Sẽ ra sao nếu ta có thể điều khiển người khác theo ý muốn của mình?
Nó chắc hẳn sẽ rất tiện lợi.
Song Ahrin cũng đã từng nghĩ như vậy.
Sẽ thật tuyệt làm sao, khi mà ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với bất kể người nào.
Không phải đó giống như một thứ chỉ có trong mơ sao?
Dù vậy, con người là một sinh vật xảo trá.
Chúng tìm thấy sự thiếu thốn kể cả trong giàu sang.
Cô cũng như vậy.
Cảm giác thỏa mãn chỉ là thoáng qua, và thứ ập đến với cô sau đó là một cảm giác bất lực tột cùng.
Cô luôn không ngừng nghi ngờ.
Người này có thực sự có thiện cảm với mình hay không?
Kể cả khi họ thực sự thích cô hay là quan tâm đến cô đi nữa, cô cũng chẳng có cách nào để chứng minh điều đó.
Thay vào đó, cô sở hữu năng lực có thể điều khiển cả sự chân thành đó.
Đó là lý do cô lại càng ao ước nó hơn.
‘Chẳng lẽ không có một ai thật lòng yêu tôi mà không cần tôi phải trực tiếp điều khiển suy nghĩ của họ sao?’
Và rồi, một người có khả năng thực hiện điều đó cũng đã xuất hiện trước mặt cô.
Một người không bao giờ hành động như cô muốn, và luôn cứng đầu theo đuổi suy nghĩ mà bản thân cho là đúng dù cô có nói gì đi nữa.
Và phần lớn thời gian, người ấy luôn thành công trong việc đó.
Đây là lần đầu tiên đối với cô.
Đương nhiên, cô cũng đã gặp vài quái nhân.
Có những trường hợp như là Trưởng Chi nhánh Gangseo, người vẫn lườm cô chằm chằm với một nụ cười đáng sợ trong khi bị thôi miên.
Vì vậy, cô cũng khó tránh khỏi việc muốn bản thân trông thật tốt trong mắt người đàn ông.
“...Phù”
Song Ahrin khẽ thở dài và mở mắt.
Cô đã không còn là đứa trẻ phải dựa vào may mắn khi còn nhỏ nữa.
Cô của bây giờ đã khác.
***
Tôi nhìn cảnh tượng con người đang bị ràng buộc bởi những sợi chỉ và di chuyển xung quanh.
Đây cũng không phải là một cảnh tượng lạ lẫm gì.
Tôi đã nhìn thấy nó ở đâu rồi ấy nhỉ?
Cũng không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều, đáp án ngay lập tức hiện ra trong đầu tôi.
Những sinh vật giống con rối đã tấn công chúng tôi trong Giấc Mộng Đêm Hè.
Và, Trưởng Đoàn kịch.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tôi cũng đang muốn biết đây”
Giờ khi đã được giải thoát, Yu Daon liền đi đến chỗ tôi rồi thì thầm, và tôi cũng chỉ biết thì thầm đáp lại.
Dù vậy, tôi có thể nhìn thấy cơ chế hoạt động của sự điều khiển này.
Khi Song Ahrin đưa tay, cơ thể của mẹ cô ấy cũng bắt đầu di chuyển xung quanh.
“...Hà”
Sau khi di chuyển bà ấy vài lần, cô ấy liền để thoát ra một tiếng thở dài giống như là chế giễu.
“Sau cùng, chuyện lại thành ra như này sao”
Cô ấy lẩm bẩm và vung tay một cái, và rồi mẹ của cô liền lấy ra một chiếc chìa khóa cũ kỹ từ đâu đó.
“Mày!”
“...”
Song Ahrin từ từ bước đến chỗ mẹ của mình, và bà ấy hét lên.
“Đây là chìa khóa phòng của Ahrin! Đây không phải là thứ mà mày được chạm vào!”
“Đây là chìa khóa phòng con, nên là con sẽ lấy lại nó”
Song Ahrin chậm rãi lấy cái chìa khóa.
“Cô Ahrin. Mẹ của cô…”
“Tôi biết. Bà ấy không phải là con người”
Song Ahrin gật đầu, ngắt lời tôi.
“Dù vậy, tôi vẫn không thể tự mình giết bà ấy”
Tôi vội vã bịt miệng Yu Daon lại.
Yu Daon chớp mắt nhìn tôi.
Ánh mắt của cô ấy như thể đang hỏi là, ‘Nhưng mà tôi đã nói gì đâu?’.
Vừa rồi do đã nghĩ rằng cô ấy sẽ nói, ‘Vậy có cần tôi giết bà ấy hộ không?’, nên tôi đã vô thức bịt miệng cô ấy lại.
“Nên là, tôi định để bà ấy đi”
“...Được thôi”
“Cảm ơn anh”
Song Ahrin gật đầu và đưa nhẹ ngón trỏ của mình.
Cơ thể của mẹ cô duỗi thẳng, và rồi…
“Mau thả tao ra ngay!”
Bà ấy hét lên và bước đi.
Song Ahrin nhìn bà ấy với vẻ mặt vô cảm, và bà đi qua cửa trước, rồi biến mất vào dãy hành lang.
“...Dù có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần đi nữa, quả nhiên là tôi đã sử dụng hết vận may của mình khi còn nhỏ”
“Ừm?”
Song Ahrin lẩm bẩm.
“Khi còn nhỏ, tôi đã sống sót nhờ vào bản năng và vận may”
“Tại đây sao?”
“Vì vậy tôi mới bảo là mình đã sử dụng hết vận may của mình đấy”
“...”
“Dù vậy, nó vẫn là một điều tuyệt vời khi tôi mới còn nhỏ đến vậy, không phải sao?”
Song Ahrin lẩm bẩm và cười khẩy.
“Nếu không thì anh định giải thích việc tôi đã sống sót như nào?”
“...”
“Không thể đúng không?”
Cô ấy nhìn tôi.
“Đúng vậy”
Tôi chỉ có thể gật đầu.
“Là vậy đó”
Cô ấy mở cánh cửa.
Cạch, chiếc chìa khóa vặn vào đúng chỗ, và căn phòng của một đứa trẻ xuất hiện.
Tôi chỉ có thể miêu tả nó là một căn phòng đáng yêu.
Cũng phải thôi, đây là nơi mà cô ấy ở khi còn nhỏ mà.
“...”
Song Ahrin nhắm chặt mắt lại.
“Nó vẫn trông như vậy”
“...”
“Bọn họ đã dọn dẹp nó”
Đúng như cô ấy nói.
Vẫn còn sót lại những dấu vết cho thấy ai đó đã dọn dẹp nơi này, kể cả khi căn phòng này không có một ai sinh sống.
“...Cô có muốn nằm xuống không?”
“...Anh đi trước đi”
Song Ahrin nhìn tôi.
Tôi có nên để lại Song Ahrin và đi trước không?
Nếu như cô ấy ra muộn hoặc là không thoát—
“Đừng lo”
Cô ấy cười khẩy và lắc ngón trỏ của mình.
“Tôi chỉ sợ là kết nối sẽ bị ngắt mất nếu tôi rời đi thôi. Và tôi cũng sẽ cảm thấy tốt hơn khi để anh đi trước”
“Tôi có nên đi trước không?”
“Thích làm gì thì làm”
Song Ahrin ngắt lời của Yu Daon một cách sắc lẹm và nhìn tôi.
“...Được rồi. Vậy thì—”
“Tôi sẽ đi trước”
Yu Daon cắt lời tôi và nhìn Song Ahrin.
Cô ấy không có vẻ gì là quan tâm đến lời của Song Ahrin.
“Nếu ta thức dậy tại một nơi nguy hiểm, vậy thì tôi nên đi đến đó trước và chờ anh Jaehun, đúng chứ?”
“Cũng đúng”
Song Ahrin gật đầu đồng tình với lời của cô ấy, rồi nhìn tôi.
“Được rồi. Vậy thì cô ấy sẽ đi trước”
“Vâng”
Yu Daon nằm xuống giường không chút do dự.
“Nhưng mà làm sao để tôi ngủ ở đây—”
Trước khi có thể nói xong, Yu Daon đã biến mất.
“...”
“Cô nhất định phải trở về đấy, cô Ahrin”
“Anh nghĩ là tôi sẽ không đi à?”
Song Ahrin cười khẩy và nhìn tôi.
“Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài trở về cả”
Cô ấy đẩy tôi với ngón trỏ của mình.
Chiếc giường rung lên với một tiếng két.
“Thật chứ?”
“Đương nhiên rồi, tên ngốc này”
Cô ấy khẽ mỉm cười.
Tôi nhìn cô ấy và chậm rãi nằm xuống giường.
“Cô nhất định phải trở về đấy”
“Đương nhiên rồi”
Song Ahrin nhìn tôi vẫn với một nụ cười trên môi.
Đột nhiên, một cơn buồn ngủ ập đến tôi không ngừng.
Ra đây là ý của Yu Daon—
“Do anh ở đấy nên tôi nhất định phải trở về rồi”
Tôi không nghe được rõ lời nói cuối cùng của Song Ahrin.
***
“Ah, anh đây rồi!”
Ngay khi vừa lấy lại ý thức, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là Yu Daon đang tròn mắt nhìn tôi.
“Anh Jaehun, anh có bị đau ở đâu không? Có chỗ nào bị nhức không? Anh có cảm thấy gì lạ không…?”
“Tôi ổn”
“Cô Ahrin có làm gì anh không?”
“Cô Ahrin có thể làm gì tôi được chứ?”
“À, không có gì đâu”
Yu Daon mỉm cười dịu dàng, và rồi cánh cửa bật mở, và một mái tóc bay phấp phới lọt vào tầm mắt của tôi.
“...Hà…Hà…”
“Cô Chaeyeon”
“...Xin lỗi”
Cô ấy lẩm bẩm.
“Tôi đã đi ngay sau khi được gọi, nhưng mà vẫn hơi muộn chút”
“...Cô đã đi ngay sau khi được gọi sao?”
Bao lâu đã trôi qua rồi?
Tôi vội vã kiểm tra thời gian.
Chính xác 20 phút đã trôi qua.
“...”
Tôi trao đổi ánh mắt với Yu Daon.
Đáng lẽ là đã phải vài tiếng trôi qua.
“Thời gian—”
Trước khi tôi có thể nói xong, Song Ahrin liền xuất hiện một cách kỳ diệu trước mặt chúng tôi.
“...”
Cô ấy đang nhìn vào bức tranh của mình với một vẻ mặt khó xử.
“Bức tranh đó, gâu!”
Yu Daon mở miệng để nói gì đó, nhưng khi Song Ahrin di chuyển ngón tay của mình, cô ấy liền che miệng mình lại.
“Gâu! Gâu! Gâu!”
“...Xin lỗi”
Song Ahrin cúi đầu với tôi, hoàn toàn phớt lờ Yu Daon, người đang kêu lên gâu gâu.
“Tôi sẽ xử lý bức tranh này”
“...Tôi tin cô”
“Ừm”
“Gâu! Gâu!”
Song Ahrin gật đầu, và sự kiện Quần Hạc Lập Kê kết thúc ở đó.
Không, đấy chỉ là tôi nghĩ vậy.
***
“Bây giờ ta đang rất ghét cậu Kim Jaehun”
“Đột nhiên cô nói gì vậy, Trưởng Chi nhánh?”
Trưởng Chi nhánh mở to mắt nhìn thẳng vào tôi.
“Cậu có biết là ta vừa bị mắng bởi cấp trên như nào không hả?”
“Tôi không biết?”
“Ta đã bị nói là một con mắm điên rồ bắt con át chủ bài tiếp theo làm việc quá sức đến chết đấy!”
“Làm việc…quá sức, đúng rồi còn gì?”
“Ta bảo cậu nghỉ ngơi cơ mà!”
Trưởng Chi nhánh ôm đầu mình với một tiếng ‘Gừ!’.
“Ta bảo cậu nghỉ ngơi, nhưng mà cậu lại quay trở lại với một đống rắc rối. Bây giờ chẳng lẽ là cậu sẽ gây rắc rối khi đi ra ngoài dùng bữa cùng công ty à? Cậu thực sự muốn đặt văn phòng trong văn phòng Trưởng Chi nhánh à?”
“Đâu có”
Trong bối cảnh công ty bình thường thì việc đó khác gì việc đặt văn phòng trong văn phòng của giám đốc đâu.
“Nếu cậu không muốn như vậy thì hãy sống cẩn thận hộ ta cái!”
Trưởng Chi nhánh hét lên một cách oan ức.
Tôi thực sự cũng muốn như vậy mà.
Thật đấy.
“...Phù”
Cô ấy thở dài não nề.
“Trước hết, tóm tắt ngắn gọn cho ta”
“Tôi hiểu rồi”
Tôi bắt đầu chậm rãi tóm tắt mọi việc cho cô ấy.
Về Song Ahrin, Yu Daon, và những gì đã xảy ra.
Về vụ giao chiến và pha thoát hiểm.
Và cả câu chuyện của Song Ahrin.
vẫn đang lặng lẽ lắng nghe sự việc từ đầu đến giờ, biểu cảm của Trưởng Chi nhánh liền trở nên nghiêm túc khi đến câu chuyện của Song Ahrin.
Vẻ mặt của cô ấy, đang trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn, ẩn chứa một vẻ buồn bã mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Trưởng Chi nhánh?”
“...Điều mà cô Ahrin đã nói, rằng cô ấy đã sống sót nhờ vào may mắn”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm.
“Vâng”
“...Cậu Kim Jaehun”
Cô ấy nhìn tôi.
“Cậu nghĩ khi nào thì năng lực của một người được thức tỉnh?”
“...Khi họ gặp tình huống nguy cấp?”
“Cũng có những trường hợp như vậy. Nhưng thông thường, đó là khi thời cơ để dùng năng lực đó xuất hiện”
Cô ấy nói tiếp với giọng điềm tĩnh.
“Để ví dụ, một người có thể thức tỉnh năng lực bất tử khi họ chết, hoặc là họ có thể thức tỉnh niệm động lực khi cần phải di chuyển một thứ gì đó”
“...”
“Đợi một chút”
Cô ấy rời đi.
Không lâu sau, cô ấy trở lại với một thiết bị đầu cuối phủ đầy bụi.
Nó là một thiết bị đầu cuối có lắp đặt một màn hình nhỏ.
“Đây là một bản ghi hình khi hiện tượng dị thường đầu tiên xảy ra tại Chung cư Ngày Mai. Bọn ta đã có thể ghi lại sự việc bên trong tòa nhà sử dụng camera giám sát nội bộ và kỹ thuật của Cục Quản thúc vào thời điểm đó”
“...”
Thực sự có ổn khi để tôi xem như này không?
Nhưng trước khi tôi có thể nói gì, cô ấy đã thao tác vào thiết bị.
Đoạn ghi hình từ camera giám sát bắt đầu chạy.
Một chàng trai trẻ tầm độ tuổi đại học đang cặm cụi với đống sách vở, một gia đình đang vui đùa một cách bình thường, một cặp vợ chồng già đang nói chuyện, một người đàn ông đang nghe điện thoại, và cả những nhóm học sinh đang nô đùa trong sân chơi.
Và chỉ trong một khoảnh khắc, mọi thứ đều thay đổi.
Đôi vợ chồng già đang nằm xuống đất run rẩy, người đàn ông thì hạ điện thoại xuống và nhìn ra ngoài, còn những học sinh trong sân chơi đều đã chết, những cái xác bị rải rác khắp nơi.
Đoạn ghi thay đổi.
Một cặp vợ chồng đang chạy đi với một đứa trẻ tóc tím trong tay.
Đứa trẻ đang run rẩy vì sợ hãi trong vòng tay của người đàn ông.
Người đàn ông ngã xuống và quay về sau.
Khuôn mặt của anh trở nên khiếp sợ, và rồi anh vội vã đưa đứa trẻ cho người phụ nữ tóc tím.
Người phụ nữ thoáng do dự, nhưng rồi nhanh chóng chạy dọc theo dãy hàng lang trước tiếng hét của người đàn ông.
Cô ấy chạy đi.
Ra khỏi hành lang tầng 2, cô ngã xuống tại thềm cầu thang.
Đôi chân của cô tan nát, và cô hét lên đau đớn.
Đứa trẻ ngã xuống đất, và khi cô bé quay về sau, người phụ nữ liền hét lên gì đó với đứa trẻ.
Đứa trẻ chạy đi.
Khi đứa trẻ trèo lên được thềm cầu thang tầng 3, người đàn ông đang ở trong hành lang liền ném đi chiếc điện thoại của mình và chạy đến chỗ đứa trẻ.
Như thể một điều hiển nhiên, anh ta bế lấy đứa trẻ và chạy lên cầu thang.
Anh ta đang bị đuổi theo bởi thứ gì sao?
Người đàn ông liên tục ngoảnh lại về sau trong khi chạy lên cầu thang, và rồi đến được tầng 4.
Anh ta chạy vào và đập cửa.
Hai cụ già đang nằm trên sàn vội vã mở cửa.
Người đàn ông giao đứa trẻ cho cặp vợ chồng già, nói gì đó một cách vội vã, rồi đóng cửa lại.
Anh ta siết chặt tay và ngay lập tức sụp đổ thành nhiều mảnh.
Cặp vợ chồng già chạy ra ngoài ban công, ôm lấy đứa trẻ tóc tím đang khóc.
Cánh cửa bị phá nát, và ông cụ liền vội vã đẩy đứa trẻ và bà cụ ra ngoài ban công rồi đóng cửa lại.
Máu bắn tung tóe khắp nơi và bà cụ hét lên.
Chàng trai trẻ đang học ở ban công bên cạnh đó liền với người sang và vươn ra.
Bà cụ quay lại vội vã chuyền đứa trẻ cho chàng trai, và rồi bà cũng đặt chân lên lan can để trèo sang, nhưng rồi bị giữ lại và kéo đi bởi một thứ gì đó.
Khuôn mặt của chàng trai trở nên kinh hãi, và cậu ta liền chạy vào trong phòng với đứa trẻ đang khóc.
Cậu giấu đứa trẻ xuống dưới gầm giường, khóa cửa lại, và cầm lấy con dao bếp.
Máu lại bắn tung tóe một lần nữa.
Sau một thời gian dài, một người phụ nữ với mái tóc nâu liền chạy lên tòa chung cư với tốc độ không tưởng với bàn tay siết chặt lại, đi qua những cái xác, và tìm thấy đứa trẻ dưới gầm giường.
Đứa trẻ tóc tím, nhìn không khác gì Song Ahrin khi còn nhỏ, đang ở trong vòng tay của cô ấy.
“...Đôi khi, con người sẽ tự xóa những ký ức mà họ không muốn nhớ”
“...”
“Bởi vì đó là cách để họ tự bảo vệ bản thân”
Trưởng Chi nhánh, hay là người phụ nữ với mái tóc nâu ở trên màn hình, nói với tôi.
Đứa trẻ đó đang nhìn chằm chằm vào màn hình với một đôi mắt vô hồn không chứa đựng một chút cảm xúc nào.


7 Bình luận