• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 32. Chuyển nhà.

2 Bình luận - Độ dài: 2,906 từ - Cập nhật:

Lộc cộc, lộc cộc.

Một nhóm chừng mười người cưỡi ngựa thành hàng, tiếng vó dồn dập vang vọng cùng làn bụi bay mù mịt.

Cảnh tượng ấy khiến những con thú đang lim dim nghỉ ngơi gần đó giật mình. Chúng vội bật dậy, hốt hoảng bỏ chạy về hướng ngược lại.

"Nhanh lên nào!"

Dẫn đầu đoàn là một thiếu nữ với mái tóc óng mượt tung bay trong gió khi cô thúc ngựa tiến về phía trước.

Ngay sau lưng cô là một người phụ nữ mảnh khảnh với mái tóc xanh, gương mặt thoáng nét mệt mỏi.

Cưỡi ngựa vốn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, vậy mà thân hình kia còn chẳng có chút cơ bắp nào khiến việc ấy trở thành gánh nặng đối với cô.

Thế nhưng sự kiên nhẫn và những nỗ lực tuyệt vọng để không bị bỏ lại phía sau đã nói lên quyết tâm của cô.

"Haa... haa... haa..."

…Trông cô ấy vô cùng chật vật.

"Uwaaaaaah—!! Công chúa Remi! Chúng ta nghỉ một chút đi mà!? Tôi xin ngài!!!"

"…Haa, Tessa."

"Uaaaaaaaah!!!"

Trái tim Công chúa Remi chợt yếu mềm trước tiếng kêu thảm thiết của thủ thư hoàng gia Tessa. Cô từ từ ghìm cương, để ngựa chậm dần rồi dừng hẳn.

Những người còn tụt lại phía sau, sau khi bận rộn dò xét xung quanh cũng lần lượt nhập đoàn. Mặt trời dần lặn xuống, mọi người tất bật chuẩn bị cho một đêm nghỉ lại giữa rừng.

Họ nhóm lửa, dựng những mái lều tạm bợ để nghỉ qua đêm rồi bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.

Một khung cảnh nhộn nhịp và rộn rã.

Chẳng mấy chốc, bữa tối nóng hổi đã sẵn sàng.

Dĩ nhiên là chất lượng món ăn chẳng thể nào sánh được với những bữa tiệc xa hoa ở cung điện, nhưng không một ai dám ho he nửa lời than phiền.

Lạch cạch.

Tessa và Remi ngồi đối diện nhau bên một chiếc bàn nhỏ với phần ăn đã được bày ra trước mặt.

Remi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Xin lỗi nhé, Tessa. Vì đã kéo cô vào chuyện này."

"...Công chúa đừng nói vậy. Người cần phải xin lỗi phải là tôi mới đúng. Giá như tôi nhanh nhạy hơn một chút..."

"Ta đã nói rồi, đó không phải lỗi của cô, Tessa. Chính ta mới là người có lỗi, vì đã không nhận ra Aris đang phải gắng gượng đến mức nào."

Thủ thư hoàng gia Tessa đã quyết định đi cùng Công chúa Remi trong chuyến hành trình cuối cùng này.

Công chúa thứ hai, Remi Akaia, sắp phải rời quê hương để sang Đế quốc Akard du học.

Cô ấy sẽ phải rời xa vương quốc nhiều tháng, thậm chí là nhiều năm, và vì thế, Remi đã quyết định đích thân dẫn đầu một cuộc tìm kiếm cuối cùng để tìm lại người em gái đã bị thất lạc của mình.

Mọi người đều lắc đầu ngao ngán, cho rằng đó là những nỗ lực vô ích, chẳng thể nào thành công. Thế nhưng, chỉ có Tessa đồng ý đi cùng Remi.

Đó là cách bản thân cô tự chuộc lỗi, cô tin rằng nếu như cô sớm phát hiện ra những ghi chú trong cuốn sách kia, nếu như cô kịp nhận ra sự khác thường trong hành vi của Công chúa Aris, thì bi kịch kia có lẽ đã không xảy ra.

Hoặc cũng có thể, đó chỉ là cách để cô buông bỏ chút hy vọng và tình cảm còn sót lại trong lòng mà bản thân dành cho vị công chúa út kia, người mà cô từng hết mực yêu quý.

Dù không có sức khoẻ và cũng chẳng giỏi giang trong bất cứ công việc đòi hỏi thể lực, nhưng kiến thức từ sách vở lại trở thành sự trợ giúp to lớn cho chuyến đi này.

Từ những việc như nhận biết loài cây nào có thể ăn được, đọc bản đồ, hiểu rõ địa hình...

Ngoài những chuyện ấy ra, cô vụng về đủ đường, và cơ thể thì liên tục gào thét phản kháng.

Dù có thông minh đến đâu, đôi khi cơ thể bạn vẫn không thể chịu đựng nổi.

"....."

"....."

Ngay khi bắt đầu bữa tối, bầu không khí tĩnh lặng và gượng gạo đã bao trùm lấy cả hai người.

Không chịu nổi bầu không khí ấy, Tessa, người cảm thấy bản thân đã phần nào trở nên thân thiết hơn với công chúa, cất lời trước.

"Ngài... sẽ nhập học ở học viện vào năm sau nhỉ?"

"Ừm... đúng vậy."

Chủ đề nhanh chóng chuyển sang Museion, ngôi trường nghiên cứu học thuật của Đế quốc Akard, thường được gọi tắt là học viện, là nơi Công chúa Remi sắp theo học.

Thực ra Tessa cũng rất quan tâm đến học viện ấy, và cô muốn được nghe Remi nói nhiều hơn về nó.

Cô nhìn công chúa với ánh mắt tràn đầy hứng khởi và mong chờ.

Nhưng rồi, mong đợi ấy đã không thành hiện thực.

"Hmm, họ gọi là học viện, nhưng thực ra nơi đó giống nơi lưu đày thì đúng hơn."

".....Vâng?"

"Địa điểm mai mối... nghĩa địa... chà, đủ loại biệt danh cả. Nhưng ta lại thích nhất cái từ 'lưu đày'. Nghe cũng hay mà, nhỉ?"

Học viện.

Đó là một trong những cách mà Đế quốc Akard duy trì uy tín và tạo nên ảnh hưởng lên các vương quốc láng giềng.

Gửi một người quan trọng, một người đủ giá trị để được xem như là con tin, tới học viện của chúng.

Đó là một dạng uy hiếp, nhưng lại được ngụy trang dưới danh nghĩa thiện chí.

Giới quý tộc chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải miễn cưỡng gửi con cái mình đi. Nhưng thử hỏi, ai lại muốn đưa con mình đến một ngôi trường xa xứ, cách biệt quê hương cơ chứ?

Hơn nữa, học viện còn khéo léo gieo vào đầu học viên những tư tưởng ủng hộ đế quốc, những lý thuyết chính trị lệch về phía Akard và giảng dạy một phiên bản lịch sử đã được chỉnh sửa có lợi cho họ.

"Aris, Aris, ta đã quỳ gối van xin bọn họ đi tìm em ấy, vậy nhưng tất cả những gì ta nhận được chỉ là sự lạnh nhạt, đến một cuộc tìm kiếm đàng hoàng cũng chẳng có. Ha—!"

"...C–Công chúa...?"

Không những thế, những người thừa kế ngai vàng hay có tước hiệu cao quý như Công tước còn chưa từng bước chân vào học viện.

Họ cần gì phải đi đến nơi đó, khi những giáo viên giỏi nhất đều sẵn có ngay tại quê hương?

Ngay từ nhỏ, họ đã xây dựng mạng lưới quan hệ của riêng mình, qua những buổi trà chiều hay vũ hội, từng bước bồi đắp tình bạn và mối quan hệ.

Họ chẳng cần phải ra ngoài để xây dựng các mối quan hệ, bởi rồi sẽ có những người khác tự tìm đến họ bằng cách nào đó.

Chính vì vậy, để vừa lòng Đế quốc và giữ thể diện, những kẻ bị gạt khỏi ngôi vị thừa kế, hoặc những quý tộc chỉ được kế thừa tước vị thấp hơn Bá tước, sẽ được gửi đến học viện.

Ngoài ra, nơi đó còn đầy rẫy những thường dân có năng lực nhưng ngây thơ, họ bỏ tiền để vào học với hy vọng được kết giao với quý tộc. Dù cho đó có là quý tộc đang lụi tàn, thì vẫn là quý tộc trong mắt họ.

Đó chính là thứ gọi là học viện.

Ầm, crắc.

Tiếng vọng của những ảo tưởng đang lần lượt sụp đổ.

Tessa hoàn toàn choáng ngợp.

Đôi tay cô run rẩy, thìa thức ăn vừa xúc lên lại rơi lạch cạch trở về đĩa.

Món hầm sền sệt trong miệng cô vốn có vị ngọt dịu và đậm đà, nhưng giờ đây Tessa chẳng còn phân biệt nổi thứ mình đang ăn đã đi vào miệng, mũi, hay tai của mình nữa.

Cô nghĩ.

Ah, đó là một cái bẫy.

Đây là lần thứ hai trong đời Tessa ước rằng mình có thể quay ngược thời gian.

Lần đầu tiên là ngày Công chúa Aris biến mất.

Và lần thứ hai... chính là khoảnh khắc này.

"Bởi vì 'kẻ đó' sẽ kế vị ngai vàng, nên ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bị đưa đi thật xa. 'Đi làm con tin đi.' họ nói như vậy đấy, 'Haha! Cứ coi như đi học, kết bạn, rồi kiếm một tấm chồng để kết hôn cũng được.' đại loại là như thế."

".....Công chúa Remi..."

"À, xin lỗi nhé, Tessa. Kuku."

Remi lẩm bẩm xin lỗi, nói rằng mình không có ý khiến cô khó xử, rồi cắn một miếng thật to vào ổ bánh mì đen cứng ngắc.

Rộp—tiếng bánh vỡ giòn tan.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, Tessa ôm lấy lồng ngực đang đập loạn của mình, cố gắng nuốt nốt phần ăn còn lại.

Trong lòng thề sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện học viện thêm lần nào nữa.

Và cũng thề rằng khi quay về thư viện, cô sẽ gom hết tất cả những cuốn tiểu thuyết lãng mạn lấy bối cảnh học viện đem đi đốt sạch.

Bữa ăn kết thúc để lại bầu không khí nặng nề u ám giữa hai người.

Quạ, quạ.

Tiếng quạ kêu vang vọng từ trên cao, và mặt trời thì đã hoàn toàn khuất sau đường chân trời.

Ngoại trừ vài người đang thay phiên canh gác, mọi người ai cũng chìm vào giấc ngủ sâu vì kiệt sức sau chặng đường dài.

Và thế là, một ngày nữa lại trôi qua.

Quạ, quạ.

Quạ.

Dưới ánh trăng dịu nhẹ.

Không một ai biết rằng, có một viên ngọc nhỏ được gắn trên chân con quạ.

Tất cả… đều đã ngủ say.

**

Một báo cáo khẩn cấp từ con quạ.

—Người từ Vương quốc Tesillia đang men theo dòng sông tiến xuống.

Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên có người tới lục soát khu vực này.

Nhưng phần lớn bọn họ chỉ mang theo dụng cụ tìm kiếm thông thường cộng thêm vài món kháng pháp cụ cơ bản, thế nên việc che mắt chúng chẳng có gì khó khăn.

Chính môi trường tự nhiên xung quanh ngôi nhà của tôi—đã được biến đổi đôi chút—cũng là một pháp cụ, khiến những kẻ đó đi qua mà chẳng hề nhận ra sự bất thường đang được ẩn giấu.

Thế nhưng, tình hình lần này lại khác.

"...Quạ... quạ..."

"Mi vất vả rồi. Nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Lách tách, lách tách.

Cô nhìn vào quả cầu nhỏ, nơi đang lóe lên những tia điện li ti, lách tách nổ.

Chỉ có thể nhìn những vệt nhiễu loạn và hình ảnh méo mó hiện ra bên trong quả cầu.

Giờ thì nó đã hoàn toàn vô dụng.

Pháp cụ đã bị nhiễu loạn.

Ít nhất cũng phải do thiết bị kháng pháp cụ cấp cao, thậm chí còn vượt xa thế.

Hẳn là nhờ những trang bị kháng ma thuật được trang bị cho các công chúa, để tránh lặp lại bi kịch trước kia.

Và… vị Công chúa mang nó đang tiến lại gần đây.

Cô ấy đã đến sát ngôi nhà nơi tôi và Alice đang sống.

"...Tuyệt đối không được để họ gặp nhau. Không bao giờ."

Quyết định đã được đưa ra.

Không.

Tuyệt đối không.

Sự ngờ vực của tôi đối với hoàng tộc Akaia vẫn chưa bao giờ tan biến.

Hơn nữa, tôi đã nghe rằng vị công chúa cả, người từng gây ra tội ác tày trời kia, nay đã trở thành người thừa kế chính thức của ngai vàng.

Không ai biết được con ả đó sẽ làm gì nếu phát hiện ra em gái mình vẫn còn sống.

Vì sự an toàn của Alice, tôi phải tránh xa bọn họ bằng mọi giá.

"....."

Tôi quay đầu lại.

Trước mắt là căn nhà gỗ nhỏ, nơi chúng tôi đã chung sống bao lâu nay.

Có thể gọi đó là ngôi nhà của tôi. Nếu nói rằng nó không quý giá với tôi, thì đó là nói dối.

Nhưng—

"—Đã đến lúc phải rời đi rồi."

Không một chút do dự.

Quyết định ấy vốn đã được tôi đưa ra từ ngay ban đầu.

Sự an toàn của Alice là tất cả đối với tôi.

Tôi nhanh chóng tìm kiếm một nơi thích hợp để hai chúng tôi có thể sống.

Dù có phải bỏ lại những báu vật quý giá, phải vứt bỏ những ký ức lẫn quá khứ, hay bất cứ điều gì—thì cũng chẳng có gì quan trọng hơn đứa trẻ ấy.

Một trăm căn nhà như thế, tôi đều có thể hy sinh.

Tôi cần một nơi gần ngôi làng để có thể dễ dàng mua sắm những nhu yếu phẩm cho Alice, đứa trẻ đang trong giai đoạn phát triển, nhằm bảo đảm cuộc sống yên bình của con bé.

Nhưng, ở một nơi quá ít người sẽ khiến họ bài xích những kẻ ngoại lai.

Còn một nơi quá đông đúc thì tin đồn sẽ nhanh chóng lan rộng.

Đồng thời nó cũng phải là một nơi đủ xa khỏi Vương quốc Tesillia, nơi mà ảnh hưởng của hoàng tộc khó lòng vươn tới.

Những lựa chọn nhanh chóng được thu hẹp. Và trong số đó, cân nhắc đến sự mệt mỏi của Alice, tôi quyết định chọn vị trí gần nhất.

Cạch.

Một viên sỏi dưới chân tôi lăn đi.

Đã đến lúc rồi.

"Hay là, thử tới Đế quốc nhỉ?"

Đã đến lúc phải rời đi.

**

Đế quốc Akard, làng Syria.

Một cô bé trông rách rưới đang loạng choạng bước đi, tay ôm chặt một bó vải.

Hay đúng hơn, đó chính là tôi.

Hả, tại sao tôi lại khóc à...?

"Ugh... Thời Trung Cổ... cái quái gì đây... Mình muốn dùng điện thoại... muốn xem YouTube... muốn nghe những bản nhạc pop mới nhất chứ không phải thánh ca... mình muốn ăn macaron..."

"Này, Han! Mày lại lẩm bẩm cái gì đấy!! Mau đi giặt đồ đi! Hôm nay lại chán cơm à!?"

"Uwaaaaah—!! Cháu tới liền, chú Hust!!"

Ngày nào cũng thế, giặt giũ, may vá, ngón tay tôi đã đều thô ráp hết cả, chi chít những vết cắt từ kim và chàm.

Nấu nướng, tập luyện, săn bắn—bất cứ việc gì liên quan đến thể lực, tôi đều không làm nổi. Việc duy nhất tôi có thể làm là những công việc vặt vãnh, vì tôi chỉ có chút hiểu biết hời hợt về mọi thứ.

Nói về chuyện Trái đất hình cầu, về nguyên tử cấu tạo nên vạn vật, hay lặp lại những điều mà bản thân từng nghe ai đó giảng dạy mà chẳng thật sự hiểu rõ nguyên lý, chẳng có ích gì ở đây cả.[note79884]

Thứ mà người ta muốn biết chỉ đơn giản là cách nhận ra đâu là loại thảo mộc có thể ăn được, và khi nào thì gieo hạt.

Một thực tại tàn nhẫn phơi bày trước mắt tôi, Han Sia, một nữ sinh trung học bình thường, ngày ngày đi học ở trường, rồi đi học thêm, và tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi của riêng mình.

Đúng vậy.

Nó quá sức tàn nhẫn.

"Mình... chắc chắn đã chết rồi, vậy tại sao lại phải tái sinh ở nơi như này cơ chứ?"

Người ta vẫn hay nói, mọi thứ trên đời này đều mang một ý nghĩa nào đó.

Vậy thì, việc tôi được tái sinh… có ý nghĩa gì?

Trong những ngày sống khắc nghiệt như thế này.

Tôi chẳng thể nào gạt bỏ được nỗi nghi hoặc ấy.

Và nỗi nghi hoặc ấy, dẫu hơn mười năm trôi qua, vẫn chưa từng có lời giải đáp.

Thật đáng buồn thay.

***

Chương 2. Người phụ nữ mang hương máu(?)

Hết.

Chương 3. Tri âm??

Bắt đầu.

*** 

(Lời bạt của tác giả)

Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện.

Nhân tiện thì, nhân vật chính duy nhất của câu chuyện này vẫn chỉ là Aris (Alice).

Tôi ghét những câu chuyện có hai nhân vật chính. Thế nên đừng lo, nhóc kia chỉ là một vai khách mời mà thôi.

Lý do tôi thêm một kẻ tái sinh (ma mới của cuộc đời thứ hai) là gì à?

Người hiện đại thường rất nhạy cảm với vấn đề đạo đức và luân lý.

Một cô bé phải dựa vào người phụ nữ từng cắn đứt cánh tay của mình, một người chị gái dùng kiếm đâm chết em gái, một cô bé nhỏ nhắn đầy những vết thương, mất đi một phần của cánh tay.

Tôi tự hỏi liệu người hiện đại sẽ phản ứng thế nào với một viễn cảnh như vậy.

Trận chiến bốn chiều xin được phép bắt đầu.

Có lẽ tất cả sẽ hội ngộ trong Chương 4.

Còn Chương 3 thì trước mắt sẽ được triển khai theo một hướng khác.

Ghi chú

[Lên trên]
Đoạn này giống một cái meme nào đó...
Đoạn này giống một cái meme nào đó...
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Là cái này đây
FB-IMG-1757000421170.jpg
Xem thêm
Nếu xuyên về thời trung cổ,còn là phụ nữ thì sẽ được người dân đặc cách đem đi thông "siếu"🐧
Xem thêm