Board game trong các phương tiện truyền thông thường luôn dẫn đến kết quả xấu.
Thông thường, chúng sẽ là board game của quỷ dữ, hoặc mà một board game mà những điều xấu sẽ xảy ra.
Dù trong trường hợp nào thì rõ ràng là chẳng có gì tốt đẹp cả.
Không phải chúng có thể được coi là dị thể quản thúc luôn rồi à?
Có lẽ chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến lúc board game lãng mạn trở thành board game sinh tử.
“Anh trông không khỏe lắm”
Khi tôi bất an nhìn Yu Daon nghịch cái xúc xắc, Jang Chaeyeon đi đến và ngồi xuống bên cạnh tôi.
“À, cô Chaeyeon”
“Anh đang lo lắng gì à?”
Tôi có lo lắng không ấy hả?
Đương nhiên là có rồi.
“Tôi đang lo rằng sẽ lại có rắc rối xảy ra trong khi đang chơi thứ này”
Nếu xét từ những biến cố trước đó thì không có gì xảy ra mới là lạ.
“Không đâu”
Ngay khi tôi vừa nói xong, Jang Chaeyeon liền lắc đầu phủ định.
“Đây là một board game khá nổi tiếng trong Cục Quản thúc”
“...Thật sao?”
“Nó thường được dùng cho mấy cuộc tình công sở”
Việc đó khá là bất ngờ đấy.
“Nhưng số người chơi có đúng không vậy? Phần giới tính không khớp, và một người còn đã kết hôn nữa”
Tôi không thể phớt lờ ánh mắt cầu cứu mãnh liệt của Park Yeeun từ đằng sau.
Một đứa trẻ còn nhỏ tuổi hơn cả em gái tôi đang nhìn tôi với ánh mắt tuyệt vọng như vậy thì ít nhất tôi cũng nên thử giúp con bé…
“Không sao đâu”
“Không, nhưng…”
“Nó ổn mà. Không có vấn đề gì cả”
“Yeeun mới chỉ có mười bảy tuổi thôi…”
“Board game cân nhắc tất cả các yếu tố mà”
Sau cùng, tôi không có sức mạnh để đánh bại Jang Chaeyeon.
Anh xin lỗi.
Tôi phớt lờ ánh mắt tuyệt vọng của con bé và nhìn bộ board game.
Một bộ board game rất đơn giản.
Nó có thiết kế giống như mấy bộ cờ tỷ phú, với một bàn cờ hình vuông và những chỗ đặt thẻ.
Điểm khác biệt duy nhất là nó có một bảng điện tử ở trung tâm hiển thị những con số.
Còn về phụ kiện thì…
Có sáu quân cờ.
Và một bộ thẻ cùng với xúc xắc.
“Điều kiện chiến thắng là…”
Xem nào.
Tôi nhìn phần chỉ dẫn đóng khung.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Board game Tình yêu]
[Tung xúc xắc và đi một vòng!]
[Bốc một thẻ tại nơi bạn dừng lại và ‘phải’ hành động theo những gì được viết trên đó]
[Sau đó, công thức tình yêu sẽ tự động được thêm vào, và cặp đôi với trị số tình yêu cao nhất sẽ chiến thắng và được thưởng một món quà nho nhỏ!]
[Chúng tôi xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã luôn tin dùng board game của Cửa hàng văn phòng phẩm!]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phần luật lệ khá là dễ hiểu.
Có vẻ là nó sẽ không mất nhiều thời gian như tôi nghĩ.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Trưởng phòng.
“...”
Trưởng phòng nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
“Jaehun à”
“Vâng, Trưởng phòng”
“Ta sợ”
Cái gì?
Nghe vậy, tôi đột nhiên cảm thấy bất an và nhìn lên đầu Trưởng phòng.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Heo Chan]
[Tuổi: 49]
[Đặc trưng: Giữ an toàn]
[Khả năng: Cảm nhận nguy hiểm]
[Tiểu sử: Người đàn ông này đang trên bờ vực bị giết về mặt xã hội]
[Điểm yếu: Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện rằng ông ấy yêu vợ mình rất nhiều]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“À, không có gì nghiêm trọng cả”
“Ta mới là người có chuyện nghiêm trọng này! Là ta đấy!”
Thay vào đó, việc nhìn thấy cửa sổ trong suốt này đã khiến tôi cảm thấy an tâm hơn.
“Hây!”
Yu Daon ném xúc xắc.
Ba.
“Vậy thì tôi di chuyển đây!”
Yu Daon tiến lên ba ô và rút ra một thẻ.
“Nó nói gì?”
“Hừm…”
Yu Daon lẩm bẩm trong khi đọc cái thẻ.
“Lấy món quà mà bạn muốn tặng cho người đàn ông bạn thích nhất và đưa cho người ấy”
Một lựa chọn mơ hồ.
“Kể cả khi nó bảo là một món quà đi nữa, cái…Hở?”
Yu Daon lẩm bẩm và đột nhiên đứng bật dậy tại chỗ.
“Hở? Hở? Cơ thể của tôi đang tự cử động theo ý nó…”
Và rồi cô ấy bước đi như một con robot.
“Ư, không. Đợi, cái đó!”
Cô ấy lấy ra một thứ gì đó từ ngăn kéo tủ của mình, bước đến chỗ tôi, rồi giơ ra.
Kể cả tôi, người không biết gì nhiều về mỹ phẩm, cũng biết thứ này.
Nó là một lọ son nước.
Và nó là cái cô ấy sử dụng.
“...Ừm, cái này…”
“Việc là…”
Yu Daon bắt đầu nói loạn hết cả lên trong khi đưa ra lọ son tint bằng cả hai tay, mặt cô ấy đã đỏ ửng.
“Không, ý tôi là…Có thể tôi đã chọn nó vì bản thân cũng không có nhiều đồ lắm, là vậy đấy?”
“Tôi đâu có dùng son nước?”
“...Phải ha…”
Cô ấy lẩm bẩm một cách xấu hổ.
Khi tôi nhận lấy lọ son nước, Yu Daon liền điều khiển lại được cơ thể và trở về chỗ ngồi của mình.
“Tiếp theo là em ạ?”
Và rồi thực tập sinh của chúng tôi, Park Yeeun, tung xúc xắc.
Sáu.
Park Yeeun bốc lấy một thẻ.
“Ngồi bên cạnh người bạn cảm thấy thoải mái nhất”
Bầu không khí trở nên im lặng.
Park Yeeun không di chuyển.
Năm người chúng tôi quay sang nhìn con bé.
Con bé đã ngồi cạnh tôi ngay từ lúc trò chơi bắt đầu.
“Đương nhiên là em sẽ cảm thấy thoải mái với anh trai nhất rồi ạ?”
Con bé chỉ lần lượt những người khác với vẻ mặt ngơ ngác.
“Ông chú”
“Ông chú, phải ha…”
Trưởng phòng.
“Đáng sợ”
“Ừm…?”
Yu Daon.
“Khó gần”
“...”
Jang Chaeyeon.
“Phiền phức”
“Con nhóc này đúng là muốn ăn đòn mà…”
Song Ahrin.
“Vậy thì theo phương pháp loại trừ thì anh trai sẽ là thoải mái nhất ạ, không phải sao?”
Park Yeeun cười một cách tinh nghịch.
Này là cố tình trêu chọc rồi.
“Rồi, cảm ơn em. Anh cũng thấy khá thoải mái với em”
Cảm giác giống như đang chăm sóc một đứa em gái vậy.
“Tiếp theo”
Jang Chaeyeon liền cầm lấy xúc xắc và tung chúng ngay sau khi tôi nói xong.
Năm.
Cô ấy di chuyển quân cờ của mình, bốc một thẻ, và bắt đầu đọc nó.
“Ngồi trên đùi của người bạn thích”
“Ồ…”
Đột nhiên mức độ tăng lên rồi.
Jang Chaeyeon đứng dậy không một chút do dự.
Cô ấy nhìn thẳng về phía tôi.
Phải ha, tôi cũng đoán trước được rồi.
Không ngần ngại, cô ấy bước đến chỗ tôi.
“Tôi ngồi đây”
“...Xin mời”
Cô ấy ngồi lên đùi của tôi.
Park Yeeun huýt sáo bên cạnh tôi để trêu trọc.
“Tuyệt lắm đấy nhỉ?”
Và Trưởng phòng cười một cách sảng khoái.
Nhìn mấy người này đang trêu tôi, bảo rằng đó không phải là việc của họ kìa.
Khi cơ thể của Jang Chaeyeon chạm vào tôi, hương cam chanh thoáng phảng phất từ gáy của cô ấy.
Cô ấy thon hơn tôi nghĩ.
Và còn mềm…không, đợi đã.
Tôi cố hướng tâm trí về những thứ khác để không có mấy suy nghĩ kỳ lạ.
Giờ mới nhớ, tôi sẽ phải sắp xếp lại bảng đánh giá công việc vào ngày mai…
“Này”
“...Ừm”
Hương cam chanh trở nên mạnh hơn.
Jang Chaeyeon dựa cả vào người tôi và thì thẩm với giọng nhỏ nhẹ.
“Tôi có cảm giác là mình sắp ngã rồi, nên là anh có thể giữ lấy eo tôi không?”
“...”
Đôi khi, không phải, dạo gần đây, cô ấy thường hay khiến tôi hơi xấu hổ.
“Ừm, việc đó, cô Chaeyeon…”
Dù gì đi nữa, giữ eo cô ấy đúng là có hơi—
-Bộp!
Cô ấy vòng tay qua sau và nắm lấy tay tôi rồi đặt nó lên eo mình.
Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô ấy qua tay của mình.
“Đúng rồi, cứ như này”
Jang Chaeyeon quay về sau và mỉm cười dịu dàng.
“...”
“...”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và…
“Bốn”
-Lách cách…
Tiếng xúc xắc vang lên trong văn phòng yên tĩnh.
Song Ahrin lên tiếng và đặt quân của mình lên bàn cờ.
“...Tôi vẫn chưa xong mà”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm trong khi nhìn Song Ahrin, và Song Ahrin cũng mỉm cười và đáp lại ánh mắt của Jang Chaeyeon.
“Lâu lắm rồi tôi mới được tung xúc xắc ấy mà. Tôi đã làm phiền cô à?”
“Ừm”
“Ra vậy. Tôi cũng nên rút thẻ thôi nhỉ?”
Cô ấy trả lời như thể không có việc gì và rút một thẻ.
“Xem nào”
“...”
Jang Chaeyeon nhìn cô ấy với vẻ mặt vô cảm, và mặt của Song Ahrin liền ửng đỏ cả lên sau khi cô ấy đọc cái thẻ.
“Thứ, thứ, thứ điên rồ này!”
Thực sự rất bất an đấy.
“Nó ghi gì vậy?”
Song Ahrin do dự một hồi trước câu hỏi của tôi.
Cô ấy rên rỉ và táy máy tấm thẻ rồi mới nói.
“...chọn một người và hôn vào cổ họ”
“Nó bị điên à?”
“Đau…”
Trước khi nhận ra, tôi đã đi đến chỗ của Song Ahrin và giật lấy thẻ của cô ấy để đọc.
Và cũng vì lý do đó, Jang Chaeyeon đã đột ngột phải đứng dậy, nhưng việc đó hiện không quan trọng.
<Chọn một người bạn thích và hôn vào cổ họ>
Thật sao?
“Cô không nên làm mấy việc như này đâu…”
“Thì tôi cũng đâu muốn làm vậy…”
Đột nhiên, Song Ahrin túm lấy cà vạt của tôi, và cơ thể tôi theo đó cũng bị kéo lại gần cô ấy.
“Cơ thể của tôi, không chịu, lắng nghe…!”
“Nếu tôi đẩy cô Song Ahrin…”
“Việc đó không đúng luật…!”
“...”
Song Ahrin hét lên một cách tuyệt vọng.
Tôi cứ tưởng cô ấy là kiểu người không biết quan tâm tới luật lệ, nhưng bất ngờ là cô ấy lại tuân thủ chúng rất tốt.
“Trưởng phòng, tại sao chú lại che mắt cháu?”
“Nó quá kích thích cho trẻ vị thành niên”
Tôi giơ ngón cái lên với Trưởng phòng, người đang che mắt Park Yeeun với một tập tài liệu, và ông ấy cũng gật lại như thể đã hiểu.
“Vậy, vậy thì, tôi làm nhé?”
“Không nhưng mà, tại sao lại là tôi?”
“Vậy chẳng lẽ tôi lại phải làm thế với phụ nữ hay là Trưởng phòng?”
“Công nhận”
Với ba người kia thì có vẻ không đúng lắm, còn với Trưởng phòng thì là không thể luôn rồi.
“Là, là vậy đấy. Tôi chỉ là không còn lựa chọn nào khác thôi”
“...”
“Thực sự chỉ là do nó không thể tránh được thôi đấy? Tôi không phải là làm vậy theo mong muốn của mình đâu đấy?”
“Có thời gian để nói thì mau làm nhanh lên đi”
“...Anh thực sự chắc chắn chưa? Tôi làm đây nhé? Đừng có than phiền sau khi tôi làm đấy nhé?”
“Tôi chỉ mong là trò chơi này kết thúc nhanh lên thôi”
Tôi còn chưa tung xúc xắc mà đã bắt đầu thấy mệt rồi.
Song Ahrin nhìn tôi với khuôn mặt đỏ ửng, rồi nhắm mắt lại và nhấn môi vào cổ tôi.
Một cảm giác mềm mại chạm vào cổ tôi, và…
“Đau”
Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng của tôi, khiến tôi run lên.
“...”
Tôi cúi xuống và nhìn thấy Song Ahrin đang nhắm mắt lại và hôn môi lên cổ tôi.
“...”
“...”
Cô ấy mở mắt ra và ngẩng đầu lên.
Mắt chúng tôi chạm nhau.
-Nhói!
“Đau!”
Ngay sau đó, một cảm giác nhoi nhói xuất hiện ở cổ tôi, và cô ấy vội vã thả cà vạt của tôi ra rồi lùi lại.
“Ôi, ôi trời, có vẻ là nó đã để lại vết rồi”
“Phải ha”
Tôi nhìn cổ mình qua gương văn phòng.
Ở trên đó là một vết ửng đỏ.
Tôi phải dán băng lên nó thôi.
“...Tại sao chỉ có mỗi mình…”
Trưởng phòng tung xúc xắc, bỏ lại Yu Daon đang lẩm bẩm gì đó như thể uất ức.
Thực sự thì, đây là phần khiến tôi lo lắng nhất.
Tôi cần phải làm cái quái gì để có thể bảo vệ Trưởng phòng khỏi bị giết về mặt xã hội đây?
“...Sáu”
Trưởng phòng di chuyển quân cờ của mình lên sáu ô và với tới tập thẻ.
“...”
Ực.
Tôi vô thức nuốt nước bọt do căng thẳng.
Trưởng phòng mở tấm thẻ ra và chậm rãi đọc dòng chữ được ghi trong đó.
“Nói tên người khác giới mà bạn cho là thu hút nhất”
“...!”
Tôi cần phải cẩn thận với cái này.
Tôi vội vã quay đầu.
Nhóc thực tập sinh đã lấy điện thoại ra quay không biết từ lúc nào, còn ba người kia thì đang bận lườm nhau như thể không quan tâm tới việc này.
Chỉ có tôi là bất an cùng với Trưởng phòng.
“Phù…”
Trưởng phòng hít một hơi sâu và mở miệng nói cùng với biểu cảm nghiêm túc.
“...Vợ ta…!”
“...!”
Tôi trong vô thức đã vỗ tay.
Ít nhất thì trong lượt này, Trưởng phòng đã tránh được cái kết bị giết về mặt xã hội.
Trưởng phòng đưa tôi xúc xắc với vẻ mặt bất an.
“Jaehun à”
“Vâng, thưa Trưởng phòng”
“Làm tốt vào đấy”
“Mà, em sẽ ổn thôi”
Đằng nào thì tôi cũng không có gì để lo lắng cả.
Tôi tung xúc xắc.
“Hai ô”
Tôi di chuyển quân cờ của mình và rút một thẻ.
Trước khi nhận ra, mọi người đều đã nhìn vào tay của tôi.
Việc này căng thẳng hơn tôi nghĩ.
Tôi chậm rãi đọc thẻ.
“Ngồi cạnh người bạn đã skinship với nhiều nhất” [note71326]
Skinship sao?
“À, thế chắc là tôi rồi”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng đắc thắng và vắt chéo chân của mình.
“Cũng, cũng không còn cách nào khác. Không phải tôi đã vừa mới hôn vào cổ anh sao?”
“...Tôi cũng không chịu thua về khoảng này đâu. Là skinship đấy”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm với giọng vô cảm và khoanh tay lại.
Chân tôi tự di chuyển như một con robot.
“Hừm”
Ra là như này.
Nó mang lại một cảm giác khác với tấn công tinh thần.
Bởi vì tôi không bị đau đầu.
Tôi chậm rãi đi sang phía đối diện, và…
“Hả? Hở? Hở? Hở?”
“...Hửm…”
“Đợi đã, việc này, hình như là có chút hiểu nhầm…”
Yu Daon vẫy tay liên hồi trong khi toát mồ hôi lạnh.
“Ồ”
“Ồ”
Trưởng phòng và Park Yeeun nhìn về phía hai chúng tôi.
“...”
“...”
Jang Chaeyeon và Song Ahrin thì đang chớp mắt và nhìn chúng tôi với vẻ mặt sốc nặng.
“Xin lỗi, cô Daon”
Tôi đã ngủ với Yu Daon hôm qua.
“V-vâng”
Yu Daon lảng tránh ánh mắt của tôi như thể đã phạm phải một đại tội nào đó.
“...Cô đã làm gì đặc biệt à?”
Khuôn mặt của Yu Daon chuyển sang trắng bệch.


6 Bình luận