Web Novel
Chương 24. Chuyện bên lề, Helena và Yuta. Và Ispa.
2 Bình luận - Độ dài: 2,467 từ - Cập nhật:
Đối với những mạo hiểm giả, đây là câu chuyện tàn khốc và tuyệt vọng nhất, nhưng cũng là câu chuyện phổ biến nhất.
Cái chết.
Và sự hy sinh.
Trong một tình huống lẽ ra cả hai phải chết.
Đã có một người sống sót.
Và người kia, đã cứu người còn lại.
Tất cả các mạo hiểm giả đều mang theo bi kịch của riêng mình.
"Cuộc đời của một mạo hiểm giả, tự bản thân nó đã là một bi kịch."
**
Vào buổi sớm mai, khi mặt trời còn chưa ló dạng.
Nhưng với những mạo hiểm giả không ưa cái nắng gay gắt, thì đây lại là khoảng thời gian họ hoạt động hiệu quả nhất.
"…Nhiều quá. Thật sự quá nhiều rồi."
Một núi giấy tờ chất đống trước mặt tôi.
Số báo cáo phải viết ngày càng tăng dần lên theo những thành tích mà chúng tôi đạt được.
Tôi nên vui mừng vì điều này không đây?
Chúng tôi đã cùng nhau nâng ly ăn mừng khi lần đầu tiên khẳng định được tầm ảnh hưởng của mình ở thủ đô, nhưng nếu biết trước sẽ thành ra thế này, thì có lẽ tôi đã chọn sống yên ổn ở một vùng quê hẻo lánh rồi.
"Bữa tiệc" giấy tờ không hồi kết khiến tôi muốn chửi thề, nhưng tôi đã nuốt lại những lời sắp bật ra cùng với ngụm trà đen trong miệng.
Nó có vị đắng.
Có lẽ là do mệt mỏi nên tôi chẳng còn cảm nhận được vị của loại hồng trà mà mình yêu thích nữa. Chỉ thấy nó đắng nghét và nóng rát.
Khi đang lè lưỡi ra để làm dịu đi vị nóng đó, tôi bất chợt cảm nhận được sự xuất hiện của một kẻ phiền phức.
—Tata-da-da.
"…Lại chuyện gì nữa đây… mình thực sự sắp phát điên lên rồi."
Tiếng bước chân ầm ĩ vọng lại từ phía cánh cửa đang đóng kín.
Lần này cô ấy lại mang đến tin tức gì nữa vậy?
Trước đây, mỗi lần nghe tiếng bước chân ấy là tim tôi lại đập thình thịch cùng nỗi bất an trào dâng. Còn giờ thì tôi chỉ thấy bực mình mà thôi.
Rầm! Không rõ là do thiếu tôn trọng hay đơn giản là chẳng thèm quan tâm, nhưng cánh cửa ấy đã bị đẩy mạnh đến nỗi đập thẳng vào bức tường phía sau.
Trông thấy vết xước trên lớp giấy dán tường đỏ mà tôi đã bỏ cả đống tiền ra để trang trí, do cú va chạm tạo ra.
Thậm chí còn lõm cả tường.
Ah.
"—Hội trưởng Helenaaaaa!! Tin khẩn cấp! Tin khẩn cấp nèeeee!!?"
"Tôi sẽ nghe nó nếu đó là lời trăn trối cuối cùng của cô."
Shing, thanh hắc kiếm trong tay tôi lao thẳng về phía trợ lý. Nhờ phản xạ nhanh của mình, cô ấy đã ngay lập tức quỳ sụp xuống, vậy nên thanh kiếm chỉ kịp cắt ngang vài sợi tóc.
Tiếc thật.
Thủ phạm của màn náo loạn ấy, người bước vào phòng với vẻ tự tin cùng giọng nói oang oang, lúc này đang ngã ngửa ra sau khiến cho vòng một đồ sộ càng thêm nổi bật còn tay thì chỉ thẳng vào tôi.
Mỗi lần ngón tay cô ta động đậy, bộ ngực đó cũng lắc lư theo.
Thật khiếm nhã.
Hay là... Tôi cắt phăng cái bộ ngực đó đi nhỉ?
Phải rồi. Làm thôi.
Tôi vung kiếm lần nữa.
"N-N-N-Ngài định giết tôi thật đấy à!?"
"Đúng vậy."
"Trả lời thẳng thắn hệt như tôi nghĩ luôn á!?"
"Tôi cắt một bên nhé?"
"Cái gì cơ!?"
Còn cái gì nữa, tất nhiên là bộ ngực ấy rồi.
Nhìn nó to chưa kìa, tôi đang thắc mắc là nếu như tôi cắt mất một bên thì liệu nó có mọc lại được không.
Tôi giơ kiếm lên, nhưng nhìn thấy cô ấy đang quỳ gối dập đầu, tôi đành hạ kiếm xuống.
Tôi yêu ngài!
Biến.
Tôi đá văng cô ấy ra, thế nhưng cô ấy chỉ bám riết lấy tôi và rên rỉ. Tôi còn cả đống việc phải làm, tôi muốn ngủ, tôi muốn cắt phăng cái thứ đó đi, và trên hết là tôi đang rất bực bội. Nhưng tôi quyết định sẽ nghe thử xem cô ấy định nói gì.
Cái bộ ngực khổng lồ ấy đúng là chướng mắt thật, nhưng về khoản công việc thì cô ấy cũng rất đáng tin.
Bissa. Bề ngoài trông có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng bên trong lại khá nhanh trí. Và vì lý do nào đó cô ấy đã trở thành trợ lý của tôi.
Có nên cắt nó đi không nhỉ?
Cô ấy đứng đực ra một lúc, rồi bắt đầu lên tiếng.
"Uh… Thật luôn á!? À! Phải rồi, phải rồi! Một 'di tích cổ' đã được phát hiện!"
"…'Di tích cổ' sao? Lại là mấy tên lừa đảo tung tin đồn vớ vẩn để kiếm chác nữa hả?"
"Không phải! Đây là thông tin do chính đội khảo sát của chúng ta xác nhận! Là đội mà cô đích thân cử đi đó, Hội trưởng à!"
"Hooh."
Di tích cổ.
Trong số các loại hầm ngục thì đây là thứ được giới mạo hiểm giả khao khát nhất.
Tiêu chí để phân loại một hầm ngục là 'di tích cổ' thì mỗi hội lại có một kiểu, có nơi yêu cầu đó phải là hầm ngục tự nhiên, nơi khác lại khẳng định rằng phải là một hầm ngục nguyên sơ, tức là chưa từng có ai đặt chân vào đó trong suốt một thời gian dài, nhưng có một điểm mà ai cũng đồng tình.
Đó là phải có nhiều cổ vật giá trị bên trong.
Đây chính là sự khác biệt giữa mật ong nuôi thông thường và loại mật ong rừng hiếm có khó tìm nằm sâu trong núi.
Và dĩ nhiên, 'mật ong rừng' chính là di tích cổ.
Vì thế nên có rất nhiều hội sẵn sàng treo thưởng cho những ai cung cấp thông tin về các di tích, nhưng phần lớn chỉ toàn là những tin đồn nhảm nhí hoặc những ảo tưởng ngớ ngẩn của những kẻ nhầm lẫn mấy cái hang với di tích thật.
Thế nhưng lần này, đội khảo sát đáng tin cậy của chính hội chúng tôi đã lại phát hiện ra một cái.
Không tệ chút nào.
Sự phân bố và hệ sinh thái bản địa, cấu trúc địa chất, cuối cùng là những lời đồn đang được lan truyền trong khu vực.
Tôi đã cử một đội đi điều tra ba khu vực khả nghi, dựa trên sự kết hợp của các yếu tố đó như một cuộc thử nghiệm, và xem ra tôi đã trúng số độc đắc rồi.
Quả thực là—
"Không tệ chút nào."
"Vậy thì, ta chuẩn bị luôn nhé?"
"Được rồi. Báo với Phó hội trưởng Yuta rằng đích thân tôi sẽ đi, sau đó chuẩn bị cho phù hợp."
"Rõ, thưa Hội trưởng!"
Bissa đóng cửa lại rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy vết hằn rõ mồn một trên tường do tay nắm cửa đập vào, tôi tự hỏi liệu có nên bẻ một hai ngón tay của cô ấy hay không, nhưng rồi lại thôi.
Có lẽ tôi nên chuẩn bị đi là vừa.
Tôi vốn luôn mặc giáp nhẹ, nên chẳng mất quá mười phút để trang bị đầy đủ.
Sau khi kiểm tra lại vũ khí rồi cầm chiếc mũ giáp trên tay, tôi bỗng thấy lòng mình có chút cay đắng.
Giờ đây, tôi đã có thể đội nó một cách tự nhiên như mặc quần áo thường ngày, nhưng hồi mới bắt đầu tôi đã loay hoay hơn cả tiếng đồng hồ.
Tôi chẳng biết phải xỏ tay vào đâu, thứ nào mặc trước, thứ nào mặc sau và mọi thứ cứ rối tung hết cả lên.
Trải qua bao nhiêu lần mặc vào rồi cởi ra.
Cuối cùng thì dây da nối các bộ phận cứ rối tung và xoắn lại với nhau, khiến tôi chẳng thể cử động nổi, như thể bị trói chặt bằng dây thừng.
'Thật là vô vọng quá đi, Helena.'
'Ispa!'
'Rồi rồi, đứng yên đó nào.'
Ispa chỉ mỉm cười khi thấy tôi như thế, rồi kiên nhẫn giúp tôi từng chút một.
"Tớ… sẽ làm tốt chứ, Ispa?"
Mỗi lần bắt đầu một chuyến thám hiểm, tôi đều nghĩ đến cô ấy và nụ cười dịu dàng đó.
Giờ đây, khi đã trưởng thành hơn và trở thành mạo hiểm giả dày dạn kinh nghiệm, tôi mới nhận ra rằng, chẳng ai bí ẩn như Ispa cả.
Một đứa trẻ già dặn, hay là một người lớn mang tâm hồn trẻ thơ.
Mọi người vẫn thường hay nói về cô ấy như vậy.
Ngay từ hồi còn ở trại trẻ mồ côi, cô ấy đã luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Một cô bé tốt bụng, luôn giúp đỡ những ai đang gặp khó khăn, rồi kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi họ tự giải quyết vấn đề của mình.
Cả tôi và Yuta, người bây giờ đã là Phó hội trưởng sát cánh bên tôi, đều đã bị ánh sáng dịu dàng ấy thu hút, và thế là chúng tôi đã đến gần cô ấy.
Ispa sẽ chẳng bao giờ biết được vào cái ngày chúng tôi thành công chiêu mộ được cô ấy, Yuta đã vui mừng đến mức nào.
Một ký ức xa xăm, một ký ức mà chúng tôi không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.
Cả tôi và Yuta đều lang thang vô định sau cái chết của Ispa. Nhưng cuối cùng, cả hai đã quyết định gia nhập một hội và tiếp tục công việc mạo hiểm giả của mình.
Chúng tôi đã muốn từ bỏ không biết bao nhiêu lần, nhưng không thể, chúng tôi không thể làm vậy với Ispa, người đã hy sinh vì chúng tôi.
Đặc biệt là Yuta, cậu ấy đã mắc chứng sợ không gian kín và hầm ngục nặng đến mức không thể hoạt động bình thường. Nhưng nhờ ý chí và tinh thần mạnh mẽ của mình, cậu ấy đã vượt qua được nó.
Hẳn là Ispa sẽ vui lắm khi biết được chuyện này.
Sau đó, cậu ấy dần được công nhận nhờ vào sức mạnh và kỹ năng vượt trội, rồi thăng tiến lên chức Phó hội trưởng.
Còn tôi ban đầu chỉ làm chiến lược gia, phụ trách lên kế hoạch hoạt động. Ấy thế mà tôi đã trở thành Hội trưởng từ lúc nào không hay.
Tại sao tôi lại ở đây à?
Nếu không nhờ cái lão già đó, con cáo già ấy, thì tôi đã không rơi vào tình cảnh này rồi.
Các thành viên trong hội nói tôi là người phù hợp nhất với vai trò này, nhưng thú thật là tôi không cảm thấy như vậy.
Có người phù hợp hơn tôi rất nhiều.
Nếu vai trò của tôi là của cô ấy
Nếu khi ấy tôi ngăn Yuta lại, vào cái thời khắc cậu ta lao về phía trước.
Nếu người bị nghiền nát bởi cái bẫy đó là tôi—
"......"
Tất cả những gì tôi làm, chỉ là bắt chước cô ấy mà thôi.
Như một đứa trẻ bước theo dấu chân của cha mẹ, tôi và Yuta chỉ đang đi tiếp con đường của Ispa, người đã không còn ở bên chúng tôi.
Có thể Yuta sẽ không đồng tình, nhưng với tôi, Ispa giống như cha mẹ mình vậy.
Cô ấy luôn nghiêm khắc mỗi khi chúng tôi mắc lỗi.
Và cũng chính cô ấy là người khen ngợi chúng tôi nhiều nhất, nồng nhiệt nhất, mỗi khi chúng tôi làm được điều gì đó tốt.
Khi hiểm nguy ập đến, cô ấy luôn là người đầu tiên đứng chắn trước mặt chúng tôi—
"Ispa."
Shing, con dao găm nhỏ được rút ra, phát ra âm thanh sắc lạnh.
Con dao găm mà Ispa đã tặng tôi vào cái ngày chúng tôi thực hiện chuyến thám hiểm hầm ngục đầu tiên.
Và cũng là con dao găm đã kết thúc hơi thở cuối cùng của cô ấy.
Hồi ấy, tôi khó có thể cầm bằng một tay bởi vì nó quá to và nặng.
Vậy mà giờ tôi đã lớn đến mức này rồi sao?
Cả tôi và Yuta, tất cả chúng tôi đều đã trở thành người lớn.
Chúng tôi cao hơn, mạnh mẽ hơn.
Chúng tôi kiếm được rất nhiều tiền, đến mức ai cũng phải ganh tị.
Chúng tôi đã đến tuổi bị giục kết hôn.
Trại trẻ nơi chúng tôi lớn lên, nhờ vào những khoản quyên góp của chúng tôi đã trở thành một tòa nhà khang trang, chẳng còn chút dấu tích nào của ngày xưa.
Mọi thứ đều đã thay đổi, Ispa à.
Nhưng chỉ có cậu vẫn y như vậy.
Chỉ còn mình cô ấy bị bỏ lại phía sau, bị bỏ lại trên con đường mà mọi người đã bước qua, vẫn mãi là một đứa trẻ.
Thiếu nữ với đôi mắt xanh như bầu trời đầy cuốn hút, ánh nhìn ôm trọn cả thế gian. Thiếu nữ với nụ cười làm tan chảy mọi trái tim.
Cô ấy đã ngừng lớn, mãi mãi là một đứa trẻ trong ký ức của chúng tôi.
Chỉ riêng điều đó thôi, cũng đã thật cay đắng rồi.
"Được rồi, mình phải đi đây. Đến lúc xuất phát rồi."
Thiếu nữ mà tôi đã giết bằng chính con dao găm này, tôi đã đâm xuyên qua cổ cô ấy.
Tôi không thể để cái chết của cô ấy trở nên vô nghĩa.
Chúng tôi đã nỗ lực rất nhiều.
Vậy nên, Ispa à, hãy dõi theo và cổ vũ cho chúng tớ nhé.
Cho con đường mà chúng tớ đang bước đi.
Cho bọn tớ, những kẻ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải để cậu lại phía sau.
"Đi thôi."
Tôi mở cửa.
***
[Lời bạt của tác giả]
Helena đã trưởng thành rất tốt.
Cô ấy… có khuynh hướng bạo dâm một chút.
Không biết cổ học cái đó từ ai nhỉ… (nhìn xa xăm)
Dù sao thì, ban đầu cô ấy cũng chỉ là một nhân vật phụ, vậy mà lại trưởng thành đến mức trở thành Hội trưởng luôn rồi.
Hẳn là Aris cũng đang mỉm cười từ trên thiên đường đó.
Cô cũng nghĩ vậy phải không?
"Tôi thật sự rất hạnh phúc."
Cô ấy nói cô ấy hạnh phúc kìa.


2 Bình luận