"Haa! Haa!"
"Chúng đang bỏ chạy!"
Trên tường thành.
Dù đã đẩy lùi thành công một đợt ma thú nữa, nhưng những người lính lại phát ra những tiếng thở dài than vãn hơn là nhẹ nhõm hay vui mừng.
Đã hơn một tháng kể từ khi đây được xác nhận là một làn sóng quái vật quy mô lớn.
Ngay cả những người lính của Rào Chắn Mallidan cũng trở nên kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần trước tình hình những con ma thú cứ kéo đến ngùn ngụt mỗi ngày.
Đã thế tần suất thậm chí còn tăng lên trong những ngày gần đây, với trung bình 2 lần một ngày.
Ngay cả trước khi chiến đấu với ma thú, thì họ đã phải đấu tranh với sự mệt mỏi.
"...Cứ cái đà này thì không ổn."
Silverna, đội trưởng Đơn vị Trinh sát số 5, lẩm bẩm trong khi tựa vào ngọn giáo của mình.
Cô dường như có suy tư về tình hình những cuộc tấn công của ma thú có tần suất ngày càng tăng.
"..."
Giữa những người lính kiệt sức, Rihanna Helmut đứng đó với sự trang nghiêm và tự hào.
Mái tóc đỏ của cô bay phấp phới trong gió.
Cách cô im lặng quan sát những con ma thú mà không hề tỏ ra mệt mỏi cho thấy tại sao gia tộc Helmut lại đáng chú ý đến vậy.
Từ từ, Rihanna quay đầu lại.
Giữa những người lính khác, một người đàn ông tóc đen buộc đuôi ngựa đang ngồi xuống với vẻ mệt mỏi và trò chuyện một cách tự nhiên với những người lính đang ở gần đó.
Dù cách xa nhau nhưng tai cô vẫn có thể dễ dàng nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Lần này tôi suýt chết."
"Cảm ơn ngài Isaac. Nếu ngài không đẩy tôi ra sớm hơn thì tôi đã bị tảng đá đó bay vào người rồi."
"Không có gì đâu. Lần trước anh cũng đã cứu tôi mà."
"Tôi ư?"
"Không phải anh à? Tôi đã có quá nhiều trải nghiệm tương tự đến nỗi trí nhớ bị phai nhạt rồi."
Dù anh đang đùa giỡn và cười với những người lính, thì nội dung cuộc trò chuyện lại không hề đơn giản.
Thậm chí còn có hai thanh kiếm bị gãy gần Isaac.
Điều đó có nghĩa là tình hình đã trở nên nguy hiểm đến mức đủ để làm gãy cả hai thanh kiếm.
Liệu mọi chuyện có ổn nếu ta để nguyên cho nó tiếp diễn không?
Khi những lo lắng của cô ngày càng trở nên sâu sắc hơn...
ĐOÀNG! RẮC!
"Ôi, cái gì thế?"
"Sấm sét? Đó là sấm sét sao?"
"Tôi tưởng đó là một con ma thú."
Phía sau dãy núi.
Mắt của Rihanna mở to khi cô thấy sét tự dưng xuất hiện giữa bầu trời quang đãng.
***
"Điều này rất nguy hiểm."
Bên trong lều chiến lược.
Đại Đội trưởng Đại đội 1 của Rào chắn Mallidan đang trình bày lý lẽ của mình với Uldiran, người đang ngồi ở đầu bàn.
"Lực lượng của chúng ta đang dần bị suy yếu. Và chưa cần kể đến việc số lượng thương binh đang ngày một tăng dần, bản thân tinh thần của mọi người vốn đang ở mức thấp nhất mọi thời đại."
Cứ mỗi ngày họ vung giáo và giết ma thú, là họ lại phải chứng kiến những người đồng chí vốn vẫn còn đùa giỡn và cười nói vào ngày hôm qua, lại bị giết vì những tảng đá bay đến vào ngày hôm nay.
Gánh nặng của việc ở tiền tuyến đang đè nặng lên người họ hơn bao giờ hết.
"Các bầy ma thú cũng không có dấu hiệu suy giảm. Đánh giá từ sự xuất hiện gần đây của những con ma thú từ các khu vực khác, thì có vẻ như chúng cũng đang tập trung từ những vùng xa xôi."
"Hừm."
Bá Tước dường như có suy nghĩ tương tự khi ông vuốt râu trong lúc kiểm tra bản đồ.
"Với tư cách là đại đội trưởng, thần khẩn thiết yêu cầu ngài đưa ra quyết định."
Sau khi đại đội trưởng kết thúc báo cáo và đề xuất của mình, một đại đội trưởng khác ngồi ở phía đối diện cũng giơ tay xin phép đưa ra ý kiến.
"Thưa Ngài, mục đích của Rào chắn Mallidan là phòng thủ. Trong khi việc số người bị thương đang ngày càng tăng lên là đúng, nhưng số lượng ma thú mà chúng ta đã tiêu diệt được vẫn không thể đếm xuể."
"Từ bỏ đội hình có lợi của chúng ta để mạo hiểm trực tiếp ra ngoài chinh phạt? Rủi ro của lựa chọn đấy chỉ đơn giản là quá lớn, hơn thế nữa, chúng ta vẫn chưa xác định được con ma thú đầu đàn. Nên việc bước ra ngoài vào lúc này vẫn là quá sớm."
Mỗi ý kiến của mỗi đại đội trưởng đều có cơ sở hợp lý riêng.
Dù ý kiến của họ mang tính đối lập thì họ vẫn thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau vì cả hai đều là những người lãnh đạo binh lính trên tường thành.
"Hừm."
Uldiran tự nhiên rơi vào trạng thái suy tư.
Liệu họ có nên tiếp tục cuộc chiến tiêu hao không hồi kết này?
Hay họ nên tận dụng việc số lượng ma thú đang suy giảm để mạo hiểm ra ngoài và tấn công chúng?
Silverna dù đang nóng lòng muốn nói, nhưng cô biết vị trí của mình chỉ là đội trưởng Đơn vị Trinh sát số 5.
Biết rằng không có quyền để thể phát biểu theo ý mình, cô cắn môi và cựa quậy chân.
"Tiểu thư Rihanna có ý kiến gì?"
Uldiran hỏi Rihanna, người đang tham gia với tư cách là đại diện của các quý tộc được điều động đến.
Không ngờ đến việc mình được gọi tên, Rihanna từ từ quay sang nhìn Uldiran.
"Vừa rồi..."
Vậy ra Uldiran Caldias là người như thế này.
Suy nghĩ trong lòng, cô chia sẻ suy nghĩ của mình.
"Sau khi những con quái vật ma thuật rút lui, tôi cảm nhận được một luồng năng lượng ma thuật yếu ớt phát ra từ những tia sét đấy."
"Ồ?"
"Tsk."
Những tiếng than nhẹ vang lên trong lều.
Không ai trong số họ nhận ra chi tiết nó và thật đáng xấu hổ.
Thông thường thì họ đã có thể gạt bỏ một tuyên bố như vậy, nhưng...
'Trong tất cả mọi người, thì người nói điều đấy lại là một Helmut.'
'Có khả năng lắm.'
'Đây là một vấn đề.'
Vấn đề ở đây không chỉ đơn giản là cái tên Helmut. Mà thay vào đó là vì những đặc điểm về khả năng thể chất của họ vốn đã quá nổi tiếng.
Vì là lời do một Helmut nói ra, nên nó có lẽ không chỉ đơn giản là một thứ vô nghĩa.
Nhưng vẫn thật khó để đưa ra phán quyết chỉ dựa vào lời nói của một người.
"Tôi tin rằng đó có thể là tác phẩm của con ma thú đã tập hợp đám quái vật này."
Tất nhiên, Rihanna vẫn bình tĩnh bày tỏ suy nghĩ của mình và phớt lờ những phản ứng xung quanh.
"Nếu chúng ta đến đó, thì liệu chúng ta có thể tìm thấy nó không?"
"Tôi không thể chắc chắn... nhưng tôi vẫn tin rằng nó đáng để điều tra."
***
Cạch!
Tiếng kiếm trong trẻo vang lên từ góc sân tập.
Nơi đó đã trở thành vị trí cố định của Isaac.
Khi thanh kiếm của anh vươn ra theo một đường thẳng, thanh đại kiếm của Sharen cũng di chuyển theo cách tương tự để đáp lại.
Nhưng Isaac đã nhảy lên như một con thỏ và xoay tròn một lần giữa không trung.
Thanh đại kiếm của Sharen chỉ lướt qua khoảng trống nơi anh vừa đứng.
Khi anh tiếp đất và vung kiếm một lần nữa và nhắm vào cổ Sharen...
"Hồ-Hồng Liên Phá!"
Trước khi tiếng kêu tuyệt vọng của Sharen kết thúc, một luồng Aura đỏ tươi đã bùng lên từ thanh đại kiếm của cô.
Khi nó lan rộng và chạm tới Isaac, cơ thể đang ở trên không của anh bay đi xa mà không kịp tiếp đất.
"Ngài Isaac! Ôi không! Ngài Isaac!"
Jonathan, người đã xem trận đấu, đã chạy đến với vẻ lo lắng thái quá.
Sau khi lăn tròn trên sân tập thì Isaac cuối cùng dừng lại, nhanh chóng ngẩng đầu lên và hét:
"Anh đã bảo là không được dùng Aura!"
"Hehe, người nhà Helmut không bao giờ thua!"
Dù trước trận đấu đã nói rõ, "Aura? Hừm, em không định sử dụng nó," thế mà Sharen lại tàn nhẫn tung ra Aura của mình ngay khi gặp nguy hiểm.
"Haizz, không sao. Dù sao thì bây giờ anh cũng đã có cảm nhận tốt về nó rồi."
Isaac đứng dậy và phủi bụi trên người. Sharen đến gần với những bước chân nhanh nhẹn, trông có vẻ xấu hổ và lúng túng.
Cô muốn xin lỗi, nhưng Isaac lại hỏi một thứ khác.
"Thế nào?"
"Hả?"
"Kiếm thuật... thế nào? Cho đến khi em sử dụng aura, chúng ta không phải khá ngang tài ngang sức sao?"
"..."
Dù cô không muốn thừa nhận nhưng Isaac đã đúng.
Sharen thực sự đã chật vật chống lại thanh kiếm của Isaac.
Tất nhiên, một Helmut không có Aura về cơ bản đã mất đi một nửa sức mạnh.
Nhưng ngược lại thì điều đó cũng có nghĩa là Isaac, người thậm chí không thể vung kiếm trước đây, đã bắt kịp một nửa trình độ của Sharen chỉ trong một tháng.
"Cứ thành thật đi. Nói cho anh biết em cảm thấy thế nào, thật thà và không tô vẽ."
Theo yêu cầu của Isaac, Sharen đưa một ngón tay lên môi suy nghĩ, rồi liếc nhìn xung quanh trước khi nói.
"E-Em cảm thấy khó chịu."
"..."
"Cảm giác tệ lắm. Cứ như anh biết chính xác cách mà em sẽ vung kiếm ấy."
"..."
"Lúc nãy, sau lần trao đổi thứ ba của chúng ta. Anh biết em cố tình tăng tốc độ lên, đúng không?"
"Có, ánh biết."
"Nhưng anh đã đoán trước rằng em sẽ tức giận và tăng tốc, nên anh cũng đã phản ứng theo?"
Anh ta thực sự đã đoán được chuyện đó.
Anh đã đoán rằng Sharen sẽ cố gắng thể hiện khoảng cách về kỹ năng giữa họ tại thời điểm đó, và anh đã đúng.
"Cảm giác tệ... K-Không, em chỉ mệt thôi! Chúng ta chỉ vừa xong việc phòng thủ thành lũy được 30 phút thì anh tự dưng lại muốn đấu kiếm..."
Sharen bĩu môi như một đứa trẻ, cố gắng viện cớ sau khi nhận ra mình đã bị đọc vị hoàn toàn.
Ngược lại, Isaac rất hài lòng.
Anh đã vượt qua hai thanh kiếm của Helmut.
Đấu với Jonathan giờ cảm thấy thật bình thường, và anh hiện đã có thể giành chiến thắng trước Sharen về mặt kiếm thuật, người đã từng hoàn toàn nằm ngoài tầm với của anh.
'Và dĩ nhiên, mọi chuyện sẽ khác nếu em ấy sử dụng Aura.'
Anh có thể đối phó với luồng Aura cẩu thả của Jonathan, nhưng khi Sharen sử dụng Aura thì độ khó đã thay đổi một cách đáng kể.
Khi Isaac đang suy tư về những vấn đề liên quan đến Aura...
"..."
"..."
Một cặp đôi không hợp nhau.
Rihanna và Silverna đang đi về phía họ cùng nhau.
Không ai thèm nhìn người kia nhưng họ đang đi cùng một hướng, và thực sự là đang đi cùng nhau.
"Chà, hai người đó thực sự không hợp nhau."
Nghe Sharen lẩm bẩm, Isaac hỏi một điều mà anh đã quên xác nhận.
"Sharen, em không nói với Silverna bất cứ điều gì về anh và Rihanna, đúng không?"
Anh hỏi vì Jonathan có mặt ở đó, nhưng Sharen giật mình rồi đáp lại một cách kó tin.
"Anh nghĩ em ngu ngốc đến thế à?! Anh nghĩ em sẽ toẹt ra mấy thứ như vậy sao?"
"Thật chứ?"
"Thật! Em không phải đồ ngốc!"
***
"Này."
Trong khi đi về phía Isaac, người đang cãi nhau với Sharen,
Silverna khẽ gọi Rihanna.
"..."
Rihanna không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, nhưng không khó để nhận ra rằng cô ấy đang lắng nghe.
"Trong nhiệm vụ lần này, chúng ta sẽ để Isaac ở lại."
Nhưng tại những lời tiếp theo của Silverna, Rihanna cuối cùng cũng quay mặt về phía Silverna.
Và sau đó.
"Khôn ngoan đấy."
Cô ấy gật đầu.
"Một con ma thú có khả năng tạo ra sét như vậy sẽ nguy hiểm cho Isaac ngay cả khi anh ấy chỉ tiếp cận nó."
"Ừ, chúng ta nghĩ giống nhau."
Bọn họ đều biết anh đang cố gắng rất nhiều.
Bọn họ cũng chắc chắn anh sẽ trở thành một kiếm sĩ xuất sắc trong tương lai.
Nhưng.
"Vẫn còn quá sớm."
"Chính xác."
Hai người phụ nữ đánh giá rằng vẫn còn quá sớm để anh bước vào chiến trường của họ.
"..."
"..."
Mong muốn sự an toàn cho một người đàn ông.
Lần đầu tiên kể từ khi quen biết nhau, cả hai thấy bản thân mình đồng tình với ý kiến người kia.
***
Buổi tối hôm đó.
Khi Anna khẩn trương nói với Silverna rằng có người đang tìm cô ở xưởng rèn, cô nhanh chóng khoác áo choàng và vội vã đến đó.
Xưởng rèn không hoạt động vào buổi tối vì lo ngại tiếng ồn.
Đó là lý do tại sao bước chân của Silverna ngày càng nhanh hơn.
"Cuối cùng cũng xong à?"
Ngay khi đến nơi, Silverna hỏi Antonio với một nụ cười rạng rỡ.
Đặc biệt là vì khuôn mặt thất vọng của Isaac sau khi được thông báo rằng anh bị loại khỏi nhiệm vụ vẫn còn mới trong tâm trí cô.
Cô nghĩ việc tặng anh một thanh kiếm sẽ nhanh chóng làm anh vui lên.
"Người đến nhanh thế?"
"Bỏ qua lời chào đi. Xong chưa? Cho ta xem!"
Khi Silverna hối thúc, Antonio thở dài và giữ cô lại.
"Ôi chao, gần xong rồi. Nhưng đó không phải là lý do tôi gọi người đến đây ngày hôm nay."
"Cái gì?"
Đôi vai đang phấn khích của cô sụp xuống.
Sự mong đợi của cô ngay lập tức biến thành thất vọng.
"Vậy thì tại sao ông lại gọi ta?"
"Vẫn còn lại một ít Băng Ngân. Tôi nên làm gì với chúng vậy?"
Trong tay Antonio là một viên quặng màu xanh lục có kích thước bằng ngón tay.
"Ta cứ nghĩ ông sẽ bỏ túi phần thừa."
Cô ngạc nhiên khi thấy ông già này lại thành thật đến vậy.
"Bé tí như thế này thì làm được cái cóc khô gì?"
Antonio tặc lưỡi tiếc nuối.
Nếu có nhiều hơn thì có lẽ ông đã giữ lại cho riêng mình rồi.
"Hừm, với số lượng này..."
Silverna lăn viên Băng Ngân trong tay, cân nhắc các lựa chọn.
Sau đó, như thể một ý tưởng lóe lên, cô ngập ngừng hỏi:
"E hèm. Antonio? Liệu... ông có thể làm một cái gì đó giống như một chiếc nhẫn không?"
"..."
"À, không! Chỉ là! Sẽ rất tuyệt nếu ta đeo nó như một kỷ vật!"
"Một trong những người học việc của tôi từng làm đồ trang sức... nhưng với nhiêu đây quặng thì tôi cùng lắm chỉ có thể làm một chiếc nhẫn thôi."
Một câu trả lời đáng thất vọng.
'Chà, không sao. Mình đã đi quá xa rồi. Dù sao thì anh ấy cũng không thể để đeo nó vào lúc này.'
Ngay cả khi tự nhủ phải kiềm chế, miệng của Silverna đã đề xuất một điều khác.
"Một cái khuyên tai thì sao? Chỉ một cái thôi."
Vì luôn buộc tóc nên tai Issac thường lộ ra.
"Cái đó thì được."
Trước câu trả lời hững hờ của Antonio, Silverna mỉm cười rạng rỡ và đưa viên Băng Ngân lại cho ông.
"Ta giao nó cho ông. Không cần phải làm quá phô trương, ta muốn nó thanh lịch và kín đáo hơn. Như thế sẽ hợp với anh ấy."
"...Hiểu rồi."
Antonio quyết định giả vờ như ông không nghe hay thấy gì.
Ông chấp nhận yêu cầu với tâm thế chỉ là tiếp tục công việc của mình.


6 Bình luận