"Cậu định đi đâu vậy?"
"Tớ chuẩn bị cho buổi chụp. Dù chọn góc nào trong nhà, cũng phải biết trước hình ảnh mà Shinomiya-san muốn hướng tới đã."
"Vậy, địa điểm chụp là…?"
"Cậu đang nhập vai học sinh đến phòng một nam sinh để học bài, đúng không? Vậy thì chỉ có thể quay phòng tớ thôi."
Dù không thích lắm, nhưng không thể để cô ấy vào phòng làm việc của bố, còn phòng của mẹ thì khỏi bàn. Bởi vậy, chỉ có mỗi phòng tôi là hợp lý nhất.
May mà tôi luôn giữ gìn sạch sẽ, mấy thứ nhạy cảm thì điều cất kỹ trong máy tính rồi nên cũng không cần lo gì.
"Nếu là cảnh học nhóm, thì dùng bàn nhỏ sẽ hợp hơn. Tớ nhớ có cái bàn hồi trước vẫn để trong tủ… Để tớ đi lấy."
"Ư-Um… Anno-kun? Không cần chuẩn bị đến mức đó đâu mà…"
"Cậu muốn thấy một phiên bản khác của chính mình, con người thật của mình đúng không? Vậy thì chúng ta phải chăm chút từng chi tiết."
Trong những buổi chụp ảnh thực sự, đôi khi tận dụng những vật có sẵn trên hiện trường lại tạo ra hiệu quả bất ngờ.
Lần này, điểm mấu chốt là làm sao để tạo cảm giác "buổi học tưởng như bình thường bỗng rẽ sang hướng khác". Việc dàn dựng bối cảnh là vai trò của tôi và cũng là dịp này để thử năng lực của mình tới đâu rồi.
"Vậy nên, cậu cứ thư giản một lát nhé. Tớ sẽ chuẩn bị trong khoảng ba mươi phút, trong lúc đó cứ bật TV xem cho thoải mái."
"À này, Anno-kun!?"
Bỏ ngoài tai giọng đầy bối rối của Shinomiya-san, tôi dồn sự tập trung cho kế hoạch. Ngoài đạo cụ, còn phải chuẩn bị ánh sáng và kiểm tra thiết bị. Có lẽ chỉ dùng ánh sáng tự nhiên là đủ.
"Um… Có gì tớ giúp được không!?"
"Hử? Không sao đâu. Cậu cứ nghỉ ngơi đi."
"Nhưng chính tớ là người nhờ vả mà. Ngồi không thế này tớ thấy hơi áy náy…"
Dù nói vậy, nhưng nhìn dáng vẻ cúi đầu áy náy của Shinomiya-san lại khiến tôi cảm thấy mình mới là kẻ xấu.
"Ừm… Vậy hay là cậu thử vào phòng tớ trước để lấy cảm giác? Nghĩ xem bối cảnh thế nào thì hợp."
Vai trò của cậu ấy là mẫu ảnh. Để diễn tốt, cậu ấy cần chuẩn bị tâm lý trước.
"Nếu cậu tưởng tượng được mình sẽ phản ứng như nào trong tình huống ấy, thì sẽ giúp cho không khí buổi chụp tự nhiên hơn."
"Hiểu tồi. Vậy tớ sẽ nghĩ khi ở phòng cậu."
"Tuyệt. Cùng cố gắng để có được những bức ảnh đẹp nhé."
"Nói vậy chứ… cậu để tớ vào phòng dễ thế có ổn không? Cậu có giấu kỹ mấy thứ không muốn người khác thấy chưa đó?"
Nghiên người về phía trước, ánh mắt Shinomiya-san bỗng lóe lên sự tò mò đáng ngờ. Tôi có cảm giác thấy hơi nhức đầu rồi.
"Tớ nghe nói con gái đến phòng con trai việc đầu tiên là… lục tìm chỗ giấu đồ người lớn! Vậy tớ tìm chút được không!?"
"Tuyệt đối không nhé! Ai nói với cậu mấy chuyện đó vậy!?"
Ai đã đầu đọc tâm hồn "thiên thần ngây thơ" Shinomiya Rinoa thành thế này vậy!? Cô ấy đang trên đường trở thành kiểu nữ chính "ngoài ngoan hiền, trong hư hỏng" y như trong mấy bộ doujin đấy!
"Ngồi xuống và tập trung vào nhập vai đi! Với lại, đừng có mà đụng vào máy tính tớ nhé!"
"Vậy ra… tất cả đều được cất kỹ trong máy tính."
"Trong đó có mấy dữ liệu đang edit dang dở rất quan trọng!"
Tiếng hét khẩn thiết của tôi vang vọng khắp phòng khách.
Có lẽ vẻ mặt tinh nghịch mới là bản chất thật của cô ấy. Tới mức này rồi, tôi bắt đầu nghi ngờ luôn cả tính cần thiết của buổi chụp này.
Dù lắm rắc rối là vậy, nhưng khi dẫn Shinomiya-san vào phòng, cô ấy cũng đã bình tĩnh lại. Không lâu sau, vẻ lo lắng bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt.
"Được rồi, chắc thế này là ổn. Trông giống một buổi học nhóm thật sự rồi nhỉ?"
Tôi lấy ra cái bàn nhỏ hồi tiểu học, đặt lên vài quyển sách giáo khoa, tập vở và bút. Để tạo cảm giác "đến chơi nhà bạn", tôi còn chuẩn bị thêm hai cái cốc. Vì không khí quan trọng nên tớ quyết định chỉ dùng ánh sáng tự nhiên để chụp.
"Ừm…! T-Tớ nghĩ là rất hợp! "
Giọng Shinomiya-san run nhẹ khi trả lời. Cô ấy có vẻ đang hồi hộp, mong là khi bắt đầu rồi thì sẽ ổn. Cầm chiếc máy ảnh trên tay, tôi cũng cảm thấy hơi lo lắng.
"Được rồi, bắt đầu thôi. Shinomiya-san, sẵn sàng chưa?"
"Ừ-Um! Tớ sẽ cố gắng hết sức!"
Cô ấy hít sâu để trấn tĩnh. Khác với lần ở phòng học trống, việc đứng trước một chiếc máy ảnh thật khiến cô ấy dễ căng thẳng hơn. Nhưng sự ngập ngừng đó lại khiến khung cảnh thêm sinh động. Tôi bấm máy.
"Ếh!? Đã chụp rồi à!?"
Tiếng click vang lên khiến cô ấy giật mình. Lỗi này là do tôi vì tôi đã quá cuốn theo vì vẻ ngoài đúng như hình ảnh tôi tưởng tượng.
"Tất nhiên rồi. Cảm xúc hồi hộp của cậu thể hiện rất rõ."
"Ư ư…"
Cô ấy quay lưng lại vì xấu hổ. Phản ứng đáng yêu đó lại càng phù hợp với khung cảnh, khiến tớ bật cười.
"Shinomiya-san, cậu có thể bắt đầu cởi khuy áo đồng phục từ từ được không?"
"C-Cái gì!? Mới vậy mà đã đến đoạn đó rồi sao!?"
"Cứ thong thả thôi, từng khuy một. À, nhưng trước đó, cậu xoay người về phía này được không?"
Phòng khá nhỏ, tôi không thể di chuyển nhiều. Mỗi lần cố đổi góc chụp, Shinomiya-san lại theo phản xạ mà che người, khiến bọn tôi rơi vào thế giằng co.
"Ugh… Làm sao cậu có thể bình tĩnh thế, Anno-kun? Cứ như tớ là người duy nhất đang lúng túng!"
"Đây là một buổi chụp ảnh. Nếu tớ cũng lúng túng thì sao còn làm được việc."
Không có nghĩa là tôi hoàn toàn không hồi hộp. Chỉ là tôi cần tập trung vào đối tượng chụp, nên không có thời gian để run thôi.
"T-tớ hiểu rồi…"
Shinomiya-san hít sâu một lần nữa, rồi chậm rãi quay người lại đối diện tôi. Cô ấy tháo rời chiếc nơ cổ, rồi bắt đầu đưa tay lên cởi chiếc khuy đầu tiên và thứ hai của áo đồng phục…


6 Bình luận