• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 21. Đặt tên.

2 Bình luận - Độ dài: 2,297 từ - Cập nhật:

Tim tôi đập loạn xạ như thể đã đánh mất mọi nhịp điệu vốn có.

Thình thịch, thình thịch. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình vang vọng trong tai.

Đứa trẻ, con bé sẽ không nghe thấy đâu phải không?

Cơn lo lắng bao trùm lấy tôi. Đứa trẻ đã đặt câu hỏi rồi ngồi yên bất động, chăm chú 'nhìn' về phía tôi.

"......"

"......"

Sự yên tĩnh nặng nề đến nghẹt thở.

Đôi mắt của con bé bị lớp băng che kín, chắc chắn không thể nhìn thấy tôi, vậy mà tôi vẫn vô thức tránh ánh nhìn mà mình tưởng tượng ra, cúi gằm đầu xuống mặt sàn.

Sức nặng của tội lỗi đè chặt lên vai tôi. Nhưng cảm giác tội lỗi ấy chẳng kéo dài được lâu, nó nhanh chóng biến thành cơn thịnh nộ, bùng cháy trong tim tôi.

Anna. Anna Akaia.

Khốn khiếp, con khốn Anna...!!

Cơn giận dữ không thể kìm nén đang nhắm thẳng vào một người mà tôi còn chưa từng trò chuyện.

Anna... Ngươi, con người kia... Sao ngươi vẫn còn lảng vảng ở đây như bóng ma thế, tại sao ngươi không chịu rời bỏ đứa trẻ này vậy...!!?

Buông... buông tha cho đứa trẻ này đi...

Cơn phẫn nộ khó có thể diễn tả được thành lời chạy dọc sống lưng tôi. Đầu tôi nóng ran, đôi đồng tử giãn rộng. Cảm giác ấy hệt như say men rượu mạnh.

Nhưng phải kìm nén những cảm xúc lại nhanh mới được.

Bởi, tôi không có quyền được cảm thấy như vậy trước mặt đứa trẻ này.

"…Chị Elli?"

"…Ah—"

Giọng nói gọi tên tôi rụt rè cất lên, kéo tôi trở về từ dòng suy nghĩ.

Người ta vẫn hay nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.

Dù tôi không nhìn thấy gương mặt đứa trẻ vì bị lớp băng che phủ, tôi vẫn cảm nhận được tình cảm của em qua giọng nói, qua âm điệu và qua cả những đường cong khẽ nhếch lên nơi khóe môi.

Phải.

Đứa trẻ này quá tốt bụng.

Không một từ nào có thể miêu tả được.

Một đứa trẻ quá đỗi dịu dàng, đến mức chỉ biết quan tâm người khác mà quên cả chính mình.

Hẳn là con bé cũng từng muốn than thở về cuộc sống ngột ngạt này.

Con bé hoàn toàn có thể nghi ngờ những hành động kỳ lạ, thậm chí là kỳ quái của tôi, những thứ chỉ khiến con bé tổn thương.

Con bé hoàn toàn có quyền làm nũng, dù chỉ là một lần.

Thế nhưng, em ấy lúc nào cũng ưu tiên cảm xúc u ám của tôi, cố gắng làm dịu bầu không khí, ngoan ngoãn làm theo những lời nói hay mệnh lệnh kỳ quặc mà tôi nói ra.

Đó là tình cảm.

Một thứ tình cảm ngọt ngào đến tan chảy nơi đầu lưỡi, đậm đặc đến mức nghẹt thở, không tài nào thoát ra được.

Sau cùng, tôi cũng đành phải thừa nhận rằng…

Tôi không thể rời xa đứa trẻ này.

"Ah… Anna, là cái tên ấy, nhỉ…?"

"…Đúng vậy ạ…!"

Ngay khi tôi vừa nhắc đến cái tên Anna, gương mặt của đứa trẻ lập tức bừng sáng thấy rõ.

Một nụ cười tươi sáng mà trước giờ tôi chưa từng được nhìn thấy.

—Rụp.

Tôi cắn môi. Những chiếc răng nanh sắc nhọn, vốn có thể dễ dàng xé nát cả thịt, xuyên thủng làn môi mỏng manh như thể nó chỉ là tờ giấy làm cho máu trào ra.

Vị mặn của máu dần lan trong miệng tôi. Nhờ vậy mà những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tôi như được dìm xuống, dần dần lắng lại.

"....."

Ực. Tôi nuốt chúng xuống.

Suýt nữa tôi đã thốt ra câu: "Giá như em là một đứa trẻ hư."

Nhưng ước nguyện ấy, cùng với ngụm nước bọt vừa trôi xuống cổ họng đã chìm vào vực sâu tăm tối trong lòng tôi.

Ước gì đứa trẻ tốt bụng ấy có thể trở nên hư hỏng…

Tôi đúng là một con quái vật không thể cứu rỗi.

Liệu tôi có thấy nhẹ lòng hơn đôi chút nếu như em sợ hãi tôi, chối bỏ tôi, phản bội tôi, tấn công tôi, rồi cố gắng chạy thật xa khỏi nơi này hay không?

Nếu em làm vậy—

— Thì tôi đã có thể nuốt chửng em mà không chút hối tiếc.

Nhưng giờ thì muộn rồi.

"… À phải rồi. Anna, Anna… Anna…"

"…Chị tìm được gì rồi sao?"

"À… A ưm… Phải. Chị có phát hiện ra một vài điều."

Giờ đây, tôi đang đứng trước một ngã rẽ.

Những lời tôi sắp nói ra sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời của cả hai chúng tôi kể từ giây phút này. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy như vậy. Trực giác của tôi đang gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Rằng nếu bước qua ranh giới này, tôi sẽ không có đường lui.

Tôi đưa tay lên rồi che mắt lại.

Bóng tối ập đến.

Như thể có một vạch dài, rạch thẳng trước mắt tôi.

Tôi có nên nói ra sự thật không?

Tôi có nên phản bội niềm tin của đứa trẻ không?

Nếu tôi kể cho con bé nghe sự thật tàn nhẫn ấy, thì con bé sẽ chạy đến chỗ người chị gái kia mất.

Tôi không thể nghĩ đến một khả năng nào khác. Với tính cách của con bé, chuyện đó là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng tôi nhất định phải ngăn điều đó lại, bằng mọi giá.

Lời thì thầm của ác quỷ.

Vì muốn xoa dịu cảm giác tội lỗi của chị gái, người hẳn đã sống trong dằn vặt vì tin rằng chính bản thân đã giết chết em gái, hoặc đứa trẻ ấy sẽ tìm đến chị mình vì muốn biết lý do tại sao đệ nhất công chúa lại căm ghét mình đến thế.

Có lẽ là cả hai.

Bởi vì, em ấy chính là như vậy.

Ngay cả khi phải đối mặt với kẻ đã lạnh lùng giết chết mình, đứa trẻ ấy cũng sẽ tự trách bản thân. Em ấy sẽ nói rằng lỗi là ở mình. Rằng em sẽ sửa đổi tất cả những gì khiến chị khó chịu. Rằng chỉ cần chị đừng bỏ rơi em.

Con bé sẽ khóc, sẽ cầu xin, sẽ ngoan ngoãn làm theo bất cứ mệnh lệnh nhục nhã nào.

Và rồi, chuyện gì sẽ xảy ra với đứa trẻ ấy?

Người phụ nữ đó sẽ làm gì đây?

Liệu người phụ nữ đã ra tay tàn nhẫn không chút do dự ấy, sẽ tổ chức tiệc ăn mừng chỉ vì đứa trẻ mà ả ta tưởng rằng nó đã chết dưới tay mình nay lại sống sót trở về chứ?

Liệu ả ta có mở tiệc khiêu vũ, mời người người đến chia vui rồi tuyên bố đó là một ngày hạnh phúc hay không?

Liệu ả ta có cho đứa trẻ ấy một mái nhà ấm áp, bữa ăn đủ đầy, và chào đón con bé như một thành viên quý giá trong gia đình hay không?

Không… không đời nào…

Những chuyện như thế… làm sao có thể xảy ra được kia chứ…!!!

Choang, tôi nghe thấy thứ gì đó vỡ vụn trong lòng mình.

Tôi đã vượt qua ranh giới.

Tôi không thể tin chúng.

Đúng vậy, tôi không thể để đứa trẻ ấy rơi vào tay người phụ nữ đó một lần nào nữa. Ả đàn bà đó không xứng đáng, không đủ tư cách.

Chỉ cần ả ta không ra tay giết em thêm một lần nữa cũng là quá may mắn rồi.

'U-uh… Chị ơi…'

'.....!!'

Hình ảnh đứa trẻ bê bết máu, quằn quại như xác chết bên bờ sông vẫn hiện rõ trong tâm trí tôi.

Đứa trẻ ấy sẽ lại bị phản bội. Sẽ lại phải chịu những vết thương chẳng thể phai nhoà.

Tôi không thể để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa.

Đúng vậy.

Tất cả là để bảo vệ đứa trẻ ấy.

Đấy không phải phản bội.

Đấy là bảo vệ!

Vậy nên tôi sẽ—

Tôi sẽ—

"Chị xin lỗi. Chị… không tìm thấy ai có cái tên đó."

"…Ah…?"

"Chị… không tìm thấy gì cả."

Nụ cười rạng rỡ của đứa trẻ cứng lại, biểu cảm vui vẻ dần trở nên gượng gạo.

Tôi cất lời.

Từng âm tiết.

Rành mạch và dứt khoát, để con bé có thể nghe thấy rõ.

Cô ấy không có ở đó.

Cô ấy không tồn tại, tôi nói.

Người đó không có thật.

Dù có thật đi nữa, thì "chị" cũng sẽ không cho phép em.

Vậy nên đừng đuổi theo ảo ảnh ấy nữa.

Bởi vì "chị" đang ở ngay đây rồi, ngay trước mặt em.

"Không có ai như thế cả."

"A… Ưm…?"

"Không một ai."

Vừa nghe xong câu trả lời của tôi, đứa trẻ đã đưa cánh tay phải, cánh tay duy nhất còn có thể cử động, ôm lấy cánh tay trái rồi bắt đầu run rẩy.

Ah.

Tôi đã nói rồi.

Tôi đã nói mất rồi.

Giờ tôi đã không còn đường lui.

Hẳn là con bé đã sốc lắm nhỉ?

Cơ thể em ấy bắt đầu nghiêng dần sang một bên.

"Ah, không…"

"Hức… hức! Haa… haa…"

Bịch.

Tôi lập tức bật dậy khỏi ghế rồi lao đến bên em ấy.

Tôi đỡ lấy cơ thể mong manh, run rẩy như thể vừa trải qua một cú sốc lớn trước khi em ấy ngã khỏi ghế.

Cơ thể của em ấy nhẹ như mây, mềm như lông vũ.

Chị làm tất cả… là vì em.

Thiên thần trong trái tim tôi khẽ mỉm cười, gật đầu một cái rồi từ từ tan biến.

Chị xin lỗi.

Nhưng, chị đã yêu em mất rồi.

Tôi ôm chặt đứa trẻ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng em. Có lẽ chỉ là tưởng tượng của tôi, nhưng những tiếng thút thít của em ấy hình như đã dịu đi phần nào.

Cảm giác khi được em ấy dựa vào khiến tôi nhẹ nhõm đến lạ thường.

Tôi thầm nghĩ.

Lẽ ra mình nên làm điều này từ lâu rồi.

"Huah… huaaa…"

"Không sao đâu, ngoan nào, được rồi. Biết đâu nếu tiếp tục tìm kiếm, ta sẽ gặp được cô ấy thì sao?"

"Th-Thật sao…?"

"Đương nhiên rồi. Chị sẽ luôn ở bên em, giúp em tìm kiếm cho đến khi gặp được cô ấy."

Chẳng phải người ta vẫn hay nói rằng, đôi khi quên đi mọi thứ lại là ân huệ của thần hay sao?

Nhưng với một đứa trẻ chỉ còn biết bấu víu vào hai âm tiết của một cái tên, đã đánh mất tất cả ký ức và quá khứ, thì việc lãng quên chỉ là một lời nguyền độc địa.

Hy vọng, manh mối, ký ức, quá khứ.

Khi đã mất hết những trụ cột tinh thần ấy, đứa trẻ từng tỏ ra mạnh mẽ và trưởng thành kia giờ đây chẳng khác gì những thiếu nữ đồng trang lứa.

Tôi nhìn vào tấm gương gần đó, thứ đang phản chiếu là hình ảnh tôi đang vỗ về một đứa trẻ trong vòng tay mình.

Vẫn là mái tóc đen dơ bẩn như mọi khi.

Vẫn là đôi đồng tử đỏ như máu, thứ luôn phơi bày bản chất quái vật của tôi, một sự thật mà tôi không bao giờ có thể che giấu được.

Vẫn là gương mặt lạnh lùng, u ám ấy, gương mặt mà tôi đã nhìn thấy suốt hàng trăm năm qua.

Nhưng, có một thứ đã khác.

Cái gì thế này, đó là tôi sao?

Một người lúc nào cũng đeo lên mình lớp mặt nạ giả tạo...

Vậy mà cũng có thể làm ra biểu cảm như vậy sao?

Cũng, không tệ lắm.

"Hức… hức… uwaaaaaah…!!"

"Được rồi, cứ khóc đi. Đã có "chị" ở đây rồi mà, phải không?"

Tôi vỗ nhẹ lên lưng đứa trẻ trong khi con bé vùi mặt vào ngực tôi mà khóc nức nở.

Khoảnh khắc này, không, từ giờ trở đi, tôi sẽ là người duy nhất mà đứa trẻ này có thể dựa vào.

Từ lúc này, tương lai từng bị chia làm hai hướng giờ đã thu lại thành một.

Tôi nhếch môi.

Trong gương, người phụ nữ với đôi mắt đỏ rực đang mỉm cười, một nụ cười kéo dài đến tận mang tai.

Tôi khẽ nói trong khi nhìn thẳng vào gương.

*Không quan trọng người khác nói gì.*

Tất cả các người, chính các người đã khiến tôi thành ra thế này.

Tôi là một con quái vật độc ác.

Mà đã quái vật độc ác thì làm điều xấu cũng là lẽ đương nhiên, nhỉ?

Tôi sẽ biến đứa trẻ này trở thành của riêng tôi.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve cổ em, người đang hoàn toàn buông lỏng, phó mặc vào tôi. Tôi khẽ đưa móng tay ra, để lại một vết xước nhỏ trên làn da trắng sữa, không tì vết của em.

Một vết không đủ, nên tôi để lại hai.

"Chị sẽ đặt cho em một cái tên."

"… Ell…i?"

"Không có tên để người khác gọi thì cô đơn lắm."

Đứa trẻ ngừng khóc, ngước đôi mắt đẫm nước hướng về tôi.

Tôi thè chiếc lưỡi dài, mảnh như loài rắn của mình ra rồi từ từ quấn thành sợi xích quanh cổ con bé.

Chị sẽ khiến em thật hạnh phúc.

Còn giờ thì,

"Alice. Em thấy cái tên đó thế nào?"

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Hóng chap What If
Xem thêm
Cú đêm săn chap 🐧
Xem thêm