-Cạch.
Ngay khi tôi mở cửa bước vào thì một mùi hỗn hợp của thuốc khử trùng và băng gạc mục rữa xộc thẳng vào mũi. Ẩn sau tất cả, mùi máu tanh nồng nặc còn sót lại cho thấy nơi đây đã xử lý bao nhiêu ca cấp cứu mỗi ngày.
Đây là trạm xá của Rào chắn Malidan.
Dù bên ngoài có dựng lều y tế, nhưng đây lại là nơi dành cho những binh lính bị thương nặng đến mức không thể cứ điều trị ở đó. Tôi nghe nói còn có một pháp sư được cử từ Tháp Pháp Thuật đến đây.
Tiếng rên rỉ vang vọng từ nhiều góc phòng. Giữa những chiếc giường bệnh, một người đàn ông đang ngồi thẳng dậy với đôi mắt mở to.
Đó là Jonathan.
"Cậu thấy thế nào rồi?"
Khi Isaac đến gần, Jonathan nhảy dựng lên và nói:
"Thần hoàn toàn ổn!"
"Thật sao?"
"Vâng! Thần có thể trở quay lại với nhiệm vụ ngay lập tức!"
Dù rất sốt sắng nhưng Jonathan không hề nói rằng mình muốn rời đi hay không thích ở đây.
Dù với tính cách của cậu ta, việc nằm một chỗ ở đây chắc chắn rất khó chịu, nhưng cậu ta vẫn tự hiểu là mình không thể tự do rời đi.
Trên thực tế, việc cậu được nằm điều trị ở đây phần lớn là do sự thương xót của Bá Tước.
"Chúng ta ra hành lang nói chuyện đi."
"Vậy có ổn không?"
"Chúng ta không thể cứ thế nói chuyện ở một nơi đông người được."
Pháp sư phụ trách trạm xá liếc nhìn họ nhưng chọn không nói gì.
Trong hành lang được chiếu sáng bằng ánh đèn, bóng người trải dài trên sàn. Và quan cảnh bên ngoài đang dần tối đi qua cửa sổ.
Jonathan đi theo sau. Làn da của cậu ta, vốn trước đó đã bị vấy bẩn cùng với hàm răng nhô ra và đôi mắt đen tuyền, giờ đã trở lại bình thường.
"Thần đã không biết," cậu ta nói.
Jonathan là người đầu tiên mở lời, và có vẻ như đang bối rối dù Isaac chưa nói gì.
"Thần không biết những Transcendent tồn tại. Thần không biết mình là một trong số chúng. Thần chỉ đơn giản nghĩ là mình có cảm xúc khác biệt so với những con người khác."
Vẻ mặt của Jonathan tối sầm lại khi cậu ta thành thật thú nhận.
"Thần ước... thần ước đó chỉ đơn thuần là những cảm xúc lệch lạc. Vì chỉ khi đó... thần mới có thể tự hào mà gọi bản thân là con người"
Lời thú nhận của cậu ta tuôn ra dưới ánh đèn, những cái bóng lập lòe dường như phản chiếu trái tim đang rối bời của cậu.
"Từ khi Nortemus chạm vào thần, thần cảm thấy có điều gì đó không đúng. Có thứ gì đó đang quằn quại trong lồng ngực thần. Nó đem lại cảm giác như thể sẽ nuốt chửng thần bất cứ lúc nào."
Jonathan định đưa tay ra cầu xin giúp đỡ nhưng rồi lại chọn dừng lại và rút tay về. Vì... cậu ta nhận ra mình có thể vô tình tổn thương Isaac.
"Tại sao cậu lại chọn Helmut?"
"Vâng?"
Jonathan nhìn Isaac với vẻ mặt bối rối do bất ngờ trước câu hỏi đột ngột.
"Helmut... khác với những hiệp sĩ khác."
Điều gì đã khiến cậu ta ngưỡng mộ Arundel Helmut? Tại sao cậu ta lại kiên quyết ở lại với gia tộc Helmut?
"Cậu cũng biết mà, đúng không? Các hiệp sĩ của Helmut và dòng dõi Helmut trực hệ hoàn toàn khác nhau."
Các hiệp sĩ của Helmut theo đúng nghĩa đen là những tàn dư của nhân loại và sống để phục vụ dưới danh nghĩa Helmut. Về cơ bản, họ chỉ mang cái danh Helmut mà thôi.
"Dòng dõi trực hệ... họ là những con quái vật chỉ biết mỗi kiếm."
"Tôi biết điều rõ đó."
Ngoại trừ cô nhóc Sharen và người em út Edel Helmut, họ đúng là dành cả ngày để luyện kiếm.
Lẽ thường ở trong dinh thự Helmut khác với thế giới bên ngoài. Đối với họ, chỉ có kiếm và sức mạnh mới tạo nên công lý.
"Đó là lý do tại sao mọi người ca ngợi Helmut là vĩ đại."
Isaac mỉm cười cay đắng. Khi quan sát cận cảnh, Helmut trông giống như một trại tâm thần hơn.
Nhưng khi nhìn từ xa?
Thanh kiếm vĩ đại nhất bảo vệ vương quốc. Các hiệp sĩ sẽ là người đầu tiên xông ra trong thời điểm khủng hoảng. Một biểu tượng răn đe chiến tranh chỉ bằng sự tồn tại của họ.
Trong mắt cả hoàng gia và người dân, có gia tộc nào là đáng tin cậy hơn Helmut không?
Sức mạnh to lớn của gia tộc Helmut. Trớ trêu thay, lại là thứ giữ cho vương quốc yên bình nhất.
Bởi vì không có ai muốn giao chiến với Arundel của gia tộc Helmut cả.
"Đó là điều thần ngưỡng mộ," Jonathan nói.
Một nụ cười tươi xuất hiện trên khuôn mặt Jonathan. Cậu ta hẳn đang nghĩ về Arundel Helmut.
"Tộc trưởng đã từ bỏ mọi thứ. Tất cả chỉ vì thanh kiếm. Chẳng phải là điều đó thực sự rất tuyệt vời sao?"
"..."
"Đó là điều thần muốn trở thành. Thần muốn sống một cuộc sống khổ hạnh, từ bỏ những dục vọng ô hợp và chỉ tập trung vào thanh kiếm."
Người đã thay đổi cuộc đời Jonathan là Arundel Helmut. Đó là điều không thể bị phủ nhận. Và chính nhờ sự ngưỡng mộ đó mà Jonathan đã có thể vượt qua bản chất xấu xí của mình và trở thành một hiệp sĩ.
"Ngài biết không? Khi thần nói với vị nữ tu đã nuôi dưỡng thần rằng thần đã có thể trở thành một hiệp sĩ của Helmut..."
Một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi Jonathan khi cậu ta nhớ lại khoảnh khắc đó.
"Bà ấy đã khóc rất nhiều. Bà ấy đã lo rằng thần có một bản chất xấu xa, nhưng khi thấy thần đã trở thành một hiệp sĩ đúng nghĩa, bà ấy đã khóc... và khóc rất nhiều."
"..."
"Ngài Isaac, thần biết mình đang đứa yêu cầu một yêu cầu quá đáng."
Jonathan từ từ quỳ xuống và cúi đầu.
"Nhưng làm ơn. Hãy để thần vẫn được là một hiệp sĩ của Helmut."
"Jonathan."
"Thần sẽ giữ bí mật về dòng máu lai Transcendent của mình cho đến khi chết. Và mặc dù chính tiểu thư Sharen cũng đã chứng kiến, nhưng nếu ngài có thể giải thích bằng cách nào đó...!"
"Sư phụ của tôi cũng có dòng máu lai Transcendent."
Giọng nói khẩn thiết của Jonathan bị cắt ngang và cậu ta từ từ ngẩng đầu lên. Isaac đối mặt với cậu và tiếp tục.
"Chính xác hơn là một Transcendent có dòng máu con người? Vì cô ấy vẫn giống một Transcendent hơn."
Mái tóc đen xõa xuống. Đôi tai sói vểnh lên trên đỉnh đầu. Đôi mắt giống như ánh trăng. Một thanh đại đao giống như vầng trăng lưỡi liềm trong tay.
"Vậy nên tôi không có ác cảm nhiều với những bán Transcendent. Tôi không có ý định bảo cậu ngừng thực hiện nghĩa vụ bảo vệ tôi. Hôm nay tôi đến đây chỉ để nói cho cậu biết điều này."
"N-Ngài Isaac!"
Với đôi mắt ngấn lệ, Jonathan nắm lấy chân Isaac trong sự biết ơn. Do thấy không thoải mái nên Isaac đã khẽ rút chân lại và nói tiếp.
"Tôi sẽ nói với Sharen về chuyện này. Vậy nên đừng quá lo lắng và quay lại trở lại với nhiệm vụ vào ngày mai."
"Hic!"
Jonathan đột ngột đứng dậy, lau nước mắt và chào.
"Thần là hiệp sĩ của Helmut, Jonathan! Và thần sẽ dõi theo ngài suốt cả cuộc đời này, thưa ngài Isaac!"
"Rồi rồi, quay trở về trạm xá đi."
"Vâng! Hẹn gặp lại ngài vào ngày mai!"
Để lại Jonathan đang quá khích phía sau, Isaac bước đi trên hành lang với vẻ mặt phức tạp.
'Tên ngốc.'
Anh không có kế hoạch nói cho Jonathan về vụ ly hôn. Anh hy vọng Jonathan sẽ cứ ở lại với gia tộc Helmut mà không phải lo lắng về những chuyện khác.
Isaac bước ra ngoài khi trời đã hoàn toàn tối, với vầng trăng tròn đang mọc trên bầu trời đêm.
'Mình không thể không công nhận kiếm thuật của Gia chủ.'
Vì kiếm chính là thứ duy nhất quan trọng với Arundel theo nghĩa đen.
Anh nhớ có lần-
[Hửm?]
Anh đã hỏi Đại Sư rằng-
[Nếu Arundel không chết thì người nghĩ cuộc đại chiến sẽ diễn ra như thế nào?]
Arundel đã chết vì bệnh tật. Đó là kết luận mà Issac rút ra sau khi đọc cuốn tự truyện và di chúc của ông, thứ mà anh tình cờ có được.
[Hehe, thật là một câu hỏi ngớ ngẩn làm sao.]
Đại Sư cười khúc khích trong khi uống rượu.
[Cậu nghĩ sao? Tĩnh Kiếm Isaac, ý kiến của cậu là gì?]
Đại Sư dường như đang thử thách Isaac trong khi mỉm cười như thể đó là một câu hỏi thú vị.
[Dù vậy, một người sẽ khó mà thay đổi cục diện trận chiến.]
Isaac trả lời như vậy trong khi chống gậy và Đại Sư đã vỗ tay trong khi cười lớn. Cô cười lâu đến mức mọi thứ bắt đầu trở nên hơi khó chịu.
[Ta vốn không muốn nói điều này vì cậu sẽ không thích nghe đâu, nhưng...]
Đại Sư tự tin tuyên bố.
[Cuộc đại chiến sẽ không diễn ra.]
[...Cái gì?]
[Những Transcendent sẽ chỉ lén lút thăm dò.]
[Từng ngày chờ đợi Arundel chết và thầm thì với nhau.]
[Arundel là một thanh kiếm vĩ đại. Và không ai có thể phủ nhận điều đó.]
"Ha."
Đi dọc theo con đường trong đêm tối, Isaac lẩm bẩm như đang ôm một vết thương đau đớn.
"Thật nực cười."
Arundel Helmut, người đàn ông đã từ bỏ mọi thứ vì thanh kiếm.
"Từ góc độ của những người bị ruồng bỏ."
Trong số những thứ ông ta từ bỏ có chính bản thân Isaac.
***
"..."
"..."
Sáng sớm. Rihanna Helmut đứng trước mặt Isaac, người đã đến sân tập để luyện kiếm.
Hai người đối mặt trong im lặng.
Họ không hẹn gặp nhau. Isaac chỉ đến để tập luyện như thường lệ và Rihanna cũng chỉ tình cờ đang ngồi xổm ở đó.
"Em đến đây để làm gì?"
Khi Isaac cuối cùng cũng lên tiếng, Rihanna rút thanh đại kiếm cô mang theo và nói:
"Em đã hứa sẽ dạy anh Aura."
"Anh không ngờ lại sớm thế."
"Em cần phải tranh thủ dạy anh khi chúng ta vẫn còn ở đây."
"...Cũng đúng."
Một khi quay trở về Helmut, việc luyện kiếm sẽ là điều không thể. Khoảnh khắc họ thấy thanh kiếm bên hông anh, họ sẽ chặt nó ra làm đôi và khiển trách anh.
Làm sao mà một Helmut lại dám mang bên mình một thanh kiếm mỏng manh như vậy, đó đại loại là thứ mà bọn họ sẽ nói.
"Rút kiếm đi."
Isaac rút kiếm một cách duyên dáng, cho thấy anh đã đạt đến trình độ của một kiếm sĩ đúng nghĩa.
Khung cảnh này trông có vẻ hơi buồn cười – một Rihanna nhỏ nhắn hơn và gầy hơn lại đang cầm một thanh đại kiếm to bằng cả cơ thở, trong khi Isaac lại cầm một thanh kiếm mỏng manh.
"Aura là việc điều khiển mana bên trong cơ thể. Anh đã bao giờ đo lường trữ lượng mana của mình chưa?"
"Chưa."
"Vậy thì cũng chẳng sauo cả. Sau khi học được kỹ thuật này thì anh sẽ cảm nhận được mình có bao nhiêu."
Một luồng Aura đỏ thẫm chảy ra từ thanh đại kiếm của cô, tỏa ra nhẹ nhàng như ngọn lửa bập bùng.
"Khi anh làm chủ được Aura, anh cần tìm ra hướng đi đúng đắn cho..."
"Isaaaaaac!?"
Giọng của một người phụ nữ vang lên từ xa.
Silverna chạy đến trong khi vẫy tay với mái tóc trắng bay phấp phới. Cô cũng có một ngọn giáo vắt trên vai, thể hiện rõ ý định muốn cùng tập luyện
"Tôi đã nghĩ là mình sẽ tham gia luyện tập cùng anh từ hôm nay. Tôi có làm phiền không vậy?"
Silverna nhìn qua lại giữa hai người và mỉm cười nói.
"Hai người không ngại chứ?"
Cô ấy giống như một con bò tót vậy. Một khi đã quyết định là sẽ cứ thế xông thẳng về phía trước mà không thèm dừng lại.
Rihanna mím chặt môi trong khi chờ đợi quyết định của Isaac.
"Tùy cô."
Và thế là một tình huống kỳ lạ đã bắt đầu: một Helmut lại đi dạy Aura cho một Caldias.
***
"Isaac."
Sau khoảng 30 phút, Rihanna hạ thanh đại kiếm xuống và nói với vẻ mặt vô cảm.
"Em không nghĩ là anh có bất kỳ tài năng nào về Aura."
"..."
[Guhahahaha.]
Tại sao tôi lại cảm thấy như thể tiếng cười nhạo của Đại Sư đang văng vẳng bên tai?
[Nhìn cậu kìa, thằng oắt con.]
----------------------------------------------------------------------------------------------
Meowie: Mai sẽ xoay sở sao cho đủ 10 chap khi gộp cả hai ngày.


9 Bình luận
Bắt đầu tranh chồng à