22.Chinh phục Dị giới dưới nước (1)
Năm 1925, dòng chảy chính của sông Hàn thay đổi do một trận lũ lớn, và phân lưu của nó thu hẹp lại thành sông Songpa.
Dòng sông Songpa đó đã được biến thành hồ nhân tạo, Hồ Seokchon, trong quá trình san lấp mặt bằng.
Hồ Seokchon được chia làm hai hồ Đông và Tây, ngăn cách bởi cầu Hồ Jamsil thuộc quận Songpa.
Hồ Đông nằm gần khu ẩm thực Bangi, còn Hồ Tây là một công viên giải trí trên đảo nhân tạo do một tập đoàn lớn nổi tiếng xây dựng, nên nơi đây không bao giờ thiếu người qua lại.[1]
Hồ Seokchon là một nơi nghỉ ngơi, vui chơi được người dân Seoul yêu thích trong hàng chục năm.
‘Nhưng trong thế giới game, nơi đây đã trở thành một địa điểm không còn ai tìm đến sau thảm kịch xảy ra vài năm trước…’
Vài năm trước theo dòng thời gian hiện tại.
Một dị giới dưới nước hình thành ngay trước công viên giải trí trên đảo nhân tạo, trên Hồ Tây Seokchon.
Một mê cung được đánh giá cấp độ SR – –.
Độ khó mà một đội tuyển Chuyên nghiệp hạng trung có thể chinh phục.
‘… vấn đề bỏ qua an toàn bắt đầu từ đây.’
Công viên giải trí do bộ phận Khu nghỉ dưỡng Đặc sản Địa phương Namkung thuộc Tập đoàn Namkung quản lý.
Sau khi dị giới bùng phát, họ đã tạm dừng mọi hoạt động của các điểm tham quan ngoài trời trên đảo nhân tạo, và sau khi du khách được đưa đi trú ẩn, họ đã phong tỏa các tuyến đường dẫn vào khu vui chơi trong nhà.
Nhưng hoạt động khu vui chơi trong nhà không bị tạm dừng.
‘Họ đã cho đội tuyển cấp cao đến, nhưng đáng lẽ phải sơ tán tất cả du khách bên trong công viên giải trí đề phòng sự cố.’
Ngày hôm đó, một sự cố đã thực sự xảy ra.
Cả đội hình tấn công và phòng thủ của đội tuyển cấp cao đang chinh phục mê cung dưới nước đã bị xóa sổ, và Kẻ địch đã xâm nhập vào bên trong công viên giải trí.
Trong số khách tại đó có một vài Người chơi có thể đối phó với chúng, nhưng công dân thì tản mát khắp cấu trúc phức tạp của công viên giải trí, nên không thể bảo vệ tất cả.
Cuối cùng, sự hỗ trợ của Hiệp hội Người chơi chỉ đến sau khi hàng chục cặp đôi và gia đình đã thiệt mạng.
Và sự biến đổi của công viên giải trí thành địa ngục đã được một streamer nổi tiếng đang đi tàu một ray lúc đó phát trực tiếp trên internet, nhờ anh ta mà hàng chục người trên khắp thế giới bị ám ảnh.
‘Bởi vì streamer bị thương nặng và ngất xỉu, không thể tự dừng phát sóng, và khi quản lý dịch vụ phát trực tuyến dừng nó sau khi nhận được báo cáo, mọi thứ đã quá muộn.’
Với sự cố này, giám đốc điều hành bộ phận Đặc sản Địa phương Namkung thuộc Tập đoàn Namkung đã bị "mất đầu"[2] và hàng chục giám đốc điều hành phụ trách, những người đã thúc đẩy việc tiếp tục hoạt động trong ngày hôm đó, đã bị truy tố.
Người đứng đầu Tập đoàn Namkung đích thân cúi đầu xin lỗi công khai, và một đài tưởng niệm được dựng lên tại Hồ Seokchon.
Ngoài ra, họ còn tung ra chiêu cực mạnh là miễn phí vé vào cửa công viên giải trí trong một tháng.
Tuy nhiên, những du khách đã rời đi không trở lại.
‘Thậm chí còn có đoạn mô tả một du khách đến với tâm thế thử thách lòng can đảm.’
Tại sao đội tuyển cấp cao lại bị xóa sổ trong một mê cung cấp độ SR– – tầm thường?
Nhờ sự hỗ trợ từ Hiệp hội và các đội tuyển Chuyên nghiệp, việc chinh phục dị giới dưới nước và Kẻ địch đó rất đơn giản.
Sau khi phân tích quá trình chinh phục và chứng minh rằng kết quả phân tích độ khó của PlayerSAT-K trên thực tế không cao hơn, nó được kết luận là do sự bất cẩn của đội tuyển cấp cao đó.
‘Lý do thực sự đã được tiết lộ vài tháng sau trong tương lai, và vụ việc được Ju Su-hyeok cùng An Dain giải quyết.’
Đó là một sự cố xảy ra trong học kỳ 2 năm nhất.
Các học sinh năm nhất đã qua học kỳ 2, bắt đầu cuộc chinh phục dị giới độc lập đầu tiên tại công viên Olympic.
Nhưng dị giới bùng phát xảy ra ở khu vực lân cận và tất cả đều đến hỗ trợ khẩn cấp. Tại đó, nhiệm vụ Hồ Seokchon bắt đầu.
‘Với sự cố này làm cơ hội, toàn bộ bức tranh về thảm kịch Hồ Seokchon được phơi bày, và quỷ dữ hướng ánh mắt tới Ju Su-hyeok, người trở thành đóng góp lớn nhất trong cuộc chinh phục dị giới.’
Có phải tọa độ của Nabiryeong chỉ vào Hồ Seokchon, đặc biệt là Hồ Đông, có liên quan đến việc này không?
‘Tôi biết có mầm mống vấn đề ở Hồ Seokchon, nhưng tôi không thể dễ dàng hành động…’
Khách đến Seokchon và công viên giải trí được cho là giảm, nhưng khu vực quanh ga Jamsil vẫn bận rộn như trước, nên có nguy cơ bị Lão tổ Bóng tối hoặc những người khác chú ý. Tôi không thể dễ dàng hành động vì điều đó.
Tôi dự định tham gia vào nhóm nhân vật chính trong học kỳ 2 và giải quyết sự cố, nhưng nếu hợp tác với tộc Jin và Hồ Vĩnh Cửu, đối phó trước, vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
‘Tôi phải chuẩn bị một vài thứ để thay đổi kế hoạch.’
Tin nhắn của Nabiryeong.
Hồ Seokchon.
Sự giúp đỡ của tộc Jin.
Hồ Vĩnh Cửu.
Quá trình nhiệm vụ dị giới trong game.
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ, kết hợp các thông tin mình có lần lượt, rồi gửi tin nhắn cho Hwang Jiho.
[Tôi] Tôi cũng đi. Nhưng có một việc tôi muốn nhờ cậu làm trước khi cậu đi ngày mai.
[Hwang Jiho] Là gì vậy?
[Tôi] Ngày mai có văn bản gửi Chủ tịch, nhờ cậu ký tên vào đó giúp.
[Hwang Jiho] Được rồi. Còn gì nữa không?
Cậu ta biết là văn bản gì mà đồng ý ngay à?
Yêu cầu thứ nhất được giải quyết dễ dàng như tôi nghĩ. Vấn đề nằm ở yêu cầu thứ hai.
[Tôi] Người dùng Thanh Đạo Cẩm của Cung Trăng là tộc trưởng tộc To, đúng không? Ngày mai làm phiền cậu gọi cô ấy đến Hồ Seokchon.
[Hwang Jiho] Tôi ghét việc đó.
Tôi gửi tin nhắn, và gần như ngay lập tức, câu trả lời kiểu từ chối đến.
Nếu biết thế, tôi đã hỏi xin mã thiết bị của Ok Toyeon rồi.
‘… lần sau gặp Ok Toyeon, tôi nên hỏi xin mã của cô ấy.’
Khi tôi định bỏ cuộc và ngừng liên lạc với Hwang Jiho, một tin nhắn đến.
[Hwang Jiho] Tôi có thể gọi nếu cậu đồng ý một yêu cầu của tôi.
Cậu ta đang nghĩ đến giao dịch gì vậy?
Tôi không cần tự mình gọi Ok Toyeon, nên quyết định dựng bức tường sắt.
[Tôi] Tôi không nhận lời chúc phúc đâu.
[Hwang Jiho] ㅡ.ㅡ Không phải cái đó.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hwang Jiho dùng biểu tượng cảm xúc…!
[Hwang Jiho] Cuối tuần này đến nhà tôi ngủ đi. Hậu duệ của Eun-ho và thú thần đang than phiền với tôi rằng chúng muốn chơi với cậu nhiều hơn.
Mỗi lần tôi về lại ký túc xá, hậu duệ và Bẫy của chúng ta đều buồn bã.
Vậy mà lại than phiền sau lưng tôi…!
Không cần suy nghĩ gì cả.
Tôi lập tức gửi lại câu trả lời.
[Tôi] Được.
[Hwang Jiho] Tốt. Đừng nói trước với hậu duệ và thú thần nhé.
Kế hoạch cuối tuần này đã được xác nhận.
Nếu vậy, tôi phải hoàn tất mọi công tác chuẩn bị cho một cuối tuần hoàn hảo.
[Tôi] Đội trưởng Hong Gyubin, anh có bận không?
Tin nhắn tiếp theo tôi gửi là cho đội trưởng đội truyền thông & quan hệ công chúng số 1 chi nhánh Hàn Quốc của Hiệp hội Người chơi, Hong Gyubin.
[Hong Gyubin] Không ạ! Không sao đâu ạ. Hôm nay tôi cũng làm thêm giờ, nhưng xong sớm hơn dự kiến. Tôi đang ở nhà rồi ạ.
Thấy anh ấy nói về việc làm thêm giờ, tôi đoán anh ấy đang trực đêm.
‘Dù vậy, anh ấy vẫn về sớm hơn trước. Có vẻ họ đang âm thầm giải quyết các sự cố do những kẻ đi theo Choe Pyeondeuk gây ra.’
Nếu là vậy, có vẻ tôi có thể yên tâm giao việc khác cho Hong Gyubin.
[Tôi] Tôi muốn nhờ anh một việc.
Hong Gyubin, người luôn nhắn tin rất nhanh, lần này lại gửi tin nhắn sau khi gõ rất chậm.
[Hong Gyubin] Uisin, hôm nay tôi lại phải làm thêm giờ sao?
Hong Gyubin có giác quan nhạy bén[3].
Không phải kỹ năng Tiên Tri kích hoạt đấy chứ?
Nhưng lại trật một chút.
[Tôi] Không.
[Hong Gyubin] May quá ^^; Từ ngày mai, tôi có thể về gần đúng giờ. Đã bao lâu rồi tôi mới ngủ được hơn sáu tiếng? Tôi hạnh phúc quá! Thế thì anh liên lạc với tôi để nhờ việc gì vậy? Tôi mua bữa tối cho anh nhé? Hay anh cần đồ gì không?
Hong Gyubin tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi công việc.
Có vẻ trực giác tốt của anh ấy đã cảm nhận được tôi sắp sai việc.
Tôi thấy hơi tội nghiệp Hong Gyubin, nhưng không thể không giao việc cho anh ấy.
[Tôi] Không phải hôm nay, có vẻ từ ngày mai anh sẽ phải làm thêm giờ đấy.
[Hong Gyubin] À…
[Hong Gyubin] Được rồi…
Cuộc trốn thoát khỏi hiện thực ngắn ngủi của Hong Gyubin đã kết thúc.
Sự tuyệt vọng của Hong Gyubin như đang tràn ra từ dòng tin nhắn, nhưng tôi giả vờ như không biết và sau khi nói về nhiệm vụ, kết thúc lời chào, tôi đóng cửa sổ tin nhắn lại.
Ngày hôm sau, buổi sáng.
Các học sinh bận rộn chuẩn bị cho Ngày Nhà giáo sắp tới.
Lớp 0 năm nhất của chúng tôi cũng vậy.
“Chúng ta sẽ hoàn thành công tác chuẩn bị Ngày Nhà giáo trong phạm vi ngân sách được phân bổ cho lớp. Nếu chia ngân sách của trường ra để mua hoa cẩm chướng và đồ ăn, sẽ không có vấn đề gì cả!”
Theo gợi ý của lớp trưởng, Kim Yuri, cả bảy người trong lớp 0 năm nhất đến trường sớm hơn.
Mọi người đều vui vẻ đến trường sớm và tham gia buổi họp chuẩn bị Ngày Nhà giáo.
“Hãy chia nhau thành đội mua hoa và đội mua đồ ăn vặt nhé!”
Chúng tôi được chia thành hai đội bằng ứng dụng Trò chơi Chân ma[4] mà Kim Yuri mở ra.
Đội mua hoa, Kim Yuri, Lee Lena, Maeng Hyodon.
Đội mua đồ ăn, tôi, Hwang Jiho, Han Yi, Sawol Seeum.
“Ách, tớ chẳng biết gì về hoa cả.”
“Không sao đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau chọn!”
“Có một chỗ này. Tớ muốn buổi sáng đến Trung tâm Chợ hoa Yangjae để tự tay chọn hoa… sao chúng ta không đến đó nhỉ?”
“Được rồi. Chúng ta cũng đi Chợ hoa Bến xe Khách liên tỉnh Gangnam nữa nhé!”
Maeng Hyodon có vẻ suy nghĩ phức tạp, nhưng sau khi Kim Yuri và Lee Lena nói với tinh thần cao, cậu ấy gật đầu.
“Tiệm bánh thủ công ở cổng Tây nhận đặt trước đấy! Có loại bánh kem nào trông giống hoa cẩm chướng không nhỉ?”
“Nếu còn dư một ít ngân sách, tớ cũng muốn mua món tráng miệng giới hạn bán ở khách sạn bay ‘Snow&Air’ hay ‘Icarus’ nữa.”
Sawol Seeum, người thậm chí đã bỏ rơi Bánh gạo Thỏ Ngọc và chỉ đi trên con đường cô đơn của ẩm thực phương Tây.
Han Yi, người là tín đồ đồ ngọt.
Kế hoạch của chúng tôi dần hình thành nhờ hai người đó.
“Chúng ta nên chuẩn bị bao nhiêu phần? 8 phần bao gồm thầy?”
“… Dường như những người khác sẽ không đến. Vậy chúng ta cứ làm 8 phần thôi nhỉ?"
Tôi, người nãy giờ chỉ gật gù, lần đầu lên tiếng xen vào.
“Không. Có thể sẽ có người đến. Hãy chuẩn bị ít nhất 9 phần.”
Tôi nói trong khi nghĩ rằng biết đâu Min Geurin sẽ đến.
Có vẻ ánh mắt của Hwang Jiho, người cũng như tôi im lặng từ nãy đến giờ, đang lấp lánh, nhưng tôi phớt lờ.
“Được rồi. Dù còn thừa 1 phần cũng không sao, chúng ta có thể chia nhau ăn hết, nên hãy mua 9 phần nhé.”
“Vâng. Vậy thì đặt trước qua ứng dụng đi nào!”
Khi mọi kế hoạch của chúng tôi gần như hoàn tất, chuông báo giờ học vang lên.
Tiếng chuông báo giờ học hôm nay là một aria từ vở opera ‘Turandot’ do Giacomo Puccini soạn, ‘Không ai được ngủ (Nessun dorma)’[5].
Bản nhạc này được thu âm với sự hợp tác của Câu lạc bộ Thanh nhạc, Câu lạc bộ Hợp xướng và Câu lạc bộ Dàn nhạc.
Aria với phần chính được hát bởi Calaf, người chắc chắn về chiến thắng của mình trong vườn cung điện dưới ánh trăng, và phần phụ được hòa âm bởi dàn hợp xướng nữ, những kẻ sắp chết dưới tay Turandot, vang lên.
Nghe aria của giọng nam cao đầy nội lực, chúng tôi ngồi vào chỗ trước khi Ham Geun-hyeong đến.
Sau khi buổi họp đầu giờ kết thúc.
Tại lối vào tòa nhà năm nhất phía lớp 0, nơi hiếm có dấu chân người qua lại.
Tôi đưa ra một tờ văn bản về phía thầy Ham Geun-hyeong.
“Thưa thầy Ham Geun-hyeong. Văn bản này, con có thể nhờ thầy mang thẳng đến chỗ Chủ tịch giúp không ạ?”
Thứ tôi đưa ra là ‘Đơn xin tham gia chinh phục dị giới của học sinh năm nhất học kỳ 1 đang theo học’ đã được chuẩn bị trước.
Nội quy Trường Eungwang không cho phép học sinh chinh phục dị giới trong học kỳ 1 năm nhất, nhưng có ngoại lệ nếu giáo viên chủ nhiệm và Chủ tịch phê duyệt.
Thông thường, việc xin phê duyệt của Chủ tịch không đơn giản, nhưng nếu gửi đến trước mặt Hwang Myeong-ho, nó sẽ được thông qua ngay lập tức.
“… Được rồi.”
Ham Geun-hyeong nhìn văn bản và có vẻ hơi ngạc nhiên trong giây lát, nhưng ngay lập tức gật đầu.
Không lẽ, thầy lại định không hỏi gì nữa sao?
Ngược lại, Ham Geun-hyeong đưa ra một lời đề nghị mà tôi không ngờ tới.
“Thầy đi cùng được không?”
Nếu Ham Geun-hyeong đi cùng, việc chinh phục sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng cuộc nói chuyện sẽ rất khó khăn.
Thật đáng tiếc, nhưng tôi quyết định từ chối.
“Con xin lỗi ạ.”
“Được rồi…”
Ham Geun-hyeong không hỏi thêm gì nữa và cầm lấy văn bản.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào Ham Geun-hyeong, thầy ấy nói như lẩm bẩm một mình:
“15 năm trước, một người giống con đã dẫn theo một học sinh năm nhất và đưa thầy văn bản tương tự.”
Một người giống tôi.
15 năm trước.
Có vẻ đó là cùng một người thầy đã nhắc đến trước vụ giải cứu Maeng Hyodon.
‘À, là Chủ tịch Hội học sinh thành lập Hội Cánh 15 năm trước đây mà?’
Theo lời của Ham Geun-hyeong, tôi đoán Chủ tịch Hội học sinh 15 năm trước và một học sinh năm nhất nào đó đã đưa thầy văn bản này để cùng nhau đi chinh phục dị giới.
“Lúc đó, thầy không đồng ý. Thầy nói nếu thực sự cần thì hãy đưa thầy theo, nhưng cậu ta đã không làm vậy. Kết quả là bọn trẻ đã bị thương.”
Chủ tịch Hội học sinh cũ đang làm cái quái gì vậy?
Tôi muốn nghe chi tiết cuộc nói chuyện, nhưng Ham Geun-hyeong có vẻ không định nói gì thêm về việc đó.
“Đừng để bị thương nhé.”
Bỏ lại những lời đó, Ham Geun-hyeong quay lưng đi.
Tôi thấy thầy ấy lấy ra một chiếc bút máy từ túi áo sơ mi và ký vào văn bản.
Sau giờ học.
Vào giữa tháng 5, mặt trời lặn vào khoảng 7 giờ 30 tối.
Một hồ nước tĩnh lặng dưới ánh hoàng hôn.
Tôi đến Hồ Đông Seokchon ngay trước tọa độ mà Nabiryeong đã gửi trong tin nhắn.
~~*
[1] Khu ẩm thực Bangi và công viên giải trí trên đảo nhân tạo – cả hai đều là địa điểm có thật. Có một vài nhà hàng nổi tiếng ở khu phố Bangi. Đối với công viên giải trí, nó được biết đến với tên gọi Lotte World Adventure, Magic Island.
[2] bị "mất đầu" – raw: cổ bay đi… Vâng, cả hai đều nghe như bị hành hình… Nhưng nó chỉ có nghĩa là bị sa thải, bỏ trốn hoặc bị cách chức. Chắc vậy.
[3] giác quan nhạy bén – raw: ‘như ma/quỷ’.
[4] Trò chơi Chân ma – Tôi đã giải thích ở đâu đó trước đây (trong phần chuẩn bị đi chơi lần 1?). Nó chỉ là một trò chơi để tạo ra các cặp ngẫu nhiên.
[5] Không ai được ngủ (Nessun dorma) – Thông thường, tôi sẽ để bạn đọc tự tìm hiểu, nhưng tôi nghĩ rằng aria cụ thể này là một lựa chọn thú vị trong bối cảnh của tiểu thuyết này nên tôi sẽ đưa bản dịch tôi lấy từ wikipedia vào đây bên dưới:
(Calaf)
Không ai được ngủ! Không ai được ngủ!
Ngay cả nàng, ôi Công chúa,
trong căn phòng lạnh giá của nàng,
ngắm nhìn những vì sao
run rẩy vì tình yêu, và vì hy vọng!
Nhưng bí mật của ta ẩn giấu bên trong;
không ai sẽ biết tên ta!
Không, không! Trên đôi môi nàng,
ta sẽ nói ra khi ánh sáng chiếu rọi!
Và nụ hôn của ta sẽ xua tan
sự im lặng khiến nàng thuộc về ta!
(Dàn hợp xướng)
Không ai sẽ biết tên hắn,
và than ôi, chúng ta sẽ phải chết, phải chết!
(Calaf)
Tan biến đi, ôi đêm!
Lùi đi, hỡi những vì sao!
Lùi đi, hỡi những vì sao!
Lúc bình minh, ta sẽ thắng!
Ta sẽ thắng! Ta sẽ thắng!
(Dàn hợp xướng)
Hay mặt trời! Cuộc sống! Vĩnh cửu!
Ánh sáng của thế giới là tình yêu!
(Calaf)
Cười và hát dưới ánh mặt trời
Hạnh phúc vô tận của chúng ta!
Vinh quang cho nàng! Vinh quang cho nàng!
Chú thích cá nhân của Dịch giả: Trời ạ, cốt truyện vở opera này rối tung cả lên.
Chú thích của Dịch giả: Tôi xác nhận chú thích trên. Cốt truyện Turandot vẫn rối tung cả lên. Nhưng nó cũng giống như một miếng "cơm chó" thật sự, thật sự lớn.
Cập nhật trang web!: Bạn có biết rằng có ba lần lặp lại ảnh bìa của EX replay và tất cả đều chứa đầy "cơm chó" không? Tôi đã định thêm một trang phụ với chúng và những điểm nổi bật (cho những ai không thể hoặc không có thời gian nhìn chằm chằm vào chúng trong bốn giờ như dịch giả này) sau arc Bế tắc, nhưng có việc xảy ra, tôi phải phân tích chúng lại và kết quả là làm trang phụ đó như một tác dụng phụ. Vì vậy bạn nhận được nó sớm hơn. Lời nhắc nhở trước khi tiếp tục, mặc dù không nên có bất kỳ spoil nào vì tôi chỉ làm nổi bật những thứ trên bìa, và không đời nào bạn hiểu được ý nghĩa của chúng nếu không biết về tương lai, ý kiến của tôi có thể bị thiên vị. Nếu bạn thực sự, thực sự dị ứng với spoiler, tôi sẽ không xem ở đó. Tuy nhiên, ảnh bìa trên NU và ảnh tôi đang sử dụng đã là ảnh mới nhất và "spoil" nhất trong tất cả. Tôi đang đặt liên kết đến trang phụ bên dưới. Bạn cũng có thể truy cập nó dưới trang phụ ex-replay, giống như danh sách nhân vật.
https://library-key.com/index.php/ex-replay-covers/
Chinh phục Dị giới dưới nước (2)
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc vụ án những kẻ theo dõi Choe Pyeondeuk tại Trường Eungwang.
Các Người chơi thuộc Hiệp hội, những người nghe tin đội trưởng Hong Gyubin đến sớm hơn bình thường 30 phút, cảm thấy rợn sống lưng.
“Sao đội trưởng Hong lại đến vào giờ này nữa vậy?”
“… Anh ấy định xin nghỉ nửa ngày hôm nay, nhưng có đổi ý không?”
“Vụ án liên quan đến những kẻ gọi là đồ đệ hay cái gì đó đại loại chưa xong sao?”
Năng lực quản lý công việc, phát triển, xử lý công việc và sự lễ phép đối với tất cả cấp trên, giám sát và cấp dưới nơi làm việc. Hong Gyubin không thiếu bất cứ thứ gì và được chỉ ra là Người chơi hoàn hảo nhất tại chi nhánh Hàn Quốc của Hiệp hội Người chơi.
Tuy nhiên, khi anh ấy ngồi thẳng lưng làm việc, mọi người đều nhìn anh ấy từ xa như thể đang nhìn thấy một sứ giả âm phủ[1].
“… Vâng, đội trưởng Im. Làm ơn. Sẽ là trong vòng 24 giờ sau hoàng hôn. Tôi sẽ gửi tọa độ vào thiết bị của anh.”
Những người nghe được nội dung cuộc gọi của Hong Gyubin liền hạ giọng thì thầm:
“Nếu là đội trưởng Im… chẳng phải là đội trưởng đội Quản lý Vệ tinh, Im Jihwa sao? Không có ngày nào không làm thêm giờ khi có liên quan đến đội của họ.”
“Tiêu rồi…”
“Chúng ta vẫn chưa biết. Chưa biết đâu!”
Các nhân viên Hiệp hội thuộc đội PR số 1 và Bộ phận Thực thi Quy chế nín thở, rồi thấy một người đang đi về phía Hong Gyubin, họ lập tức im bặt.
Cánh tay phải của Hong Gyubin, quản lý Yun.
Khác biệt với Hong Gyubin hiền lành, chu đáo, quản lý Yun không khoan nhượng với những người đi muộn hoặc lười biếng trong công việc.
Các nhân viên cấp dưới quản lý Yun đồng loạt cúi đầu và bắt đầu giả vờ điền văn bản trong khi anh ta bắt đầu báo cáo.
“Thưa đội trưởng.”
“Vâng, quản lý Yun. Mời anh nói.”
Hong Gyubin vừa nói vừa liếc nhìn hình ảnh hologram đang đọc.
“Có khả năng một thành viên chủ chốt của Eternal Lake có liên quan đến Vụ bê bối Ảo tưởng.”
“Xin hãy báo cáo chi tiết.”
Bắt đầu từ Hong Gyubin, ánh mắt của mọi Người chơi trong phạm vi nghe được giọng nói của quản lý Yun đều hướng về phía anh ta.
“Trong số những Người chơi có liên quan đến cả Vụ bê bối Ảo tưởng và các cơ sở biến chất do Choe Pyeondeuk điều hành, có những người đã nhận kiều hối từ nước ngoài trong suốt 10 năm qua. Người gửi số tiền đó là một thành viên chủ chốt của đội Eternal Lake.”
“Đã kiểm tra quy mô của khoản kiều hối chưa?”
“Mỗi năm ít nhiều đều biến động, nhưng vượt quá 300 triệu mỗi năm.”
300 triệu mỗi năm, trong suốt 10 năm qua, tổng cộng sẽ lên tới hơn 30 tỷ.
Trong trường hợp Người chơi, quy định và phí cho kiều hối nước ngoài nhẹ hơn so với người thường, và có không ít Người chơi đã lợi dụng điều này.
Dù vậy, đây là một trường hợp kỳ lạ. Cả về thời gian lẫn quy mô.
“Tại sao bây giờ mới xác nhận được?”
“Đã có nhiều lần cố gắng xác nhận, nhưng chỉ có hồ sơ gửi yêu cầu hợp tác đến Chi nhánh Anh hơn mười lần, không có bất kỳ hồ sơ nào ghi lại việc nhận được phản hồi. Đội Eternal Lake là anh hùng dân tộc của Anh, còn Vụ bê bối Ảo tưởng là vấn đề của Hàn Quốc, nên tôi đoán họ muốn giả vờ như không biết về vấn đề này để bảo vệ họ.”
Những tiếng thở dài vang lên khắp nơi.
Các nhân viên Hiệp hội, những người đã có một khoảng thời gian kinh khủng[2] để giải quyết Vụ bê bối Ảo tưởng, nói với giọng pha lẫn sự bực bội.
“Họ không biết rằng Hiệp hội không đại diện cho lợi ích của một quốc gia cụ thể sao? Họ bị điên à. Đáng lẽ họ phải tuyên thệ trước khi gia nhập Hiệp hội chứ.”
“Tôi không biết đó là tinh thần yêu nước hay tinh thần fan hâm mộ nữa, nhưng Chi nhánh Anh sẽ phải ‘thay nước bẩn’[3] lại rồi.”
“Họ vẫn chưa tỉnh ngộ ngay cả sau khi sự kiêu ngạo của họ đối với tộc Jin đã gây ra thảm họa sao?”
“Từ giờ họ có phải làm thêm giờ không nhỉ? À, bị đuổi việc thì không làm thêm giờ được nữa rồi, nhỉ?”
Các thành viên đội, những người thiếu nhiệt huyết cho đến vài phút trước, bắt đầu làm việc với đầy sự tức giận.
Nhìn các thành viên đội nhanh chóng bắt tay vào những nhiệm vụ cần phải làm trước khi anh ấy kịp ra lệnh, Hong Gyubin hạ giọng nói.
“Đây là một vụ việc dành cho Bộ phận Thực thi Quy chế.”
“Vẫn còn khả năng đây là một sự kiện không liên quan đến Vụ bê bối Ảo tưởng, nhưng… Vụ này có thể đã trở nên nghiêm trọng hơn vì Chi nhánh Anh đã cố gắng che đậy một cách vụng về.”
Thật trùng hợp, anh ấy đang tìm hiểu lịch trình của người thuộc Eternal Lake đó.
“Hãy chuẩn bị gặp họ hôm nay nhé, quản lý Yun.”
“Rõ ạ.”
“Thưa đội trưởng!”
Một nhân viên, người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên đá cái bàn và chạy về phía Hong Gyubin, la lớn.
“Cho tôi đi cùng với! Tôi rất muốn đi!”
Đó là nhân viên Jeong, người phát cuồng lên khi nhắc đến các Người chơi của Trường Eungwang.
“… Vâng. Nhân viên Jeong cũng đi cùng.”
“Hoan hô! Cuối cùng cũng có cơ hội được gặp Kwon Jane ngoài đời thật…!”
Dù công việc sắp làm không mấy tốt đẹp, nhân viên Jeong vẫn hưng phấn nghĩ rằng mình có thể gặp Kwon Jane thuộc Trường Eungwang.
Quản lý Yun nhìn chằm chằm vào nhân viên Jeong với vẻ mặt như muốn bóp cổ anh ta ngay lúc này.
“Đội trưởng Hong Gyubin…”
Hong Gyubin quay mặt đi tránh ánh mắt của quản lý Yun khi nói.
“… Nhân viên Jeong hành xử như vậy, tuy nhiên anh ấy có năng lực. Không có Người chơi nào sánh kịp nhân viên Jeong khi phải chiến đấu với nhiều đối thủ trong thời gian ngắn. Chúng ta nên đưa anh ấy theo đề phòng đội Eternal Lake đồng lòng chống cự.”
Hồ Đông Seokchon.
Đường đi dạo quanh hồ được chiếu sáng bởi đèn đường xung quanh. Nơi đây gần trục đường chính và khu vực quanh hồ được bảo trì tốt, nhưng không có ai đi bộ xung quanh cả.
‘Không có nhiều người.’
Ngay cả đèn của tất cả các điểm tham quan trên đảo nhân tạo công viên giải trí do Đặc sản Địa phương Namkung điều hành cũng đã tắt. Tôi nghe đồn thua lỗ quá nặng, chỉ đóng cửa không hoạt động còn đỡ thiệt hại hơn, nhưng đúng là cửa đã đóng thật nhỉ?
“Tôi yêu cầu họ đóng cửa để chuẩn bị cho bất kỳ sự cố nào. Thường thì không có khách, tuy nhiên không có người xung quanh an toàn hơn. Và cậu chẳng làm gì khác ngoài cái màn ngụy trang đơn giản đó.”
Hwang-ho ở phiên bản 30 tuổi nói khi ánh mắt cậu ấy hướng về phía tôi đang nhìn đảo nhân tạo. Tôi đang đeo mặt nạ quạ và mặc quần áo che khuất vóc dáng. Thay vì xuất hiện với diện mạo đã thay đổi bằng Player’s Trajectory trước mắt Hiệp hội, tôi nghĩ tốt hơn là xuất hiện trước Kwon Jane với diện mạo Jo Uisin đeo mặt nạ quạ, và đây là kết quả.
‘Lần này tôi đã nhờ Hiệp hội giúp đỡ cho việc này, nên cũng không thể tránh khỏi.’
Cứ để Kwon Jane nhìn tôi như một học sinh năm nhất Trường Eungwang đang đóng vai hiệp sĩ đường phố, hợp tác với một Hwang-ho kỳ quái.
“Đó là công viên giải trí của Đặc sản Địa phương Namkung, đúng không? Làm sao Tập đoàn Hwang Myeong có thể quyết định giờ hoạt động?”
“Chẳng mấy chốc sẽ không còn là Namkung nữa. Suốt mấy năm qua, họ đã thể hiện ý định bán nó. Tôi yêu cầu họ đóng cửa một ngày vì muốn yên tĩnh xem xét xung quanh, và họ đồng ý ngay lập tức.”
“… Cậu định mua à?”
“Để xem đã.”
Diện tích công viên giải trí này khoảng 13 hecta, đổi ra pyeong là khoảng 4 vạn pyeong. Nằm ở quận Sangpu, hơn nữa lại ngay trước ga Jamsil. Dù bị nói là đang suy tàn, nhưng chỉ nghĩ đến giá trị đất thôi cũng không phải là thứ có thể chỉ ‘xem đã rồi tính mua hay không’.
Hwang-ho ở phiên bản 30 tuổi, người vốn đã sắp bị ghét, lại nói một câu càng khiến tôi ghét cậu ấy hơn.
“… Jaeho, Seoho và cả Yiho nữa, bọn nhỏ đều rất thích công viên giải trí. Nếu mua được, chúng ta có thể cho ba đứa chơi thỏa thích.”
Cậu ta đang nói cái quái gì vậy? Sao lại nói chuyện mua công viên giải trí ngay giữa trung tâm Seoul như thể đang nghĩ đến việc mua một món đồ chơi nhỏ cho cháu vậy?
“Dù vậy, tôi vẫn còn lo lắng.”
“Cậu định mua công viên giải trí ngay giữa trung tâm Seoul mà không lo lắng sao?”
“Nó quá gần với nơi mà Jeop chỉ ra. Tôi sẽ tạm hoãn việc này cho đến khi xác nhận được độ an toàn của nó.”
Dù cậu ấy lo lắng, nhưng không phải lo về tiền, mà tôi đoán ít nhất cũng lo về vấn đề liên quan đến sự an toàn của hậu duệ Eun-ho. Liệu cậu ta cũng sẽ trở thành một kẻ vô dụng cấp thủ lĩnh như tên Cheongryong Max Level kia trước mặt Yeom Junyeol sao?
“Chào Jo Uisin.”
Trong khi tôi suy nghĩ và lo lắng về tương lai của tộc Hwang-ho, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Đội trưởng Hong Gyubin? Sao hôm nay lại…”
Nửa người Hong Gyubin tan vào bóng tối. Có vẻ anh ấy được trang bị trang bị bảo hộ siêu nhiên được thêm hiệu ứng ẩn thân. Trang bị bảo hộ đó là áo khoác đen, mặt nạ và găng tay da. Tôi nhớ đã từng thấy bộ này trước đây.
‘Đó là những món đồ anh ấy trang bị ở phòng kho tầng hầm Thư viện Trung tâm.’
Tôi đã gặp Hong Gyubin vài lần, nhưng chỉ thấy anh ấy trang bị bộ này một lần duy nhất. Đó là khi anh ấy hành động với tư cách Bộ phận Thực thi Quy chế.
“Jo Uisin, cậu không nói là đã nhờ Hiệp hội Người chơi hỗ trợ sao? Nên tôi mới để anh ấy đến gần.”
Hwang-ho ở phiên bản 30 tuổi vừa nói vừa lần lượt nhìn giữa tôi và Hong Gyubin.
Hong Gyubin nói trong khi cúi đầu.
“Chúng tôi đã lo liệu xong mọi việc Uisin yêu cầu từ Hiệp hội. Hiện tại, tôi có mặt ở đây vì một việc khác.”
“Không báo trước sao?”
“Xin lỗi, Hwangho-nim. Đây là vấn đề về tính chất vụ việc, rất khó báo trước.”
Tôi đoán Hong Gyubin quen biết phiên bản Hwang-ho này.
Khi Hwang-ho, người đã nghe lời Hong Gyubin nói, đang nhăn mặt.
“Xin chào.”
Kwon Jane đi cùng Jared Lee và vài thành viên đội đã đến. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy Hong Gyubin và các cấp dưới đứng sau lưng anh ấy trở nên căng thẳng.
‘Không lẽ, Bộ phận Thực thi Quy chế đến đây vì vụ việc liên quan đến Eternal Lake sao?’
Khoảnh khắc Kwon Jane kết thúc lời chào, Hong Gyubin mở miệng.
“Chúng tôi đến từ Bộ phận Thực thi Quy chế của Hiệp hội Người chơi.”
“Bộ phận Thực thi Quy chế của Hiệp hội Người chơi có việc gì với chúng tôi?”
“Đội trưởng Eternal Lake, Kwon Jane. Trong số các thành viên đội cô có một người đã cung cấp tiền cho đối tác của một tổ chức tội phạm trong thời gian dài.” [4]
Trước lời của Hong Gyubin, mọi người đều nín thở.
“Buôn người, hành hung, làm tàn phế, bắt cóc, giam giữ, trốn thuế, vi phạm luật kiến trúc… Những người đã nhận hơn 30 tỷ won kiều hối trong 10 năm, đều liên quan đến một vụ án hình sự nghiêm trọng, Vụ bê bối Ảo tưởng, và đã bị kết tội với tất cả các cáo buộc đó.”
Chắc chắn là Eternal Lake không dính líu đến Vụ bê bối Ảo tưởng, nhỉ? Trong game không có thông tin như vậy.
Tuy nhiên, Hong Gyubin không phải là người sẽ nói những điều như vậy với Kwon Jane mà không có bằng chứng.
“Chúng tôi đã yêu cầu hợp tác từ Chi nhánh Anh hơn mười lần nhưng không nhận được phản hồi dù chỉ một lần. Chúng tôi không rõ đó là lựa chọn của Chi nhánh Anh hay Eternal Lake đã gây áp lực lên họ.”
“Eternal Lake chưa từng gây bất kỳ áp lực nào lên Hiệp hội.”
Đôi mắt xanh của Kwon Jane không hề biểu lộ chút bối rối nào. Có vẻ cô ấy nghĩ rằng đã có một sự nhầm lẫn nào đó.
‘Eternal Lake không phải là một đội sẽ đàn áp Hiệp hội bằng những chuyện như vậy. Đó là một đội mà nếu có tham nhũng bên trong, họ sẽ tự mình điều tra và tự nguyện báo cáo cho Hiệp hội. Hong Gyubin cũng biết điều đó. Có phải anh ấy muốn xem phản ứng của Kwon Jane không?’
Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của Hong Gyubin bị che khuất bởi mặt nạ.
“Nếu vậy, tôi sẽ yêu cầu cô đến Hiệp hội và kể lại toàn bộ câu chuyện về vấn đề này. Nếu cô không phản hồi ngay bây giờ, chúng tôi dự định sẽ nộp đơn xin lệnh thực thi quy chế từ trụ sở chính. Jared Lee.”
Đó không chỉ là tên một thành viên đội mà còn là tên của đội phó đội Eternal Lake.
Kwon Jane quay lại nhìn Jared Lee. Giọng cô ấy run run.
“… Jared. Những người cậu gửi tiền cho ở Hàn Quốc đó, không có ai khác ngoài Họ cả. Có phải họ đang nói rằng Những Người đó[5], họ có liên quan đến Vụ bê bối Ảo tưởng sao?”
“Không thể nào!”
“Jane? Jared? Hai người đang nói gì vậy…!”
Trừ Kwon Jane ra, có vẻ các thành viên khác hoàn toàn không biết gì về tình hình. Nhìn phản ứng của họ, tôi nghĩ họ thực sự không biết gì cả.
“Tôi cũng muốn nghe xem chuyện gì đã xảy ra. Tôi sẽ đến Hiệp hội.”
“Tôi cũng đi.”
“Ở lại đây, Jane. Cô phải tận mắt kiểm tra tin nhắn về con bướm mà cô đã tìm kiếm.”
Jared Lee quyết định ngoan ngoãn đi theo Bộ phận Thực thi Quy chế. Có vẻ Jared Lee được đi cùng với thành viên có bằng luật sư quốc tế.
“Lạy Chúa…. Chuyện này còn tệ hơn những gì tôi nghe từ tin đồn… Tên của họ thậm chí còn có trong Danh sách Ảo tưởng…”
Kwon Jane, người đã kiểm tra Danh sách Ảo tưởng bằng thiết bị, đang run rẩy dữ dội. Cô ấy không thể bình tĩnh và loạng choạng đứng không vững, nên hai ba thành viên ở lại bên cạnh giúp đỡ, còn lại được giao nhiệm vụ ứng phó với bất kỳ sự cố nào.
“Uuuk. Tôi đã muốn xin chữ ký hoặc ít nhất là bắt tay…”
“Đi thôi.”
Một thành viên Bộ phận Thực thi Quy chế, được cho là nhân viên Jeong, nhìn tôi và Kwon Jane vừa lẩm bẩm, nhưng ngay lập tức bị quản lý Yun kéo đi. Có vẻ lần đầu tiên nhân viên Jeong nhận ra không khí và cư xử đúng mực.
‘Trong game chưa bao giờ có mô tả nào nói rằng Jared Lee có dính líu đến băng nhóm Vụ bê bối Ảo tưởng. Khi vụ này xong xuôi, tôi nên điều tra vụ của Jared Lee với sự giúp đỡ của Hong Gyubin.’
Sau khi Bộ phận Thực thi Quy chế biến mất.
Khi mọi người đều không dễ dàng mở lời, Hwang-ho 30 tuổi lên tiếng.
“Một chuyện bất ngờ bùng nổ. Dù vậy, kế hoạch sắp tới không có gì thay đổi. Bởi vì kết quả là chỉ có vài người đi cùng Kwon Jane bị giảm đi thôi.”
“Ừm ừm, tôi chẳng biết chuyện gì hết, nhưng tôi về được chưa? Tôi có linh cảm chẳng lành, với lại có Hwang-ho ở đây nữa, nên tôi càng ghét ở đây hơn!”
Tộc trưởng tộc To, Ok Toyeon, người không biết nhìn không khí, xuất hiện. Hwang-ho ở phiên bản 30 tuổi không giấu vẻ khó chịu khi nói:
“Nếu ghét thì cứ nghỉ đi. Điều đó có nghĩa là ‘giảm một tuần thời hạn hợp đồng’ sẽ bị vô hiệu.”
“À! Đúng rồi!… Uuu, giờ tôi muốn gặp hậu duệ của Eun-ho.”
Ok Toyeon rên rỉ, nhưng dù sao, cô ấy có vẻ định ở lại.
Hwang-ho, người đã đại khái xác nhận ý định của Ok Toyeon, quay sang nhìn Kwon Jane.
“… Tôi định để lại ‘lối đi’ mở cho cô Kwon Jane, nhưng có vẻ tôi sẽ phải tự làm rồi.”
“Tôi xin lỗi. Năng lực của tôi hiện tại không ổn định.”
Kwon Jane, tựa vào vai một thành viên đội, nói với khuôn mặt tái nhợt. Chưa nói đến việc sử dụng năng lực, có vẻ cô ấy sẽ gục ngã ngay tại đây nếu có gì đó bất trắc.
‘Kwon Jane có liên quan đến những người dính líu đến Vụ bê bối Ảo tưởng không nhỉ?’
Paaa—!
Trong khi tôi suy nghĩ. Hwang-ho, người đã khai mở năng lực, được bao phủ trong ánh sáng vàng kim.
“Tôi sẽ kết nối nó đến điểm mà Jeop chỉ định.”
Theo cử chỉ của Hwang-ho, hình dạng mặt đất và vị trí hồ nước thay đổi.
Khúc khukhu—.
Sau khi hình dạng mặt đất và hồ thay đổi cho đến khi tọa độ do Nabiryeong chỉ định được hé lộ.
Những người đang quan sát quá trình này, hét lên, giọng pha lẫn kinh ngạc.
“Đó là, đó là một vết nứt dị giới…!”
~~*
[1] sứ giả âm phủ – chỉ người hầu của Đại Vương Diêm La đưa linh hồn xuống âm phủ, nhưng cũng có thể chỉ Thần Chết phương Tây. Từ gốc dịch sát nghĩa là ‘người đưa tin thế giới bên kia’.
[2] đã có một khoảng thời gian kinh khủng – raw: bị sởi.
[3] thay nước bẩn – raw: change dirty water.
[4] Hong Gyubin đối với Kwon Jane – anh ấy có thể không dùng -nim, nhưng vẫn nói chuyện với cô ấy một cách lịch sự và dùng từ ‘cô’.
[5] Những Người đó – Tôi viết hoa vì Kwon Jane dùng hình thức lịch sự để chỉ họ.
Chú thích của Dịch giả: Vậy là, ở đây có hai tộc trưởng tộc Jin, đội trưởng và các thành viên của một trong những đội Người chơi hàng đầu thế giới và cậu học sinh cấp ba đeo mặt nạ quạ này… Tôi thấy thành phần này chẳng có gì kỳ lạ cả.
Ngoài ra, Jo Uisin: người duy nhất trên thế giới lo lắng về ngân sách của Quỹ Hwang Myeong.
22Chinh phục Dị giới dưới nước (3)
Chi nhánh Hàn Quốc của Hiệp hội Người chơi, phòng hỗ trợ chinh phục dị giới, phòng điều khiển PlayerSAT-K của đội Quản lý Vệ tinh.
Các thành viên của đội Quản lý Vệ tinh đang theo dõi hàng chục màn hình hologram.
Ngay giữa trung tâm phòng điều khiển.
Đội trưởng đội Quản lý Vệ tinh, Im Jihwa, đang đứng khoanh tay lắng nghe báo cáo.
“Tộc trưởng tộc Hwang-ho đã khai mở năng lực.”
“Ngay khi cử động của tộc trưởng tộc Hwang-ho dừng lại, hãy ghi lại sự thay đổi sóng năng lượng siêu nhiên tại các tọa độ tương ứng với khoảng nghỉ 0.1 giây và hiển thị lên hologram.”
“Vâng, rõ.”
Màn hình hologram với video Hồ Seokchon được quan sát bởi PlayerSAT-K nổi lên.
Giữa những hạt vàng kim đứng một chàng trai trẻ. Mỗi lần cậu ấy di chuyển tay, hình dạng hồ nước lại thay đổi. Đó là một cảnh tượng khiến người ta nghi ngờ video bị làm giả.
“Tộc trưởng tộc Hwang-ho có năng lực liên quan đến nước sao?”
“Nhìn vào video ghi lại, dường như không phải vậy. Tôi nghĩ cậu ấy đang di chuyển nó bằng ma lực thuần túy? Sẽ kém hiệu quả hơn nếu đội trưởng đội Eternal Lake làm.”
“Nói nôm na, sẽ không phải là dùng súng bắn đạn, mà là dùng ngón tay bắn đạn…”
Cử chỉ của tộc trưởng tộc Hwang-ho dừng lại.
Tại các điểm tọa độ được chỉ định từ trước, ở nơi từng là hồ nước, mặt đất đã hoàn toàn lộ ra. Giữa nền đất ẩm ướt, một thứ gì đó bắt đầu hiện rõ.
‘Cái gì thế kia…’
Im Jihwa, người đã nhìn chằm chằm vào màn hình, ra lệnh cho các thành viên đội.
“Phóng to.”
“Rõ.”
Họ nhìn vào mặt đất trên màn hình ở chế độ phóng to hoàn toàn. Trên mặt đất, họ nhìn thấy rõ ràng một vết nứt dị giới.
“Một vết nứt dị giới có thể quan sát bằng ảnh vệ tinh!”
“… Tôi nhìn không nhầm chứ? Vệ tinh của chúng ta sẽ lại phải kiểm tra sao?”
“Nhìn thế nào cũng là vết nứt dị giới dạng mê cung…!”
“Chờ chút. Cái gì, băng à? Sương giá à? Hình như nó bị bao phủ bởi thứ đó.”
Im Jihwa tiếp tục ra lệnh cho các thành viên đội đang kích động.
“Quan sát vết nứt dị giới từ bây giờ. Tộc trưởng tộc Hwang-ho sẽ chinh phục dị giới. Sẽ khó nhìn vào bên trong, nhưng ít nhất hãy kiểm tra kỹ lưỡng bên ngoài. Và kiểm tra tất cả các thiết bị ghi hình có thể truy cập được quanh Hồ Seokchon.”
Bên ngoài, Im Jihwa dường như đã lấy lại sự bình tĩnh, nhưng trong đầu cô ấy đang lướt qua những hình ảnh kinh hoàng.
‘Không đời nào lại tồn tại thêm những vết nứt dị giới kiểu này nữa, đúng không?’
Một khi vết nứt dị giới không bị kiểm soát bằng cách chinh phục hoặc thống trị, vết nứt sẽ lớn dần và triệu hồi Kẻ địch ra ngoài. Đó là lẽ thường tình của thế giới này.
Ngoại lệ đối với lẽ thường này lần đầu tiên được phát hiện khi Ju Su-hyeok và An Dain chinh phục ‘Dị giới dạng Đông lạnh’ này trong học kỳ 2 năm nhất của họ.
‘Dị giới dạng Đông lạnh này là kết tinh của nghiên cứu tà ác của quỷ dữ.’
Một thực thể thành công trong việc thống trị dị giới có thể cố gắng tạm dừng sự can thiệp của mình và ‘đông lạnh một dị giới’.
Nếu việc đông lạnh dị giới thành công, dị giới đó sẽ được lấp đầy bởi sương giá và ám khí[1] và rơi vào trạng thái không hoạt động, biến thành dạng Đông lạnh.
Và Dị giới dạng Đông lạnh có thể được ra lệnh kích hoạt lại ngay lập tức, bất cứ khi nào người đã sử dụng kỹ năng đông lạnh muốn.
‘Dị giới dạng Đông lạnh không khác gì những quả bom hẹn giờ.’
Những quả bom hẹn giờ đó đã được gài trong khoảng thời gian hiện được gọi là ‘Thời kỳ Đen tối’ hoặc ‘Thời kỳ Tuyệt vọng’[2]. Đó là thời điểm thiếu thốn nhân lực, thông tin và vật phẩm.
Trong những ngày đó, các Người chơi sợ hãi việc chinh phục dị giới và đối đầu với Kẻ địch, và sống ẩn giấu năng lực của mình.
Khi Thời kỳ Đen tối tiếp diễn, chi nhánh Hàn Quốc của Hiệp hội Người chơi không có đủ nguồn lực để chinh phục các dị giới cấp độ cao.
Mỗi khi dị giới có độ khó chinh phục cao xuất hiện, tên tuổi và tài sản của con người bị mất đi, và quy mô dần lớn lên.
Trong khi tin đồn về sự sụp đổ của Bán đảo Triều Tiên đang lan rộng mạnh mẽ, một số người tộc Jin nhất định đã tiếp cận người đứng đầu chi nhánh Hàn Quốc với một lời đề nghị.
[Chúng tôi có thể kiểm soát tất cả các dị giới cấp độ SR+++ trở lên cho ngài. Nhưng, hồ sơ tọa độ của tất cả các dị giới chúng tôi kiểm soát phải bị xóa bỏ.]
Đó là một lời đề nghị đáng ngờ, nhưng nếu ông ấy không gật đầu ở đây, tương lai của Bán đảo Triều Tiên không thể được đảm bảo. Người đứng đầu chi nhánh Hàn Quốc đã ký một hợp đồng ràng buộc linh hồn, chấp nhận thỏa thuận.
‘Khi Đại Anh hùng Thiết Bích Song Manseok xuất hiện, ông ấy đã kết thúc Thời kỳ Đen tối, và hợp đồng chấm dứt, nhưng…’
Trong Thời kỳ Đen tối, tất cả hồ sơ tọa độ của các dị giới nhận được thông tin từ PlayerSAT-K và bị người tộc Jin thống trị đã bị xóa bỏ.
‘Các Dị giới Đông lạnh chắc hẳn đã được tạo ra trong thời gian đó. Tuy nhiên, giờ tôi không biết số lượng và vị trí chính xác của chúng.’
Trong game, tất cả chúng đều được kích hoạt lại vào thời điểm quan trọng, dẫn đến tình huống tồi tệ nhất.
‘Nhưng chắc chắn manh mối tồn tại ở đâu đó.’
Người đứng đầu chi nhánh Hàn Quốc của Hiệp hội Người chơi bất lực trước dòng chảy của thời gian đó, nhưng ông ấy không phải kẻ ngốc. Những người tộc Jin bí ẩn đó cũng không như vậy, nên họ đã xóa hồ sơ và đồng thời ám sát người đứng đầu chi nhánh Hàn Quốc, ngụy trang thành một vụ tai nạn.
‘Nếu là người đó, ông ấy đã phá thủng một lỗ hổng trong hợp đồng trước khi chết, nên hẳn đã để lại manh mối ở đâu đó.’
Vô số nhân vật trong game, những người đã chết và rời đi. Các sự cố không thể giải quyết được. Các cài đặt nền tảng không nhận được sự chú ý và bị bỏ qua. Tôi chắc chắn rằng manh mối tồn tại ở đâu đó.
‘Hãy tận dụng tối đa những quân bài mình có.’
Trước hết, tôi quyết định thử sử dụng quân bài mình có thể sử dụng ở đây.
“Ok Toyeon.”
Đôi đồng tử đỏ của Ok Toyeon đang chậm rãi và khó coi đảo quanh khi cô ấy nhìn chằm chằm vào vết nứt của Dị giới Đông lạnh. Cô ấy giật mình khi tôi lên tiếng.
“Ừm? Hả? Cậu, ai thế, tôi quen cậu à? Ồ… Có lẽ, là ân nhân sao?”
Chắc là cô ấy không nhận ra tôi ngay.
Đúng lúc đó, Hwang-ho ở phiên bản 30 tuổi đã dựng những bức tường cao bằng đất quanh Dị giới Đông lạnh, ngăn nước hồ chảy vào và thu lại năng lực của mình, rồi đi về phía này.
Hwang-ho nhìn Ok Toyeon như thể cô ấy thật đáng thương.
“Đồ ngốc.”
“Á, Hwang-ho! Đừng nhìn kiểu đó! Xui xẻo! Ghê tởm!… À, cảm giác đồng cảm đi đâu hết rồi nhỉ?”
Có vẻ sẽ không có hồi kết nếu hai tộc trưởng tộc Jin bắt đầu cãi cọ, nên tôi chen vào.
“Vết nứt dị giới này trông thế nào dưới kỹ thuật Cung Trăng?”
“Ừm… Chẳng có gì đặc biệt khi tôi nhìn nó trước khi đến đây hôm nay.”
Cô ấy đã công khai rất ngạc nhiên khi vết nứt của Dị giới Đông lạnh được phát hiện, nên tôi không kỳ vọng nhiều, nhưng đúng như tôi dự đoán.
Hwang-ho ở phiên bản 30 tuổi nhìn Ok Toyeon với ánh mắt đầy khinh bỉ như đang nhìn thứ gì đó rất tầm thường.
“Vô dụng. Cô không cần thiết bây giờ, nên dừng cái hành vi đáng ghét này lại và biến đi.”
Ok Toyeon trừng mắt với đôi mắt đỏ và cơ thể cô ấy run lên vì giận dữ.
“Tôi chưa dốc hết sức, đúng không? Cậu nghĩ tôi không thể tìm thấy cái này sao? Tôi, trong số Thỏ Ngọc của Cung Trăng, tôi là Thỏ Cưng!”
“Ừm. Tôi nghĩ cô không tìm được.”
“Này! Tôi còn chưa thử!”
Paat!
Ok Toyeon, người đã bị Hwang-ho khiêu khích, khai mở năng lực của mình.
Đằng sau cô ấy, người đã khai mở năng lực, Hwang-ho không hề lên tiếng và có vẻ đang mỉm cười.
‘Ok Toyeon… Ở một khía cạnh nào đó, cô ấy có tính cách dễ xử lý nhỉ?’
Ánh trăng và những hạt sáng cùng màu lan tỏa quanh Ok Toyeon. Có cảm giác nặng nề trên cơ thể từ áp lực của sóng năng lượng siêu nhiên.
‘Trong số người tộc Jin, tộc To thuộc về những người yếu thế, nhưng ngay cả Ok Toyeon cũng có vẻ mạnh mẽ hơn một Người chơi con người khá giỏi.’
Ở đầu ngón tay Ok Toyeon xuất hiện một bản đồ hình dạng Bán đảo Triều Tiên. Bản đồ Bán đảo Triều Tiên đầy những luồng khí và đàn ánh sáng di chuyển. Tôi đoán đây là Thanh Đạo Cẩm của Cung Trăng.
“Uuuk…. Công suất có vẻ vẫn còn thiếu.”
Paaaaat!
Năng lượng đỏ trong mắt Ok Toyeon dần dày đặc.
Như thể không tìm thấy gì đặc biệt kỳ lạ, vẻ mặt Ok Toyeon trở nên lo lắng.
Khi cô ấy dần tăng lên các cấp độ công suất năng lực của mình, sóng năng lượng siêu nhiên càng mạnh mẽ.
Hwang-ho cau mày khi quan sát Ok Toyeon, rồi, khi cậu ấy đứng trước mặt tôi và Kwon Jane để dựng lá chắn.
“Cái gì thế kia, tôi thấy một vết bẩn trên Thanh Đạo Cẩm. Độc? Lời nguyền?”
“Độc?”
“Dường như là một loại vật chất có thể làm ô nhiễm cơ thể mang năng lực siêu nhiên. Cái gì, lần đầu tiên tôi thấy thứ như thế này!”
Có vẻ Thanh Đạo Cẩm của Ok Toyeon đã nhìn xuyên tới điểm này, nhỉ? Độc siêu nhiên có thể được tìm thấy bằng kỹ thuật quan sát tầm xa, điều đó thật đáng khích lệ.
‘Có vẻ nó không thể thu được vết nứt của Dị giới Đông lạnh, nhưng nếu tăng công suất năng lực, có khả năng phát hiện độc siêu nhiên, nhỉ?’
Thảm kịch Hồ Seokchon.
Nguyên nhân của nó chính là độc siêu nhiên đó.
Vào thời điểm dị giới hình thành ở Hồ Tây. Kết quả là một mê cung cấp SR – – với nước hồ chỉ đến đầu gối. Cả đội tấn công và đội phòng thủ đều chiến đấu trong khi ngâm mình trong nước hồ.
Nước Hồ Seokchon đã bị ô nhiễm bởi độc siêu nhiên rò rỉ ra từ Dị giới Đông lạnh bị nhấn chìm trong nước Hồ Đông.
‘Cái mê cung đó hẳn là một bãi thử nghiệm độc siêu nhiên.’
Để vô hiệu hóa một dị giới cho Dị giới Đông lạnh, cần không khí cực lạnh và ám khí mạnh. Và người thi triển kỹ năng Dị giới Đông lạnh có thể kiểm soát ám khí đó ở một mức độ nào đó.
‘Và trong thời gian đó, khi viện trợ đến, năng lực siêu nhiên đã được thu hồi lại vì thí nghiệm đã kết thúc.’
Paaa…
Ok Toyeon thu lại năng lực và đổ sụp xuống ngay tại chỗ.
“Auuuu, đầu tôi đau quá.”
Nước mắt chảy ra từ đôi mắt đỏ của Ok Toyeon.
‘Thanh Đạo Cẩm của Cung Trăng có thể quan sát độc siêu nhiên, nhưng hiệu quả thấp. Cô ấy sẽ không thể sử dụng lâu được, nhỉ?’
Tôi sẽ phải suy nghĩ về phương pháp tốt nhất để sử dụng Thanh Đạo Cẩm của Cung Trăng.
“Cảm ơn, Ok Toyeon. Cô nghỉ ngơi đi nhé.”
“…Uuuu, được rồi.”
Ok Toyeon trả lời nửa vời trong khi tự xoa bóp da đầu.
Hwang-ho nói khi thu lại tấm lá chắn cậu ấy vừa tạo ra.
“Độc, cậu nói sao… Tôi có cảm giác chẳng lành khi tập trung năng lực và nhìn kỹ nó. Dù có vẻ không ảnh hưởng nhiều đến người tộc Jin, nhưng con người…”
Điểm đó hoàn toàn không thành vấn đề.
“Không sao đâu.”
Nữ chính của thế giới này, An Dain. An Dain sở hữu một ‘thể chất’ có khả năng áp chế độc và lời nguyền xung quanh cô ấy.
‘Vậy nên, trong thời gian thi giữa kỳ, nhờ An Dain mà tiến độ của lời nguyền của những kẻ theo Choe Pyeondeuk chậm hơn và trong cuộc chinh phục Dị giới Đông lạnh học kỳ 2 năm nhất, cô ấy đã tỏa sáng rực rỡ[3].’
⟨Sử dụng Quang Lâm ‘Quỹ đạo Người chơi’.⟩
Nhân vật được chọn là An Dain ở phiên bản đã được bồi dưỡng hoàn chỉnh.
Diện mạo bên ngoài của tôi không thay đổi, nhưng tôi cảm thấy khả năng cơ thể nhanh chóng được cải thiện.
“Khoan đã! Cậu…!”
Trước khi Hwang-ho kịp túm lấy tôi, tôi chạy về phía vết nứt lạnh lẽo của Dị giới Đông lạnh mà không chút do dự. Rồi tôi đứng giữa ám khí mà không bị thương tích.
“Để chuẩn bị cho bất kỳ sự cố nào, đừng bước xa tôi quá 10 mét.”
Mọi người ở đây đều nhìn tôi với vẻ mặt sốc.
Sau khi Hwang-ho đập vỡ lối vào bị đóng băng, dị giới chuyển sang trạng thái hoạt động.
Vì tôi đã yêu cầu đội Quản lý Vệ tinh của Hiệp hội thông qua Hong Gyubin từ trước, nên không có tình huống các thiết bị thông minh xung quanh kêu báo động vì vệ tinh gửi cảnh báo.
Đội phòng thủ còn lại là cấp dưới của Hwang-ho và Ok Toyeon. Đội tấn công vào gồm tôi, Hwang-ho, Kwon Jane và hai thành viên đội Eternal Lake.
“Chỉ cần cẩn thận về độc, sẽ không có vấn đề gì.” [4]
Mê cung cấp SR+++. So với độ khó chinh phục của nó, năng lực của chúng tôi đã đủ và tràn đầy.
Kwon Jane, người sau khi đứng trước dị giới đã lấy lại dáng vẻ bình thường. Hai thành viên đội, những người hỗ trợ đội trưởng của họ với tư cách là đội hàng đầu thế giới. Và Hwang-ho ở trung tâm. Nhờ màn thể hiện của họ, Kẻ địch bị tiêu diệt với tốc độ đáng sợ ngay khi được phát hiện.
“Rốt cuộc cậu đang kiểm soát thứ ám khí này bằng cách nào vậy?”
Hwang-ho, người đã bước xa tôi vài giây để thử nghiệm, lên tiếng với giọng điệu như không thể hiểu nổi.
“Kwon Jane, và hai người kia nữa. Đừng rời khỏi bên cạnh nhóc đó. Vì độc này, dù không chết, cũng sẽ phải chịu khổ.”
So với các dị giới khác, con đường dẫn đến khu vực boss trong dị giới dạng mê cung rất dài và phức tạp.
Trong khi việc chinh phục diễn ra nhanh chóng, khi chúng tôi duy trì đội hình lấy tôi làm trung tâm, Kwon Jane đột nhiên lên tiếng:
“Em là hậu bối đã đến làm nhân viên hỗ trợ trong buổi hòa nhạc của chị hôm đó, đúng không?”
Một Người chơi đẳng cấp như Kwon Jane nhận ra tôi là điều tự nhiên sao?
“Khuôn mặt nhìn thấy dưới mặt nạ tương tự, tuy nhiên, âm thanh thì giống hệt. Tốc độ nói hay bước chân của em. Chúng trùng khớp rất nhiều.”
Tôi đoán với tư cách là nghệ sĩ violin giỏi nhất thế giới, cô ấy nhìn nhận con người qua âm thanh. Có vẻ cô ấy có thính giác xuất sắc xứng đáng với một nghệ sĩ violin.
“Những người khác hôm đó đến cùng em có phải là bạn của em không? Các em hòa thuận chứ?”
Tôi nghĩ cô ấy sẽ hỏi về chuyện khác, nhưng lại trật khỏi dự đoán của tôi. Thông thường, nếu ai đó nhìn thấy hậu bối của mình trông thế này và di chuyển cùng với tộc trưởng tộc Hwang-ho, họ sẽ hỏi những câu hỏi khác.
Dù nghĩ lạ, tôi vẫn trả lời:
“Vâng, tất cả chúng tôi đều hòa thuận. Dạo này mọi người đang bận chuẩn bị Ngày Nhà giáo.”
“Được rồi, giáo viên chủ nhiệm của em là ai?”
“Thầy Ham Geun-hyeong ạ.”
“Được rồi… Chị nghe nói thầy ấy mặt đáng sợ, nhưng là người tốt.”
Chắc vẻ mặt thô kệch của Ham Geun-hyeong cũng nổi tiếng nhỉ.
Trong khi Kwon Jane cười nhẹ, cô ấy hỏi lung tung về lớp chúng tôi.
Khi tôi tiếp tục cuộc trò chuyện với Kwon Jane và tiến về phía trước, không khí quanh chúng tôi thay đổi.
‘Là lối vào khu vực boss…!’
Trước khi tôi kịp lo lắng về việc đối mặt với boss, ánh sáng vàng kim lóe lên trước mắt tôi.
“Tôi không có ý định kéo dài thêm nữa.”
Kwa-clang—!
Trước khi Kẻ địch boss kịp lộ diện hoàn toàn, nó đã bị tiêu diệt bởi đòn đánh tàn nhẫn của Hwang-ho.
Kwon Jane có vẻ mặt bình thản, nhưng hai thành viên đội Eternal Lake mở to miệng và nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.
“Chưa kết thúc. Mờ nhạt thôi, nhưng tôi cảm nhận được năng lượng của người tộc Jin.”
Tộc Jin nhận ra tộc Jin.
Khi chúng tôi vào tư thế chiến đấu trước lời của Hwang-ho.
Đằng sau Kẻ địch đang biến mất, là một cái bóng mặc chiếc váy dài. Nhìn vào hình dáng mờ ảo, dường như không phải là thân thể chính.
“Cái này…!”
“Là vảy bướm.”
Bột từ vảy bướm bay tán loạn.
Có thể nhìn thấy xuyên qua lớp bột là một bóng hình tôi đã thấy vài lần trong game.
‘Nabiryeong!’
Jeop, một NPC chủ chốt trong game, Nabiryeong. Bóng dáng con bướm mà Kwon Jane đã tìm kiếm đang ở phía bên kia đó.
~~*
[1] ám khí – thứ gì đó có tính chất độc hại hoặc tà ác.
[2] Thời kỳ Đen tối và Thời kỳ Tuyệt vọng – hai từ có ý nghĩa tương tự nhưng khác nhau được sử dụng. ‘어둠’ (eodum) – nghĩa là thứ gì đó tối, không có ánh sáng hoặc khoảng thời gian khi mọi thứ tối tăm (như đêm). 암흑 (amhuk) – nghĩa là đen, rất tối hoặc là một từ mang nghĩa bóng để mô tả tình huống tuyệt vọng, không hy vọng.
[3] tỏa sáng rực rỡ – nguyên văn: ‘cô ấy đã có một màn thể hiện tuyệt vời (đóng vai trò tích cực)’.
[4] “Chỉ cần cẩn thận về độc, sẽ không có vấn đề gì.” – câu này mang giọng điệu mà Hwang-ho sẽ dùng trong nguyên văn (điều mà tiếc là tôi không thể diễn tả bằng tiếng Anh được). Nhưng có lẽ có thể an tâm cho rằng cậu ấy đã nói vậy.
Chú thích của Dịch giả:
Jo Uisin: “Không sao đâu.”
…Rồi tiếp tục khiến mọi người xung quanh suýt lên cơn đau tim.
Chú thích cập nhật trang web: Bạn có thể nhận thấy (hoặc không, vì cache và cookies không hợp tác với tôi) một số thay đổi trong thiết kế trang web. Thay đổi chính là phông chữ sẽ nhỏ hơn. Xin hãy cho tôi biết nếu điều đó gây khó chịu.
22.Chinh phục Dị giới dưới nước (4)
Đáy Hồ Seokchon.
Cuối mê cung bị đông lạnh.
Tôi nhìn thấy bóng dáng mờ ảo đặc trưng của Nabiryeong trong game, một chiếc áo choàng lưới khắc họa tiết cánh bướm. Dưới chiếc áo choàng, vạt váy của bóng hình đó bay phất phơ.
[Huhu, các ngươi đã đến đây. Ngay cả con người cũng không một ai bị thương ư? Chắc các ngươi không gặp khó khăn vì độc siêu nhiên, nhỉ?]
Cô ta đề phòng việc phân tích dấu vân tay giọng nói sao? Giọng Nabiryeong đã bị biến đổi máy móc.
“Ngươi là con bướm đã giam giữ tôi giữa ranh giới của giấc mơ và thực tại khi đó.”
Trước lời của Kwon Jane, nét mặt của hai thành viên Eternal Lake trở nên khó coi.
Bóng dáng mờ ảo của Nabriyeong nhìn Kwon Jane.
[Lâu rồi không gặp, Kwon Jane.]
Nabiryeong nói với giọng dịu dàng như đang chào hỏi một người bạn cũ. Kwon Jane không biểu cảm, nhưng thấy giọng cô ấy hơi run run, có vẻ cô ấy không cảm thấy vui vẻ lắm.
“Có nhiều điều tôi muốn nói, nhưng có một điều tôi muốn hỏi trước tiên khi tìm thấy con bướm.”
[Tôi sẽ trả lời bao nhiêu câu hỏi tùy sức.]
Đôi mắt xanh[1] của Kwon Jane, thường trông thờ ơ, đang sáng lên với cảm xúc cuồng nộ.
“Ngày hôm đó, tại sao ngươi lại phải vất vả giam cầm tôi để chia rẽ đội của chúng tôi? Nếu ngươi chỉ nói cho chúng tôi tọa độ, Eternal Lake sẽ đi chinh phục Dị giới Lớn Manchester. Không, nếu ngươi báo cho chúng tôi ngay từ đầu về cuộc đột kích của tộc Jin nhằm vào Hiệp hội Anh, thì thảm kịch đó…”
[Điều đó rõ ràng rồi.]
Nabiryeong bắt đầu trả lời trước khi Kwon Jane kịp nói hết lời.
[Đó là để giảm thiểu rủi ro phơi bày ý định thật sự của tôi với ‘Họ’ và Kwon Jane, đó là để tăng cơ hội sống sót của cô.]
Vì những nhiễu hạt đen trên mặt Nabiryeong, nên không thể nhìn rõ, nhưng dường như cô ấy đang mỉm cười theo một cách nào đó. Kwon Jane hỏi ngược lại:
“Cơ hội sống sót của tôi?”
[Ừ. Nghĩ xem. Nếu không nhờ sự hy sinh của người nhà và đồng đội cô lúc đó, cô nghĩ giờ cô có thể đứng đây an toàn sao?]
Tôi nghĩ tôi biết Nabiryeong đang nghĩ gì khi cô ấy hành động như vậy trong cuộc Chinh phục Dị giới Lớn Manchester. Khuôn mặt Kwon Jane tái nhợt như thể cô ấy cũng đã nhận ra ý định của Nabiryeong.
[Ngay cả khi cô sống sót, cơ thể cô có thể không thể chơi violin được nữa. Người chơi đẳng cấp của cô và các nghệ sĩ violin không dễ xuất hiện. Những người đã chết trong thời gian đó đều rất xuất sắc, nhưng có đủ nhân lực xứng đáng thay thế họ.]
“Ngươi là cái quái gì vậy…!”
[Cô vẫn là một nghệ sĩ violin xuất sắc, và Eternal Lake hiện tại vẫn hoạt động tốt mà không gặp vấn đề gì với các đồng đội mới, đúng không?]
Giọng Kwon Jane bùng nổ như một tiếng thét.
“Mẹ tôi, anh trai tôi, bạn bè tôi… Không có ai có thể thay thế họ, và sẽ không bao giờ có ai cả!”
[Đối với cô thì có thể là như vậy. Tuy nhiên, đối với tôi hoặc thế giới này thì khác.]
Sóng năng lượng siêu nhiên màu xanh bắt đầu tuôn trào ra từ khắp cơ thể Kwon Jane.
‘Nếu cứ thế này, Kwon Jane sẽ mất kiểm soát!’
Đó là ngay sau khi Jared Lee chấp nhận lời mời thẩm vấn của Bộ phận Thực thi Quy chế và cô ấy phát hiện ra những người quen của họ nằm trong Danh sách Ảo tưởng. Thêm vào đó, cô ấy nghe được những lời nói rằng nguyên nhân cái chết của gia đình và bạn bè mình có liên quan đến cô ấy, nên lý trí của cô ấy có lẽ đã biến mất.
“Jane, bình tĩnh lại! Cậu không phải là chính cậu rồi.”
“Ngay cả Jared cũng không ở đây lúc này…!”
Kwon Jane dường như không nghe thấy giọng nói của các thành viên trong đội. Tuy nhiên, việc tự kiềm chế sóng năng lượng siêu nhiên của chính mình cũng có vẻ vượt quá khả năng của cô ấy.
“Không còn cách nào khác.”
Hwang-ho ở phiên bản 30 tuổi giữ một ngón tay và ấn vào trán Kwon Jane.
Uung—!
Khi ánh sáng phát ra từ đầu ngón tay Hwang-ho, sóng năng lượng siêu nhiên màu xanh bắt đầu bị trói buộc. Sau khi khu vực boss sáng bừng lên trong giây lát, Kwon Jane mất đi ý thức và ngã xuống.
“À…”
“Jane!”
Khi Hwang-ho kiểm tra thấy các thành viên Eternal Lake đã đỡ Kwon Jane, cậu ấy thu tay lại.
“Tôi đã áp chế năng lực của cô ấy và khiến cô ấy bất tỉnh. Đừng để cô ấy dùng năng lực siêu nhiên trong 24 giờ tới.”
Ngón tay của Hwang-ho, đã chạm vào trán Kwon Jane, đổi màu xanh. Sau khi liếc nhìn ngón tay đổi màu, Hwang-ho lườm Nabiryeong.
Ngay cả khi Nabiryeong nhìn thấy Kwon Jane đã ngất xỉu và nhận ánh mắt của Hwang-ho, cô ấy vẫn nói với giọng sáng sủa.
[Tộc trưởng tộc Hwang-ho, ngài có biết ta đã gặp bao nhiêu rắc rối vì sự lười biếng của ngài không? Huhu, tuy nhiên, có vẻ ngài đã muộn màng tỉnh ngộ rồi. Ta hy vọng ngài sẽ gặp một chút rắc rối.]
“Ngươi đang nghĩ gì vậy? Nếu ngươi muốn chết thế này, ta sẽ giết ngươi, Jeop.”
Nabiryeong dang rộng hai tay về phía Hwang-ho đang bực tức khi nói:
[Ngài nghĩ rằng cú đập cánh của một con bướm có thể tạo ra bão tố sao?]
“Vậy ngươi đang nghĩ đến việc tạo ra bão tố?”
[Không, ngược lại.]
Giọng Nabiryeong đầy tiếng cười.
[Ta được gọi là Tiểu Sinh Vật, nhưng ta tò mò liệu cú đập cánh của ta có thể chặn được cơn bão mà ‘Họ’ sẽ tạo ra không. Ta muốn thử chặn nó ít nhất một lần.]
Tôi đoán tất cả những hành động gây thắc mắc của Nabiryeong tôi thấy trong game đều xuất phát từ suy nghĩ đó.
‘Nếu chỉ lấy những lời đó, Nabiryeong có vẻ có vai trò tốt, nhưng có điều gì đó khác biệt.’
Có quá nhiều điều để gọi Nabiryeong là một nhân vật đơn giản là hữu ích hoặc một NPC tốt bụng.
Trong khi tôi nhớ lại những hành động của Nabiryeong, đoán ý định thật sự của cô ấy, lời của Hwang-ho tiếp tục.
“‘Chặn cơn bão mà ‘Họ’ sẽ tạo ra’? Nếu vậy, hãy cho ta biết danh tính của kẻ ngươi gọi là ‘Họ’ và cơn bão đó là gì.”
[Ta không thích điều đó. Ta không thể nói cho ngài biết. Nếu ta cung cấp nhiều thông tin hơn mức ngài[2] cần lúc này, ngài có thể không hữu ích trong việc chặn cơn bão đó. Nó chỉ gây cản trở và gây rủi ro cho vị trí của ta.]
“Ngươi đang đùa đấy à?”
[Không phải trò đùa. Chẳng phải ngài có nhiều thứ quý giá sao? Ngài nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu ngài được lựa chọn giữa những thứ quý giá đó và kế hoạch tốt nhất để chặn cơn bão đó. Ngài sẽ không chọn cách tốt nhất, đúng không? Thái độ như vậy sẽ cản trở việc chặn cơn bão hơn.]
Những lời đó đã xác nhận.
‘Mục tiêu cuối cùng của Nabiryeong và tôi có vẻ giống nhau, nhưng chúng tôi không đi cùng một con đường.’
Tôi có thể đoán được cơn bão mà ‘Họ’ sẽ tạo ra ám chỉ sự cố nào. Theo lời của Nabiryeong, nếu cô ấy hành động hoàn toàn chỉ để chặn cơn bão đó, tôi có thể hiểu được tất cả những hành động của cô ấy. Nabiryeong sẽ không quan tâm dù chỉ một chút nếu người vô tội chết.
“Ngươi nói cứ như thể ngươi không có gì quý giá.”
Trước lời của Hwang-ho, tiếng cười của Nabiryeong trở nên trầm hơn.
[Đúng vậy, không có gì cả. Và, dù sao đi nữa, nếu cơn bão ‘Họ’ sẽ tạo ra ập đến, việc bảo vệ những thứ quý giá đó còn ý nghĩa gì nữa sao?]
“Có vẻ ngươi không có ý định chia sẻ bất kỳ thông tin quan trọng nào. Ta có thể thông báo cho tộc Ung về sự phản bội của ngươi.”
[Được thôi? Rồi sau khi ngài làm vậy, ta sẽ chết và ngài sẽ mất đi một nguồn thông tin quan trọng duy nhất.]
Nabiryeong không hề nao núng ngay cả trước lời đe dọa của Hwang-ho.
Sau khi Hwang-ho im lặng, Nabiryeong lại bắt đầu nói:
[Chúng ta kết thúc phần hỏi đáp ở đây nhé? Giờ chúng ta chuyển sang chủ đề chính được chưa? Nơi các ngươi hiện đang ở được gọi là ‘Dị giới dạng Đông lạnh’.]
Nabiryeong bắt đầu chia sẻ những thông tin mà tôi đã biết qua game, lần lượt. Thỏa thuận được thực hiện giữa người đứng đầu chi nhánh Hàn Quốc của Hiệp hội Người chơi và một người tộc Jin nào đó. Kỹ năng Đông lạnh Dị giới. Không khí lạnh và độc siêu nhiên bên trong Dị giới Đông lạnh. Toàn cảnh sự cố ở Seokchon vài năm trước.
[Đó là tất cả những gì tôi muốn truyền đạt. Nếu trong tương lai có thông tin không gây vấn đề để truyền đạt, tôi sẽ gửi tin nhắn lại.]
“Nếu ngươi không còn thông tin gì để cho, hãy biến đi.”
Trước lời của Hwang-ho, Nabiryeong khúc khích cười.
Trước khi tạm biệt, cô ấy quay sang nhìn từng người trong nhóm như thể đang nhận diện chúng tôi.
Hwang-ho đang bực mình.
Kwon Jane đang ngất xỉu, dựa vào người một thành viên đội.
Hai thành viên đội Eternal Lake đang nhìn Nabiryeong với đôi mắt đầy giận dữ.
Và tôi, người chưa từng mở miệng.
Ánh mắt Nabiryeong dừng lại.
[Ôi trời ơi,]
Swoosh—!
Bột từ cánh bướm bay về phía tôi.
Trạng thái hiện tại của Nabiryeong không cho phép can thiệp vật lý. Hwang-ho, người theo phản xạ muốn giăng lá chắn, đã để Nabiryeong đi qua, dù vẫn cau mày.
Sau khi những hạt bột ngừng chuyển động, hình dáng mờ ảo của Nabiryeong đứng trước mắt tôi.
[… Hả? Con người sao?]
Thế thì còn trông giống cái gì nữa?
[Ta muốn tự mình quan sát ngài. Ngài là người con người mà tộc trưởng tộc Hwang-ho giữ bên cạnh sao? Sao ngài không đến với ta? Ta sẽ đối đãi với ngài tốt hơn tên Thủ Lĩnh Lười Biếng đó nhiều.]
“Biến đi.”
Hwang-ho không giấu vẻ khó chịu. Thái độ của cậu ấy với Nabiryeong dường như tương tự như lúc cậu ấy đối mặt với Ok Toyeon.
‘Thông tin Nabiryeong sở hữu thật hấp dẫn, nhưng…’
Nhưng bất kể Hwang-ho đối xử tốt với tôi hay không, tôi không có ý định nắm lấy tay Nabiryeong.
“Tôi không đặc biệt đồng ý với hướng suy nghĩ đó. Tôi không thích nó.”
Nabiryeong nghiêng đầu một chút và hỏi ngược lại.
[Thật kỳ lạ. Ngài có thứ gì quý giá sao?]
Cái quái gì thế, nhìn tôi như thế nào mà lần đầu gặp đã hỏi câu đó?
Dù vậy, lần này tôi có thể trả lời mà không cần lo lắng nhiều.
“Rất nhiều.”
Trước câu trả lời của tôi, Nabiryeong bắt đầu cười.
[Huhu, hahahaha!]
Câu trả lời của tôi khiến cô ta cười như thế này sao?
Vì giọng Nabiryeong đã bị biến đổi, âm thanh nghe như tiếng cười của robot. Không khí vốn đã không được tốt đẹp, càng trở nên tồi tệ hơn khi chúng tôi nghe tiếng cười rợn người đó.
Tôi có nên nói Nabiryeong biến đi giống Hwang-ho không nhỉ?
[Vì ta thấy một điều tốt, ta sẽ cho ngài một gợi ý.]
Bóng dáng của Nabiryeong, người vừa cười sảng khoái, dần trở nên mờ nhạt. Có vẻ cô ta định để lại gợi ý rồi biến đi.
[‘Họ’, đó là một thực thể ghét Thần Thiên nhất trên thế giới này.]
Nói xong những lời đó, bóng dáng của Nabiryeong biến mất, không để lại dù chỉ một hạt bụi.
Kwon Jane ở trong tình trạng không thể chiến đấu, nhưng đội tấn công đã hoàn thành cuộc chinh phục dị giới an toàn và đi ra ngoài. Kẻ địch cũng xuất hiện ở phía đội phòng thủ, nhưng được cho là bị áp đảo dễ dàng.
Dù vậy, việc Ok Toyeon công khai chơi đùa có vẻ khiến các thành viên tộc Hwang-ho bực mình.
“Chúng tôi sẽ đi bây giờ. Và chúng tôi sẽ liên lạc lại với ngài khi Jane ổn định hơn.”
“Được rồi, đi đi.”
Trước cái vẫy tay của Hwang-ho, các thành viên đội Eternal Lake cúi đầu. Ngay cả khi đã tỉnh lại, Kwon Jane cũng không thể mở mắt ngay và được một thành viên đội cõng đi.
“Có vẻ Hiệp hội Người chơi không phải đang chơi đùa. Không còn hồ sơ nào cả.”
Hwang-ho nói sau khi kiểm tra trang web của Hiệp hội bằng hologram.
Tôi quyết định chia tay Hwang-ho, người sẽ thảo luận vụ việc với các thành viên tộc Hwang-ho, và trở về trường. Trước khi Ok Toyeon biến mất, tôi không quên lấy mã thiết bị của cô ấy.
“Vậy thì tôi sẽ làm xong việc cuối cùng.”
Hwang-ho búng ngón tay đã chuyển sang màu xanh sau khi lấy năng lượng siêu nhiên của Kwon Jane. Sau đó, nước hồ bắt đầu di chuyển.
Shaaaa—!
Hwang-ho điều khiển chuyển động của nước hồ bằng một tay và chuyển động của đất bằng tay còn lại.
Kukukuku—!
Trong nháy mắt, Hồ Seokchon lấy lại vẻ ban đầu.
Với Hồ Seokchon như thế này, cuộc chinh phục dị giới dưới nước đã hoàn thành.
“Jo Uisin, tôi muốn nói về phản ứng kỳ lạ của con bướm khi nhìn thấy cậu… Chà, tôi đoán cuối tuần chúng ta có nhiều thời gian mà.”
Trước khi chia tay Hwang-ho, cậu ấy tránh tai của thành viên tộc Hwang-ho khác và để lại những lời đó.
Dù cậu ấy muốn nói, tôi cũng không có gì để nói. Tôi hoàn toàn mù tịt, tại sao Nabiryeong lại có phản ứng như vậy với tôi và nói điều đó.
‘Dù sao thì, nó đã kết thúc tốt hơn tôi nghĩ.’
Tộc Hwang-ho và Hiệp hội Người chơi tự nhiên biết được sự tồn tại của Dị giới Đông lạnh và kỹ năng Đông lạnh Dị giới, nên tôi không cần phải thông báo cho họ. Hướng đi của một vài cốt truyện đã thay đổi theo hướng tích cực. Và cuộc chinh phục này cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của nhân vật chính, Ju Su-hyeok.
‘Không còn hồ sơ chinh phục nơi này. Vụ việc Ju Su-hyeok bị quỷ dữ chú ý cũng sẽ biến mất.’
Nhờ trở thành người đóng góp lớn nhất trong cuộc chinh phục Dị giới Đông lạnh này, Ju Su-hyeok đã có một khoảng thời gian khó khăn. Miễn là Ju Su-hyeok không bị cuốn vào một sự cố mà tôi không biết, cậu ấy sẽ không phải chịu đựng vì quỷ dữ.
‘Tôi không biết chính xác sự cố này sẽ ảnh hưởng đến tương lai như thế nào, nhưng bây giờ là lúc nghĩ về việc khác.’
Tôi phải chuẩn bị cho sự kiện Ngày Nhà giáo với bọn trẻ trong lớp vào thứ Sáu tuần này, và sau đó tôi phải đến biệt thự Hwang Myeong-ho vào cuối tuần.
‘Tôi nên tặng bọn trẻ cái gì nhỉ?’
Trong khi suy nghĩ về một vài ứng cử viên, tôi lặng lẽ đi về trường.
“Dị giới của tôi đã bị chinh phục.”
“Ở đâu vậy?”
“Hồ Seokchon. Tôi cảm nhận được năng lượng của tộc Hwang-ho.”
Trong bóng tối.
Ở mỗi nơi, những con quỷ đã nhắm mắt lại và quan sát thế giới con người vì khoái cảm rình rập bằng con mắt thứ ba kết nối thế giới con người và thế giới này, lần lượt mở mắt.
“Không có hồ sơ chinh phục nào trong PlayerSAT-K.”
“Tộc Hwang-ho có quan hệ tốt với Hiệp hội. Nếu tộc Hwang-ho can thiệp, có cách để thao túng thông tin.”
“Tại sao lại là tộc Hwang-ho?”
“Người đứng đầu Tập đoàn Hwang Myeong đã tỏ ý quan tâm đến một công viên giải trí ở cạnh Hồ Seokchon. Hắn có thể đã phát hiện ra nó khi đi tham quan.”
“Hắn có thể nghĩ đến việc tặng công viên giải trí làm quà cho hậu duệ Eun-ho.”
“Ngươi định làm gì? Ngươi định thông báo cho ‘tên đó’[3] sao?”
Con quỷ, chủ nhân của Dị giới Đông lạnh bị chinh phục, lắc đầu.
“Không. Ta sẽ không báo cáo cho tên đó. Dù sao đi nữa, chúng ta không trung thành với tên đó, vậy có lý do gì để báo cáo chuyện này sao?”
“Không à?”
“Không.”
Sau khi một con quỷ vẫy lòng bàn tay, một màn hình mờ ảo hiện lên trong bóng tối. Trên màn hình mở ra, ba người đang đi xuyên qua mê cung. Vì có nhiễu khủng khiếp, nên không nhìn rõ lắm.
“Đây là những gì tốt nhất ngươi có thể nhìn xuyên qua và hiển thị trên màn hình sao?”
“Tiếng nhiễu kỳ lạ đó thật tệ hại. Hãy kiểm tra xem họ là ai. Một là đội trưởng Eternal Lake. Một là Hwang-ho. Còn người còn lại… cái gì?”
“Mặt nạ quạ!”
“Cái mặt nạ quạ khiến ta nghĩ đến tên ma vương xui xẻo đó, nên ta ghét nó.”
Mê cung dị giới Hồ Đông Seokchon.
Con quỷ, chủ nhân của nơi đó, nói với giọng hưng phấn.
“Ta quan tâm đến người đeo mặt nạ quạ.”
~~*
[1] Đôi mắt xanh của Kwon Jane – nguyên văn nói: ‘đồng tử xanh’. Tôi có xu hướng tin rằng tác giả muốn nói mắt hoặc tròng mắt vì 눈동자 (nundongja) đôi khi (hoặc khá thường xuyên) được dùng theo cách đó, nhưng nghĩa từ điển là đồng tử.
[2] ‘ngài’ được Nabiryeong dùng khi nói với Hwang-ho – cô ta dùng từ ‘ngài’ số nhiều trong cả câu ‘nếu ta cung cấp thêm thông tin cho ngài’ và ‘chẳng phải ngài có nhiều thứ quý giá sao?’ cùng những câu sau đó.
[3] tên đó – quỷ dữ dùng từ thông tục (hơi mang tính xúc phạm) 그자 (geuja - người đó, thông tục). Ngược lại, tất cả những người tộc Jin khác tiếp xúc với ‘người đó’ đều dùng 그분 (geubun - người đó, lịch sự). Tôi sẽ dùng từ họ/tên đó khi 그자 được dùng và Họ/ Người đó khi 그분 được dùng.
Chú thích của Dịch giả:
Hwang-ho: “Jo Uisin, tôi muốn nói về phản ứng kỳ lạ của con bướm khi nhìn thấy cậu… Đặc biệt là cái đoạn nó muốn cậu đến với nó.”
Chương này cũng cho thấy tại sao bạn nên đọc lại những tiểu thuyết như thế này. Dịch giả này đã nhớ nhầm rất nhiều thứ về nội dung của chương này.
Chú thích cập nhật trang web: Bạn có thể nhận thấy (hoặc không, vì cache và cookies không hợp tác với tôi) một số thay đổi trong thiết kế trang web. Thay đổi chính là phông chữ sẽ nhỏ hơn. Xin hãy cho tôi biết nếu điều đó gây khó chịu.


0 Bình luận