Web Novel
Chương 25. Lịch sử không có chỗ cho "Nếu như", nhưng ở đây, chúng ta có.
10 Bình luận - Độ dài: 2,222 từ - Cập nhật:
Câu chuyện bên lề cuối cùng.
Lịch sử không có chỗ cho "Nếu như".
Thế nên, câu chuyện "Nếu như" sắp sửa được kể không phải là lịch sử.
Nó là giấc mơ của ai đó, là ảo ảnh, là hy vọng, hoặc cũng có thể là một điều gì đó hoàn toàn khác.
Là cái gì đó mơ hồ.
Nếu như.
Nếu như nhân vật chính của chúng ta không tái sinh ở thế giới trong câu chuyện gốc, mà là ở thế giới của phần mở đầu thì sao?
Đây chính là câu chuyện về cái "Nếu như" ấy.
***
Tôi tin rằng nỗi buồn chính là cảm xúc căn bản nhất của con người.
Những kẻ không thể đồng cảm với niềm vui của người khác khi chứng kiến hạnh phúc của họ thì thật đáng thương. Nhưng những kẻ không thể cảm nhận được nỗi đau hay thất bại của người khác thì thật không xứng làm con người.
Bởi vì cuộc đời của mỗi người đều là một tấm bi kịch, chứ không phải là một vở hài kịch.
Ngoại trừ một số rất ít trường hợp ngoại lệ, ai ai cũng mang trong mình nỗi buồn, nỗi lo riêng.
Mà những kẻ ngoại lệ ấy, cũng lại là những kẻ đáng thương, bởi họ sẽ chẳng thể nào cảm nhận được nỗi buồn và nỗi lo của riêng mình.
Vì ai cũng mang trong mình nỗi đau, nên con người mới có xu hướng xa lánh những kẻ không thể thấu hiểu họ.
Chính vì thế, trong tất cả các loại cảm xúc, tôi cho rằng nỗi buồn chính là thứ cảm xúc sâu sắc nhất.
Không có nền tảng vững chắc nào được xây dựng lên từ thành công.
Chỉ có thất bại mới có thể trở thành bậc thang, đưa con người tiến tới một tầm cao hơn.
Vì thế.
Tôi chỉ muốn trở thành những bậc thang cho họ.
Tôi không muốn là người níu kéo họ lại…!!
"—Ispa."
"...Ngài Yuta."
Cổ tay tôi bị siết chặt đến mức trắng bệch.
Tôi gồng hết sức để vùng ra, nhưng với cơ thể trẻ con này, tôi không thể nào thắng nổi sức mạnh của một người trưởng thành.
Cổ tay tôi đau đến mức tưởng như sắp gãy tới nơi, nhưng tôi không còn tâm trí để bận tâm đến nó nữa.
Tôi phải trốn.
Phải trốn thoát khỏi những đứa trẻ này…
"Cậu lại định đi đâu nữa?"
"....."
Cuộc giằng co kéo dài mãi.
Rốt cuộc, tôi vẫn chẳng thể gỡ tay mình ra.
**
Bịch. Tôi bị ném xuống giường. Chưa kịp cảm nhận rõ độ cứng của cái nệm dưới lưng, tôi đã vội đảo mắt nhìn quanh.
Căn phòng rộng đến mức đủ chỗ cho vài người, lại chẳng hề có lấy một ô cửa sổ.
Lối ra duy nhất là cánh cửa đã bị người lôi tôi đến đây đứng chắn.
Cạch. Một vật gì đó kỳ lạ được gài vào ổ khóa.
"...Yuta."
"Là Ispa, phải không? Không, không thể là ai khác được."
Căn phòng không có cửa sổ, tối đen như mực.
Ánh sáng duy nhất chỉ là một ngọn nến, nhấp nháy rồi tắt hẳn khi Yuta tiến lại gần tôi, làn gió từ chuyển động của cậu ấy đã dập tắt ánh lửa.
Không còn bất kỳ nguồn sáng nào, căn phòng chìm vào trong bóng tối khiến mọi thứ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Với quyết tâm phải thoát ra bằng cách nào đó, tôi cố bò qua giường, nhích về phía điểm mù của cậu ấy.
Thế nhưng Yuta đã đã kịp túm lấy tay tôi trước.
"Đôi mắt đó. Mái tóc đó. Nụ cười đó. Làm sao tớ có thể quên cậu được, Ispa."
"Tôi—"
"—Tớ không muốn nghe bất kỳ lời chối cãi nào."
Dù đã rèn luyện suốt bao nhiêu năm, dù kỹ năng đã được mài giũa đến thế nào đi nữa, thì điều duy nhất tôi học được vẫn là: quy luật của sức mạnh bẩm sinh không thể bị đảo ngược, cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa.[note76017]
"Lúc đầu, tớ cứ tưởng là mình nhìn nhầm."
"Ngài nhầm rồi."
Tay trái của cậu ấy nắm chặt lấy tay phải tôi.
"Nhưng sau khi chạm vào cậu, tớ đã có thể chắc chắn."
"Tôi không phải người đó. Tôi không phải..."
Tay phải của cậu ấy vẫn giữ chặt lấy tay trái tôi.
"Ispa. Cậu vẫn còn sống."
"Tôi không biết người đó là ai cả."
"Cậu đang nói dối."
Đôi chân của cậu ấy siết chặt lấy eo tôi như một con rắn.
Cơ thể tôi hoàn toàn bị khống chế, không còn đường thoát.
Là tôi đã sai khi nghĩ rằng chỉ cần dõi theo họ từ xa, vì đã được tái sinh vào cùng thế giới với cùng một diện mạo?
Hay là tôi đã sai khi cho rằng sự tồn tại của mình trong cuộc đời họ vốn chẳng mấy quan trọng?
Nghe tin họ đã trở nên nổi tiếng với tư cách là Hội trưởng và Phó hội trưởng của hội mạo hiểm giả, chứng kiến sự trưởng thành vượt bậc của họ, tôi đã không kìm được mà nở một nụ cười khi họ lướt qua. Liệu đó... có phải là một sai lầm?
Tôi đã bị Yuta phát hiện và bắt lại, cậu ấy đã nhận ra tôi.
"Ispa. Ispa. Ispa…"
"Ưm… Hức… Buông tôi ra. Nếu người ta biết phó hội trưởng của hội Silver Shadow làm chuyện này…!"
"Rồi sao? Cậu định sẽ làm gì?"
"Ah—!?"
Đột nhiên, một cơn đau buốt chạy xuyên qua vai tôi.
Tay chân của cậu ấy trói chặt lấy tôi, và bóng tối đặc quánh che lấp hoàn toàn tầm nhìn khiến tôi không thể biết mình đã bị tấn công bởi thứ gì.
Một cảm giác lạ lẫm tràn đến khiến sức lực của tôi như bị rút cạn, và khả năng suy nghĩ của tôi bắt đầu trở nên khó khăn hơn.
Gì vậy?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tiếng thở của cậu ấy vang vọng bên tai tôi, nặng nề và dồn dập.
"Mà này, Ispa. Cậu chẳng thay đổi chút nào cả."
"Ưm, haa, haaah, c-cái gì…!?"
"Mái tóc, chiều cao, ngực, đôi mắt và cả mùi hương của cậu, mọi thứ vẫn y như trước."
Hẳn là cậu ấy đã nhận ra sức phản kháng của tôi đang yếu dần.
Cậu ấy nới lỏng cơ thể tôi ra rồi chậm rãi vuốt ve khuôn mặt tôi.
Từng chút, từng chút một, bàn tay cậu ấy trượt dần từ trên xuống dưới, khám phá từng tấc da tấc thịt của tôi. Và ngay khi chạm đến chân tôi, cái vuốt ve ấy đã trở nên dữ dội và đầy ám ảnh, như thể cậu ấy đang cố xác nhận xem chúng có thật sự tồn tại hay không.
"......"
"...Đây... là mơ sao?"
Cơ thể trưởng thành ngoài hai mươi của cậu ấy ôm chặt lấy cơ thể vẫn còn là trẻ con của tôi bằng thứ sức mạnh áp đảo.
Nghẹt thở vì cái ôm ấy, tôi hoàn toàn bất lực không thể chống cự.
Nguy hiểm... chuyện này thật sự rất nguy hiểm...!
"Dù chỉ là mơ thôi cũng được. Dạo gần đây, cậu chẳng còn xuất hiện trong mơ của tớ nữa."
"Tỉnh táo... lại đi...!"
"Tớ đang tỉnh táo hơn bao giờ hết. Phải, tớ đang lý trí hơn bao giờ hết. Như thế này đây."
"—!!!!"
Cơn đau dữ dội khi nãy lại ập đến.
Tôi vốn không phải kiểu người dễ cảm thấy đau đớn... nhưng vì sao cơn đau này lại không chịu dứt cơ chứ?
Đau quá. Dừng lại đi. Buông ra.
"—Kuh, haa... haa..."
"Ispa, tại sao cậu lại làm thế?"
Phịch.
Tôi gom hết chút sức lực cuối cùng để thoát khỏi vòng tay của cậu ta, nhưng chưa kịp bước được mấy bước thì cổ chân đã bị nắm lại.
Bị kéo ngược trở về, tôi đối diện với đôi mắt mang sắc xanh như ngọc bích, lấp lánh giữa bóng tối.
Đôi mắt mà tôi từng khen là đẹp như đá quý...
Giờ đây, chúng đang sáng rực trong màn đêm và nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tôi... không phải... là Ispa...!"
"......"
"Tôi... không hiểu... phó hội trưởng đang... nói gì...!!"
"......."
Dù đã được tái sinh, nhưng tôi chưa từng muốn xuất hiện trước mặt họ.
Ai lại thèm quan tâm đến những bậc thang mà họ đã bước qua kia chứ?
Nhưng bậc thang ấy chỉ lặng lẽ giúp người khác vươn lên mà thôi.
Họ đã trưởng thành rồi, và họ cũng đã để lại những thành tựu rực rỡ hơn bất cứ ai. Chỉ cần một chữ trong tên tôi được viết ở dòng cuối cùng trong hành trình đó, như thế là đã đủ lắm rồi.
Bậc thang nên là công cụ để người ta sử dụng, chứ không phải gánh nặng.
"Vậy nên—!"
Vậy nên.
"—Cậu nói xong chưa, Ispa?"
"......."
Có vẻ như ngay từ đầu, lời nói của tôi chưa từng chạm đến tai cậu ấy.
Cơn đau nhói lại xuyên qua cổ chân tôi, bàn tay của cậu ấy đang siết chặt nơi đó. Cảm giác như một thanh sắt nung đỏ đang đốt cháy da thịt tôi.
"Hyaaaaaaaaaah—!!?"
"Tại sao... tại sao cậu lại chết trước mắt tớ... chỉ vì sai lầm của tớ thôi sao? Tại sao bây giờ cậu vẫn còn sống, lại còn ở đây cơ chứ?"
Trong bóng tối, tôi bị kéo ngược lại bằng một lực rất mạnh. Đôi tay bé nhỏ của tôi thậm chí chẳng thể bám víu vào sàn để chống cự.
Cơ thể của tôi.
Đang bị kéo lùi lại phía sau.
Từng chút một.
"Buông... ra...!"
"Mọi thứ cứ rối tung hết cả lên. Có thể đây là mơ. Nhưng cũng có thể là tớ... cuối cùng đã phát điên lên rồi."
"Th...ật sao—!!?"
Một cơn đau nhói khác, như thể từng thớ thịt nơi cổ chân bị xé toạc ập đến tôi.
Tôi chỉ còn biết dùng cả hai tay bịt chặt miệng, cầu nguyện rằng danh tiếng của Yuta sẽ không bị hoen ố, cầu nguyện rằng những tiếng thét của tôi… sẽ không thoát ra khỏi căn phòng này.
"Nhưng giờ thì không sao nữa rồi."
"Haa... Hức...!"
"—Vì, cậu đã ở đây rồi mà."
Trọng lượng cơ thể cậu ấy đè nặng lên tôi.
Cậu ấy đổ sụp xuống, bao phủ lấy tôi hoàn toàn.
Ah, mọi chuyện đã sai từ khi nào?
Là vì tôi muốn được thấy họ trưởng thành? Được thấy hình bóng đẹp đẽ, chín chắn của họ?
Hay vì tôi đã bỏ qua sự thật rằng, họ vẫn chưa hề buông bỏ tôi?
Tôi không biết nữa.
Tôi nghe thấy giọng cậu ấy thì thầm sát bên tai mình.
"Vậy nên, cho đến khi giấc mơ này kết thúc..."
"Haa... haa..."
Cuối cùng, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.
Rằng cuộc đời này... sẽ được dùng để chiều theo những ý muốn của cậu ấy.
Một món quà, dành tặng cho người đã trưởng thành một cách tuyệt vời.
Tôi không còn lựa chọn nào khác.
**
Cạch. Tôi nghe thấy tiếng cửa khép lại nhẹ nhàng.
Một sự chu đáo để không làm tôi thức giấc.
Nhưng thật ra tôi đã tỉnh dậy từ lâu, chỉ là không có việc gì để làm nên cứ thế giả vờ ngủ mà thôi. Vì thế tôi đã ngay lập tức ngồi dậy.
Mà, cũng do sự chu đáo đó thật dễ chịu nên đã khiến tôi cảm thấy vui vẻ phần nào.
Như thường lệ, tôi từ từ bò ra khỏi giường để đón chào "vị khách" đến thăm.
Những sợi xích kim loại ở cổ và chân vang lên tiếng leng keng khi tôi tiến về phía chủ nhân của căn nhà này.
"Ngài về rồi sao, Yuta?"
"—Ừ, Ispa."
Yuta nhìn tôi với vẻ tươi cười, rồi tay cậu luồn xuống hai bên nách để nhấc bổng tôi lên như thể đang bế một con thú cưng.
Tôi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt cam chịu và dụi mặt vào má cậu.
Tôi không biết mọi thứ đã bắt đầu sai từ lúc nào.
Nhưng... cuộc đời này vốn dĩ cũng chẳng còn giá trị gì.
Tôi đã quyết định dùng nó cho người bạn thuở nhỏ của mình, người đã sống rất tốt mà không cần đến tôi.
Chỉ vậy thôi.
***
[Lời bạt của tác giả]
Đây là hồi kết cho chuỗi chuyện bên lề.
Khi bắt đầu viết phần hai, có thể tôi sẽ nghĩ ra thêm vài chuyện bên lề khác.
Đây là "tuyến thú cưng" của Ispa, nơi cô ấy không còn bận tâm đến mạng sống của mình.
Không ai biết điều gì đã xảy ra với cô trong bóng tối ấy.
Mắt người nhìn thấy được là nhờ vào ánh sáng.
Nhưng ở một nơi không có ánh sáng, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Đến cả tác giả cũng không.
[note76018]


10 Bình luận
dù người khác ko biết🐧"Không ai biết điều gì đã xảy ra với cô trong bóng tối ấy."