Sả: Up chap phủi bụi, vui lòng đọc lời nhắn mình để ở cuối chương.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Cứ như tấm màn nhung vừa khép lại sau một vở kịch hoành tráng trên sân khấu. Khi ánh hoàng hôn dần tan biến, màn đêm dần buông xuống và phủ lên mọi người như bóng tối ẩn sau tấm màn khép kín.
Cư dân ở Rào Chắn Malidan vẫn còn xôn xao vì sự xuất hiện bất ngờ của Rihanna Helmut. Thế nhưng khi Đại Hang Ổ bắt đầu tấn công hàng rào phòng thủ, mọi người lại dường như quên mất chuyện đó từng xảy ra.
“Hôm nay mọi người đã vất vả rồi. Hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Trừ Jonathan vẫn còn đang nằm liệt giường ở phòng y tế, Đội Trinh Sát Số 5 đang chuẩn bị kết thúc một ngày dài. Từ phía rào chắn, tiếng gầm rú ghê tởm của lũ quái thú và tiếng hô hào khẩn trương của binh lính vẫn còn văng vẳng.
“...Chẳng phải chúng ta nên ra giúp họ sao?”
“Nghỉ ngơi chính là giúp họ đấy. Nếu chúng ta mệt mỏi thì đừng nói đến việc giúp đỡ, ngay cả việc câu thêm thời gian cho họ nghỉ ngơi cũng không làm được.”
“À.”
“Và nếu xét theo quy mô thì làn sóng lần này sẽ không quá nghiêm trọng đâu. Họ có thể tự mình xử lý được.”
Được Sharen trấn an, Anna nói thêm. Cuối cùng, Silverna dừng mắt trên người phụ nữ tóc đỏ đứng cạnh Isaac.
“Và Rihanna Helmut.”
“...”
“Tôi rất cảm kích vì sự giúp đỡ của cô, nhưng cô sẽ bắt buộc bị thẩm vấn từ ngày mai. Về việc tại sao cô lại cải trang thành người hầu và tại sao cô lại ẩn mình cho đến tận bây giờ. Mấy thứ như thế.”
“Vâng.”
Thấy cô ấy bình thản chấp nhận, Silverna gãi đầu và nói thêm:
“Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ được phép nghỉ ngơi một cách yên bình vào ngày hôm nay. Đó là một món quà nhỏ mà gia đình Caldias dành tặng cho Rihanna.”
“Dù sao thì hãy chuẩn bị tinh thần trước nhé. Chỉ có vậy thôi.”
Nhưng khi Silverna quay lưng định rời đi, cô lại đột nhiên do dự trong giây lát rồi thẳng thắn nói.
“Thật sự… cảm ơn cô vì ngày hôm nay. Nhờ có cô mà rất nhiều người đã được cứu sống.”
Nói ra điều này có hơi khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương đôi chút, nhưng khi biết rằng những dân làng ở gần đó đã có thể tránh khỏi việc bị tổn thương nhờ Rihanna, thì không còn chuyện gì quan trọng hơn thế nữa và cô sẵn sàng nói ra một lời cảm ơn chân thành.
.
.
.
“Anna! Đi nhậu thôi! Ta phải uống ít nhất một ly!”
“Hả?! Ngay bây giờ sao?”
Nhìn Silverna đang đi về quán rượu của binh sĩ trong lâu đài, Anna quay sang nhìn Isaac trước khi rời đi theo.
“Tôi sẽ gửi chăn nệm qua.”
“Chăn nệm?”
Câu nói của Anna có vẻ đột ngột, nhưng cô lại nở một nụ cười tinh quái trước khi thì thầm.
“Cô ấy không thể ở khu dành cho người hầu nữa, đúng không? Đưa một căn phòng riêng cho người có thể vào tù ngày mai sau khi bị thẩm vấn thì trông kỳ cục lắm, nên đương nhiên hai người sẽ phải ngủ chung một phòng.”
“...Tôi á?”
Khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Isaac, Anna liền bối rối hỏi:
“Vâng, chẳng phải hai người đã kết hôn rồi sao?”
“À… phải rồi.”
“...”
Khi Isaac ngập ngừng đáp lại, Rihanna bỗng phồng má lên trong giây lát rồi lại trở về vẻ mặt bình thường. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến nỗi không ai khác kịp nhận ra.
“Mà này, căn phòng đó cách âm không tốt lắm đâu nhé.”
“...”
“...”
“Anna! Đi thôi!”
“Em đến ngay đây!”
***
Khi hai người họ rời đi, Isaac và Rihanna đã không nói một lời nào.
Cạch.
Thịch.
Cánh cửa cứ thế đóng lại. Và cả hai vợ chồng cùng nhau bước vào phòng. Sự mệt mỏi sau cả ngày dài đang đè nặng lên vai. Nhưng thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, bầu không khí lại ngày càng căng thẳng.
“...”
“...”
Họ đứng cạnh cửa trong khi lúng túng nhìn nhau. Một sự im lặng gượng gạo bao trùm. Họ đã từng rất gần gũi—không, là gần gũi hơn bất kỳ ai. Nhưng đến một lúc nào đó, việc ở bên nhau lại đột nhiên trở nên khó xử đến ngần này.
‘Có lẽ thời gian làm con người ta thay đổi.’
Những thay đổi mà ngay cả bản thân chúng ta cũng không hề hay biết - có lẽ đó chính là những dấu ấn của thời gian mà người đời hay nói tới.
“Cái này.”
Do Rihanna không phải người thích nói nhiều, nên Isaac đã mở lời trước và đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ. Đó là mảnh giấy cô nhờ Sharen chuyển vào sáng nay, thứ chứa đựng những nhận xét của Rihanna về kiếm thuật của Isaac.
“À.”
“Cảm ơn.”
“Anh biết đó là em sao?”
“Đại khái là như thế. Sharen mà anh biết không thể phân tích cấu trúc của kiếm thuật một cách tỉ mỉ đến vậy.”
Mà bản thân Sharen cũng rất tệ trong khoản che giấu nữa. Em ấy trông còn chẳng giống như đang cố gắng giấu giếm thứ gì đó.
“Isaac-”
“Anh đi tắm đây.”
“...”
Rihanna định gọi anh, nhưng do Isaac đã cắt lời nên cô đành ngậm miệng lại. Anh vẫn liếc nhìn cô giây lát, nhưng khi thấy cô đang cố tránh mắt, Isaac chỉ đơn giản là rời khỏi phòng.
Ba mươi phút cứ thế trôi qua. Đôi vợ chồng thay phiên nhau đi tắm. Trong khi Rihanna đang tắm rửa thì Isaac đang tiếp tục viết về kiếm thuật. Ghi lại cảm nhận về kiếm thuật của Rihanna hôm nay và cách anh có thể đối phó với vài chiêu thức của cô.
“...Isaac.”
Giọng của cô khiến anh giật mình và bật phắt dậy. Không biết tự bao giờ, Rihanna đã quay lại khi khoác trên mình chiếc váy ngủ màu trắng mà có lẽ là đồ ngủ của cô.
“E-Em vào từ lúc nào vậy?”
“Isaac vẫn không thay đổi nhiều nhỉ, cứ mỗi lần anh tập trung là chẳng còn quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh.”
Rihanna… vừa mỉm cười sao? Nếu có thì nụ cười ấy vụt qua nhanh đến mức mà Isaac cũng không dám chắc chắn. Hắng giọng để xua đi sự ngượng ngùng, Isaac đóng sổ tay lại và nhìn cô. Rihanna cũng đứng đối mặt với anh với đôi má có hơi ửng hồng.
“Ngồi xuống một chút đi.”
Rihanna rụt rè ngồi xuống mép giường khi anh ra hiệu. Nhớ lại cái cách mặt cô ấy cứng đờ mỗi khi lo lắng, khi cô dùng lòng bàn tay xoa xoa má để cố gắng làm dịu sự căng thẳng.
“Em có thể nói cho anh biết là tại sao em lại đến đây không? Anh nghe những người khác nói rằng là gia chủ đã cử Sharen đến.”
Đã đến lúc nói chuyện nghiêm túc. Đáp lại câu hỏi của Isaac, Rihanna buông tay ra khỏi má rồi trả lời một cách thận trọng.
“Em nghĩ anh có thể gặp nguy hiểm.”
“Vì đây là tiền tuyến sao? Nếu thế thì đó là chuyện đương nhiên.”
“Đó không phải là lý do duy nhất—”
Cô định nói gì đó nhưng rồi lại không nói tiếp, hay đúng hơn… là cô không thể tiếp tục.
“...”
“...”
Sự im lặng lại bao trùm lấy họ một lần nữa. Đó là một sự im lặng mà họ đã quá quen thuộc.
“Vậy em đến đây để bảo vệ anh?”
“Vâng.”
.
.
.
Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Isaac gật đầu và đáp.
“Thật lòng mà nói, anh thấy lý do của em không hợp lý chút nào cả, Rihanna.”
“……”
“Anh cảm thấy mối quan hệ của chúng ta đã đi quá xa để có thể cảm động hay biết ơn.”
“Em hiểu.”
“Anh biết rõ em là người phụ nữ như thế nào, nên anh hiểu em không làm điều này vì để được đền đáp.”
“……”
“Vậy, thật sự là không còn lý do nào khác cho chuyện này à?”
Tương tự, Rihanna cũng không đến đây để yêu cầu anh hủy bỏ vụ ly hôn một cách vô liêm sỉ hay yêu cô một lần nữa.
“Chỉ là…”
Sau một thoáng ngập ngừng, Rihanna bồn chồn đan tay vào nhau và thú nhận:
“Em chỉ không muốn anh rời khỏi nơi này với những vết thương.”
“……”
“Để ngay cả khi đã rời khỏi gia tộc của em thì anh vẫn có thể có một cuộc sống tốt đẹp.”
Như cái lần anh một mình chèo thuyền qua dòng nước từ rất lâu về trước. Khi Isaac chăm chú nhìn Rihanna, cô ngượng ngùng cúi mặt và vội vàng nói tiếp:
“Em cũng đang điều tra vụ tai nạn xảy ra vào ngày kỷ niệm đám cưới của chúng ta. Dù dạo này có hơi bận rộn với Lễ Hội Kiếm, nhưng em vẫn sẽ cố gắng hết sức—”
“Đó là Alois.”
“……”
Nghe những lời đó, Rihanna cứng người lại. Cô từ từ ngẩng đầu lên rồi nhìn Isaac và hỏi:
“Anh vừa nói gì?”
“Đó là Alois, tam thiếu gia của gia tộc Helmut - chính là kẻ chủ mưu.”
Rihanna, người vẫn trông như một bức họa, khẽ hỏi:
“Tại sao Alois lại làm thế với anh?”
“Em tự đi mà hỏi hắn.”
“…Được.”
Rihanna thở ra một hơi nhẹ nhõm với vẻ mặt cương quyết. Có vẻ như cô định đối chất với Alois ngay khi về đến nhà.
“……”
“……”
Và sự im lặng lại tiếp tục bao trùm giữa họ.
.
.
.
Isaac lên tiếng trong khi cố gắng thăm dò phản ứng của cô:
“Em tin anh sao?”
“Hả?”
“Ý anh là, hắn là em trai em. Còn anh… chỉ là một người sắp không còn là chồng của em nữa. Vậy… tại sao em lại chọn tin anh?”
Trước câu hỏi của Isaac, khi anh thắc mắc tại sao cô lại tin một người đàn ông sẽ không còn ở bên cạnh mình nữa, Rihanna chỉ nhìn anh với vẻ mặt đầy bối rối.
“Tại sao anh lại phải nói dối về chuyện đó?”
Câu trả lời của cô quá đỗi tự nhiên, đến mức khiến Isaac lúng túng một lúc nhưng rồi lại cố kìm nén cảm xúc.
“Haa…”
Hít một hơi thật dài, Rihanna siết chặt nắm đấm như thể đã hạ quyết tâm.
“Isaac, nhân việc chúng ta đang nói về gia đình… thì có điều mà em muốn nói.”
“Em định xin lỗi à?”
“……”
Sự do dự của cô đã quá rõ ràng, nó khiến Isaac khẽ mỉm cười và lắc đầu.
“Đừng.”
“Đừng… xin lỗi sao?”
“Ừ, nó không cần thiết.”
Dù chỉ mới ở thế giới này được có một tháng—
“Anh cảm thấy thời điểm để chấp nhận một lời xin lỗi đã qua từ lâu rồi.”
Thì đối với anh… nó đã là chuyện đã xảy ra từ mười năm trước— Anh không còn muốn nhắc lại hay chấp nhận lời xin lỗi nào về nó nữa.
“Anh cũng không có ý định chấp nhận nó.”
“……”
“Đã từng có lúc anh tự hỏi tại sao mình lại bị bỏ mặc. Từng có lúc anh rất tò mò về chuyện đó.”
Nhưng giờ thì không còn nữa rồi.
“Anh cũng không còn muốn biết về những vấn đề của Helmut nữa.”
“……”
“Dù em có lý do gì để phớt lờ anh—”
Một cách từ từ, Isaac đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước về phía Rihanna. Sau đó là quỳ gối xuống ngang tầm mắt cô.
“Anh chắc chắn là có. Dù sao thì em vẫn là người đã mất công lặn lội đến tận tiền tuyến chỉ vì anh, nên rõ ràng là giữa chúng ta đã có rất nhiều hiểu lầm về nhau.”
Khi nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cô, anh nhẹ nhàng lau chúng đi bằng tay của mình.
Rihanna nhắm mắt lại, trong khi để bản thân đắm chìm trong cái chạm của anh.
“Nhưng Rihanna…”
“Anh xin lỗi, nhưng…”
Giọng của Isaac kiên định.
“Anh thậm chí còn không muốn nghe chúng đến mức đó.”
“……”
“Em có thể bào chữa cho bản thân và có lẽ anh cũng sẽ cảm thấy muốn tha thứ cho em. Và nếu điều đó xảy ra thì anh sẽ lại quay trở về Helmut.”
Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa—
“Anh không hề muốn điều đó xảy ra một chút nào.”
Tuy nhiên, ít ra thì vẫn còn một chút an ủi nho nhỏ.
“Nhưng anh vẫn biết ơn—”
Anh đã suy nghĩ về nó rất nhiều lần. Tại sao, dù đã sau mười năm dài đằng đẵng, thì Rihanna vẫn đeo chiếc nhẫn đó cho đến tận những giây phút cuối cùng của cuộc đời?
Câu trả lời tuy đơn giản, nhưng việc chấp nhận nó lại quá khó khăn.
“Rằng… chúng ta—”
Nhưng khi nhìn Rihanna trước mặt bây giờ, Isaac ít nhất không muốn phủ nhận điều này:
“Rằng anh chưa bao giờ hối hận về việc chúng ta đã yêu nhau.”
Anh nhẹ nhàng mỉm cười và nắm lấy tay cô. Trong đôi mắt của Rihanna, nơi đang dâng trào cảm xúc. Nước mắt lại đong đầy và lăn dài trên má khi cô hé đôi môi khô khốc.
“Anh… anh không hối hận… vì đã yêu em sao?”
Giọng cô run rẩy đầy đau đớn. Đáp lại câu hỏi tuyệt vọng của Rihanna, Isaac lặng lẽ trả lời:
“Anh đã từng ghét em, đã từng oán hận em vô số lần—”
Chúng nhiều đến mức anh không thể đếm xuể.
“Nhưng anh vẫn chưa từng hối hận khi nghĩ về những ngày anh còn yêu em.”
Bởi vì- những ký ức ấy thật rực rỡ. Ngay cả trong những hành lang tối tăm của Helmut... thì chúng vẫn đủ sáng để soi đường cho anh.
“Ư… Em… cũng…”
Với nước mắt giàn giụa, Rihanna gật đầu.
“Em cũng thế, Isaac.”
Chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa cho đến khi Lễ hội Kiếm diễn ra.
Và dù có lẽ nó sẽ bị trì hoãn một chút do lũ quái vật, nhưng trong ký ức của Isaac thì lễ hội vẫn sẽ tiếp tục diễn ra suôn sẻ.
Hồi đó, anh không tham dự và chỉ ở trong phòng. Tuy nhiên, khi chuyện ấy đến... thì mọi thứ sẽ được giải quyết
“Haa…”
Rihanna nuốt nước mắt vào trong, cố gắng ổn định hơi thở. Thấy vậy, Isaac bắt đầu rụt tay lại, nhưng cô lại nắm chặt nó như không muốn buông.
“……”
“À, Isaac.”
Mặt cô đỏ bừng—không rõ là do khóc hay do xấu hổ. Khi Isaac nhìn xuống cô, Rihanna do dự trong giây lát rồi thì thầm:
“Ôm em đi.”
“Rihanna?”
Đó là một yêu cầu đột ngột, nhưng giọng điệu của cô lại nghiêm túc đến bất ngờ.
“Làm ơn. Dù chỉ một đêm thôi cũng được. Em không mong anh chịu trách nhiệm. Anh có thể coi mình như một người qua đường ở chốn ăn chơi… nhưng chỉ lần này thôi, chỉ cần một lần nữa thôi…”
Như hồi đó—
Như vào đêm tân hôn của chúng ta—
Hãy ôm em, hệt như vậy…
.
.
.
Trong phòng mình, Sharen đáng lẽ phải ngủ say sau khi tiêu hao sức lực cả ngày. Thế nhưng cô lại cứ trằn trọc và không tài nào chợp mắt nổi.
“Éc, mình phải làm sao đây?!”
Sau khi đá tung chăn và thở dài thườn thượt, Sharen suýt chút nữa đã khóc.
“Chị sẽ giết mình mấttt!”
Cốc, cốc.
Giữa lúc quằn quại, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
“A-Ai đó?”
Vào khung giờ này thì không nên có ai đến thăm cả. Giật mình, Sharen ngồi bật dậy và thận trọng mở cửa.
“Chị?”
Rihanna đang đứng đó.
“S-Sao chị lại ở đây?! Chẳng phải chị đang ở cùng với Isaac sao?”
Việc Rihanna có mặt ở đây khiến Sharen lắp bắp trong kinh ngạc.
Nhưng Rihanna, người dường như quá buồn bã để nhận ra điều gì, nức nở đáp:
“C-Chị bị đ—”
“Đ…?”
“Đuổi ra ngoài.”
“……”
----------------------------------------------------------------------------------------------
Sả: Như mọi người đã thấy, nhân xưng đã được thay đổi rất nhiều. Như việc mình sẽ gọi Issac là anh do ảnh đủ tuổi làm bố con mình, Anna cũng sẽ xưng em với Silverna do mình thấy ẻm đủ thân thiết để làm chuyện đó và vô số thứ sẽ thay đổi. À mà mình up chương này trước là để cho bộ này đỡ bám bụi thôi.
Đợt up tiếp theo sẽ có 9 chương và sớm nhất là trong tuần này do mình rất rảnh và có thể dồn hết thời gian để dịch, nhưng với tình hình khi mới dịch được 5 chương mà mình đã buồn nôn(bận cày Limbus với P5X nữa) thì hên xui lắm, nên nếu đến CN mà không có chương thì do mình stress quá nên chốn sang Cam nhé(nhà mình sát biên giới hẹ hẹ hẹ). 10 chương thưởng còn lại sẽ rất có thể được up vào tuần sau hoặc muộn nhất là tuần tới. Vậy thôi nhé, see ya!


18 Bình luận
chắc mình tôi nghĩ bị địt
PEAK