Tập 01
Chương 51-54 Phòng kho dưới tầng hầm Thư viện Trung tâm
0 Bình luận - Độ dài: 14,806 từ - Cập nhật:
[Suýt soát không đỡ được bóng, vâng, bóng đáp xuống cánh phải. Cầu thủ chạy ở vị trí thứ 2 và thứ 3 đang lao lên. Cầu thủ ở vị trí thứ 3 đã về đích! Chỉ trong hiệp này thôi, TC Knights đã bị dẫn trước 5 điểm.]
“À, thật là! Đừng bỏ sót một ngày nào không luyện tập bullpen và phải rực lửa lên chứ! Đốt cháy tất cả đi! Không bảo vệ được 3 điểm thì lại thua nữa rồi! Nếu đấu chính tốt thì bullpen phí sức, mà nếu không tốt thì cũng vô ích cả thôi!”
Ok Toyeon ngồi phịch xuống sofa, cố gắng kìm nén cơn giận sục sôi bên trong.
Cô ấy nằm dài ra và tức tối nhai ngấu nghiến chiếc hoduchaltteok[1] với tất cả sức lực, tiếng nhóp nhép vang vọng trong căn phòng khách rộng lớn.
“Hình như cậu To này rảnh rỗi thật.”
“Ối, trời ơi!”
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói, Ok Toyeon giật mình, hoảng hốt bật dậy.
Chủ nhân của giọng nói đó là khuôn mặt mà dạo này cô ấy thấy khá thường xuyên, Jeok-ho.
“Cậu vào bằng cách nào? Không lẽ, cậu dùng kỹ năng để đột nhập à? Thế là phạm luật đấy nhé! Dù chúng ta là bạn bè thân thiết thế nào đi nữa, cũng phải có đạo đức kinh doanh chứ!”
“Chị Ok Toyun cho tôi vào. Chị ấy bảo ‘Cứ đánh nó vài cái nếu không chết, cho nó tỉnh người ra’.”
“Chị Toyun…”
Ok Toyeon nuốt vội phần bánh còn lại trong miệng.
Gần đây, Ok Toyun, người cùng bộ tộc, cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ lắm.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Ok Toyeon rùng mình, cô ấy bất giác điều chỉnh lại tư thế ngồi trên sofa.
“Tôi cũng chẳng mấy hào hứng khi đến lãnh địa của bộ tộc To. Sau này, nếu có gì muốn nói, cứ cử người đến Khu Eungwang đi.”
“Trường hợp này tôi phải đích thân đến nói. Vì cái hợp đồng ngu ngốc mà tôi đã ký với Hwang-ho nên tôi không thể vào Khu Eungwang được.”
“Vâng. Cái hợp đồng đó ngu ngốc thật, thế nên cậu mới ký.”
“Này!”
Lời của Jeok-ho gay gắt, dù vẫn giữ giọng điệu khách sáo như trước, khiến Ok Toyeon khó chịu ra mặt.
“Tôi đang bận. Thế nên cậu nói thẳng vào vấn đề chính đi.”
“Tôi cũng bận! Bởi vì… tôi đang bận ư?”
Jeok-ho không đáp lời, chỉ lặng lẽ liếc nhìn màn hình lớn, nơi vẫn đang chiếu trực tiếp trận bóng chày.
Nhờ những sai lầm ngớ ngẩn và màn tấu hài của hàng thủ TC Knights, họ đã để mất thêm một điểm nữa.
Chỉ trong hiệp này thôi, họ đã bị dẫn trước 6 điểm.
Ok Toyeon cảm thấy một luồng cảm xúc dâng trào khi thấy tỷ số thay đổi lần nữa, nhưng cô không nói một lời nào, tắt màn hình đi.
“Ừm, ừm! Tôi vốn định giữ im lặng, nhưng tôi sẽ nói trước.”
Xoẹt—.
Trên đầu ngón tay Ok Toyeon hiện ra một bản đồ thể hiện dòng chảy của các thế lực tồn tại ở Bán đảo Triều Tiên, được quan sát từ Cung Trăng, ‘Hướng dẫn Cung Trăng’.
Jeok-ho, người nhìn thấy sự chuyển động của tất cả các loại dòng năng lượng[2] và cụm sáng, cau mày lại.
“Thấy không? Đây là dòng năng lượng nhìn được bằng Moon Palace Guide. Dạo này, có vẻ số lượng Jin tộc đến Bán đảo Triều Tiên tăng lên. Và dường như ngay cả số lượng cao đẳng tồn tại đang theo dõi cũng tăng lên.”
“Cái này…”
“Nhìn kỹ đi. Bởi vì Moon Palace Guide chỉ có tộc trưởng To tộc mới có thể mở ra.”
Ok Toyeon nói thêm một điều nữa:
“Nhưng dù sao, săn đuôi vẫn là trên hết!”
Lương hàng năm của giáo viên Trường Eungwang rất cao.
Giáo viên Trường Eungwang cũng là những người chơi xuất sắc.
Họ cũng được phép chinh phục dị giới như một nghề tay trái nếu điều đó không cản trở công việc ở trường.
Hầu hết giáo viên Trường Eungwang đều giàu có đến mức sở hữu ít nhất hai chiếc Player Car là điều không khó.
Nhưng đâu cũng có ngoại lệ.
Ngoại lệ đó chính là Jegal Jaegeol.
“Wang-Chan, chẳng phải thầy Jegal-nim vẫn mặc bộ đồ năm ngoái sao? Tao muốn thầy mặc đồ mới. Lần này công ty tao đã đổi hàng chục nhà thiết kế mới, nên tao chọn được những mẫu thiết kế đẹp nhất trong số đó.”
“Thầy Jegal-nim của chúng ta mặc gì cũng đẹp, nên không thành vấn đề đâu... nhưng đúng là tao thấy bộ đồ đó hơi thường xuyên. Dù sao! Geun-Chan, khả năng nhớ những thứ vặt vãnh như vậy của mày thật đáng kinh ngạc.”
“Geun-Chan, mày không nhớ được những thứ vặt vãnh như thế là vì mày ngu, thế có gì mà nói?”
“Thế mày thông minh đến mức lần trước quên cả vật phẩm tàng hình à? Đúng không?”
Trưởng ban Công tác Học sinh Trường Eungwang, Jegal Jaegeol, lúc nào cũng tỏ ra tiết kiệm.
Jegal Jaegeol đóng góp phần lớn tiền lương và phần thưởng từ việc chinh phục dị giới.
Quần áo của thầy lúc nào cũng sạch sẽ và gọn gàng, thầy không bao giờ sai TPO (Thời gian, Địa điểm, Dịp), nhưng học sinh lớp 0 năm 2 lại không hài lòng.
Đó là tâm lý chung của tất cả học sinh là muốn giáo viên mình ngưỡng mộ ăn mặc đẹp hơn, ăn ngon hơn và sống giàu có.
“Wang-Chan, sắp đến buổi họp cuối ngày rồi, mày chuẩn bị xong chưa?”
“Đương nhiên rồi, Geun-Chan. Tao là ai chứ? Còn mày, mày đã gói ghém hết đồ dùng chưa? Nếu mày làm hỏng như lần họp đại biểu học sinh, mày chết chắc.”
“Đừng lo, Geun-Chan. Tao đã bao giờ mắc lỗi trong chuyện liên quan đến thầy Jegal-nim đâu?”
“Còn nhớ sinh nhật thầy Jegal-nim năm ngoái không, lúc mày bảo tung thầy cao hơn nữa rồi cuối cùng hất thầy bay thẳng vào khinh khí cầu của các anh chị lớp 0 năm trên?”
Nghe những lời đó, Wang Chansol há hốc mồm rồi xì một tiếng.
“… Ái chà.”
“‘Ái chà’ cái gì mà ‘Ái chà’. Mày không quên đấy chứ? Mày lại làm hỏng cái gì nữa rồi? Này, nhìn vào mắt tao khi tao nói đây. Wang-Chan, cái thằng khốn này!”
Khi Geun Chansol túm cổ áo Wang Chansol và bắt đầu lay mạnh.
Cánh cửa tự động của phòng học mở ra và Jegal Jaegeol bước vào để tiến hành buổi họp cuối ngày.
Nhìn quanh lớp, thầy nói với vẻ mặt ái ngại.
“Mấy hôm nay các em im ắng lắm cơ mà... Đội trưởng và đội phó đánh nhau là không hay đâu.”
“Vâng ạ!”
Choang choang—!
Nghe thầy Jegal Jaegeol nói vậy, Geun Chansol lập tức hất văng Wang Chansol ra xa rồi đáp lời một cách lanh lảnh.
Tiếng vài chiếc bàn trống đổ ầm vang lên, nhưng Wang Chansol đã trình diễn kỹ thuật ngã hoàn hảo và tiếp đất gọn gàng trên sàn lớp.
Như thể đã quen với tình huống này, các học sinh lớp 0 năm 2 khác không tỏ ra quá bận tâm.
Jegal Jaegeol có vẻ mặt lo lắng, tự hỏi liệu Wang Chansol có bị thương không.
“Rồi. Thầy Jegal-nim. Xin thầy đứng yên ở đó một chút.”
“Ơ?”
Đứng trước bục giảng, Jegal Jaegeol có cảm giác lạ lùng sắp xảy ra.
Trước khi kịp nhận ra lý do, giọng nói lanh lảnh của Geun Chansol đã vang lên trong lớp học.
“Đi thôi, các cậu!”
Póc póc póc!
Khói bụi bùng lên cùng với tiếng pháo nổ lẹt đẹt.
Các học sinh lớp 0 năm 2 di chuyển một cách hoàn hảo và có trật tự.
Jegal Jaegeol định phản xạ lại.
Tuy nhiên, nghĩ rằng có thể làm bị thương học sinh nếu dùng sức mạnh sai cách, thầy đã hủy kích hoạt kỹ năng Kotodama và im lặng.
Chỉ trong khoảnh khắc, tầm nhìn của thầy trở nên tối đen như mực.
Phòng giáo viên khu vực năm 2, Trường Eungwang.
Cánh cửa tự động của phòng giáo viên mở ra và Jegal Jaegeol, với quần áo nhăn nhúm và mái tóc rối bù, bước vào.
Buổi họp cuối ngày vừa kết thúc.
Các đồng nghiệp giáo viên khác đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn hỏi cho phải phép.
“Thầy Trưởng ban ơi, chuyện gì thế ạ?”
Nhìn kiểu gì thì đây cũng là do đám học sinh lớp 0 năm 2 gây ra.
Khá nhiều giáo viên còn ở lại phòng giáo viên đều có suy nghĩ tương tự.
Jegal Jaegeol tránh ánh mắt của họ và nói:
“Không có gì bất thường. Tôi hơi vất vả một chút, nhưng mọi thứ đều ổn.”
“Hahaha, trông thầy ra nông nỗi này mà vẫn ổn ư? Mấy đứa lớp 0 năm 2 mấy hôm nay yên ắng lắm cơ mà. Nhưng chưa được một tuần.”
“Phù, lúc tôi thấy tên mấy đứa lớp 0 năm 2 trong danh sách học sinh lớp mình dạy trước đây, tôi đã đau bụng rồi.”
Có một giáo viên không thể tham gia vào cuộc trò chuyện này.
Người giáo viên đó nghiến răng ken két trong khi trừng mắt nhìn sàn nhà.
‘Mày không thấy cái tình trạng thảm hại đó sao?!’
Người giáo viên đó, để tránh bị bắt gặp đang lén nhìn Jegal Jaegeol, bèn chuyển sang trừng mắt nhìn cái sàn nhà vô tội.
Hắn, người không nghĩ rằng mình trông thảm hại chút nào ở đây, là một kẻ theo phe Choe Pyeondeuk.
‘Choe Pyeondeuk-nim là tuyệt nhất. Muốn làm gì thì làm trong khi vẫn giàu, ngầu gì đâu!’
Nhưng có một vài thứ mà ngay cả Choe Pyeondeuk vĩ đại cũng không thể có được như ý muốn.
Một là dư luận của học sinh và thứ nữa là gã Trưởng ban Công tác Học sinh đáng thương hại này.
‘Tao nói cho mày biết, mấy cái thằng khốn và con đĩ ranh con đó chẳng biết gì cả, chỉ vì vô tình vào được ngôi trường cấp ba danh giá nhất nên kiêu ngạo, xem thường Choe Pyeondeuk-nim. Còn cái gã Trưởng ban Công tác Học sinh trông như thằng ngốc kia, tao nói cho mày biết, cứ thích bới lông tìm vết mọi chuyện.’
Chuyện đó sẽ kết thúc hôm nay.
Với kế hoạch này, dư luận của học sinh sẽ nằm trong tay bọn ta và gã Trưởng ban Công tác Học sinh đó sẽ bị đá khỏi Trường Eungwang.
‘Choe Pyeondeuk-nim, người hiện đang ngủ vùi trong tiền bạc ở nơi xa xôi nào đó và nhận được ơn huệ từ những người có địa vị cao, sẽ vui mừng khôn xiết!’
Hắn cứ để trí tưởng tượng bay xa, trong khi giết thời gian.
Khi hắn đang chìm trong những ảo tưởng hão huyền về sự trở lại huy hoàng của Choe Pyeondeuk cho đến việc thâu tóm ngôi trường và nuốt chửng cả Quỹ Hwang Myeong, rồi ngay cả bản thân hắn cũng trở thành cánh tay phải của Chủ tịch Choe Pyeondeuk…
Cuối cùng Jegal Jaegeol đã ở một mình.
Nhìn chằm chằm vào không trung, Jegal Jaegeol ở một mình, chìm trong suy nghĩ.
Nghĩ về sự bình yên của gã khi không biết về số phận đang chờ đợi mình, một nụ cười khẩy hiện lên trên khuôn mặt kẻ theo phe Choe Pyeondeuk.
‘Tất cả thiết bị ghi âm trong phòng giáo viên đã tắt. Giờ chỉ cần ra tay!’
Trong tay hắn cầm một chiếc máy chiếu hologram.
Nó đang ghi lại tình trạng và tiến triển của lời nguyền trên người những con tin, hiện đang bị nhốt trong phòng kho dưới tầng hầm thư viện trung tâm.
‘Ngay cả cái thằng ngốc đó cũng không ngu đến mức không biết tình trạng của mấy con tin đó khi nhìn thấy.’
Vút!
Kẻ theo phe ném chiếc máy chiếu hologram lên bàn làm việc của Jegal Jaegeol.
Jegal Jaegeol ngẩng đầu lên.
“Gì đây?”
“Nhìn cho hết đi từ đầu đến cuối rồi hẵng nói.” [3]
Máy chiếu hologram trong tay, Jegal Jaegeol mở màn hình hologram.
Từng giây trôi qua khi Jegal Jaegeol xem hologram, nhưng vẻ mặt thầy lại bình tĩnh hơn mong đợi.
‘Không, mặt nó thế thôi, nhưng tính mạng học sinh đang bị đe dọa, ruột gan nó phải lộn tùng phèo lên chứ!’
Thái độ đó chắc chắn chỉ là gã thằng ngốc đó đang cố tỏ ra bình tĩnh thôi.
Kẻ theo phe đưa ra kết luận như vậy.
“Từ bây giờ, mày sẽ đi theo tao đến địa điểm đã định mà không để ai phát hiện, đồ khốn đạo đức giả. Nếu mày không trả lời ‘Vâng’, tất cả đám khốn và con đĩ ranh con ở đây sẽ chết. Đương nhiên, tao cấm mày thử làm bất kỳ điều gì ngu ngốc.”
Phước lành mà Jegal Jaegeol nhận được từ cao đẳng tồn tại Thoth, giống với một lời nguyền hơn.
Thầy không thể nói dối, nên khoảnh khắc thầy nói ‘Vâng’ ở đây, hành động của Jegal Jaegeol sẽ bị hạn chế.
“… Vâng. Hãy đến địa điểm cậu đã định. Xin đừng động đến học sinh.”
Thành công!
Một nụ cười đắc thắng nở rộ trên khuôn mặt của kẻ theo phe.
Sở thích của Hiệu trưởng Trường Eungwang là sưu tầm sách quý và sách cũ.
Bà là một kẻ kỳ quặc, người còn tiến xa hơn nữa khi dùng hết tiền lương và bán cả tài sản riêng để mua sách trên khắp thế giới rồi quyên góp cho thư viện Trường Eungwang.
Tài sản của hiệu trưởng được bổ sung vào tài sản của thư viện trường, nên Trường Eungwang không phải lo thiếu sách.
Không phân biệt loại sách nào, hiệu trưởng thu thập tất cả.
Bà nhận ra rằng nhiều cuốn sách được tìm thấy trong dị giới, tồn tại trong quá khứ hoặc bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của các cao đẳng tồn tại hay Jin tộc, rất nguy hiểm.
Những cuốn sách chứa đầy sức mạnh siêu nhiên, ma thuật, thánh lực, v.v...
Nhưng để bảo tồn những cuốn sách là nguồn tài nguyên quý giá trong nghiên cứu sức mạnh siêu nhiên, bà đã tạo ra một phòng kho cấm.
Xét đến sở thích cuồng nhiệt của bà, nơi này rất gần. Ở phòng kho dưới tầng hầm thư viện khu vực trung tâm Trường Eungwang.
Ở trung tâm phòng kho khổng lồ đó, năm học sinh đang quỳ gối run rẩy bên trong một ma trận hình lục giác.
Như thể nhìn thấy và nghe thấy thứ gì đó không có ở đó, họ lẩm bẩm điều gì đó, hoặc nhắm mắt bịt tai, và đập đầu xuống đất.
“Đến rồi, Jegal Jaegeol!”
Ma trận ma thuật hình lục giác màu đỏ và đen.
Trên mỗi đỉnh của nó, đứng một giáo viên đeo mũ trùm đầu.
“Học sinh có an toàn không?”
Từ phía bên kia của phòng kho tối tăm, giọng Jegal Jaegeol vang lên.
“Nếu mày, thằng khốn, nghe lời bọn tao, chúng sẽ an toàn.”
“Cắm hạt giống lời nguyền rất khó khăn, nhưng đó là cuộc đấu tranh đáng giá.”
“Cái lũ tinh hoa đĩ thõa và khốn nạn đó, cái lũ mà từng ra vẻ ta đây trước mặt Choe Pyeondeuk-nim, cuối cùng cũng ra nông nỗi này!”
Các học sinh bị nguyền rủa bởi ‘Vết nhơ Tội lỗi’.
Trong các bài kiểm tra nhỏ, những học sinh đó luôn đứng cuối.
Những người chưa bao giờ trượt hạng 1 hoặc hạng 2 trong suốt cuộc đời, không thể chịu đựng nổi thất bại cay đắng ở Trường Eungwang.
Do đó, họ đã gật đầu trước sự dụ dỗ và lời đề nghị của những kẻ theo phe về việc làm lộ đề thi giữa kỳ.
Và tại nơi giao nhận đề thi, phòng kho dưới tầng hầm thư viện trung tâm, mà học sinh không hề hay biết, một hạt giống bí mật của lời nguyền đã được gieo vào bên trong họ.
Những vết nhơ bao phủ lấy mắt họ khi cảm giác tội lỗi lớn dần và thính giác của họ cũng bị ảnh hưởng để cô lập họ.
“Nói rõ ràng ra đây. Mày sẽ gánh năm lời nguyền của mấy đứa ngu ngốc đó và sáu lời nguyền mà bọn tao sẽ trao cho mày, mày sẽ gánh hết tất cả!”
“Nếu mày không nhận lấy, tương lai của những học sinh non nớt đó sẽ chấm dứt!”
Ngay cả khi Jegal Jaegeol thể hiện siêu năng lực, áp đảo tất cả giáo viên rồi giải cứu thành công các học sinh, theo lời của những kẻ theo phe, những học sinh đó sẽ không có tương lai.
Ngay cả những học sinh không bị dụ dỗ. Tuy nhiên, bọn chúng đã thao túng điểm số của họ.
Trong quá trình giải lời nguyền, sự thật này sẽ bại lộ.
Họ sẽ không thể ở lại Trường Eungwang nữa và không thể chuyển đến bất kỳ trường cấp ba nào khác.
“Thầy ơi, thầy ơi… xin hãy giúp em.”
“Làm ơn…!”
“Sẽ không có lần sau nữa. Chỉ lần này thôi, chỉ lần này thôi, xin thầy giúp!”
Những học sinh đã chịu đựng lời nguyền nhiều ngày, kêu khóc.
Họ, những người chỉ còn lại sự sợ hãi và bản năng sinh tồn, không còn khả năng suy nghĩ lý trí.
Tuy nhiên, trong số đó còn có một học sinh mà tiến triển lời nguyền chậm hơn nhờ có An Dain.
Khác với những học sinh khác, học sinh đó vẫn còn giữ được chút lý trí.
Học sinh đó chợt nhớ lại.
Trong số những giáo viên mà An Dain ngưỡng mộ có Jegal Jaegeol.
“… Đừng, thầy Jegal Jaegeol-nim. Xin thầy đừng làm vậy, làm ơn!”
Nghe những lời đó, sáu kẻ theo phe phá lên cười.
Sáu giáo viên đó hoàn toàn chắc chắn.
Ngược lại, nếu học sinh cầu xin thế này, gã giáo viên trông như thằng ngốc đó chắc chắn sẽ chọn cứu học sinh.
Thế nhưng…
“Được rồi. Tôi sẽ không làm vậy.”
Tiếng cười của những kẻ theo phe dừng lại.
Vóc dáng và giọng nói của người đang mặc quần áo Jegal Jaegeol đã thay đổi vào lúc nào đó.
Dường như hắn đang dùng thiết bị thay đổi giọng nói, nhưng điều khiến bọn chúng kinh hoàng là không tài nào biết hắn đã thay đổi vóc dáng bằng cách nào.
‘Không lẽ nào, hắn đã dùng kỹ năng hay vật phẩm loại biến hình?!’
Làm sao hắn làm được trong thời gian ngắn như vậy?!
Lẽ nào, ngay từ đầu hắn đã biết?
Không.
Nếu là Jegal Jaegeol, không đời nào thầy lại để học sinh đối mặt với nguy hiểm dù chỉ trong khoảnh khắc.
Dù những học sinh đó có lương tâm tội lỗi thế nào đi nữa, thầy không phải là người sẽ để học sinh chịu khổ để giăng bẫy thế này và chờ đợi.
“Ngươi, ngươi là ai…!?”
Người mà bọn chúng tưởng là Jegal Jaegeol.
Trong bóng tối, hiện ra một người đeo mặt nạ quạ.
***
[1] hoduchaltteok – Bánh gạo nếp hạt óc chó.
[2] Dòng năng lượng — dòng khí/luồng khí. Tôi dùng ‘năng lượng’ vì tùy ngữ cảnh, những thứ liên quan đến khí có thể được gọi là ‘sức mạnh’ hoặc ‘tinh thần lực’ hoặc… rất nhiều tên khác nhau, nhưng hầu hết đều liên quan đến khí.
[3] Cuộc trò chuyện giữa kẻ theo phe và Jegal Jaegeol — Tất cả mọi người trong cảnh này trước đó đều nói chuyện lịch sự, và Jegal Jaegeol của chúng ta cũng dùng giọng điệu lịch sự với kẻ theo phe, nhưng kẻ theo phe lại dùng giọng điệu suồng sã, điều mà ở đây rất bất lịch sự.
Lời của Dịch giả: Haa… Các bạn biết đấy, khoảng 90% đại từ nhân xưng trong tiếng Hàn là trung tính về giới tính đúng không? Hiệu trưởng ở đây được nhắc đến bằng một đại từ mà thường được dịch là ‘anh ấy’ (mặc dù thực tế nghĩa của nó là ‘người mà tôi vừa đề cập trước đó’). Cảm ơn trời đất, người dịch này đã nhớ ra rằng hiệu trưởng được xác định là phụ nữ khoảng 500 chương sau. Thật đáng tiếc nếu tôi phải vật lộn qua 500 chương chỉ để sửa đại từ nếu tôi không nhớ điều đó, phải không? Hahahaha…
Phòng kho dưới tầng hầm Thư viện Trung tâm (2)
Khách sạn không trung ‘Icarus’.
Nơi này nổi tiếng với việc cung cấp cho khách hàng những căn phòng được thiết kế riêng theo sở thích của họ, từ gối cho đến dép đi trong nhà, sau khi đặt phòng.
Không chỉ vậy, đây còn là khách sạn không trung cao cấp nhất, được trang bị đầy đủ năm nhà hàng và khu spa, một câu lạc bộ thể hình, một thủy cung, một phòng hòa nhạc Jazz và một sảnh cưới.
Trên sân thượng của Icarus.
Những chiếc lều và đèn cắm trại, hoàn toàn không phù hợp với khách sạn không trung cao cấp này, nằm rải rác.
“Ngủ ngoài trời chơi trò thi xem ai chịu cù lét giỏi hơn đi!”
“Đây đã là ngoài trời rồi mà mày còn muốn ngủ ngoài trời nữa hả? Mày điên à? Được đấy, chơi luôn!”
“Ngủ ngoài trời đi rồi tính cả bữa sáng mai luôn.”
“Chưa ăn tối mà đã cuống cả lên vì bữa sáng thế?”
“Nếu thằng ngốc Wang Chansol không quên bếp ga mini, thì giờ này chúng ta đã được ăn rồi.”
“Đúng vậy! Chúng ta phải làm cái công thức vàng đặc biệt của lớp 0 năm 2 cho thầy Jegal-nim ăn, cái thứ mà chúng ta đã mất ba ngày ba đêm mới nghĩ ra, cái thằng đội phó vụng về chết tiệt đó, tại sao chứ!”
“Haa… Sao chúng ta lại phải chết đói trong khi khách sạn của Geun-Chan ở ngay bên dưới chứ?”
Khoảng hai mươi học sinh cùng mặc áo hoodie và quần dài màu dạ quang là học sinh lớp 0 năm 2.
Toàn bộ áo và quần của nhóm đều được đánh dấu bằng ngày hôm nay, tên của mỗi người và một dòng giới thiệu ngắn gọn.
“Vì luật liên quan đến việc mời chào bất hợp pháp, cũng như lệnh cấm nhận tiền hoặc vật có giá trị. Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu mời thầy ở khách sạn và ăn uống. Nếu không muốn bị pháp luật sờ gáy, thì phải bắt thầy Jegal-nim trả phần của mình sau đó, dù chỉ là một nửa giá trà uống chung.”
‘Người khởi xướng buổi dã ngoại học kỳ 1, nhà tài trợ địa điểm’
‘Lớp trưởng vô địch-nim lớp 0 năm 2, Geun Chansol’
… đó là dòng chữ được viết khá to và màu vàng trên chiếc áo hoodie Geun Chansol đang mặc.
“Ban đầu sân thượng chỉ mở cửa cho công chúng vào mùa hè và biến thành bể bơi ngoài trời, nên giờ nó vẫn chưa được sử dụng và đang trong quá trình dọn dẹp, thế nên tôi mới được giảm giá và thuê chỉ với một nửa ngân sách được phân bổ của chúng ta.”
Chiến dịch này được dẫn dắt bởi Geun Chansol.
Là con gái của chủ khách sạn không trung ‘Icarus’, cô ấy đã lên kế hoạch cho chuyến dã ngoại lần này kéo dài một đêm hai ngày.
Theo yêu cầu của Jo Uisin về quần áo của Jegal Jaegeol để làm mồi nhử, một ý tưởng đã nảy ra trong đầu cô ấy: ‘Vậy thì làm áo và quần đồng phục lớp đi, để thầy Jegal-nim cũng phải mặc giống chúng ta!’.
Lớp 0 năm 2 đã không chơi những trò nghịch ngợm khác trong vài ngày qua vì họ đang lên kế hoạch cho chuyến dã ngoại này.
“Dù sao đi nữa, không khí và cảnh vật ở đây cũng rất tốt. Và chúng ta còn có thầy Jegal-nim nữa!”
Việc sản xuất áo và quần đồng phục lớp, từ thiết kế, chữ viết cho đến màu sắc.
Tìm địa điểm dã ngoại cũng như sắp xếp ngân sách.
Vì lớp 0 năm 2 để nguyên ngân sách được phân bổ cho mỗi lớp dùng làm chi phí linh tinh, nên họ mới có thể thuê được sân thượng của Khách sạn không trung Icarus.
“… Không đời nào tôi lại hối hận vì đã không thuê phòng suite đâu! Nếu thầy Jegal-nim không trả tiền ở, thầy sẽ vi phạm pháp luật, còn nếu trả thì thầy sẽ phải sống trong cảnh nghèo khó vài tháng, nên tôi không thể làm vậy được!”
Đương nhiên, vì lớp 0 năm 2 thực ra chỉ thuê mỗi địa điểm, nên họ phải dùng lều.
Từ góc nhìn của người ngoài, chuyến dã ngoại một đêm hai ngày trên sân thượng Icarus nghe có vẻ xa hoa, nhưng thực ra tự nó thì cực kỳ rẻ.
Thế nên không ai bày tỏ sự bất mãn, mỗi người đều đóng tiền tham gia và mang lều đến, tham gia vào chiến dịch ‘bắt cóc’ Jegal Jaegeol.
Ngoài ra, họ còn mặc cho thầy Jegal Jaegeol bộ đồ rất bắt mắt, để thầy không thể trốn thoát.
Thêm được lời bình luận ‘Ồ, như tiên nữ và tiều phu ấy nhỉ[1]’ như một phần thưởng thêm.
“Các em mà bị cảm thì sao? Đừng ngủ ngoài trời. Trời vẫn còn se lạnh lắm.”
Đám nhóc lớp 0 năm 2 đang chơi trò thi xem ai chịu cù lét giỏi hơn lập tức dừng lại ngay lập tức khi thầy Jegal Jaegeol nói vậy.
Học sinh vừa chịu trận cách đó ba phút, mặt mày rất chán nản nhưng thấy vẻ mặt của thầy Jegal Jaegeol thì cô bé ngậm miệng lại.
“Vâng, chúng em không ngủ ngoài trời ạ!”
“… Vâng ạ!”
Người đàn ông trưởng thành đã xoa dịu cả lớp chỉ bằng hai lời nói, Jegal Jaegeol.
Thầy mặc chiếc áo hoodie và quần dài màu vàng dạ quang hoàn toàn không hợp với thầy.
Bộ đồ đó được trang trí bằng các dòng chữ nhiều màu sắc khác nhau.
‘Giáo viên chủ nhiệm vĩnh cửu của chúng em ♡ Thầy Jegal-nim’
‘Viết Jegal Jaegeol nhưng đọc là Ánh Sááááng’
‘Ban đầu không đặc biệt thích thầy, rồi sau đó là sức mạnh tình yêu’
Vân vân.
Số lượng dòng chữ bằng với số lượng học sinh lớp 0 năm 2.
Nói thật, lớp 0 năm 2 đã cãi nhau nảy lửa về việc ai sẽ viết lên quần áo của thầy đến mức cuối cùng phải chơi trò sinh tồn.
Cuộc tranh cãi kéo dài vài giờ đồng hồ kết thúc bằng việc mỗi người viết một dòng ngắn gọn, thân thiện, với màu sắc tùy ý.
Kết quả là quần áo của thầy Jegal Jaegeol có thiết kế sặc sỡ và hỗn loạn nhất.
“Thầy giáo này vẫn còn việc ở trường…”
“Việc gì ạ? Cứ để mọi người thảnh thơi hôm nay đi!”
“Đúng đấy. Và ngày nào thầy cũng làm hết việc một mình mà!”
Jegal Jaegeol đã đột ngột bị bắt cóc ngay trong lớp học.
Đương nhiên, quần áo thầy đang mặc, thiết bị và ví tiền của thầy đều bị lấy mất.
‘Tôi phải đi, nhưng…’
Bọn chúng là những kẻ gây rắc rối tinh nghịch, nhưng nhìn bọn chúng chẳng thấy khó chịu chút nào, và thầy đương nhiên muốn ở bên bọn chúng.
Tuy nhiên, thầy còn rất nhiều việc phải làm.
Việc dọn dẹp tất cả tội ác mà băng đảng của Choe Pyeondeuk đã gây ra vẫn chưa kết thúc và thầy cần tham khảo ý kiến của các nhân viên trường khác về vấn đề với Câu lạc bộ Báo chí và Ban Biên tập Tạp chí Học sinh.
“Dạo này thầy không chơi với chúng em, nên chúng em chỉ muốn chơi cùng thầy và đã làm thế này…”
“Không sao đâu… Thầy Jegal-nim ngày nào cũng làm việc với Ban Biên tập Tạp chí Học sinh hoặc Câu lạc bộ Báo chí, nên thầy bận lắm…”
Như thể sự hào hứng vừa rồi chỉ là giả, toàn bộ không khí thay đổi.
Học sinh lớp 0 năm 2 dần mất tinh thần.
Jegal Jaegeol cố gắng giữ bình tĩnh khi nói:
“Thầy xin lỗi. Thầy bận thật, nên... Hôm nay thầy sẽ ở lại cho đến khi các em đi ngủ rồi thầy sẽ về.”
“Chúng em không chịu đâu!”
“Đây là buổi chơi với thầy kéo dài 1 đêm 2 ngày. Chúng em còn chuẩn bị cả trò chơi để quyết định ai sẽ được chung lều với thầy nữa!”
“Chúng em còn chưa đấu vòng loại xong nữa!”
“Thế nhưng…”
Có vẻ như tâm trí của thầy Jegal Jaegeol không thể thay đổi dễ dàng.
Nhưng đây là lớp 0 năm 2, những kẻ đã thành thạo những chiêu trò như vậy.
Họ đã chuẩn bị sẵn cho việc thầy cư xử như thế này và đã đưa ra chiến lược.
Geun Chansol gửi tín hiệu bằng mắt cho át chủ bài của Câu lạc bộ Kịch và át chủ bài khẽ gật đầu.
“Dừng lại. Thầy bận lắm. Em xin lỗi thầy nhiều lắm… Mấy đứa, thu dọn thôi.”
Học sinh của Câu lạc bộ Kịch bùng nổ với màn trình diễn tuyệt vọng.
Xứng đáng là át chủ bài của Câu lạc bộ Kịch, khi cô bé đang bộc lộ cảm xúc kìm nén, khóe mắt đã ướt nhòe ngay lập tức dù không cần nhỏ nước mắt giả.
Khi Jegal Jaegeol bối rối không biết làm gì, Geun Chansol thêm đòn quyết định.
“… Em chỉ muốn chơi với thầy Jegal-nim, nên em đã huênh hoang với tư cách lớp trưởng và làm thế. Sao cậu lại xin lỗi? Cậu đang làm thầy Jegal-nim khó xử đấy, đừng làm cái vẻ mặt đó. Và đừng khóc. Thầy ơi, em xin lỗi nhiều lắm… Mấy đứa đó không làm gì sai cả. Tất cả là tại em.”
Geun Chansol tung ra một câu, không biết là để an ủi người khác hay khiêu khích họ, vào đúng thời điểm hoàn hảo.
Quả nhiên là lớp trưởng lớp 0 năm 2, Geun Chansol.
Khả năng nắm bắt cơ hội của cô ấy thật đáng kinh ngạc.
Những học sinh cúi đầu với vẻ mặt chán nản, nghĩ thầm trong bụng ‘Lớp trưởng làm tốt lắm. Làm nữa đi!’.
Cuối cùng, Jegal Jaegeol đầu hàng trước.
“Thầy xin lỗi. Các em… Có vẻ thầy chỉ nghĩ đến hoàn cảnh của mình mà không thể nghĩ cho các em.”
Giọng thầy Jegal Jaegeol đầy vẻ tội lỗi.
Ngoài tầm mắt của thầy, các học sinh lén đập tay và nắm chặt nắm đấm.
“… Chúng em xin lỗi, thầy ơi, chúng em đã cư xử không đúng mực.”
“Vâng. Chúng em xin lỗi vì là những học sinh phiền phức…”
“Không. Các em đã vất vả chuẩn bị, nhưng thầy lại không nhận ra… Thầy sẽ ở lại đây đến sáng mai. Thầy thực sự xin lỗi.”
Cú đấm kép của át chủ bài diễn xuất lớp 0 năm 2.
Lần lượt, lời thoại của át chủ bài Câu lạc bộ Kịch và lớp trưởng lớp 0 năm 2, Geun Chansol, khiến tâm trí Jegal Jaegeol rõ ràng là đau khổ.
Trong thâm tâm, tất cả học sinh lớp 0 năm 2 đều nghĩ ‘Thầy Jegal-nim sắp khóc rồi! Dừng lại đi!’.
“Và thầy chưa từng một lần nghĩ các em là những học sinh phiền phức. Đừng nói những lời như vậy nữa nhé.”
Với phước lành của Thoth, Jegal Jaegeol không thể nói dối.
Biết rằng lời thầy nói là sự thật, nét mặt của các em rõ ràng là tốt lên.
Khi không khí ấm áp vẫn tiếp diễn…
“Tao về rồi đây!”
Cửa sân thượng mở ra và Wang Chansol bước vào.
Wang Chansol mặc chiếc áo hoodie dạ quang có dòng chữ to ‘Tôi là thằng ngốc, thưa thầy’ viết bằng bút dạ.
Trong tay, hắn cầm chiếc túi ni lông đựng đầy bếp ga mini.
“Mày la hét gì thế, đồ ngốc!”
“Tao đói muốn chết đây này! Này, đun nước đi!”
Mấy đứa đã ăn mì gói sống, ném gói mì đã gấp thành hình ddakji[2] vào đầu Wang Chansol.
“Thầy Jegal-nim! Chúng em đã phát triển một công thức mì đặc biệt. Xin thầy hãy trông chờ nhé!”
“Ngon lắm. Cực kỳ ngon!”
“Được rồi, thầy sẽ trông chờ.”
Lớp 0 năm 2 đang bận rộn lấy ra các nguyên liệu đã chuẩn bị.
Nhìn khung cảnh bình yên này, Jegal Jaegeol tự trách mình rằng thực ra thầy vẫn chưa hiểu hết tâm ý của học sinh.
… Nghĩ lại mới thấy, vẫn chưa có tin tức gì từ người học trò cũ ngày nào cũng nhắn tin cho thầy.
Phòng kho dưới tầng hầm thư viện khu vực trung tâm.
Năng lượng tỏa ra từ những cuốn sách cổ chứa sức mạnh làm da tôi đau nhói.
Chẳng giống chút nào với tầng hầm biệt thự của Hwang Myeong-ho, nhưng nếu ở lại đây lâu, năng lượng trong cơ thể tôi sẽ bị mất cân bằng.
‘Chắc giờ này thầy Jegal Jaegeol-nim đang vui vẻ lắm với lũ nhóc lớp 0 năm 2 rồi nhỉ.’
Tôi tò mò không biết họ đang chơi gì, nhưng đó là chuyện riêng giữa lớp 0 năm 2 và Jegal Jaegeol.
‘Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch.’
Tôi nhận quần áo của thầy Jegal Jaegeol từ Geun Chansol và Wang Chansol rồi bước vào phòng giáo viên sau khi thay đổi diện mạo thành thầy ấy bằng kỹ năng Player’s Trajectory.
Trong lúc tôi đang đọc nhật ký cuộc trò chuyện trong phòng giáo viên bằng Exclusive Menu, giống như trong game, lũ theo phe xuất hiện và kịch bản tiến triển.
“Nếu tôi định trả lời các người, tôi đã chẳng đeo mặt nạ rồi. Lũ ngốc.” [3]
Trong game, Jegal Jaegeol phớt lờ lời can ngăn của cao đẳng tồn tại Thoth, và gật đầu đồng ý nhận lấy lời nguyền theo yêu cầu của bọn theo phe.
Nơi này, phòng kho dưới tầng hầm thư viện trung tâm, chảy đầy năng lượng mật độ cao.
Ngoài ra, Jegal Jaegeol nhận được phước lành từ Thoth, không chỉ là thần tri thức, khoa học, ngôn ngữ, thời gian và mặt trăng, mà cùng với Hermes, còn là vị thần bảo hộ thư viện.
Với tất cả kiến thức và sức mạnh này, lời nói của thầy sẽ có sức mạnh gấp vài lần bình thường và ràng buộc thầy.
‘Bọn khốn đó nhắm vào điều đó và muốn giải quyết vụ này ở phòng kho dưới tầng hầm.’
Những kẻ theo phe rõ ràng là bối rối và nói lắp bắp.
“Th–Thầy Jegal Jaegeol đâu?! Nếu mày không đưa thằng này đến ngay lập tức, thì đám khốn nạn và con đĩ…”
⟨Kích hoạt kỹ năng chủ động ‘Chiến đấu’.⟩
Thịch, bốp—!
Trước khi hắn nói xong, tôi đã thu hẹp khoảng cách giữa tôi và tên khốn đang há hốc mồm trong nháy mắt và tung một cú móc vào cằm hắn, hất văng hắn lên.
Tên theo phe không kịp nghĩ đến phản ứng, răng vỡ và nứt văng ra lẫn với máu chảy ra từ miệng hắn.
“Tao không thấy…!”
“Gì, gì cơ?! Đó không phải Jegal Jaegeol!”
Tôi bước vào trong ma trận lục giác và đứng chắn giữa bọn chúng và các học sinh.
Vì mỗi tên trong bọn chúng đều đứng ở một đỉnh, nên không thể bảo vệ các em hoàn toàn, nhưng cũng có thể chế ngự bọn khốn đó ở một mức độ nào đó.
“Úp mặt xuống.”
Tôi nói với cô bé học sinh duy nhất đã cố gắng can ngăn Jegal Jaegeol, cô bé gật đầu lia lịa rồi úp mặt xuống.
Mấy đứa còn lại cũng dính líu một chút, nên đáng bị ăn vài đấm, nhưng tôi có chút xíu nể nang cô bé đó, nên đã đưa lời khuyên cho cô bé.
Tôi lao về phía kẻ theo phe đã lấy ra vật phẩm vũ khí và chuẩn bị sử dụng kỹ năng..
Thịch, bốp—!
Nắm đấm và ngón chân của tôi trúng chính xác các điểm yếu huyệt đạo.
Kỹ năng ‘Chiến đấu’ cho phép tôi thay đổi kỹ thuật đánh đấm mà tôi đã dùng hết lần này đến lần khác để gây sát thương tối đa với tốc độ cao nhất có thể.
Tôi không đeo đồ bảo hộ tay chân, nhưng đối với những kẻ theo phe còn tệ hơn cả băng đảng của Choe Pyeondeuk, thì chừng đó là thừa sức để hạ gục bọn chúng rồi.
“Há hốc!”
“Khốn–Khốn nạn. Không kịp dùng kỹ năng!”
Đây là thư viện.
Tôi có thể làm hỏng sách, nên không thể dùng Gwangrim hay kỹ năng phô trương.
‘Không đời nào tôi để những cuốn sách quý giá bị hỏng, chỉ vì cái lũ khốn đó.’
Thế nên, nhân vật tôi chọn là phiên bản Maeng Hyodon đã phát triển hoàn chỉnh.
Nhờ vẻ ngoài vẫn là Jo Uisin, các hạn chế gây ra bởi thể chất nhỏ bé của Maeng Hyodon giảm đi.
‘Và… không chỉ có cái lũ khốn nạn chó chết này và tôi ở đây đâu.’
Tôi không thể dùng Gwangrim hay kỹ năng bắt mắt.
Tôi dùng kỹ năng của Maeng Hyodon và vui vẻ 'xử đẹp' bọn theo phe.
“Khốn–Khốn nạn! Nhận lấy!”
Một tên theo phe lấy ra một thẻ vật phẩm và chìa nó về phía tôi.
Tôi không biết đó là thẻ gì, nhưng nhìn màu hiếm của thẻ vật phẩm và lời hắn nói, tôi đoán đó là một quả bom sát thương cá nhân.
‘Maeng Hyodon mà tôi đang sử dụng cấp độ cao, nên loại vật phẩm tầm thường này sẽ chẳng có tác dụng gì đặc biệt đâu.’
Tôi trói chân cái thằng định bỏ chạy và lao về phía hắn.
Trước khi hắn kịp làm gì.
Rắc.
“Aaa–áááá!”
Tiếng xương thịt nát bấy vang lên.
Kèm theo tiếng hét, các ngón tay đang giữ thẻ vật phẩm của hắn bị gãy, cong vẹo theo hướng không thể nào có được.
Một bàn tay bọc găng da đang nắm lấy những ngón tay đó.
Đằng sau chủ nhân của bàn tay đó, từ trong bóng tối hiện ra những người mặc áo khoác đen và đeo mặt nạ.
“Cục Thực thi Quy định của Hiệp hội Người chơi. Theo quy định của Hiệp hội, tất cả Gwangrim, kỹ năng, khả năng Thẻ Hóa và Hiện Vật Hóa của các người sẽ bị phong ấn.”
Đó là giọng của Hong Gyubin.
Không còn chút nào vẻ lươn lẹo thường thấy của anh ta, giọng nói hoàn toàn trống rỗng cảm xúc.
Sự kinh hoàng bùng nổ giữa những kẻ theo phe khi nghe lời anh ta nói.
“Cục Thực thi Quy định–Đội Thực thi Quy định của Hiệp hội Người chơi!”
“Chết tiệt, là Hiệp hội! Sao bọn chúng biết được…!”
Dưới lệnh của Hong Gyubin, những kẻ theo phe lập tức bị áp đảo chỉ trong nháy mắt.
Cánh tay của những kẻ đang chống cự lần lượt bị khắc lên một ấn ký màu đen.
“Anh đến muộn đấy.”
“Xin lỗi. Giấy phép ra vào trường của cấp dưới được thông qua dễ dàng, nhưng giấy phép vào phòng kho thì hơi chậm một chút. Chúng tôi phải nhận giấy phép đó sau khi bọn chúng vào đây.”
Hong Gyubin, với một bộ mặt khác, là thành viên của Cục Thực thi Quy định thuộc Chi nhánh Hàn Quốc của Hiệp hội Người chơi.
Anh ta thậm chí còn là người có cấp bậc cao đến mức được phép sử dụng Vật phẩm Pháp thuật Phong ấn.
‘Ngược lại, sẽ là lạ nếu một Người chơi cấp Lừa Đảo với kỹ năng Tiên Tri lại chỉ làm công việc bàn giấy.’
Đương nhiên, danh hiệu Trưởng nhóm Truyền thông và PR số 1 của Hong Gyubin cũng là thật.
Trong Hiệp hội, Cục Thực thi Quy định nhận thêm một nhiệm vụ bề mặt nữa.
Vì tính chất của Cục Thực thi Quy định, những Người chơi tội phạm sẽ cảnh giác với thành viên của họ, nên để hạ thấp cảnh giác và giảm bớt nghi ngờ, có một thông lệ như vậy.
‘Cục Thực thi Quy định… Tôi đã thấy họ vài lần trong sách bối cảnh và mô tả nền, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy họ hành động trực tiếp.’
Có lẽ công việc qua đêm đã thường xuyên hơn.
Vì giải quyết các vụ việc do Kẻ Trộm Tường Đỏ tiết lộ cần đến sức mạnh của Cục Thực thi Quy định.
“Tôi đã lo lắng khi cậu nói sẽ đóng vai mồi nhử, nhưng… có vẻ lo lắng là thừa rồi. Tôi nghe nói cậu chủ yếu dùng ma thuật. Vậy cậu có kỹ năng khác ngoài Vạn Năng sao?”
“Đừng đào sâu vào bí mật của nhau nữa.”
“Hahaha! Vẫn còn đề phòng thế à! Tôi tưởng chúng ta đã cho nhau xem nhiều ‘lá bài’ mình có rồi chứ.”
Và tôi nghĩ rằng Hong Gyubin vẫn còn che giấu nhiều hơn nữa.
Anh ta là kiểu người mưu mô xảo quyệt.
Không đời nào anh ta cho tôi xem hết ‘lá bài’ cùng một lúc.
“Rồi. Thôi. Cứ tạm hài lòng với việc thấy Uisin ở đây dùng ‘mặt nạ Quạ’ đã sử dụng trong đợt thanh lọc Khu Eungwang đi. Tôi sẽ nghe lời khai của mấy con tin một lát đã. Rồi. Chúng ta cùng lên tầng trên. Đợi ở đây nhé.”
Khi tôi đang sắp xếp lại suy nghĩ, trong lúc nhìn những kẻ theo phe đã bất tỉnh bị cấp dưới của Hong Gyubin lôi đi…
Một điều bất ngờ đã xảy ra.
⟨Kỹ năng ‘Sức mạnh Định mệnh’ được kích hoạt.⟩
***
[1] Tiên nữ và tiều phu — Đây là một câu chuyện dân gian nổi tiếng, có thể bạn biết nó dưới một cái tên khác. Đại ý là các tiên nữ từ trên trời xuống tắm, người tiều phu nhìn thấy bèn trộm chiếc áo cánh của một nàng tiên (theo lời khuyên của một con nai), nàng tiên mất áo cánh không thể về trời, nên đành ở lại và lấy người tiều phu. Vậy Jegal Jaegeol sẽ là nàng tiên trong phép ẩn dụ này…
[2] Ddakji – ddakji là tên một món đồ chơi bằng giấy gấp được dùng trong trò chơi truyền thống của Hàn Quốc gọi là ddakjichigi. Mục tiêu của trò chơi là lật được ddakji đặt trên sàn bằng cách ném một chiếc ddakji khác vào nó. Người dịch đã từng chơi trò tương tự với nắp chai khi còn nhỏ, nên nếu bạn có trải nghiệm tương tự, có thể liên tưởng đến đó… Tôi vừa biết nó cũng xuất hiện trong ‘Trò chơi con mực’ (Squid Game), nên có lẽ bạn cũng có thể xem phim đó.
[3] “Nếu tôi định trả lời các người, tôi đã chẳng đeo mặt nạ rồi. Lũ ngốc.” — Jo Uisin đang ám chỉ câu hỏi ‘Ngươi, ngươi là ai!?’ của bọn chúng ở chương trước.
Lời của Dịch giả: Có rất nhiều ám chỉ đến ‘lá bài’ trong chương này… Ừm, vâng, ‘lá bài’ có thể quan trọng đấy. Như cờ vua vậy.
Tôi cảm thấy mình nên lưu ý rằng tôi không biết đại từ nhân xưng nào được dùng cho những học sinh ‘phụ’ khác của lớp 0 năm 2 trong chương này (ngoài các nhân vật đã được đặt tên và át chủ bài vừa xuất hiện). Đây là điều thường gặp trong tiếng Hàn, vì họ không dùng đại từ nhân xưng thường xuyên như tiếng Anh… Tôi nghĩ tôi sẽ bắt đầu tung xúc xắc mỗi khi phải dùng đại từ cho một nhân vật phụ mà tôi không có thông tin gì.
Thông tin quan trọng phút chót!
Câu lạc bộ Lãnh đạo (Leadership Club) sẽ được đổi tên thành Câu lạc bộ Hướng dẫn (Guideline Club)!
Phòng kho dưới tầng hầm Thư viện Trung tâm (3)
Sức mạnh Định mệnh.
Từ khi đến thế giới này, kỹ năng cấp EX này đã kích hoạt vài lần.
Đó là một kỹ năng dẫn dắt số phận và tạo ra những can thiệp phi thực tế dựa trên kinh nghiệm, ý tưởng, suy nghĩ, mục tiêu, niềm tin, v.v…
Tôi vẫn chưa thể hiểu hoàn toàn kỹ năng này.
‘Lần này chuyện gì sẽ xảy ra đây?’
Toàn bộ lũ theo phe đã bị lôi ra ngoài bởi Cục Thực thi Quy định và những học sinh gần như mất trí đang lảm nhảm nói chuyện với Hong Gyubin.
Tôi nhìn quanh nhưng không thấy hiện tượng nào đặc biệt kỳ lạ.
Tôi chuyển hướng nhìn và lướt qua các giá sách xung quanh.
Xoẹt—.
Một ánh sáng đang phát ra từ đâu đó.
Trần phòng kho dưới tầng hầm cao khoảng 3 tầng. Các giá sách xếp sát nhau chất đầy những cuốn sách quý hiếm.
Trong số đó, một cuốn sách nằm kẹt ở vị trí cao nhất đang phát ra ánh sáng.
‘Đó rồi!’
Cuốn sách cổ phát sáng lặng lẽ tự thoát ra khỏi giá sách và bay lất phất, rơi về phía tôi.
Nhìn quá trình rơi, tốc độ và vị trí của nó, không thể coi đây chỉ là một sự việc đơn giản.
Tôi duỗi tay ra đỡ lấy cuốn sách cổ đang rơi xuống và nhận được nó an toàn.
‘… Gì đây?’
Tôi mở sách ra xem, nhưng phần lớn chữ viết bị nhòe hoặc đã bị xóa hoàn toàn, nên cuốn sách gần như trống rỗng.
Thêm nữa, đó là ngôn ngữ gì vậy?
‘Có vài ký tự trông giống chữ viết, nhưng… nhìn hình dạng thì có vẻ là cổ ngữ. Tôi không có khả năng đọc nó.’
Tôi đã thấy ngôn ngữ đó trong sách bối cảnh trước đây.
Rồi tôi thấy nó hai lần ở thế giới này.
Khi sử dụng ‘Sức mạnh Định mệnh’[1] mà tôi nhận được từ Ungnyeo của Nỗi Đau, trên quy mô khổng lồ đã xuất hiện. Và trong ma trận phép thuật được lắp đặt ở tầng hầm của Hwang Myeong-ho mà tôi đã đến thăm khi quan sát cuộc họp Liên minh 12 Hoàng đạo.
‘Cứ cho nó vào kho của Exclusive Menu đã.’
Sau khi tôi cất cuốn sách cổ, lúc đó đã ngừng phát sáng, vào cửa sổ kho, tôi mở thiết bị và gửi tin nhắn cho Hwang Jiho.
Có thể sau này sẽ thành vấn đề, nên cứ xin phép ông chủ đã.
[Tôi] Này, mượn một cuốn sách từ phòng kho dưới tầng hầm rồi.
Như thể một trong những bản thể khác của Hwang Jiho đang rảnh rỗi, anh ta kiểm tra và phản hồi ngay lập tức.
[Hwang Jiho] Được.
Xứng đáng là Hwang Jiho, anh ta không hỏi sách gì.
[Hwang Jiho] Nhưng đưa tôi xem.
Tôi gửi lại chữ ‘ok’ và đóng hologram lại.
Dù sao thì, tôi cũng muốn hỏi Hwang Jiho về thân phận của cuốn sách này.
Anh ta dường như có thể đọc cổ ngữ.
Nhưng vấn đề là anh ta có thể đọc được bao nhiêu từ tình trạng lộn xộn thế này.
“Họ đơn giản là không còn trong trạng thái nói chuyện được nữa. Chúng ta từ từ di chuyển thôi, Uisin. Mật độ năng lượng ở đây quá cao.”
Như thể đã từ bỏ cuộc trò chuyện, Hong Gyubin khẽ thở dài.
Ngoài ra, có vẻ như cô bé này, người vẫn còn giữ được chút lý trí mà tôi đã nói chuyện, đã bị đập vào đầu ngay sau đó và bất tỉnh.
‘… Tốt hơn hết là em ấy cứ nhắm mắt lại bây giờ còn hơn chịu đựng việc mất trí.’
Trong lúc tôi di chuyển cùng Hong Gyubin lên tầng trên, tôi hỏi về điều gì đó đang khiến tôi băn khoăn.
“Mấy đứa nhỏ đó sẽ ra sao?”
“Chúng tôi sẽ cách ly chúng ngay lập tức và bắt tay vào làm việc. Lời nguyền đã tiến triển quá xa rồi. Chúng tôi phải hành động trước khi mấy đứa trong tình trạng nguy hiểm như thế tự làm hại bản thân hoặc siêu năng lực của chúng phát điên. Rủi ro quá cao, nên sau đó chúng tôi sẽ có cuộc nói chuyện chính thức với người giám hộ của chúng.”
“Vâng.”
Vậy thì tương lai nào đang chờ đợi những đứa trẻ đó?
Quá trình loại bỏ lời nguyền dài và đau đớn, chi phí lại cao.
Vì gian lận trong kỳ thi giữa kỳ, chúng sẽ bị phạt và bị đuổi học.
Chúng sẽ phải đối mặt với sự giày vò của lương tâm tội lỗi về bản thân xấu xa của mình, cái bản thân đã cố gắng sống sót bằng cách hy sinh người khác.
Sẽ chẳng có gì dễ dàng ngay cả khi chúng nhận được sự đối xử khoan hồng như trẻ vị thành niên.
Thế nên nếu đó là Nhân vật Có Thể Chơi được trông như thằng ngốc của tôi, Jegal Jaegeol, thầy ấy sẽ chọn đứng ra bảo vệ chúng.
Tôi thì khác.
“Uisin, cậu có nhớ tôi đã nói gì với cậu trước đây không?”
Hong Gyubin nói với tôi, người đang chìm vào suy nghĩ.
Anh ta nói gì trước đây nhỉ?
Anh ta nói nhiều thứ lắm, nên tôi chẳng biết anh ta đang ám chỉ điều gì.
“Tôi đã nói rằng hơn cả những kỹ năng cậu thể hiện trong kỳ thi đầu vào, tôi thích phản ứng của cậu nhất. Dù lựa chọn của cậu gây ra tranh cãi trong tương lai, tôi sẽ đứng về phía cậu.”
Đó là những lời Hong Gyubin đã nói trong lần đầu chúng tôi gặp mặt.
Mặc dù tôi nghĩ rằng anh ta đang dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ tôi tiết lộ thông tin chi tiết về Người chơi của mình.
“Giống như lúc đó, tôi thích tất cả những lựa chọn cậu đã đưa ra để xử lý vụ việc lần này.”
Lời anh ta tiếp tục.
Tôi đoán anh ta lo rằng tôi có thể cảm thấy tội lỗi.
“Uisin, tôi nghĩ cậu đã làm rất tốt. Tôi thực sự đánh giá cao lựa chọn của cậu. Nếu không có cậu, thầy Jegal-geol đã hy sinh bản thân để cứu đám đó rồi.”
Tôi không nói gì.
Không đời nào tôi hối hận về lựa chọn của mình.
Trong game, Nhân vật Có Thể Chơi được của tôi đã chết thay cho đám đó. Jegal Jaegeol thậm chí không có cơ hội nào và bỏ lại học sinh của mình.
Ít nhất những học sinh dính líu đến vụ việc này có thể trả giá cho tội lỗi của mình và vẫn còn đường để sống một cuộc đời mới.
“Trưởng nhóm-nim, chúng tôi đã hoàn tất việc chuyển tất cả giáo viên đi. Bây giờ chúng tôi chuyển học sinh nhé?”
“Vâng, làm đi.”
Hai người đàn ông xuất hiện phía sau Hong Gyubin.
Trước đó anh ta có nói sẽ kể chuyện của tôi cho hai thuộc cấp sẽ vào phòng kho dưới tầng hầm biết.
Tôi quyết định chấp nhận vì nghĩ rằng đằng nào thì cũng gặp nhau trong phòng kho nên chẳng làm được gì khác.
Thế nhưng…
‘Gì? Sao lại đến đây?’
Một trong những thuộc cấp vội vàng bước về phía tôi.
… Tôi thấy hơi deja vu. Chắc không phải chỉ là tưởng tượng đâu.
“Siêu tân tinh Vô danh-nim, lâu rồi không gặp. Ngay cả mặt nạ quạ cũng rất hợp với ngài!”
Nghe giọng nói, đó là khuôn mặt tôi đã thấy một lần trước đây, nhân viên Jeong.
Ngay cả anh ta cũng là thành viên của Cục Thực thi Quy định thuộc Hiệp hội Người chơi sao?
“À ừm, tôi xin một chữ ký được không? Và nếu có thể thì một bức ảnh. À, cả khi đeo mặt nạ và khi không đeo. Tốt nhất là chụp cả hai kiểu riêng. Và mã thiết bị, làm ơn.”
Chộp.
Trước khi anh ta nói xong, người được cho là quản lý Yun đã túm lấy gáy nhân viên Jeong.
Thấy phản ứng của anh ta nhanh như chớp, tôi đoán chuyện này xảy ra thường xuyên lắm.
“Khoan đã, quản lý-nim! Á! Á thật là, chỉ mất một lát thôi mà! Tôi đã làm việc vất vả mà, cho tôi nghỉ xả hơi đi, làm ơn!”
“Đi thôi.”
“Á thật là, thế nên anh mới bị bồ đá đấy, thật tình… á, ực! Tôi xin lỗi, tôi sai rồồồồi! Khụ khụ.”
Nhân viên Jeong tự đào hố chôn thân một cách ấn tượng. Dường như tôi đã nghe thấy tiếng gì đó giống như siết cổ vậy. Vẻ mặt phía dưới lớp mặt nạ dần hơi tím tái, nhưng quản lý Yun không hề buông tay khỏi gáy nhân viên Jeong.
Hong Gyubin nhìn cảnh này với đôi mắt vô hồn.
“… Cứ phớt lờ đi, Uisin.”
“Vâng.”
Có vẻ có thêm một điều nữa mà suy nghĩ của tôi trùng hợp với Hong Gyubin.
Trước nửa đêm.
Hong Gyubin vừa kịp về đến nhà.
Dù vậy, anh ta được lên kế hoạch quay lại làm việc trong vòng một giờ nữa.
Chính vì thế, anh ta không thể quyết định là đang về nhà hay chỉ ghé qua nhà.
‘Tắm nhanh, thay đồ thôi rồi đi làm luôn.’
Ưu tiên là tịch thu thiết bị của mấy tên theo Choe Pyeondeuk hay gì đó để kiểm tra tất cả nhật ký tin nhắn.
Đội hỗ trợ kỹ thuật đã được gọi trước, nên họ có thể bắt tay vào ngay lập tức.
Họ sẽ moi ra lượng thông tin tối đa trong giới hạn quyền hạn của Hiệp hội.
Ngay trước khi giao nộp cho cảnh sát.
‘Vụ việc này không thể để các nhân viên khác của trường biết, nên cứ tiến hành sau khi nói chuyện với bên Quỹ Hwang Myeong, giống như lúc chúng ta nhận giấy phép vào phòng kho.’
Một trong những mục đích của Hiệp hội Người chơi là ‘bảo vệ Người chơi’ và những điều liên quan, nên Hiệp hội cũng có thể can thiệp vào đây.
Bởi vì những Người chơi trẻ tuổi và một Người chơi chính nghĩa suýt mất mạng.
‘Tiếp theo, chúng ta phải che giấu sự tồn tại của con tin và mối liên hệ với thầy Jegal Jaegeol-nim, bắt những kẻ dính líu đến vụ gian lận thi giữa kỳ và…’
Có rất nhiều việc phải xử lý và hợp tác với Quỹ.
Bắt người đã chạm vào thiết bị ghi âm trong phòng giáo viên khu vực năm 2 của Trường Eungwang.
Lọc ra những người có thể đã thao túng nhật ký ra vào thư viện khu vực trung tâm trong tháng gần đây.
So sánh và đối chiếu thứ hạng học sinh trong bài kiểm tra nhỏ và kỳ thi giữa kỳ để tìm ra các đối tượng có thể đã bị thao túng và bắt giáo viên phụ trách việc đó.
Và nếu có thể, thẩm vấn các học sinh sau khi chúng hồi phục một chút.
‘… Sẽ không thể tan làm đúng giờ cho đến tháng 5 mất.’
Cơ thể Hong Gyubin di chuyển một cách máy móc trong khi anh ta lặp lại suy nghĩ của mình.
Cơ thể mệt mỏi vì đã làm việc quá sức trước đó, nhưng quá trình suy nghĩ của anh ta vẫn sắc bén.
‘Cuộc khủng hoảng ở Trường Eungwang vẫn chưa kết thúc, nên không thể nghỉ ngơi được.’
Kỹ năng Tiên Tri của Hong Gyubin lại báo động như trước.
‘Thầy Jegal Jaegeol-nim, thầy sẽ ổn chứ?’
Thầy Jegal Jaegeol đã từ bỏ rất nhiều thứ vì anh ta.
Không thể nói rằng anh ta đã đền đáp ơn giúp đỡ của thầy chỉ bằng việc giải quyết vụ việc hôm nay.
‘Liệu tôi có bao giờ có thể đền đáp được không?’
Anh ta có thể biết câu trả lời ngay cả khi kỹ năng Tiên Tri không kích hoạt.
Rõ ràng, ngày đó sẽ không đến.
Anh ta đã có thể theo đuổi ước mơ của mình nhờ thầy Jegal Jaegeol. Chính vì điều đó, thầy Jegal Jaegeol đã phải từ bỏ ước mơ của riêng mình.
‘… Nghĩ lại mới thấy, hôm nay mình vẫn chưa gửi tin nhắn.’
Ngày vẫn chưa đổi sang hôm sau.
Ra khỏi nhà, Hong Gyubin kích hoạt thiết bị và như mọi ngày, anh ta gửi một tin nhắn bình thường chứa lời hỏi thăm đến người thầy nhân hậu của mình[2].
Trong lúc gửi tin nhắn, Hong Gyubin tự hỏi liệu người thầy của mình có coi đó là phiền phức không nếu anh ta gửi tin nhắn vào giờ này.
Không chờ đợi hồi âm, anh ta định bước vào Player Car thì…
Ding.
Một tin nhắn đến.
[Thầy-nim] Tốt. Cậu cũng làm rất tốt.
Lời hồi âm đến từ địa chỉ liên lạc duy nhất được lưu là ‘Thầy-nim’ trong danh bạ thiết bị của anh ta.
Vẻ mặt của Hong Gyubin, người đã nhìn chằm chằm vào tin nhắn hồi âm rất lâu, rạng rỡ hẳn lên.
Có chuyện gì tốt xảy ra với người thầy nhân hậu của anh ta, người mới cách đó không lâu còn hỏi ‘Cậu là ai’ không?
Vẻ mệt mỏi của anh ta dường như tan biến.
‘Tôi tưởng thầy sẽ khó chịu, nhưng nếu không thì tốt quá.’
Hong Gyubin hướng đến Hiệp hội với vẻ mặt đặc trưng, hơi mỉm cười, cái vẻ mà Jo Uisin nghĩ là xảo quyệt.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, nhưng trường học vẫn yên tĩnh.
Có một vụ việc lớn là phát hiện gian lận trong kỳ thi giữa kỳ, nhưng may mắn thay, lúc đó vẫn là thời gian nộp đơn phúc khảo sai sót bài thi giữa kỳ.
Có vẻ phản ứng êm thấm hơn tôi nghĩ vì nó xảy ra trước khi kết quả cuối cùng được công bố.
‘Trưởng nhóm Hong Gyubin-nim sẽ phải làm thêm giờ.’
Thông tin đến từ Hong Gyubin, người được cho là sẽ thức trắng đêm, như sau:
Hiện tại, sự thật của vụ việc này chỉ được rất ít người từ phía Quỹ Hwang Myeong biết.
Chi tiết được biết đến bởi nhân viên trường là các giáo viên đã ngược đãi học sinh bằng cách lợi dụng việc làm lộ đề thi giữa kỳ làm mồi nhử.
Hơn nữa, chỉ biết rằng tất cả giáo viên và học sinh dính líu sẽ rời khỏi Trường Eungwang.
‘Đây là một vụ bê bối làm lộ đề thi đang lan rộng tại trường cấp ba danh giá nhất Hàn Quốc… Sẽ có ngày nó lan rộng. Tuy nhiên, bằng chứng cho thấy vụ việc nhắm vào Jegal Jaegeol và những gì đã xảy ra sẽ bị dập tắt hoàn toàn.’
Không đời nào một người cuồng thầy Jegal Jaegeol như Hong Gyubin lại để lại điều gì cho thầy phải lo lắng.
Sẽ rất khó khăn để che giấu và kiểm soát thông tin, nhưng tôi tin rằng một người tài năng như Hong Gyubin sẽ làm tốt trong khi làm thêm giờ.
Thế nên trường học bình yên và yên tĩnh.
… Tôi nghĩ vậy, nhưng không phải.
“Cậu biết gì không, hôm nay tớ thấy mấy anh chị lớp 0 năm 2 cùng nhau đi học đấy! Tuyệt vời lắm!”
Có vẻ Kim Yuri đã gặp học sinh lớp 0 năm 2 trên đường đến trường.
“À, tớ thấy ảnh về vụ đó được đăng trên bảng thông báo chung rồi!”
Từ lời của Sawol Seeum tôi đoán ảnh đã được đăng ngay lên bảng thông báo chung.
Tôi mở hologram và tìm kiếm bảng thông báo chung. Nó ồn ào với vụ đi học rình rang của học sinh lớp 0 năm 2.
Học sinh lớp 0 năm 2 đã vứt bỏ sự ngại ngùng và cùng thầy Jegal Jaegeol bước vào trường, mặc bộ đồ đồng phục dạ quang tự làm.
Nhìn bộ đồ dày đặc chữ viết tên trường, tên lớp, tên cá nhân và các câu giới thiệu mà tôi đoán là do người khác viết, tôi nghĩ rằng học sinh lớp 0 năm 2 chắc chắn đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Nhưng tôi cũng nghĩ gu thời trang của họ thật thảm họa.
Đặc biệt là thiết kế quần áo của thầy Jegal Jaegeol quá sức 'ấn tượng'.
“Thầy Ham Geunhyeong-nim phụ trách hướng dẫn vào trường sáng nay, nên thầy ấy đã túm gáy mấy đứa đó lại. Thầy Jegal Jaegeol-nim trông rất ái ngại.”
Kim Yuri, người đứng ở cổng trường, mô tả cuộc đấu trí mà học sinh lớp 0 năm 2 đã có với Câu lạc bộ Hướng dẫn.
Trường Eungwang khá thoải mái về trang phục.
Tóc không bị quy định gì và đồng phục có thể sửa đổi, mặc thế nào tùy ý.
Có cái gọi là hướng dẫn ở cổng trường, nhưng thực ra Câu lạc bộ Hướng dẫn chỉ thực hiện kiểm tra an toàn và chào buổi sáng học sinh.
‘Thế nhưng, vì học sinh lớp 0 năm 2 hoàn toàn không mặc đồng phục…’
Vì không mặc đồng phục trường là quá đáng, nên số lượng thành viên Câu lạc bộ Hướng dẫn nhảy ra bằng đúng số lượng học sinh lớp 0 năm 2.
Cuối cùng, hội trưởng Câu lạc bộ Hướng dẫn Oh Hyeji và Ma Jinseung, người được kỳ vọng sẽ là hội trưởng tiếp theo, đã lạnh lùng cho tất cả thành viên lớp 0 năm 2 một lượng lớn điểm phạt vì không mặc đồng phục trường.
Dù vậy, học sinh lớp 0 năm 2 vẫn ngầu và chẳng quan tâm đến việc Câu lạc bộ Hướng dẫn có phạt điểm chúng hay không.
Ngược lại, chúng còn bắt đầu cuộc diễu hành tự hào khi bước qua cổng trường.
Chúng thậm chí còn quyết định có thời gian chụp ảnh trước mặt các học sinh khác đang chụp ảnh.
Kết quả là có một lượng lớn ảnh được đăng trên bảng thông báo chung.
‘Nhân vật Có Thể Chơi được của tôi chịu khổ nhiều quá.’
Khoảnh khắc thầy Jegal Jaegeol bước qua cổng, thầy lập tức biến mất thẳng đến khu nhà ở của giáo viên để thay đồ.
Nhưng có vẻ thầy đã dừng lại và đứng trước mặt các học sinh cầm máy ảnh lần lượt và để tất cả chụp ảnh.
‘Lẽ ra bọn chúng nên đến mà không gây chú ý gì, nhưng… đây là quá nhiều sự chú ý. Dù sao thì cũng không thành vấn đề vì chúng đã giữ im lặng trong suốt chiến dịch.’
Lớp trưởng, Geun Chansol, đã tự tay đăng lên bảng thông báo ‘Tổng kết chuyến dã ngoại lần 1 của lớp 0 năm 2’.
Tôi đoán chúng đã ăn chơi thật sự rất vui vẻ.
Nhưng cái chữ ‘lần 1’ đó là sao?
Chắc chắn không phải là đang lên kế hoạch cho lần 2 và lần 3 đấy chứ?
Rồi điều gì đó tôi hoàn toàn không ngờ tới đã xảy ra:
“… Tớ ghen tị quá. Chúng ta làm đồng phục nhóm riêng rồi đi dã ngoại nữa đi!”
Kim Yuri ghen tị với học sinh lớp 0 năm 2 sao?
“Một đêm hai ngày sẽ khó, nhưng tớ có kế hoạch rồi, nên đi chơi một lát cũng được. Chúng ta may đồ đôi rồi đi chơi ở đâu đó với thầy Ham Geunhyeong-nim đi!”
“Yeah, đi thôi!”
“Tuyệt vời.”
“Tớ nữa. Tớ cũng muốn đi!”
Lee Lena, Han Yi và Sawol Seeum lập tức đồng ý.
Đã bốn người rồi. Hơn một nửa lớp bảy người của chúng tôi đồng ý, nên chuyến dã ngoại của lớp 0 đã được xác nhận.
Dù sao thì, chuyến dã ngoại cũng được lên kế hoạch cho từng khối, nhưng tôi đoán chúng tôi muốn đi dã ngoại riêng.
Lại còn phải mặc đồng phục nhóm nữa chứ.
‘Mấy đứa này thật sự thích mấy cái kiểu này sao?’
Sawol Seeum, người hay trầm trồ về mọi thứ thì có lẽ thế.
Tuy nhiên, tôi không ngờ Kim Yuri hiền lành, Lee Lena và Han Yi lại ghen tị với bộ đồng phục nhóm sau khi thấy học sinh lớp 0 năm 2.
‘Tôi vẫn không thể hiểu nổi Nhân vật Có Thể Chơi được và NPC của mình!’
Đúng là một ngày đáng xấu hổ cho một người chơi kỳ cựu như tôi.
Phải sám hối thôi.
“Ờ… Tháng 5 cũng được.”
Maeng Hyodon, cả cậu nữa sao.
Tôi nghe nói lệnh cấm ra ngoài của cậu ấy sẽ được dỡ bỏ vào tháng 5.
Cậu ấy muốn sớm được ra ngoài sao?
Tôi đang bày ra vẻ mặt tinh tế, nên mắt Hwang Jiho sáng lấp lánh.
Nhìn cái vẻ này của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ đồng ý, phải không nhỉ?
“Chúng ta sẽ đi sông Hàn à? Tớ thấy mấy người đi dã ngoại cùng gọi gà ăn trông ghen tị lắm.”
“Làm ơn gọi cho tớ gà sốt ngọt. Không xương.”
“Tớ gà cay!”
Sắp đến mức quyết định cả vị gà rồi sao?
Cuộc trò chuyện dần dần tiến triển.
Cuối cùng, trước khi buổi họp đầu ngày bắt đầu, hầu hết kế hoạch đã hoàn thành nhờ Kim Yuri tài năng.
Và cùng ngày đó sau giờ học.
Tôi đến thăm biệt thự của Hwang Myeong-ho.
Và tôi mang theo cuốn sách cổ được trao cho tôi bởi Sức mạnh Định mệnh.
***
[1] Sức mạnh Định mệnh – Trước đó gọi là ‘quy mô’ (scale), nhưng cuối cùng quyết định ‘sức nặng’ (weight) là bản dịch phù hợp hơn.
[2] Người thầy nhân hậu – Nguyên bản dùng một từ rất cụ thể có nghĩa là ‘người thầy đã dạy dỗ và mình biết ơn’. Từ đó là 은사 (Eunsa), cũng có thể có nghĩa là tài năng, món quà. Có rất nhiều từ hay trong tiếng Hàn bắt đầu bằng 은 (Eun – bạc). Như 은혜 (Eunhye) nghĩa là giúp đỡ, ơn huệ hoặc tình yêu thiêng liêng (tình yêu của Chúa dành cho con người). Hoặc 은하 (Eunha) nghĩa là thiên hà, hoặc 은신 (Eunsin) nghĩa là ẩn mình, 은인 (Eunin) nghĩa là ân nhân, cứu tinh… Người dịch này đang suy nghĩ linh tinh sao? … Có lẽ vậy? Có lẽ không. Chúng ta sẽ xem.
Lời của Dịch giả: Tôi xin nhắc lại điều mà ai đó trong phần bình luận của nguyên bản đã chỉ ra rất thông thái: “Hong Gyubin ㅠㅠㅠㅠ Thầy Jegal nói thầy chưa từng nghĩ học sinh của mình là phiền phức. ㅠㅠ”
Tôi cảm thấy mình nên chỉ ra rằng tôi không biết đại từ nhân xưng nào được dùng cho những học sinh ‘phụ’ khác của lớp 0 năm 2 trong chương này (ngoài các nhân vật đã được đặt tên và át chủ bài vừa xuất hiện). Đây là điều thường gặp trong tiếng Hàn, vì họ không dùng đại từ nhân xưng thường xuyên như tiếng Anh… Tôi nghĩ tôi sẽ bắt đầu tung xúc xắc mỗi khi phải dùng đại từ cho một nhân vật phụ mà tôi không có thông tin gì.
Thông tin quan trọng phút chót!
Câu lạc bộ Lãnh đạo (Leadership Club) sẽ được đổi tên thành Câu lạc bộ Hướng dẫn (Guideline Club)!
Tuyệt vời, đây là phần cuối cùng của đoạn văn. Tôi sẽ dịch tiếp với tinh thần và các yêu cầu đã thống nhất.
Phòng kho dưới tầng hầm Thư viện Trung tâm (4)
Biệt thự của Hwang Myeong-ho, lối vào.
Nghĩ về thói quen thường ngày, ngay khi cửa mở, Snare sẽ chạy về phía tôi và tôi sẽ ôm nó, vuốt ve nó và…
… Điều đó đã không xảy ra.
“Snare…?”
Snare đang ngồi trước lối vào chỉ khẽ vẫy đuôi.
Nó không hề có ý định chạy đến chỗ tôi.
Tôi có một linh cảm xấu kinh khủng.
‘Không đời nào, mình không đến thường xuyên, nên nó đang dỗi!’
Snare đã đợi tôi cho đến khi nó có một trận cãi nhau với Baek Ho-gun.
Mình thật sự đã làm nó giận dỗi lúc đó rồi!
Đầu óc tôi bắt đầu rối bời.
‘Làm thế nào để dỗ nó bây giờ? Có nên mua gì cho nó ăn không nhỉ? Thần thú thích ăn gì? Dù tốn bao nhiêu đi nữa, mình cũng phải dốc hết để mua cho Snare thứ nó muốn ăn. Nếu thiếu tiền, mình có thể bán mấy món đồ không dùng trên Chợ Người chơi rồi…’
Kè…
Snare, đang chăm chú quan sát tôi, lập tức đến gần tôi và bắt đầu dụi đầu vào người tôi.
Tôi may mắn thật.
Có vẻ nó vẫn chưa ghét tôi lắm.
“Sao mày yếu ớt thế, Snare?”
Snare vẫn tiếp tục vẫy đuôi một cách chậm rãi.
Trông nó có vẻ không có năng lượng.
Gâu—!
Đột nhiên, Snare nhìn ra phía sau tôi, toàn thân cứng đờ, rồi lập tức nhảy mạnh vào vòng tay tôi.
Gì thế? Tôi không hiểu, nhưng cứ ôm nó trước rồi tính sau.
Tôi ôm Snare vào lòng và nhìn ra phía sau, thấy Baek Ho-gun xuất hiện lúc nào không hay.
Gâu gâu—!
Snare cảnh giác với Baek Ho-gun, trong khi rúc sâu vào vòng tay tôi.
Nó vừa rên ư ử, vừa luân phiên nhìn giữa tôi và Baek Ho-gun.
Sau một lát suy nghĩ xem nó muốn nói gì, tôi nhanh chóng tìm ra câu trả lời.
‘Nó cãi nhau với Baek Ho-gun, nên nó muốn bảo mình đứng về phía nó!’
Trước khả năng truyền đạt suy nghĩ xuất sắc này, tôi bất giác bế Snare lên cao và hét lên:
“Snare nhà chúng ta là thiên tài!”
Snare thông minh nhận ra tôi đang khen nó, vẫy đuôi nhanh hơn và lè lưỡi ra.
“Jo Uisin, có những lúc trông cậu rất ngu ngốc.”
Hwang Jiho, người đã di chuyển cùng tôi sau giờ học, đang quan sát chuỗi sự kiện này.
Anh ta đang bày ra vẻ mặt khó đỡ, nhưng tôi hoàn toàn không bận tâm.
Thì sao nào?
Dù tôi có ngu ngốc đi nữa, thì Snare nhà chúng ta vẫn là thiên tài!
Sau khi ăn tối xong với ba anh em Eun Seoho, Eun Yiho và Eun Jaeho.
Ôm Snare trong tay, tôi di chuyển đến phòng khách.
Hôm nay Jeok-ho vắng mặt, chỉ có ba người là Baek Ho-gun, Hwang Jiho và tôi.
Trà được phục vụ bởi người hầu tự động là trà hoa tử đằng, còn đồ ăn nhẹ là dasiks hạt thông[1].
Trà được đựng trong bộ ấm chén khắc họa tiết hoa tử đằng.
‘Hwang Jiho gu thẩm mỹ vẫn tốt như trước.’
Vì hoa tử đằng bắt đầu nở rộ vào khoảng tháng 5, đây là sự lựa chọn xứng đáng với một người sành điệu như Hwang Jiho.
“Vậy chúng ta vào thẳng vấn đề đi.”
Chủ đề đầu tiên Hwang Jiho đưa ra là vụ việc ở phòng kho dưới tầng hầm Thư viện Trung tâm.
“Hong Gyubin đã liên lạc với tôi. Lần này chúng tôi quyết định giải quyết vụ này chỉ bằng cách điều động số lượng nhân viên tối thiểu của Quỹ Hwang Myeong.”
“Anh quen với trưởng nhóm Hong Gyubin-nim sao?”
“Ừ. Hong Gyubin nhận được phước lành từ một tên Jin hơi khó chịu, nên tôi đã quan sát anh ta vài lần. Và cái cơ duyên anh ta trở thành Người chơi cũng thú vị nữa.”
Hong Gyubin nói rằng anh ta nhận được phước lành từ một tên Jin khó chịu vì kỹ năng Tiên Tri của mình.
Tôi đoán Hwang Jiho biết tên Jin đó là ai.
Ngoài ra còn có cơ duyên tại sao anh ta trở thành Người chơi.
Tôi không biết hết những bí mật liên quan đến Hong Gyubin mà chưa được tiết lộ.
“Thật bất ngờ.”
“Gì?”
Mắt Hwang Jiho lấp lánh khi nhìn về phía tôi.
“Tôi tưởng mục tiêu bảo vệ của cậu là học sinh hoặc những người yếu đuối. Tuy nhiên, lần này người gặp nguy hiểm lại là một giáo viên và một người có sức mạnh, Jegal Jaegeol.”
Hwang Jiho dường như đang tìm hiểu nguyên tắc hành động của tôi.
Tôi đoán anh ta vẫn đang quan sát tôi.
“Nói về chủ đề tiếp theo. Báo cáo của Jeok-ho. Thỏ Nguyệt đã sử dụng kỹ thuật của Cung Trăng và dựa trên những quan sát của nó, Jin tộc đang tập trung tại Bán đảo Triều Tiên. Số lượng cao đẳng tồn tại thể hiện sự quan tâm đến điều đó cũng tăng lên.”
Nghĩ về những diễn biến trong tương lai, điều này cũng tự nhiên thôi.
Thật đáng mừng khi Ho tộc và To tộc biết về điều đó.
Sẽ dễ xử lý hơn nếu họ hiểu tình hình.
“Thế sao?”
“Cậu không bất ngờ chút nào à?”
“Tôi bất ngờ mà.”
Hwang Jiho có vẻ mặt nói rằng anh ta không tin tôi dù chỉ một chút.
Tôi vuốt ve Snare, vờ như không biết.
“Hết rồi.”
Có vẻ như Hwang Jiho đã nói xong tất cả những gì anh ta muốn nói.
Đến lượt tôi.
Tôi lấy cuốn sách cổ được trao bởi Sức mạnh Định mệnh từ kho ra và đưa cho Hwang Jiho.
“Thử đọc nó một lát xem.”
“Đây là cuốn sách cậu lấy từ phòng kho dưới tầng hầm ra sao? Sao cậu lại lấy cuốn sách này?”
“Chỉ là vậy thôi.”
“… Tôi đoán cậu không có ý định nói cho tôi biết. Cứ xem trước đã.”
Dù bất mãn, Hwang Jiho vẫn cầm lấy cuốn sách cổ.
Khoảnh khắc anh ta cầm cuốn sách trong tay, mắt anh ta thay đổi.
Xoẹt—!
Mắt và tóc của Hwang Jiho lập tức chuyển sang màu vàng kim.
Đó là bằng chứng cho thấy anh ta đã giải phóng sức mạnh của Hwang-ho, thần thú thuộc chủng tộc Ho tộc.
Ánh sáng vàng kim tràn ngập phòng khách.
“Jo Uisin, cuốn sách này thực sự ở phòng kho dưới tầng hầm sao?”
Cuốn sách cổ từ từ nâng lên trên tay Hwang Jiho, phát ra ánh sáng.
Nó lơ lửng trong không khí trước mắt Hwang Jiho, lật từng trang một.
Đôi mắt thú của anh ta, phát sáng màu vàng kim, tràn đầy sự kinh ngạc.
“… Dấu vết của vô số vị thần hoặc cao đẳng tồn tại còn sót lại trong cuốn sách này[2]. Không, có lẽ… nó kết nối với ‘Thứ gì đó’ cao hơn, xa xôi và mơ hồ[3] hơn cả cao đẳng tồn tại, tôi không biết nữa.”
Giọng Hwang Jiho dần trở nên khô khốc.
“Rất nhiều đã bị mất, nhưng cuốn sách cổ này chỉ mô tả một ‘sức mạnh’. Tốt hơn hết nên gọi nó là ‘thứ gì đó’… Được rồi, trong ngôn ngữ của đất nước này thì gọi là ‘Sức mạnh Định mệnh’ là chính xác nhất.”
Sức mạnh Định mệnh.
Đó là từ mà tôi không ngờ sẽ xuất hiện.
Cuốn sách cổ này mô tả về Sức mạnh Định mệnh sao?
“Không biết liệu Sức mạnh Định mệnh hiện có tồn tại trong thế giới này không. Giả sử sức mạnh này có tồn tại dưới dạng một kỹ năng… Nó chỉ có thể được biểu hiện là cấp EX. Vì không có phân loại nào cao hơn. Tùy thuộc vào cấp độ kỹ năng đó, nó sẽ là một kỹ năng đủ mạnh để thay đổi thế giới này.”
Một giọt mồ hôi xuất hiện trên trán Hwang Jiho và lăn xuống.
Đó là thứ gì mà ngay cả gã dễ tính đó cũng phản ứng như thế này sao?
Hwang Jiho day thái dương trong khi hủy bỏ sức mạnh của mình.
Ánh sáng vàng kim trong phòng khách biến mất, và cuốn sách cổ nhẹ nhàng đáp xuống tay anh ta.
“Cuốn sách cổ này tự thân không có sức mạnh gì nhưng rất đáng để giải mã. Tôi sẽ cần một chút thời gian, nhưng… Cứ giao nó cho tôi, Jo Uisin.”
Tôi gật đầu với Hwang Jiho đang nói một cách nghiêm túc.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, lối ra.
“Jo Uisin hyung, tạm biệt.”
“Uisin oppa, lần sau gặp lại!”
“À, tạm biệt…”
Ba anh em con cháu Eun-ho chào tạm biệt tôi một cách lễ phép.
Hwang Jiho, người đã bắt tay vào giải mã cuốn sách cổ ngay lập tức, không ra tiễn tôi.
Anh ta tuyên bố rằng khi không phải dùng sức mạnh cho công việc chung và việc học như các bản thể khác, anh ta sẽ dốc sức giải mã cuốn sách cổ.
Rồi người cuối cùng tôi phải chào tạm biệt là Snare.
Ư ư…
Snare bồn chồn không yên.
Nó nhìn một cách vội vã vào chiếc dây xích treo trong tủ được sắp xếp riêng cho Snare gần lối vào, rồi nhìn tôi, rồi nhìn Baek Ho-gun.
‘Có vẻ như nó muốn đi dạo để có thể đi theo mình đến tận ký túc xá.’
Ba anh em con cháu Eun-ho, những người bị cấm rời khỏi biệt thự, thì không nói làm gì.
Hwang Jiho đang cắm đầu giải mã cuốn sách cổ và Jeok-ho thì vắng mặt.
Và nó lại cãi nhau với Baek Ho-gun, người duy nhất còn lại, nên không thể nhờ hộ tống được.
‘Ngay cả lúc lo lắng cũng đáng yêu nữa. Phải làm sao đây?’
Nỗi lo lắng về việc làm thế nào để dỗ Snare của tôi càng sâu sắc thêm.
“Đi thôi.”
Người phá vỡ thế đối đầu là Baek Ho-gun.
Anh ta một cách bình thản và tự nhiên cầm lấy chiếc dây xích và đưa về phía Snare.
Snare không phản ứng ngay lập tức, nhưng khi nhìn thấy chiếc dây xích, mắt nó sáng lên rạng rỡ, rồi nó lao về phía Baek Ho-gun.
Gâu gâu!
Snare xoay vòng quanh chân Baek Ho-gun.
Baek Ho-gun đeo dây xích cho Snare với vẻ mặt thờ ơ, rồi chúng tôi rời khỏi biệt thự.
Cho đến khi đến trước tòa nhà ký túc xá năm 1, Snare chạy đi chạy lại giữa tôi và Baek Ho-gun trong khi khoe mẽ sự đáng yêu của nó.
‘Có nên nói rằng hai đứa nó đã làm hòa như thế không nhỉ?’
Trận cãi nhau giữa Baek Ho-gun và Snare kết thúc như vậy đó.
Nhưng nếu Snare lại dỗi một mình, tôi chắc chắn sẽ dỗ dành nó.
Ngày hôm sau, trường học.
Lớp 0 năm 1 vẫn như thường lệ.
Nếu phải chỉ ra điều gì đặc biệt, thì Kim Yuri đang lên kế hoạch chi tiết hơn cho chuyến dã ngoại với vẻ mặt hào hứng hơn bình thường.
Lũ nhóc lần lượt nói cho Kim Yuri biết những điều chúng mong muốn trong chuyến dã ngoại.
Vẻ mặt Hwang Jiho trông hơi mệt mỏi.
Ngoài những điều này, không có gì đặc biệt.
Tuy nhiên, tôi không thể dành thời gian như thường lệ.
‘Hôm nay là một ngày quan trọng.’
Giờ tự chọn buổi chiều là lớp Nhập môn Nghiên cứu Kẻ thù của thầy Gong Cheong-hwon.
Tuy nhiên, tôi đã không tham gia lớp học.
Đây là lần đầu tiên sau ngày Cá tháng Tư tôi bỏ học.
Nơi tôi đang ở hiện tại là phòng ký túc xá của mình.
‘Thầy Gong Cheonghwon-nim, em xin lỗi. Han Yi, xin lỗi cậu.’
Đó là lớp học ít học sinh, nên sẽ dễ bị chú ý, nhưng tôi không thể làm khác được.
Cuộc chiến vé đặt trước sắp diễn ra.
Đó là vé cho một trong những trận đấu lớn của giải bóng chày chuyên nghiệp Hàn Quốc.
Hôm nay là ngày mở bán vé đặt trước cho trận derby Jamsil ngày Tết thiếu nhi giữa hai đội chủ nhà của Sân vận động bóng chày Jamsil.
[05/05 14:00 Ju-Oh Dragons vs TC Knights]
Đáng tiếc là vé đặt trước lại vào ngày thường và thậm chí còn bắt đầu trong giờ học, nên không thể làm gì khác được.
‘Nếu có thể thì ghế VIP tầng trung hoặc ghế terrace. Nếu không được thì ghế xanh. Và tệ nhất thì ghế đỏ cũng được…’
Chuẩn bị hoàn tất.
Tôi đã đọc hướng dẫn đặt vé vài lần mỗi khi có thời gian.
‘Mình làm được mà!’
Và lúc 2 giờ chiều.
Vé đặt trước bắt đầu.
“Sao cửa sổ pop-up không đóng lại!? Máy chủ quá tải à? Cái quái gì thế? Nói phải bắt đầu lại từ đầu sao?”
“Đang tải? Ngay cả với tiêu chuẩn tiến bộ công nghệ của thế giới này mà mày vẫn thế à?!”
“Gì cơ? ‘Ghế đã được chọn’?”
“Sao thanh toán không thành công?!”
Sau 10 phút chiến đấu hỗn loạn đơn độc.
[Ghế VIP tầng trung còn lại: 0]
[Ghế terrace còn lại: 0]
[Ghế xanh còn lại: 0]
…
…
…
Cuối cùng, tất cả những gì còn lại là vô số con số ‘0’.
Tất cả đã bán hết, chỉ còn lại vài chục ghế ngoài sân.
Trên hologram thiết bị, cửa sổ hiển thị thanh toán hoàn tất cho một ghế ngoài sân hiện ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh thảm hại này với đôi mắt vô hồn.
‘Thảm hại.’
Thảm hại hoàn toàn.
Nếu không được thì ghế xanh? Ghế đỏ?
Thật là trò đùa. Tôi thậm chí không thể lấy được ghế xanh đậm.
Thực tế, tôi bị đẩy ra chỗ xa nhất khỏi khu vực chờ, đến ghế ngoài sân. [4]
‘Mua vé chợ đen là điên rồ. Có nên nhắm vào vé hủy ghế sân đấu không? Vé hạng cao có được tung ra vào ngày Tết thiếu nhi không?’
Tôi có lẽ phải sửa lại hoàn toàn kế hoạch của mình.
Đầy cảm giác thất bại, tôi hướng về lớp 0 năm 1 để tham gia buổi họp cuối ngày.
“Đội phó, sao mặt mày thối thế?”
“Gì.”
Bước vào lớp, Maeng Hyodon chào tôi một cách rất vui vẻ.
Tôi phớt lờ cậu ấy và ngồi xuống chỗ của mình, thì Han Yi, người ngồi trước tôi, quay lại với tiếng ‘soạt’.
Han Yi, sử dụng kỹ năng Phát hiện Sự hiện diện, lúc nào cũng trông như một bóng ma.
“Sao cậu không đến?”
“… Tớ có việc phải làm.”
“Cậu muốn xem ghi chép của tớ không?”
“Cảm ơn cậu.”
Han Yi không hỏi sâu thêm.
Lũ nhóc lớp tôi thật tốt bụng.
Tâm trí bị tổn thương bởi cuộc chiến đặt vé và xếp hàng mệt mỏi của tôi đã được chữa lành.
Trong lúc tôi đang hỏi Han Yi về tiến độ của lớp Nhập môn Nghiên cứu Kẻ thù.
Ham Geun-hyeong bước vào với vẻ mặt tối sầm.
Tôi đoán Ham Geun-hyeong đã nghe về vụ gian lận thi giữa kỳ rồi.
“Các em đã rất vất vả theo dõi bài học. Buổi họp cuối ngày hôm nay lẽ ra kết quả thi giữa kỳ đã được công bố và lịch thi bổ sung nên được đưa ra, nhưng nó bị hoãn lại một ngày. Thầy sẽ nói cho các em lý do của việc này.”
Ham Geun-hyeong thông báo cho chúng tôi về vụ làm lộ đề thi giữa kỳ.
Ham Geun-hyeong giải thích xong, tất cả lũ trẻ trừ tôi và Hwang Jiho bắt đầu run rẩy.
“Lần này không chỉ có các giáo viên và học sinh trực tiếp liên quan đến vụ việc bất hợp pháp này chịu trách nhiệm. Vì thuộc cùng một trường, những người quản lý và giám sát cũng đã thất bại trong việc thực hiện trách nhiệm của mình.”
Ham Geun-hyeong không dừng lại ở việc giải thích như thể vụ này có thể xử lý đơn giản.
“Chúng tôi đã không cố gắng hết sức và dồn toàn lực để bảo vệ sự công bằng của kết quả. Thầy xin lỗi.”
“Thầy Ham Geunhyeong-nim…”
Có những giáo viên như rác đã hành động ngang ngược ở Trường Eungwang, nhưng lý do Trường Eungwang chưa sụp đổ là vì có những giáo viên tốt như thế này.
‘Quả nhiên là Nhân vật Có Thể Chơi được của tôi.’
Ham Geun-hyeong kết thúc buổi họp trong một không khí hơi nặng nề.
“Buổi họp cuối ngày đến đây là hết. Về nhà đi.”
Với tư cách là đội phó và hơn nữa là vì Nhân vật Có Thể Chơi được của tôi, tôi có điều muốn nói.
“Thầy ơi, chúng em đang lên kế hoạch đi dã ngoại, cuối tuần này thầy có thời gian không ạ?”
***
[1] Dasiks — dasik là một loại bánh quy (hangwa) làm bằng cách nhào bột hạt hoặc phấn hoa với mật ong.
[2] vô số vị thần hoặc cao đẳng tồn tại còn sót lại trong cuốn sách này — có dấu phẩy giữa ‘vị thần’ và ‘cao đẳng tồn tại’ trong nguyên bản. Bây giờ, dấu phẩy không được dùng chính xác như trong tiếng Anh, nó có thể chỉ là một khoảng dừng, vâng, nhưng nó cũng có thể có nghĩa là ‘và’, ‘hoặc’, hoặc chỉ là một dấu chấm phẩy ‘hoa mỹ’, hoặc thay đổi suy nghĩ. Nghe có vẻ giống tiếng Anh, nhưng tin tôi đi cảm giác rất khác trong tiếng Hàn. Đại ý là tôi không chắc liệu ý là ‘hoặc’ khi Hwang Jiho đang thay đổi thuật ngữ anh ta muốn dùng, hay có những ‘vị thần thật sự’ ngoài kia được gọi là ‘vị thần’.
[3] mơ hồ – từ này trong nguyên bản có nghĩa là ‘một thứ gì đó không rõ ràng’ như thể nó quá xa đến mức bạn không thể nghe hay nhìn thấy rõ ràng, hoặc một ký ức đã quá cũ đến mức bạn chỉ nhớ lờ mờ.
[4] Ghế sân vận động – vậy là người dịch này không thể tìm ra tên gọi các loại ghế ở sân bóng chày, vì dường như mỗi nơi có hệ thống đặt tên riêng, nên đây là bản đồ:
[ID: Bản đồ khu vực ghế ngồi tại sân bóng chày. Các ghế xung quanh khu vực đường biên lỗi được đánh dấu là ghế ngoài sân (outfield seats). Nửa hình tròn bên ngoài cùng quanh sân thi đấu là ghế xanh đậm (dark blue seats). Các ghế bên trong dọc theo đường biên lỗi đến khu vực sân trong là ghế đỏ (red seats). Rồi đến ghế xanh (blue seats) cho đến khi đến gần trung tâm và chúng đổi thành ghế terrace (terrace seats). Các ghế ngay phía sau sân nhà là ghế VIP tầng trung (Middle VIP seats). Hết ID.]
Lời của Dịch giả:
*bế Jo Uisin lên trời* Cậu ấy là thiên tài!
Mọi người: Cậu ấy là thiên tài!
*Snare xuất hiện!*
Mọi người: … Được rồi, có lẽ đôi khi cậu ấy thiếu thông minh.


0 Bình luận