Bí mật là hành vi che giấu những sở thích hay hành động "không thể chấp nhận được" khỏi ánh mắt của người khác.
Đó có thể là một hành động nông nổi hay dại dột trong quá khứ, một kỷ niệm đáng xấu hổ giữa hai người, hoặc là nơi cất giấu một món đồ quý giá.
Nhưng thường thì, thứ mà người ta tìm mọi cách để che giấu chính là "Tấm Gương Nghiệp Báo" (업경)[note76278], tấm gương phản chiếu tội lỗi và khiếm khuyết của họ. Những nỗ lực tuyệt vọng để chống lại và che đậy tấm gương ấy có thể khiến họ trông thật nực cười trong mắt người ngoài.
Họ van xin.
Rằng đừng cười tôi.
Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Tại sao mọi người lại dần xa lánh tôi vậy?
Không thể chịu nổi ánh nhìn phán xét từ những người mình từng thân thiết, họ dốc hết sức để che giấu khuyết điểm của mình, mong sao không ai phát hiện ra.
Bởi vì họ sợ.
Sợ bị bỏ rơi.
Bí mật được sinh ra từ trái tim biết trân trọng người khác.
Thế nhưng dù có cố giấu đến đâu, thì những nơi có thể cất giấu bí mật cũng ngày càng hẹp lại. Họ giấu hết chỗ này đến chỗ khác, và rốt cuộc, nơi duy nhất còn lại chỉ là trái tim của chính họ.
Bất kể họ có giấu ở chỗ nào, ở nơi không ai có thể tìm ra, thì họ cũng không thể thoát khỏi chính bí mật ấy.
Làm sao điều đó lại không đáng thương cho được.
Chính trái tim biết trận trọng người khác lại trở thành công cụ tự làm tổn hại bản thân.
Nhưng ngay cả những kẻ ngốc nghếch cố che giấu bí mật đến tuyệt vọng… cũng luôn mang trong lòng một ước mong nhỏ nhoi.
Một ước muốn nhỏ bé, đến mức chính họ cũng không nhận ra.
"Giá như… mình có thể chia sẻ bí mật này với ai đó."
Một người đáng quý sẽ sẵn sàng chia sẻ những gánh nặng, những thiếu sót và lỗi lầm rồi cùng nhau đối diện với tất cả.
Và người ở bên cạnh, cũng chẳng hề bận tâm dù biết bí mật của họ xấu hổ đến nhường nào, vẫn đối xử với họ như trước kia.
Phải.
Họ chỉ cần một người đồng hành sẽ ở bên họ cho đến những phút giây cuối cùng.
"Chuyện này, đều là vì chị cả đấy, chị có biết không?"
Thế nên, tôi đã quyết định khám phá bí mật của chị ấy.
Vì ở sâu thẳm bên trong, hẳn là chị cũng muốn như vậy.
Phải không, chị Elli?
**
Thế giới bình yên vẫn tiếp tục quay đều, dửng dưng trước tất cả những gì đã xảy ra, cho dù là con ếch nuốt chửng con ruồi bay đang ngang qua, con kiến đang trên đường về tổ thì bị nước cuốn trôi, hay chú sẻ non chưa biết bay bị rơi từ mái nhà xuống đất.
Bộp.
"—Alice? Em ở đâu vậy?"
"Ah! Chị Elli! Em ở đây!"
Tôi đang ngồi bên bậu cửa sổ và quay đầu lại khi nghe thấy chị gọi tên mình từ phía sau.
Đó là Elli, người giờ đây đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Chị tiến lại gần và nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
"Lại ra đây nữa rồi. Chị đã bảo em chỗ bậu cửa sổ này nguy hiểm lắm rồi mà…"
"Hehe… Nhưng có chị Elli ở đây thì chẳng nguy hiểm chút nào cả!"
"…Đừng dựa dẫm vào chị nhiều như thế."
Chỗ ngồi bên bậu cửa sổ ngập tràn ánh nắng dịu nhẹ là vị trí tôi yêu thích nhất.
Bậu cửa sổ ở đây rộng và bo tròn, không có cạnh sắc nên tôi có thể thoải mái ngồi tựa lưng vào đó.
Từ khi vết thương gần như lành hẳn và tôi có thể tự do di chuyển, nơi này đã trở thành góc yêu thích của riêng tôi.
Hiện giờ mắt tôi vẫn không thể nhìn thấy gì, xúc giác thì mờ nhạt như thể cơ thể đang bị bọc trong một lớp cao su dày, còn khứu giác thì chỉ cảm nhận được mùi hương nồng nặc của gia vị và mùi tanh của máu, thế nên được ngồi ở đây chính là thú vui hiếm hoi còn sót lại của tôi.
Cảm nhận ánh nắng ấm áp, gió thổi nhẹ nhàng, từng tiếng động, từng sự thay đổi của nhiệt độ mơn trớn làn da mình mang lại cho tôi cảm giác dễ chịu.
Ừ thì, thực ra là mắt tôi đã lành từ lâu rồi. Chỉ là chị ấy không cho tôi nhìn mà thôi.
Hồi trước, khi Elli nói rằng cơ thể tôi đã gần như hồi phục hoàn toàn, tôi từng hỏi liệu mình có thể tháo lớp băng che mắt ra không.
'Hmm? Tại sao à? Bởi vì em muốn được nhìn thấy gương mặt của chị Elli mà!'
'......'
Khi đó chị Elli đã nói gì nhỉ?
À, đúng rồi.
Phải, chị ấy đã nói.
"Chưa được."
Chị Elli luôn dịu dàng, luôn quan tâm đến tôi và luôn đáp lại tôi bằng chất giọng nhẹ nhàng, lúc ấy đã không còn nữa. Thay vào đó là một con người mong manh, giọng nói run rẩy như sắp vỡ vụn, lời nói lẫn trong tiếng thở dài nặng nề.
Chị bảo rằng vẫn chưa đến lúc. Rồi dặn tôi đừng tự ý tháo băng, cho đến khi chính tay chị gỡ chúng ra.
Không được tháo.
Bằng bất cứ giá nào.
Khi ấy, chị trông thật kỳ lạ, thật đáng sợ, và cũng thật đáng thương.
Một đứa trẻ ngây thơ ngoan hiền, chẳng biết gì về y học, càng không thể nào tưởng tượng được người mình yêu quý nhất có thể lừa dối mình, vậy nên đứa trẻ ấy chỉ có thể tin lời của chị gái, người mà cô bé tin tưởng nhất trên đời.
Thế nên, em sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời chị.
Bởi vì em yêu chị, Elli.
Nhưng chị biết không, em đã nói với chị không biết bao nhiêu lần, rằng nơi mà chị đang cố chạy đến, chẳng hề có thiên đường đâu.
Sau cùng, trừ khi chị thực sự định dùng chính đôi tay ấy để nghiền nát mắt em và khiến em mù vĩnh viễn—
—Còn không, sẽ có một ngày em tháo dải băng này ra, và rồi em sẽ khắc ghi hình bóng chị vào trong đôi mắt của mình.
Chị có nhận ra điều đó không, Elli?
"Haa… dễ chịu thật đấy…"
"Cơm trưa xong rồi. Ta cùng đi ăn nhé?"
"Vâng! Bế em đi, chị Elli~"
"…Tùy em thôi, Alice."
Ôm. Tôi vòng tay ôm lấy cơ thể đang tiến lại gần của Elli.
Thân nhiệt của chị mát lạnh và dễ chịu, chính là nhiệt độ hoàn hảo để xoa dịu làn da đang còn âm ấm sau khi phơi nắng của tôi.
Chị nói như thể tôi là một đứa trẻ hay nũng nịu, nhưng chắc chị cũng không ghét lắm đâu. Bởi vì chị vẫn luồn tay dưới nách rồi nhấc tôi lên mà.
Wah wah, tôi là em bé.
"Chị không… giỏi mấy chuyện này đâu…"
"Nhưng em thích nhất là được chị bế!"
"Chị sẽ bế em mãi mãi."
Em yêu nó lắm!
Elli ôm tôi thật chặt để tôi không bị rơi, rồi chậm rãi bước về phía phòng bếp.
Sột soạt, sột soạt, chị ngượng ngùng xoa đầu tôi trong khi đang bế tôi.
Để đáp lại, tôi đã đặt một nụ hôn nhẹ vào cổ chị.
Chị khựng lại trong chốc lát, rồi cơ thể bỗng nóng bừng lên, đáng yêu thật đấy.
"Heehee~"
"Thật tình… Em nghịch quá đấy, Alice."
Dù giờ tôi không nhìn thấy gì, nhưng bố cục căn nhà đã in hằn trong tâm trí tôi. Kể cả khi được chị bế trên tay, tôi vẫn biết rõ chúng tôi đang ở đâu trong nhà.
Chẳng bao lâu sau, luồng không khí ẩm ướt đặc trưng của nhà bếp đã ùa đến và tôi xác nhận được rằng chúng tôi đã đến bếp, đúng như tôi đã hình dung.
Thực đơn hôm nay là súp bí đỏ, món mà sáng nay tôi đã bảo chị ấy là mình muốn ăn.
Tôi ngồi xuống, nhận lấy chiếc thìa một cách thuần thục và bắt đầu ăn.
Một thìa, rồi hai thìa…
"Ngọt quá đi~!"
"Vẫn còn nhiều lắm, nên nếu muốn ăn thêm thì đừng ngại nhé."
"Vâng ạ~!"
Sụp, lớp súp ấm nóng và mịn màng tràn vào miệng tôi. Dù tôi không cảm nhận được mùi vị hay hương thơm một cách rõ ràng, nhưng nhiệt độ nóng hổi kích thích đầu lưỡi cùng kết cấu mềm mịn lại cho tôi biết món ăn đã được nấu chín kỹ càng.
Một bát súp được ninh chỉ để dành riêng cho tôi.
Cảm nhận được sự quan tâm của chị ấy khiến trái tim tôi trở nên ấm áp và vui sướng.
Đã gần sáu tháng kể từ khi mối quan hệ giữa chúng tôi bắt đầu.
Và hơn bốn tháng kể từ ngày Elli đặt tên cho tôi.
Một khoảng thời gian dài đã trôi qua, đủ để vết thương trên bụng tôi bắt đầu liền da, đủ để cái lỗ xuyên qua lòng bàn tay gần như khép lại.
Đủ để vết thương trên mắt do va phải đá có thể lành hẳn.
—Vậy mà tôi vẫn không thể tháo lớp băng che mắt này ra.
Elli đang giấu chuyện gì đó.
Tôi chỉ có thể đoán, nhưng chắc hẳn đó là chuyện liên quan đến bản chất thật sự của chị.
Mùi máu thoang thoảng từ cơ thể mỗi khi chị trở về sau những chuyến đi săn vào rạng sáng, mùi đó ngày càng nồng hơn theo từng đợt.
Vết thương của tôi lành lại với tốc độ bất thường nhờ vào phương pháp chữa trị kỳ quái mà chị dùng.
Chị cứ nhất quyết không cho tôi tháo băng, không cho tôi nhìn thấy chị.
Thật sự đó, chị Elli à, chị giấu bí mật tệ lắm luôn á.
Mà, cũng chính cái khía cạnh ngây thơ ấy của chị lại là điều em yêu nhất.
Sụp.
Bát súp đã được tôi ăn sạch.
**
Thú thực thì… tôi vốn không định đi xa đến thế.
Ban đầu, tôi cũng muốn kiên nhẫn chờ đến khi Elli tự mình tiết lộ bí mật của chị. Tôi đã sẵn sàng chấp nhận tất cả những thuộc về chị ấy, bất kể là gì đi chăng nữa.
Nếu chị ấy muốn điều gì đó, gì cũng được.
Kể cả nếu điều chị muốn là mạng sống của tôi, thì tôi cũng sẵn lòng trao nó cho chị.
Vì tôi tin rằng sự trưởng thành thực sự đến từ việc dám bước một bước về phía trước như vậy. Nhất là khi chị Elli dường như rất thiếu kinh nghiệm trong các mối quan hệ giữa người với người.
Nhưng chị ấy lại không thể làm được.
Chị cứ mãi trì hoãn khoảnh khắc đối diện với sự thật, như thể chỉ cần bám lấy sự yên bình giả tạo này là đủ vậy.
Dù trông Elli có vẻ như đang tận hưởng từng ngày, nhưng tôi vẫn cảm thấy xót xa cho chị.
Tòa lâu đài cát chỉ cần một cái chạm nhẹ là sẽ sụp đổ tan tành.
Phải, cũng chẳng thể làm gì khác được. Trưởng thành chưa bao giờ là dễ dàng.
Bí mật.
Thường thì chúng không quá to tát như mọi người vẫn thường nghĩ. Một bí mật tưởng như xấu hổ đến mức phải đánh đổi cả mạng sống, có khi lại chỉ là chuyện vặt vãnh diễn ra hằng ngày trong mắt người khác.
Cứ trút hết nỗi lòng ra, một lần và mãi mãi.
Hãy chuẩn bị tinh thần để bị phán xét. Mở to miệng ra mà nói.
Và rồi, chị sẽ cảm thấy nhẹ nhõm. Chị sẽ quay lại nhìn chính mình trong quá khứ và tự hỏi vì sao lại phải đau khổ vì một chuyện nhỏ nhoi đến thế.
Nhưng đồng thời, chị cũng sẽ nhận ra một điều—
Rằng cái thứ tưởng chừng như là rào cản ngăn cách giữa hai người, thực chất lại là một cây cầu giúp họ gắn kết lại gần nhau hơn.
Vậy nên, Elli à.
Chị phải chuẩn bị tinh thần. Chị phải đối mặt với nó, chị phải bước qua nó.
Cũng giống như trong tiểu thuyết của Hermann Hesse, chị phải tự phá vỡ lớp vỏ bọc của mình và bay ra thế giới ngoài kia![note76280]
"—Ngủ ngon nhé, Alice."
Nhưng hẳn là do chị quá mong manh, quá dễ vỡ có phải không?
Dù tôi có chờ đợi bao lâu đi chăng nữa, thậm chí là sáu tháng đã trôi qua, chị ấy vẫn không có chút dấu hiệu nào là sẽ hành động.
Một ngày nữa lại trôi qua, rồi lại một ngày nữa.
Cái sự bình yên giả dối này, có lẽ sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
"Vâng! Chị cũng ngủ ngon nhé, chị Elli!"
"…Tất nhiên rồi."
Tích tắc. Thời gian vẫn không ngừng trôi.
Nếu một chú chim non không kịp phá vỡ lớp vỏ trứng của nó, nó sẽ chết.[note76281]
Ngạt thở. Giãy giụa.
Nhưng Elli thậm chí còn không thể gõ nhẹ lên lớp vỏ đó. Chị ấy chỉ muốn mãi chìm đắm vào khoảng thời gian ấm áp, yên ổn bên trong. Không hề biết rằng chính mình đang dần nghẹt thở.
Nếu chuyện này cứ tiếp diễn thì ánh sáng của chị sẽ dần tắt.
Tôi không thể để bông hoa xinh đẹp ấy úa tàn trước khi kịp nở rộ được.
Tôi không thể để viên đá quý vẫn còn đang bị bọc trong lớp vỏ thô ráp, biến thành thành than chì và vỡ vụn mà chẳng ai hay biết về vẻ đẹp bên trong được.
Chuyện này cần phải được kết thúc.
Và đó chính là chuyện tôi giỏi nhất.
"Heeheehee."
Crắc.
Chú chim non không thể tự phá vỡ lớp vỏ của mình.
Nếu đã là như vậy, thì tôi chỉ cần đập vỡ lớp vỏ ấy từ bên ngoài là được.


4 Bình luận