Arundel, người đang tất bật với công tác chuẩn bị cho đại hội Ngũ Kiếm Đế, hiện đang phải dành thời gian tiếp đón những vị khách ghé thăm.
Thành thật mà nói thì đây chẳng phải là những kẻ ông muốn gặp gỡ, nhưng vì lời yêu cầu từ người vợ Galenia Helmut nên ông mới đành phải chấp thuận buổi gặp mặt này.
Bà khăng khăng rằng họ sẽ là quân bài hỗ trợ đắc lực cho đại hội sắp tới, và thế là những kẻ đến từ Blackthorn đã có mặt tại đây.
Dưới góc nhìn của một người vốn chẳng mảy may để tâm đến những tên yếu nhược như Arundel, sự tò mò dành cho Blackthorn sớm đã nguội lạnh.
Dù trên thực tế thì Blackthorn không phải loại tổ chức dễ dàng bị xem nhẹ, nhưng ít nhất là trước mặt Arundel, thì ngay cả những gia tộc lấy kiếm thuật làm vinh quang và sinh kế cũng buộc phải cúi đầu nhún nhường.
Trong mắt ông, một khi kẻ nào đó đã bị dán nhãn “yếu kém”…
Thì kẻ đó vĩnh viễn không có tư cách đứng ngang hàng với ông.
Vị khách đại diện cho Blackthorn lần này là con trai trưởng Phil Blackthorn.
Hắn mang phong thái của một quý tử được nuông chiều trong nhung lụa cùng dáng đứng thẳng tắp đầy tự tin.
Tuy nhiên Arundel thừa hiểu rằng sự tự tin ấy không hề xuất phát từ năng lực của chính hắn.
Kẻ đi cùng Phil mới thực sự đáng lưu tâm.
Hắn đứng cạnh Phil với chiều cao hơn hẳn một cái đầu và đôi môi luôn mím chặt.
Dù được giới thiệu với cái danh thư ký nhưng Arundel chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra thực lực của gã này hoàn toàn áp đảo gã thiếu gia nhà Blackthorn.
“Thật là một vinh dự lớn lao khi được diện kiến ngài Helmut vĩ đại. Phu nhân Galenia đã vô cùng ưu ái khi sắp xếp tôi cuộc gặp gỡ với vị Gia chủ đây.”
Phil Blackthorn cung kính cúi chào, nhưng Arundel chỉ chống cằm mà chẳng thèm mảy may đáp lại.
Cử chỉ ấy thay cho lời cảnh báo rằng nếu có gì muốn nói thì hãy nói vào thẳng vấn đề vì ông không có thời gian để lãng phí.
Phil thoáng chút bối rối nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để tiếp lời.
“Ahem, lý do chúng tôi tìm đến đây là vì Blackthorn tin rằng mình đang nắm giữ thứ mà ngài Arundel đây đang cần.”
“...”
“Thưa ngài Arundel, con người vốn không thể bay, cũng chẳng thể hít thở dưới nước và càng không thể tồn tại nếu thiếu đi ánh mặt trời.”
Hắn vẫn nhẩn nha nói những lời sáo rỗng dù đã được yêu cầu nói thẳng vào trọng tâm.
Cách hắn diễn thuyết như đang học thuộc kịch bản và chỉ nói những gì mình thích khiến Arundel cảm thấy vô cùng chướng tai.
Ông đã định cắt phăng cái lưỡi phiền phức kia cho rảnh nợ, nhưng rồi lại quyết định kiên nhẫn thêm chút nữa để xem tên hề này định nói gì.
Thứ gì có thể ấn tượng đến mức khiến hắn phải làm rùm beng lên như thế?
“Dù ngài có là một hiệp sĩ vĩ đại đến đâu thì sau cùng ngài vẫn chẳng thể thoát khỏi những giới hạn trần tục của kiếp người.”
“Nhưng chúng tôi thì lại khác! Một sức mạnh có thể vượt qua mọi rào cản nhân loại! Đó chính là điều mà chúng tôi muốn đề bạt với ngài.”
“...”
“Ngài đã bao giờ nghe về các ‘Transcendent’ chưa?”
Giọng Phil Blackthorn trở nên đầy bí hiểm, chiếc lưỡi của hắn uốn lượn như một con rắn hổ mang đang nhảy múa trong vòm miệng.
“Đó là những thực thể nằm ngoài tầm hiểu biết của con người. Một chủng tộc sinh ra vốn dĩ để thống trị tất cả! Và họ đang mong muốn được hợp tác cùng ngài, thưa ngài Arundel—!”
“Đủ rồi.”
Arundel thở dài và ngắt lời hắn ta.
“Không quan tâm.”
Nói xong, ông thản nhiên quay lại với đống hồ sơ đại hội, tỉ mỉ kiểm tra danh sách các doanh nghiệp hợp tác và tiểu thương.
Phil Blackthorn chết lặng vì kinh hãi dù chỉ mới nghe đúng ba chữ khước từ.
Hắn đứng chôn chân tại chỗ với đôi môi khô khốc cho đến khi kẻ đi cùng hắn rốt cuộc cũng chịu can thiệp.
“Ngài Arundel, chẳng lẽ ngài chưa bao giờ nghi ngờ về đặc tính thể chất của gia tộc mình sao?”
“...”
“Gia tộc Helmut vốn được ban phước với năng lực thể chất phi thường, một cơ thể mà khó có thể gọi là của con người.”
“...”
“Thế nhưng... điều tương tự cũng tồn tại ở các Transcendent. Thậm chí, những Transcendent thực thụ có thể dễ dàng khuất phục cả thể chất của một người thuộc gia tộc Helmut.”
Chỉ cần nhìn vào mắt gã này, Arundel biết hắn không hề nói dối.
Điều đó khẳng định rằng trong số những Transcendent thực sự có những kẻ đủ sức áp đảo thành viên của Gia tộc ông.
“Chúng tôi tin rằng Helmut vốn dĩ thuộc về phe Transcendent hơn là nhân loại thấp kém.”
“...”
“Ngài không thấy thật mọi chuyện thật lạc hậu sao? Những kẻ nắm giữ thứ sức mạnh cỏn con mà lại dám tự xưng danh quý tộc để thao túng dân chúng? Trong mắt chúng tôi, lũ đó đều như nhau cả thôi.”
“Chúng chỉ là lũ kiến. Tất cả bọn chúng. Từ kiến chúa, kiến lính cho đến kiến thợ. Đều chỉ là lũ kiến dễ dàng bị nghiền nát khi ta giẫm đạp.”
“Vì vậy, thưa ngài Arundel, hãy bắt tay với chúng tôi và đón nhận sự tự do đích thực—!”
Arundel chậm rãi đứng dậy khỏi ghế rồi hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Thấy đoàn hiệp sĩ cùng cỗ xe của Sharen đang tiến vào, ông biết mình cần phải chuẩn bị đón tiếp.
Từ dãy đại kiếm đặt bên cạnh phòng làm việc, Arundel rút ra thanh kiếm cũ kỹ và tồi tàn nhất rồi sải bước tiến về phía trước.
Rắc.
Nhận ra những lời hoa mỹ của mình không còn được để tâm, gã đàn ông nọ lộ rõ vẻ hung tợn. Hắn chặn cửa và gầm gừ.
“Xem ra ông vẫn chưa hiểu ra vấn đề nhỉ.”
Rắc! Rắc!
Hai chiếc sừng gớm ghiếc đâm toạc đỉnh đầu hắn.
Làn da hắn chuyển sang màu đen kịt cùng đôi mắt rực đỏ như máu.
Với đôi cánh nhỏ mọc ra sau lưng, hắn hiện nguyên hình thành một sinh vật mà người ta vẫn gọi là ác quỷ.
“Sự vĩ đại của bọn ta—!”
Nhưng hắn chưa kịp dứt lời…
Thì cái đầu của hắn đã lìa khỏi cổ.
Thịch.
Tên Transcendent thậm chí còn chẳng kịp để lại lời trăn trối.
Phil Blackthorn đứng đờ người như kẻ mất hồn, mãi ba giây sau mới kinh hoàng nhận ra Arundel đã vung kiếm lấy mạng tên kia tự bao giờ.
“Hộc...!”
Người đàn ông mà mỗi bước chân đi đều tỏa ra áp lực khiến cả dinh thự như rung chuyển.
Phil thậm chí không thể bắt kịp chuyển động vung kiếm của ông ta.
Hắn run rẩy đến mức đứng không vững, nhưng rồi một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
‘Thì ra đó là lý do bọn chúng lại ám ảnh với Arundel đến thế!’
Hắn từng thắc mắc tại sao chúng phải mua chuộc Galenia Helmut để sắp đặt cuộc gặp này, nhưng giờ đây hắn đã tận mắt thấu hiểu.
Thể chất vượt trội hơn Helmut?
Con người chỉ là lũ kiến?
Vậy thì...
Vậy thì...
‘Chết tiệt, ngay từ đầu chúng đã không có tư cách để thuyết phục Arundel rồi!’
Giờ hắn đã hiểu.
Miệng chúng thì tuyên bố sự thượng đẳng, nhưng thực chất thì chúng lại sợ hãi Arundel.
Sợ đến mức khao khát lôi kéo ông ta về phe mình bằng mọi giá để tự trấn an bản thân.
Hắn chỉ nhận ra điều đó ngay lúc này, khi mạng sống của hắn cũng chỉ còn được đếm bằng giây.
Điều may mắn duy nhất là...
Cũng giống như nhát kiếm đầu tiên...
‘Mình phải làm gì đây? Phải nói gì để sống sót?’
Phil cũng chẳng kịp nhận ra nhát kiếm thứ hai.
Vì vậy ngay cả khi cái đầu đã bay khỏi cổ và chạm đất, có lẽ hắn vẫn còn đang bận tâm suy nghĩ xem làm thế nào để bảo toàn mạng sống.
Thịch!
“Cha!”
Khi Rihanna mở cửa bước vào, đập vào mắt cô đầu tiên là hai cái xác không đầu.
Cổ chúng bị cắt ngọt đến mức máu phun trào thành vũng nơi cha cô đang đứng.
Thế nhưng Arundel chẳng thèm liếc nhìn chúng lấy một cái; ông chào đón cô với thanh đại kiếm cũ kỹ vẫn còn nhỏ máu ròng ròng trên tay.
“Con về rồi đấy à.”
“...Thưa cha.”
“Con đã rút kiếm nên tức là con đã chuẩn bị tâm lý rồi đúng không.”
Vì đã đoán trước được chuyện này, Rihanna khẽ gật đầu rồi tháo lớp băng trắng bao quanh thanh Ragnabel của mình. Lớp băng đóng vai trò như bao kiếm được gỡ bỏ hoàn toàn.
“Đừng có nói là con sẽ chấp nhận hình phạt này một cách cam chịu.”
Arundel bình thản cảnh báo.
“Vì nếu không cẩn thận, thì con sẽ mất mạng đấy.”
…
…
…
ẦM! RẦM!
Nghe thấy những tiếng động dữ dội phát ra từ bên trong dinh thự, người con trai cả Lohengrin, vốn đang tất bật chuẩn bị cho đại hội Ngũ Kiếm Đế, đã vội vã chạy vào.
“Chuyện... chuyện gì đang xảy ra thế này?!”
Anh ta vừa đi tuần tra sơ bộ để sắp xếp các quầy hàng và để ổn định trật tự lối đi thì đột nhiên một cơn chấn động dữ dội nổ ra trong dinh thự.
Chấn động mạnh đến mức làm rung chuyển cả khu vườn nơi những đóa hồng đỏ đang khoe sấc một cách kiêu hãnh.
Mọi người trong gia tộc đã tập trung ở lối vào, và điều khiến anh ta chú ý nhất là Alois với đôi chân bị gãy đang được Galenia lo lắng chăm sóc.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?!”
“Lohengrin.”
Galenia đón con trai với gương mặt u ám cùng nỗi lo âu sâu sắc hiện rõ trong ánh mắt.
“Rihanna đã trở về...”
“À.”
Câu trả lời đó là quá đủ. Vì Rihanna đã bí mật ra tiền tuyến nên giờ cô đang phải đối mặt với sự trừng phạt.
XOẢNG! ĐOÀNG!
Tiếng đại kiếm va chạm vang dội như sấm sét đêm mưa.
Luồng sáng từ Red Aura hắt qua cửa sổ cho thấy tình hình bên trong đang cực kỳ căng thẳng.
‘Cái gì thế này...’
Lohengrin vốn biết Rihanna rất mạnh thông qua những lần đấu tập trước đó.
Và vì thế nên dù anh có khổ luyện hơn bao nhiêu thì anh vẫn tự hỏi liệu mình có bao giờ đủ sức để giao đấu với cha như cách cô đang làm hay không.
Dường như thấu hiểu nỗi lòng con trai, Galenia ân cần nắm lấy tay anh ta.
“Đừng lo lắng.”
“Mẹ...!”
“Con phải tự tin lên chứ, với tư cách là người sẽ kế thừa vị trí Gia chủ.”
“...Mẹ nói đúng ạ.”
Lohengrin quyết định xốc lại tinh thần. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta chùn bước ngay tại đây?
Ngay khi Lohengrin vừa củng cố quyết tâm.
RẦM!
Cánh cửa chính vỡ vụn văng ra ngoài, và Arundel Helmut bước ra.
Một tay ông xách cổ Rihanna như một con mãnh thú đang quắp lấy con mồi, trông ông chẳng khác nào vị vua của muôn loài.
Tóc Rihanna đã rối bời, bết dính máu và mồ hôi, trông cô như đã hoàn toàn mất đi ý thức.
BỊCH!
“Đưa nó về phòng và cấm túc cho đến khi có lệnh của ta.”
Nói xong, Arundel quay trở lại vào trong.
Thanh đại kiếm ông cầm trông đã hư hỏng nặng đến mức không thể sử dụng được nữa, minh chứng cho việc Rihanna đã chống trả quyết liệt đến nhường nào.
…
…
…
Sau khi được chữa trị, Rihanna lặng lẽ nằm trên giường.
Dù đã xa nhà một thời gian nhưng cô vẫn khẽ nhắm mắt, đắm mình trong hương hoa hồng quen thuộc như một kẻ say.
Vì bị cấm túc cho đến khi được Gia chủ cho phép nên cô thầm nghĩ rằng thật may mắn vì bản thân đã kịp bẻ gãy chân Alois từ trước đó.
Két.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, và người bước vào không ai khác chính là mẹ cô, Galenia Helmut.
“...”
Rihanna đang giả vờ ngủ nhưng Galenia chỉ mỉm cười dịu dàng rồi đứng bên cạnh giường.
“Tại sao con lại xuống tay với Alois như thế?”
“...”
“Thằng bé là một đứa trẻ ngoan. Ngay cả khi đang được pháp sư điều trị, nó vẫn chỉ lo lắng cho con thôi.”
“...”
“Thôi được rồi, nếu con không muốn nói thì cũng không sao.”
Biết chắc con gái đã tỉnh, Galenia mỉm cười và vuốt ve mái tóc Rihanna một cách đầy trìu mến.
“Đừng ôm lòng thù hận quá nhé, chúng ta sau cùng vẫn là gia đình mà.”
“...”
“Con gái yêu của mẹ, hãy học cách yêu thương gia đình mình.”
Với nụ cười ấm áp, bà âu yếm vuốt ve má Rihanna.
“Bởi vì sau này con phải trở thành Gia chủ mà.”
6 Bình luận