Vậy ra đây là cái ta gọi là không có nơi nào để đặt mắt à?
Thật lòng nào.
Tôi thực sự không biết là mình đang ăn bằng miệng hay bằng mũi nữa.
Khi tôi chậm rãi quay đầu đi, Jang Chaeyeon liền bật cười trước dáng vẻ của tôi.
“Anh có vẻ bất ngờ nhỉ”
“...Cô biết à?”
Dù không để hở rành rành như trước nữa, Jang Chaeyeon vẫn đang nhìn tôi với chiếc áo sơ mi mở cúc.
“Đương nhiên là tôi biết rồi, nên tôi mới làm vậy mà”
“...”
“Anh nghĩ là tôi sẽ làm như này với ai khác ngoài anh à?”
Jang Chaeyeon nghiêng đầu, nhìn tôi thắc mắc.
“...Công nhận”
Jang Chaeyeon mà tôi biết ấy hả?
“...Cô sẽ không làm vậy”
“Đúng thế”
Jang Chaeyeon gật đầu và vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh cô ấy bằng tay mình.
Cô ấy đang bảo tôi ngồi xuống đó à?
Tôi ngồi xuống bên cạnh Jang Chaeyeon, và cô ấy hơi quay đầu sang nhìn tôi.
Từ bên cạnh thì còn ít chỗ để nhìn hơn nữa chứ.
“Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi”
“Ừm”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm, và tôi đáp lại trong khi vẫn ngoảnh mặt khỏi cô ấy.
Nhưng mà tôi có thể làm gì được chứ.
Tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng khoảnh khắc mà tôi quay sang nói chuyện với cô ấy, ánh mắt của tôi sẽ hướng đến một chỗ khác chứ không phải là nhìn vào mặt cô ấy.
“Chân anh”
“Hửm?”
Jang Chaeyeon nhìn chân tôi.
Vẻ mặt của cô ấy tràn đầy lo âu.
“Chúng bị đau nhỉ?”
“Ừm”
Jang Chaeyeon thản nhiên đặt tay lên đùi tôi.
“Có cần tôi xoa bóp cho không?”
Cô ấy nhìn tôi với biểu cảm lo lắng thuần túy.
“Cô Chaeyeon”
“Ừm”
Jang Chaeyeon nghiêng đầu.
Đang giả vờ không biết gì nhỉ.
Nếu tôi phải chọn người có thể lực tốt nhất trong các thành viên Phòng Nhân sự, đó chắc chắn sẽ là Yu Daon.
Hình như tôi nghe được là cô ấy có luyện tập riêng.
Hoặc là hồi phục còn áp dụng cả với thể lực, nhưng nói chúng thì cô ấy là người có thể lực tốt nhất trong nhóm.
Tiếp theo là Song Ahrin.
Thể lực ở mức trung bình.
Nếu những người khác ổn thì cô ấy cũng sẽ ổn, và nếu những người khác kiệt sức thì cô ấy cũng chẳng khác gì.
Cuối cùng là…
“Ưm”
Khi tôi chọc vào vai của Jang Chaeyeon, cô ấy liền run lên.
Tôi bị đau cơ, vậy mà Jang Chaeyeon lại ổn ấy hả?
Tôi có thể tự tin nói điều này.
Việc đó hoàn toàn bất khả thi.
“Cô Chaeyeon, không phải cô đang đau nhức khắp người à?”
“...”
Jang Chaeyeon lườm tôi trong khi ôm vai mình.
“Đau đấy”
“Vậy thì tại sao cô lại ép bản thân khi đang bị đau chứ?”
Sao cô ấy lại nấu ăn như này khi bị đau nhức khắp người được chứ?
Jang Chaeyeon quay mặt đi trước lời của tôi và lẩm bẩm.
“Bởi vì tôi lo cho anh”
“Tôi cũng vậy mà”
Tôi thở dài và lấy ra một miếng dán lạnh từ trong túi áo.
Đây là miếng dán lạnh tôi nhận được từ Phòng Y tế, và thực sự không đùa được đâu, tôi chưa bao giờ thấy loại nào tốt như này.
“Đây, dán cái này vào mấy chỗ bị đau đi. Nó hiệu quả lắm”
“...Cảm ơn”
Jang Chaeyeon gật đầu với vẻ mặt hơi hờn dỗi và nhận lấy miếng dán.
Bầu không khí thoáng rơi vào im lặng.
“Lúc ấy…”
“Ừm”
“Khi mà thế giới bị phá hủy”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm và nhìn tôi.
“...Ừm”
“Tôi đã như nào?”
“Hửm, ý của cô là sao?”
Jang Chaeyeon đã như nào là sao?
“Tôi có bảo vệ anh tốt không?”
Lời nói của Jang Chaeyeon khiến tôi không biết nên nói gì trong giây lát.
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Anh không cần phải cảm thấy áp lực đâu, chỉ là tôi tò mò thôi”
“...Hừm”
Thật lòng thì, việc nhớ lại những ký ức đó không hề thoải mái chút nào.
Cảnh tượng đó không phải là một thứ vui vẻ gì đối với tôi.
Mặc dù giờ thì nó đã là chuyện của quá khứ, hình ảnh Jang Chaeyeon đẩy tôi đi vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.
Nếu như nó sẽ thực sự xảy ra vào một ngày nào đó thì sao?
Nếu như tôi thất bại lần này thì sao?
“...Anh ổn không?”
“À, ừm. Tôi ổn”
Nếu là như vậy, Jang Chaeyeon, Song Ahrin, và Yu Daon đều sẽ chết.
Tất cả những người xung quanh tôi sẽ chết, và kể cả tôi cũng sẽ chết.
Một câu chuyện đã từng tưởng như xa vời giờ lại là một thứ có thể xảy ra bất cứ lúc nào khi mà tôi đã tự mình trải qua nó.
Sẽ ra sao nếu như việc tương tự lại xảy ra lần nữa và Trưởng Chi nhánh không thể ngăn lại nó?
Sẽ ra sao nếu tôi không thế ngăn nó và biến cố lại xảy ra một lần nữa?
“...”
Tôi đã nhận ra điều này một cách đau đớn cách đây không lâu.
Đây chính là trọng lượng mà Trưởng Chi nhánh phải gánh chịu sao?
Nỗi sợ rằng thế giới có thể kết thúc bất cứ lúc nào, và những suy nghĩ rằng mình phải chuẩn bị cho nó cứ xoay mòng mòng trong đầu tôi.
Không, tôi phải giữ bình tĩnh.
Tôi nhắm mắt rồi lại mở ra.
Tôi đang ở giữa một cuộc trò chuyện.
Bây giờ không phải là lúc đề chìm vào suy nghĩ của mình.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào mình, nên cũng chẳng có cách nào khác ngoài trả lời thật lòng.
“Cô Chaeyeon là người hy sinh bản thân vì tôi trước tiên”
“...Ừm”
“Tôi có nên kể chi tiết hơn không?”
“Nếu anh thấy ổn với việc đó”
“...”
Tôi hít một hơi sâu và bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra với Jang Chaeyeon.
Không chỉ là tóm tắt qua như cách tôi nói với cô ấy lần trước, mà là những gì Jang Chaeyeon đã làm, và cả những gì cô ấy đã nói với tôi.
“...”
Jang Chaeyeon im lặng lắng nghe câu chuyện của tôi suốt từ đầu đến giờ liền gật đầu.
“Ra vậy”
Cô ấy mỉm cười dịu dàng.
“Tôi hiểu rồi”
“...Như vậy là đủ rồi sao?”
“Ừm, như vậy là đủ rồi. Tôi chỉ muốn kiểm tra một thứ thôi ấy mà”
Và rồi, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
“Này”
“Ừm”
“Vậy anh không muốn được xoa bóp chân thật à?”
“Không”
Jang Chaeyeon thở dài buồn bã và vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Nhưng mà…”
“Ừm”
“Có vẻ là lần này anh cũng đã suy nghĩ về nó rất nhiều nhỉ”
“...”
Cô ấy nở một nụ cười tinh nghịch với tôi.
***
Sau khi bảo người đàn ông ra ngoài một chút, Jang Chaeyeon liền cởi cúc chiếc áo sơ mi đang mặc.
“...Đau”
Cô ấy thở ra một hơi dài sau khi đặt miếng dán mà người đàn ông đưa cho vào vai mình.
Và rồi, cô bắt đầu cài lại cúc áo.
Sẽ là nói dối nếu bảo rằng cô không thấy xấu hổ.
Ngay từ ban đầu, việc để lộ da của mình cho ai khác nhìn thấy là một điều mà cô sẽ không bao giờ nghĩ đến nếu không phải là anh ấy.
Nhưng…
“...”
Bàn tay của Jang Chaeyeon chậm lại.
Trong chốc lát, một suy nghĩ thoáng qua tâm trí cô.
Có lẽ là cô không đủ quyến rũ.
Việc đó không thể là sự thật.
Jang Chaeyeon nhớ cách mà Song Ahrin xui xẻo đó đã nhiều lần nói rằng cô có một khuôn mặt xinh đẹp, và cả cách Yu Daon nhìn cơ thể của cô đầy ghen tỵ.
Không.
Thực chất, cô có thể đã biết lý do tại sao.
Có một câu nói được lan truyền bên trong Cục Quản thúc như một tục ngữ.
‘Không bao giờ được hẹn hò chốn công sở.’
Đó không phải là vì quy định nội bộ hay gì cả.
Jang Chaeyeon vẫn nhớ câu chuyện đó.
Rằng có một cặp đôi trong Cục Quản thúc đã tổ chức một đám cưới long trọng và còn được nhận lời chúc phúc của Trưởng Chi nhánh.
Để rồi chỉ đúng bốn ngày sau, người chồng đã bị dính vào một hiện tượng dị thường và xuất hiện trở lại trong bộ dạng còn thảm thiết hơn cả cái chết.
Và khi những thành viên Phòng Cách ly phải nghiến chặt răng xử lý anh ta, mặc cho lời van xin thống thiết của người vợ.
Sau cùng, người vợ cũng bị nuốt chửng bởi hiện tượng dị thường để rồi tấn công Phòng Cách ly.
Và đó không phải là tất cả.
Cục Quản thúc có vô số những câu chuyện tình công sở với một người chết trong khi người còn lại thì trở thành tàn phế hoặc thiệt mạng.
Con số đó không hề ít.
Hơn nửa số người làm việc tại Cục Quản thúc đều sẽ gặp cái kết đó tại một thời điểm nào đấy.
Đó là lý do Trưởng phòng Heo Chan cưới một người không liên quan gì đến Cục Quản thúc, và những người với chức vụ ở một mức độ nào đó trong Cục Quản thúc thường chọn sống một mình.
Và kể cả người phụ nữ mà cô đã từng hết mức kính trọng—
Bàn tay đang cái cúc áo của cô chậm lại hơn nữa.
Tình yêu là một cảm xúc tuyệt đẹp.
Nó khiến cho những điều không thể trở thành có thể, và nó hoàn toàn có thể đảo ngược thứ quan trọng nhất với một người.
Và, Jang Chaeyeon cũng đã thừa nhận điều đó.
Rằng thứ quan trọng nhất với cô đã hoàn toàn thay đổi từ lâu.
Cô không biết đó là do cô đã trải qua hàng ngàn giờ cùng với người đàn ông ở trong Khối lập phương, hay là vì những gì anh đã thể hiện ra với cô sau đấy.
Và, lý do cô hỏi anh những câu hỏi khi nãy là bởi những suy nghĩ đó lóe qua tâm trí cô.
Cô nên nói gì để không làm tổn thương anh đây?
Một ký ức xưa cũ lại hiện về trong tâm trí cô một lần nữa.
Đó là ký ức về những lời mà ‘chị gái’ của cô, người đã không còn nữa, từng nói.
‘Chaeyeon à’
‘Vâng’
‘Hãy nói với người đó’
Kể cả sau ngần ấy thời gian, cô vẫn còn nhớ như in cách người phụ nữ với dáng vẻ dịu dàng ấy mỉm cười với cô.
‘Đừng nói là em yêu anh ta. Nó chắc chắn sẽ chỉ khiến đối phương cảm thấy khó xử hơn thôi’
‘...’
‘Thay vào đó, hãy giải thích rằng em ghét anh ta đến nhường nào và cảm thấy bất mãn với anh ta’
‘...’
‘Vậy nên…’
Jang Chaeyeon vẫn nhớ rõ vẻ mặt đau đớn đó trong ký ức của mình.
‘Hãy bảo anh ta quên em và sống tiếp’
‘...Chị’
‘Rằng cả hai sẽ gặp lại, khi ta vẫn còn sống’
Và cho đến khi cô ấy rơi vào triển lãm nghệ thuật, cô đã không nghe được gì từ ‘Chị gái’ một lần nào nữa.
Cô cái xong cúc áo của mình vào lại và nhìn về cánh cửa.
Khi mà ngày đó tới…
May mắn thay, vẫn có ai đó ở bên cạnh người đàn ông, nghĩa là cô đã không cần phải nói những lời đấy với anh.
Cô chắc hẳn đã có một cái chết thanh thản.
Do là cô đã không phải đè nặng trái tim của anh với những lời nói đau lòng đó.
Nhưng nếu đến một ngày, khi mà thực sự chỉ còn một mình anh và cô, và rồi cô phải bỏ anh ấy ở lại…
“Anh có thể vào rồi”
Cánh cửa mở ra, và người đàn ông liền thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi của cô đã được cài lại cúc.
Cô mỉm cười trong khi nhìn anh.
Cô nghĩ về những lời mình sẽ nói.
Đó là những lời cô đã nói với anh.
Nhưng có lẽ cô sẽ chọc ghẹo anh như này thường xuyên hơn chút.
Mỗi khi nhìn thấy anh ấy lúng túng như vậy, cô lại nghĩ rằng cảnh tượng đó thật đáng yêu làm sao.
***
Sau đó cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả.
Cô ấy mặc lại quần áo đàng hoàng, và tôi nói chuyện với Jang Chaeyeon điềm tĩnh, rồi cả hai tạm biệt nhau đi về.
Dù vậy, vẻ mặt của cô ấy trước khi cả hai tạm biệt nhau điềm tĩnh đến nỗi tôi không thể nói gì.
Và rồi, ngày hôm sau đã đến.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
1.
2.
3.
4.
5.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi không thấy được mục nào cả.
“...Ta thực sự xin lỗi mà”
“Nó vẫn không hoạt động sao?”
Yu Daon đứng bên cạnh tôi và nhìn vào sổ hướng dẫn.
“Có vẻ là vậy”
“Hừmmmmm…”
Hôm nay là ngày tôi sẽ đi ăn tối cùng với Yu Daon.
May mắn là do đã dán miếng lạnh nên chân của tôi đã đỡ hơn nhiều.
Yu Daon đặt tay lên cằm và suy nghĩ.
“Những lúc như này thì có một cách đấy”
“Cách gì?”
Yu Daon mỉm cười, cẩm lấy sổ hướng dẫn, và cất nó vào trong túi áo ngực của tôi.
“Hây”
“Ừm…”
Yu Daon mỉm cười rạng rỡ trong khi tôi đang ngơ ngác.
“Người ta nói rằng khi mà đối phương giận dỗi, chỉ cần ta cho họ chút thời gian thì rồi họ cũng sẽ nguôi giận thôi!”
“...Công nhận”
Mọi cảm xúc đều phai dần theo thời gian mà.
“Chúng ta cứ đi bộ một chút và xin lỗi sau cũng được mà?”
“...Đó cũng là một ý hay”
Đương nhiên, dù là Yu Daon đi nữa, cô ấy chắc chắn phải hiểu trái tim phụ nữ hơn tôi rồi.
Tôi gật đầu trước lời khuyên sáng suốt của cô ấy và bước tiếp.
“Phải rồi, anh Jaehun”
“Ừm”
Yu Daon nhìn tôi từ bên cạnh.
“Bữa tối cũng không sao đâu”
“Ừm”
“Nên là chúng ta cùng đi xem đồ nội thật chứ?”
Nụ cười tươi tắn của cô ấy rực rỡ dưới ánh chiều tà sau khi tan làm.


14 Bình luận