• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ARC 1 - Tiểu thư nhà công tước là ác nữ

Chương 9: Triệu hồi cửa hàng lần 2

0 Bình luận - Độ dài: 2,018 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau buổi gặp mặt đầu tiên với hoàng tộc, khi vừa tỉnh dậy, tôi phát hiện ra hoa văn trên mu bàn tay phải mình đã thay đổi.

“L-lên cấp rồi…?”

Vòng tròn của ấn ký trên tay tôi giờ xuất hiện thêm một ký hiệu nữa, giống như các con số trên mặt đồng hồ vậy. Tôi nhớ là, mỗi lần “level up”, hoa văn này sẽ tăng lên, cho đến khi bao quanh toàn bộ ấn ký, làm nó lớn dần ra.

Chắc chắn lần này là lên cấp rồi. Nhưng mà… tại sao?

“Không lẽ… tăng độ thiện cảm thì được lên cấp…?”

Trong game, mỗi khi chỉ số thiện cảm của mục tiêu đạt ngưỡng hoặc hoàn thành một loạt sự kiện, Gift sẽ lên cấp.

Chẳng lẽ chỉ vì hôm qua gặp Eliott mà chỉ số thiện cảm đã tăng vọt!?

…Nhưng mà, ngay cả nữ chính Estelle trong game cũng đâu có lên cấp chỉ sau một lần gặp mặt? Mà Eliott cũng đâu có kiểu phản ứng “rung động” gì đâu, còn tôi thì chắc chắn không phải kiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Có lẽ còn nguyên nhân nào khác ngoài độ thiện cảm.

Nếu không phải vậy… thì là do gặp Estelle? Đúng là trong game, cảnh gặp gỡ giữa nữ chính và ác nữ cũng là một sự kiện có CG riêng… Nhưng biết đâu chỉ là trùng hợp, hoặc đơn giản là do tôi đã triệu hồi liên tục nên Gift tự động lên cấp?

Hừm… nghĩ mãi cũng chả ra. Thôi thì cứ vui vì đã lên cấp đi đã.

Giờ thì, mình sẽ làm được gì mới nhỉ?

Có thể triệu hồi cửa hàng mới… đúng không ta? Đừng nói là chỉ thêm sản phẩm ở tiệm bánh kẹo đó nhé?

Tôi định ra vườn thử triệu hồi luôn thì bị cha ngăn lại. Gì vậy?

“Chúng ta chưa biết cửa tiệm mới mà Sakuriel triệu hồi sẽ to cỡ nào. Hiện tại, mọi người đang dựng kết giới quanh vườn giống như ‘Phòng Thử nghiệm’ của nhà thờ. Khoảng ba ngày nữa là xong, con chịu khó chờ nhé?”

Hóa ra kết giới này có cơ chế tự động hủy triệu hồi nếu thứ được gọi ra vượt quá phạm vi cho phép.

Dù vườn nhà công tước rất rộng, nhưng lỡ đâu gọi ra cái siêu thị khổng lồ, phá nát cả khu vườn mẹ tôi kỳ công chăm chút thì đúng là tội lỗi.

Tôi đành phải nén lại sự háo hức, chờ kết giới hoàn thành.

Không biết lần này sẽ là cửa tiệm gì nhỉ… Giá mà ra được cửa hàng tiện lợi thì tốt quá! Lâu rồi chưa được ăn cơm nắm, nhớ mấy món bento với oden, bánh bao nhân thịt… À mà, mấy món đó chỉ có theo mùa đông thôi, nếu triệu hồi lệch thời điểm chắc chẳng có.

Nhưng mà, mùa hè thì lại có đá bào, mì lạnh nữa mà!

Đang mơ mộng thì hôm sau nhận được thư của Estelle.

Cảm ơn chuyện giúp đỡ nhà Euphonium tìm biệt thự ở kinh đô (dù thực ra công đầu là mẹ tôi), và tỉ mỉ ghi cảm nhận từng món bánh kẹo tôi tặng. Hình như em ấy thích nhất là kẹo ramune – mà tôi lại chỉ đưa đúng một viên!

Tôi liền viết thư hồi âm, kèm theo một túi đầy đủ các loại kẹo ramune gửi cho Estelle.

“Tiểu thư, đến giờ học rồi ạ.”

“Dạ… con biết rồi…”

Vừa viết xong thư thì chị hầu Arisa đến gọi.

Chị Arisa mười chín tuổi, tóc bob cắt ngắn hơi ánh đỏ, là hầu gái riêng của tôi.

Nghe nói chị được phái đến từ Hội Hầu Gái – nơi đào tạo những người hầu ưu tú nhất. Trong số đó, chị Arisa còn là “tinh anh”, lẽ ra phải phục vụ hoàng gia, nhưng nhà tôi cũng thuộc dòng dõi hoàng tộc nên mới được ưu ái.

Tôi chưa từng thấy tận mắt, nhưng nghe bảo chị ấy chiến đấu cũng rất giỏi. Về cơ bản, chị Arisa và nữ kỵ sĩ Tanya là hai vệ sĩ thân cận của tôi.

Nói thật thì tôi cũng thấy hơi làm quá, nhưng bản thân từng bị bắt cóc một lần rồi, nên chẳng dám ý kiến gì. Mà tôi cũng chẳng nhớ gì về vụ đó…

Tôi được tự do khá nhiều, nhưng đã là tiểu thư quý tộc thì vẫn có những thứ không thể trốn tránh, trong đó có… học khiêu vũ.

Con gái nhà quý tộc thì phải tham dự đủ loại dạ tiệc, vũ hội. Nếu không biết nhảy, người xấu hổ không chỉ là mình, mà còn là cha mẹ.

Nói thật là tôi thấy phiền phức, nhưng không thể để cha mẹ mất mặt, nên vẫn cố gắng theo học nghiêm túc.

May mắn thay – hay đúng hơn là nhờ “bên trong là người lớn” – tôi tiếp thu khá nhanh, được chị Arisa khen ngợi suốt.

Tính tôi vốn đơn giản, được khen là càng cố, nên giờ cũng ra dáng tiểu thư lắm rồi. Chị ấy còn bảo: “Dù dự tiệc nào cũng không phải lo nữa!” Dù thực ra, tiệc đó chắc toàn bọn trẻ con thôi.

Cảm giác như bị “dụ” cũng có, mà thôi, không sao cả.

Nghe nói một tháng nữa sẽ có tiệc sinh nhật Thái tử Eliott. Đó cũng là dịp tôi chính thức ra mắt xã hội với tư cách tiểu thư công tước. Không thể để mất mặt được, phải chuẩn bị thật kỹ!

Nhưng mà, tiệc sinh nhật Thái tử thì chắc chắn con cháu các nhà quý tộc ở kinh thành đều tụ họp.

Tức là xác suất gặp các nhân vật chính của “Starlight Symphony” sẽ tăng vọt…

Đầu tiên nghĩ đến là Gene Ludra Staccato – một mục tiêu công lược ngang hàng với Eliott.

Gene là con trai Tổng chỉ huy Kỵ sĩ đoàn Đế quốc Synphonia, cũng là thiếu gia bá tước. Eliott và Gene vốn là bạn thân, kiêm luôn quan hệ “vệ sĩ – người được bảo vệ”, nên chắc chắn sẽ có mặt ở buổi tiệc.

Mà mới để ý, tên các nhân vật trong game này toàn liên quan đến âm nhạc… Nhà mình cũng là “Philharmonie” còn gì. Dễ nhớ thật, nhưng cũng hơi buồn cười.

Ngay từ cái tên “Starlight Symphony” đã thấy rồi.

Dù vậy, nội dung game chẳng tập trung vào âm nhạc lắm đâu. Nhạc nền thì nghe cũng hay đấy, nhưng chắc chỉ để đặt tên cho dễ nhớ thôi.

Gene là kiểu nhân vật “ngây thơ vô số tội”, nói trắng ra là hơi ngố, nhưng khi chiến đấu thì cực kỳ thiên tài. Gift của cậu ấy là “Hỏa Kiếm” [note76038] – đúng như tên, có thể bao phủ kiếm bằng lửa, hoặc phóng lửa ra ngoài.

Trong chiến đấu thì cực kỳ đáng tin cậy. Chỉ trong chiến đấu thôi.

Ngoài ra thì… hơi ngố, nên fan cao vì dễ thương. Tôi thì hơi bực mình với kiểu đó, nhưng mỗi người một gu mà.

Các mục tiêu công lược còn lại thì chắc vẫn ở vùng quê hoặc nước ngoài, chưa lên kinh, nên chưa lo.

Vấn đề là… “các ác nữ khác”.

Ở nửa đầu game, cũng như trong tuyến Eliott, ác nữ chính là tôi – Sakuriel.

Nhưng nếu nữ chính đi theo tuyến của người khác, sẽ có một “ác nữ” khác xuất hiện, kiểu như “trùm phụ” của từng tuyến cá nhân vậy.

Ví dụ như tuyến Gene, sẽ có Bianca Ratia Serenade – cô gái cùng lớp, mơ làm nữ kỵ sĩ.

Bianca là bạn thanh mai trúc mã, thầm thích Gene, nên khi nữ chính thân thiết với Gene thì cô ấy ghen ra mặt.

Thế là kiếm cớ thách đấu, cạnh tranh đủ kiểu. Đại khái, sau loạt sự kiện liên quan đến kỵ sĩ đoàn, kết thúc tuyến Gene, Bianca sẽ chấp nhận mối quan hệ giữa Gene và nữ chính, chủ động rút lui… Đó là true ending của tuyến Gene.

Bianca dù thất tình nhưng vẫn kết thúc êm đẹp, không mất mát gì cả. Cùng là ác nữ mà số phận khác xa tôi thế nhỉ?

Chưa hết, trong tuyến Gene, về cuối game còn có sự kiện Sakuriel bị nữ chính làm bẽ mặt, mất hết địa vị ở học viện, rồi phát điên triệu hồi ma thú tàn sát bừa bãi.

Sau đó, nữ chính và Gene cùng nhau đánh bại tôi… À, mà lúc đó tôi bị chính ma thú mình gọi ra ăn thịt luôn. Đúng là tuyến tệ nhất! Bị nhai sống thì ai mà chịu nổi!

…Nhưng giờ Gift của tôi đã là “Triệu hồi cửa thàng”, không còn “Triệu hồi Ma thú” nữa. Chắc không còn cảnh bị nhai sống đâu nhỉ… Dù vậy, vẫn thấy bất an ghê gớm.

Tốt nhất là tránh xa Gene với Bianca càng xa càng tốt.

Nhưng thôi, tạm gác lại đã.

“Tiệc sinh nhật… Mình nên tặng gì cho Thái tử nhỉ?”

Theo lời cha kể, Eliott vẫn còn mê mẩn khối lập phương sáu mặt, cứ rảnh là lại xoay xoay. Gì cơ, tới giờ vẫn chưa chán à!? Tôi không ngạc nhiên vì cậu ấy chưa giải được, mà ngạc nhiên vì chưa bỏ cuộc ấy!

Không biết là kiên trì hay cố chấp nữa, chắc là rất thích món đó. Mà mình biết tặng gì hơn bây giờ?

Nếu cùng loại, hồi nhỏ tiệm tạp hóa còn bán mấy loại “trò tháo vòng sắt”, nhưng chỉ có sáu kiểu, lại không khó bằng khối lập phương. So ra thì đơn giản quá.

Hay là tặng mô hình lắp ráp nhỉ? Loại mô hình robot trong anime, nhìn cũng giống tượng kỵ sĩ. Hướng dẫn toàn hình vẽ, chắc cũng ráp được. Có điều, mấy mẫu này còn cổ hơn cả thời tôi còn nhỏ cơ!

Đang cân nhắc thì vườn đã làm xong kết giới, có thể triệu hồi cửa hàng mới rồi.

Xin thần Samonia phù hộ… cho ra cửa hàng tiện lợi đi!

“Không biết lần này sẽ là cửa tiệm gì nhỉ?”

“Cha mong là tiệm bán rượu!”

Tôi còn chưa kịp háo hức, cha mẹ đã háo hức hơn cả tôi. Mà đúng là cửa hàng tiện lợi cũng bán rượu nhỉ. Chứ nếu chỉ là tiệm rượu thì tôi chẳng vui nổi đâu.

Hồi hai mươi tuổi, tôi từng uống rượu xã giao với tiền bối, nhưng đâu có thích mấy.

Nếu cha vui thì cũng tốt thôi.

Được rồi, bắt đầu thôi!

Tôi vận sức kích hoạt Gift trong lòng, lập tức cảm nhận được một “cửa hàng” hoàn toàn khác tiệm bánh kẹo. Đây rồi, gọi nó sang bên này thôi.

“Triệu hồi cửa hàng!”

Một luồng sáng chói lòa bao phủ khu vườn rộng lớn của nhà công tước. Sáng quá, tôi phải nhắm tịt mắt lại.

Khi ánh sáng tan đi, mở mắt ra thì… trước mặt tôi là một cảnh tượng vô cùng quen thuộc.

Mái ngói cũ kỹ, tấm rèm xanh treo trước cửa, ống khói dài vươn lên trời – kiểu nhà thường chẳng mấy ai có. Trên rèm còn in một chữ “ゆ” trắng toát. Khoan đã…

…Đây là nhà tắm công cộng. Không thể nhầm được, chính là nhà tắm công cộng! Hơn nữa, đây còn là “Fuji-no-Yu” – nhà tắm bà ngoại bạn Emi hồi tiểu học tôi từng làm chủ!

Giống như tiệm bánh kẹo, “Fuji-no-Yu” này cũng đã đóng cửa từ hồi tôi học cấp hai. Không lẽ Gift của tôi chỉ gọi được những cửa hàng đã phá sản!? [note76039]

“S-Sakura-chan, cái này là gì vậy?”

“Dạ… chắc là… nhà tắm công cộng ạ…”

Tôi chỉ còn biết lắp bắp trả lời mẹ như thế.

A… Vâng…Đó chỉ là một nhà tắm công cộng thôi ạ...

Ghi chú

[Lên trên]
炎剣 - Enken
炎剣 - Enken
[Lên trên]
Ad: ảo thật đấy...
Ad: ảo thật đấy...
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận