Tôi sẽ trở thành nữ phản...
OOKIDO Izumi- Minh họa Novel
- Web Novel (Novel Vol 1)
- Minh họa LN
- Chương 01
- Chương 02 Bảy tuổi: Trưởng nữ nhà Williams - Alicia
- Chương 03
- Chương 04
- Chương 05
- Chương 06
- Chương 07
- Chương 08
- Chương 09
- Chương 10 Tám tuổi: Trưởng nữ nhà Williams - Alicia
- Chương 11 Mười ba tuổi: Trưởng nam nhà Williams - Albert
- Chương 12 Tám tuổi: Trưởng nữ nhà Williams - Alicia
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23 Mười tuổi: Trưởng nữ nhà Williams - Alicia
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41 Mười lăm tuổi: Trưởng nam nhà Kenwood - Curtis
- Chương 42
- Chương 43 Mười tuổi: Trưởng nữ nhà Williams - Alicia
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60 Ba mươi sáu tuổi: Chủ gia đình Williams - Arnold
- Chương 61
- Chương 62 Mười ba tuổi: Trưởng nữ nhà Williams - Alicia
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91 Chín tuổi: Gill
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97 Mười ba tuổi: Trưởng nữ nhà Williams - Alicia
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Novel Vol 1 (những chương không có trên web novel)
- Novel Vol 2
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
“Alicia! Chị có đem đến cho em không đó?”
Tôi vừa bước vào nhà ông Will thì Gill tiến lại gần tôi.
Tôi đưa cái cặp cho Gill. Trong cặp chứa toàn sách.
Tôi đem theo khoảng 10 quyển sách và chạy xuyên qua khu rừng đó đến đây. Thật tốt khi ngày ngày tôi đều luyện tập.
Nếu không thì sáng mai tôi sẽ không nhấc nổi vai lên được.
“Cảm ơn!”
Gill nói rồi ôm chầm lấy tôi.
Ái chà, cậu bé đã hoàn toàn mở lòng với tôi rồi, làm người chị này vui quá.
Những đứa trẻ một khi đã mở lòng thì sẽ trở nên thân thiết được ngay nhỉ.
Gill nhanh chóng mở sách ra đọc.
Đúng như ông Will nói, cậu bé rất thông minh.
Sức sáng tạo cũng rất tuyệt vời.
Hình như tôi mang sách đến đây… tức là thành người tốt rồi à?
“Alicia, đến rồi hả”
Nói xong, ông Will pha cho tôi cốc cacao nóng.
Cách đây không lâu, tôi đã mang bột cacao từ nhà đến cho ông Will.
Ở nhà có rất nhiều nên chắc không bị phát hiện đâu nhỉ.
Ông Will biết cacao nhưng có vẻ Gill không biết cacao là gì.
Hồi đầu thì em ấy còn hơi cảnh giác, nhưng vừa uống xong thì khuôn mặt sáng bừng lên, rồi từ đó nghiền hẳn luôn.
Phản ứng đó thật là đáng yêu mà.
Hơn thế nữa, Gill có khuôn mặt vô cùng đáng yêu đó.
Quả nhiên là do thế giới game nhỉ. Tôi chưa từng gặp ai trông xấu xí cả.
Gill đọc sách, còn tôi ngồi cạnh nói chuyện với ông Will.
Tôi điềm nhiên kể những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Tôi kể hết mọi chuyện, ban đầu định để Liz-san và Duke-sama là nhân vật chính trong tiết mục ở học viện ma pháp, nhưng cuối cùng lại chẳng quyết định được gì.
“Cái tiết mục ấy, rốt cuộc là làm những gì vậy?”
Tôi đông cứng người.
Đúng là có rất nhiều tiết mục khác nhau.。
Tôi cứ đinh ninh là kịch sân khấu, nhưng biết đâu nó có thể là phục vụ đồ ăn cũng nên…
Vì thế nên Duke-sama mới có tâm trạng khó chịu nhỉ. Chắc tôi bị coi là không chịu suy nghĩ nghiêm túc rồi.
Cái gọi là tiết mục thật quá trừu tượng mà. Tờ giấy đó cũng tệ nữa.
“Cháu không rõ là kịch sân khấu hay phục vụ đồ ăn nữa.”
Ông Will nhẹ nhàng mỉm cười.
“Vậy thì phải xác nhận trước đã.”
“Đúng rồi nhỉ”
Tôi bật dậy một phát.
Việc đó làm cho cái bàn có chút rung nhẹ, vài giọt cacao văng ra ngoài.
“Mai chị lại đến chứ?”
Tôi đang định rời đi thì Gill hỏi, rồi tôi trả lời ‘có’ với một nụ cười.
Tôi định hỏi anh Albert nên vội vã quay về nhà, nhưng lại hoàn toàn quên béng mất bây giờ là giờ ngủ.
Tôi chùng vai xuống, đi về phòng mình.


4 Bình luận