• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 40. Phản bội.

0 Bình luận - Độ dài: 2,643 từ - Cập nhật:

Đó là một ngọn đuốc.

Một ngọn đuốc làm từ một khúc gỗ to, một cây thánh giá vỡ và một ngọn giáo được vót nhọn, tất cả đều được quấn trong những tấm vải tẩm dầu.

Tách, tách.

Dầu đang cháy trong lớp vải, nhỏ từng giọt xuống mặt đất.

"Phù thủy kìa—!!"

"…Tch."

"…A… Aaah…"

Với tiếng hét của người vừa nhìn thấy tôi. Ngay lập tức, con hẻm hẹp tôi đang đứng đã bị chặn kín bởi một làn sóng người đổ đến.

Ngọn lửa họ mang theo rọi sáng cả con hẻm tối, dù mặt trời vẫn chưa mọc, nhưng không gian xung quanh đã trở thành một màu đỏ rực như máu.

Đó là một sự thay đổi quá đột ngột, khó mà tin được đó là tiếng hét đến từ một người.

Khi có đến cả trăm người đang tiến về phía tôi theo hàng lối, tôi chỉ có thể phát ra những tiếng rên khe khẽ và trốn sau lưng Rumi.

Dù tôi có cố gắng tỏ ra can đảm thế nào đi nữa, thì bản chất thật của tôi vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát.

"R…Rumi…!"

"…Han."

Tôi muốn hỏi cô ấy rằng đây có phải là một trò đùa không, nếu đúng là thật thì lần này cô ấy đã đi quá xa rồi.

Nhưng nỗi sợ hãi và sự ghê tởm trong ánh mắt của họ đã nói cho tôi biết rằng tình cảnh này đã vượt xa hai chữ "trò đùa".

Phù thủy. Săn lùng.

Từng chữ cuộn lại nơi đầu lưỡi tôi.

Săn… gì cơ?

Tôi đã làm gì?

Tôi chỉ đang sống cuộc đời của bản thân, cố gắng bám trụ để tồn tại, như tôi vẫn luôn…!!

Một bước, rồi lại một bước nữa.

Lưng tôi mỗi lúc một khom xuống theo từng bước chân mà mọi người đang tiến về phía mình.

Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nhìn Rumi, người đang đứng chắn trước mặt tôi, với ánh mắt cầu khẩn.

"—Han, nghe cho kỹ đây."

"…Ư-ừ… ừ!"

Một tia hy vọng.

Một tia hy vọng mong manh vụt sáng trên khuôn mặt tôi.

Những lời của Rumi làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Rumi từng nói rằng cô ấy có cách để giải quyết chuyện này.

Đúng vậy, chắc chắn là cô ấy phải có cách giải quyết.

Rumi chính là người duy nhất mà tôi tin tưởng trong ngôi làng này, là người duy nhất sẽ không hại tôi.

Bởi vì tôi tin—

"Ở yên đó đi."

"…Hả?"

Soạt.

Rumi nói những lời đó với tôi trong khi bàn tay tôi vẫn đang nắm chặt lấy tay cô ấy.

Nhưng chỉ một cú giật nhẹ đã khiến bàn tay của chúng tôi tách ra, và tôi thấy thân hình của Rumi, người mới nãy còn đứng chắn trước mặt, giờ đang rời xa khỏi mình.

Ngay khoảnh khắc đó, những người trong làng như thể đã đợi sẵn, đều đồng loạt lao đến như một bầy bò điên rồi túm chặt lấy tôi.

Tôi không kịp nghĩ thêm gì.

"Ru…mi…?"

"Làm tốt lắm, Rumi!!"

Roạt.

Tôi bị xô mạnh xuống đất, toàn thân bị trói bằng dây thừng chặt đến mức không thể cử động.

Một mảnh vải bẩn thỉu, hôi hám nhét sâu vào miệng khiến tôi gần như không thể thở nổi, khó thở đến mức khiến lồng ngực quặn thắt lại.

".....—"

*Tại sao…vậy*, tôi cố thều thào, nhưng nói không sao thành tiếng.

Chỉ có thể trăn trối nhìn Rumi.

Mong rằng cô ấy sẽ nói gì đó.

Mong rằng cô ấy sẽ nói tất cả chỉ là một phần của "kế hoạch".

Mong rằng cô ấy sẽ nói tất cả chỉ là một lời nói dối.

Tôi tuyệt vọng cầu nguyện điều đó.

"......"

Nhưng Rumi không nói một lời với tôi.

Cô ấy chỉ mỉm cười lạnh lẽo, nụ cười khiến cả người tôi tê dại như bị băng giá bao phủ.

**

"Ha ha! Rumi, cô đã không để con ả phù thủy đó sổng mất và dắt nó tới đây nhỉ!!"

"......."

"Cô không bị nguyền đấy chứ? Nghe nói khi bị dồn vào đường cùng, phù thủy sẽ để lại những nguyền rất khủng khiếp đấy."

Tôi bị vây kín bởi những ngọn đuốc, từng ngọn lửa hừng hực như sắp thiêu cháy tôi. Toàn thân bị trói chặt, không thể cử động.

Chỉ cần giãy giụa một chút là sợi dây lại siết chặt thêm một vòng, còn miệng thì bị nhét đầy vải.

Mùi hôi thối xộc lên mũi theo từng hơi thở.

Đây… là tra tấn.

".......!!"

"Không được cử động!!"

Mỗi một cử động nhỏ của tôi lại khiến ánh mắt và tiếng quát tháo dồn về phía mình trở nên lạnh thêm.

Dù tất cả điều đó đều đã như cực hình rồi, nhưng—

"…Ổn rồi, không có chuyện gì xảy ra cả, thưa trưởng làng."

"Ha ha, thế thì thật tốt quá!!"

Điều đau đớn nhất lại chính là sự phản bội cay đắng của người bạn mà tôi từng tin tưởng.

"........."

Rumi, tại sao vậy?

Tại sao cậu lại bỏ rơi tớ?

Chẳng lẽ cậu cũng giống bọn họ?

Cậu chỉ đang lợi dụng tớ, coi thường tớ, giả vờ làm bạn của tớ thôi sao?

Những suy nghĩ vốn không có hình dạng bắt đầu biến thành lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim tôi.

Còn đau hơn cả sợi dây thừng đang siết nghẹt lấy cơ thể tôi.

Còn đau hơn cả những hòn đá làm tôi đau buốt do vài người dân đã ném.

Nỗi đau vì bị chính người mà bản thân tin tưởng nhất quay lưng, quả thực là không thể chịu nổi.

Vào cái khoảnh khắc này, tôi lại cảm thấy biết ơn chủ trọ vì cái tài nhét vải vào miệng.

Bởi nếu miệng tôi được tự do.

Hẳn là tôi đã cắn lưỡi tự sát.

"Chúng tôi đã tìm được phù thủy như ngài yêu cầu, thưa trưởng làng."

"Đúng vậy, chính Rumi đã dắt nó đến đây. Lòng dũng cảm của cô ấy sẽ được nhớ mãi qua nhiều thế hệ. Ha ha!"

Nếu có thể khóc ra máu, tôi đã khóc.

Nếu có thể móc con tim mình ra để cho bọn họ thấy được những vết đâm mà nó phải gánh chịu, tôi đã làm.

Nếu có thể cạy não mình ra để xóa sạch ký ức, tôi sẵn sàng làm điều đó cả ngàn lần.[note80748]

Đó là mức độ đau đớn từ sự phản bội mà cô ấy mang lại cho tôi.

"Không."

Chính vì vậy, ngay khi nghe thấy lời phủ nhận của Rumi, tôi đã vui mừng đến ngây dại.

Lách tách, lách tách. Như cơn mưa được mong chờ từ lâu đang rơi xuống sau hạn hán.

Mảnh đất khô cằn, trái tim tôi, bắt đầu thấm nhuần những giọt mưa ít ỏi ấy.

Nhưng đó là sai lầm.

Một chút nước mưa rơi xuống mảnh đất nứt toác, chỉ khiến vết nứt lan rộng thêm.

Tôi đã không biết điều đó.

Tôi thật sự, quá ngu ngốc.

"Tôi đã tìm thấy phù thủy thực sự."

"…Cô đang nói gì vậy, Rumi?"

Lời thú nhận của Rumi.

Dân làng lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn.

Những kẻ vừa ném đá tôi, những kẻ vừa giơ đuốc sát người tôi như muốn thiêu sống, giờ đây lại nhìn về phía Rumi với vẻ bàng hoàng.

Như thể họ không tin nổi điều mình vừa nghe.

Như thể họ không thể chấp nhận được chuyện đó.

"Mọi chuyện đã rõ rành rành rồi còn gì? Một kẻ ngu ngốc như cô ta thì làm sao có thể tạo ra một lời nguyền mạnh đến vậy được."

"Nhưng—"

"Vả lại, 'con quái vật' này đã ở đây hơn mười năm rồi, có lý do gì để nó đột nhiên gây rắc rối vào lúc này thế? Bà cũng nghĩ vậy phải không, bà Redao?"

"…Đ-Đúng là vậy."

Với sức cuốn hút mạnh mẽ của mình, Rumi đã lay chuyển trái tim dân làng chỉ trong chớp mắt.

Đôi mắt cô ánh lên vẻ tự tin, lời lẽ tuôn ra dứt khoát, dù không có chút bằng chứng nào nhưng chỉ điều đó thôi cũng đã đủ để mọi người tin lời cô.

Thế nhưng, có lẽ vì mạng sống của họ, hay là vì sự an toàn của cả ngôi làng đang bị đe dọa.

Vẫn có kẻ khăng khăng cho rằng tôi là thủ phạm.

Tốt nhất là nên đổ hết tội cho tôi.

Tốt nhất là nên bắt kẻ "chắc chắn" có tội thay vì mạo hiểm đuổi theo một phỏng đoán không chắc chắn.

"Nhưng Rumi, ngoài con quái vật này ra thì còn ai có thể làm ra chuyện đó—"

"Có đấy."

"…Cô nói gì?"

"Tôi đã nói rồi, là do phù thủy."

Lời đáp của cô ấy khiến tất cả những người đang tranh cãi lập tức im bặt.

"......."

Còn tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao bản thân lại phải chịu cảnh này.

Tôi chỉ có thể mơ hồ đoán rằng trong làng đã xảy ra chuyện gì đó… và mọi người đã đổ hết tội lên đầu tôi.

Vì thế khi Rumi tuyên bố rằng tôi không phải thủ phạm, tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhanh lên, cởi trói cho tôi đi.

Tôi thậm chí còn không biết phù thủy là gì, nhưng tôi chắc chắn mình không phải phù thủy.

Tôi sẽ tha thứ cho các người, nên chúng ta có thể hãy quay về được không?

Vì tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến lúc này chỉ là… tôi muốn được nghỉ ngơi.

"Dạo gần đây, không, phải nói là suốt hai tháng qua, có một đứa trẻ đã tìm cách dụ dỗ Han."

"…Cái gì?"

Tôi không thể ngờ thứ cứu rỗi mình lại trở thành cơn ác mộng khủng khiếp nhất.

Tôi thậm chí còn không thể ngờ rằng chuyện này lại đáng sợ hơn cả việc bị buộc tội là thủ phạm.

Lúc đó, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm một cách đáng xấu hổ.

Đến mức chính tôi cũng muốn tự giết bản thân mình.

"Theo lời của Han, đó là một đứa trẻ sống ở sâu trong núi nơi lũ quái thú trú ngụ và cố tình tránh mặt mọi người."

"...Điều đó là thật sao?"

"Đúng vậy! Gần đây mọi người đã thấy những xác chết kỳ lạ của lũ động vật rồi còn gì? Chắc chắn là do ả phù thủy đó làm. Ngoài ả ta ra thì còn ai vào đây nữa. Mọi người thừa biết rằng Han chẳng bao giờ ra ngoài vào ban đêm mà?"

Câu chuyện đang bắt đầu rẽ sang một hướng kỳ lạ.

Những lời đó khiến tôi quên cả thở trong thoáng chốc.

Tôi thừa nhận là mình vô tâm và cũng không được thông minh cho lắm, nhưng ngay cả tôi cũng hiểu được tình huống này đang trở nên tệ hơn bao giờ hết.

Rumi, cậu đang nói gì vậy?

Rumi... Đó không phải là sự thật, phải không?

Không phải đúng không?

Rumi?

Dừng lại đi.

Tớ nói, dừng lại ngay.

Tôi đã hét lên những lời đó.

".....—!!!! — — — —!!!!"

"Này!? Cô ta bị điên rồi!"

"Chắc chắn là do lời nguyền mà ả phù thủy đó yểm! Dù có chuyện gì cũng đừng có tháo khăn bịt miệng của Han ra!"

"Ư... Ừ, được rồi, Rumi!"

Soạt, soạt, tôi giãy giụa, cố gắng thoát khỏi sợi dây trói.

Tôi vùng vẫy dữ dội, gào thét, cố gây náo loạn chỉ để khiến họ không nghe được những lời Rumi nói.

Tôi bò lê trên mặt đất, gào lên rồi dập đầu xuống đất.

Đất cát lọt vào mắt, mặt đất thô ráp nghiến nát làn da, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn gì.

Bởi lúc này trong đầu tôi chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất… đó là phải dừng cơn điên này lại, tôi phải khiến Rumi câm miệng.

Tôi đã có một người bạn mới.

Cuối cùng tôi cũng có một người thật sự quan trọng với mình.

Những kỉ niệm quý giá chỉ có tôi và Alice biết, những bí mật mà trong cả ngôi làng này tôi chỉ kể cho mỗi mình Rumi.

"Cô ấy còn nói rằng cả hai đã cùng nhau hát ở trong rừng cho đến khi mặt trời lặn!"

"Chúa ơi…!! Chuyện đó…"

Rumi đã bẻ cong những kỉ niệm ấy, kể lại chúng như thể đó là chuyện gì đó quái đản lắm.

"Đúng vậy! Han chỉ là nạn nhân bị phù thủy mê hoặc. Thủ phạm thực sự chính là ả 'phù thủy' đó còn gì?"

"…Thủ… phạm… thực sự…"

"Nếu chúng ta không giết được phù thủy thật, thì chẳng phải chuyện này sẽ cứ tiếp diễn mãi hay sao?"

"Đúng, đúng vậy, nghe cũng có lý."

Ánh mắt của họ giờ đã không còn hướng về phía tôi, kẻ đang quằn quại dưới đất.

Họ không còn phản ứng trước tiếng gào thét của tôi.

Tất cả những ngọn đuốc đều được giơ cao, chĩa về phía sườn núi như thể họ đã sẵn sàng xuất phát.

Mọi thù hận của họ, đều hướng về nơi đó.

Chỉ đến khi ấy, tôi mới hiểu ra Rumi muốn làm gì.

Khi Rumi nói rằng cô ấy có cách để giải quyết chuyện này.

Khi cô ấy nói rằng tôi sẽ ổn thôi.

Tôi đã hiểu, một cách rõ ràng và đau đớn hơn bao giờ hết.

".....— — — — — —!!!!!!!"

"……Ả phù thủy đó có thể đã nguyền rủa Han, nên cứ trói chặt dây thừng vào."

"…Ừ… ừm, hiểu rồi, Rumi."

"…Được rồi, chúng ta đi thôi."

Một người phụ nữ đã định bước đến để cởi trói cho tôi vì nghĩ rằng mọi chuyện đã xong và tôi không phải thủ phạm—

Nhưng Rumi đã ngăn cô ta lại bằng giọng điệu quả quyết.

Để ngăn không cho tôi lên tiếng.

Để dồn hết tội lỗi lên đầu đứa trẻ ấy.

—Để cứu lấy tôi, bằng cách hiến tế đứa trẻ ấy.

"— — — —!!"

Cậu đang nói cái quái gì thế?

Thả tớ ra.

Cởi trói đi, tớ bảo cậu cởi ra cơ mà.

Cậu thừa biết rằng không phải em ấy.

Tại sao cậu lại làm như vậy…!!

"— —,— —!!"

Nhưng cho dù tôi có gào thét đến thế nào đi chăng nữa.

Cho dù tôi có dùng đến sức lực mà bản thân chưa từng dùng trong đời.

Cho dù tôi có quẫy đạp, vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay họ và bỏ chạy.

Tôi vẫn chẳng thể nào kéo đứt được sợi dây thừng đang trói chặt lấy mình.

"…Vậy, tất cả mọi người cùng đi cùng nhau chứ?"

Vù, bất chấp ánh mắt cầu xin của tôi, cô ấy vẫn quay đầu đi mà không nói một lời.

Dưới những tia nắng đầu tiên vừa chiếu xuống, mái tóc của cô ấy đỏ rực hơn cả ngọn đuốc đang cháy bên cạnh.

Rumi chậm rãi bước về phía trước, dẫn đầu đám dân làng.

Tôi chỉ có thể nhìn theo, toàn thân bị trói chặt, trái tim như rơi xuống vực sâu.

Rumi bước ngang qua những cây thánh giá đang cháy, được giơ cao như dấu hiệu của một cuộc hành quân.

Và phía sau cô là cả một đoàn người nối đuôi nhau.

"Đi bắt phù thủy [thật] nào."

Một đoàn người dài, đã sẵn sàng mở một cuộc săn lùng phù thủy.

Ghi chú

[Lên trên]
Thích văn phong của tác giả này ghê, rất hợp gu, hay và sâu sắc.
Thích văn phong của tác giả này ghê, rất hợp gu, hay và sâu sắc.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận