên thôi.
‘… Sao cậu ta lại trở nên biến thái như vậy trước mặt Yu Sang-hui nhỉ?’
Khi tôi đang băn khoăn dù biết băn khoăn cũng vô ích…
“Em Uisin.”
Một người hoàn toàn che giấu sự hiện diện của mình lên tiếng gọi tôi.
Đó là một giọng nói trong trẻo, đầy vẻ ưu nhã.
‘Là thầy Gong Cheonghwon-nim.’
Người thầy đáng kính của Han Yi[4] và là giáo viên phụ trách môn Nhập môn Nghiên cứu Kẻ địch, Gong Cheonghwon.
Xứng đáng là tông sư Thái Hổ Quyền.
Có vẻ việc che giấu sự hiện diện đối với thầy ấy cũng tự nhiên như hơi thở.
Nhưng tôi hy vọng thầy ấy sẽ không làm điều đó ở trường.
“Tôi đã lo lắng khi em không có mặt ở tiết học trước.”
“… Xin lỗi thầy.”
“Em Uisin luôn chuyên cần đi học, nên chắc chắn là có tình huống gì đó rồi. Lần sau em làm ơn thông báo cho tôi, tôi sẽ gửi tài liệu bài giảng cho em.”
Gong Cheonghwon mỉm cười nhẹ nhàng trong khi đưa cho tôi mã thiết bị.
Có phải vì tôi đã phạm tội và vì phạm vi bài thi khủng khiếp tôi đã nếm trải trong kỳ thi không?
Khuôn mặt tươi cười đó cảm giác hơi đáng sợ.
“Em đã vất vả trong vụ việc ngày Quốc tế Thiếu nhi.”
“… Cảm ơn thầy.”
Khi đang trao đổi lời xã giao một cách ngượng ngùng.
Tiếng chuông vào lớp được chuẩn bị bởi câu lạc bộ Nhạc Gió và câu lạc bộ Dàn nhạc vang lên.
‘Đây là một đoạn trích từ Tổ khúc Peer Gynt.’
‘Trong sảnh Vua Núi’ do Henrik Ibsen sáng tác, người còn được gọi là Chopin của Na Uy.
Đó là bản nhạc vang lên khi Peer Gynt bị người phụ nữ áo xanh dụ dỗ vào lâu đài của cha cô ta, vua quỷ lùn, và rồi cảnh cậu ta chạy trốn sau khi chứng kiến lễ hội của lũ quái vật.
“Vậy chúng ta cùng vào lớp nhé?”
Tôi đoán Gong Cheonghwon đến để bắt tôi phòng trường hợp tôi cố gắng trốn học lần nữa.
Tôi cảm giác như ngồi trên đống lửa, nhưng nội dung bài giảng của Gong Cheonghwon vẫn bổ ích như trước đây. [5]
Sau giờ học.
Ở câu lạc bộ Báo chí, tôi một lần nữa chấp nhận lời đề nghị phỏng vấn của Mun Saeron và kết thúc hoạt động câu lạc bộ với việc đó.
Phán đoán từ nội dung câu hỏi và những gì em ấy nói, có vẻ em ấy cũng đã phỏng vấn Maeng Hyodon.
‘Maeng Hyodon vẫn chưa nói chuyện được với các bạn nữ trong lớp, tôi nghi ngờ cậu ấy có thể nói chuyện được với Mun Saeron.’
Nhưng sẽ ổn thôi nếu đó là Mun Saeron mà tôi biết.
‘Hãy hoàn thành chuyện này thôi.’
Khu vực cấm.
Lớp học ở khu trường cũ mà tôi đã đến trước đây.
Ngồi vắt vẻo trên bàn giáo viên, tôi đang đợi Yeom Junyeol.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra và…
“Xin lỗi đã để cậu đợi… sư huynh-nim!”
Trong một giây, Yeom Junyeol suýt nữa gọi tôi là Kẻ Trộm Tường Đỏ, nhưng cậu ấy đã dừng lại.
Dù sao thì cậu ấy không gọi tôi như thế, nên cậu ấy coi như đã vượt qua bài kiểm tra của một học sinh.
***
[1] sợi dây thừng vàng – 인줄 (dây thừng người??) trong bản gốc, tên khác có thể dịch là dây thừng vàng. Đó là một sợi dây thừng rơm treo ở lối vào để bảo vệ nơi đó khỏi tà ma. Nó cũng có ý nghĩa ngăn cản mọi người ra vào.
[2] tộc Lộc – Lộc có nghĩa là hươu.
[3] “Vậy là có thể sử dụng kỹ năng Bay theo cách đó! Tôi muốn xem các thành viên tộc Long sử dụng kỹ năng Bay như thế nào.” – Câu này do Sawol Seeum nói. Điều này hiển nhiên trong tiếng Hàn vì cậu ấy vẫn dùng giọng điệu lịch sự.
[4] thầy đáng kính – người thầy mà mình biết ơn.
[5] Cuộc trò chuyện giữa Jo Uisin và Gong Cheonghwon – Lưu ý vui. Gong Cheonghwon dùng giọng điệu lịch sự khi nói chuyện với Jo Uisin. Điều đó không có gì lạ. Một số giáo viên dùng giọng điệu lịch sự với học sinh (ví dụ như Im Yeonhwa và No Yeong-mi nếu tôi nhớ không nhầm) và một số thì không (như Ham Geun-hyeong và Kim Sinrok khi thầy ấy đóng vai giáo viên). Điều này không quan trọng, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng bạn có thể thấy điều này thú vị trong tương lai xa xôi nào đó.
Ghi chú của người dịch: Với những ai biết spoil, chúng ta có năm tên Ung ở đây, bị tra tấn theo những cách khác nhau. Chỉ mình tôi thấy có vài điểm tương đồng đáng sợ sao?
Buổi biểu diễn của đội trưởng đội Eternal Lake tại Hàn Quốc (4)
Khu vực cấm, trường cũ.
Như thể đến đây vội vã, tóc của Yeom Junyeol có vẻ hơi rối bù.
“Tôi có thể gọi cậu là sư huynh-nim không ạ?”
“Ừ, tôi sẽ làm sư huynh của cậu. Đó là một cú ném bóng đầu tiên hoàn hảo.”
“Cảm ơn sư huynh-nim! Dù có vẻ cú ném bóng đầu tiên chỉ là phần thêm. Nếu cậu nói trước cho tôi, tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc chinh phục và nhắm đến vị trí người đóng góp nhiều nhất trong việc dọn sạch dị giới rồi.”
Những người đóng góp nhiều nhất trong việc dọn sạch dị giới ở Sân vận động bóng chày Jamsil ngày Quốc tế Thiếu nhi là Yeom Bangyeol, Cheongryong và Yong Jegeon.
Vượt qua ba người đó để nhắm đến vị trí người đóng góp nhiều nhất sẽ không phải là chuyện đơn giản.
Đúng như dự đoán, khao khát cải thiện bản thân của Yeom Junyeol thật phi thường.
“Tôi đã cố gắng hết sức để sắp xếp suy nghĩ về lý do tại sao sư huynh-nim lại đưa ra những điều kiện như vậy. Cậu có muốn nghe không?”
Tôi còn chưa dạy cậu ấy bất cứ điều gì.
Nghe cậu ấy gọi 'sư huynh-nim' làm tôi thấy nhột nhột trong người, nhưng tôi vẫn gật đầu.
“Cậu đưa ra ba điều kiện. Tôi ném bóng đầu tiên là cần thiết để gọi đội Red Lion của bố tôi và tộc Long đến. Nếu tôi ném bóng đầu tiên, không đời nào họ không đến.”
“Ừ, đúng vậy.”
Sau khi tôi gật đầu, Yeom Junyeol mỉm cười và tiếp tục nói.
“Yêu cầu thứ hai là ngồi cho đến cuối trận. Đó là vì các thành viên tộc Long thường đến ném bóng thường rời đi trước khi hiệp 5 bắt đầu. Dị giới xuất hiện sau khi hiệp 5 kết thúc. Nên đó là để câu giờ cho đến lúc đó.”
Lời nói của Yeom Junyeol tiếp tục đến kết luận.
“Thứ ba là giữ bí mật về cú ném bóng đầu tiên cho đến ngày hôm đó. Đó có lẽ là điều kiện quan trọng nhất. Có đúng không ạ?”
Tôi không trả lời và chờ Yeom Junyeol giải thích lý do của cậu ấy.
Nhận được ánh mắt của tôi và như hiểu ý, cậu ấy nói ngay.
“Nếu chuyện biết trước dị giới sắp xuất hiện là đơn giản, sẽ không cần phiền phức giấu giếm. Cậu có thể gọi Hiệp hội Người chơi để chuẩn bị. Nếu cậu dùng thư nặc danh hoặc cái tên Kẻ Trộm Tường Đỏ để cảnh báo, ngay cả Hiệp hội cũng sẽ hành động. Tuy nhiên, cậu đã không làm vậy.”
Tôi nghĩ tôi thà nhờ vả Hong Gyubin còn hơn là dùng cái tên Kẻ Trộm Tường Đỏ.
Để lại cho tôi cảm giác phức tạp, Yeom Junyeol mở hologram và hiển thị dữ liệu thống kê.
Đó là biểu đồ thống kê so sánh số lượng dị giới bùng phát trong 5 năm qua ở Seoul vào ngày 5 tháng 5 và số lượng dị giới bùng phát vào ngày 5 tháng 5 năm nay.
“Ngày hôm đó, số lượng dị giới xảy ra ở Seoul đã tăng hơn 50% so với mức bình thường trong 5 năm cùng ngày cùng tháng. Ngay cả PlayerSAT-K, vệ tinh tự hào có độ chính xác tốt nhất hiện tại và đã trải qua vài lần kiểm tra cực kỳ lớn, cũng không phát hiện được ba dị giới hạng SR+++. Thật kỳ lạ nếu coi đó là trùng hợp.”
Hologram tiếp theo hiện ra với một bức ảnh.
Đó là nội dung được tổ chức lại từ các bài báo về sự kiện ở Sân vận động bóng chày Jamsil ngày hôm đó.
Nó hiển thị danh sách các ghế đã bán hết ở Sân vận động bóng chày Jamsil và ảnh gia đình của những người đứng đầu tiếp theo của tập đoàn Ju-Oh và tập đoàn TC.
“Thật khó tin, nhưng tôi nghĩ rằng những dị giới đó đã được tạo ra bởi ai đó theo một cách nào đó không thể bị vệ tinh phát hiện và hình thành những dị giới nhỏ khắp Seoul để cản trở Hiệp hội Người chơi. Ba dị giới xuất hiện ngày hôm đó mà không có hiện tượng cảnh báo, là các vụ tấn công khủng bố nhắm vào 26 nghìn người lấp đầy Sân vận động bóng chày Jamsil và gia đình của những người đứng đầu tiếp theo của tập đoàn Ju-Oh và TC.”
Yeom Junyeol đóng hologram và nói một cách tự tin trong khi nhìn tôi, người đang đeo mặt nạ quạ.
“Lý do phải giữ bí mật là vì cần thiết để dị giới hình thành và xuất hiện đúng địa điểm và thời điểm lý tưởng. Đó là bước đi của sư huynh-nim để giải quyết vấn đề này mà thủ phạm không nhận ra, đúng không? Tôi nghĩ cậu không thể ngăn chặn vụ việc này bằng cách nhắm thẳng vào thủ phạm, vì cậu vẫn chưa xác định được danh tính của thủ phạm.”
Tuyệt vời.
Tất cả đều đúng.
Không giống tôi là người tìm ra nhờ tiến trình game, Yeom Junyeol đã suy luận đến đây chỉ với thông tin rất hạn chế mà cậu ấy thu thập được.
‘Thật đáng kinh ngạc khi cậu ấy nghĩ ngay đến Triệu Hồi Dị Giới, khả năng tạo ra và hình thành dị giới. Ở thế giới này, đó là một khái niệm phá vỡ lẽ thường.’
Sự tồn tại của ‘Triệu Hồi Dị Giới’ vẫn là một khái niệm phi lý ở thế giới này.
Nếu so sánh thế giới này với thế giới trước của tôi, nó sẽ bị coi là vô nghĩa, tương tự như tuyên bố rằng ‘các thiên thạch có thể được triệu hồi nhân tạo và thả xuống Trái đất’.
Nếu Yeom Banyeol hoặc các thành viên tộc Long ở đây, họ sẽ không thể kìm nén được niềm tự hào về Yeom Junyeol.
“Xứng đáng là đồ đệ của ta. Tất cả đều đúng.”
“Cảm ơn…!”
Bây giờ tôi cũng là sư huynh của Yeom Junyeol, tôi có thể thể hiện sự tự hào của mình.
Yeom Junyeol mỉm cười rạng rỡ như thể cậu ấy cảm thấy vui khi được gọi là đồ đệ.
“Được rồi, tôi đã biết thủ phạm đang cố làm gì, nhưng tôi không biết họ là ai. Hãy hợp tác nhé.”
“Tất nhiên rồi, sư huynh-nim! Nếu sư huynh-nim cho phép, tôi sẽ nói chuyện với bố và bác Cheongryong để nhờ giúp đỡ!”
Tôi hy vọng cậu ấy sẽ không làm thế.
Khi Yeom Bangyeol và Cheongryong biết tôi đã lôi kéo Yeom Junyeol vào sự kiện mạo hiểm này, họ sẽ đánh tôi đến gần chết.
Và sau đó họ sẽ giết nốt phần còn lại vì một gã từ đâu đó bỗng dưng trở thành sư huynh.
“… Ừm. Tôi sẽ nói cho cậu biết nếu cần. Vẫn chưa phải lúc.”
“Vâng…! Tôi tin sư huynh-nim. Vì sư huynh-nim là một anh hùng, người ngoài những người đã chịu khổ vì Buổi đấu giá Kỳ Ảo, vẫn tiếp tục cứu trẻ em và người dân đã đến sân vận động bóng chày Jamsil!”
Cậu ấy không dùng Kẻ Trộm Tường Đỏ, nhưng dù vậy mặt tôi vẫn bỏng rát…!
Càng hơn thế, vì tôi biết rất rõ Yeom Junyeol không phải là người nói những gì cậu ấy không tin vào bản thân.
Hãy đổi chủ đề thôi.
“Cậu không định hỏi danh tính của tôi sao? Cậu không nghi ngờ à? Xung quanh có nhiều kẻ khốn nạn muốn lợi dụng cậu lắm. Cậu không biết liệu tôi có phải là một trong số những kẻ khốn nạn đó không.”
“Đồ đệ sao có thể nghi ngờ sư huynh?! Ngay cả một anh hùng đã cứu vô số người.”
Trái với dự đoán của tôi, Yeom Junyeol lại nghiêm túc với câu hỏi này.
Tôi còn chưa dạy cậu ấy bất cứ điều gì, nhưng có lẽ hành động của tôi cho đến bây giờ đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với cậu ấy.
Thêm vào lời nói của mình, Yeom Junyeol vừa nói vừa nhìn tôi với đôi mắt tràn đầy kỳ vọng.
“Tôi tin sư huynh-nim một ngày nào đó sẽ nói cho tôi biết. Một khi tôi đáp ứng được kỳ vọng của sư huynh-nim và trở nên đủ mạnh để xử lý được danh tính của sư huynh-nim, xin hãy chắc chắn nói cho tôi biết.”
“… Được rồi.”
Cậu ấy trông tò mò.
Cậu ấy đã nói nhiều như vậy cho đến bây giờ, làm sao tôi có thể mù quáng nói không được?
“Vậy thì bắt đầu buổi học đầu tiên thôi.”
“Vâng ạ!”
Một giờ sau.
Đôi mắt dọc, phát ra nhiệt[1] mở ra và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa tôi tạo ra.
Hình dáng của Yeom Junyeol trở nên gần giống rồng hơn là con người, và tóc cùng mắt cậu ấy dần chuyển sang màu đỏ.
Có vẻ cậu ấy đang gần đến giới hạn tập trung.
“Đi!”
Paaa–!
Theo giọng nói của Yeom Junyeol, hàng chục quả cầu lửa trút xuống tôi.
Với sức mạnh hỏa lực tối đa, cậu ấy tấn công ngọn lửa phía trên lòng bàn tay tôi, nhưng cậu ấy không thể làm lung lay ngọn lửa chút nào.
Trước khi chúng chạm vào tôi, tôi chỉ tạo ra một tấm khiên bằng lửa và hấp thụ tất cả các đòn tấn công của Yeom Junyeol.
“Ách…!”
Tôi có dùng quá nhiều sức không?
Hỏa Long thể hiện sức mạnh của Yeom Junyeol dần trở nên trong suốt cho đến khi biến mất.
“Kết thúc ở đây hôm nay nhé?”
“Không, tôi có thể làm thêm nữa!”
Hỏa Long lại hiện hình.
Yeom Junyeol hít một hơi thật sâu và chuẩn bị giải phóng sóng siêu năng lực lần này.
‘Có vẻ sẽ mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ.’
Điều tôi yêu cầu cậu ấy là ‘Thôn Phệ Siêu Năng Lực’.
Về nguyên tắc, những người sở hữu siêu năng lực cùng hệ Tự Nhiên như lửa, nước, điện, gió, đất, có thể giành lấy quyền chủ động đối với khả năng đã được kích hoạt khi đối mặt với nhau.
‘Nó được gọi là ‘thôn phệ’, nhưng không phải là thao túng hoàn toàn khả năng của đối thủ, mà chỉ là đánh cắp quyền chủ động đối với siêu năng lực đang biểu hiện bên ngoài tại thời điểm đó.’
Ví dụ, hiện tại Yeom Junyeol tạo ra quả cầu lửa bằng Hỏa Thuật để tấn công tôi.
Khi sử dụng Đường đi của Người chơi, tôi có kỹ năng Hỏa Thuật giống như Yeom Junyeol, nên tôi có thể thử thôn phệ siêu năng lực của cậu ấy.
‘Một trong những phương pháp để Thôn Phệ Siêu Năng Lực là sử dụng một kỹ năng giống hệt và ghi đè lên nó hoặc giải phóng một sóng siêu năng lực. Cả hai đều đòi hỏi sức mạnh tinh thần mạnh mẽ.’
Nếu tôi thành công trong Thôn Phệ Siêu Năng Lực, tôi có thể giành quyền chủ động điều khiển những quả cầu lửa mà Yeom Junyeol tạo ra.
Thường thì không có vấn đề gì xảy ra khi thất bại, nhưng trong trường hợp sóng siêu năng lực dội ngược lại, tâm trí[2] có thể bị tổn thương.
‘Yeom Junyeol tràn đầy tài năng và cũng là một Người chơi đã tích lũy được một mức độ kinh nghiệm nhất định, nên phương pháp luyện tập có mức độ rủi ro này rất hiệu quả với cậu ấy.’
Tôi yêu cầu Yeom Junyeol thử Thôn Phệ Siêu Năng Lực và đánh cắp quyền chủ động của Hỏa Thuật do tôi kích hoạt.
Kết quả là, những thất bại tiếp tục trong khoảng một giờ.
‘Cấp độ và sức mạnh tinh thần của mình có thể vượt trội, tuy nhiên ngọn lửa này chỉ bằng lòng bàn tay. Và cậu ấy không thể thôn phệ nó chút nào. Yeom Bangyeol… cậu đã làm cái quái gì vậy?’
Phương pháp luyện tập tôi sử dụng là thứ mà Yeom Bangyeol hoặc các thành viên tộc Long sở hữu Hỏa Thuật có thể sử dụng.
‘Có phải vì nếu mất kiểm soát, tâm trí của Yeom Junyeol có thể bị tổn thương?’
Yeom Junyeol đã nhận được lời chúc phúc từ Long Vương, nên cơ thể cậu ấy sẽ không bị cháy, nhưng tâm trí thì khác.
Sự dội ngược của sóng siêu năng lực gây ra bởi Hỏa Thuật có thể làm tổn thương tâm trí của Yeom Junyeol.
Có lẽ vì lo lắng về điều đó, Yeom Bangyeol và các thành viên tộc Long đã không tiến hành luyện tập Thôn Phệ Siêu Năng Lực.
Có thể, ngoài Thôn Phệ Siêu Năng Lực, họ còn kiêng kị tất cả những phương pháp luyện tập dù chỉ hơi nguy hiểm.
‘Yeom Junyeol có bất mãn với điều đó không, và vì thế cậu ấy đã nhận tôi làm sư huynh?’
Ngay cả bây giờ, như thể vui mừng với buổi luyện tập đau đớn này, Yeom Junyeol vẫn đang mỉm cười.
Với đôi mắt giống hệt Hỏa Long, sóng siêu năng lực của cậu ấy trút xuống ngọn lửa của tôi.
Rắc!
Với sự tương tác của sức mạnh Yeom Junyeol, ngọn lửa trên tay tôi chuyển sang màu đen, và nó sắp di chuyển về phía Yeom Junyeol.
Đó là dấu hiệu của siêu năng lực chảy ngược.
“Dừng lại!”
Tôi nắm chặt tay dập tắt ngọn lửa rồi chạy đến chỗ Yeom Junyeol.
Sau khi năng lượng bị xóa bỏ, Yeom Junyeol đẩy bàn ra và ngã gục xuống sàn lớp học.
Hỏa Long bao quanh cậu ấy dần trở nên trong suốt cho đến khi biến mất.
“Dừng ở đây hôm nay nhé. Sóng siêu năng lực của cậu đã yếu hơn lúc đầu rồi.”
Nhìn vào mắt Yeom Junyeol, có vẻ cậu ấy không chịu tổn thương tinh thần nào lớn, nhưng máu chảy ra từ khóe môi cậu ấy.
Tôi đoán mình đã tàn nhẫn hơn mình nghĩ.
‘… Nếu Yeom Bangyeol hoặc tộc Long nhìn thấy cảnh này, tôi nghĩ họ sẽ đến cố gắng giết tôi.’
Ngay cả Yeom Junyeol, như thể biết cơ thể mình đã đến giới hạn, cũng có vẻ mặt thất vọng.
“Tôi muốn ít nhất là khiến sư huynh phải rút ‘rồng’ ra. Thế mà, tôi còn không thôn phệ được ngọn lửa bằng lòng bàn tay đó.”
Có lẽ Yeom Junyeol đang bận tâm về Tường Lửa xuất hiện trong Buổi đấu giá Kỳ Ảo và dấu vết của Hỏa Long còn sót lại trên thư mời?
‘Yeom Junyeol có lẽ biết rằng nếu tôi tung Hỏa Long ra đấu với cậu ấy hiện tại, buổi luyện tập sẽ không có tác dụng.’
Tôi lấy ra một tấm thẻ vật phẩm phục hồi.
Yeom Junyeol cũng có chúng, nhưng nếu Yeom Bangyeol và tộc Long biết số lượng vật phẩm phục hồi thay đổi, họ sẽ lên cơn co giật và quét sạch trường Eungwang.
“Nghỉ ngơi một lát đi. Và cẩn thận không sử dụng vật phẩm phục hồi trong ít nhất ba ngày phòng trường hợp có sự cố. Nghỉ ngơi cũng là học tập đấy. Khi ngồi thiền, hãy tạo ra một hình ảnh rõ ràng về việc thôn phệ ngọn lửa của tôi trong đầu cậu.”
“… Cậu sẽ không bỏ rơi tôi vì là một đồ đệ ngu ngốc, đúng không?”
Yeom Junyeol có vẻ mặt cụp xuống.
Đó là một biểu cảm tôi thậm chí không thấy trong game.
Tôi đoán việc hoàn toàn không đạt được kết quả hôm nay đã cho cậu ấy một cú sốc mạnh mẽ.
Tuyệt đối không có chuyện tôi sẽ bỏ rơi Nhân vật Khả Dụng của mình.
“Như tôi đã nói, tôi nhận cậu làm đồ đệ. Hẹn gặp lại.”
“Vâng? Khoan đã…!”
Nếu chúng tôi ở lại đây lâu hơn nữa, Yong Jegeon có thể sẽ đến tìm Yeom Junyeol.
<Sử dụng Gwangrim của nhân vật hoạt động ‘Thời gian không dấu vết’.>
Ngay lập tức, tôi sử dụng Gwangrim của nhân vật giỏi hành động bí mật nhất trong game, ‘Người Vô Sắc Jeon Muyeong’, nhân vật tôi đã sử dụng khi vào khu vực cấm.
Yeom Junyeol, người thấy tôi dần trở nên trong suốt và biến mất, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Khi tôi để cậu ấy ở lại lớp học trong trạng thái nửa-rồng, tôi nghe thấy giọng nói của Yeom Junyeol.
“Quả nhiên là sư huynh-nim…! Cậu ấy có thể biến mất như thế sao? Tôi có thể nhận được bài học từ Kẻ Trộm Tường Đỏ-nim, thật sự như mơ vậy!”
Trước khi bước qua cánh cửa lớp, tay tôi co quắp lại trước những lời nói làm méo mó không gian-thời gian đó.
… Cậu ấy dùng cái tên đó nghĩ rằng tôi không có ở đây, và nó không phải dùng để gọi tôi, nên tôi quyết định làm ngơ.
Buổi tối, phòng ký túc xá.
Sau khi hoàn thành buổi luyện tập cá nhân và trở về phòng ký túc xá, trời đã khá muộn.
Khi kích hoạt thiết bị, nó lại đầy những tin nhắn mới.
Tin nhắn đến từ nhiều người, nhưng đáng chú ý nhất là từ Yu Sang-hun và Hwang Jiho.
‘Kiểm tra lần lượt thôi.’
Phòng chat của ba người, với Jang Namuk và Yu Sang-hun.
Jang Namuk tha thiết mô tả quá trình tôi và cậu ấy gặp nhau trong ngày Quốc tế Thiếu nhi và sự việc đã xảy ra.
Thêm vào đó, cậu ấy còn đính kèm những lời cằn nhằn nhắm vào tôi và Yu Sang-hun.
Tin nhắn của Yu Sang-hun không đặc biệt biểu cảm, nhưng cậu ấy có vẻ tiếc nuối vì lý do nào đó.
[Yu Sang-hun] thế à?
[Yu Sang-hun] lần sau gọi tớ nhé — —
[Yu Sang-hun] cuối tuần này cậu bận không?
‘Đã khá lâu rồi ba chúng ta chưa tụ tập. Chúng ta nên gặp nhau không?’
Không phải ý định của chúng tôi, nhưng chúng tôi đã bỏ lỡ Yu Sang-hun và gặp nhau để chơi và thậm chí diệt trừ Kẻ địch mà không có cậu ấy, nên có lẽ cậu ấy buồn.
Tôi gửi một tin nhắn ‘Không bận’.
Tôi biết rằng nếu tôi gửi như thế này, Jang Namuk sẽ tự lên kế hoạch cuối tuần.
‘Tiếp theo, Hwang Jiho… những tin nhắn ở giữa có vẻ vô dụng, nên xem tin cuối cùng thôi.’
[Hwang Jiho] Này, ngày mai sau giờ học cậu đến nhà tớ đi.
Ngày mai là ngày không có hoạt động câu lạc bộ, nên tôi nên đi.
Tôi cũng muốn nghe về Moon Palace Guide.
Và tôi phải gặp lại Snare.
[Hwang Jiho] Có vẻ Kim Sinrok đã bắt được một đầu mối.
Một đầu mối?
[Hwang Jiho] Cậu có biết về Sinh vật nhỏ bé không?
… Thật bất ngờ, thực thể đó đã xuất hiện rồi.
***
[1] phát ra nhiệt – cũng có thể có nghĩa là phát ra ‘sự phấn khích/nhiệt tình’.
[2] tâm trí – xin hãy nhớ rằng sự phân biệt rõ ràng kiểu phương Tây giữa ‘tâm trí’ và ‘tinh thần (hoặc linh hồn)’ không xuất hiện ở phương Đông. Do đó, ‘tâm trí’ ở đây cũng có thể có nghĩa là tinh thần hoặc một thuật ngữ rất chung về linh hồn.
Ghi chú của người dịch:
*lấy ra bộ sưu tập gậy cổ vũ bí mật*
(Junyeol… Junyeol… Junyeol…)
Buổi biểu diễn của đội trưởng đội Eternal Lake tại Hàn Quốc (5)
Sau khi Kẻ Trộm Tường Đỏ biến mất.
Yeom Junyeol sử dụng một tấm thẻ vật phẩm phục hồi. Sau đó cậu ấy lén rời khỏi khu vực cấm bằng con đường không có thiết bị ghi hình do tiền bối câu lạc bộ, phó hội trưởng Hội học sinh Ji Myeongsu, chỉ dạy.
Khi đang băng qua cổng trường, có người gọi Yeom Junyeol lại.
“Junyeol.”
“Thầy Yong Jegeon-nim…!”
“Tôi hết giờ làm rồi, cứ gọi là anh đi.”
“Chúng ta vẫn đang ở trường ạ. Có lẽ thầy đang đợi tôi sao? Đi nhanh thôi.”
Yong Jegeon có giác quan rất tốt.
Ngay cả trong tộc Long, Yong Jegeon sở hữu kỹ năng Phát Hiện Sự Hiện Diện tốt nhất.
Yeom Junyeol lo lắng rằng thầy ấy có lẽ sẽ phát hiện ra Kẻ Trộm Tường Đỏ.
Tuy nhiên Yeom Junyeol không còn cách nào để đi nếu không có Yong Jegeon, người đã đợi cậu ấy.
“Junyeol, em vừa luyện tập à?”
“Vâng?”
“Em có dấu vết năng lượng trên người. Em đã một mình chăm chỉ luyện tập, nhỉ? Thầy tự hào về em lắm.”
Mới luyện tập xong chưa lâu mà, đúng không?
Yeom Junyeol lo lắng nhỡ đâu thầy ấy sẽ nói rằng có các loại năng lượng khác lẫn vào, nhưng Yong Jegeon không nói gì thêm.
‘Thầy ấy không cảm nhận được dấu vết của sư huynh-nim sao?’
Nghĩ thầm thật may mắn, Yeom Junyeol cùng Yong Jegeon bước qua cổng trường.
Yong Jegeon có vẻ đang có tâm trạng tốt hơn hẳn mọi ngày, nhưng Yeom Junyeol không dám hỏi lý do vì sợ mình sẽ lỡ lời.
Thay vào đó, cậu ấy quyết định đổi chủ đề.
“Hôm nay chúng ta đi mua quà Ngày Cha Mẹ đi ạ! Tôi có quà cho bố rồi, nhưng chọn quà cho mẹ thì không dễ chút nào. Thầy cho tôi lời khuyên với.”
Trước lời nói của Yeom Junyeol, Yong Jegeon chỉ mỉm cười và gật đầu.
Hôm nay là Ngày Cha Mẹ.
Ngày mai là cuối tuần, nên sau giờ học thứ Sáu, hầu hết học sinh ký túc xá trường Eungwang đều về nhà để ở bên bố mẹ.
Để tạo điều kiện cho học sinh về nhà, các hoạt động câu lạc bộ đã bị đình chỉ.
Nhờ đó tôi có thể đến biệt thự của Hwang Myeong-ho sớm.
“Yên tĩnh nhỉ.”
“Những người khác có vẻ bận rộn từ sáng nay rồi. Chúng ta nói chuyện trước nhé.”
Tôi bước vào cổng, nhưng không thấy ba anh chị em hậu duệ của Eun-ho, Baek Ho-gun hay Snare đâu cả.
Tôi không biết họ đang ở đâu đó trong biệt thự hay ra ngoài.
‘Tôi muốn gặp Snare…’
Thật đáng tiếc, nhưng không có gì tôi có thể làm được.
Sau khi đi theo Hwang Jiho vào phòng khách, trà và đồ ăn nhẹ được dọn ra ngay.
Trà hôm nay là trà vừng làm từ hạt vừng đen xay và ngâm cùng lá trà.
Đồ ăn nhẹ là bánh dasiks[1] vừng đen nặn hình bươm bướm bằng khuôn ngọt.
Thông thường trà và đồ ăn nhẹ được chuẩn bị theo mùa, nhưng hôm nay thì không.
‘Mùa vừng là tháng 10, sao bây giờ lại được dùng nhỉ?’
Có vẻ hôm nay không phải là lúc để chọn trà và đồ ăn nhẹ theo mùa.
“Jo Uisin, cậu có biết sự khác nhau giữa Thần Thú và Sinh Vật Nhỏ Bé không?”
“Tôi có biết một chút.”
Giống như con người chia bản thân thành các tầng lớp khác nhau theo huyết thống, tộc Nhân cũng quyết định chia bản thân thành Thần Thú và Sinh Vật Nhỏ Bé dựa trên nguồn gốc của họ.
Nguồn gốc của tộc Hổ bắt nguồn từ truyền thuyết Khai Thiên của Bán đảo Triều Tiên.
Tộc Thố lấy căn cứ từ truyền thuyết Thỏ Ngọc lan rộng khắp khu vực Đông Á.
Trong số những tộc Nhân khác, bất kỳ ai được công nhận là Thần Thú của 12 con Giáp đều nhận được địa vị Thần Thú.
Ngược lại, những tộc Nhân có nguồn gốc mơ hồ hoặc ít được công nhận thì được gọi là Sinh Vật Nhỏ Bé và bị đối xử khinh miệt.
“Tên Ung bị bắt nói rằng một Sinh Vật Nhỏ Bé dường như đang nhận được sự yêu mến của ‘Chúng’ ở bên cạnh ‘Chúng’… Nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng cách diễn đạt ‘Sinh Vật Nhỏ Bé’ thật ngốc nghếch. Bởi vì theo tiêu chuẩn của tôi, tộc Ung chính là Sinh Vật Nhỏ Bé.”
Lời nói lúc trước đã đánh giá thấp những Sinh Vật Nhỏ Bé không đáng kể.
Vì đó là một cách diễn đạt tương đối, nên Hwang Jiho khó có thể xếp hạng một tộc Nhân không quen thuộc vào loại Sinh Vật Nhỏ Bé.
Không giống tôi là người đã học được thông tin thông qua game.
‘Sinh Vật Nhỏ Bé mà tên Ung nói đến chắc chắn là một thành viên tộc Điệp[2]. Và trong số đó, hẳn là một người phụ nữ mang cái tên ‘Nabiryeong’[3].’
Nabiryeong.
Cô ấy là một tộc Nhân sinh ra từ nguồn gốc trong câu nói cổ xuất hiện trong chương ‘Tề vật luận’ của Trang Tử, giấc mơ bươm bướm[4].
Vì Nabiryeong chỉ xuất hiện trong vài dòng từ cuốn sách của một nhà tư tưởng Đạo giáo người phàm ít được công nhận, cô ấy nhận được thứ hạng Sinh Vật Nhỏ Bé.
‘Nhưng trong game, cô ấy mạnh hơn cả những Thần Thú thông thường.’
Gwangrim của Nabiryeong làm mờ ranh giới của mọi thứ tự nó đã là một thứ gian lận.
Vì cô ấy có thể phá hỏng mọi thứ nếu cô ấy quyết tâm, tôi khó mà hiểu tại sao cô ấy lại cúi đầu và bán rẻ bản thân.
‘Cô ấy thuộc phe Kẻ chủ mưu bóng tối, nhưng nếu quan sát hành động của cô ấy, thật quá mơ hồ để quyết định… Cuối cùng, tôi không thể phân biệt cô ấy là đồng minh hay kẻ địch cho đến khi cô ấy chết.’
Hwang Jiho khẽ thở dài.
“Có vẻ ngoài tộc Ung, tộc Độn[5] và Đuôi Dài, còn một tộc Nhân nữa dưới sự chỉ huy của ‘Chúng’. Sinh Vật Nhỏ Bé không có nghĩa là yếu, nên đầu tôi đau quá.”
“Ừ.”
“… Cậu không ngạc nhiên à.”
“Tôi ngạc nhiên chứ.”
Nếu cố gắng giả vờ ngạc nhiên, trông sẽ càng đáng ngờ hơn, nên tôi sẽ giữ vẻ bình tĩnh.
Ngoài chủ đề về Sinh Vật Nhỏ Bé, chuyện về vụ việc ở Sân vận động bóng chày Jamsil ngày Quốc tế Thiếu nhi cũng được nhắc đến.
Tôi mô tả ngắn gọn những sự kiện hôm đó.
“Sao cậu không giải thích cho tôi biết tại sao Red Lion, tộc Long, con Thỏ Ngọc chết tiệt đó lại ở cùng một chỗ với cậu?”
“Đó là trùng hợp.”
Nghe từ trùng hợp, Hwang Jiho không giấu nổi vẻ không tin và lộ ra vẻ mặt thối hoắc.
Dù sao thì, nếu cậu ấy tò mò, ý chí của cậu ấy là không thể bẻ gãy, nên cậu ấy sẽ tự tìm hiểu thôi.
Cậu ấy không gặng hỏi thêm và chuyển sang chủ đề tiếp theo.
“Có vẻ kỹ thuật của Moon Palace đã phát hiện được ‘dị giới bùng phát không cảnh báo’, điều mà PlayerSAT-K đã thất bại.”
“Ừ.”
“Hiện tại mối quan hệ của tộc Hổ với chính phủ Hàn Quốc và Hiệp hội Người chơi không tồi. Việc họ dao động không đặc biệt mong muốn.”
Hwang Jiho, chìm trong suy nghĩ, nhấp một ngụm trà vừng đen rồi khẽ thở dài.
“Bên mình nên làm gì đó sau khi đánh cho con Thỏ Ngọc chết tiệt đó một trận và buộc nó nhả thông tin về Moon Palace Guide ra… Có vẻ tôi sẽ không có thời gian nghỉ ngơi khi sắp xếp người rồi.”
Đó là một suy nghĩ vị tha, không mong đợi từ một tộc Nhân, nhưng lại hơi lệch lạc so với ý tưởng của con người.
Tôi đưa ra một gợi ý mà một người bình thường sẽ đưa ra.
“Sẽ khó cho tộc Hổ và tộc Thố luôn phải lo lắng về việc chinh phục dị giới. Sao không mượn sức mạnh của Hiệp hội Người chơi?”
Như thể chưa nghĩ đến việc mượn sức mạnh của các bên con người khi chinh phục dị giới, mắt Hwang Jiho sáng lên trước lời nói của tôi và cậu ấy nói:
“Cậu nói kết hợp kỹ thuật của Moon Palace và Hiệp hội Người chơi. Được rồi, thử làm thế này xem sao. Nếu đàm phán tốt, tập đoàn Hwang Myeong có thể đóng vai trò là cầu nối.”
Hwang Jiho nói thêm vài lời.
“… Có vẻ tôi sẽ phải mua vài công ty. Tôi nghĩ thật may là tôi chưa đặc biệt tiêu tiền.”
Trong lúc đó tôi lại nghĩ cậu ấy đã tiêu rất nhiều tiền rồi.
Cảm thấy thật nực cười khi nhớ lại tiêu chuẩn của các cơ sở vật chất trong biệt thự của Hwang Myeong-ho và ở trường Eungwang.
Chúng tôi bắt đầu nói về chủ đề cuối cùng.
Vì nó liên quan đến Nhân vật Khả Dụng của tôi, chủ đề này mang ý nghĩa quan trọng nhất.
“Không còn vé nào cho buổi biểu diễn của đội trưởng đội Eternal Lake sao?”
Lee Lena cứ liên tục làm mới trang web trong mỗi giờ nghỉ, nói rằng em ấy sẽ săn vé hủy.
Có vẻ em ấy không ngủ chút nào và bị lạc trong cơn ác mộng khi quầng mắt em ấy dần chuyển sang màu đen.
“Tôi đã xem xét việc đó, nhưng… lúc có lúc không.”
Cậu đang nói gì thế?
Tôi không hiểu cậu ấy đang nói gì, nhưng có vẻ cậu ấy biết.
“Vì buổi diễn ở trường của Quỹ Hwang Myeong, họ đã gửi cho tôi vài thiệp mời. Vấn đề là có nhiều người hâm mộ Kwon Jane trong số các thành viên tộc Hổ…”
Tóm lại lời của Hwang Jiho là như sau:
Thông thường, khi Hwang Jiho nhận được thiệp mời, cậu ấy sẽ giao chúng cho cấp dưới tộc Hổ của mình.
Khi cậu ấy nói lần này cũng sẽ làm như vậy và chia thiệp mời xem buổi hòa nhạc của Kwon Jane, một cuộc tranh cãi lớn đã nổ ra giữa các cấp dưới tộc Hổ của cậu ấy.
Vì có nhiều người hâm mộ trong số các thành viên tộc Hổ và chỉ có bốn thiệp mời, cuối cùng họ quyết định giải quyết bằng giải đấu Thái Hổ Quyền.
Người chiến thắng được cho là được quyết định sau một trận đấu kéo dài hàng chục giờ.
‘Tộc Hổ cũng sống vui vẻ nhỉ?’
Hwang Jiho nói thêm một điều mà sẽ khiến người chiến thắng trong tộc Hổ ngất xỉu nếu nghe được.
“À, tôi có thể đánh bại gã chiến thắng đó bằng Thái Hổ Quyền và cướp lại nó.”
Tôi hy vọng cậu ấy sẽ không làm thế.
“Không, tôi không muốn gây thù chuốc oán với tên Hổ đó.”
“Thế sao?… Khi nghĩ về những gì gã chiến thắng đó thường làm, tôi nghĩ hắn sẽ khóc nếu tôi cướp vé. Hahaha!”
Cậu đang cố tình cướp lấy nó dù biết thế à?
Tên đáng sợ.
Tôi đoán có những người hâm mộ cuồng nhiệt của Kwon Jane trong số các thành viên tộc Hổ.
Kwon Jane không đơn giản đến Hàn Quốc, và không thường xuyên tổ chức hòa nhạc ở đây.
Việc rời khỏi Bán đảo Triều Tiên ở vị trí của tộc Hổ rất khó khăn, nên nếu hắn mất cơ hội này, hắn có thể thật sự khóc.
“Nếu em ấy chỉ đơn giản là muốn nghe trực tiếp, có những cách khác.”
Mắt Hwang Jiho sáng lên, trong khi tôi nói.
“Tôi muốn cậu để trống một chỗ ngồi nhân viên trong buổi hòa nhạc trong một ngày. Vì buổi hòa nhạc ở Hàn Quốc được sắp xếp đột ngột, không phải tất cả nhân viên phụ trách việc lặt vặt đều được bổ sung do vấn đề sàng lọc danh tính.”
Chúng tôi không thể có được chỗ ngồi, nhưng tôi đã nghĩ ra vài cách khác.
Sau khi tôi kết thúc cuộc trò chuyện với Hwang Jiho và di chuyển đi ăn tối, đường của chúng tôi bị ai đó chặn lại.
“Chúng con về rồi, Hwangho-nim! Anh Uisin!”
“Hwangho-nim, anh Jo Uisin! Chúng con đã đợi.”
“Chào…”
Ba anh chị em hậu duệ của Eun-ho, đang đợi chúng tôi bên ngoài phòng khách.
“Hwang-nim, cái đó… hôm nay là Ngày Cha Mẹ… Khi mẹ và bố còn sống và khi chúng con mang ơn các thành viên tộc Thố, hàng năm chúng con đều chuẩn bị hoa cẩm chướng để bày tỏ lòng biết ơn.”
“Chúng con đã xin nguyên liệu từ anh Sinrok và tự tay làm chúng. Chúng con định tặng vào buổi sáng, nhưng chúng con làm xong hơi muộn…!”
“Đây ạ… cái này…”
Đứa nhỏ nhất, Eun Jaeho, đưa bông hoa cẩm chướng làm bằng giấy về phía Hwang Jiho.
Như thể tay nghề vẫn còn vụng về, bông hoa nhìn chung hơi lỏng lẻo.
Những mảnh giấy trông giống lá hoa cẩm chướng bị cong queo và hầu hết các mối nối giữa hoa và lá đều rối tung lên vì chúng đã được dán đi dán lại vài lần.
“Em tặng cho tôi à?”
“Vâng ạ…!”
Hwang Jiho quỳ xuống trước mặt Eun Jaeho với vẻ mặt ngơ ngác nhất mà tôi từng thấy.
Eun Jaeho dùng một chiếc kim băng cài bông cẩm chướng giấy lên đồng phục của Hwang Jiho.
“… Cảm ơn.”
“Chúng con sẽ luôn biết ơn, Hwangho-nim!”
“À, xin hãy chăm sóc chúng con trong tương lai.”
Hwang Jiho với nụ cười thiếu tinh nghịch và mặc bộ đồng phục học sinh không một nếp nhăn, được trang trí bởi một bông cẩm chướng làm vụng về, trông cũng không tệ.
‘Chúng là những đứa trẻ ngoan.’
Truyền thống Ngày Cha Mẹ chỉ mới du nhập vào Hàn Quốc chưa lâu.
Xét việc họ tuân theo các phong tục của con người, điều đáng lẽ là một thứ mới lạ theo tiêu chuẩn của tộc Nhân, cha của ba anh chị em này có thể là con người.
Gâu gâu…!
Khi tôi quan sát cảnh tượng ấm áp này, tôi nghe thấy giọng nói của Snare từ đâu đó vọng đến.
Tôi nhìn quanh để tìm xem nó ở đâu, nhưng không thấy.
“Chắc thần thú đang đợi.”
“À, đúng rồi.”
“Thật ra, vì nghe nói anh Uisin đến hôm nay, chúng con cũng làm một bông cho anh đấy ạ!”
“Vâng, chúng con biết ơn, nên chúng con đã làm một bông!”
Gì, cậu đang nói cậu cũng làm một bông cho tôi sao?
Đã rất lâu rồi tôi không tham gia vào việc trao đổi hoa cẩm chướng vào Ngày Cha Mẹ, nên tôi không thể tưởng tượng được điều đó.
Tất nhiên là về việc cho đi, nhưng thậm chí còn hơn thế là về việc nhận lại.
“Anh Baekho, mở cửa đi ạ!”
Tôi nghe thấy giọng nói trong trẻo của đứa thứ hai, Eun Yiho, và rồi cánh cửa gần cửa chính nhất mở ra.
Trông như xa lắm, vì gần cửa chính nhất cũng có nghĩa là ở phía bên kia hành lang.
Gâu gâu!
Snare ló đầu ra khỏi khe cửa một lần, sủa và sau đó ngậm thứ gì đó trong miệng chạy về phía tôi.
Đó là một bông cẩm chướng giấy làm vụng về.
Snare đang muốn tôi nhanh chóng cầm lấy nó, vừa vẫy đuôi lia lịa vừa ngước nhìn tôi.
“Thần thú nhìn chúng con như thể muốn tự tay tặng cho anh Uisin vậy.”
“Vậy là nó muốn tạo bất ngờ, nên nó đã trốn đi.”
Snare thậm chí còn đội một vòng hoa giấy làm sơ sài, mà tôi đoán là do ba anh chị em làm.
Snare đội nó, nên nó còn tỏa sáng hơn cả một vòng hoa làm bằng hoa thật.
Sau khi tôi nhận bông cẩm chướng, tôi ôm Snare vào lòng và hét lên:
“Đó là một thiên thần…!”
Tôi đoán Snare của chúng tôi không phải là thần thú mà là một thiên thần.
Khi tôi tất nhiên cảm ơn Snare và rồi ba anh chị em hậu duệ của Eun-ho vì hành động đáng yêu và đáng khen của họ hết lời.
Tôi nghe Hwang Jiho lẩm bẩm ở bên cạnh.
“… Tôi biết đó là một câu cảm thán thường dùng của con người, nhưng so sánh thần thú của tộc Hổ với sứ giả[7] của tộc Thiên[6] thì hơi tinh tế đấy.”
Trong khi tôi cài bông cẩm chướng giấy lên đồng phục học sinh của mình, Hwang Jiho tiếp tục độc thoại với cùng một giọng điệu.
“Khoan đã. Sao lại cảm thấy như của Jo Uisin mới là chính nhỉ? Tôi là người đứng đầu tộc Hổ mà.”
Hwang Jiho, người đang càu nhàu trong khi cố gắng kìm nén khóe miệng không nhếch lên, mỗi lần mắt cậu ấy quay trở lại bông cẩm chướng giấy buộc trên đồng phục học sinh của mình.
Ba anh chị em, líu lo mô tả cách họ làm hoa cẩm chướng và cách họ đã thất bại vài lần, trong khi mỉm cười rạng rỡ mỗi khi nghe được lời khen.
Snare, người đang đội vòng hoa giấy và thể hiện sự đáng yêu trong vòng tay tôi.
Baek Ho-gun đang quan sát cảnh tượng này với đôi mắt lạnh băng.
Một bông cẩm chướng cũng được cài lên quần áo của Baek Ho-gun.
***
[1] dasiks – một loại bánh quy ngọt truyền thống của Hàn Quốc.
[2] tộc Điệp – Điệp có nghĩa là ‘bướm’.
[3] Nabiryeong – Tôi để nguyên tên này vì không biết bản dịch nào là chính xác. Nabi có nghĩa là bướm, nhưng ryeong có thể có nghĩa là… khá nhiều thứ. Các nghĩa có thể là: ‘chỉ huy (của quân đội chẳng hạn)’, ‘đèo (đèo núi?)’, ‘rơi, 0 và mưa (cả ba cho một Hanja) và cuối cùng là Hanja mà tôi thích nhất, 靈, có thể có nghĩa là thần linh, ma hoặc linh hồn?’
[4] giấc mơ bươm bướm – Giấc mơ bươm bướm là một ‘ngụ ngôn’ ngắn của Trang Tử. Một cô gái mơ thấy mình biến thành bươm bướm, nhưng khi là bươm bướm, cô ấy không biết mình là con người. Rồi khi tỉnh dậy, cô ấy ngạc nhiên rằng mình không phải là bươm bướm. Vì đó là một ngụ ngôn triết học, câu hỏi đặt ra là cô gái biến thành bươm bướm, hay bướm biến thành cô gái? (Câu trả lời của Trang Tử là điều đó không quan trọng và cả hai đều là thật, nên cô gái là bướm và bướm là cô gái, tất cả đều như nhau)
*À, để rõ ràng hơn, đây cũng là một câu nói của Trung Quốc có nghĩa là ‘giấc mơ bướm’, nhưng người dịch này không hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
[5] tộc Độn – Độn có nghĩa là ‘heo’.
[6] tộc Thiên – Thiên cơ bản có nghĩa là trời. Có thể giả định rằng nó chỉ ‘thiên thần’ hoặc những sinh vật đối lập với ‘ác quỷ’, là tộc Ma. Cả hai đều được nhắc đến trong chương 3 và tôi đã dịch chúng lần lượt là ‘ác quỷ’ và ‘thiên thần’. Tôi sẽ tiếp tục gọi tộc Ma là ‘ác quỷ’ vì họ không phải là một nhóm thống nhất rõ ràng… Còn về tộc Thiên… Tôi không có thông tin, nhưng nếu giả thuyết của tôi đúng, sẽ khôn ngoan hơn nếu tôi giữ nguyên là Thiên.
[7] sứ giả – ngoài nghĩa thông thường của sứ giả, Hanja này còn liên quan đến linh hồn trong Phật giáo đưa người chết xuống âm phủ. Còn một điều thú vị khác. Trong tiếng Hàn là 사자 có thể cũng có nghĩa là ‘sư tử’ nếu Hanja khác.
Ghi chú của người dịch: … Bươm bướm… Vừng đen… Tháng Mười… Tộc Thiên… Cha Mẹ… Giấc mơ bươm bướm…
*Xác nhận. Chương này có thể đã khiến người dịch này hơi điên loạn với đống bánh gạo của nó. Xin đừng lo lắng.
Buổi biểu diễn của đội trưởng đội Eternal Lake tại Hàn Quốc (6)
Khi buổi lễ tặng hoa cẩm chướng kết thúc, đã đến giờ ăn tối.
Thực đơn bữa tối là Han-jeongsik[1].
Bánh nấm hương, bánh cá minh thái, bánh bí ngô và gujeol-pan[2] với sườn bò hầm cay thái lát mỏng.
Món chính là sinseollo[3] và đúng như tên gọi khác của nó là ‘bữa ăn đẹp’, mỗi miếng đều là một niềm vui cho vị giác.
Tôi giúp đỡ đứa nhỏ nhất, Eun Jaeho, người không với tới món sinseollo và đang lúng túng, và đứa lớn nhất cùng đứa thứ hai cũng lập tức đưa bát ra.
“Xin cho cháu bạch quả và nấm hương…!”
“Cho cháu nhiều tôm chiên ạ!”
“Được rồi, ăn nhiều vào nhé.”
“Cảm ơn anh.”
Ba đứa trẻ, trước đây không làm thế, giờ lại đang xin được đút.
Ba anh chị em hậu duệ của Eun-ho nói rằng họ đã làm số lượng hoa cẩm chướng bằng số lượng các thành viên tộc Hổ và hậu duệ mà họ biết, nên đó có thể là lý do.
‘Chắc tụi nhỏ mệt thật rồi.’
Vì ba đứa trẻ mệt, sau khi quan sát xem tụi nhỏ hay với tới món nào nhất, tôi đưa phần của mình cho tụi nhỏ. Chúng rất vui mừng.
Rồi, Hwang Jiho, người đang quan sát cảnh này với đôi mắt sáng rỡ, đã có một sự cố.
“Ăn đi.”
Bắt chước tôi, Hwang Jiho gắp đầy bào ngư và hải sâm vào bát của đứa nhỏ nhất, Eun Jaeho.
‘Nhưng đứa bé này không đặc biệt thích hải sản.’
Eun Jaeho thậm chí không thể ăn được và nhìn xuống đĩa thức ăn trước mặt mình với đôi mắt rưng rưng như thể không thể nhấc tay lên ăn.
Tok.
“À…”
Baek Ho-gun, người chứng kiến cảnh này, im lặng đổi đĩa cho đứa bé sang đĩa đầy sườn bò.
“Haa. Hwangho-nim, Baekho-nim. Cảm ơn ạ…”
Eun Jaeho, người được giải thoát khỏi sự áp bức của hải sản, muộn màng cảm ơn họ.
Hwang Jiho lộ vẻ mặt khó tả và Baek Ho-gun tiếp tục bữa ăn với vẻ mặt lạnh lùng.
Có vẻ Baek Ho-gun chăm sóc trẻ con tốt hơn Hwang Jiho.
Trên đường dẫn về ký túc xá.
Tôi và Baek Ho-gun bước chậm lại để phù hợp với bước chân của Snare, con bé đi chậm rãi và cẩn thận từng bước nhỏ.
Snare bình thường sẽ chạy điên cuồng giữa tôi và Baek Ho-gun, nhưng tôi đoán hôm nay nó lo làm rơi vòng hoa giấy.
‘Lúc nãy nó chạy trong hành lang và làm rơi vòng hoa, con bé lộ vẻ mặt như mất cả thế giới vậy.’
Trong khoảnh khắc đó, Snare đã đứng im như thể có ai đó nhấn nút tạm dừng.
Nó đứng đờ ra cho đến khi Baek Ho-gun đội vòng hoa giấy lên đầu nó lần nữa.
Tôi nghĩ ba anh chị em đã quay lại cảnh đó, nên sau này tôi nên xin họ.
Sau khi kết thúc chuyến đi bộ dài với Snare và Baek Ho-gun, về đến ký túc xá.
Trước khi bước vào cổng tòa nhà năm nhất, tôi đặt bông cẩm chướng vào cửa sổ kho đồ.
Trong lúc đi về phòng, nghĩ rằng hôm nay mình có thể ngủ ngon giấc, tôi tình cờ gặp một người không ngờ tới và dừng lại.
“… Ừm, phó hội trưởng.”
Khu sảnh chung tầng 17.
Giờ đã khá muộn, nhưng Maeng Hyodon vẫn đang ngồi thờ thẫn trên ghế sofa trong sảnh.
Thông thường luôn có ba bốn người đọc sách hoặc chơi gì đó trên hologram trong sảnh.
Giờ đây không có ai ngoài Maeng Hyodon.
‘Nhiều người trong số học sinh năm 2 và 3 ở lại ký túc xá, nhưng hầu hết học sinh năm nhất đều về nhà. Sawol Seeum cũng nói hôm nay cậu ấy về nhà… Hôm nay là Ngày Cha Mẹ nên tâm trí Maeng Hyodon chắc phức tạp lắm.’
Vụ kiện giữa Maeng Hyodon và bố cậu ấy, người đã bán cậu ấy, vẫn đang tiến triển.
Sau vụ Bánh Sinh Nhật Bị Đập Nát, Maeng Hyodon không bao giờ nhắc đến chủ đề về bố cậu ấy nữa.
Cậu ấy có thể không nói ra, nhưng không có nghĩa là cậu ấy không hề nghĩ về chuyện đó.
“Cậu làm gì ở đây?”
“Chỉ ngồi thôi.”
Kế hoạch đi về phòng của tôi thay đổi khi tôi quay lại và ngồi xuống ghế sofa đối diện Maeng Hyodon.
“Hôm nay cậu không về nhà à?”
“Tôi đã hủy hợp đồng trước khi đến ký túc xá rồi, nên tôi không có nhà.”
“Cậu đang nói gì thế?”
Tôi trả lời câu hỏi của Maeng Hyodon quá thật thà.
Tôi cố gắng tìm từ thích hợp.
Thật đáng tiếc, nhưng tôi chỉ nói sự thật mà không giấu giếm thông tin.
“Đã một thời gian rồi bố mẹ và các em tôi qua đời. Không có ai trông nhà bên ngoài khi tôi rời đi, nên trước khi đến ký túc xá tôi đã sắp xếp.”
“… Ừm, xin lỗi cậu.”
Maeng Hyodon lộ vẻ mặt ngượng ngùng như thể cậu ấy nghĩ mình đã lỡ lời.
“… Chuyện đó xảy ra khi nào?”
Maeng Hyodon cố gắng nói, cố gắng xoa dịu không khí nặng nề bằng cách nào đó.
Có vẻ tôi đã mắc sai lầm khi nói ‘đã một thời gian rồi’.
Từ góc nhìn của tôi đó là một thời gian dài, nhưng ở thế giới này thì nó xảy ra vào mùa thu năm ngoái.
“Năm ngoái.”
Choang!
Trước câu trả lời của tôi, Maeng Hyodon đập đầu vào tường phía sau ghế sofa.
Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ làm tổn thương cái đầu cứng như đá của mình, nhưng tôi lại lo cho bức tường của ký túc xá.
“Á á á, á, chết tiệt… xin lỗi.”
“Cậu xin lỗi vì chuyện gì?”
“À, dù sao thì, tôi nói tôi xin lỗi!”
Không khí trở nên nặng nề.
Không có người khác, và cuộc trò chuyện đột nhiên bị cắt đứt.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ xem có nên lấy đồ uống từ máy bán hàng tự động không, Maeng Hyodon đã lên tiếng trước.
“… Này, thầy chủ nhiệm và luật sư đều bảo đừng bao giờ liên lạc với ông ta. Tôi không biết tôi nên làm gì.”
Tôi có thể đoán được chủ thể của việc ‘không liên lạc’ là ai.
Maeng Hyodon rõ ràng đang nói về bố cậu ấy, người đã bán cậu ấy cho Câu Lạc Bộ Đấu Võ và hiện tại là một kẻ thất nghiệp, vô công rồi nghề với vô số vụ kiện từ các chủ nợ khác nhau đeo bám.
Maeng Hyodon đã chọn cách thoát khỏi Câu Lạc Bộ Đấu Võ, nhưng tôi đoán nội tâm cậu ấy không thể hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bố mình.
‘Maeng Hyodon mới chỉ 17 tuổi. Dù đã trải qua tất cả những chuyện đó, sẽ rất khó để cậu ấy cắt đứt liên hệ với bố mình ngay lập tức.’
Cậu ấy cố gắng quay mắt từ bức tường mà cậu ấy vừa đập đầu vào sang trần nhà.
“… Tôi nghe nói rằng việc chứng kiến ông ta phải trả giá cho tội lỗi và có cơ hội cải tạo cũng là hiếu thảo, nhưng tôi không chắc.”
Ông ta là một tên rác rưởi không làm được gì ngoài việc mang đến cơ hội được sinh ra cho Maeng Hyodon.
Tôi chỉ muốn nói đơn giản là cậu ấy không nên liên lạc với ông ta.
‘Dù sao đi nữa, không cần thiết phải nói lại điều đó với Maeng Hyodon, người đã không liên lạc với ông ta.’
Dù cậu ấy nói ‘tôi không chắc’, Maeng Hyodon vẫn không chạm vào thiết bị.
Dù đang dằn vặt, cậu ấy không phải loại người sẽ không nghe lời khuyên của thầy Ham Geun-hyeong hay các luật sư đã giúp đỡ mình.
Xoạch—.
Cuộc trò chuyện lại bị cắt đứt và tôi chỉ nghe thấy tiếng máy lọc không khí đang chạy.
Khi sự im lặng kéo dài, tôi quyết định bắt đầu nói chuyện để thay đổi chủ đề.
“Cậu ăn gì chưa?”
“… Chưa.”
Tôi đang đợi lời đánh giá món ăn quen thuộc của Maeng Hyodon.
Maeng Hyodon, người sành ăn và ăn khỏe, người đã ghi nhớ tất cả các món trong thực đơn căng tin ký túc xá, lại bỏ bữa tối!
Tôi đoán cậu ấy thật sự đang lo lắng.
Khi đói, cậu sẽ có nhiều suy nghĩ vô ích hơn.
Cậu ấy cần phải ăn gì đó.
“Đi cửa hàng tiện lợi đi.”
Trong thang máy đang xuống tầng 1.
Vì không có ai xung quanh, tôi nghĩ nó sẽ đi thẳng xuống tầng 1, nhưng nó dừng ở các tầng giữa.
“Các bạn cùng lớp chúng ta.”
“Ơ? Chào…!”
Đúng như Maeng Hyodon nói, đó là Lee Lena và Han Yi.
Hai người đó không có nhà để về, nên ở lại ký túc xá à?
“Chúng tớ đi cửa hàng tiện lợi. Các cậu đi đâu đấy?”
“Chúng tớ muốn đi dạo. Lena cứ liên tục làm mới trang web trong sảnh, nên tớ đau đầu quá.”
Tôi đoán Lee Lena vẫn đang trong địa ngục săn vé hủy.
Tôi đã nói chuyện xong với Hwang Jiho rồi, nên tôi nên nhanh chóng giải thoát Lee Lena khỏi địa ngục đó.
“Vậy thì đi cửa hàng tiện lợi cùng nhau nhé. Nếu có chương trình 3 tặng 1, chúng ta chia nhau mua và ăn chung.”
“Được.”
“Ừm…! Tớ hy vọng họ có giảm giá kem.”
Trong lúc di chuyển đến cửa hàng tiện lợi nằm ngoài khuôn viên trường Eungwang, tôi nói về chỗ ngồi nhân viên có thể có sẵn.
Sau khi nghe điều đó, năng lượng trở lại khuôn mặt mệt mỏi của Lee Lena.
“Oa, oaa! Thật à? Tớ muốn làm lắm, chắc chắn rồi!”
“Giỏi lắm, Lena.”
“Ừm…!”
Phòng trường hợp không chỉ có một chỗ ngồi nhân viên còn trống, có vẻ nên hỏi những đứa trẻ khác sau đó thì tốt hơn.
Mặc dù Han Yi và Maeng Hyodon nói rằng họ đã nhận việc làm thêm vào ngày buổi biểu diễn của Kwon Jane ở Hàn Quốc nên họ không thể đến được.
Bốn chúng tôi mua rất nhiều kimbap tam giác, bánh mì, đồ ăn vặt và kem ở cửa hàng tiện lợi.
Chúng tôi đã dành thời gian cho đến cuối ngày 8 tháng 5 cùng nhau, ăn đồ ăn vặt ở sảnh tầng 1 tòa nhà ký túc xá năm nhất, sảnh chung nam nữ.
Giờ vẫn chưa đến nửa đêm.
Kim Sinrok đến thăm biệt thự của Hwang Myeong-ho.
“Xin lỗi. Tôi có vài việc cần thảo luận với Hiệu trưởng Vụ việc Học đường-nim, nên tôi đến muộn. Hwangho-nim, Baekho-nim. Jo Uisin-kun đã về nhà chưa?”
Hwang-ho và Baek-ho ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Cổ áo của hai thành viên tộc Hổ thuộc hạng Thần Thoại được trang trí bằng hoa cẩm chướng giấy.
“Rồi. Nói chuyện xong rồi. Và Jo Uisin cũng đã về ký túc xá.”
Hwang-ho lộ ra vẻ mặt hơi tinh nghịch.
‘Anh ấy lại đang nghĩ đến mệnh lệnh gì nữa đây?’
Trước đó, khi Kim Sinrok nói cậu ấy có thể không đến đây được, Hwang-ho đã đe dọa cậu ấy: ‘Hãy chắc chắn đến biệt thự hôm nay’.
Sau khi Hwang-ho gần đây lấy lại được sự nhiệt tình, công việc của tộc Hổ trở nên vất vả.
Các thành viên tộc Hổ vui mừng vì sự thay đổi của Hwang-ho, nhưng vì khối lượng công việc tăng lên, họ cảm thấy như muốn chết.
Ngay cả hậu duệ Kim Sinrok cũng bị giảm đáng kể thời gian ngủ.
“Bông hoa này là phần của cậu. Tụi nhỏ đã đợi cậu, nhưng tụi nhỏ ngủ mất rồi. Vì ngày này vẫn chưa kết thúc, nên tôi được giao phó việc này.”
Hwang-ho nhặt một trong những bông cẩm chướng giấy trên bàn và đưa cho cậu ấy.
Khi cậu ấy đến gần ghế sofa, cậu ấy nhìn thấy ba anh chị em hậu duệ của Eun-ho và thần thú đang ngủ trên ghế sofa và trên thảm.
Kim Sinrok không thể tưởng tượng nổi mình lại nhận được một bông cẩm chướng.
Ngay cả khi nhận bông cẩm chướng từ tay Hwang-ho, cậu ấy vẫn lộ vẻ mặt ngơ ngác.
“… Cảm ơn.”
Cậu ấy cầm bông cẩm chướng giấy như một báu vật và đặt nó lên ngực mình.
“Còn một bông cẩm chướng giấy làm cho Jeok-ho nữa, nhưng sẽ tốt hơn nếu cậu đưa cho anh ấy chứ?”
Kim Sinrok là một giáo viên hòa mình vào con người hàng chục năm trong khi thay đổi danh tính.
Cậu ấy biết rõ hôm nay là ngày gì và ý nghĩa của những bông cẩm chướng.
Kim Sinrok thậm chí không thèm liếc nhìn một bông hoa giả còn lại trên bàn.
“Không. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tụi nhỏ tự tay đưa cho Jeokho-nim.”
“Cậu thật sự nghĩ vậy sao?”
“Vâng. Tôi nghĩ vậy.”
Vẻ mặt của Kim Sinrok không tự nhiên như thể cậu ấy đang đeo mặt nạ.
“Nếu công việc xong rồi, vậy tôi xin phép về. Tôi phải nộp hồ sơ cho Quốc hội và Hội trường Seoul tuần này. Hwangho-nim, Baekho-nim, tôi xin phép.”
Kim Sinrok không cho Hwang-ho cơ hội nói thêm và sau khi chào tạm biệt lịch sự, cậu ấy quay lưng đi.
Sau khi Kim Sinrok biến mất ra ngoài biệt thự, Hwang-ho lại mở miệng.
“Trông không giống cậu ấy tin vào những gì cậu ấy đang nói chút nào, nên chắc cậu ấy ghét nó lắm.”
Hwang-ho nhìn Baek-ho khi cậu ấy nói:
“Jeok-ho và Kim Sinrok đều ngốc nghếch. Cậu không nghĩ vậy sao, Baek-ho?”
Đúng như Hwang-ho mong đợi, Baek-ho thậm chí không trả lời.
Cuối tuần, Yu Sang-hun và Jang Namuk, ba chúng tôi gặp nhau để chơi.
“Này, sao cậu trông mệt thế?”
“Tối qua tôi chơi với mấy đứa ở ký túc xá, nên tôi ngủ muộn.”
“Gì, Uisin. Là thanh thiếu niên, việc ngủ đủ giấc là quan trọng. Sự phát triển của cậu sẽ bị giảm sút và khả năng học tập sẽ giảm. Các nghiên cứu về ảnh hưởng của việc thiếu ngủ đặc biệt đối với sự phát triển của siêu năng lực đang được tiến hành, nhưng…”
Ngay cả hôm nay Jang Namuk cũng không thay đổi, vẫn cằn nhằn.
Vờ như đang nghe Jang Namuk cằn nhằn, chúng tôi đến rạp chiếu phim.
Yu Sang-hun nói có một bộ phim cậu ấy muốn xem, nên việc đầu tiên trong lịch trình là xem phim.
Bộ phim Yu Sang-hun chọn là một bom tấn Hollywood có sự xuất hiện của một Người chơi ngôi sao Làn sóng Hàn[4].
Trái với những gì poster quảng cáo quá đà, chỉ có vài câu thoại và cảnh quay có sự góp mặt của Người chơi ngôi sao Làn sóng Hàn đó.
Dù vậy, sau khi phim kết thúc, Yu Sang-hun vẫn nhắc đến những cảnh quay rất ít ỏi đó vài lần.
‘Tôi đoán Yu Sang-hun là fan của Người chơi đó.’
Việc kích hoạt siêu năng lực ngay trước khi hạ cánh thật tinh tế, và phong cách ném bóng trong cảnh cậu ấy chơi bóng rổ với nhân vật chính thật hoàn hảo.
Tôi đoán Người chơi Làn sóng Hàn đó cũng chơi bóng rổ, nên Yu Sang-hun thích cậu ấy.
Rồi chủ đề thay đổi.
“Tớ nghe nói cậu và anh họ thứ hai của Sihu là bạn thuở nhỏ. Đặc biệt chị Sang-hui còn được coi là ân nhân của anh họ thứ hai đó…”
“À, bạn thuở nhỏ khốn kiếp gì chứ.”
Tôi đoán chúng tôi đang nói về Tao Wonu.
Yu Sang-hun cắt ngang lời của Jang Namuk, bày tỏ thái độ thù địch dữ dội.
“Có chuyện gì tồi tệ xảy ra sao? Tớ chỉ nghe thấy lời khen từ phía họ thôi.”
“… Hắn ta đã biến một tên điên hoàn toàn thành chỉ là một tên điên thôi.”
Cuối cùng, dù sao đi nữa, một tên điên có vẻ vẫn thuộc cùng loại điên.
Nói vậy, vẻ mặt của Yu Sang-hun sa sầm đi một cách đáng sợ.
Có vẻ Yu Sang-hun không có ý định nói về câu chuyện với Tao Wonu là gì.
Như thể Jang Namuk cũng nghĩ vậy, cậu ấy đổi chủ đề.
“À, tớ nghe chuyện đó từ Sihu. Tớ nghĩ sẽ tốt nếu cậu để trống một chút thời gian vào cuối tuần sau hoặc tuần sau nữa.”
“Tại sao?”
“Tớ nghe nói tập đoàn Ju-Oh và TC dự định tổ chức một bữa tiệc và trao giải thưởng xứng tầm cho vụ việc ở Sân vận động bóng chày Jamsil ngày Quốc tế Thiếu nhi.”
Họ đang làm chuyện như vậy à?
Nếu có chuyện như vậy, trường sẽ được liên lạc vào tuần sau.
‘Đây là cơ hội để tham gia cùng nhân vật chính. Nếu họ tổ chức tiệc, tôi chắc chắn muốn tham gia.’
Sau khi ba chúng tôi chịu thất bại thảm hại khi ăn naengmyeon[5] và thịt ba chỉ nướng cho năm người, chúng tôi chơi trong phòng trò chơi VR.
Có phải vì tôi không đặc biệt chơi game nào ngoài PMH không?
Tỷ lệ thắng của tôi thấp nhất trong ba người. Người chiến thắng áp đảo dường như là Yu Sang-hun.
Chúng tôi chơi cho đến khi gần đến giờ giới nghiêm của Jang Namuk, rồi chúng tôi hẹn nhau lần sau và chào tạm biệt.
Cuối tuần kết thúc và lại là tuần làm việc.
Đã đến lúc diễn ra buổi biểu diễn của đội trưởng đội Eternal Lake, Kwon Jane, tại Hàn Quốc.
***
[1] Han-jeongsik – Bữa ăn kiểu Hàn – bữa ăn cố định gồm các món truyền thống ăn kèm với canh và cơm.
[2] gujeol-pan – một bộ gồm tám loại rau củ và thịt được bày trong hộp gỗ hình bát giác.
[3] sinseollo – một loại lẩu sang trọng, đôi khi được gọi là ‘lẩu hoàng gia’. Nó chứa nhiều loại rau củ và thịt, thời gian chuẩn bị khá lâu, nên trong quá khứ được cho là chủ yếu phục vụ trong cung đình.
[4] Làn sóng Hàn – hiện tượng xã hội về sự gia tăng mạnh mẽ mức độ phổ biến toàn cầu của truyền thông và văn hóa Hàn Quốc từ những năm 90.
[5] naengmyeon – một loại súp mì lạnh (thường là).
Ghi chú của người dịch: Tôi không nghĩ Jo Uisin trông mệt chỉ vì cậu ấy chơi với lũ trẻ suốt đêm…


0 Bình luận