• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ARC 1 - Tiểu thư nhà công tước là ác nữ

Chương 17: Triệu hồi cửa hàng lần 3

1 Bình luận - Độ dài: 2,647 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy là tôi đã bị cha mẹ “tra khảo” đủ điều về chuyện hôm qua.

Khi kể về việc mình đã kết bạn với Luca và Tifa, cha lập tức cho người mang một núi bài Tây cùng bánh kẹo sang khách sạn nơi hai công chúa đang ở, đúng như lời đã hứa.

Tất nhiên, chỗ của Estelle cũng được gửi y nguyên. Hôm qua tôi đã bắt cậu ấy tham gia cùng nên cũng phải bù đắp chút chứ.

Cuối cùng thì bữa tiệc sinh nhật của Eliott mà tôi cứ thấp thỏm lo lắng cũng đã kết thúc, giờ mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng thể yên tâm hoàn toàn, bởi những gì xảy ra ở bữa tiệc có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai. Nhưng ở thời điểm này, tôi chẳng làm được gì ngoài việc cầu mong vài năm tới sẽ không đi đến kết cục diệt vong.

Mà thôi, tạm gác lại nỗi lo đó, hôm nay tôi còn một chuyện quan trọng phải thử nghiệm.

Ngay khi thức dậy, tôi phát hiện phù hiệu của Nữ thần Triệu hồi – Samonia-sama trên tay phải mình đã lên cấp.

Tại sao lại vậy thì tôi chịu. Có lẽ là nhờ hôm qua đã chơi đùa cùng các nhân vật như Estelle, Luca, Tifa chăng? Có khi nào việc tăng thiện cảm với các nhân vật chính là chìa khóa?

Hay là do tôi đã gặp được Jean – một mục tiêu công lược?

Thật tình không rõ. Trong game, việc lên cấp “Gift” thường dựa vào tiến độ sự kiện hoặc tăng thiện cảm với đối tượng. À, cũng có thể nhờ vật phẩm đặc biệt.

Nhưng ở thế giới này, cơ bản là phải được vị thần ban tặng “Gift” hài lòng thì mới lên cấp được.

Nói cách khác, nếu là thần chiến tranh thì càng đánh nhau càng dễ lên cấp, thần thương mại thì càng kinh doanh càng nhanh mạnh lên.

Tuy nhiên, nếu làm điều trái ý thần thì không những không lên cấp, mà còn có thể bị thu hồi luôn “Gift”, và sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.

Ví dụ như thần thương mại mà đi lừa đảo, bán hàng giả; thần nghệ thuật mà đạo nhái tác phẩm – đều là phản bội ý thần.

Bởi vậy, được thần thương mại ban “Gift” là minh chứng lớn nhất cho uy tín – là bằng chứng mình kinh doanh chân chính.

À, nếu ai đó dám làm giả phù hiệu của thần thì sẽ bị Giáo hội phán là tội ác lớn nhất, và chắc chắn sẽ bị “thiên phạt”.

Không phải nói bóng gió đâu, mà là phạt thật đấy. Nghe mà rùng mình…

Còn chuyện thế nào là “trái ý thần” thì cũng tùy thần – có vị dễ dãi, có vị cực kỳ khó tính, nên ranh giới cũng không rõ ràng lắm.

Ví dụ thần chiến tranh thì miễn là cứ đánh nhau, dù là người xấu cũng vẫn lên cấp.

Còn Nữ thần Triệu hồi – Samonia-sama của tôi thì chỉ cần không bỏ bê triệu hồi hàng chục năm liền, hoặc cố ý làm hại thứ mình triệu hồi thì sẽ không bị thu hồi “Gift”.

Thôi thì, cứ vui vì lại có thêm cửa hàng mới để gọi ra vậy!

Nào, thử triệu hồi cửa hàng mới thôi!

“Chỉ trong thời gian ngắn mà lại được ban phước nữa… Cha chưa từng nghe ai lên cấp nhanh như con đâu.”

—Thật đấy. Chắc hẳn Sakura-chan rất được Nữ thần Triệu hồi ưu ái rồi.”

Cha mẹ tôi nghe tin tôi lên cấp thì ngạc nhiên hết sức.

Nhưng… tôi không nghĩ là do nữ thần đâu. Có lẽ là do tăng thiện cảm với các nhân vật trong “Starlight Symphony”, hoặc đơn giản là được “gặp gỡ” đúng sự kiện mà lên cấp thôi. Dù sao tôi cũng không dám chắc.

Tôi nghĩ chỉ những nhân vật xuất hiện trong game mới tính, bởi nếu cả cha mẹ – vốn không có mặt trong game – cũng tính thì chắc tôi đã lên cấp vèo vèo từ lâu rồi.

Ngay cả trong số các nhân vật xuất hiện, cũng không rõ ai được tính, ai không. Ví dụ như Hoàng đế hay Tể tướng chỉ thoáng qua trong CG, hoặc mấy cô “vệ tinh” A, B thì sao nhỉ?

Ít nhất, tôi chắc chắn nữ chính và “ác nữ” là nằm trong diện tính điểm.

Còn mục tiêu thì tôi không rõ. Tôi cũng chẳng muốn tăng thiện cảm với họ làm gì, sợ lại gây ra chuyện ngoài ý muốn.

Dù vậy, có lẽ thiện cảm của tôi với họ cũng không phải thấp – kiểu bạn bè, hoặc thậm chí chưa tới mức đó? Không biết điều này sẽ ảnh hưởng gì về sau…

Có khi tổng thiện cảm của tất cả nhân vật trong game cộng lại thành “kinh nghiệm” để lên cấp cũng nên? Hoặc đơn giản là nữ thần thích thì cho lên, cũng không loại trừ khả năng đó.

Dù sao thì được lên cấp vẫn là chuyện đáng mừng.

Tiện thể, tốc độ lên cấp của các “Gift” cũng tùy vào vị thần ban phước. Thần tăng trưởng như Grow-sama, thần gió như Wind-sama thì dễ lên cấp, mở thêm kỹ năng mới, tăng hiệu quả các thứ.

Nữ thần Triệu hồi – Samonia-sama lại thuộc loại khó lên cấp, nên cha tôi mới bất ngờ. Người ta bảo “Gift” càng khó lên cấp thì càng mạnh.

Quả thật, trong game, Estelle đến tận mười sáu tuổi vẫn chỉ ở cấp 1. Đến khi “Gift” của Estelle lên cấp 2 thì sức mạnh tăng vọt – có lẽ giả thuyết này đúng.

Nếu vậy, việc “Triệu Hồi Cửa Hàng” dễ lên cấp có nghĩa là nó không mạnh lắm…?

Hmm, nếu không có năng lực “triệu hồi đồ vật từ Trái Đất” thì “Gift” này cũng chẳng đặc biệt gì. Dù sao cũng phải trả tiền, giống như đi mua hàng bình thường, chỉ khác là cửa hàng tự đến chỗ mình thôi. Nghĩ lại thì chẳng khác gì mua hàng online là mấy.

Nhưng với tôi thì “Gift” này cực kỳ hữu ích, nên vẫn phải cảm ơn Samonia-sama.

Tiện thể, cho con xin luôn, lần sau hãy cho con triệu hồi được cửa hàng tiện lợi, nếu hào phóng hơn nữa thì siêu thị, hoặc đỉnh cao là trung tâm thương mại… Liệu có quá tham không nhỉ…?

Như mọi lần, tôi ra khu vườn đã được kết giới bảo vệ, thành kính cầu nguyện với Nữ thần Triệu hồi – Samonia-sama.

Xin hãy cho con triệu hồi được cửa hàng tiện lợi… Nếu không được thì ít nhất là nhà hàng ăn uống cũng được. Con thèm đồ ăn ngon của Trái Đất lắm rồi, không chỉ mỗi bánh kẹo đâu!

Nhà hàng gia đình cũng tốt! Nhà hàng sang trọng càng tuyệt! À mà, mình chưa từng ăn ở nhà hàng sang bao giờ… À không, hồi nhỏ chắc có đi một lần?

Ơ nhưng mà, nếu là nhà hàng thì không có nhân viên hay đầu bếp thì mua kiểu gì nhỉ?

…Thôi kệ, triệu hồi xong rồi sẽ biết!

“Bắt đầu nhé! 【Triệu Hồi Cửa Hàng】!”

Một luồng sáng rực rỡ bao trùm khắp nơi. Màn xuất hiện vẫn hoành tráng như mọi khi. Khi ánh sáng dần tan đi, hình dáng cửa hàng mới hiện ra… Ủa? Nhỏ quá vậy…?

“Ơ?”

 “Đây… là cửa hàng à?”

“Ôi, màu sắc đẹp ghê.”

Trước mắt tôi là một chiếc xe van nhỏ sơn màu đỏ trắng nổi bật, trông rất bắt mắt.

Trên cửa xe có dòng chữ “HOT DOG” in to, phía sau là hình vẽ những chiếc hotdog và hamburger trông cực kỳ hấp dẫn. Tổng thể chiếc xe toát lên vẻ trẻ trung, dễ thương.

Bên hông xe có bảng hiệu dựng đứng, hai bàn tròn nhỏ với ba chiếc ghế mỗi bàn. Trên bàn bày đủ menu, kèm các loại sốt như ketchup, mù tạt, dressing, Tabasco, muối…

Chẳng lẽ đây là xe bán hotdog lưu động từng đậu gần trường cấp ba của mình? Mình từng mua ở đây khá nhiều lần, dù cũng đã hai, ba năm rồi. Quán cực kỳ đông khách, tôi từng cùng bạn bè ghé ăn vặt rất nhiều lần. Nhớ ghê.

“Sakura-chan, đây là cửa hàng bán đồ ăn phải không?”

Mẹ tôi, nhìn vào hình vẽ trên xe, vui vẻ chạy lại.

“Vâng, đúng vậy. Đây gọi là hotdog, đúng như hình vẽ, là bánh mì kẹp xúc xích… kiểu thịt nhồi ấy ạ.”

“À, wurst nhỉ. Ồ, kẹp bánh mì à…”

Xúc xích thì thế giới này cũng có, nhưng hình như ở Đế quốc không phổ biến lắm.

“Chắc để tiền ở đây? Còn hotdog thì lấy ở đâu? Bán hàng là ở bên trong xe à?”

“Dạ, bên trong là bếp. Còn món ăn thì…”

Cha tôi đã đặt ngay đồng vàng lên khay tiền ở quầy bên hông xe.

Nhưng… hotdog lấy kiểu gì nhỉ? Không thấy bày sẵn, chẳng lẽ phải tự vào bếp làm? Tự phục vụ à?

Tôi nhìn menu bọc nhựa đặt trên bàn. Có hình minh họa nên mọi người dễ hiểu hơn hẳn.

Menu gồm các món như Plain Dog, Cheese Dog, Lettuce Dog, Chili Dog… Đúng là quán nổi tiếng, thực đơn phong phú thật. Ngoài hotdog còn có súp, salad, hamburger, sandwich, đồ uống lạnh – nóng, cả chút tráng miệng nữa.

Bình thường sẽ gọi món theo menu này…

“Cho tôi một Plain Dog.”

Tôi thử gọi món với chiếc xe không người. Ngay lập tức, một chiếc hotdog nóng hổi, bọc giấy cẩn thận xuất hiện trên bàn.

“Ra thế! Đặt món cũng là triệu hồi luôn à!”

Cha tôi cũng cầm menu trên bàn, nhưng nhanh chóng nhíu mày nhìn tôi cầu cứu. Ừ, ở đây đâu ai đọc được tiếng Nhật.

Trong game, các nhân vật nói tiếng Nhật nhưng lại không đọc được chữ Nhật, đúng là bất tiện. Số thì họ đọc được.

Giá món ăn vẫn giữ nguyên, nhưng hình như cửa hàng này cũng “chặt chém” lắm đây…

“Sakura-chan, mẹ muốn ăn món này.”

“Dạ, đó gọi là Cabbage Dog ạ.”

“Vậy cho mẹ một Cabbage Dog!”

Mẹ tôi gọi món, lập tức bên cạnh chiếc Plain Dog của tôi xuất hiện một chiếc hotdog kẹp đầy bắp cải và xúc xích. Nhìn ngon thật.

“Cha muốn ăn món này. Sakura, món này gọi là gì?”

“Ơ… cái đó à? Đó là ‘Hot Sauce Special’, nhưng mà… cha ơi!? Món đó cay lắm đó!”

“Ha ha, không sao. Cha thích ăn cay mà. Ở Nữ vương quốc cha còn từng ăn thịt nướng đỏ pi-ri-ri đấy nhé!”

Ơ, món thịt pi-ri-ri gì đó tôi chưa từng nghe qua, nhưng món này chắc chắn cực cay! Có chữ habanero, lại còn mấy biểu tượng quả ớt đỏ nữa kìa!

“Cho cha một Hot Sauce Special!”

Trời ơi, cha gọi thật luôn… Thôi, gọi thêm trà ô long cho cha giải cay. Mà chắc kem lạnh còn tốt hơn.

“Món này ăn kèm ketchup đỏ và mù tạt vàng sẽ ngon lắm… À, mù tạt cay lắm, cha không cần cho đâu…”

“Nếu Sakura khuyên thì cha cứ cho vào. Thế này được chưa?”

Trời ơi… Cha đang chơi trò thử thách gì vậy trời. Không lẽ cha phạm lỗi gì mà bị phạt sao…

Tôi còn đang nhìn cái hotdog đầy sốt cay và mù tạt của cha bằng ánh mắt không thể tin nổi, thì mẹ đã cắn một miếng to chiếc Cabbage Dog ngập ketchup.

“Ummm! Ngon quá! Cái sốt ketchup chua ngọt này hợp với thịt và rau giòn cực kỳ luôn! Mẹ chưa từng ăn món nào như thế này cả!”

Mẹ vừa nhai vừa cười tươi hạnh phúc. Nghe tiếng nuốt nước bọt “ực” của đám hầu gái đứng quanh mà thương thật.

“Vậy à? Để cha thử xem…”

Tôi hồi hộp quá nên vẫn chưa dám ăn hotdog của mình, chỉ chăm chăm quan sát phản ứng của cha.

Liệu có sao không nhỉ? Đã là món bán ra thì chắc ăn được thôi…

Mặc kệ tôi lo lắng, cha cắn một miếng thật to. Dũng cảm ghê…

“Ừm! Cái ketchup này đúng là chua ngọt ngon thật! Cay thì cũng….”

Cha đang nói thì bỗng khựng lại. Mặt cha chuyển từ đỏ sang tái, mồ hôi vã ra như tắm, còn run lẩy bẩy nữa. Ổng liếc tôi một cái, rồi cắn răng nhai tiếp, nuốt trọn miếng hotdog.

Đúng là… liều mạng vì sĩ diện với con gái!

“Hà, ha ha… vị cay kích thích thật, ngon lắm… Giá mà cho hoàng huynh nếm thử thì tốt…”

Cha ơi? Tính kéo Hoàng đế vào chịu trận chung à? Đừng, không khéo bị mắng chết! Tôi lặng lẽ đưa cho cha cây kem vani vừa gọi.

Cha cũng lặng lẽ ăn kem, thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt vẫn méo xệch. Chắc cay lắm lắm rồi.

Tôi cũng cắn một miếng hotdog sau bao ngày thèm thuồng.

Ngon quá…! Hotdog mà ngon đến vậy sao?

Cắn vào là nước thịt trong xúc xích vỡ òa, vị chua dịu của dưa muối và hành tây băm nhỏ hòa quyện cùng bánh mì. Đơn giản mà tuyệt vời.

Không phải cửa hàng tiện lợi, nhưng được ăn ngon thế này cũng đủ cảm ơn Samonia-sama rồi.

Ăn xong, tôi liền nhường lại xe cho đám hầu gái.

Menu thì tôi dịch, chị hầu Arisa ghi lại giúp mọi người.

“Cho tôi một Cheese Dog!”

“Tôi lấy Shrimp Dog!”

“Tôi muốn Lettuce Dog! À, thêm ly trà đá nhé!”

Chỉ một lúc, vườn nhà Công tước đã biến thành hội chợ ẩm thực.

Sau khi mọi người gọi xong, tôi tiếp tục thử gọi đủ món trong menu để kiểm tra giới hạn mỗi lần triệu hồi. Đám hầu gái sẽ ăn hết chỗ còn lại.

Đến lúc gọi không còn ra hotdog, nước uống như trà ô long hay cola cũng hết sạch.

Ừm, lượng hàng ít hơn tôi tưởng. Dù sao cũng là xe bán lưu động, không thể so với cửa hàng lớn.

Nhưng điểm mạnh nhất của cửa hàng này không phải ở đó – mà là nó là “cửa hàng di động”.

Xe hơi kìa! Có cả bếp bên trong, nghĩa là tôi đã có một phương tiện di chuyển cực kỳ tiện lợi.

Tôi mở cửa ghế lái, leo vào trong… Ồ, vào được luôn, chắc hệ thống tính đây là “bên trong cửa hàng”. Đã là “cửa hàng di động” thì chỗ lái cũng là một phần của cửa hàng.

Vậy thì, đồ đạc trong “cửa hàng” (trừ hàng hóa) sẽ không mang ra ngoài được, nhưng vẫn có thể “sử dụng”.

May mà kiếp trước tôi đã lấy bằng lái xe, cảm ơn bố kiếp trước đã trả tiền học cho con!

Chìa khóa vẫn còn đây… Ơ, nhưng xe này đâu mang ra ngoài được? Vậy khóa cửa kiểu gì? Nếu khóa ngoài thì hóa ra luôn bị “bỏ quên chìa trong xe”? Chắc phải triệu hồi lại từ đầu để reset thôi.

Bình xăng thì đầy. Tôi ngồi vào ghế, mọi thứ đều ổn… cho đến khi nhận ra một sự thật đau lòng, vội nhảy xuống đóng cửa lại, rồi gục xuống bên cạnh xe.

Chân… chân không với tới bàn đạp! Người thấp quá, ngồi không nhìn thấy đường luôn!

Không lái được! Sáu tuổi thì lái xe hơi là bất khả thi rồi!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Chờ trans từ 10h40 giờ ngủ đc r 🐧🐧
Xem thêm