• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 40: Phản tài năng

7 Bình luận - Độ dài: 2,838 từ - Cập nhật:

"..."

"..."

Chỉ có một luồn gió lạnh thổi quan giữa hai con người đứng đối diện nhau.

Mũi kiếm chĩa xuống đất tựa như một cái cúi đầu.

"Con người bẩm sinh đã có mana tích tụ trong cơ thể. Họ hấp thụ lượng mana phân tán trong không khí."

Rihanna bắt đầu giải thích bằng một giọng trầm.

"Nó sẽ không tích tụ vô hạn ngay cả khi anh không sử dụng. Lượng mana mà một cơ thể có thể hấp thụ được xác định ngay từ khi sinh ra. Bất cứ thứ gì vượt quá giới hạn đó sẽ tự động bị đào thải ra ngoài."

Hô hấp, mồ hôi, bài tiết, giấc ngủ, v.v.

Cơ thể ngăn chặn lượng mana dư thừa thông qua nhiều phương pháp.

Quá nhiều mana có thể gây ra các tình trạng như 'Bão hòa Mana' khiến cơ thể sưng lên, hoặc 'Đá Mana' khiến mana kết tinh lại trong các cơ quan nội tạng.

Về mặt tinh thần, nó cũng có thể dẫn đến 'Điên loạn Mana'.

"Trữ lượng mana của anh quá thấp. Và thành thật mà nói..."

Rihanna ngập ngừng một lát.

Như thể đang không biết phải giải thích thế nào, cô ấy ấp úng.

"Một con sói... không, không hẳn. Có lẽ là ít hơn con chó một chút. Không, có khi còn ít hơn nhiều."

"..."

"Em cũng không chắc về cây cối. Nhưng chắc chắn nhiều hơn một bông hoa. Cái đấy thì em chắc chắn."

"Câu 'nhiều hơn một bông hoa' đó là để an ủi anh à?"

Rihanna mím chặt môi.

Isaac, người hiểu rõ cô ấy, nhận ra câu nói cuối cùng của cô ấy là nhằm an ủi anh, nhưng đối với người ngoài thì nó có thể giống như một lời chế giễu.

"À mà Aura cũng đâu quan trọng đến mức đấy đâu, phải không?"

Silverna, người đã lắng nghe từ bên cạnh, ngượng ngùng gắng sức an ủi.

Trên thực tế, việc không thể sử dụng Aura không hẳn là một điểm yếu lớn đến mức đấy.

Đại Sư hoàn toàn không sử dụng Aura.

"Tôi cũng chưa bao giờ sử dụng aura. Cha tôi cũng hiếm khi dùng tới nó."

Trong trường hợp của gia tộc Caldias thì họ có một thái độ khá hoài nghi về Aura.

Tuy nhiên, lí do cho việc đấy không phải vì họ không thể sử dụng Aura, mà là vì họ đã phát triển giáo pháp như những người lính bình thường.

Vì suy cho cùng thì rất ít binh lính bình thường có thể sử dụng Aura.

"Em đồng ý. Vì Aura không phải là thước đo sức mạnh của một người."

Rihanna đồng tình với ý kiến của Silverna. Cô ấy đang muốn nói là tuy  có khó khăn nhưng việc có thể sử dụng Aura không tự động biến một người trở thành một chiến binh xuất sắc.

"Nhưng anh cần nó."

Isaac cần aura.

Ý nghĩ này đã trở nên vững chắc hơn sau khi đấu với Red Aura của Sharen.

"..."

"..."

Trong khi hai cô gái đang trầm tư suy nghĩ như thể đó là vấn đề của chính họ và nhìn Isaac với vẻ mặt suy tư...

Một tiếng chuông vang lên từ xa.

Đinh!

Đinh!

Đinh!

Ba tiếng.

"Có vẻ như tường thành đang bị tấn công."

Silverna với ngọn giáo vắt trên vai đã ngay lập tức bức tốc và hai người còn lại cũng đi theo.

***

Cuộc tấn công vào tường thành phía trước kéo dài mãi đến tận trưa.

Nhưng rồi tình thế kết thúc khi ngọn giáo của Silverna xuyên thủng con quái vật chỉ huy, một con Troll.

Trận chiến bắt đầu từ sáng sớm cuối cùng cũng đã khép lại sau bữa trưa.

Isaac lúc này đã trở về trạm xá trong lâu đài.

"C-Cảm ơn... Khụ!"

"Cẩn thận. Trong người anh vẫn còn đầy gai, nên là đừng có cố nói gì cả."

Isaac đỡ một người lính đã bị những chiếc gai do Troll bắn trúng.

Vì người lính đã bị trúng những chiếc gai mà Isaac đã né được, nên anh cảm thấy mình nên chịu môt phần trách nhiệm và đã giúp đưa người lính đến trạm xá.

"Haizz, từ sáng đến giờ..."

Một pháp sư với quầng thâm mắt rõ mồn một đang kiểm tra người lính trong khi bận rộn di chuyển khắp trạm xá.

Isaac cứ ngỡ sẽ được thấy ma thuật trị liệu, nhưng pháp sư chỉ dùng một chiếc kẹp gắp lớn đã khử trùng để nhổ gai và cầm máu. Thế là xong.

Nhìn cảnh tượng đó, vị pháp sư mỉm cười mệt mỏi và kẹp chiếc kẹp gắp vào nhau để tạo ra tiếng 'tách tách'.

"Vào lần đầu tiên tôi được cử đến đây thì tôi đã mang theo nhíp, nhưng giờ thì tôi vứt hết chúng rồi. Để nhổ mấy cái gai to bằng cả cẳng tay người thì dùng kẹp là tốt nhất. Tôi mượn cái này từ nhà bếp."

"Tôi là Isaac."

"Ôi chà, tôi thậm chí còn chưa giới thiệu về bản thân mình nữa."

Vị pháp sư lau tay vào áo choàng của mình.

"Tôi là Vivian. Một pháp sư trực thuộc Tháp Ma Thuật."

"Anh dường như làm nhiều thứ hơn là chỉ xử lý ma thuật."

Isaac lẩm bẩm trong lúc nhìn những người lính khác đang được điều trị.

Thay vì ma thuật trị liệu, kiến thức y học cơ bản của Vivian có vẻ đáng nể.

"Haha, ma thuật trị liệu rất hiếm. Trừ khi đó là một bệnh nhân thực sự nguy kịch thì tôi sẽ điều trị trực tiếp cho họ. Anh cũng cần loại kiến thức này để sử dụng ma thuật trị liệu."

Mặc dù có vẻ ngoài kiệt sức nhưng anh ta dường như khá hòa đồng.

Vẻ ngoài kiệt sức của anh ta có thể cho thấy việc được cử đến Mallidan khổ cực như thế nào.

"Tôi có thể hỏi anh một điều không?"

Đây là thời điểm hoàn hảo.

Isaac nghĩ anh có thể nhận được lời khuyên từ một chuyên gia về những lo lắng về mana đã suy nghĩ từ sáng sớm.

“Chà, giờ mà đến phòng ăn thì cũng chỉ còn súp không thịt thôi.”

Vivian cười đùa.

"Thế anh đang tò mò về chuyện gì?"

"Tôi bẩm sinh thiếu trữ lượng mana."

Khóe miệng của Vivian từ từ cong xuống.

Đôi mắt vô hại trước đó bỗng trở nên sắc sảo hơn.

"Tôi muốn tăng nó lên. Nên tôi tự hỏi là liệu có một phương pháp riêng biệt nào không."

"Hmm."

Vivian gật đầu, từ từ bước đến bên cửa sổ và chỉ tay với một nụ cười.

"Hãy nhảy ra ngoài."

"..."

"Hãy chết và tái sinh. Và không còn cách nào khác. Anh có biết mana được lưu trữ ở đâu không, Isaac?"

Như trong một vở kịch,

Vivian bước trở lại Isaac, giọng nói của anh ta lớn dần như thể đang phấn khích.

"Đó là trái tim, trái tim đấy. Ôi trời, anh đã bao giờ thấy ai sống sót với một trái tim bị thay thế chưa? Tôi thì chưa, và cũng chưa bao giờ nghe nói về mấy thứ như vậy."

"..."

"Đó là lý do tại sao nó được gọi là một lõi. 'Lõi mana', và đây chính xác là lý do tại sao các pháp sư lại hiếm.

Khuôn mặt tươi cười của Vivian tràn đầy niềm tự hào, và-

-anh ta đặt lòng bàn tay lên ngực mình dường như đang muốn bảo vệ một kho báu quý giá.

"Thứ này được xác định từ khi sinh ra rồi."

'Mình đã nghe nói rằng các pháp sư có xu hướng thượng đẳng.'

Hệ thống cấp bậc của các pháp sư cũng được áp dụng khác nhau, như nhưng gì anh đã từng nghe.

Tháp Ma Thuật, nơi không thuộc về bất kỳ vương quốc nào và hoạt động độc lập.

Hệ thống cấp bậc của họ chỉ có hai loại:

Pháp sư và những người không phải pháp sư.

Đối với họ, ngay cả quý tộc và hoàng gia cũng chỉ là những giống loài hạ đẳng không thể sử dụng ma thuật.

"Có nhiều loại tiên dược trên thế giới. Và như anh có thể biết, Roselixir của Helmut là một trong số chúng."

Dù cố giữ giọng điệu lịch sự nhất có thể, nhưng hành động và thái độ của anh ta thì không.

“Khả năng thể chất được tăng cường có liên quan mật thiết đến mana. Nhưng điều đó không làm tăng trữ lượng mana.”

Có vẻ như Vivian khá khó chịu khi thấy Isaac đang cố gắng động chạm vào thứ gì đó giống như một chân lý tuyệt đối với các pháp sư.

“Thật không may. Nhưng có những thứ trên đời này được xác định ngay từ khi sinh ra.”

Vivian cúi người nhẹ và mỉm cười.

"Đó là lý do tại sao mọi người bị mê hoặc bởi các thiên tài. Bởi vì họ sở hữu một thứ mà những người khác không bao giờ có được."

"..."

"Câu trả lời đó có thỏa đáng không?"

"Cũng được."

Isaac gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn y như trước khi hỏi, đầy suy tư như thể chưa hề có ý định từ bỏ.

"...Có vẻ đó không phải là một câu trả lời thỏa đáng."

Vivian có vẻ không hài lòng. Anh đã dành thời gian giải thích và thuyết phục, nhưng thái độ của Isaac vẫn không thay đổi.

“Nghe kỹ đây. Có một luận án từ Tháp Ma Thuật tên là ‘Mối tương quan giữa Môi trường Tăng trưởng và Trữ lượng Mana’...”

"Nếu anh có trữ lượng mana thấp, anh có từ bỏ việc trở thành pháp sư không?"

"Giờ anh lại ngắt lời tôi... và câu trả lời là tất nhiên rồi, đó là vấn đề về tài năng. Tại sao phải bận tâm những thử thách mà vốn định trước là bất khả thi? Anh tốt nhất là nên từ bỏ đi."

Một cõi mà những người không có tài năng thậm chí không thể đặt chân vào.

"Nhưng có những người không thể làm thế."

Đây là điều Isaac có thể nói, khi chưa bao giờ từ bỏ việc vung kiếm dù chân bị tật.

"Có vẻ như chúng ta không hợp nhau lắm."

Nghĩ rằng cuộc trò chuyện này vô nghĩa, Vivian càu nhàu và quay lại kiểm tra những người lính.

Nhìn vào lưng anh ta, Isaac gãi má trong sự xấu hổ.

'Mình nghĩ mình hợp với kiểu người như Jonathan hơn anh ta.'

Jonathan, người đã trở thành một hiệp sĩ của Helmut vì ngưỡng mộ Arundel, thậm chí còn vứt bỏ cả bản năng của mình.

Isaac nghĩ họ giống nhau khi nhìn cậu ta.

Khi cảm thấy mình sẽ không nói chuyện với ai nữa và định rời khỏi trạm xá thì...

"À, anh đây rồi."

Silverna, người đã có công lớn trong trận chiến hôm nay, đang đứng ở hành lang.

"...Cô không định đi ăn sao?"

"Tôi đang định đi ăn cùng với anh, tada!"

Cô đưa ra một chiếc giỏ đựng đầy nguyên liệu làm sandwich được sắp xếp gọn gàng.

"Nếu chúng ta mà đến phòng ăn vào lúc này thì sẽ chẳng khác gì một trận chiến thứ hai. Nến là cứ ăn riêng thì thoải mái hơn."

"Cô chuẩn bị cái này từ khi nào?"

Nhìn vào thì có vẻ nó không được chuẩn bị vào hôm nay. Mà trông như thể đã được chuẩn bị từ hôm qua, nhưng Silverna không phải là người tự chuẩn bị nó.

"Hmm, điều đó có quan trọng không?"

'Chắc Anna là người đã chuẩn bị.'

Chà, dù sao thì nó cũng không đặc biệt quan trọng.

"Đi thôi, tôi cũng đã chuẩn bị một thứ đặc biệt."

Cô lục lọi trong giỏ và đưa ra một miếng thịt hun khói lớn được bọc trong lá xanh.

Thứ này thì có vẻ như mới lấy vào hôm nay do nó hiện đang bốc hơi và tỏa ra một mùi hun khói đặc trưng.

"Tuyệt không? Anh đã nghe nói về thịt troll phương Bắc chưa? Nó dai nếu ăn bình thường, nhưng nếu hun khói theo kiểu phương Bắc thì sẽ ngon lắm."

"Haha."

"Này, sao anh lại cười? Đây không phải là thứ mà anh có thể ăn mọi lúc đâu."

Cô đến bên cạnh anh, huých vai anh và kéo anh đi với một nụ cười.

"Đi thôi, đi thôi. Chúng ta mau tìm một nơi ít gió và ăn sandwich cùng nhau đi."

'Mình không nên nghĩ như thế này.'

Nếu cô ấy có một cái đuôi, anh đã nhầm cô ấy với một con cún rồi. Cứ như có cái gì đó đang vẫy phía sau lưng vậy.

Cạch.

"À."

Đúng lúc đó, Vivian bước ra khỏi trạm xá.

Có lẽ là đang chuẩn bị đi ăn trưa, anh ta liếc nhìn họ rồi gật đầu nhẹ và đi về phía phòng ăn.

Silverna nhìn qua lại giữa hai người và sau khi xác nhận Vivian đã đi đủ xa, cô hỏi:

"Có chuyện gì sao? Mặc dù trông hơi u ám nhưng thường thì anh ta khá thân thiện với mọi người."

***

"À..."

Sau khi giải thích ngắn gọn rằng anh dường như đã động chạm vào một chủ đề nhạy cảm, Silverna gật đầu với vẻ mặt phức tạp.

"Tôi cũng chưa bao giờ nghe nói về ai đó có thể tăng trữ lượng mana của họ."

Điều tương tự cũng xảy ra với Isaac.

Ngay cả trong tương lai mười năm sau, thì anh cũng chưa từng nghe đến những trường hợp như vậy.

Nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Isaac, Silverna cẩn thận hỏi:

"Anh sẽ từ bỏ chứ?"

"Hả?"

"Tôi hỏi là anh có từ bỏ Aura không."

"Không?"

Khi Isaac trả lời như thể đó là điều hiển nhiên, khóe miệng của Silverna nhếch lên.

"Tại sao? Anh không thể làm được. Với trữ lượng mana hiện tại của anh thì điều đó rất khó khăn."

"Mọi thứ vẫn luôn như vậy."

Với một nụ cười cay đắng, Isaac đi theo bước chân của Silverna.

"Không thể, vô ích, ảo tưởng. Tôi đã nghe những lời như vậy quá nhiều đến mức chai sạn rồi. Và hơn thế nữa..."

Sự thật mà Vivian đã nói ra thậm chí không làm lay chuyển quyết tâm của Isaac.

"Tôi chưa bao giờ nỗ lực vô nghĩa, ít nhất là cho đến tận bây giờ."

Isaac nói thêm, gãi má.

Trên thực tế, kiến thức mà anh đã tích lũy trong những ngày còn là Tĩnh Kiếm giờ đang đóng vai trò như nền tảng của anh.

Dù anh vẫn đang đặt nền móng và làm những việc cơ bản,

Isaac chắc chắn đang tiến về phía trước từng bước một.

"Tên nhóc này."

Thấy vậy, Silverna vỗ lưng anh và cười.

"Dù sao thì có mãn nguyện không? Hả? Anh nên cầu nguyện với nữ thần mỗi đêm."

"Tại sao?"

"Ai mà biết được chứ. Lỡ nhu nữ thần có thể đột nhiên cảm động trước những lời cầu nguyện của anh và ban cho anh một 'đặc ân vô cùng thiên liêng'!"

Silverna giơ cả hai tay một cách kịch tính.

Hai người, giờ đã đi ra ngoài, tham gia vào một cuộc trò chuyện phù phiếm.

"Vô cùng thiên liêng? Sao cô lại thêm từ 'vô cùng'?"

"Thì chỉ đơn giản là do nó "vô cùng" thôi."

"Cô đang nói gì vậy?"

"Quên đi! Chúng ta tìm một nơi để ăn thôi! Bánh mì kẹp thịt troll hun khói sẽ rất là ngon!"

Có lẽ cô ấy đang có tâm trạng tốt vì những thành tựu của mình hôm nay.

Isaac gạt đi và nhìn quanh, do dự một lát.

"Chỉ có hai chúng ta ăn thôi à?"

"Thấy không thoải mái sao? Chúng ta là bạn bè mà."

"À, cũng đúng nhỉ?"

"Đừng lo lắng những chuyện kỳ lạ, anh đã có gia đình rồi."

Cái quái gì thế này?

Isaac đã lịch sự từ chối tình cảm của Silverna bằng cách sử dụng tình trạng đã kết hôn của mình như một lá chắn.

Tuy nhiên, có cảm giác Silverna đang tiếp cận anh một cách thoải mái hơn, sử dụng tình trạng đã kết hôn của anh như một cái cớ.

"Sao thế, người đàn ông đã có gia đình? Nếu anh muốn, chúng ta có thể gọi vợ anh đến ăn cùng."

"Không, không cần đâu."

Câu trả lời sắc bén của Isaac.

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Lời thì thầm tinh nghịch của Silverna, thật không may, đã không đến được tai Isaac vì nó đã bị gió phương Bắc cuốn đi.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Giờ thì ai mới là thóc nào
Xem thêm
Tấn công liên hoàn
Xem thêm
Cơ hội trời cho
Xem thêm
Nó gọi là: 'Chẳng mấy khiiii'
Xem thêm
chỉ chờ có thế
Xem thêm