• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 173: Giao tiếp bằng cơ thể

10 Bình luận - Độ dài: 2,634 từ - Cập nhật:

Anh ta cuối cùng cũng phát điên rồi à?

Song Ahrin nghĩ vậy.

Không. 

Có lẽ anh ta không bị điên.

Cũng có thể là do anh ta đã không tập trung lắng nghe thôi. 

Từ những gì cô nghe được, ông già đó ít nhất đã truyền tải chính xác tất cả những gì muốn nói. 

Đến phòng trực và ngủ cùng nhau. 

Rồi cả nhóm sẽ đến được Viện bảo tàng của Chân lý. 

Đương nhiên, Song Ahrin cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra. 

Viện bảo tàng của Chân lý ấy hả? 

Đó là nơi đã khiến Phòng Cách ly bị thiệt hại nặng nề và chỉ suýt soát thành công trong việc cách ly. 

Một nơi không có vấn đề gì xảy ra trong những năm qua đột nhiên lại vi phạm quản thúc, rồi lại còn ở trong một giấc mơ nữa ấy hả?

“Không phải có gì đó kỳ lạ sao?”

“Cái gì?”

Jang Chaeyeon đáp lại lời lẩm bẩm của cô, mắt vẫn dán chặt vào người đàn ông. 

Kể cả từ góc nhìn của Jang Chaeyeon, người đàn ông cũng đang có gì đó không bình thường. 

Anh ấy rõ ràng là đã quá chú tâm vào cuộc nói chuyện với ông già đó một cách kỳ lạ.

Từ đầu thì anh cũng không phải kiểu người sẽ lỡ đãng trong khi đang nói chuyện với người khác. 

Tại sao anh ấy lại chỉ đứng đó? 

Điều đó cũng chẳng đáng bận tâm. 

Jang Chaeyeon chậm rãi bước đến chỗ người đàn ông. 

Cô hoàn toàn không hiểu là có chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô hiểu là người đàn ông đang đứng đó. 

“Này, cô đang đi đâu vậy hả?”

Cô phớt lờ giọng nói bối rối ở sau và bước tiếp. 

“Có chuyện gì à?”

Trước câu hỏi đó, người đàn ông liền quay đầu nhìn cô.

Ánh mắt của anh đang trầm tư về điều gì đó. 

Ngay sau đấy, anh ấy liền quay người và đi về phía bên phải. 

“Ôi trời…Ta đi chung đi…!”

Khi người đàn ông quay đi, Yu Daon liền đi theo không chút do dự, và Park Yeeun cũng đi theo hai người họ với vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Jang Chaeyeon cũng đi theo người đàn ông không chút do dự. 

Sau khi người đàn ông rẽ phải thay vì rẽ trái, anh ấy liền mở cánh cửa ở cạnh mình. 

Điều kỳ lạ là anh ấy vẫn chưa hề nói gì kể từ khi rời khỏi căn phòng đó. 

Khi anh ấy mở cửa…

“...Cái quái gì đây?”

Giọng nói đầy hoang mang của Song Ahrin, cũng đã đi theo anh ấy, liền vang lên. 

Đương nhiên, Jang Chaeyeon cũng đang hoang mang không kém. 

Dù sao thì đây cũng là nơi làm việc cũ của bọn họ. 

Đặc biệt hơn, họ đã đi trên dãy hành lang này vô số lần, và không có cánh cửa nào là họ chưa đi qua cả.

Tuy nhiên, cánh cửa trước mặt là một cái mà cả hai chưa nhìn thấy bao giờ. 

Một cánh cửa kim loại rỉ sét với ổ khóa đã cũ kỹ đến nỗi khó mà có thể gọi nó là một ổ khóa. 

Nó là loại mà ta sẽ chỉ tìm thấy được ở mấy cửa hàng văn phòng phẩm địa phương. 

Và rồi…

“...”

Ánh mắt của anh ấy thoáng dừng lại ở cái khóa. 

Đôi mắt của anh ấy lướt qua cái khoá như thể đang đọc thứ gì đó, rồi anh với ra và bắt đầu nhập mật khẩu.

Con số đó là <1234>.

-Cạch!

Cái khóa bật mở và cánh cửa kêu lên cót két.

-Két…

Cánh cửa mở ra với một âm thanh kim loại khủng khiếp, để lộ ra một cầu thang đi xuống. 

Những bậc cầu thang cũng hoàn toàn rỉ sét, đủ để khiến ta phải tự hỏi là liệu có thể đi lên đó hay không.

“...Mùi máu”

Ngay khoảnh khắc đó, Yu Daon, người đã im lặng suốt nãy giờ, liền trở nên sắc bén và bước lên trước. 

“Tôi sẽ dẫn đầu”

Người đàn ông gật đầu trước lời của cô ta và rút lấy khẩu súng ở trong túi áo của mình.

Có chuyện gì đó đang xảy ra ở đây.

Jang Chaeyeon cũng lấy ra những viên bi sắt từ trong túi đựng và đặt nó giữa các ngón tay, rồi Song Ahrin cũng lắc nhẹ cả hai tay.

“Chuyện, chuyện gì vậy ạ…?”

Chỉ có mình Park Yeeun là đang chớp mắt bối rối nhìn bốn người họ.

Ánh mắt của người đàn ông hướng về phía bọn họ, rồi anh ấy đưa ngón trỏ lên môi.

Một cử chỉ bảo họ giữ im lặng.

Cả bốn người liền đóng chặt miệng lại trước hành động của người đàn ông.

Có gì đó.

Yu Daon bắt đầu đi xuống, và bốn người còn lại cũng bắt đầu đi theo cô ấy.

***

Cầu thang đi xuống thực sự rất dài.

Và nó còn dài hơn nữa với Yu Daon, người đang đi phía trước.

Cô quay về sau và nhìn người đàn ông.

Khi mắt cả hai chạm nhau, người đàn ông liền khẽ mỉm cười.

Mùi hương này, và cách anh ấy đối xử với cô, đó chắc chắn là người đàn ông mà cô biết.

Quái lạ.

Cô chau mày cố nhớ lại cuộc hội thoại với ông lão đó, nhưng thật lòng thì do cũng không chăm chú lắng nghe cho lắm, cô chẳng nhớ được gì nhiều.

Đây không phải là do cô đang không nghiêm túc hay gì cả.

Sau cùng thì dù có nghe về tình hình đi nữa, cô cũng khó mà có thể đưa ra một câu trả lời phù hợp như người đàn ông.

Nếu vậy thì không phải là sẽ tốt hơn nếu cô tập trung vào việc mình giỏi sao?

Đó là lý do Yu Daon đã tập trung vào việc nắm bắt bầu không khí bên trong căn phòng và Chi nhánh Gangdong.

Nếu vai trò của người đàn ông là đánh giá tình hình rồi hành động, vai trò của cô sẽ là chuẩn bị cho bất cứ mối đe dọa nào có thể đến gần anh ấy.

Thực chất, cô đã tập trung nhiều nhất vào bầu không khí và mùi hương của ông lão đó, rồi cả quan sát xung quanh nữa.

Ít nhất thì khi ở trong căn phòng đó, cô không cảm nhận được mối đe dọa nghiêm trọng nào.

Nhưng ở đây thì khác.

-Két…

Mỗi lần Yu Daon bước đi, một âm thanh kinh khủng lại vang lên từ những bậc cầu thang kim loại.

Nhưng đó không phải là cái mà cô đang bận tâm về.

Mà là việc mùi máu đang trở nên mạnh hơn.

Mùi máu đang ngày càng nồng nặc hơn khi cô càng đi xuống sâu hơn.

Chuyện quái gì đã xảy ra ở dưới đó vậy?

Cô cũng không biết được.

-Cộp…

Và rồi, chân của cô chạm xuống mặt đất, và cô đã đến được điểm cuối của cầu thang dài ngoằng.

“Gư…”

Một mùi kinh khủng bốc lên.

***

Không khẩn cấp ấy hả?

Không phải thế này là đủ khẩn cấp rồi à?

Nếu chúng tôi đã đến muộn hơn một chút, tôi không thể tưởng tượng nổi là chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Tôi nhớ lại đoạn hội thoại với ông lão đó một lúc trước.

Đó hoàn toàn là một mật mã.

Tiếng ‘tách’ vang lên trong đầu tôi.

Hãy nghĩ lại về đoạn hội thoại trước đó nào.

Những người khác có vẻ chỉ hiểu được mỗi câu đầu tiên ta nói

Đó là điều ông ấy đã nói với tôi.

Tại sao ông ấy đột nhiên lại nói như vậy?

Cục Quản thúc không hề hoàn hảo.

Đó là điều mà tôi đã nhận ra một cách đau đớn kể từ sau sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm.

Nói cách khác, tôi cần phải chuẩn bị cho bất cứ chuyện gì có thể xảy ra kể từ khi đặt chân vào đây.

Tôi chỉ được hiểu câu đầu tiên ông ấy nói.

Tôi bắt đầu liệt kê ra những câu đầu tiên mình nghe được sau tiếng tách.

Nên là bây giờ Phòng Quản thúc cũng không đứng về phía bọn ta nữa

Bây giờ, sẽ tốt hơn nếu ta dùng cả ngôn ngữ cơ thể để giải thích

Đến đây thì tôi đã có chút nghi nghi rồi.

Nhưng sau khi nghe được tiếng bấm bút trước khi Song Ahrin nói, tôi đã phần nào chắc chắn hơn.

Nó là gì ấy nhỉ? Không được tin vào bất cứ điều gì ngoài những thứ ta nghe được ở nơi này

Không được tin vào bất cứ điều gì ngoài những thứ tôi nghe được ở trong phòng.

Bây giờ, sẽ tốt hơn nếu ta dùng cả ngôn ngữ cơ thể để giải thích

Ông ấy sử dụng thêm cả ngôn ngữ cơ thể.

Tôi nhớ lại lúc ông ấy chỉ tay xuống dưới và lời ông ấy đã nói khi đó.

Không phải tất cả những nhân viên Cục Quản thúc đều đến cùng một chỗ sao?

Chắc hẳn là ông ấy đang bảo chúng tôi đi xuống dưới.

Đi xuống dưới, và một nơi mà nhân viên Cục Quản thúc nào cũng sẽ đến.

Có thứ gì ở dưới tầng hầm của Chi nhánh Gangdong?

Tôi mở sổ hướng dẫn.

Chi nhánh Gangdong, Chi nhánh Gangdong…

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[KD - Khu vực buồng cách ly của Chi nhánh Gangdong]

1. Chi nhánh Gangdong cũng có khu vực buồng cách ly tại tầng hầm cấp 1.

2. Cần phải có quyền hạn đặc biệt để được tiếp cận khu vực này, nên nếu không có quyền hạn, việc đi vào đây thường là bất khả thi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Con đường mà chúng tôi vừa đi là cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Có lẽ là những bậc cầu thang này dẫn đến khu vực buồng cách ly nhỉ?

Dù vậy, vẫn còn một thứ khiến tôi bận tâm.

Tôi vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của hành động chụm hai tay lại của ông ấy.

Ông ấy đang cố truyền đạt điều gì cơ chứ?

Tôi ấn vào thái dương của mình và suy nghĩ.

Tạm thời thì cứ để nó sang một bên đã.

Đi tiếp đến những tình tiết sau thôi.

Nên là bây giờ Phòng Quản thúc cũng không đứng về phía bọn ta nữa

Chắc là sẽ không có ai ở đó đâu, nhưng mà cứ kiểm tra xung quanh đi. Đôi khi lại có mấy người trốn trong đấy

Đừng cư xử quá thân thiện chỉ vì được họ bắt chuyện. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mấy người giả vở là mình thuộc Chi nhánh Gangdong đấy?

Đừng tỏ ra quá thân thiện chỉ vì quen biết nhau. Đặc biệt là Ahrin và Chaeyeon’

Mọi tình tiết đều liên kết lại với nhau.

Phòng Quản thúc đang không đứng về phía chúng tôi.

Nó ám chỉ điều gì?

Chẳng lẽ là có bất đồng nội bộ trong Cục Quản thúc sao?

Nó có thể là một cuộc nổi loạn, hoặc cũng có thể là đang có dị thể quản thúc khiến nó không hoạt động được như bình thường.

Giống như hồi Giấc mơ của Bươm bướm vậy.

Dù gì đi nữa, vì một lý do nào đó, Chi nhánh Gangdong đã không còn hoạt động được bình thường.

Và giờ đây khi đã đi xuống những bậc cầu thang này, tôi cũng xác nhận được giả thuyết của mình là đúng.

Lựa chọn rẽ phải là chính xác, và mật khẩu cũng đúng nữa.

Người ta nói rằng thời điểm an toàn nhất là khi ta ở cùng nhau. Càng nguy hiểm thì lại càng nên làm vậy

Tôi cũng muốn cảnh báo những người khác, nhưng…

Nhưng phải cẩn thận. Có nhiều tai nghe lén lắm đấy’

Việc có nhiều tai nghe lén là một mối bận tâm.

Ai đó có thể có thể sẽ nghe được những gì tôi nói.

Tôi có nên viết xuống để truyền đạt suy nghĩ của mình không?

Nhưng có thể có người đang trốn xung quanh đây.

Tôi nhìn quanh một vòng.

Những bậc thang rỉ sét, và ánh đèn mờ nhạt chỉ đủ để tôi nhìn được một bước phía trước.

Đây là cơ hội của tôi.

Tôi liền nắm lấy cổ tay của Yu Daon khi cô ấy đang đi ở đằng trước.

“Hử…! Ưm…!”

Yu Daon kêu lên một tiếng kỳ lạ như thể bị bất ngờ, rồi vội vã dùng một tay bịt miệng mình.

“...”

Yu Daon nhìn tôi với vẻ mặt bối rối trong khi đang bịt miệng.

Tôi bắt đầu viết xuống những con chữ vào lòng bàn tay của cô ấy bằng ngón tay của mình.

“Ư…ưm…”

Mỗi khi tôi viết gì đó vào lòng bàn tay của cô ấy, Yu Daon lại nhắm mắt và run lên.

<Có khả năng chúng ta đang bị nghe lén. Hãy cẩn trọng>

“Ưm…hửm……?”

Yu Daon ngừng run rẩy trong khi đang bịt miệng mình.

Cô ấy quay về sau nhìn tôi, và gật đầu.

Cô ấy hiểu ý tôi rồi.

Cô ấy tiếp cận những người khác theo cách tương tự rồi nắm lấy cổ tay và viết vào lòng bàn tay của bọn họ.

Không lâu sau, cô ấy đã truyền đạt xong cùng một thông điệp cho những người khác, và chúng tôi đều đã hiểu điều đối phương muốn nói.

Chúng tôi bước đi chậm rãi.

Điểm cuối của dãy hành lang tối tăm xuất hiện, và cánh cửa sắt rỉ sét giống hệt trước đó hiện ra trước mặt chúng tôi.

Yu Daon đẩy mở cánh cửa sắt.

-Két…

Âm thanh khủng khiếp vang lên một lần nữa, ánh sáng trắng tràn vào, và rồi, chúng tôi đã đang đứng trong một dãy hành lang.

“...”

Tôi nhìn xung quanh mà không mở miệng.

Một dãy hành lang quen thuộc.

Đây là khu vực buồng cách ly.

Ngay khi tôi định chỉ cho những người khác về nơi cần đi…

“Ôi, ai vậy nè? Không phải là cô Jang Chaeyeon và cô Song Ahrin sao?”

Giọng nói của một người phụ nữ trung niên liền vang lên.

-Két…

Một ai đó mở cách cửa buồng cách ly và đi ra.

Đó là một người phụ nữ trung niên trông có vẻ bình thường.

Cô ấy cũng đang mặc thường phục nữa.

Điểm duy nhất khiến tôi bận tâm là…

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện trên đầu cô ấy.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Park Inhee]

[Tuổi: 52]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Cô ngẫm nghĩ trong một thời gian dài. Có lẽ, chỉ cần cô ao ước đủ lâu, việc quản thúc sẽ được hoàn thành chăng? Dù gì đi nữa, điều ước của cô ấy cũng đã trở thành sự thật]

[Điểm yếu: Một người bình thường. Nếu bị tấn công vào chỗ hiểm, cô ấy sẽ chết]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Lâu lắm rồi mới thấy hai người ở đây, có chuyện gì sao?”

Cô ấy mỉm cười dịu dàng rồi nhìn tôi, Yu Daon, và Park Yeeun.

Cây thánh giá trên cổ tay của cô ấy sáng lên dưới ánh đèn từ trên trần nhà.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Nghe nguy hiểm thật
Xem thêm
Ban đầu t cũng nghi mấy tiếng "tách" rồi, nhưng ai mà ngờ nó là mật mã chứ, quá peak
TFNC
Xem thêm
thấy tiếng tách in đậm là nghi nghi r
Xem thêm
Mà tôi thực sự bị bất ngờ luôn, đâu ai ngờ tiếng 'Tách' k đơn giản là tiếng bấm bút mà còn là mật mã:))) Wow cảm giác hồi hộp luôn á:))
Xem thêm
Đoạn cuối! Nghĩa là bọn [Nhà thờ] đã xâm nhập vào bên trong phòng quản thúc đó à? Điên vl:)))
Xem thêm
TFNC trans 🌹
Xem thêm
Damn, tiền bối của ahrin
Xem thêm