• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 176: Hãy cầu nguyện

10 Bình luận - Độ dài: 2,584 từ - Cập nhật:

Tôi là gì?

Đây là câu hỏi mà ai cũng đã có ít nhất một lần trong đời.

Sau cùng, không người nào tìm được đáp án cho nó, nên tất cả đều chỉ gạt nó sang một bên.

Trang giấy bị xé rách bay phấp phới trong gió.

Tôi đã suy nghĩ mãi về điều này kể từ sau trận chiến với tên hồi quy giả.

Có lẽ nào tôi thực chất là một hồi quy giả?

Nếu như ký ức của tôi cứ liên tục bị xóa đi mà tôi chẳng hề hay biết khi hồi quy thì sao?

Tôi thực chất đã suy ngẫm về điều đó cũng được một thời gian, và sau khi nghĩ về nó đủ lâu, tôi đã đi đến một kết luận.

Nó là một mối lo vô nghĩa.

Khi định nghĩa những yếu tố tạo nên một con người, sổ hướng dẫn đã viết như này.

[Những yếu tố tạo nên một con người là thể xác, linh hồn, và ███].

Thực tế thì tôi chẳng biết cái ███ đó là gì.

Nó có thể là một thứ gì đó vượt qua cả thể xác và linh hồn, hoặc nó có thể là một khái niệm khó hiểu mà chỉ nghĩ tới thôi đã đau đầu.

Nhưng đó không phải là phần quan trọng.

Thứ gì tạo nên tôi?

Thể xác sao?

Hay là linh hồn?

Theo tôi thì chúng đều chỉ là thứ yếu.

Tôi không có ký ức nào về Kim Jaehun Phòng Kế toán.

Tôi không có cách nào biết được tôi đó đã ở với ai, sống thế nào, chết ra sao, hay là đã bị hiến tế như nào.

Vậy ngược lại, tôi của Phòng Kế toán đó có ký ức nào về những khó khăn mà tôi đã phải trải qua với Yu Daon, Jang Chaeyeon, và Song Ahrin, toàn làm những việc lố bịch không?

Chắc là không đâu.

Thứ tạo nên một con người có thể là linh hồn và thể xác.

Nhưng thứ tạo nên tôi thì khác.

Nó phải là ký ức.

Kể cả khi đó là một tôi ở thế giới khác đi chăng nữa, nếu tôi đó không có ký ức của tôi, vậy thì đó không phải là tôi.

Bởi vậy, nói đúng ra thì, tôi ở thế giới khác đó chẳng khác nào một người lạ mặt đối với tôi cả.

Dù vậy, thứ kia không cách nào có thể biết được tôi đang nghĩ gì.

Kẻ mạnh không phải lo lắng.

Bởi vì mọi thứ đều thuận lợi cho chúng.

Ngược lại, kẻ yếu thường luôn bất an.

Một kẻ chỉ biết nhận hoặc cướp lấy tất cả sẽ chẳng thể nào suy nghĩ được từ góc nhìn của một kẻ bị cướp đoạt.

Bởi vậy…

“Tôi xin hiến dâng”

-Lật phật!

Sổ hướng dẫn mở ra.

Những trang giấy không ngừng lật sang.

Tôi sẽ hiến dâng thứ gì?

Thứ mà một người bình thường không thể nào đưa ra.

Thứ mà chỉ mình tôi có.

Nhưng vẫn là một thứ hoàn toàn cách biệt với tôi.

“Thứ tôi hiến dâng sẽ là bản thân của quá khứ”

Tôi nhớ lại dòng chữ mà mình đọc được trong sổ hướng dẫn.

[5. Tôi để lại đây thứ để hiến dâng cho bản thân trong tương lai.]

Đối mặt với cái chết, trong tay không có thứ gì để dâng lên, lời hứa mà tôi đã đưa ra trước khi dâng hiến bản thân là gì?

Nó đã được định sẵn từ trước.

Trang giấy trong tay tôi sáng lên chói lóa.

Gió nổi lên, và sổ hướng dẫn lật sang mạnh bạo, nhưng trang giấy trong tay tôi như không bị ảnh hưởng gì bởi cơn gió và chỉ phát sáng.

Xin hiến dâng

Tôi nghe được một giọng nói quen thuộc.

Đó là giọng của tôi.

Tôi thả tay ra khỏi trang giấy mà mình đang cầm.

Trang giấy bay phấp phới rồi rơi xuống đất…

-Thụp!

Sổ hướng dẫn đóng lại như thể nó đã hoàn thành công việc của mình.

Và rồi…

-Rắc!

Những chữ cái trên bia mộ trước mắt tôi bắt đầu thay đổi từng khoảnh khắc.

<Đã hiến dâng, đã hiến dâng, đã hiến dâng, không hiến dâng>

<Không, đã hiến dâng>

<Không, đây không phải là hiến dâng>

<Nó là hiến dâng>

<Nó không phải>

<Có phải>

Những chữ cái liên tục thay đổi, và rồi…

<Không thể lý giải>

Với những từ đó, những con chữ trên bia mộ bắt đầu biến mất.

Bầu trời trở nên trong xanh.

Bầu trời đã từng u ám giờ đây đã sáng bừng lên với ánh mặt trời,

“Anh Jaehun!”

Và vô số những bia mộ đều đã biến mất.

[Chí mạng: 0->1]

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện trước mắt tôi rồi biến mất trong khi Yu Daon chạy đến chỗ tôi.

“Anh Jaehun, anh có sao không?”

“Tôi ổn”

Tôi nhìn sổ hướng dẫn.

Như thể chưa từng bị xé rách trang nào, sổ hướng dẫn đã về lại tay tôi, không một vết xước.

Tôi có nên buồn vì mình đã xé một trang giấy, hay là chuyện này cũng đã được lên kế hoạch từ trước đây?

Tôi nhìn xuống sổ hướng dẫn.

Ít nhất thì trang đó vẫn chưa mở ra.

-Rầmmmm…

Bia mộ khổng lồ bắt đầu nứt vỡ ngay chính giữa.

“Ôi, chuyện gì đây?”

Bia mộ bắt đầu mở ra như thể nó là một cánh cửa.

Yu Daon lẩm bẩm một cách tò mò.

“Đi thôi”

Tôi tiếp tục luồng suy nghĩ trong đầu mình và di chuyển đôi chân.

Có một ai đó chào đón chúng tôi ngay khi vừa mới tiến vào đây, và những nghịch cảnh xuất hiện kể từ sau lần chạm trán với tên linh mục.

Dù vậy, chúng đều là cái mà chúng tôi có thể vượt qua được.

Nó hoàn toàn giống như…

“...một thử thách”

Song Ahrin, người đã im lặng ở cạnh tôi từ nãy đến giờ, lẩm bẩm.

“Cô Ahrin”

“Ừm”

Song Ahrin quay sang nhìn tôi.

Có lẽ do đã quen hơn trước, ánh mắt của cô ấy đã trở nên sắc bén hơn chút.

“Có vẻ là có ai đó đang cho chúng ta một thử thách”

“Cô có thể nghĩ như vậy”

“Đương nhiên, anh sẽ vượt qua nó mà không gặp vấn đề gì rồi…”

Nghe được câu đó không phải từ Yu Daon hay Jang Chaeyeon mà là Song Ahrin đúng là lạ thật đấy.

Song Ahrin nói tiếp, không biết có để ý đến cảm xúc của tôi hay không.

“Dù vậy, ta vẫn nên cẩn trọng”

“Hiểu rồi”

Chúng tôi đi qua bia mộ giờ đây đã trở thành một cánh cửa.

Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, dãy hành lang khu cách ly trải ra trước mặt chúng tôi một lần nữa.

“..Gư”

Cùng lúc đó, Jang Chaeyeon bắt đầu rên rỉ và vặn vẹo cơ thể.

“Ưm, anh trai”

“Anh đang xem đây”

Park Yeeun cẩn thận đặt Jang Chaeyeon xuống, và không lâu sau thì cô ấy mở mắt.

“...”

Jang Chaeyeon từ từ mở mắt rồi nhìn tôi.

“Cô ổn không, cô Chaeyeon?”

“...Ừm”

Dù đáp lại hơi trễ, cô ấy vẫn chậm rãi gật đầu. 

Sao việc này lại xảy ra được?

Tôi đã phải sử dụng biện pháp mạnh để khiến Song Ahrin tỉnh táo.

“Còn ai nữa không?”

“Mọi người đều tỉnh lại rồi”

Ánh mắt của Jang Chaeyeon hướng về phía Yu Daon và Song Ahrin.

“...”

“...”

Mắt của Song Ahrin và Jang Chaeyeon chạm nhau.

Và Song Ahrin lảng tránh ánh mắt của Jang Chaeyeon.

“Cô ta có hơi kỳ lạ”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm.

Khả năng quan sát của cô ấy thực sự đáng kinh ngạc.

“Hiện tại thì tôi đang kết nối cô ấy với cô Daon”

Jang Chaeyeon quay sang nhìn Yu Daon, và Yu Daon chỉ mỉm cười một cách gượng gạo rồi lảng tránh ánh mắt của cô ấy.

“Có vẻ là vậy nhỉ”

Cô ấy gật đầu rồi đứng dậy.

“Xin lỗi vì đã mất ý thức. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi bắt đầu giải thích toàn bộ sự việc cho Jang Chaeyeon.

Cô ấy gật đầu sau khi nghe hết phần giải thích của tôi.

“Vậy là sẽ có gì đó khác ngay sau đây, đúng chứ?”

“Nếu suy luận của tôi là đúng”

“Ừm”

Jang Chaeyeon gật đầu và cử động cơ thể của mình đây đó.

“Ta đi thôi”

Chúng tôi bắt đầu di chuyển tiếp.

“Cô Ahrin, cô ổn không?”

“..Ừm”

Song Ahrin đáp lại chậm rãi, và Jang Chaeyeon nhìn cô ấy rồi nhìn tôi.

“Cô ta ổn mà”

“Hửm?”

“Đừng lo. Cô ta đã trải qua những thứ nghiêm trọng hơn này nhiều rồi”

Đã có chuyện quái gì xảy ra vậy?

Nhưng mà nếu cô ấy đã bảo vậy thì tôi cũng không còn gì để nói.

“Cơ mà, cô Chaeyeon”

“Ừm”

“Cô có mơ thấy giấc mơ tồi tệ không?”

Jang Chaeyeon thoáng sững lại trước câu hỏi của tôi và quay sang đây.

“...Ừm”

“Đó là giấc mơ như nào?”

“Một giấc mơ tồi tệ”

Jang Chaeyeon chỉ nói vậy rồi thôi.

Có vẻ là cô ấy không muốn nói về nó.

“Được rồi”

Nếu vậy thì tôi cũng không thể ép cô ấy kể cho mình được.

“Vậy thì, phía trước…”

Chúng tôi nhìn về trước, và rồi tất cả đều im bặt.

Cửa buồng cách ly đã ở ngay trước mặt chúng tôi.

Nhưng nó trông như thể đã có ai đó mạnh bạo mở toang cánh cửa ra vậy.

Cánh cửa sắt dày, giờ đây đã bị gập làm đôi, nằm trên sàn.

Nếu chỉ có mỗi vậy thôi thì cũng không là gì.

Bên trong căn phòng được sơn một màu đỏ thẫm.

Như thể đã có ai đó bị ám ảnh với việc sơn kín những bức tường trắng bằng màu đỏ vậy.

“...Mùi này”

Yu Daon chau mày lẩm bẩm.

“Tôi đã ngửi thấy mùi máu khi đi xuống cầu thang. Có vẻ là nó phát ra từ đây”

“Nó tệ không?”

“Tệ lắm đấy…Cần phải giết bao nhiêu người thì mới được như này chứ?”

Yu Daon lẩm bẩm.

“Ta đi thôi”

Tôi nhìn về sau.

Cánh cửa mà chúng tôi vừa đi qua đã biến mất, chỉ còn lại một bức tường đứng chặn ở đó.

Tôi có thể thấy được quyết tâm của kẻ muốn đưa chúng tôi đến đây bằng mọi cách.

Chúng tôi chậm rãi bước qua cánh cửa.

“...”

Ngay khi vừa bước qua cánh cửa, tôi liền nghe được một giọng nói.

“Xin hãy dẫn dắt chúng con”

“Xin hãy lấp đầy chúng con”

“Tất cả những điều này đều là ân sủng của Ngài”

Vô số người đang quỳ xuống và cầu nguyện.

“...”

Nếu như tất cả những người đang cầu nguyện đều không mặc com-lê giống nhân viên Cục Quản thúc, và nếu người phụ nữ vừa nãy đã đưa tôi cây thành giá không đang quỳ xuống, có khi tôi đã nghĩ là mình đến nhầm chỗ rồi đấy.

Nên là bây giờ Phòng Quản thúc cũng không đứng về phía bọn ta nữa’

Vậy ra đây là ý nghĩa của nó à?

“...”

Chúng tôi bước vào trong, nhưng có vẻ là không có người nào để ý đến sự hiện diện của chúng tôi.

Bọn họ chỉ tập trung vào cầu nguyện như thể chúng tôi không tồn tại.

“...Chúng ta làm gì đây?”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm và nhìn tôi.

“...”

Chúng tôi không thể quay lại và rời đi.

Đằng nào cũng chẳng có đường thoát.

Chúng tôi phải chiến đấu với tất cả những người này sao?

Việc đó là khả thi.

Tôi nhìn Song Ahrin, và cô ấy nghiêng đầu.

“Tôi có nên tẩy não tất cả những kẻ này không? Tôi có thể khiến chúng tự tử nếu anh muốn”

“Đợi đã”

Tôi bước vào trong.

Hoàn toàn không có ai để tâm đến tôi.

Thứ chất lỏng màu đỏ thẫm thấm ướt đế giày của tôi, và tôi bước về trước, hít thở bằng miệng trước thứ mùi khủng khiếp.

Ngay sau đó, một cây thánh giá khổng lồ xuất hiện.

Một cửa sổ trong suốt trôi nổi trên nó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Thánh giá]

[Tuổi: 3̸̡̭͖̪͇̻̝͔̬̯̋̐ͅ ]

[Đặc trưng: Khả năng phụng sự Thần]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một cửa sổ trong suốt trông như thể nó bị xước.

Cái gì đây?

Tôi nheo mắt lại để nhìn rõ hơn, và ngay khoảnh khắc đó—

-Phựt!

“Ahhh!”

Cửa sổ trong suốt nhấp nháy rồi biến mất, và đồng thời, sợi chỉ kết nối Song Ahrin và Yu Daon bị cắt đứt.

Song Ahrin hét lên và ôm lấy đầu mình, ngã quỵ xuống sàn.

“Ah, hự…!”

“Cô Ahrin!”

Yu Daon vội vã che chắn cho Song Ahrin, và Jang Chaeyeon quan sát xung quanh.

Dù vậy, vẫn không có ai quan tâm đến sự náo loạn này.

“Anh Jaehun, cô Ahrin đang…!”

“Tôi đang đến đây!”

Mắt tôi hỏng rồi.

Chính xác hơn thì nó giống hệt lúc tôi nhìn thẳng vào Quý cô đỏ thẫm.

Chỉ là lần này thì mắt tôi không bị mù thôi.

Tôi vội vã chạy đến chỗ bốn người họ.

-Thụp, thụp…

Tiếng bước chân vang lên.

Cái này là…

“Là thứ đó”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm và nhìn ra ngoài.

Đôi bàn tay của cô ấy hơi run rẩy.

“Là tên linh mục đó”

Tên linh mục đã khiến gần như tất cả mọi người mất ý thức ngoại trừ Yu Daon khi xuất hiện.

Bây giờ chúng tôi lại gặp hắn tại đây sao?

Nếu chúng tôi lại mất ý thức lần nữa thì thực sự sẽ không có cách nào để thoát khỏi đây.

Tôi có nên dùng Chí mạng không?

Tôi vội vã lấy ra khẩu súng lục từ trong túi áo.

“..Hửm?”

Cửa sổ trong suốt không xuất hiện.

“...”

Tôi chớp mắt liên tục và tuyệt vọng nhìn xung quanh, những vẫn không nhìn thấy cửa sổ Chí mạng nào, chứ còn chưa nói đến thông tin của những người khác.

“...Hở…?”

Và rồi, Jang Chaeyeon, người đang ở cạnh tôi, liền giơ tay lên, rồi lẩm bẩm một cách bối rối.

“...Không di chuyển”

“...Ưm, vậy thì tôi nữa sao?”

Yu Daon không chút do dự rạch xước tay bản thân bằng móng tay.

“...Thật này”

Máu chảy xuống cánh tay của cô ấy.

“Ah, anh trai”

Park Yeeun, Yu Daon, và Jang Chaeyeon bối rối nhìn tôi.

“Hà…”

Và Song Ahrin đang hít thở một cách nặng nhọc.

-Thụp…thụp…

Tiếng bước chân đang ngày càng đến gần.

Suy nghĩ đi.

Suy nghĩ đi.

Nếu tôi không nghĩ thì tất cả sẽ chết ở đây.

Tôi cố gắng vắt óc mình, cố nhớ lại những gì mình đã được nghe và nhìn thấy.

Bàn tay chỉ xuống sàn, bàn tay hướng lên trên.

Và cả…

“...”

Tôi ngồi xuống bên cạnh Song Ahrin đã ngã quỵ, che chắn cho cô ấy.

“Mọi người”

Tôi nói, quay về phía những người khác đang sững sờ nhìn tôi.

“Hãy cầu nguyện”

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Anh ta peak vcl🔥🔥🔥
Xem thêm
Cảm ơn trans
Xem thêm
Giờ đây là sàn diễn của anh main😎🔥
Xem thêm
Cái khúc mà main của phòng kế toán, nghĩa là có tồn tại nhiều main ở các vũ trụ song song?:)) nhưng main của quá khứ đưa thứ dâng lên main của tương lai thì tui k hiểu lắm
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
đại khái theo tôi hiểu là main của quá khứ dâng chính bản thân lên qua sổ hướng dẫn, nhưng trong trường hợp này, trong khi cả hai main là khác nhau theo ý kiến của main, bia mộ lại không coi vậy mà vẫn coi rằng main của hiện tại đã dâng lên chính bản thân. Nên là main của hiện tại không bị mất đi cái gì.
Xem thêm