Cuối chương hôm nay có một đoạn hậu ký nho nhỏ.
**
Âm thanh của những hạt mưa đáng thương vang lên bên khung cửa sổ.
Tôi đưa một tay về phía cửa sổ đang mở, tận hưởng cảm giác lành lạnh ấy.
Những giọt mưa khác đáp xuống mu bàn tay vốn đã ướt sũng của tôi.
Bàn tay không được hong khô cứ thế đắm chìm vào cơn mưa bất tận.
Lách tách, lách tách. Tôi nghe thấy âm thanh đó.
Những giọt mưa gõ lên ô cửa kính đều đặn mang theo một sức hút đến mê hồn. Một món quà từ trời cao xoa dịu tâm hồn người nghe, khiến họ có thể nhìn sâu vào trong thâm tâm của bản thân.
Và cũng là niềm an ủi cho những ai vẫn đang cúi đầu bước đi, chẳng thể nhận ra thế giới rộng lớn ở ngay trước mắt họ, một thế giới nơi những con người bị cuốn vào guồng quay thường nhật chẳng thể nào hiểu nổi.
"... Thoải mái quá."
Lách tách. Lách tách. Lách tách.
Những giọt mưa rơi xuống, dĩ nhiên là lạnh đến thấu xương.
Vào những ngày trời đổ mưa như trút này, tôi chỉ muốn quẳng đi chiếc ô và tự do lang thang khắp phố để đón nhận cơn mưa.
Sẽ thật vui vẻ biết bao nếu được nằm dài trên vũng nước và ngắm nhìn bầu trời trong xanh.
Thế nhưng tôi, người đến cả việc bước chân ra khỏi nhà cũng không được phép, chỉ có thể đưa tay ra ngoài cửa sổ một cách đáng thương, tôi đã mắc kẹt trong một không gian nhỏ bé này.
Một chiếc lồng nhỏ.
"Un…"
Tò mò, ngọ nguậy.
Tôi vô thức nghịch ngợm lớp băng trắng vô hại đang quấn quanh đôi mắt mình.
"Mình muốn… nhìn thấy khuôn mặt của chị Elli…"
Chiếc băng được quấn chặt quanh mắt, cứng đầu chẳng khác gì ý chí của người đã buộc nó khiến việc gỡ bỏ trở nên vô cùng khó khăn.
Chị ấy thực sự không có ý định tháo nó ra sao?
Sáu tháng.
Quãng thời gian vừa ngắn lại vừa dài.
Chị Elli đã sống trong thực tại giả dối đó suốt chừng ấy thời gian.
Cũng giống như việc tôi chạy trốn khỏi Anna và rồi bị dồn đến vách đá, đến một ngày nào đó, chị Elli cũng sẽ đến giới hạn của mình.
Hoặc có lẽ, chị ấy đã chạm đến nó từ lâu rồi.
Tôi có chút thất vọng vì chị ấy không chịu nói ra bí mật của mình. Nhưng giờ nghĩ lại, việc chị ấy cố giữ kín nó cũng có nghĩa là chị ấy đang rất quan tâm đến tôi, thế nên tôi không thể không cảm thấy hạnh phúc.
"Heehee."
Tôi đặt bàn tay trái lên ngực mình, bàn tay gần đây đã có thể cử động được.
Thình thịch, thình thịch. Tôi cảm nhận được từng nhịp đập khẽ rung lên.
Trái tim tôi vẫn đang đập.
Nếu trong mắt chị, tôi chỉ là một cọng cỏ dại mọc ở khắp nơi thì hẳn là đã chẳng có lý do gì để che giấu điều đó, nhỉ?
Người ta luôn muốn người mình yêu thương không bao giờ biết được bí mật của mình.
Chỉ riêng việc có người đang cất giữ một bí mật không muốn tôi biết cũng đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc rồi.
"Nhưng chẳng còn nhiều thời gian nữa đâu… Chị Elli à…"
Dù vậy, ngay cả điều này cũng sắp đi đến hồi kết.
Tôi thực sự đã muốn chờ đến cái ngày chị ấy đủ can đảm đối mặt với mình, nhưng những lời nói dối của Elli lại quá vụng về.
Nếu không phải là tôi mà là bất kỳ ai khác, thì có lẽ bí mật ấy đã bị phơi bày từ lâu rồi, và mối quan hệ giữa hai người sẽ tan vỡ.
Có lẽ với chị, việc giữ tôi bên cạnh rồi bịt mắt tôi còn dễ dàng hơn là việc sống trong nỗi sợ hãi thường trực rằng lời nói dối ấy sẽ bị phát hiện.
Nếu Elli đã quyết tâm giữ tôi ở bên chị mãi mãi, tôi sẵn sàng chấp nhận tất cả. Nhưng tiếc là chị ấy không đủ mạnh mẽ để đưa ra một quyết định tàn nhẫn đến vậy.
Tiếc thật.
"—Đã đến lúc 'chào đời' rồi."
Dĩ nhiên là tôi biết chứ, chỉ khi chú chim non tự mình đập vỡ vỏ trứng bằng chính cái đầu của nó, thì nó mới có thể trở thành chim ưng sải cánh thống trị bầu trời.
Nhưng nếu chú chim non đó mãi không thể phá vỡ lớp vỏ trứng, chỉ biết quằn quại bên trong… thì cuối cùng nó sẽ chết.
Gọi đó là quy luật tự nhiên thì thật quá tàn nhẫn.
Một sinh mệnh chỉ có một lần trong đời đã kết thúc như vậy đấy, kết thúc mà chẳng kịp dang đôi cánh lấy một lần.
Thế nên tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải giúp chị ấy.
"Từng giọt mưa, lách tách, lách tách—"
Giờ thì, hãy cùng suy nghĩ một chút nào.
Về kế hoạch đập vỡ lớp vỏ bọc của chị Elli.
Lách tách.
Lách tách.
Tôi rút tay phải vào bên trong khung cửa sổ.
Bàn tay ấy đã hứng mưa và phải chịu gió suốt hơn một tiếng đồng hồ, lúc này nó lạnh như băng.
Trong thoáng chốc, tôi bỗng tò mò không biết mưa có vị gì nên đã liếm thử, nhưng nó chẳng có mùi vị gì đặc biệt cả.
Chỉ là sau khi liếm thử tôi mới nhớ ra một điều, đó là tôi chẳng thể cảm nhận được mùi vị một cách rõ ràng.
Ư...
Cảm giác hụt hẫng như vừa thất tình, tôi nhét bàn tay cứng đờ vào giữa hai đùi. Một cảm giác tê rần dần lan ra khi hơi ấm bắt đầu quay trở lại.
Tư thế khép chân, giấu tay giữa hai đùi lại mang đến một cảm giác an tâm và dễ chịu đến khó tả.
"Ấm ghê…"
Tôi vùi đầu vào đầu gối và bắt đầu lên kế hoạch.
Lách tách. Mưa và gió không những không có dấu hiệu ngừng lại, mà nó ngày càng dữ dội hơn.
Thứ âm thanh trong trẻo đến mức làm tôi muốn lắng nghe mãi không thôi.
"...Wheeee~"
Thật ra việc này rất đơn giản.
Tất cả những gì tôi cần làm chỉ là tháo băng che mắt ngay trước mặt Elli rồi nhìn vào hình hài thật sự của chị ấy.
Chỉ vậy thôi cũng đã đủ để phá vỡ thực tại giả tạo mà chị đã cực khổ vun đắp bấy lâu nay, và dòng thời gian tưởng như đã ngừng trôi sẽ bắt đầu chuyển động trở lại.
Nhưng như thế là lừa dối.
Một thứ đáng để cười nhạo, đến mức chẳng thể gọi là hài kịch.
Tháo băng khi cả hai đang ăn cơm như mọi ngày ư? Điều đó có thể sẽ tạo ra một cú sốc chớp nhoáng cho "khán giả", nhưng sẽ chẳng có ai muốn xem một vở kịch nhạt thếch như vậy.
Một tác phẩm thiếu đi tính hợp lý, thiếu đi lý do chính đáng, thiếu bầu không khí cao trào và thiếu luôn cả những sự đấu tranh và khổ sở của nhân vật chính, thậm chí chẳng có nổi một yếu tố lay động cảm xúc của người xem.
Một vở kịch như vậy… chẳng có lý do gì để tồn tại.
Lách tách, lách tách, lách tách.
"... Lách tách... Lách tách... Lách tách..."
Aristotle từng nói.[note76345]
Trong cốt truyện của một vở bi kịch, không được phép có bất kỳ chi tiết phi lý nào dù cho nó có nhỏ đến đâu đi chăng nữa. Và ngay cả trong những tình huống không thể tránh khỏi, cái kết cũng phải được dẫn dắt bởi các yếu tố bên trong bi kịch đó.
Không được phép có 'deus ex machina.'[note76346][note76344]
Không có những thực thể toàn năng, cũng không có những nhân vật có thể tình cờ thức tỉnh năng lực siêu nhiên.
Chỉ có con người.
Câu chuyện phải thấm đẫm hơi thở của một con người chỉ có một lần sinh mệnh, một con người rực rỡ chói lòa.
Đây là dành cho chị Elli.
Một câu chuyện chỉ dành cho chị, và chỉ riêng chị ấy mà thôi.
Chính vì thế tôi chỉ có thể nghĩ đến một điều, đó là khi nào, ở đâu, bằng cách nào và tôi phải làm gì để xuất hiện trước mặt chị theo cách kịch tính nhất có thể.
Dù một người diễn viên có tài giỏi đến đâu, thì câu chuyện xoay quanh đời sống thường ngày cũng sẽ chẳng thể chạm đến trái tim người xem.
Một vở kịch không thể 'mê hoặc' khán giả chỉ làm lãng phí thời gian công sức của họ mà thôi.
Đúng vậy.
Cần phải có đạo diễn.
Tôi bắt đầu tính toán đến mọi yếu tố mà mình có thể kiểm soát, từ diễn xuất, bối cảnh, đạo cụ, biểu cảm cho đến từng cử động.
Tôi sẽ dựng lên một màn trình diễn tuyệt vời nhất, một khoảnh khắc chỉ xảy ra một lần trong đời, khoảnh khắc sẽ không bao giờ lặp lại với chị Elli một lần nào nữa, người vừa là nhân vật chính vừa là khán giả của vở kịch này. Một vở kịch để giúp chị tiếp tục tiến về phía trước.
Vậy nên, chị Elli này.
Em sẽ cố gắng hết mình.
Em sẽ tạo nên màn trình diễn tuyệt vời nhất dành cho chị.
"—Hãy sống một cuộc đời liều lĩnh. Hãy xây nên thành phố của riêng mình trên sườn núi Vesuvius."[note76347]
Xin hãy đón nhận sinh mệnh này của em, một sinh mệnh vốn chẳng còn lý do gì để tồn tại.
**
Có một thứ gọi là luật bất thành văn.
Nó dùng để chỉ những quy tắc được cả hai bên ngầm hiểu và tuân theo, dù không ai nói ra thành lời.
Trong trường hợp của tôi thì cái luật ấy chính là,
'Đừng tháo băng che mắt.'
Nhưng bạn biết không? Rằng khi người lớn nói với một đứa trẻ 'đừng làm điều gì đó' thì chúng sẽ chỉ càng muốn làm điều đó hơn.
Cũng giống như khi bạn bảo ai đó đừng nghĩ đến một con voi màu hồng, họ sẽ không thể không nghĩ đến một con voi màu hồng.
Bởi vì khái niệm "voi" đã vô thức ăn sâu vào tâm trí của họ.
Chị ấy lúc nào cũng lặp đi lặp lại, như thể bị ám ảnh.
"Không được tháo băng ra."
Thế nên nếu tôi, người đã kiên nhẫn chịu đựng suốt thời gian qua có vô tình tháo băng ra, thì cũng chẳng thể làm gì khác được.
Nếu tôi có tháo băng che mắt ra rồi lang thang khắp nơi tìm chị ấy, người đột nhiên biến mất, thì cũng không thể trách tôi được.
Nếu một đứa trẻ chỉ có duy nhất chị gái là chỗ dựa, tỉnh dậy giữa đêm khuya và phát hiện người ấy không còn ở đó nữa… thì chẳng phải nó không còn cách nào khác ngoài việc đi tìm chị mình hay sao?
Thứ cám dỗ nhỏ bé ấy được gọi là tháo băng che mắt.
Trẻ con rất dễ bị dụ dỗ bởi nó.
Thực ra, tôi còn thấy tự hào về bản thân vì đã kiên trì được lâu như vậy.
Phải chứ?
"…Cộc, cộc, cộc… cộc, cộc, cộc…"
Khoảng ba đến bốn lần một tuần.
Elli sẽ lặng lẽ bước vào phòng vào ban đêm để kiểm tra xem tôi đã ngủ chưa.
Rồi sau đó… chị ấy sẽ lại biến mất.
Tôi không biết chị ấy đi đâu. Ngay từ đầu, tôi đã chẳng hề biết gì về cảnh vật hay địa lý xung quanh nơi này.
Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn đó là chị ấy, người chưa từng rời xa tôi dù chỉ một phút trừ lúc chuẩn bị đồ ăn, đã thường xuyên rời khỏi ngôi nhà này hàng tiếng đồng hồ trong khi tôi đang ngủ.
Và sáng hôm sau, trên người chị sẽ nồng nặc mùi máu đến mức ngay cả tôi cũng có thể ngửi thấy được.
Khi tôi hỏi thì chị ấy chỉ đáp rằng mình đi săn.
Thật sao? Chị đã săn con vật nào mà lại có mùi máu nồng đến thế vậy?
Elli sẽ lặng im ngay sau khi tôi nói vậy, và tôi hiểu chị ấy không muốn nói tiếp chuyện đó.
"… Mưa to thật đấy."
Như thể có một lỗ thủng ngay giữa bầu trời, mưa ngày càng nặng hạt hơn.
Nếu mưa rơi là vì bầu trời bị thủng, vậy thì ở trên đó có phải là có một đại dương xanh thẳm đang trải dài hay không?
Nếu là thế thật… thì chắc sẽ vui lắm.
Cuối cùng khi những giọt mưa bắt đầu hắt vào trong phòng, tôi đành phải đóng cửa sổ lại.
Những giọt mưa bắt đầu đập lên khung kính.
Tôi lắng tai nghe, và giữa âm thanh lách tách ấy, tôi có thể cảm nhận nhịp điệu của một bản nhạc được tạo nên bởi sự va chạm giữa mưa và mặt kính, nó đang dần nhanh hơn.
Tôi đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính để đáp lại.
Tách, tách, âm thanh ấy khiến tôi thấy vui tai.
Tách, tách-tách, tách.
Khúc song tấu cứ thế tiếp diễn, cho đến khi những ngón tay tôi ngừng lại.
Chưa được, vẫn chưa được.
Thêm một chút nữa, nếu muốn hoàn hảo thì phải chờ thêm một chút nữa.
TÁCH!
"......"
Trong hai ngày vừa rồi, Elli đã không còn ra ngoài vào lúc rạng sáng.
Vậy nên ngày mai, hoặc chậm nhất là ngày kia chị ấy nhất định sẽ đi.
Dù không ra ngoài thì chị ấy vẫn sẽ vào phòng để kiểm tra xem tôi đã ngủ chưa.
Chỉ cần tôi chú ý một chút thì không đời nào tôi bỏ lỡ những chuyển động của chị ấy.
Thế nên sau khi Elli xác nhận rằng tôi đã ngủ và rời khỏi ngôi nhà này—
—tôi sẽ tháo băng che mắt ra và bám theo chị ấy.
Và sự thật mà Elli không muốn cho tôi biết hơn bất cứ điều gì khác.
Tôi sẽ phơi bày tất cả. Ngay tại sân khấu này.
Chị Elli, không biết khi ấy chị sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?
Chị sẽ làm gì với em?
"Tách, tách..."
Thú vị thật.
Thật sự rất thú vị.
Còn bây giờ, hãy cứ tận hưởng âm thanh của cơn mưa trước đã.
Lặng lẽ…
"......."
[note76348]


4 Bình luận
Mà màn kịch cuối cùng cx phải hạ màn r