• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 157: Nhân viên toàn thời gian

10 Bình luận - Độ dài: 2,254 từ - Cập nhật:

“Anh lại vừa mới về sau một cuộc gặp nữa à?”

Thứ đầu tiên tôi nghe được sau khi đi vào văn phòng là giọng của Song Ahrin.

“...Gì vậy? Sao anh lại nhìn tôi như thế?”

“Không có gì”

Song Ahrin trưng ra vẻ mặt hờn dỗi khi mắt chúng tôi gặp nhau, nhưng mà tôi không còn cách nào khác ngoài đáp lại như vậy.

Ánh mắt của cô ấy khi nhìn vào máy quay và cảnh tượng ghê rợn đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí của tôi.

Song Ahrin là người như nào?

Cô ấy thực sự đã sống sót bằng cách điều khiển mọi người, bao gồm cả gia đình mình sao?

Nếu không thì chuyện quái quỷ gì đã xảy ra?

Tôi đã hỏi Trưởng Chi nhánh, nhưng cô ấy chỉ cho tôi đúng một câu trả lời.

‘Ta không bị thôi miên hay gì cả’

‘Vậy thì tại sao cô lại đến đó?’

‘Nếu một biến cố như vậy xảy ra mà ta không đến thì đâu còn là người nữa?’

Tôi nhớ lại cách Trưởng Chi nhánh nhìn tôi với biểu cảm như thể đang hỏi tôi tại sao lại thắc mắc một điều hiển nhiên như vậy.

“Gì thế. Anh phải nói ra thì tôi mới biết được chứ”

“Không có gì”

Song Ahrin nhìn tôi một cách bất an, nhưng tôi cũng chỉ biết đáp lại như vậy.

‘Ta không nhớ nữa. Đương nhiên, cô ấy đã được đưa đi đánh giá tâm lý ngay sau biến cố này, nhưng cô ấy đã hoàn toàn thay đổi ký ức của mình. Người bị ảnh hưởng mạnh nhất bởi thôi miên chính là bản thân cô ấy’

Lời nói của Trưởng Chi nhánh lại hiện về trong tâm trí tôi.

“Này”

“Ừm”

“...Đủ rồi. Thôi không nói nữa”

Song Ahrin thở dài một cách bực bội.

“Cơ mà, cô Ahrin đã quen với năng lực mới của mình chưa?”

“À, cái này ấy hả?”

Song Ahrin gật đầu và gảy ngón tay của mình.

-Vút!

Tay của Jang Chaeyeon tự cử động và đánh vào đầu cô ấy.

“Đau”

“Tôi có thể điều khiển chính xác như nà–Khặc!”

-Thụp!

Song Ahrin mở miệng nói với vẻ mặt tự đắc rồi nhanh chóng ôm đầu mình kêu lên một tiếng.

Jang Chaeyeon đang giơ bàn tay của mình lên.

“Tôi cũng làm được đấy”

Ai cũng có thể thấy rằng cô ấy đang tức giận.

Song Ahrin lườm Jang Chaeyeon, người đang lẩm bẩm trong khi tỏa ra một bầu không khí lạnh lẽo.

Cô ấy đã bị đánh mạnh đến mức nào vậy?

Cô ấy ôm đầu và lườm Jang Chaeyeon với nước mắt ở khóe mi.

“Cái quái, tôi đã làm gì để mà bị đánh mạnh vậy chứ…!”

“Đấy là bởi cô đã làm việc đáng bị ăn đánh thôi”

“Tôi đã căn lực để cô không bị đau rồi đấy, con mắm tóc trắng dở hơi kia!”

“Ai bảo cô đánh tôi trước”

“Quả nhiên là tôi chẳng thể nào giao tiếp được với cô mà!”

Song Ahrin hét lớn, hít một hơi sâu, rồi chạm mắt với Yu Daon, người đang nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách đờ đẫn.

“Này—”

“Tôi cũng sẽ đánh cô nếu cô làm vậy đấy?”

“Đó không phải là cái tôi muốn nói”

Song Ahrin trả lời một cách sắc bén và lại quay sang nhìn Yu Daon.

“...Cô nhìn thấy nó rồi đúng không?”

“Vâng?”

Cô ấy đang nói về chuyện gì vậy?

Tôi hoàn toàn không hiểu gì, và Yu Daon cũng nghiêng đầu như thể không biết cô ấy đang nói cái gì.

“Đừng có giả vờ không biết”

Yu Daon lại nghiêng đầu trước lời lẩm bẩm của cô ấy.

“Vâng?”

Sau cùng, Song Ahrin mới là người phải đầu hàng.

“Cô ấy. Cô nhìn thấy bên trong căn phòng mà tôi đóng lại rồi đúng không?”

“À. Căn phòng đó hả?”

Yu Daon gật đầu với đôi mắt tròn xoe.

“Tôi nhìn thấy rồi á?”

“Tại sao cô lại nhìn vào trong đấy hả?”

“Ừm…”

Yu Daon nhỏ giọng dần rồi tắt hẳn, trông có vẻ bối rối.

“Tại vì anh Jaehun gọi tôi?”

“...Thật à?”

Song Ahrin quay sang nhìn tôi.

“Đúng là tôi có gọi cô ấy thật”

“...”

Tỷ lệ sống sót của tôi sẽ cao hơn khi đi vào cùng ai đó thay vì đi một mình.

Song Ahrin cắn môi và lẩm bẩm.

“...Được rồi”

Một ai đó vỗ vào vai tôi.

“Sao vậy, cô Chaeyeon?”

Jang Chaeyeon đang nhìn tôi.

“Hai ta nói chuyện một chút được không?”

“Ừm…”

“Đi mua cà phê nào”

“Còn hai người thì sao?”

“Latte ấm”

“Americano đá!”

Song Ahrin đáp lại trong khi vẫn dán chặt mắt vào Yu Daon, còn Yu Daon thì ngay lập tức quay ngoắt khỏi Song Ahrin và mỉm cười rạng rỡ với tôi.

“Mà, được rồi”

Tôi chậm rãi đi ra khỏi cửa.

Khi tôi rời đi, Song Ahrin vẫn đang nhìn Yu Daon, còn Yu Daon thì đang vẫy chào tôi.

***

-Cạch!

Người đàn ông rời đi, và cánh cửa đóng lại.

Song Ahrin rời mắt khỏi Yu Daon rồi kéo ghế ra ngồi.

Cùng với tiếng cót két, Yu Daon lên tiếng.

“Tôi hiểu cô Song Ahrin mà”

“...Cái gì?”

Song Ahrin quay sang nhìn Yu Daon.

“Tôi vẫn luôn sợ hãi”

Yu Daon chớp mắt và nhìn thẳng vào Song Ahrin.

“Ngày qua ngày, tôi luôn phải đứng trên một bề mặt mỏng manh có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, và đôi khi tôi lại như muốn phát điên lên vì bất an”

“Đừng có mà giả bộ là mình hiểu”

Song Ahrin khẽ lẩm bẩm, và Yu Daon nói tiếp một cách hồn nhiên như thể không nghe thấy gì.

“Nhưng đáng tiếc làm sao, hy vọng lại luôn đến vào những lúc như vậy”

Yu Daon khép hờ đôi mắt của mình.

“...”

“Và sau cùng, tôi lại nắm lấy sợi dây đó, giữ chặt không rời”

“Cô định ra vẻ là bản thân hiểu rõ tôi chỉ vì đã sống lâu hơn thôi à”

Song Ahrin thốt ra lời đó.

Một giọng nói mà người đàn ông chưa bao giờ nghe thấy trước đó.

Một giọng nói thực sự giận dữ thoát ra khỏi miệng cô.

“Cô chỉ sống lâu hơn tôi một vài nă—”

“Ta không thể đánh giá kinh nghiệm qua tuổi tác được đâu”

Giọng nói điềm tĩnh của Yu Daon vang khắp văn phòng tĩnh lặng.

“Chỉ là tôi cũng đã trải qua nó rất nhiều thôi”

Song Ahrin lườm cô ấy trước lời đó.

“Đừng có mà ra vẻ là mình hiểu”

“Nhưng việc đó cũng không có nghĩa là nó không đau—”

“Tôi không sống mà chỉ biết cười”

Giọng nói lạnh lẽo của cô vang lên trong văn phòng.

“...”

Yu Daon lặng lẽ nhìn Song Ahrin.

“Tôi xin lỗi”

Cô ấy hơi cúi đầu.

“Tôi nói vậy chỉ vì muốn cô thoải mái hơn thôi”

“Kể cả khi tôi có không thoải mái đi nữa thì đó cũng không phải là việc để cô xỉa mũi vào”

“Thông thường thì là vậy”

Yu Daon chậm rãi gật đầu.

“Thông thường ấy hả?”

Song Ahrin nheo mắt lại, và Yu Daon mở to mắt.

“Cô thực sự nói vậy bởi vì không biết sao?”

Yu Daon chớp mắt nhìn Song Ahrin.

Cô ấy đang nhìn Song Ahrin như đang thực sự muốn hỏi cô.

Không có một chút chế giễu hay mỉa mai nào ẩn chứa trong biểu cảm của cô ấy.

Đó thực sự chỉ là sự thắc mắc thuần túy.

Và Song Ahrin không phải là người đến điều đó cũng không nhận ra được.

Cô nghiến chặt răng của mình.

“Là tôi đã khiến mấy người phải mệt mỏi”

“Nói đúng hơn thì cô đang là một gánh nặng với anh Jaehun”

Yu Daon nở một nụ cười rạng rỡ không tì vết, và biểu cảm của Song Ahrin liền rạn nứt.

“Cô Ahrin không làm phiền đến chúng tôi”

Yu Daon nhắm mắt lại và mỉm cười dịu dàng.

“Thực chất, nếu phải nói thì cô lại còn rất là lanh lợi nữa ấy chứ”

“Cái gì?”

“Lanh lợi đến mức cô thực sự đã tự lừa dối bản thân mình”

Song Ahrin chau mày như thể không hiểu được những gì cô ấy nói, và Yu Daon mỉm cười nói tiếp.

Yu Daon dừng ngâm nga và nhìn thẳng vào Song Ahrin.

“Đừng có mà làm phiền anh Jaehun nhiều quá. Anh ấy đang có một khoảng thời gian khó khăn lắm đấy”

“...”

Song Ahrin cắn môi trước ánh mắt thờ ơ của cô ấy.

Như thể đã nói xong những gì mình muốn, Yu Daon liền kéo ghế của mình ra, và cùng lúc đó, Song Ahrin từ từ mở miệng.

“Hê”

Tất cả những gì thoát ra khỏi miệng của Song Ahrin chỉ là một tiếng cười mỉa.

Yu Daon quay sang nhìn cô ấy.

“Cô nghĩ là bản thân mình có ích lắm sao”

Song Ahrin nhìn Yu Daon với một ánh mắt lạnh lẽo.

“Đừng có mà quên”

Vẻ mặt của cô ấy ẩn chứa sự chế giễu.

“Cô chỉ giống như một đứa nhãi ranh khốn khổ phải quằn quại để có được sự công nhận thôi”

Nụ cười của Yu Daon rạn nứt, và Song Ahrin mỉm cười rồi thì thầm với cô ấy.

“Cô là con ký sinh trùng lớn nhất đấy”

Cứ như vậy, Song Ahrin đá mở cửa và bỏ lại Yu Daon đằng sau.

Song Ahrin đi dọc theo hành lang với vẻ mặt lạnh lùng, còn Yu Daon thì nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại một cách vô cảm.

***

“...”

Jang Chaeyeon, người thẫn thờ nhận lấy cốc cà phê của mình, khẽ thở dài.

“Sao vậy, cô Chaeyeon?”

Vẻ mặt của cô ấy trông khá là bất an.

Jang Chaeyeon nhìn tôi chằm chằm trước lời đó.

“Tôi đã được hỏi xin trợ giúp”

“Trợ giúp sao?”

Từ ai cơ?

Có nhiều người đến nỗi tôi còn chẳng đoán được.

“Anh chắc là không biết người đó đâu”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm và bắt đầu xoắn lọn tóc của mình.

“Khi tôi và cái người phụ nữ đó còn làm việc với nhau, có một người giống như sếp”

“Một người giống như sếp?”

“Ừm…”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Jang Chaeyeon bối rối như này.

Trong khi tôi còn đang bất ngờ trước cảnh tượng nhìn thấy lần đầu, Jang Chaeyeon nói tiếp một cách chân thành.

“Không thuộc Phòng Quản thúc, hay là Phòng Cách ly, mà chỉ là một người bình thường”

“Ừm”

“Nhưng mà người đó, ừm, họ rất giỏi việc trong việc kiểm tra hiện thực”

Kiểm tra hiện thực sao?

Tôi nhớ lại người đàn ông đã nhìn mình qua một tấm gương.

“À, không thể nào đâu nhỉ. Có phải là người đó hơi lớn tuổi không? Là một người đàn ông”

Jang Chaeyeon to mắt nhìn tôi.

“...Sao anh biết?”

“À, ừm, ông ấy có giúp tôi một lần trước khi tôi hồi quy”

“...À. Thế thì ông ta không biết anh đâu”

Jang Chaeyeon gật đầu như thể đã hiểu những gì tôi nói.

“...Ừm. Nói chung là người đó đã liên lạc với tôi, bảo rằng mình cần trợ giúp”

“Trợ giúp là làm gì?”

“Tôi không biết”

“Hả?”

“Ông ta nói rằng mình cũng không biết. Nhưng ông ta nhờ tôi giới thiệu cho người mà mình tin tưởng nhất và giỏi nắm bắt tình hình”

Đó là tôi.

Tôi cũng thấy vui, nhưng kèm theo đó thì tôi cũng đã hiểu được câu nói của các cụ rằng người giỏi thì sẽ luôn vất vả.

“Khi nào thì tôi phải đi?”

“Ông ta bảo rằng việc đó cũng không gấp gáp lắm. Ông ta cũng bảo rằng ta nên nghỉ ngơi chút rồi hẵng đi”

“Ừm. Ông ta mà bảo tôi đến ngay lập tức thì tôi cũng không đi đâu”

Tôi cũng là con người mà.

Tôi muốn nghỉ ngơi một chút mà không bị kéo vào rắc rối nào.

“Ông ta mà bảo ta phải đến ngay lập tức thì tôi cũng sẽ từ chối luôn mà. Đừng lo lắng quá”

Jang Chaeyeon nói một cách chậm rãi như để trấn an tôi.

Và rồi, Song Ahrin bước đến từ phía xa, dậm mạnh chân mình.

“Cô vẫn chưa lấy cà phê của mình mà, cô Ahrin?”

“Việc đó cũng không quan trọng”

Cô ấy lẩm bẩm một cách lạnh lùng và đứng cạnh tôi.

Jang Chaeyeon nhìn cô ấy rồi ngoảnh đi.

“Cái gì?”

“Tôi chưa nói gì cả”

“Đừng đánh nhau hộ tôi cái”

Hai người họ liền ngậm chặt miệng trước lời của tôi.

Sao mà bọn họ có thể xích mích bất cứ khi nào gặp nhau được vậy?

Thực sự có nên để Yu Daon ở cùng với Song Ahrin trong khi Jang Chaeyeon và tôi đi với nhau không nhỉ?

May mắn là khi tôi trở lại, Yu Daon đang làm việc một mình và chào tôi với một nụ cười.

***

Ngày hôm sau.

“...Em muốn trở thành nhân viên toàn thời gian ạ”

Thực tập sinh Park Yeeun kéo tôi ra một góc và nhỏ giọng thì thầm.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Haizz... Main mà hiểu biết tâm lý phụ nữ một chút thì đỡ rồi
Xem thêm
Ai cũng có khuyết điểm với điểm mạnh riêng mà các nàng, k cần đấu khẩu với nhau z đâu:((
Xem thêm
K bt cảm nhận của ôg về sự cố lúc nhỏ của Ahrin như nào v, việc mà ẻm điều khiển mọi người kể cả gia đình để sống sót ấy?( K hiểu s tui lại muốn nghe cảm nhận của ôg=) )
Xem thêm
@Shinikurun: ờmm... Tui cảm thấy khá đồng cảm với Ahrin, hành động tự cứu chính mình của cô là k ai trách đc, nếu tui là nhân vật Ahrin có lẽ tui cx hđ như v
Xem thêm
Căng wá vậy:)))
Xem thêm
Hậu cung nội chiến r=)
Xem thêm
Caitemmuprup😛
Xem thêm