• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ARC 1 - Tiểu thư nhà công tước là ác nữ

Chương 10: “Fuji-no-Yu”

1 Bình luận - Độ dài: 2,152 từ - Cập nhật:

“Fuji-no-Yu” [note76138] là nhà tắm công cộng mà bà ngoại của Emi – bạn cùng lớp hồi tiểu học của tôi – từng làm chủ.

Vì Emi và bố mẹ sống trong chung cư, nên bà ngoại cùng một người giúp việc đã tự mình xoay xở quản lý nhà tắm này.

Nhưng rồi, cũng như bao cửa tiệm nhỏ khác, “Fuji-no-Yu” không trụ nổi trước dòng chảy thời đại, nhất là sau khi bà ngoại mất. Vài năm sau, nơi ấy biến thành bãi đỗ xe. Dù còn nhỏ, tôi vẫn nhớ cảm giác buồn man mác khi biết tin ấy.

Nhà tôi thì vốn có phòng tắm riêng, nên thực ra tôi cũng chẳng mấy khi đến “Fuji-no-Yu”. Mà khoan, hình như… Có một lần duy nhất thì phải. Đúng rồi, khi đường ống nước nhà tôi bị hỏng, không tắm được, cả nhà kéo nhau sang “Fuji-no-Yu”. Tôi còn nhớ mình tự bỏ tiền ra trả lần đó.

Tôi bước qua tấm rèm của “Fuji-no-Yu” vừa được triệu hồi ngay giữa vườn nhà Philharmonie. Hai bên là những kệ để dép gỗ cũ kỹ, dưới chân là tấm sàn gỗ đã bạc màu. Chính giữa là quầy thu tiền – nơi bà ngoại Emi từng ngồi.

Bên phải là rèm đỏ, bên trái là rèm xanh, chia thành hai lối vào nam – nữ. …Giờ nghĩ lại, không biết ở đây hoạt động kiểu gì nhỉ?

“Cha ơi, tiền vào cửa ạ.”

“À, à, đây.”

Cha tôi đặt một đồng kim tệ lên quầy. Đợi xác nhận xong, tôi cố tình đi về phía lối vào “nam”.

Nhưng chưa kịp bước qua rèm, tôi đã bị bật ngược lại, giống như va phải bức tường vô hình – y hệt lần trước khi thử vào căn phòng phía sau tiệm bánh kẹo. Quả nhiên, khác giới là không vào được.

…Không phải tôi định “đột nhập” đâu nhé!? Chỉ là kiểm tra thôi mà!?

“Có chuyện gì vậy con?”

“À, dạ, rèm xanh này là dành cho nam, còn rèm đỏ là cho nữ. Con thử rồi, đúng là không vào được.”

Cha tôi thì vô tư bước qua rèm xanh. Đồng kim tệ trên quầy cũng lập tức “tách” ra thành nhiều đồng nhỏ, giống hệt như ở tiệm bánh kẹo.

À, ngay cạnh quầy còn bày bán xà phòng, khăn tắm, khăn lớn, dầu gội, dầu xả, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, cốc nhựa, dao cạo râu nữa.

Tôi thử vào phía trong quầy – hóa ra vẫn vào được, không như những khu vực cấm khách. Không rõ quy tắc ở đây là gì, nhưng nhớ lại thì ở tiệm bánh kẹo tôi cũng từng đứng phía sau quầy rồi… Thật khó hiểu.

Có lẽ cứ được “cửa tiệm” nhận thức là “người nhà” thì vào được. Còn phía sau tiệm bánh kẹo là nhà ở thật sự nên mới bị chặn.

Bước qua rèm đỏ vào khu nữ, tôi thấy một phòng thay đồ với nhiều kệ tủ xếp tầng, trên đó là hàng loạt giỏ mây (柳行李 – yanagigōri). Mỗi giỏ lại nằm trong một ô tủ kính nhỏ, có khóa riêng.

Trên tường còn treo lịch, vẫn là tờ lịch đúng năm tôi từng đến đây. Cảm giác như vừa xuyên không về quá khứ vậy.

Căn phòng còn có ghế massage kiểu cũ, quạt máy, máy sấy tóc – tiện nghi thật đấy, dù chắc chẳng mang ra ngoài được. Mà có đem được thì cũng chẳng dùng được vì thiếu điện.

Có cả tủ lạnh bán nước giải khát. Đã đi tắm công cộng thì không thể thiếu một chai sữa mát lạnh sau khi tắm xong!

Tôi cởi tất, bỏ vào giỏ, rồi chân trần bước vào phòng tắm.

Điều tôi tò mò nhất là… hệ thống nước ở đây hoạt động thế nào.

Tôi lấy chiếc xô nhựa gần đó, đặt dưới vòi, rồi nhấn nút xanh – nước lạnh lập tức chảy ra róc rách.

“Giống hệt như pháp khí ma thuật ấy nhỉ!” – mẹ tôi ngạc nhiên phía sau lưng.

“Nút đỏ thì ra nước nóng nha mẹ.”

May quá, nước nóng cũng vẫn hoạt động. Bồn tắm lớn ở cuối phòng cũng đầy nước ấm, nhưng tôi thích tự tắm tráng trước hơn. Có cả vòi sen nữa.

Trên tường phòng tắm còn có bức tranh sơn đã bong tróc – là núi Phú Sĩ, không lẫn đi đâu được.

Phía sau cửa sổ là phòng nồi hơi, lửa cháy rừng rực – yên tâm rồi.

Nói chung, tắm được!

“Vậy… mọi người muốn tắm thử không ạ?”

Tôi quay lại quầy, hỏi cha mẹ. Mẹ thì không sao, nhưng tôi không thể đi cùng cha vào khu nam, đành để cha tự xử lý.

“Không nguy hiểm gì đúng không con? Nếu vậy thì cha cũng muốn thử. Nhưng một mình thì hơi ngại… mọi người cùng vào cho vui!”

“Ơ, cả chúng tôi luôn ạ?”

Cha tôi còn gọi cả hiệp sĩ Euan, đồng nghiệp của anh ấy và quản gia Sebastian đang đứng ngoài vào tắm chung.

Mẹ tôi cũng rủ luôn chị hầu Arisa, vệ sĩ Tanya và các nữ hầu khác.

Tôi cẩn thận hướng dẫn cha cách dùng dao cạo, bàn chải, kem đánh răng, dầu gội, dầu xả… Xà phòng thì thế giới này cũng có rồi nên không lạ lắm.

Còn lại là chỉ cách dùng vòi nước, vòi sen trong phòng tắm.

Một đồng kim tệ là đủ cho cả đoàn vào tắm. Nếu ở Trái Đất thì số tiền này phải lên tới cả chục ngàn yên, gần năm ngàn yên một lượt tắm thì đúng là “chém đẹp”!

Chia thành hai nhóm nam – nữ, chúng tôi lần lượt bước qua rèm.

“Ở đây là thay đồ đúng không?”

“Nếu không có móc treo thì váy của phu nhân sẽ bị nhăn mất…”

“À, ở đây có móc treo mà!”

Cả nhóm nữ ríu rít trong phòng thay đồ. Tôi và mẹ được các hầu gái giúp thay đồ – dù lần nào cũng thấy ngượng chết đi được.

Nhà công tước cũng có phòng tắm, thậm chí còn to hơn ở đây. Nhưng vì dùng pháp khí tạo nước nóng, mỗi lần tắm phải đợi nạp ma lực rất lâu, nên chỉ tắm được một lần mỗi ngày. Ở Nhật thì tắm hàng ngày là chuyện bình thường, nhưng ở đây, ngay cả quý tộc cũng coi đó là xa xỉ.

So với hồi còn ở khu ổ chuột thì đúng là thiên đường. Khi ấy, chỉ có thể lau người bằng khăn vắt nước nóng thôi.

Mẹ tôi sau khi thay đồ xong liền khoe dáng nuột nà chẳng kém gì người mẫu. Đúng là mẹ tôi, thân hình quả thật “không phải dạng vừa đâu”, vòng một cũng… hơn mình tưởng.

Tôi còn nhỏ, mới sáu tuổi, nhưng vẫn không kìm được mà lén sờ ngực mình. Nếu đã mang dòng máu ấy… chắc là vẫn còn hy vọng, nhỉ…?

Mong sao đời này không phải chịu cảnh “phẳng lì” như kiếp trước… Cầu mong, cầu mong thật nhiều!

“Vào tắm thôi nào, Sakura-chan!”

“Vâng, mẹ ơi!”

Không nghĩ ngợi tiêu cực nữa, tôi cầm khăn bước vào phòng tắm.

“Trước tiên phải tắm tráng sạch sẽ đã, kẻo làm bẩn bồn tắm.”

“Để tôi giúp tiểu thư nhé!”

Chị Arisa tiến lại, cầm sẵn xà phòng và khăn tắm. Đúng là… lần nào cũng bị tắm cho thế này…

Chị ấy dùng khăn xoa xà phòng tạo bọt rồi kỳ cọ khắp người tôi. Mãi mà không quen được kiểu này…

“Xà phòng này thơm quá, bọt cũng nhiều nữa! Tôi chưa từng thấy loại nào như thế này!”

“Không biết bán có đắt không nhỉ?”

“Chắc chắn rồi. Quý tộc hẳn sẽ tranh nhau mua cho xem!”

Trên quầy còn chừng hai mươi bánh xà phòng. Không sản xuất nhiều được, nhưng bán chắc cũng hời.

Tắm xong, đến lượt gội đầu. Thấy mẹ cũng định dùng xà phòng, tôi vội ngăn lại – xà phòng làm hỏng tóc mất! Tóc mẹ đẹp thế, phí quá! (Tóc tôi cũng cùng màu, tự khen luôn.)

Tôi khuyên mẹ dùng dầu gội và dầu xả. Tôi cũng gội theo.

“Ôi, tóc mượt thế này cơ à…!”

Mẹ vừa vuốt tóc vừa ngạc nhiên. Đợi khô rồi còn bất ngờ hơn nữa cho xem.

Gội xong, tôi quấn tóc bằng khăn, rồi cùng mẹ ngâm mình trong bồn nước nóng. Nhiệt độ vừa phải, duỗi chân, ngập vai, thở phào khoan khoái.

“Phù… đã quá…”

“Nghe giọng con là biết sướng rồi nhé~”

Còn gì tuyệt hơn: tóc sạch, người sạch, nước ấm áp.

Từ phía phòng nam cũng vọng sang tiếng thở dài mãn nguyện. Có vẻ ai cũng thảnh thơi tận hưởng.

Tắm xong, trước khi bị “say hơi nước”, tôi lấy chai sữa trái cây trong tủ lạnh, tu một hơi mát lạnh. A~ hạnh phúc không gì sánh được!

Mẹ tôi cũng thử, mắt sáng rực:

“Ngon quá! Ở đây có nhiều vị thế này à?”

“Uống nhiều đau bụng đấy mẹ, mỗi người chỉ một chai thôi nhé?”

Tủ lạnh nhỏ chỉ có ba chai mỗi loại: sữa thường, sữa trái cây, sữa cà phê, sữa dâu. Thiếu hàng, các chị hầu bắt đầu “giành hàng” với nhau. Nhớ giữ hòa khí nhé mọi người!

Lau khô người, sấy tóc cho mẹ bằng máy sấy – mẹ thích thú ra mặt:

“Nó ồn thật nhưng dễ chịu quá! Tiện lợi thật!”

Mẹ còn muốn thử nên lại sấy tóc cho tôi. Đúng là máy sấy là phát minh vĩ đại!

Chải tóc, thay đồ, bước ra ngoài, gió trời mát lạnh thật dễ chịu.

Cha và mọi người đã ra trước, ngồi hóng mát dưới gốc cây.

“Bên nam thế nào ạ?”

“Xà phòng này tuyệt thật. Thơm, sạch, lại còn có dao cạo râu nữa! Ban đầu cha hơi sợ, nhưng dùng quen thì mượt lắm. Ai cũng sẽ thích cho xem!”

Có vẻ cha cực kỳ kết dao cạo hình chữ T. Dùng nhiều lần, tiện lợi khỏi bàn.

“Sakura-chan, con có thể vừa giữ nhà tắm vừa gọi được tiệm bánh kẹo không?”

Tôi thử nhưng không được. Lượng ma lực hiện tại chỉ đủ duy trì một cửa tiệm. Nghe nói dùng nhiều thì ma lực sẽ tăng dần theo thời gian, nên tạm thời cứ thay phiên ngày một lần vậy.

“Vậy mỗi ngày thay đổi cửa tiệm nhé!”

“Vâng, con sẽ luân phiên triệu hồi!”

“Fuji-no-Yu” chỉ dùng ma lực của tôi, nên quyết định mở cửa cho cả người hầu sử dụng. Tiền vé tắm cha tôi bao hết. Đúng là đại gia!

Dầu gội, dầu xả ban đầu không đủ cho mọi người, nên phải dùng chung.

Không kiếm được nhiều tiền, nhưng về mặt vệ sinh thì quá tuyệt.

Có thể triệu hồi nhà tắm công cộng nghĩa là đi đâu cũng tắm được. Dù giờ chưa có dự định đi xa…

Nhưng mà, nhà tắm công cộng thì… chắc không thể lấy dầu gội, dầu xả làm quà sinh nhật cho Eliott được nhỉ…

Chắc tặng mô hình lắp ráp là an toàn nhất. Dao cạo thì cậu ấy còn nhỏ chưa cần.

Chợt nghĩ, nếu tặng Eliott món gì khiến cậu ấy cực kỳ vui, liệu Gift của mình có lại lên cấp không nhỉ?

…Không, không được! Tăng thiện cảm làm gì chứ!

Phải giữ khoảng cách với mục tiêu công lược mới an toàn!

Ừm, sinh nhật này tặng đồ chơi con nhộng loại động vật là hợp lý nhất. Không tăng thiện cảm quá cao, cũng không làm mất lòng – lựa chọn tuyệt vời!

Mấy cái đồ chơi con nhộng ở tiệm bánh kẹo tôi gọi ra, chỉ cần một đồng đồng tệ là quay được – kích thước y như đồng 100 yên. Nghĩa là mỗi lần quay tốn tận 1.000 yên! Đúng là “gacha đắt đỏ”!

Dù vậy, tôi vẫn bỏ tiền quay hết mỗi ngày. Đồ chơi chất lượng tốt, lạ mắt, chắc chắn là món quà quý hiếm trong mắt quý tộc.

Chỉ có điều, trong đó có cả gấu trúc, ngựa vằn – những loài động vật ở thế giới này không có, lại còn bị chibi hóa nên ai cũng tưởng là mô hình ma thú hoặc thú triệu hồi.

Dù gì đi nữa, quà sinh nhật cho Eliott cứ quyết vậy đi.

Từ giờ đến tiệc sinh nhật Thái tử, tôi còn phải học bao nhiêu lễ nghi, phép tắc của tiểu thư quý tộc… Nghĩ thôi đã thấy uể oải. Nếu có cách nào trốn được thì tốt biết mấy, nhưng là quý tộc thì đâu dễ thoát…

Haiz… phiền phức thật!

Ghi chú

[Lên trên]
Còn gọi là "Nhà tắm núi phú sĩ" nhưng nghe có vẻ... ổn lắm nên giữa nguyên tên tiếng nhật
Còn gọi là "Nhà tắm núi phú sĩ" nhưng nghe có vẻ... ổn lắm nên giữa nguyên tên tiếng nhật
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận