--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chung cư Ngày Mai]
[0-6. Sau khi tiến vào Chung cư Ngày Mai, việc thoát ra bằng cửa kính là bất khả thi. Không bao giờ được thoát ra bằng cửa kính.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Quả nhiên là việc thoát ra từ lối vào là bất khả thi.
“Tôi có nên thử không?”
“Không”
Yu Daon nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ.
“Nhưng nếu hình phạt không quá nặng thì…”
“Cô Daon không cần thiết phải bị đau”
Yu Daon khép miệng và mỉm cười trước lời của tôi.
“Nếu anh Jaehun đã nói vậy”
Giọng nói vui vẻ một cách kỳ lạ của cô ấy vang vào tai tôi.
Chẳng gì phải làm những việc mà ta đã được bảo là không nên làm.
Kể cả khi Yu Daon bất tử đi nữa, cô ấy cũng không cần phải trải qua nỗi đau không cần thiết.
Khi tôi đặt tay lên tay vịn cầu thang, Yu Daon cũng làm theo tôi.
“Cô Daon, không được nhấc tay ra khỏi tay vịn đâu đấy”
“Vâng”
Tôi đi lên cầu thang cũng Yu Daon.
“Nó bảo là phòng 402 nhỉ?”
“Ừm”
Yu Daon chau mày và nhìn về trước.
“Có mùi gì đó hơi khét”
Đáng tiếc, có vẻ là tôi không thể ngửi thấy nó.
“Cô Ahrin có ổn không nhỉ?”
“Tôi mong là cô ấy vẫn ổn”
“Chúng ta phải đi nhanh hơn thôi”
Yu Daon lẩm bẩm và bước đi nhanh hơn.
Một bảng tên ghi ‘Tầng 2’ xuất hiện trước mắt chúng tôi.
“...”
“Cô Ahrin có thể đi đâu được chứ?”
“Nếu là cô Ahrin mà tôi biết thì…”
Song Ahrin có thể đã đi đâu?
Nó còn tùy thuộc vào việc cô ấy tự nguyện hay là bị kéo đến đây.
“Nếu là mình thì sẽ tìm tới lối ra”
Yu Daon lẩm bẩm.
“Hửm?”
“Cô Ahrin chắc hẳn sẽ tìm tới lối ra”
Cô ấy mỉm cười và nhìn bậc cầu thang.
“Cô có chắc không?”
Yu Daon chưa từng nói về ai một cách tự tin đến vậy.
Nụ cười trên khuôn mặt của cô ấy trở nên sâu lắng hơn sau khi nghe tôi nói.
“Cô Ahrin…ngược đời thay, lại quá yêu bản thân mình”
“...”
Giọng nói của Yu Daon đầy chắc nịch.
“Anh Jaehun có thể tin tôi”
Yu Daon mỉm cười và gật đầu.
“Tôi chắc chắn rằng mình đúng”
“Tôi hiểu rồi”
Tôi gật đầu trước lời của Yu Daon.
Do chúng tôi không biết nơi nào là an toàn, trước hết phải đi tìm lối ra đã.
“Ta đi lên thôi”
“Vâng”
Tôi bước đi với một tay bám vào tay vịn và tay còn lại thì cầm sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chung cư Ngày Mai - Tầng 4]
[1. Tầng 4 là nơi an toàn nhất trong Chung cư Ngày Mai. Thực tế, đã có nhiều người sống sót trở ra hoặc được tìm thấy tại tầng 4.]
[2. Trước hết, sau khi lên đến tầng 4, hãy kiểm tra bảng tên của tầng]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Chúng ta đến nơi rồi!”
Tôi ngẩng đầu lên trước lời của Yu Daon.
Ở đó là một bảng tên ghi <Tầng 4>.
Cái bảng tên được làm từ thép sáng bóng lên như thể nó được lau chùi thường xuyên.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[3. Nếu bảng tên bẩn, nơi ấy an toàn.]
[4. Nếu bảng tên sạch, nơi ấy nguy hiểm, nhưng bạn vẫn có thể cẩn trọng đi tiếp. Hãy cởi giày ra trước khi đi vào.]
[5. Nếu không có bảng tên, việc trốn thoát qua tầng đó là bất khả thi. Hãy thử trốn thoát qua tầng 2.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi và Yu Daon cởi giày ra.
“Tại sao chúng ta phải cởi giày ra rồi mới vào nhỉ?”
“Hoặc là để không tạo ra tiếng động, hoặc là để cho lịch sự. Tôi cũng không biết”
Tôi nhìn vào dãy hành lang của tầng 4.
Ở trong dãy hành lang dài, phía trong cùng bên trái là phòng 401, và phía trong cùng bên phải là phòng 410.
Có năm phòng trong mỗi dãy hành lang.
Do là phòng 401 ở tận trong cùng, chúng tôi cần phải đi qua tận ba phòng khác để đến được phòng 402.
“...Cửa đang mở kìa”
Yu Daon lẩm bẩm trong khi nhìn những căn phòng.
Đúng như cô ấy nói, có hai cánh cửa đang mở ra.
Tôi mở sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chung cư Ngày Mai - Tầng 4]
[4-1. Bảng tên sạch nghĩa là hiện đang có vô số cư dân sinh sống trên tầng 4. Hãy cẩn thận để không khiến họ khó chịu.]
[4-2. Nếu cánh cửa đang mở, hãy kiểm tra xem nó là của phòng nào. Mọi căn phòng ngoại trừ phòng 401 đều có thể để mở cửa. Nếu cánh cửa của phòng 401 đang mở ra, hãy từ bỏ ngay lập tức và đi xuống tầng 2.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cửa phòng nào đang mở?
403, và 405.
Tôi bước đi với khẩu súng lấy ra từ trong túi áo.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[4-5. Trước biến cố, phòng 405 là nơi mà một cặp vợ chồng già thân thiện sinh sống. Sở thích của họ là mời mọi người qua dùng bữa.]
[4-6. Không bao giờ được từ chối lời mời. Dù vậy, nếu họ có chiêu đãi bạn đồ ăn, hãy cố từ chối nhất có thể, và nếu cần thiết, hãy giả vờ là mình đang ăn. Một người bình thường sẽ chết nếu họ ăn thứ đó.]
[4-7. Hãy lịch sự từ chối đồ ăn, nhưng không bao giờ được rời đi khi chưa được cho phép.]
[4-8. Đôi khi, bạn sẽ nghe được là con trai và con gái của họ đang ghé thăm. Trong trường hợp đó, hãy làm mọi cách để rời khỏi căn nhà trước khi người con trai và con gái đến. Nếu việc đó là bất khả thi, hãy tham khảo mục [T - Phương pháp tự tử].]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một lần nữa, Yu Daon, người đang nhìn sổ hướng dẫn từ phía sau tôi, chớp mắt và lẩm bẩm.
“Từ chối sao…Nó có thể sẽ không dễ dàng gì. Tôi có nên sẵn sàng chiến đấu nếu cần thiết không?”
“Nếu đây là nơi có thể giải quyết mọi thứ bằng vũ lực thì Trưởng Chi nhánh đã đến và phá hủy tất cả rồi”
Theo lý thuyết, tòa nhà sẽ độ sập chỉ với một đấm của Trưởng Chi nhánh.
“Nếu không thể hạ gục chúng, hai ta sẽ phải chạy vòng quanh nghĩ đường thoát trong khi bị rượt đuổi bởi một con quái vật không rõ, nhưng tôi không tự tin là chúng ta có khả năng làm vậy”
“Hừm…”
Yu Daon đặt tay lên cằm như thể đang suy nghĩ gì đó, nhưng rồi sớm gật đầu và đứng sau tôi.
“Vậy thì ta đi thôi”
“Vâng”
Tôi bước đi chậm rãi với Yu Daon ở đằng sau.
Hiện tại tôi đang đứng trước một bảng tên màu vàng phai ghi là ‘Phòng 405’.
Khi nhìn vào trong, mắt tôi bắt gặp hai người đang nhìn chúng tôi.
Đó là hai cụ già.
Cả hai đều đang nở một nụ cười hiền hậu, và khuôn mặt của họ tỏa ra bầu không khí giống như một cặp vợ chồng già nhân hậu trong xóm.
Chỉ là khuôn mặt của họ đã bị lộn ngược thôi.
Tại chỗ đáng lẽ phải có mắt thì lại là môi, và tại chỗ đáng lẽ phải có môi thì lại là mắt.
“...Nhìn này, anh yêu. Là một vị khách”
“Thật này, bà nó à! Họ cứ đến liên tục nhỉ. Bọn họ còn cởi giày ra trước khi đi vào nữa chứ. Đúng là rất lịch sự”
Hai người họ mỉm cười nói chuyện với nhau, và bà cụ vẫy tay với chúng tôi.
Các vị khách cứ đến liên tục sao?
“Này, quý khách. Đằng nào cũng ở đây rồi thì sao chúng ta không trò chuyện với nhau một chút nhỉ? Chúng tôi cũng đã chuẩn bị một bữa ăn rồi đấy”
“...Vâng. Tôi rất sẵn lòng”
Tôi chậm rãi gật đầu, và một nụ cười trên khuôn mặt của ông cụ trở nên tươi tắn hơn.
“Tuyệt lắm. Tuyệt lắm. Ở bên này”
Tôi từ từ bước đến chỗ ông cụ, và Yu Daon theo sau tôi.
“Tôi có nên đi phía trước không?”
“Không sao đâu”
Một cửa sổ trong suốt hiện trên đầu của hai cụ già.
Điều kỳ lạ là chỉ có một cửa sổ trong suốt xuất hiện trên đầu họ.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Vợ Chồng Hạnh Phúc]
[Tuổi: Được tạo ra 15 năm trước]
[Đặc trưng: Nấu ăn]
[Khả năng: Nấu ăn]
[Tiểu sử: Từ lâu, họ đã rất tận hưởng việc nấu ăn, và bây giờ, họ vẫn tận hưởng việc nấu ăn cho mọi người]
[Điểm yếu: Nếu tòa chung cư biến mất, họ cũng sẽ biến mất theo]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vậy nghĩa là hai người họ đã biến mất và chỉ còn lại một hiện tượng dị thường thôi sao?
“Phía này”
Tôi đi theo ông cụ và nhìn xung quanh.
Bên trong không khác gì một căn nhà bình thường.
Có những căn phòng, một phòng tắm, và một phòng bếp…
“Gư…”
Tôi không tránh khỏi việc nín thở trước thứ mùi tỏa ra từ phòng bếp.
Nó là một mùi hôi thối khủng khiếp khó có thể diễn tả bằng lời.
Một thứ mùi mà tôi chỉ có thể diễn tả là một thứ gì đó cực kỳ thối rữa.
Tôi hơi ngoái đầu lại nhìn Yu Daon.
Cô ấy có vẻ là cũng ngửi thấy mùi hôi giống tôi và đang nín thở.
“Vào đi, không cần phải ngại đâu”
Không lâu sau, cặp vợ chồng già dẫn chúng tôi đến phòng khách.
Cảm giác giống hệt như khi ta vào phòng khách ở nhà họ hàng vậy.
Ở giữa là một cái bàn lớn, và bà sẽ đặt đồ ăn trên đó.
Nơi này cũng giống như vậy.
Đồ ăn đang được bày ra trên chiếc bàn sáu người, và đã có người đang ngồi vào hai cái ghế.
Nhưng thứ được bày ra trên bàn hoàn toàn không thể coi là đồ ăn.
Thứ đồ ăn đã thối rữa đến nỗi nấm mốc còn mọc hết cả lên, và cũ đến mức giòi bọ còn chẳng thèm bén mảng.
Vài món còn có thứ gì đó đen nhớt ở trên, giống hệt thứ mà tôi đã nhìn thấy trong thang máy.
Ăn đống này thì có mà chết chắc.
Tôi hướng ánh mắt của mình sang nhìn hai người đang ngồi trên ghế.
Một cái xác đang mặc áo sơ mi xanh, và một cái xác đang mặc một chiếc váy một mảnh màu hồng.
Cả hai người họ đã chết từ lâu về trước, bây giờ chỉ còn là những cái xác ướp.
“Ôi, lại để vãi thức ăn nữa rồi”
Cụ bà lẩm bẩm với giọng dịu dàng, rồi dùng thìa đút thức ăn vào miệng cái xác.
Bà ấy đã làm việc này bao lâu rồi?
Miệng của cái xác đã đầy ắp thức ăn, và rồi, trước tác dụng của trọng lực, thức ăn lại vương vãi ra sàn một lần nữa.
“...Phù…”
Yu Daon đứng bên cạnh tôi dừng việc nín thở và bắt đầu thở ra bằng miệng.
“Ngồi xuống thoải mái đi”
Hai người họ tử tế mới chúng tôi ngồi ghế.
Sau cùng, Yu Daon và tôi không có lựa chọn nào khác ngoài nhìn nhau rồi ngồi xuống.
Chúng tôi ngồi đối diện với cặp vợ chồng già.
Tôi có ảo giác là cái xác bên cạnh mình đang cử động thì phải.
“Nào, chúng ta dùng bữa thôi”
Cụ ông tử tế mời chúng tôi đồ ăn.
“Thực ra thì, chúng tôi vừa mới ăn xong”
“Ôi chao”
Giọng của cụ ông đầy nuối tiếc sau khi nghe tôi nói.
“Nhưng mà người trẻ thường được bảo là phải bận bịu rất nhiều công việc mà. Hay là cứ thử một vài miếng đi?”
“Xin lỗi, chúng tôi thực sự đã ăn rất nhiều rồi. Thay vào đó, tôi nghĩ là chúng ta có thể trò chuyện gì đấy”
“Ôi, thật đáng tiếc làm sao”
Cụ bà thở dài.
“À, phải rồi”
“Ồ, có chuyện gì sao?”
“Không biết là…vừa rồi có ai ghé qua đây không vậy?”
“À…Có đấy. Lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy đứa trẻ đó, bé Ahrin của chúng ta”
“...”
Cặp vợ chồng già cùng mỉm cười.
“Con bé mới chỉ là một đứa trẻ khi tôi nhìn thấy con bé lần cuối, vậy mà bây giờ đã trưởng thành vậy rồi. Thời gian đúng là trôi nhanh thật nhỉ?”
“Phải ha, bà nó à. Tôi nghĩ là cũng đến lúc chúng ta xuôi tay rồi đấy”
Tôi nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Yu Daon.
Song Ahrin đã ở đây.
Còn là mới một lúc trước nữa.
Và cô ấy đã thoát khỏi chỗ này.
“Thế thì, chà, đến đây thôi…”
Nó sẽ kết thúc dễ dàng đến vậy à?
Khi bầu không khí đang bớt căng thẳng và tôi định đứng dậy…
“À, đợi một chút”
Cụ ông, người đang im lặng từ nãy đến giờ, lẩm bẩm như thể nhận ra gì đó.
“Bà nó à, họ bảo rằng con trai và con gái của chúng ta đang đến này”
“Ôi, thật sao?”
Hai người họ mỉm cười với khuôn mặt lộn ngược.
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn bên cạnh tôi mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[4-8. Đôi khi, bạn sẽ nghe được là con trai và con gái của họ đang ghé thăm. Trong trường hợp đó, hãy làm mọi cách để rời khỏi căn nhà trước khi người con trai và con gái đến. Nếu việc đó là bất khả thi, hãy tham khảo mục [T - Phương pháp tự tử].]
[4-9. Những đứa trẻ của gia đình này, sau biến cố, đã gia nhập Cục Quản thúc và đi đến tòa chung cư dưới tư cách là thành viên Phòng Ứng phó với mục đích duy nhất là tìm thấy bố mẹ của họ. Hiện tại, họ đang ngồi bên cạnh bạn. Người con trai và con gái sắp đến là những người khác.]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi quay sang nhìn hai cái xác đã khô lại.
Chiếc áo sơ mi xanh và chiếc váy một mảnh màu hồng đã rách rưới, và cái miệng mở ra của bọn họ được nhồi đầy với thức ăn khô.
“Vậy thì chúng tôi xin phép…”
“Thôi nào, hãy gặp con trai và con gái của chúng tôi đi”
“Ấy, làm sao mà chúng tôi có thể gặp con của hai người…”
“Ở lại”
Ánh mắt của hai người họ hướng về tôi và Yu Daon.
Yu Daon đeo đôi găng tay của mình vào.
-Thụp…
Chỉ còn lại tiếng đồ ăn rơi khỏi miệng của cái xác là vang lên trong không gian tĩnh lặng.


4 Bình luận