• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel (1-200)

Chương 2: Tầng hầm và Cách ly

22 Bình luận - Độ dài: 2,168 từ - Cập nhật:

Đó làm cảm giác như vậy.

Đúng hơn thì đây là cảm giác bất an khi ở trong những nơi yên tĩnh.

Cảm giác của tôi hiện tại chính là như thế.

“Ah, đây là…”

Một nỗi sợ theo bản năng.

Cảm giác như một thứ gì đó không thể thấy được đang đè chặt tôi xuống.

Nếu phải miêu tả thì, nó có cảm giác như là đang bị đè nén dưới áp lực vậy.

“Cái gì…”

Trước khi tôi có thể nói xong, một lực không rõ đã đẩy tôi ra, và trong khi tôi còn đang đứng sững ra đấy, cánh cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.

Thế này có ổn không?

Tôi mở sổ hướng dẫn ra lần nữa.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

2-1. Hãy tiến về trước. Dù có gì xảy ra đi chăng nữa, bạn phải tiếp tục tiến bước.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cuốn sổ này có tri giác à?

Thật lòng mà nói, tôi mà chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thì đã chỉ cười trừ cho qua trước mấy chuyện vô lý như này rồi, nhưng đáng tiếc là tôi đã sống một cuộc đời khác xa so với một nhân viên bình thường.

Dù sao đi nữa, những suy nghĩ này chỉ là thoáng qua, và tôi liền bước về trước một cách chậm rãi.

Chẳng mấy chốc, khung cảnh trước mắt tôi dần méo mó đi một chút.

Tôi chắc chắn là mình đang đi thẳng, nhưng chân và người tôi lại miễn cưỡng hướng về bên phải .

Điểm kỳ lạ ở đây là tôi nhận thức rằng bản thân đang đi thẳng.

Đây là một tình huống kỳ quái, nhưng kể cả khi là nhân viên văn phòng, tôi vẫn là một nhân viên của Cục quản thúc.

Tôi cũng có đôi phần khác biệt so với người khác.

Tôi tiến bước với đôi mắt nhắm lại.

Sau cùng thì mở mắt cũng sẽ chỉ khiến giác quan của tôi méo mó đi thôi.

-Bộp!

“Đau!”

Sau khi bước đi trong một khoảng thời gian không rõ, trán tôi va phải một vật gì đấy cứng cáp.

Tôi hé mở mắt ra rồi nhận ra rằng con đường quanh co đã biến mất, và trước mặt tôi là một cánh cửa sắt trông có vẻ nặng.

Tôi nhanh chóng mở sổ hướng dẫn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

2-2 Chỉ có những cá nhân được công nhận là nhân viên của Cục quản thúc quái vật thông qua những thủ tục hợp lệ mới có thể đi qua cánh cửa này. Những kẻ không được công nhận là nhân viên sẽ không thể mở cánh cửa.

*Sử dụng vũ lực để mở cửa sẽ dẫn đến những hậu quả không thể đảo ngược.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Để tôi tìm ra được tên khốn viết ra cuốn số hướng dẫn chết tiệt này mà xem”

Tại sao họ phải thêm mấy thông tin thừa thãi khiến người khác bất an thay vì chỉ cần nói là chỉ những người được ủy quyền mới có thể mở nó chứ?

Tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.

Nếu chẳng may tôi không được công nhận chính thức là một nhân viên văn phòng của Cục quản thúc thì sao?

Chẳng may nhân viên văn phòng, khác với nhân viên thực địa, chỉ được coi như những con tốt thí và không được đăng ký, dẫn đến những cái kết còn tệ hơn cả cái chết thì sao?

Tôi có nên chờ ở đây cho đến khi mọi việc ổn thỏa hết không nhỉ?

Dù sao thì cũng sẽ chả có ai xuống dưới này cả.

-Tinh.

Và rồi, từ đằng xa, tôi nghe thấy tiếng thang máy đến tầng, rồi một cảm giác lạnh sống lưng đột ngột bao trùm tôi.

Tôi liếc về sau, nhưng quả nhiên là do tôi đã đi được một đoạn khá xa nên đã không còn có thể nhìn thấy thang máy.

Nhưng tại sao âm thanh đó lại rõ vậy chứ?

Cảm giác bất an dần cuộn lên trong tôi.

“...Ah…”

Nhưng tôi là một nhân viên sở hữu ID từ Cục, nên chắc chắn tôi đã được ủy quyền rồi phải không?

Đương nhiên rồi, tôi phải như vậy.

Tôi nhắm chặt mắt và đẩy cánh cửa, rồi một ánh sáng lóa chiếu vào tôi.

Mình xong đời rồi à?

Chả lẽ mình đã trở thành chuột bạch cho Thí nghiệm Tái tạo Thiên đàng được đồn thổi của Cục?

Nhưng những suy nghĩ đó chỉ thoáng qua, và trước mắt tôi sớm hiện ra một khu vực văn phòng thường thấy, khác xa so với hành lang vừa rồi.

“Gư…”

“Anh có ổn không…? Hở, một người sao…?”

Khác biệt duy nhất là trước mặt tôi là một người đàn ông người đầy máu đang nằm trên mặt đất và một người phụ nữ tóc đen đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

“...!”

Trước khi tôi có thể phản ứng được, người phụ nữ đã rút khẩu súng ở thắt lưng và nhắm thẳng vào tôi.

“Tôi là con người! Tôi là con người!”

Đương nhiên, là một nhân viên văn phòng, tôi không có vũ khí.

Tôi nhanh chóng giơ hai tay lên để chứng minh rằng mình vô hại.

“Dừng lại đi, người mới”

“Trưởng phòng…!”

“Nếu cậu ta có thể vào được trong này, cậu ta là con người. Nó đã được thiết kế như vậy”

Người đàn ông nắm chặt lấy eo bên của mình, hít một hơi sâu rồi nói tiếp.

Chỉ khi ấy thì người phụ nữ mới lưỡng lự hạ súng xuống.

“À, ừm, tôi xin lỗi”

“Không…Do tôi cũng không biết”

Đây là lần đầu tôi đi xuống tầng hầm mà.

Sau màn giới thiệu khó xử, tôi nhìn về phía người đàn ông đang giữ chặt lấy bên sườn của mình.

Trước cảnh tượng máu đang trào ra không ngừng, tôi tự hỏi có phải anh ta đã bị đánh hoặc bắn trúng bởi một thứ gì đó.

Tôi tập trung nhìn người đàn ông, và một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Park Woojoo]

[Tuổi: 37]

[Đặc trưng: Phản xạ nhanh]

[Khả năng: Thiện xạ]

[Tiểu sử: Người đàn ông này, với vai trò Trưởng phòng Phòng An ninh của Cục, đang chết dần sau một trận chiến khốc liệt]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Anh ta đang chết dần.

Ít nhất thì tôi chưa bao giờ thấy một ai có thể thoát khỏi những gì được ghi trong phần tiểu sử.

Từ những kinh nghiệm và quan sát lặp lại với khả năng này, tôi đã kết luận được rằng phần tiểu sử tiết lộ cho ta cả quá khứ và tương lai gần.

Ví dụ như phần tiểu sử của Trưởng phòng Phòng Nhân sự có ghi là [Với tư cách là gia chủ, ông ấy lại tăng ca hôm nay để chu cấp bữa ăn cho gia đình].

Sự thật rằng ông ấy đang làm việc tăng ca, và sự thật rằng ông ấy có một gia đình, đã kết hợp lại để tạo ra [Tiểu sử] này.

Thực chất, tôi không thể đoán được rằng anh ấy sẽ phải trải qua điều gì dưới bàn tay của lũ quái vật đấy.

Dù anh ta có sống sót, thiệt mạng hay bị thay thế bởi chúng, tôi cũng không biết được.

Nhưng mặt khác, nó đã ghi rõ ràng là người đàn ông này đang [chết dần], nên có lẽ anh ta cũng chả còn lại bao nhiêu thời gian.

“Nghe kỹ đây”

Tôi thoáng chìm vào suy nghĩ một lúc, nhưng rồi lại nhìn về phía người đàn ông đang thở hổn hển.

“Chúng ta không biết thể biết được còn bao nhiêu người sống sót tại chi nhánh của chúng ta. Và chúng ta cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra”

Anh ấy hít một hơi sâu.

“Vậy thì, trong trường hợp xấu nhất, ta phải cho rằng chỉ có hai người là những người sống sót duy nhất đủ khả năng hành động trong Cục quản thúc”

“Đội trưởng, anh không nên nói…!”

Người phụ nữ cố ngăn anh ta lại, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói mà chẳng đoái hoài gì.

“Trong trường hợp đó, hai người phải thực hiện giao thức cách ly. Nếu điều đó không khả thi, vậy thì ít nhất, hai người phải truyền đạt chỉ dẫn đến nhân sự không có ca làm để xử lý tình huống từ bên ngoài”

Giao thức cách ly.

Nhiệm vụ duy nhất trong số những công việc thực địa đòi hỏi nhiều năm kinh nghiệm.

Phòng ban duy nhất không bao giờ hạ thấp tiêu chuẩn ngay cả khi luôn có người chết hằng ngày, và là phòng ban được nhận số lương cao nhất.

Phòng Cách ly.

Và bây giờ anh ta đang bảo tôi làm công việc của Phòng Cách ly sao?

“Ừm…Tôi chỉ là một nhân viên Phòng Nhân sự”

“...Tôi biết”

Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Tôi biết”

“...”

"Nhưng nếu cậu không làm nó thì sẽ không có ai có thể làm nó. Ít nhất thì hiện tại là như vậy"

“Trưởng phòng, nếu anh còn nói nữa thì…!”

Máu tuôn ra từ miệng anh ấy, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào tôi.

“Làm ơn. Tôi xin cậu…”

Ánh mắt anh ta hướng về một bức tường, và tôi cũng nhìn về hướng đó.

<Thành trì cuối cùng của nhân loại>

“Làm ơn…”

“...Tôi hiểu rồi”

Tôi gật đầu đáp lại lời nói của anh ấy, sau đó cơ thể anh ta liền đổ sụp xuống sàn.

“Trưởng phòng! Trưởng phòng!”

Và không lâu sau, anh ta không còn mở mắt lần nào nữa.

Người phụ nữ liên tục vỗ vai anh ta, nhưng đáp lại cô ấy chỉ có sự im lặng.

Thực chất, cửa sổ đã không còn xuất hiện trên đầu anh ta nữa.

“...Anh ta chết rồi”

Khi tôi nói vậy, người phụ nữ cuối cùng cũng ngừng vỗ vai anh ta và đứng dậy.

“...Anh sẽ giúp chứ?”

“Ý cô là với việc cách ly à”

Mắt chúng tôi gặp nhau.

Chỉ khi ấy thì ánh mắt của tôi mới hướng về phía ô cửa sổ trong suốt đang trôi nổi bên cạnh cô ấy.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Yoo Daon]

[Tuổi: 23]

[Đặc trưng: Bất tử]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: Cô ấy không thể chết. Cô ấy đã được công nhận nhờ khả năng của mình và gia nhập Cục quản thúc quái vật, chỉ để phải đối mặt với một tai nạn nghiêm trọng ngay trong ngày đầu đi làm]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

“Ừm…Xin chào?”

“À, vâng”

Tôi đã bất ngờ đến nỗi đứng ngơ ra đấy.

Bất tử?

Cái khả năng bất tử đấy hả?

Cô ấy không thể chết sao?

“Tôi là Yoo Daon. Còn anh?”

“Tôi là...Kim Jaeheon”

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt hồ nghi.

“...Trước hết thì, chúng ta nên di chuyển thôi”

Nhưng cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô phủi bụi khỏi đùi rồi đặt tay lên cánh cửa sắt.

“...Cứ vậy mà đi luôn sao?”

“Đội trưởng đã giao phó cho chúng ta với giao thức cách ly”

“Nhưng như vậy đâu có nghĩa là chúng ta có thể rời đi luôn được chứ”

Giao thức cách ly không đơn giản như vậy.

Nó theo đúng nghĩa đen là việc dùng mọi cách cần thiết để cách ly mối nguy hại.

Để làm vậy.

“Hãy chia sẻ thông tin chúng ta có trước đã”

Trước lời của tôi, cô ấy thoáng để lộ sự do dự rồi mới bắt đầu nói.

“...Trước tiên, những thứ đó…? Chúng giả dạng làm con người, nên chúng tôi đã không thể phân biệt giữa bạn và thù, và rồi chúng đã bất ngờ tấn công từ bên trong”

Cô cắn mạnh vào môi mình.

“Vấn đề ở đây là…chúng tôi không có cách nào để phân biệt bọn chúng. Đó là lý do nhiều người đã thiệt mạng. Đội trưởng và tôi chỉ suýt soát xoay xở để thoát ra được”

“...Ra vậy”

Mặc da con người.

Ra đây là ý nghĩa của nó.

“Vậy thì, nếu ta có thể biết được chúng là ai thì vấn đề sẽ được giải quyết phải không?”

Trái ngược với mong muốn của tôi, Yoo Daon lắc đầu.

“Không đúng lắm, nhưng…nó sẽ giúp cho việc đối phó tình hình dễ hơn nếu ta biết được kẻ địch là ai”

“Vậy thì không cần phải lo lắng gì đâu”

Yoo Daon nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, nhưng tôi rất tự tin.

“Bởi vì tôi có mắt nhìn người lắm”

Đủ tốt để phân biệt được con người và những thứ không phải con người.

Bình luận (22)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

22 Bình luận

Thanks :3
Xem thêm
Kịch tính phết
Xem thêm
Ko có giao thức kích nổ hạt nhân tại Điểm à? =v
Xem thêm
Ông không thể kích nổ hạt nhân chỉ vì mấy đứa skinwalker chiếm đóng cái nơi này được. Nó quá là không cần thiết và hại nhiều hơn lợi
Xem thêm
Bạn thực sự muốn cho nổ chết cả trăm người chỉ vì vài con quái vật à.🐧
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
AI MASTER
Giao thức chung cuộc, tổ chức luôn phải tồn tại 🗣️🔥
Xem thêm